Chương 37

Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa
Kiều Kiều tiên phong giơ cành ô liu về phía bạn đồng loại, cô giơ bàn tay nhỏ ra với anh ta: “Tôi
là Kiều Kiều.”
Bạn đồng loại cũng do dự vươn tay, chạm vào tay cô: “Đàm Thiện.”
Quý Sương và Mũ Đỏ ngơ ngác nhìn bầu không khí giữa bọn họ đột nhiên trở nên vô cùng thân thiện.
Quý Sương bắt chước Kiều Kiều, giơ tay về phía gã thây ma kia: “Quý Sương.”
Thây ma Trang Vưu nghĩ ngợi, cảm thấy hành động này rất mới mẻ, bất chợt nhếch môi cười, vẻ dữ dằn
trên mặt tan đi không ít.
Gã bắt lấy tay Quý Sương, nói: “Trang Vưu.”
Bốn bàn tay chia cặp nắm lấy nhau, thứ có tên tình bạn bỗng nảy sinh dưới gầm cầu u ám ẩm thấp.
Họ không phải con người, nhưng hóa ra cũng có thể có tình cảm thuộc về con người.
Họ là loài thây ma – một loài hoàn toàn mới.

Lúc họ “sinh ra” rất hồn nhiên vô tri, chỉ biết hành
động theo bản năng, nhưng hóa ra sau khi dần trưởng thành, họ cũng học được cách nhân từ, thân
thiện, bao dung,…
Có lẽ khi họ thật sự tiến hóa đến một ngưỡng nào đó thì khi ấy con người và thây ma có thể cùng
chung sống.
Thật ra Đàm Thiện là thây ma hưng phấn nhất trong đám, bởi vì anh ta không muốn ăn thịt người, cho
rằng con người cũng giống như họ, chỉ không có thịt thối mà thôi.

Nhưng đồng loại tứ phía hình như
không nghĩ thế, anh ta bắt đầu thấy mình bị cô lập.
Bây giờ gặp Kiều Kiều có suy nghĩ giống mình, Đàm Thiện thấy cực kỳ vui vẻ.

Nhưng kỳ thật Kiều Kiều
lại hơi xấu hổ, bởi vì bây giờ cô vẫn thèm máu của Lục Diệt, hơn nữa thỉnh thoảng lại muốn cắn anh
một phát.
Khi nhìn Đàm Thiện thành thạo cầm đá đánh lửa, đặt chiếc nồi lên giá bếp sau khi đã châm lửa ở góc
gầm cầu, sau đó lại xử lý sạch sẽ cá biến dị bỏ vào nồi, Kiều Kiều và đám thây ma đều sợ ngây
người.
Đàm Thiện ngượng ngùng giải đáp thắc mắc của họ: “Là một người họ Tống đã dạy tôi.”
Buổi đầu mạt thế, anh ta và người nọ ở chung với nhau một thời gian, sau đó người kia xuôi Nam, còn
anh ta đi loanh quanh rồi dừng chân ở thành phố Tô.
Kiều Kiều cảm khái: “Anh cừ thật.” Đàm Thiện mỉm cười.
Mũ Đỏ Trang Vưu nghe họ trò chuyện thì mày nhíu chặt: “Thế bọn anh không ăn thịt người à?”
Quý Sương hùa theo: “Hai người giỏi quá!”
“Lúc đầu mạt thế thì thấy hơi khổ, vì trừ thịt người, những đồ ăn khác đều không có bất cứ mùi vị

gì.

Nhưng về sau khá hơn nhiều.” Đàm Thiện trả lời.
Kiều Kiều chớp chớp mắt, nghĩ cô thì không giống thế, ngay lúc đầu mạt thế cô ăn mì gói Lục Diệt
nấu đã thấy rất ngon.
Rất nhanh, cá trong nồi tỏa mùi thơm ngát, Quý Sương và Trang Vưu lập tức chầu chực bên nồi, mắt
hau háu nhìn con cá da vàng kia.
Trang Vưu nói: “Mỗi một con thì làm sao đủ ăn!”
Đàm Thiện tốt tính bảo: “Lát nữa tôi sẽ đi bắt thêm vài con.”
Ngay sau đó, cá đã chiên xong, anh ta đặt nó lên một mảnh gỗ có hoa văn chạm trổ, bày ra trước mặt
bọn họ.
Trang Vưu không quan tâm cá vẫn bốc khói nghi ngút, thò bàn tay bẩn thỉu toan túm lấy con cá song
lại bị Kiều Kiều đập cho một cái.
Kiều Kiều kiên nhẫn dạy gã: “Chúng ta là bạn bè, bạn bè phải biết chia sẻ với nhau.”
“Chia sẻ là gì?” Trang Vưu nghe được từ mới, bèn tò mò hỏi.
“Không phải độc chiếm thì chính là chia sẻ.” Kiều Kiều nghĩ ngợi rồi giải thích cụ thể hơn: “Như
việc tôi tự nguyện chia trái cây và thịt của tôi cho anh ăn chẳng hạn, đó là chia sẻ.

Tôi xem anh
là bạn nên mới chia cho anh.” Trang Vưu: “Cô làm thế vì cô xem tôi là bạn à? Là vì cô sợ tôi ăn cô
thôi.” Kiều Kiều: “… Tôi vẫn chia cho anh còn gì!”
Trang Vưu ngẫm nghĩ rồi đẩy chiếc đĩa tới trước mặt Quý Sương, nói: “Cô ăn trước đi.”
Đàm Thiện nhìn, ôn tồn nói thêm: “Đây gọi là nhường nhịn.” Chia sẻ và nhường nhịn.
Đây là hai từ mới mà Trang Vưu và Quý Sương vừa học được.
Vì thế Quý Sương đẩy đĩa cá tới trước mặt Kiều Kiều, nói: “Nhường nhịn.” Kiều Kiều ham ăn cầm đũa
gỡ một miếng thịt cá bỏ vào miệng, ăn ngon đến mặt tươi như hoa.
Trang Vưu bất mãn: “Không phải nhường nhịn sao?”
Đàm Thiện nói: “Kiều Kiều còn nhỏ, chúng ta phải bao dung cô ấy.” “Bao dung?” Trang Vưu nghĩ ngợi
rồi gật đầu: “Thế thì bao dung vậy.” Kiều Kiều bị gã chọc cười.
Đương nhiên một con cá không đủ ăn, sức ăn của Trang Vưu quả thật lớn kinh người.

Kiều Kiều lại lấy
một miếng thịt to từ trong không gian ra, để Đàm Thiện phụ trách nấu nướng.
Kiều Kiều nói: “Đây là cống hiến.”
Quý Sương và Trang Vưu đều không dùng đũa, Kiều Kiều và Đàm Thiện bèn dạy họ.

Tuy Quý Sương và
Trang Vưu đều nóng tính, nhưng vẫn chịu thua trước sự kiên nhẫn của Kiều Kiều và Đàm Thiện, cuối

cùng bọn họ cũng học xong.
Sau khi no nê, Kiều Kiều nghiêm túc nói “cảm ơn” Đàm Thiện.
Trang Vưu và Quý Sương liếc nhau, bắt chước cô, cũng nói cảm ơn Đàm Thiện, cảm ơn anh ta đã tiếp
đãi họ chu đáo.
Đàm Thiện ngượng nghịu nói: “Có thể gặp mọi người, tôi cũng muốn nói cảm ơn.

Mọi người sẽ ở lại đây
chứ?”
Kiều Kiều đáp: “Bên ngoài có đồng loại đang truy đuổi bọn tôi, bọn tôi không thể nán lại đây lâu,
nếu không sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nơi này ít thây ma lắm, Kiều Kiều có thể đợi đến khi dị năng hồi phục hẵng đi.” Đàm Thiện nói.
“Được.”
Đàm Thiện bèn dọn dẹp chén đũa nồi niêu ra sông rửa, Kiều Kiều đi theo giúp anh dọn dẹp.

Quý Sương
và Trang Vưu thấy vậy, bèn học theo cô phụ giúp Đàm Thiện.
Bọn họ cùng nhau ngồi xổm bên bờ sông rửa sạch chén đũa và dụng cụ nấu nướng.
Thỉnh thoảng có thây ma đi ngang mở to đôi mắt trắng đục nhìn họ với vẻ nghi ngờ.
Đám thây ma trí lực rất thấp dừng lại phía sau họ, hình như do dự có nên nhào tới hay không.
Trang Vưu đứng phắt dậy, đi về phía bọn họ.

Gã cao to, rất có cảm giác uy hiếp.
Đám thây ma bất giác muốn bỏ chạy.
Trang Vưu giơ tay ra, nói: “Tôi là Trang Vưu.”
Đám thây ma liếc nhau, có một thây ma do dự nắm lấy tay Trang Vưu, vụng về giới thiệu tên mình.
Quý Sương cảm thấy chuyện này rất thú vị, thế là cô nàng cũng bước tới, bấy giờ đám thây ma mới
nhận ra người tới là nữ vương thây ma cũ của thành phố Tô.
Quý Sương không nghĩ ngợi nhiều, hưng phấn vươn tay ra bắt tay họ.

Đám thây ma đồng loại sững sờ,
lần lượt bắt tay và trao đổi tên.
Khi đã bắt tay Quý Sương và Trang Vưu xong, bọn họ thấy hành động này rất mới mẻ bèn tự bắt tay
nhau.
Bắt tay nội bộ xong xuôi, bọn chúng lại tìm Kiều Kiều và Đàm Thiện.

Không khí vô cùng hòa hợp thân

thiện.
Đàm Thiện rất ngạc nhiên.
Đám thây ma có lẽ chỉ đơn thuần thấy thú vị nên mới bắt chước, nhưng chuyện này đã rất hiếm có, bắt
chước nhiều sẽ biến thành bản năng.
Mấy ngày tiếp đó, đám Kiều Kiều tạm thời ở lại chỗ Đàm Thiện, vì nơi này quả thật rất hẻo lánh, nên
đám thây ma do tên vua thây ma phái đi lùng sục họ không bén mảng tới.
Vài ngày sau, tên vua thây ma dẫn theo đám quân vừa thu nạp được rời khỏi thành phố Tô, đi tới tòa
thành thây ma kế tiếp.

Mà đám thây ma còn lại trong thành phố Tô là một bộ phận thây ma nhỏ yếu
ngây ngốc.
Kiều Kiều nhắc nhở Đàm Thiện: “Anh biết nấu nhiều món, có thể dạy chúng.”
Vốn đám thây ma kia đang đói đến độ cắn xé nhau, bị Quý Sương và Trang Vưu hợp lực trấn áp.
Đàm Thiện dạy chúng rằng trái trên cây ăn được, cá dưới sông ăn được, thậm chí ngay cả rau dại
không ai ngó ngàng mọc dưới đất cũng ăn được.

Anh ta còn dạy chúng cách khiến những thứ ấy ăn ngon
hơn.
Đàm Thiện nói: “Đồ ăn thuộc về chúng ta rất phong phú, đừng bó hẹp trong một loại đồ ăn.”
Đám thây ma ngơ ngác nhìn anh ta, sau đó chúng phát hiện thức ăn nấu chín rất ngon, có hương vị
khác hẳn máu thịt.
Kiều Kiều cũng dạy chúng.
“Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, nếu được thì đừng bó hẹp mình ở thành phố Tô.

Trời đất bao la,
đáng giá thưởng ngoạn.”
Đàm Thiện bồi thêm: “Có thể bảo những đồng loại nơi khác rằng đồ ăn của chúng ta không chỉ có một
thứ.”
Thân thiện, chia sẻ, nhường nhịn, bao dung, cống hiến,…
Quý Sương và Trang Vưu cũng thử dạy những từ ngữ họ vừa học được cho chúng.
Tòa thành thây ma khiến người ta tránh như tránh tà đang từ từ thay đổi đáng kinh ngạc.
Có lẽ sẽ đến một ngày, bọn họ sẽ trở thành trụ cột vững chãi cho sự chung sống hoà bình của con
người và thây ma.
Đám Kiều Kiều ở thành phố Tô được một thời gian thì Đàm Thiện hỏi họ tính toán thế nào.
“Tên thây ma kia đã đi nhưng không biết còn quay lại không.

Có lẽ sẽ không quay lại.

Vậy sau này
mọi người định đi đâu?”
Thật ra Kiều Kiều thấy hơi hoang mang, mục đích chính của cô khi rời khỏi ngôi làng thây ma là đi
tìm Quý Sương, bây giờ đã tìm được Quý Sương, tiếp theo nên đi đâu cô cũng không biết nữa.
“Tôi không biết, hai người có nơi nào muốn đi không?”
“Kiều Kiều, cậu đi đâu mình theo đó.” Quý Sương mở lời trước.

Trang Vưu nói: “Tùy thôi, dù sao đi
theo các cô cũng không sợ đói.” Kiều Kiều gãi đầu, bối rối nói: “Nhưng tôi cũng không biết.”
Mục tiêu của Đàm Thiện rất rõ ràng, anh ta nói: “Chúng ta đi về hướng Bắc đi, ở đó có rất nhiều căn
cứ của con người, cũng có rất nhiều đồng loại.
Chúng ta có thể dạy họ tư tưởng chung sống hòa bình.”
Thật ra Kiều Kiều là kẻ bài xích nhân loại nhất trong đám, bởi vì một vài người đã cho cô ấn tượng
rất tệ hại.
Kiều Kiều từng kể cho mấy thây ma này nghe những chuyện cô đã trải qua trong những buổi nói chuyện
phiếm.

Đàm Thiện rất tinh tế, nghĩ tới những người Kiều Kiều gặp phải ở trấn Thạch Khê, anh ta nói:
“Không phải con người nào cũng thế.”
Kiều Kiều bấy giờ mới do dự gật đầu.
“Thế thì đợi bao giờ dị năng của Kiều Kiều khôi phục, chúng ta sẽ xuất phát.” Đàm Thiện ra quyết
định, ba kẻ còn lại gật đầu tán thành.
Dị năng cạn kiệt của Kiều Kiều trải qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng lâu dài, bây giờ đã khôi
phục gần như hoàn toàn, làn da của cô lại quay về màu trắng xanh, thịt thối tróc ra, để lộ khuôn
mặt xinh đẹp.
Đàm Thiện rất hâm mộ, dò hỏi cô làm thế nào.
Quả thật Kiều Kiều cũng không rõ, chẳng biết trả lời anh ta kiểu gì.
Vào một ngày nắng đẹp, bọn họ rời khỏi thành phố Tô.

Đám thây ma sinh sống trong thành phố Tô lũ
lượt kéo tới tiễn họ.
Kiều Kiều ôm mấy thây ma khá thân với cô, cực kỳ lưu luyến nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Đàm Thiện giảng giải: “Đây là cái ôm tạm biệt.”
Trang Vưu và Quý Sương liếc nhau, sau đó vỡ lẽ, bèn dang tay ôm lấy nhau.
Kiều Kiều quay lại, thấy họ ôm nhau thì thắc mắc: “Hai người đang làm gì thế?”
Hai người đồng loạt nói: “Ôm tạm biệt.” Kiều Kiều: “… Hai người hiểu sai rồi.”
Đàm Thiện khẽ thì thầm với Kiều Kiều: “Có lẽ là tình yêu đấy.” “Sao cơ?” Kiều Kiều ngớ ra.
Đàm Thiện nói: “Giống như chuyện của cô và anh chàng Lục Diệt kia vậy.” Kiều Kiều càng ngơ ngác:
“Tôi và Lục Diệt là tình yêu sao?”
Đàm Thiện cười không đáp.
Bọn họ một mạch tiến về phương Bắc, khi trời sẩm tối, họ đi ngang một rừng bạch quả.
Cặp mắt Kiều Kiều chợt ánh lên, kể với họ: “Tôi có một người bạn tốt ở đây đấy.”
Con sóc biến dị cào cô hai lần chẳng biết còn ở đây không.
Bọn họ đi theo Kiều Kiều đang phấn khích rảo bước trong rừng bạch quả, mà Kiều Kiều đi trước chợt
bị một thứ gì từ trên trời giáng xuống chọi trúng đầu.
Quý Sương tức giận: “Ai ăn hiếp Kiều Kiều! Cút ra đây!” Kiều Kiều?
Thây ma đang vắt vẻo trên cây gặm trái cây thả người xuống, thấy bốn thây ma dưới tàng cây thì mắt
sáng rực lên.
“Đại ca!”.

footer(); ?>