Chương 7: 7: Bữa Tiệc Kì Lạ-phần Một

Một bữa tiệc đêm của giới thượng lưu và các thế lực của thế giới ngầm, nói trắng ra thì nó cũng chẳng khác nơi buôn bán trao đổi là bao.

Diễn ra nơi rừng núi,cây cối bao phủ, lúc thì lại diễn ra nơi hoang đảo xung quanh là biển và những con sóng khổng lồ cao ngất ngưởng.Tiếng nô lệ kêu kèm theo đó là tiếng roi vọt cùng tiếng súng dọa nạt vang khắp nơi.

Các loại vũ khí cùng các loại sản vật, đồ cổ quý hiếm được trưng bày ở khắp nơi.

Mọi người đi đi lại lại, ăn mặc sặc sỡ, cộc cỡn đến lạ thường, một bữa tiệc thường niên, nó vẫn vậy.

Trước khi bàn tiệc máu được bày ra thì nó vẫn cứ ồn ào.Những kẻ đến đây không phải là giàu có thì cũng được gọi là có tiếng tắm xa gần của thế giới ngầm.

Mấy lão đại gia bụng phệ, mấy tên lính sát thủ, lính đánh thuê đứng uống rượu khắp nơi...Ai cũng muốn tạo thêm thật nhiều nền móng quan hệ với nhau.Đoàn xe của Mặc gia dừng trước cổng bữa tiệc, đám hầu cận, trông xe mau chóng ra đón tiếp.Mọi người trông thấy biểu tượng-con mắt của quỷ bị chọc thủng bằng chiếc cọc của Mặc gia, liền vội vã hướng mắt về phía vị gia chủ trong lời đồn đại của Mặc gia-Mặc Tử Tần.

Không phải vì quyền lực của hắn ta trong thế giới ngầm lẫn thế giới trong pháp luật cũng chẳng phải vì quá khứ, hành động hay bất kì scandal nào khác.

Tâm điểm của đám người đều đồn về phía gương mặt của hắn.

Tất cả họ đều tò mò gương mặt thực sự của hắn.Có người nói hắn có vẻ mặt là quái vật, có kẻ lại đồn mặt hắn rất đẹp nhưng mắt hắn lại giống như cái hình xăm của gia tộc hắn, bị đâm đến chảy máu nhưng chẳng ai có thể biết được chính xác mặt hắn ra sao bởi vì hắn luôn mang trên mình một chiếc mặt nạ mỗi khi tới các bữa tiệc và ra ngoài với nhiều gương mặt khác nhau.Chỉ riêng năm thuộc hạ thân cận nhất mới biết được gương mặt thật sự của hắn.Mọi người trong bữa tiệc coi hắn là tâm điểm, muốn một lần đối đầu trực diện trước hắn nhưng chẳng ai có gan để làm vì nghe nói hắn vì tắm trong máu người mà bị nguyền rủa chỉ cần tới gần là sau đó một thời gian sẽ chết không rõ lí do.

Thật sự ngoài thuộc hạ ra chưa ai muốn hay dám tiếp cận hắn.Đám tiểu thư nhà giàu mong muốn một lần được ở bên cạnh hắn tất cả đều cố gắng mong muốn nhìn thấy hắn, tài sản hắn và tất cả lời đồn về hắn.Mọi người cũng muốn tạo nền móng quan hệ chặt chẽ với hắn.

Cố gắng lấy lòng hắn nhưng đều không thành, lần nào cũng vậy cho dù có mang minh tinh hay hoa hậu tới hắn cũng chỉ nhìn qua một lần rồi tặng lại cho thuộc hạ vui chơi.

Vậy mà…Lần này…Hắn, mang theo một cô gái nhỏ, thậm chí còn được hắn bế trong vòng tay rắn chắc kia.Thật không hiểu nổi.Mặc Tử Tần để lại việc chào hỏi cho Vĩ Thành xử lí còn bản thân cùng Heart tới một vị trí ngồi yên tĩnh hơn.

Lúc này, Heart mới dãy dụa ở trong lòng hắn, cuối cùng cũng bớt ồn ào.

Cô tháo điều chỉnh một thiết bị nhỏ trông giống hoa tai, tiếng nhạc dùng để lấn át tiếng ồn ào của đám người kia cuối cùng cũng chịu tắt.

Heart lấy cái gương nhỏ ra soi lại gương mặt, lớp mặt nạ này mỏng vậy xem ra phải làm nó dày lên một chút phòng khi những kẻ quá khích làm hỏng nó.Bác Văn và Hạc Hiên không còn quá lạ lẫm gì với việc lão đại của họ ra ngoài với nhiều loại gương mặt nhưng lại không nghĩ Heart cũng giống như vậy.

Lẽ nào cô ta cũng là một người đặc biệt.

Có lẽ vậy vì họ chẳng tìm thấy nổi bất kì thông tin nào của Heart ngoài việc cô là một khách du lịch đi nhiều nơi.

Một người lai lịch không rõ ràng lại nhàn nhã bên cạnh người kì lạ như Mặc Tử Tần cũng đủ dị rồi.Heart nhìn vào danh sách vật phẩm đấu giá, “Heart” khẽ than thở: “ Sao lại không có nhân ngư, trứng trâu[1] những thứ nhàm thế này cũng bày bán được sao?” –“ Sơn cùng thủy tận[2], đám người đó chỉ quan tâm tới lợi ích và vỏ bọc bên ngoài, bên trong có thối nát bao nhiêu, vàng bạc che đậy "[1]Nhân ngư, trứng trâu(trâu đẻ trứng) những thứ viển vông, ngớ ngẩn, vô lí và có khi không có thực.[2]Sơn cùng thủy tận : những nơi hẻo lánh hoang vu, ở đây theo cách nói của mị thì là chỉ bản chất sâu tận không đáy không sao mò ra của kẻ khác giống như những nơi hẻo lánh hoang vu không người đặt chân tới.-Em muốn mua gì thì nói.

Đừng vòng vò.

– Mặc Tử Tần lúc này không quá ngạc nhiên khi thấy Heart lại có thể nói rõ ràng như vậy, anh thản nhiên hỏi lại Heart nhưng lại không phải “Heart”-Xác người?-Nhu cầu dị đến vậy sao?-Cũng không đến nỗi.

– Heart đưa tay che miệng, che đi nụ cười vừa mới nảy nở trên môi cô, lại quá đà rồi, “Heart”Nếu không thể bày tỏ hết thì để tôi thay cô nhé?Bác Văn và Hạc Hiên muốn cố tỏ ra không ngạc nhiên cũng không thể, người phụ nữ này có phải người không vậy? Thật sự quá lạ lùng.

Hạc Hiên thầm quan sát mọi cử chỉ hành động của Heart, có lẽ phải đọc lại sách tìm hiểu về nhân cách và não người thật rồi.

Cảm nhận của chuyên gia, không tìm hiểu đời không nể..

footer(); ?>