Chương 38

Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Kiều Kiều ôm trán bị hột trái cây đập đến có chút sưng lên, tặng một vuốt về phía khuôn mặt to đang
cười tủm tỉm của Lâu Dương Lăng.
Lâu Dương Lăng nào ngờ đã lâu không gặp, Kiều Kiều lại “nhiệt tình” như vậy.

Cậu ăn đau, từ trên
cây ngã xuống đất.
Sau khi đứng dậy, Lâu Dương Lăng trực tiếp mắng: “Làm gì vậy, cào chỗ nào không cào, lại cào vào
mặt em!”
“Thế cậu đập vào đầu tôi làm gì?” Cậu hung dữ thì Kiều Kiều cũng dữ theo.

Lâu Dương Lăng càng nghĩ
càng giận: “Không được, anh phải để em cào một chút, đưa mặt tới đây!”
“Cậu chắc chứ?” Kiều Kiều chớp chớp mắt, cười không sợ hãi.
Lâu Dương Lăng nhìn thoáng qua ba người bạn đứng ở phía sau Kiều Kiều, vô luận là từ hình thể Trang
Vưu hay dị năng của Quý Sương mà xem, đều là đại ca mà cậu không chọc nổi.
“Được rồi, mấy người đều là đại ca.” Cậu vươn tay vuốt ve vết thương trên mặt bị Kiều Kiều cào, dị
năng hệ mộc xuất hiện, vết thương đã biến mất không còn tăm tích.
Trong khoảng thời gian này, không chỉ dị năng của Kiều Kiều được cải thiện mà Lâu Dương Lăng cũng
tiến bộ rất nhiều.
Kiều Kiều chậm chạp nhận ra, tiếp đó xoa trán mình, xoa chỗ sưng tấy làm cho nó dịu đi.
Đàm Thiện xem bộ dáng ngựa quen đường cũ của bọn họ bèn tấm tắc bảo lạ: “Dị năng hệ mộc thật là quá
thần kỳ.”
Mấy ngày nay, Lâu Dương Lăng nhàn rỗi đến mức chỉ có thể trò chuyện với cây bạch quả đã thấy buồn
tẻ và chán chường, lúc này hiếm lắm lại gặp
được đồng bọn, mà lại là một lần gặp cả bốn người, quả là khiến cậu phấn khích không nói nên lời.
Cậu lập tức ba hoa chích chòe trả lời: “Tôi là thây ma tuyệt vời nhất! So với Kiều Kiều thì không
biết tôi mạnh hơn bao nhiêu lần đâu!”
Ánh mắt của Đàm Thiện sáng lên, anh nhìn Lâu Dương Lăng đầy thịt thối rữa, hỏi: “Vậy anh cũng có
thể biến thành bộ dáng của nhân loại như họ sao?”
“…… Không thể.” “Thế à.”
Đàm Thiện cùng Lâu Dương Lăng chưa từng gặp mặt, đến khi nhận được câu trả lời thì ngừng nói.
Lâu Dương Lăng bắt đầu nói không kiêng nể: “Nhân loại đúng là xấu mà, ngay cả thịt thối còn không
có.

Dựa vào đại ca tôi mà nói, da thịt trên người vừa trắng vừa mềm, chắc hẳn chưa từng bị đánh
tới; rồi nhìn lại chúng ta xem, dao của nhân loại bé như thế, rất khó để đâm vào.

Thế mà anh còn
muốn giống đại ca tôi sao? Anh nên tỉnh lại thì hơn đấy!”
Đàm Thiện: “……”
Quý Sương nhíu mày: “Anh ồn ào thật.” Trang Vưu phụ họa.
Lâu Dương Lăng nhìn ba thây ma trước mắt, rốt cuộc cảm nhận được chỉ có Kiều Kiều vừa cào cậu khi
nãy mới chính là một thây ma tốt bụng với mình.
Kiều Kiều nhìn cậu im lặng thì tò mò hỏi: “Làm sao cậu lại chạy tới đây? Không phải cậu đang ở trấn
Thạch Khê à?”
Lâu Dương Lăng vỗ bộ ngực nhỏ cho hay: “Nhờ có chị đấy, bằng không em sẽ ở lại đó.

Những người đó
thật đáng sợ, họ thực sự đào tất cả các cây lên, phát hiện ra em còn muốn lấy tinh hạch của em nữa.

Nếu không có anh nhắc nhở trước, e là em đã biến mất rồi.”
“Thật ra thì…” Kiều Kiều cười, “Là Lục Diệt kêu tôi nói cho cậu biết rằng nơi đó không thể ở lâu
được.”
Lâu Dương Lăng nghe xong thì cảm động lau khóe mắt: “Thì ra anh ta là người ngoài lạnh trong nóng.

Đại ca, chị dâu cũng là một người tốt đó.” Kiều Kiều: “……Ừ phải.”
Chị dâu? Chị dâu Lục? Ha ha ha.
Kiều Kiều cảm nhận bốn bề khu rừng bạch quả này một chút rồi hỏi: “Nơi này chỉ có cậu à?”
Nhắc tới cái này, Lâu Dương Lăng lại một phen rơi nước mắt vì chua xót.

Thời gian đầu ở đây không
có nhiều thây ma nhưng vẫn còn lác đác vài con, cậu thu họ làm đàn em, mỗi ngày ríu ra ríu rít cũng
rất vui vẻ.
Chỉ cách đây không lâu, rất nhiều thây ma đã đến đây, một trong số họ tự xưng là vua thây ma, cướp
đi mấy đàn em còn lại của cậu một cách vô liêm sỉ.
Kiều Kiều xen vào: “Sao không thu nhận cậu luôn?”
“Em chính là đàn em của chị đó đại ca.

Do dự là bọn người nhân loại, chứ em nào có phải.” Lời nói
của cậu đanh thép như vậy khiến Kiều Kiều cảm động khôn cùng.
“Thật sao?”
“Giả.” Trên mặt Lâu Dương Lăng còn lưu lại hoảng sợ: “Thứ hắn muốn thu là mạng của em, nếu không
phải em chạy đến trong hốc cây trốn hai ngày, hiện tại em đã không còn sống rồi.”
Trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, tính mạng của Lâu Dương Lăng gặp đến hai lần nguy hiểm, cậu
cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình bị tổn thương rất lớn.

“Cậu kiếm chuyện với hắn à?”
Lâu Dương Lăng cũng rất khó hiểu về điều này: “Chẳng biết nữa, hắn nói hệ mộc phải chết hết.

Phỏng
chừng có người nào hệ mộc kiếm chuyện với hắn, thế là hắn lấy em để trút cơn giận dữ.

Đại ca, chị
biết là ai không?” Kiều-Kiều-xém-nữa-đi-đời-nhà-ma ngẩng đầu nhìn trời một lúc lâu không nói gì, ba
người Quý Sương cũng hết nhìn đông lại tới tây, nào có trả lời Lâu Dương Lăng.
Lâu Dương Lăng: “……” Không thể nào.
“Là chị á?”
Kiều Kiều: “Thật xin lỗi, chính là tôi.”
Lâu Dương Lăng: “…… Kiều Kiều, anh xong đời rồi!”
Cậu nói xong thì rống to một tiếng nhào về phía Kiều Kiều, song lại bị Quý Sương dùng một cước đá
đi.
Vẻ mặt cô nàng không tốt: “An phận một chút, bằng không cho Trang Vưu nuốt anh.”
Trang Vưu: “Tốt.” Có thể ăn chính là thứ duy nhất mà Trang Vưu theo đuổi.
Đàm Thiện: “Ha ha.” Anh cảm thấy phương thức ở chung giữa Kiều Kiều và Lâu Dương Lăng vô cùng thú
vị.
Lâu Dương Lăng: “…… Mạo muội hỏi một chút, khi nào thì mấy người rời khỏi nơi này?”
Cầu xin các người mau đi thôi, bốn thây ma liên hợp lại ăn hiếp cậu, cậu không chịu nổi.
“Đi thật lâu cũng mệt mỏi, tối nay chúng ta phải ở chỗ này nghỉ ngơi.” Kiều Kiều nhớ tới con sóc
nhỏ mà cô muốn tìm ngay từ đầu, nhìn trái nhìn phải một vòng cũng không thấy bóng dáng, cô chỉ đành
từ bỏ.
Lâu Dương Lăng suy nghĩ một chút, tốt xấu gì cũng là đồng bọn, dù Kiều Kiều bất nhân nhưng cậu
không thể bất nghĩa, vì thế cậu nói: “Đi thôi, tôi dẫn các người tìm một cái hốc cây, đi theo tôi
là có chỗ ngủ.”
Lâu Dương Lăng biết rõ cách bố trí của khu rừng bạch quả này như lòng bàn tay, sau khi cậu nhanh
chóng đưa họ vào sâu trong rừng, mấy cây thông xanh khổng lồ đã xuất hiện trong tầm mắt.
“Ôi nơi này còn có cây thông! Kiều Kiều cực kỳ thích thú, cô vừa chui vào một hốc cây đã nhìn thấy
bên trong chất đống những quả thông lớn như núi nhỏ.
Lâu Dương Lăng đắc ý khôn cùng: “Đây là nơi lưu trữ lương thực mà em thật vất vả mới tìm được! Em
đúng là may mắn, trái thông bên trong đúng là không thể ăn hết.”
“Trời, thật là lợi hại nha.” Kiều Kiều cầm quả thông lớn khen cậu.
Lâu Dương Lăng còn muốn nói thêm hai câu nữa, trên mặt đã bị cào một cái, một thứ lông xù nhỏ vụt
qua mắt cậu rồi lao vòng trong lòng Kiều Kiều Kiều Kiều ngạc nhiên và vui mừng quá đỗi, cô ôm lấy
nó và nói với Quý Sương: “Sương Sương nhìn nè, bạn của tớ đấy.”

Mắt Quý Sương sáng lên, cô nàng ngập ngừng vươn tay xoa cái đuôi lớn của nó.
Con sóc hất chiếc đuôi lớn đầy lông của mình và cọ vào tay Quý Sương, sau đó bò đến đầu vai Kiều
Kiều, ngồi xổm xuống, hai móng vuốt chỉ vào Lâu Dương Lăng đang ôm mặt, kêu líu ríu.
Đàm Thiện hỏi: “Đây là nhà của mi sao?”
“Nhà của tôi!” Lâu Dương Lăng vươn tay xách đuôi lớn của nó, “Mau tránh ra, bằng không ta sẽ cắn
đứt cái đuôi của mi.”
Kiều Kiều cau mày: “Sóc con đáng yêu như vậy, làm sao cậu lại bắt nạt nó.”
Đuôi sóc rũ xuống.
Nó rất ấm ức.
Nhà bị chiếm đóng mấy tháng không nói thì chớ, tên xấu này còn đuổi nó đi, thế nhưng hiện tại có
thây ma làm chỗ dựa, tất cả đều sẽ khác.
Là con sóc duy nhất ở đây, nó phải chiến đấu cho quả thông! Đàm Thiện bảo: “Bằng không anh xin lỗi
nó đi?”
“Mắc mớ gì?”
Lâu Dương Lăng vừa nói xong liền thấy Trang Vưu đang nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt xanh lục,
cậu nuốt nước miếng, hoài nghi gã sẽ trực tiếp nhào tới.
Quên đi, nhịn, chờ bọn họ đi rồi, cậu sẽ cắn đứt đuôi con chuột đó.
Sau khi một người một sóc bắt tay giảng hòa, sóc con hào phóng ôm bốn quả thông lớn đưa cho bọn họ,
nhưng lại không để Lâu Dương Lăng vào trong mắt.
Kiều Kiều vụng về dùng móng vuốt cạy mở lớp vảy, đoạn hào phóng đưa cho Lâu Dương Lăng một cái hạt
thông.
Cậu rất cảm động: “Vẫn là đại ca tốt với em.”
Đàm Thiện suy nghĩ một chút, cũng đưa một hạt thông cho Lâu Dương Lăng.
Trang Vưu chia một hạt thông cho Lâu Dương Lăng và nói: “Chia sẻ.

” Lâu Dương Lăng: “Anh cũng thật
hào phóng.”
“Tôi cũng thấy vậy.”
Không có Lục Diệt ở đây, Kiều Kiều không thể bóp hạt thông, thế là cô dùng móng vuốt bén nhọn cào
một cái, quả thông lập tức mở ra, cô nhanh chóng đút vào miệng với mặt mày hớn hở.
“Bình thường anh thường ăn những quả đó sao?” Đàm Thiện trông thấy quả xanh chất đống trên bàn, hẳn
là quả không thuộc về khu rừng bạch quả này.

“Đúng vậy, thịt dự trữ của tôi đã ăn hết rồi.” Lâu
Dương Lăng đáp, “Hiện tại không có con người đi ngang qua, tôi không tìm được thức ăn khác chỉ có
thể gặm một ít trái cây, nhưng mà rất ngon.”
Lâu Dương Lăng sống ở đây, nên có được tin tức tốt hơn nhiều so với mấy người Kiều Kiều.

Theo như
lời cậu nói, hiện tại con người về cơ bản đã ở gọn trong căn cứ và không thể ra ngoài.

Ngay cả khi
con người ra ngoài, cũng là một tiểu đội gồm những người có dị năng đặc biệt mạnh mẽ.

Ngoại trừ làn
sóng của thây ma, không có thây ma nào chọc họ được.
Về phần thây ma, một phần lớn trong số họ đi theo vua thây ma, bởi lẽ đi theo hắn tấn công căn cứ
là có thể ăn thịt và máu mà họ cần.
Lâu Dương Lăng cất lời: “Bọn họ quá ngu ngốc, nhiều người trong số họ đã chết một cách vô ích… Còn
về vua thây ma đó, nghe nói còn có thể nuốt chửng đồng bọn, không phải vì lấp đầy bụng mà là vì
tăng thực lực.

Những thây ma bình thường kia còn không bằng giống như tôi, đến làm đàn em của tôi,
tôi sẽ mang theo bọn họ đi ăn trái cây vừa ngọt vừa giòn.”
“Thì ra anh cũng ăn ‘chay’ à.” “Có thịt ăn ai lại ăn chay.”
Chẳng mấy chốc, bầu trời tối sầm xuống.
Đàm Thiện quen tay nhấc nồi ra, mùi thơm tràn ngập khiến bọn người Kiều Kiều ngoan ngoãn ngồi xổm
canh giữ bên nồi chờ cho ăn.
Kiều Kiều đụng phải Lâu Dương Lăng ngồi xổm xuống cùng bọn họ, bèn bảo: “Ngoại trừ trái cây, thịt
thú đột biến cũng có thể ăn được.”
“Đều không có mùi thịt người.” “Đó là bởi vì cậu chưa ăn thử.”
Lâu Dương Lăng thở dài: “Nếu có thể so sánh thì tốt rồi.


Lâu Dương Lăng vừa dứt lời, đã nghe được cách đó không xa tựa hồ truyền đến tiếng bước chân của một
nhóm người.
Đôi mắt của cậu ngay lập tức sáng lên: “Đại ca đúng là cứu tinh nha.

Nhiều ngày như vậy, cuối cùng
cũng có ai đó đến cửa!”
Lâu Dương Lăng hít sâu một hơi, lộ ra vẻ say sưa.
“Các anh em, chúng ta xông lên!” Cậu nhanh chóng đứng lên.

Trang Vưu ngửi được mùi cũng đứng lên.
Quý Sương cũng di chuyển, nhưng nhìn Kiều Kiều ngồi xổm lặng lẽ, cô nàng bèn dừng lại.
Thật ra mong muốn ăn thịt người đã phai nhạt dần theo thời gian.
Đàm Thiện dùng một tay kéo một cái: “Không phải nói hay lắm à? Chúng ta sẽ cùng tồn tại.”
Trang Vưu: “Đói.”
Mặc dù kêu lên vì đói, Trang Vưu vẫn nghe lời ngồi xổm xuống một lần nữa.

Rốt cuộc, những gì gã
theo đuổi chỉ là được bữa ăn no.
Lâu Dương Lăng không chút kiêng kị: “Ai nói với anh như vậy, bỏ qua đi!” Tiểu đội mấy người có dị
năng bên kia cũng đi tới, bọn họ vốn nhìn thấy ánh lửa, lại ngửi thấy mùi thơm, thế là nghĩ đã gặp
được những người khác, bèn tới xem một chút.
Lại nào ngờ bọn họ đã nhìn thấy gì đây? Thây ma thối rữa đang xào rau???
Hiện tại thây ma ăn thịt người đã trở nên cao cấp như vậy, không ăn sống mà là xào ăn sao?.

footer(); ?>