Chương 57

Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Vào năm thứ ba của mạt thế, những người đứng đầu các căn cứ lớn của người còn sống đã ký một thỏa
thuận chung sống với vua thây ma Quý Sương ở Hòa Châu, đồng thời đưa ra một loạt luật liên quan tới
việc hạn chế con người và thây ma, sau đó luật được chính thức ban hành tại các căn cứ lớn.
Một năm này, sau một thời gian dài đấu tranh, cuối cùng con người và thây ma đã đạt được sự chung
sống thực sự.
Bấy giờ trên đường phố, có thể thấy con người và thây ma đi cùng nhau, sống hòa thuận.

Con người
kiên nhẫn dạy cho nhóm thây ma cách trồng trọt và thí nghiệm, học tập các loại kỹ thuật nhằm giúp
bọn họ chuyển từ mọi rợ sang văn minh.
Đây là sự tiến bộ của loài người, sự tiến bộ của thây ma và cũng là sự tiến bộ của thế giới.

Chỉ
cần cơ hội, con người và thây ma thực sự có thể bước vào một kỷ nguyên mới.
Cơ hội này nằm trong phòng thí nghiệm Vọng Hòa.
Bọn họ đang nghiên cứu huyết thanh được gọi là “Cuộc sống mới” cả ngày lẫn đêm.

Trong đó liều mạng
nhất chính là Kiều Kiều, người ngay từ đầu vô cùng chống lại thí nghiệm này.
Mọi người ở đây đều biết cô vì Lục Diệt.
Thời gian nghịch chuyển mang đến di chứng thật sự quá lớn, thân thể Lục Diệt bây giờ đã không đủ để
chống đỡ sự tồn tại lâu dài của anh, chỉ có loại huyết thanh “cuộc sống mới” mới có thể giúp được.
Sau khi nghĩ ra ý tưởng này, cô đã ngay lập tức hỏi giáo sư Chu xem liệu nó có khả thi hay không.
Câu trả lời mà giáo sư Chu đưa ra rất mơ hồ, nhưng đó là cách duy nhất cho Lục Diệt hiện giờ.
Cô muốn anh tỉnh lại.
Chân Chân đã vì cô mà tìm ra một người có dị năng về thời gian để kéo dài cuộc sống cho Lục Diệt,
song cũng không thể chống đỡ quá lâu, cho nên phải đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu.
Mặc dù Kiều Kiều nào hiểu về nghiên cứu nhưng cô tích cực hơn bất cứ ai khác, cô sẽ làm bất cứ điều
gì giáo sư Chu nói mà chẳng có bất kỳ sự chậm trễ.
Nhìn cô mỗi ngày mệt mỏi đến mức sắc mặt trắng bệch, Ninh Chu vừa mới bắt đầu còn khuyên, về sau
cũng để cô tùy ý.
Tựa hồ không ai trong số họ hiểu tại sao cô lại liều mạng nhường này.
Nhưng chỉ có Kiều Kiều biết rằng Lục Diệt đã đảo ngược thời gian vì cô, chỉ để cứu cô.

Anh có thể
làm mọi thứ cho cô, tại sao cô không thể nỗ lực vì anh đây?
Thời gian từng chút một trôi qua, tình huống Lục Diệt cũng dần không còn lạc quan.

Nhưng cũng may
trời xanh chiếu cố, vào một ngày tháng tư, cuối cùng huyết thanh “cuộc sống mới” đã ra đời thành
công.

Nhưng họ lại không tìm thấy người thử nghiệm phù hợp.
Kiều Kiều xung phong nhận việc, tiêm mũi huyết thanh “”cuộc sống mới”” đầu tiên.

Ngoại trừ cảm giác
ngứa ran nhẹ khi kim tiêm đâm vào da, Kiều Kiều chẳng có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Cô hơi bối rối nhìn tất cả các nhà nghiên cứu đang nhìn cô với vẻ khó hiểu y hệt vậy.

Giáo sư Chu
cười ha hả nói: “Trên người Kiều Kiều không có thịt thối, có khả năng hiệu quả không hiện rõ.”
Kiều Kiều nghe xong bèn nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nhếch miệng nhẹ nhàng cắn mình một
cái, không cảm nhận được đau đớn.
Răng nanh nhỏ của cô đã mất rồi!
Kiều Kiều nắm chặt hai bàn tay của mình lại mở ra, phát hiện móng tay sắc bén cũng mềm nhũn, trở
nên không có bất kỳ lực sát thương nào.
Những đặc điểm thuộc về thây ma không còn nữa.
Ngoại trừ cái này ra, Kiều Kiều cảm nhận được năng lượng trong thân thể tràn ngập, phảng phất có
thể mang đến cho cô lực lượng và sức sống vô tận.
Có lẽ cô đã trở thành “nhân loại mới” trong miệng của giáo sư Chu.

“Đây là thành công rồi sao?”
Kiều Kiều gần như đã khóc vì sung sướng.
Giáo sư Chu gật gật đầu, cẩn thận đưa cho cô một cây huyết thanh, Kiều Kiều cầm lấy nó, nôn nóng đi
tìm Lục Diệt.
Trong khoảng thời gian ở phòng thí nghiệm Vọng Hòa và đi theo bọn họ, cô đã thành thạo kỹ thuật
tiêm.

Cô đâm kim vào cánh tay của Lục Diệt, quan sát tất cả huyết thanh đã tiêm vào máu của anh
trước khi rút kim ra và đặt ống sang một bên.
Sau đó, Kiều Kiều ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Lục Diệt, chờ anh mở mắt.
Cô đợi đến mức có chút nhàm chán, bèn học cách lèm bèn của Lục Diệt trước kia, bắt đầu cằn nhằn.
“Anh ngủ lâu như thế, nếu không có em tắm rửa mỗi ngày cho, anh kiểu gì cũng hôi thối lắm rồi.”
“Còn nữa, em cũng thường xuyên cắt móng tay cho anh.

Tóc của anh cũng do em cắt, dẫu rằng lúc đầu
cắt không đẹp lắm, nhưng anh lại không phải đi gặp người khác, có thể chờ nó dài ra.”
“Về sau tóc anh dài hơn một chút, em lại lén cột thành một chỏm cho anh, dùng điện thoại di động
năng lượng chụp ảnh cho anh.

Chờ anh tỉnh lại em sẽ cho anh xem, đáng yêu lắm đấy.”
“Nhưng có thể anh sẽ không quá vui khi nhìn thấy nó, vì vậy sau này em lại giúp anh cắt tóc, bây
giờ tay nghề của em đã tốt hơn rồi.”
“Chẳng phải trước kia anh chê tóc em dài, không dễ xử lý sao? Anh tỉnh dậy rồi em sẽ cắt nó cho anh

xem ngay tại chỗ.”
Càng nói, thanh âm cô dần dần thấp xuống.
“…… Cho nên Lục Diệt, vì sao anh còn chưa tỉnh lại thế?”
Cô nhìn Lục Diệt, trong lòng bắt đầu chua xót, hốc mắt ửng hồng.

“Anh tỉnh một chút thôi.”
“Em nhớ anh.” “Lục Diệt.” “Ôi……”
……
Sự ra đời của huyết thanh “cuộc sống mới” đã mang lại lợi ích to lớn cho cả con người và thây ma.
Cho nên sau khi sự phát triển thành công của huyết thanh được xác nhận, “cuộc sống mới” bắt đầu lưu
hành trong các căn cứ lớn, mỗi người hoặc thây ma sẽ được tiêm huyết thanh này.
Tác dụng của huyết thanh đối với con người không quá rõ ràng, nhưng tác dụng với thây ma có thể nói
là ngay lập tức.
Đôi mắt trắng đục của họ đã chuyển thành màu bình thường, làn da của họ đã mất đi màu xanh lam, lớp
thịt thối trên cơ thể rụng đi và những chiếc răng nanh sắc nhọn của họ trở thành những chiếc răng
bình thường.
Bọn họ biến thành người, con người mới chân chính.
Mặc dù có thây ma cá biệt kiên trì giữ vẻ đẹp khi có thịt thối, song lại không thể cưỡng lại xu
hướng này, cuối cùng họ cũng sẵn sàng tiêm huyết thanh.
Thế giới đang phát triển mạnh mẽ.
Mọi người biết rằng họ đã chuyển đổi từ thế giới cũ sang một thế giới hoàn toàn mới.
Đây là thế giới của nhân loại mới.
Là một thế giới nơi con người và thây ma cùng nắm tay tồn tại.
Thế giới như thế nào thì hiện tại Kiều Kiều cũng không lo liệu được; cô chỉ muốn Lục Diệt tỉnh lại.
Thời gian trôi qua càng làm cô trở nên khó chịu hơn.

Chẳng lẽ huyết thanh này không có tác dụng với
Lục Diệt?
Kiều Kiều đếm đầu ngón tay, cô đã khóc bên cạnh Lục Diệt bao nhiêu ngày rồi? Mặc kệ là mấy ngày, cô
không thể kiềm chế được.
Kiều Kiều khóc, đồng thời phát hiện tóc Lục Diệt lại mọc dài đến độ lại có thể cột thành chỏm.

Thế
là cô vừa khóc vừa cởi dây đỏ trên cổ tay cô và Lục Diệt, buộc cho anh hai chỏm tóc nhỏ đáng yêu.
Cô vừa buộc xong cho anh, vừa định bỏ tay xuống thì cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt.

“Em đang làm
gì vậy?” Ngủ thiếp đi quá lâu khiến giọng anh khàn khàn.
Kiều Kiều đâu ngờ anh bỗng tỉnh lại, thế là sau khi phản ứng lại, cô đã nhào tới và ôm chặt lấy
anh.

“Lục Diệt, em cho rằng anh sẽ chết……” Cô khóc đến độ vô cùng thương tâm.
Lục Diệt thậm chí còn không biết mình mất đi ý thức từ khi nào, anh nhìn Kiều Kiều đau lòng như vậy
thì vô cùng xót xa.
“Xin lỗi, ban đầu anh không muốn làm em lo lắng.”
Kiều Kiều khóc lóc cho hay: “Trước khi anh ngất đi cũng chẳng nói sẽ tha lỗi việc em tự quyết định.

Em cứ nghĩ nếu anh không tha cho em mà chết như thế này thì sao bây giờ.” “Ừ, là lỗi của anh.

Anh
không trách em.” Lục Diệt ôm lấy mặt cô, kiên nhẫn lau đi nước mắt không ngừng ứa ra của cô.
Kiều Kiều dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn anh một cách mờ mịt.
Lục Diệt chống người, hôn lên mắt cô, nếm được những giọt nước mắt mặn chát của cô.

Kiều Kiều chớp
mắt và từ từ ngừng khóc.
“Còn muốn hôn cơ.” Cô bĩu môi làm nũng mà mở lời.

Lục Diệt buồn cười.
Đúng lúc này cửa phòng bị gõ vang rồi được đẩy sang một bên ngay đó, giọng nói của Ninh Chu truyền
đến.
“Cục cưng Kiều Kiều, đừng cả ngày ở mãi chỗ này, đi với chị…” Giọng ồn ào của Ninh Chu đột ngột
dừng lại.
Cô nàng liếc nhìn tư thế của hai người, nữ trên nam dưới, thì lặng thinh một cách kỳ lạ trong chốc
lát.
“Quấy rầy rồi.”
Ninh Chu lui ra ngoài, sau đó lại đẩy cửa vào.
“Đội trưởng, hôm nay anh thật đáng yêu.” Sau khi liều chết nói xong câu này, Ninh Chu lạch cạch
đóng cửa lại.
Kế đó có thể nghe thấy tiếng cười của cô ấy từ rất xa.

Lục Diệt không rõ nguyên do.
Kiều Kiều chột dạ vươn bàn tay nhỏ sờ lên đầu anh.
Lục Diệt nhớ tới lúc mới tỉnh lại, dường như cô giở trò trên đầu anh.

Anh nắm lấy cổ tay Kiều Kiều,
sau đó tự mình đưa tay sờ.
Sờ được hai cái chỏm tóc.

Lục Diệt: “……?!”
Cô theo bản năng muốn chạy, kết quả quên mất cổ tay còn đang bị Lục Diệt nắm lấy, bèn trực tiếp ngã
trở về, nhào vào người anh.
“Kiều Kiều, lá gan em lớn thật đấy.” Lục Diệt nói thâm sâu, nào có một chút suy yếu sau khi mới qua
cơn bệnh nặng.
Cô cảm thấy mình cần phải biện minh nên đáp: “Em có lý do đó.” Lục Diệt: “?”
“Anh đã nghe câu chuyện Người đẹp ngủ trong rừng chưa?” Cô bắt đầu kể truyện cổ tích.
Cô hắng cổ họng và cất tiếng: “Trước đây có một cô công chúa sinh đẹp ngủ say thật lâu, truyền
thuyết nói rằng chỉ có hoàng tử mới có thể đánh thức cô dậy.

Một ngày nọ, một hoàng tử trung thực

và tốt bụng đến cung điện của công chúa ngủ say, tự tay thắt cho cô hai chỏm tóc đáng yêu.”
“Lúc này kỳ tích xảy ra, công chúa ngủ say mấy tháng rốt cục mở mắt.”
“Nhưng điều mà hoàng tử không ngờ là người đẹp ngủ trong rừng dùng oán báo ân, bất mãn việc hoàng
tử cột chỏm tóc cho mình.

Chuyện này làm chàng hoàng tử rất buồn …” Hoàng tử Kiều Kiều nói, trưng
đôi mắt to ướt át đáng thương nhìn công chúa ngủ trong rừng Lục Diệt, tựa hồ chỉ cần Lục Diệt bày
ra sắc mặt tức giận, cô sẽ lập tức khóc thành tiếng.
Cho dù Lục Diệt có tức giận nhường nào cũng bị cô xua đi mất.
Anh cười thành tiếng, véo khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của Kiều Kiều, chợt thấy nhiệt độ cơ thể cô đã
như người bình thường.
“Kiều Kiều, sao em lại đáng yêu như vậy.”
Cô cười đôi câu, sau đó chủ động vươn tay tháo hai chỏm tóc trên đầu anh, tiếp đó cột dây buộc tóc
màu đỏ hình con chó lên cổ tay anh.
“Đeo lại là không có chuyện gì nữa.”
Nói đoạn, cô đeo lại một sợi dây màu đỏ khác vào cổ tay mình.
Sau đó Kiều Kiều lấy ra một cái hộp đặt trong lồng ngực, mở ra đưa cho Lục Diệt xem.

“Cái này là do
lúc trước thầy Trì sửa cho em, cũng vì nó mà em mới quen thầy ấy.”
Lục Diệt nhìn cặp nhẫn trông nguyên vẹn như lúc ban đầu một lúc lâu, rồi đẩy nó sang một bên cho
hay: “Không cần cái này.”
“A?” Khuôn mặt nhỏ của Kiều Kiều tức khắc suy sụp hẳn.

“Không cần thứ mà Trì Nhất Lộ đã sửa qua.”
Lục Diệt nói xong thì mở tủ đầu giường ra, bên trong cũng có một cái hộp.
Cô mở ra xem thử, phát hiện bên trong còn có một cặp nhẫn, ở bên trong thành nhẫn, cô lần lượt nhìn
thấy tên viết tắt của mình và anh.
“Không phải nói không nhận quà sao?” Lục Diệt cười nói.

“Anh tự khắc hả?”
Lục Diệt gật đầu.
Kiều Kiều vô cùng vui vẻ: “Vậy anh mang vào cho em đi.”
“Hiện tại không được.” Lục Diệt cầm cái hộp trở về, “Phải đợi một chút.” “Sao cơ?”
“Lúc này không thể đeo vào qua loa được.”
Cô không hiểu ý của anh, song điều đó không ngăn được cô vui vẻ.
Sau khi Lục Diệt tỉnh lại, phòng thí nghiệm Vọng Hòa đã kiểm tra toàn diện cho anh; đợi đến khi xác
định anh đã hoàn toàn bình phục, cũng đã đến lúc bọn họ rời đi.
Bọn họ muốn tới Hòa Châu.
Nơi mà ban đầu hai người muốn đến, nhưng chưa bao giờ có cơ hội đi.
Đây là một chuyến đi duy nhất thuộc về hai người bọn họ, lần này hành trình này sẽ không còn chia
ly nữa.
Đường đến Hòa Châu còn rất xa, tương lai còn rất dài, nhưng vì con tim đã có nơi thuộc về nên nào
sợ cô độc.
…….
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đã kết thúc ở đây.Lúc đầu tôi cũng không định viết cuốn này quá
dài, phần sau viết không hay lắm nhưng mình vẫn cảm ơn thiên thần nhỏ đã đọc nó, moah moah (/ω\)
oOo.

footer(); ?>