Chương 52

Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Kiều Kiều nghe thấy chiếc nhẫn có thể sửa được thì ngạc nhiên nhìn qua.
Cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, mang khẩu trang đen, kính gọng vàng trên sống
mũi, bộ dáng rất nhẹ nhàng và lịch lãm.
Kiều Kiều không khỏi lộ ra ánh mắt nghi ngờ khi nhìn thấy vẻ ngoài ưu tú của hắn ta.
Cô không giỏi che giấu cảm xúc của mình, bởi vì cô thường xuyên ở cùng một chỗ với bạn bè thây ma,
cũng không cần cố ý che giấu cảm xúc.
Bây giờ đối mặt với một người, cô cũng không có ý thức che giấu cảm xúc của mình.

“Không tin tôi?”
Hắn nhìn ánh mắt hoài nghi của Kiều Kiều thì không hề tức giận, thậm chí còn hỏi ngược lại.
“Trông dáng vẻ anh không như mấy người biết sửa đồ.” Kiều Kiều nói thật.

Người đàn ông nhịn được
cười: “Cô có thể cho tôi thử xem.“
Kiều Kiều không tin tưởng con người lắm.
“Thật ra, tôi đã đói nhiều ngày rồi.

Cô có thể mua hoành thánh cho tôi như phần thưởng vì đã giúp
cô sửa nhẫn.” Người đàn ông chỉ vào quầy hoành thánh cách đó không xa rồi nói.

Theo lý Kiều Kiều sẽ
cảm thấy thoải mái khi nghe về nói về thù lao, song cô nói trong sự khó xử: “Tôi không có tinh hạch
để mời anh ăn.” “
Người đàn ông: “…”
“A, làm sao bây giờ? Cô còn muốn sửa nhẫn không?” “Muốn.”
Người đàn ông rất nhiệt tình nói: “Vậy cô đưa cho tôi chiếc nhẫn, ngày mai đến để lấy nó, tôi sẽ
sửa nó cho cô.”
Kiều Kiều có chút không nỡ, cô nắm chặt chiếc nhẫn vỡ vụn kia, hỏi: “Anh sẽ không lừa tôi chứ? “
“Đương nhiên là không.” Người đàn ông dường như suy nghĩ thật nghiêm túc, sau đó mở lời, “Nếu không
thì tôi đưa cô về nhà tôi, tôi sẽ không vì lừa cô mà dẫn cô về tận nhà.” Kiều Kiều nghĩ vậy thì vui
vẻ chấp nhận.
Trên đường đi, người đàn ông trò chuyện với cô.

“Tên cô là gì?”
Kiều Kiều trả lời một cách trung thực: “Tôi là Kiều Kiều.”

“Tên Kiều Kiều rất đáng yêu.” Khóe môi người đàn ông cong lên, nhẹ nhàng khen ngợi.

Kiều Kiều
ngượng ngùng đáp: “Cám ơn.

Vậy tên anh là gì? “
“Họ của tôi… là Trì.” “Trì?”
Hắn từ từ nói: “Tên tôi là Trì Nhất Lộ.” “Tên của anh nghe hay quá.”
Kiếp trước Kiều Kiều bị nhốt trong phòng thí nghiệm Hy Vọng chỉ nhìn thấy Trì Nhất Lộ từ xa vài
lần, hiển nhiên sẽ không biết tên hắn.
Nơi Trì Nhất Lộ sống rất gần cầu vượt, một khu vực rất hỗn loạn với môi trường rất kém, nhìn không
phù hợp với hắn.
Hắn đưa tay đỡ Kiều Kiều, người gần như đang vật lộn trên một vũng bùn, nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận
đấy.”
Kiều Kiều nghe thấy hắn lên tiếng đỡ cô, theo bản năng nhìn về phía hắn, sau đó bất ngờ không kịp
đề phòng bắt gặp đôi mắt sau tròng kính của hắn ta.
Nhẹ nhàng, khoan dung, dễ khiến người ta hạ thấp cảnh giác.
Dường như có một vòng xoáy, kéo người đang dõi theo đôi mắt này chìm xuống.
Kiều Kiều ngẩn ngơ trong nháy mắt, sau đó chớp cặp mắt trong veo: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Nói xong, cô đã đẩy tay Trì Nhất Lộ ra.
Hắn bị cô đẩy ra cũng không tức giận, mà là nhìn cô một cái, sau đó cười như không có việc gì: “Đôi
mắt của Kiều Kiều rất đẹp.”
Muốn đào nó ra.
Dù sao đấy chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thây ma có một đôi mắt trong veo.

Đúng vậy, Trì
Nhất Lộ đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tống Phái và Kiều Kiều.

Thân là người có dị năng mê hoặc,
hắn dễ dàng từ trong miệng người đàn ông có ý chí không kiên định kia biết được chuyện về Kiều
Kiều.
Mặc dù người đàn ông đó không biết nhiều.
Kiều Kiều nào có cảm nhận được người đàn ông bên cạnh nguy hiểm đến mức nào, rất ngây thơ ngượng
ngùng nói khiêm tốn một câu.
Nhưng đôi mắt của cô ấy sáng hơn, hiển nhiên rất vui vẻ.

Trì Nhất Lộ nhìn có chút đăm chiêu

Có vẻ như hắn ta đã tìm ra cách để kết bạn với Kiều Kiều.
Rất nhanh đã đến trước cửa nhà Trì Nhất Lộ, Kiều Kiều đứng trước cửa nhà hắn nhìn xung quanh, cũng
không đi vào, mà chỉ yên lặng đứng ở cửa.
Cô đưa chiếc nhẫn vỡ cho hắn, còn rất nghiêm túc nói: “Xin hãy giúp tôi sửa nó.” “Đương nhiên, tôi
sẽ không nuốt lời.” Trì Nhất Lộ mỉm cười đáp, “Kiều Kiều, thật sự không vào ngồi một chút sao?”
Kiều Kiều lắc đầu cho hay: “Tôi sẽ về nhà, anh Trì tôi sẽ đến gặp anh trong vài ngày nữa, cho anh
đủ thời gian, hy vọng anh có thể sửa chữa nó cho tôi.”
“Được.” Trì Nhất Lộ gật đầu, cũng chẳng ép buộc, “Tôi có thể sửa xong sớm… Kiều Kiều nhớ đến sớm để
tìm tôi đấy.”
“Ừ, đợi đến lúc đó tôi mời anh ăn hoành thánh.”
Trì Nhất Lộ đề nghị đưa Kiều Kiều về nhà, nhưng còn chưa ra khỏi khu dân cư này, ánh mắt cô đã sáng
lên.
“Lục Diệt đến tìm tôi rồi.” Kiều Kiều kéo tay áo của hắn, rất vui vẻ lên tiếng, “Anh là người bạn
mới của tôi, tôi sẽ đưa anh đến gặp anh ấy, được chứ?”
Dù thế nào thì Trì Nhất Lộ cũng sẽ không quên người này, dù sao việc hắn rơi đến mức hai bàn tay
trắng như ngay hôm nay cũng không thoát khỏi liên quan đến Lục Diệt.
Không ngờ được con thây ma nhỏ có thể hóa hình người này còn có quan hệ sâu sắc với Lục Diệt.
Đây thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn.
Nhưng hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt nhất để đối đầu với Lục Diệt.
Vì vậy hắn mỉm cười: “Không được rồi, tôi còn có việc, Tuy nhiên Kiều Kiều này, không nên nhắc đến
tôi với anh ta.”
“A?”
“Tôi không hy vọng bạn của Kiều Kiều biết tôi từ miệng cô, tôi mong lần sau có cơ hội, có thể tự
mình giới thiệu bản thân với anh ấy.” Hắn nói một cách ấm áp và chân thành.
Kiều Kiều suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Trì Nhất Lộ cười: “Vậy Kiều Kiều đi đi, tôi đi trước.”
“Ừm, tạm biệt anh.” Kiều Kiều thân thiện vung tay về phía hắn, sau đó liền xoay người, hưng phấn
chạy về phía Lục Diệt.
Đầu lưỡi của Trì Nhất Lộ nhẹ nhàng chạm lên hàm trên, trong mắt từ tự hiện lên sự hứng thú.
Đây là lần đầu tiên Trì Nhất Lộ gặp được một thây ma đơn thuần và không có lực sát thương như vậy.

Đợi đến khi lật đổ Lục Diệt, cô lại không chết trong thí nghiệm của hắn, có lẽ hắn có thể cân nhắc
nuôi cô chơi.
Tất cả mọi người đều không biết, thời gian trôi đi một vòng, Kiều Kiều tựa hồ đang từng bước đi
theo con đường của kiếp trước; song cuộc sống này là hoàn toàn khác với kiếp trước.

Giờ phút này Kiều Kiều đang vui vẻ chạy về phía Lục Diệt.
Lục Diệt nghe được giọng nói hưng phấn của cô gọi anh, xoay người lại, đã nhìn thấy bóng dáng Kiều
Kiều.
Anh nhìn trái phải một cái, sau đó mở hai tay ra, lúc này rốt cục không có ai gián đoạn, khiến anh
vững vàng bắt lấy Kiều Kiều.
Kiều Kiều nhào vào lòng anh làm nũng: “Lục Diệt, sao anh lại tới đây, là đến tìm em sao? “
“Sao em lại ở đây, lạc đường?” Lục Diệt không trả lời mà hỏi lại Kiều Kiều.
Ninh Chu ở khu một tìm kiếm tung tích của Trì Nhất Lộ, Lục Diệt lại tới khu ba, không ngờ được sẽ
gặp Kiều Kiều ở khu vực này.
Kiều Kiều gãi đầu trả lời: “Em mới quen một người bạn và mới tách khỏi anh ta.” Thật ra Kiều Kiều
muốn đợi nhẫn sửa xong thì cho Lục Diệt một bất ngờ.
Lục Diệt thì nghĩ, lại đi kết bạn nữa à? Anh hỏi: “Bạn bè nào?” “
“Là một người con trai rất dịu dàng.” Hừm, là đàn ông.
Lục Diệt nghiêm nghị dạy cô: “Sau này đừng kết bạn nữa, nhất là ở nơi hỗn loạn này.

Nếu em bị lừa,
sẽ không có chỗ cho em khóc đâu”
“Nếu em mà bị lừa, em sẽ nằm sấp trong lòng anh khóc.” Kiều Kiều vui vẻ nói với anh.

Lục Diệt xoa
xoa đầu cô, sau đó đổi đề tài: “Muốn về nhà chưa? “
“Về chứ, không đi nữa.” Kiều Kiều bình tĩnh trả lời.
Lục Diệt biết chuyến trở về của cô cũng không quá vui vẻ, anh lại một lần nữa thay đổi đề tài: “Có
muốn cõng hay không? “
Kiều Kiều gật đầu.
Lục Diệt liền khom lưng, khiến Kiều Kiều thuận lợi trèo lên tấm lưng rộng lớn của anh.

Bởi vì Kiều
Kiều ở chỗ này, Lục Diệt tạm thời không tìm kiếm tung tích của Trì Nhất Lộ, hơn nữa muốn tìm hắn
cũng không dễ dàng như vậy.

Cái tên khẩu Phật tâm xà kia còn trốn kỹ hơn cả chuột.
Có thời gian tìm Trì Nhất Lộ, còn không bằng dỗ dành Kiều Kiều vừa mới chịu uất ức ở nhà.
“Có phải đã lâu không cõng em không?” Lục Diệt đưa tay giữ lấy cô, cảm nhận được cô nằm sấp trên
vai mình.
Cô gái nhỏ nhẹ bẫng, cơ hồ không có trọng lượng gì.
Kiều Kiều cọ vào cổ anh: “Đúng vậy.

Kỳ thật Lục Diệt, lúc được anh cõng, em vẫn rất muốn nói cái
này.”
“Cái gì?”
Kiều Kiều hắng cổ họng, sau đó khẽ hô một tiếng: “Đi nào~” Đây thực sự là coi anh như vật cưỡi.
Nhưng Lục Diệt chiều chuộng cô, thực sự bế cô vững vàng rồi mới chạy.

Kiều Kiều nằm sấp trên lưng
anh và cười không ngừng.
Một chút mây mù không đáng kể trong lòng kia cũng tan đi, cõi lòng giờ đây rộng mở sáng sủa.
Mấy ngày tiếp theo Kiều Kiều vẫn không ra ngoài nữa, Lục Diệt ngược lại rất bận rộn, nghe nói lại
nhận nhiệm vụ.
Hôm nay chính là đêm giao thừa, Ninh Chu nhân lúc nhàn rỗi thì đến tìm Kiều Kiều chơi, vừa lúc hôm
nay Lục Diệt cũng không có ở nhà, thế là hai người họ đi ra ngoài dạo phố.

Vốn hôm nay Kiều Kiều
định đi tìm Trì Nhất Lộ, thấy thế cũng đành thôi.
“Mấy ngày nay chúng tôi ra nhiệm vụ nên chẳng ở căn cứ.

Kiều Kiều, cô làm gì lúc ở nhà một mình?”
Ninh Chu và Kiều Kiều đi trên đường phố, tùy ý tán gẫu.
“Chờ Lục Diệt về nhà.”
“Trời đất.

Thật ngoan.” Cô ấy đưa tay véo mặt Kiều Kiều, nhưng Kiều Kiều đã sớm có phòng bị, nhạy
bén tránh đi, khiến Ninh Chu rất đau lòng, “Kiều Kiều không còn là cô nhóc thân thiết của chị nữa
rồi.”
Bọn họ đi dạo một vòng trên đường phố đồng thời nói chuyện phiếm, tin đồn xung quanh cũng vì thế
truyền vào tai hai cô, làm cho sắc mặt hai người đều có chút biến hóa.
Nội dung của tin đồn rất đơn giản nhưng gây chết người.
Nghe đồn có người không để ý đến sự an nguy của mọi người trong căn cứ, đã dẫn thây ma vào căn cứ
Bảo Hộ.
Ninh Chu kéo Kiều Kiều sang một bên và hỏi: “Ngoài đội của chúng ta, có ai biết thân phận của cô
không?”
Kiều Kiều lắc đầu không hiểu ra sao.
“Hiện tại căn cứ Bảo Hộ còn chưa mở cửa cho thây ma, cô ở lại chỗ này sẽ rất nguy hiểm.” Ninh Chu
nghiêm túc nói, “Chúng ta về trước đi, sau đó để Lục Diệt dẫn cô ra khỏi nơi này.”
Đi chỗ khác?
Nhưng cô ấy vẫn chưa lấy lại được chiếc nhẫn.
Kiều Kiều còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên có một đội tiểu đội đầy người có dị năng xông ra, vây
quanh hai người.
Ninh Chu nhận ra bọn họ, tiểu đội này thuộc về ban quản lý căn cứ, đội trưởng tên là La Nghị có
tiếng công chính liêm minh, là người phản đối chuyện nhân loại và thây ma cùng tồn tại.
La Nghị nhìn Ninh Chu một cái, sau đó trực tiếp chắn trước mặt Kiều Kiều, anh ta lạnh lùng nói:
“Chúng tôi nhận được báo cáo, nói cô chính là thây ma bị nhân loại đưa vào căn cứ, mời cô đi cùng
chúng tôi một chuyến!”
Nếu Kiều Kiều thật sự bị bắt đi kiểm tra, rơi vào tay La Nghị, dù không chết cũng mất một lớp da..

footer(); ?>