Chương 18: C18: Chương 18

“Cẩn Du gặp qua đại tẩu.”

Ngụy Cẩn Du thình lình kêu một tiếng như vậy, khiến cho Lại Vân Yên nhìn trái nhìn phải, thấy phía sau hắn có gã sai vặt đang đứng, phía sau chính mình còn có nha hoàn, nàng không kìm được trộm thở phào nhẹ nhõm.

Đây là rõ như ban ngày, cũng không biết Ngụy Cẩn Du tới làm gì, tốt nhất đơn thuần lại đây chào hỏi một cái.

Ngụy Cẩn Du người này a, không có gì không tốt, chỉ là cảm thấy Lại Hoạ Nguyệt mới là chân ái của đại ca hắn, dẫn theo đám hồ bằng cẩu hữu bên ngoài cổ xúy giữa huynh trưởng hắn và Lại Hoạ Nguyệt có tình yêu tốt đẹp, cũng tuyên dương tỷ muội cùng chung một chồng là mỹ đức.

Ngoài ra hắn còn hay ám chỉ Lại Hoạ Nguyệt hy sinh vì tỷ tỷ, phẩm đức cao thượng, ai bảo tỷ tỷ nàng ta sinh không được, nàng ta chỉ có thể vì tình nghĩa hai nhà Lại Ngụy mà suy nghĩ.

Hắn lộ ra tầng ý tứ này đúng là không biết xấu hổ, người ngoài không biết nàng không thể sinh dục là vì cứu Ngụy Cẩn Hoằng, nhưng hắn là người Ngụy gia có thể không biết sao?

Nàng ốm đau trên giường, tiểu thúc đây bên ngoài khiến người khác chê cười nàng, Lại Vân Yên tại thời điểm đó, mới xem như hoàn toàn phục người Ngụy gia.

Lòng lang dạ sói thế nào, mới nhân lúc nàng bệnh nặng, khoảnh khắc nàng nản lòng thoái chí, vị thanh mai trúc mã kia thì ở bên cạnh nữ nhi kẻ thù của nàng, mà vị tiểu thúc đây, sợ nàng chưa đủ tức chết, bên ngoài nơi nơi cản đường ngán chân gieo tiếng xấu.

Về sau lại Lại Vân Yên cũng minh bạch Ngụy Cẩn Du vì sao như thế, hận thù của nàng cũng liền tiêu tan.

Ngụy Cẩn Du đầu óc đúng là không bằng đại ca hắn, lúc ấy hắn bất quá là bị đầu bảng thanh lâu mê luyến giặt sạch não, tin tưởng vào tình cảm chân ái, tiện đà tin tưởng đại ca hắn và thứ nữ tình yêu vô địch, hắn và thanh lâu đầu bảng tình yêu cũng vô địch, tự cho rằng lấy lòng đại ca là có thể đem thanh lâu nữ tử nạp vào cửa.

Ngụy Cẩn Du đâm lén nàng khi đó, nàng hận hắn hận muốn chết, nhưng sau khi rời khỏi Ngụy gia, khi Lại Ngụy hai nhà tình thế căng thẳng, Lại Vân Yên thật là yêu thích cái tính này của hắn.

Dựa vào việc Ngụy Cẩn Du yêu thích nữ tử thanh lâu, huynh trưởng nàng không thiếu viết thành tấu chương, trong sự kiện tranh giành đất phong, dựa vào chuyện này giành được thắng lợi.

Về sau thanh lâu nữ tử đó có khác tốt hơn để an cư lạc nghiệp, lập tức giúp đỡ Lại gia phản lại đâm Ngụy gia một đao, nàng ta ngàn dặm xa xôi rời đi, Ngụy Cẩn Du ngày ngày mua say, chuyện này xác thật chọc cười Lại Vân Yên.

Vị tình thánh chân ái vô địch của Ngụy gia này, năm đó không thiếu chuyện khiến nàng vui vẻ.

Tính ra, cũng coi như là ưu khuyết điểm tương bổ.

Cho nên, Lại Vân Yên thấy hắn, cứ việc cảm thấy người này chẳng ra gì, không thèm suy nghĩ hậu hoạ về sau, sau này hắn khiến ngụy gia càng thêm loạn, cho nàng thêm lạc thú, nàng xác thật vẫn có mấy phần cao hứng, trong lời nói cũng mang theo vài phần ý cười: “Tiểu thúc cũng đến tản bộ sao?”

“Hoa trong hoa viên mới vừa nở rất đẹp Cẩn Du đã đến thưởng hoa vài lần, ngắm rất đã mắt.” Ngụy Cẩn Du cười nói.

Lúc này hai gã sai vặt phía sau hắn hành lễ với nàng, Hạnh Vũ các nàng cũng hướng Ngụy Cẩn Du hành quá lễ xong, Lại Vân Yên nhẹ nhàng gật đầu cười nói: "Vậy tiểu thúc cứ từ từ thưởng hoa đi.”

Dứt lời liền bướt chân lướt qua bên người hắn.

Ngụy Cẩn Du thấy nàng mang theo nha hoàn đi phía trước đi, không khỏi nhướng mày, cầm cây quạt gõ gõ lòng bàn tay, liền đuổi theo Lại Vân Yên, đi đến bên người nàng cười nói: “Tẩu tử, ta có chút việc muốn hỏi ngươi.”

“Có việc gì sao?” Lại Vân Yên dừng bước chân, kinh ngạc nói.

“Đúng vậy.”

“Chuyện gì?”

“Không biết có nên hỏi hay không.” Ngụy Cẩn Du do dự.

Muốn hỏi còn phải làm bộ làm tịch? Lại Vân Yên trong lòng buồn cười, trên mặt cũng cười nói: “Vậy thì đừng hỏi.”

Nàng che miệng cười hai tiếng, lại cất bước mà đi.

Thấy nàng một chút do dự cũng không, cứ như vậy rời đi, hắn chỉ đợi nàng khách khí mở miệng nói một câu “Hỏi đi”, liền tính toán đem chuyện ra nói, nàng phản ứng như vậy, Ngụy Cẩn Du hơi có chút sững sờ.

Thẳng đến khi nàng đã đi xa, hắn có chút ngẩn người hỏi gã sai vặt bên người: "Đại tẩu có phải nghe không hiểu lời ta nói không?”

Gã sai vặt gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Đại thiếu phu nhân hành sự như vậy cũng không có gì sai.”

Nhị công tử muốn hỏi cái gì cứ hỏi thẳng ra, còn cái gì có nên hỏi hay không, chính hắn muốn hỏi cũng không biết có nên hỏi hay không, đại thiếu phu nhân thân là phu nhân của đại công tử, là tẩu tử của hắn, tự nhiên tị hiềm không tiện hỏi.

“Ngươi nói cái gì?” Ngụy Cẩn Du sau khi nghe xong, không chút khách khí dùng cây quạt gõ một cái xuống đầu của gã, cười mắng: "Bản công tử nói chuyện, chỗ nào cho ngươi xen miệng.”

Không phải ngươi mới vừa hỏi ta à? Gã sai vặt mếu máo, chỉ dám chửi thầm trong bụng, lại trăm triệu lần không dám ngoài miệng đáp trả vị công tử này, miễn cho bị đánh một cái nữa.

**

Ngụy Cẩn Du muốn hỏi nàng cái gì, Lại Vân Yên cũng đoán không ra, cũng không có hứng thú đoán.

Loại người này, có thể có chuyện gì tốt tới tìm nàng.

Lại nói nếu có chuyện cần thiết, tiểu thúc này sẽ tự khắc tìm cơ hội tới cửa đánh tiếng.

Nàng không vội, nếu nàng có tâm tình nhàn hạ, liền đáp lễ với hắn một vài để bản thân giải sầu, giống như đem Ngụy Cẩn Du ra làm trò tiêu khiển.

Cẩn thận mà nói, thế sự nhân quả quả thật luôn tuần hoàn, Ngụy Cẩn Du tận tình đem nàng ra làm trò tiêu khiển, nay sắp đến lượt nàng tận tình tiêu khiển hắn.

Lần sống lại này, cũng không phải chỉ có chuyện không vui, việc vui vẫn luôn ở đó, chỉ chờ đôi mắt và tâm tình của nàng có phát hiện ra không mà thôi.

Nghĩ như vậy, Lại Vân Yên luôn am hiểu tự an ủi bản thân, tâm tình tốt lên một chút, buổi chiều thỉnh an qua Ngụy mẫu, lại nói mấy lời tốt đẹp ngoan ngoãn chọc cười, khiến cho Ngụy mẫu cười nghiêng ngã.

Muốn nói về tâm tình của nữ nhân, chỉ cần thoả mãn lòng tham dục nhất thời của nàng ta, người này liền vạn phần dễ nói chuyện, cho dù gặp phải người bản thân chán ghét nhất, cũng có thể cho người đó mấy phần sắc mặt tốt. Bà ta mua được trạch phủ lớn kia, mấy ngày nay mặt mày đều giãn ra không ít, biểu tình trong sự thả lỏng có sự thích ý.

Lại Vân Yên nghe nha hoàn khua môi múa mép nói Ngụy Cảnh Trọng mấy ngày nay, mỗi ngày đều nghỉ ở trong phòng vị chính thất phu nhân này.

Nữ nhân một khi tâm tình được thoả mãn đúng là không giống ngày thường, đột nhiên trẻ tuổi ra vài phần, cũng mỹ mạo rạng ngời thêm mấy phần Ngụy phu nhân, Ngụy thiếu phu nhân trong lòng âm thầm cảm khái.

Nhìn kẻ thù như Ngụy phu nhân đột nhiên tốt đẹp hơn một chút, đúng là cảm thấy thuận mắt không ít.

Lại Vân Yên lần này ở lại dùng xong cơm tối mới trở về, chờ đến giờ Hợi, nàng ngáp một cái, muốn buông sách trong tay đi ngủ, thì Ngụy Cẩn Hoằng đêm qua không về giờ này nay đột nhiên trở về.

Cửa kẽo kẹt một tiếng, nghe được thanh âm gã sai vặt của hắn nhẹ giọng hỏi chuyện, cơn buồn ngủ của Lại Vân Yên tức khắc tự động tiêu tán, tốc độ nhanh đến nỗi chính nàng còn thấy buồn cười.

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, cùng kẻ thù gặp mặt phải lên tinh thần, nghĩ đến người nói ra lời này đúng là đồng đạo, đồng cảnh ngộ mà.

"Nữ nhân không được dễ chịu là như vậy đó, trong bụng không có bao nhiêu lời hay, tất cả đều là ác độc khắc nghiệt, đối với bản thân còn như thế, huống chi là người khác? Ngụy đại nhân ngươi chớ có chọc ta, bằng không hậu quả tự chịu."

Lại Vân Yên cười thầm nghĩ vài câu, đứng dậy khỏi án thư, ngồi xuống trên giường, nửa tựa vào thành giường đọc sách.

Một lát sau, Ngụy Cẩn Hoằng rửa mặt xong vào gian trong, Hạnh Vũ ngay sau đó lại đây hỏi Lại Vân Yên có gì cần phân phó, bị Lại Vân Yên đuổi trở về.

Ngụy Cẩn Hoằng vào cửa liền liếc mắt nhìn Lại Vân Yên đang nằm trên giường một cái, thấy tóc dài đen nhánh của nàng xoã tung trên xiêm áo thanh bào nàng đang mặt, gương mặt thiếu nữ càng thêm nhỏ nhắn.

Về sau, sau khi nàng qua tuổi 40, nghe nói yêu thích nhất mặc thanh bào, thanh bào dành cho đạo giáo, nam nữ đều có thể mặc, khi đó hắn còn tưởng rằng nàng muốn xuất gia tu đạo, nhưng chứng kiến nàng ra tay vài lần, hắn liền biết đời này nàng đừng tính tới chuyện tu đạo, có tu cũng là tu ma đạo.

Bất quá, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng mặc thanh bào, chính là không biết vài thập niên sau, nàng mặc loại áo choàng này sẽ có bộ dáng gì.

“Ngụy đại nhân, có việc gì sao?” Cảm giác ánh mắt Ngụy Cẩn Hoằng đang không ngừng đánh giá nàng, Lại Vân Yên nhìn sách trên tay cười hỏi.

“Ban ngày ngươi gặp qua Cẩn Du?”

"Ừ.”

“Hắn nói với ngươi cái gì?”

“Ngụy đại nhân không biết?” Lại Vân Yên buông tay, hướng Ngụy Cẩn Hoằng cười nhìn lại.

Nàng cũng không tin, Ngụy Cẩn Hoằng biết rõ chuyện sau này, ở Ngụy phủ không sắp xếp người quan sát nàng.

“Hắn nếu có hỏi cái gì, ngươi đều trả lời không biết.”

“Đây là yêu cầu?”

"Ừ.” Ngụy Cẩn Hoằng nhẹ gật đầu.

"Cái này liền tính ngài thiếu ta một lần?”

"Ừ.”

“Trong lòng thiếp đã hiểu rõ.” Lại Vân Yên hướng hắn cười nói.

Lạc thú khi trêu đùa Ngụy Cẩn Du so với chiếm tiện nghi của đại ca hắn hữu dụng hơn nhiều, Lại Vân Yên khoảnh khắc liền vứt bỏ cái đằng trước.

“Cẩn Du chỉ là tính tình có hơi mềm mỏng.” Ngụy Cẩn Hoằng đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy.

Nàng cũng không đoán được hắn sẽ nói loại lời nói này, Lại Vân Yên kinh ngạc một chút, nàng khẽ nhếch miệng, không thể tưởng tượng được mà dừng một chút, lát sau dở khóc dở cười nói với Ngụy Cẩn Hoằng: "Không bằng ngài nói, hắn cùng ngài còn có mẫu thân của ngài, không hổ là người một nhà."

Hoang đường, vô sỉ, không biết xấu hổ, bọn họ ba vị này đều có hết những bản tính trên.

Ngụy Cẩn Hoằng liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu không nói.

Thấy hắn không đáp lời, Lại Vân Yên cũng không tiện đà nói tiếp, liền cười lắc lắc đầu, thu hồi ánh mắt.

Luôn có một số người, khuyết thiếu tự mình hiểu lấy.

**

Sáng sớm hôm sau, gió thổi làm cửa sổ phát ra tiếng kẽo kẹt, Lại Vân Yên ngủ không sâu giấc một hồi liền tỉnh lại, nghe cuồng phong thổi một trận, mưa to tức khắc tầm tã.

Sống lại lần nữa một đời đổi thay rất nhiều, nhưng có những thứ không thay đổi, tỷ như thời tiết.

Đời trước lúc này, cho dù khi đó nàng đã sống hai đời, cũng còn thiên chân ngây thơ thật sự, rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu, quá nhiều chuyện tự cho là đúng.

Sau này Lại Vân Yên hồi tưởng quá vãng, cũng từng nghĩ tới, đời trước người Ngụy gia làm ác, nhưng chính mình không phải cũng làm sai chuyện sao?

Thích sai người, tin sai người, ngày đó đều là nàng nhìn lầm người, liền lâm vào hoàn cảnh như vậy.

Mà thế sự nhân quả tuần hoàn, người Ngụy gia không bỏ qua cho nàng, về sau nàng cũng không bỏ qua cho bọn họ.

Đoạn thời gian ở lại Ngụy phủ, nói đến cũng là thống khổ, nàng muốn tin tưởng một lần nữa để sống cho thật tốt, học được thản nhiên, học được đối với thù mới hận cũ cười cho qua chuyện.

Quá trình kia quả thực không dễ dàng, nhưng bản thân nàng vẫn làm được, cuộc sống sau đó cũng trải qua không tồi, nàng đi Giang Nam xa xôi, còn đi Tái Bắc xem qua mã đàn, nàng đã làm rất nhiều việc mà những phụ nhân ở nội trạch khác không thể làm được, cho dù nàng có trượt chân xuống cầu thang mà qua đời, thì nàng cũng làm được mãn nguyện rồi.

Nàng bò ra khỏi Ngụy phủ, có được mở đầu mới, cũng có một cuộc đời rực rỡ, trải qua đủ các cung bậc vui mừng khổ sở, không uổng công sống một đời.

Nghe xong một trận cuồng phong mưa to, Lại Vân Yên từ khi trọng sinh tới nay, nội tâm đã lâu chưa ngơi nghĩ chân chính bình yên vài phần.

Trọng sinh gả vào Ngụy gia, giống như ôn lại ác mộng, nhưng nói đến nàng cũng không phải Lại Vân Yên từng sống trong quá khứ, tại đây trong phủ nào phải sống thảm thiết như đời trước?

Cho dù hiện nay cũng đã khá hơn năm đó rất nhiều.

Chính là ngày ngày giả bộ đến có chút vất vả thôi.

Lại Vân Yên hơi có điểm mệt mỏi mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một hồi, có người đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.

Một trận gió lạnh từ cửa sổ thổi vù vào, Lại Vân Yên cách cửa sổ rất gần cảm giác nước mưa hắt lên mặt, đầu tiên là lành lạnh, sau đó dần dần chuyển sang lạnh buốt.

Ngụy Cẩn Hoằng quay đầu lại nhìn nàng, Lại Vân Yên không còn cười nữa, chỉ là dùng một đôi mắt bình tĩnh pha lẫn một chút ủ rũ nhìn lại hắn.

Giờ khắc này, nàng không hề che giấu.

Nhìn ánh mắt của nàng có chút mỏi mệt, Ngụy Cẩn Hoằng đứng lặng phía trước cửa sổ, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi rất mệt?”

Lại Vân Yên không trả lời hắn, nàng chuyển qua ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh, thậm chí tiếp cận ôn hòa nói: "Đúng, Ngụy đại nhân, ta giống như ngài, suy nghĩ hoài không thể bỏ xuống, đều là vì không chiếm được thỏa mãn liền thống khổ, vì bị thương tâm mà căm hận, ngài từng trải qua, ta cũng đã từng trải qua, cả đời người sống sót như vậy, luôn có thời điểm mệt mỏi.”

Không có gì tốt để nói, hắn có lúc mệt mỏi, nàng cũng thời điểm cảm thấy mệt mỏi

Tất cả những điều hắn muốn chính là, sau khi hắn tổn thương nàng, nàng vẫn có thể bò lên người hắn trấn an hắn, còn có thể tiếp tục yêu hắn, đó mới là một thê tử của Ngụy gia mà hắn muốn. Nếu như nàng không đáp ứng được, hắn sẽ cho nàng thấy rõ, không có hắn nàng sẽ có kết cuộc thế nào.

Ngụy Cẩn Hoằng năm đó khi giao hưu thư cho nàng, giáp mặt hỏi nàng có hối hận không, hắn nói nàng rời khỏi hắn, nàng từ đây không thể tái hôn hay gả cho ai, không ai chịu cưới một hạ đường phụ của thái úy, dưới gối nàng không con, sau này lâm chung người tiễn đưa cũng không có.

Hắn tưởng nàng rời khỏi hắn, từ đây cuộc sống cũng mất đi niềm vui, khi đó Lại Vân Yên đối mặt với một Ngụy Cẩn Hoằng như vậy, trong lòng tràn đầy thương cảm.

Nàng thực sự yêu một người, người đó lại không hiểu, nàng là dạng người gì, hoặc là nói, một hồi ân ái đó, chỉ có nàng là người trả giá, chỉ có một mình nàng là người nỗ lực.

Mà tất thảy ở trong mắt hắn, tấy cả đều là thứ hắn nên có, những thương tâm khổ sở của nàng đối với hắn đều vô ích, là nàng muốn vứt bỏ trước.

Thất tình lục dục của nàng, chỉ cần không vừa ý hắn, đó chính là không nên, là nàng tùy hứng và vô lý.

Bọn họ từng da thịt kề cận thì như thế nào, thân thể từng ân ái mãnh liệt thì đã sao, nhắc đến những điều này cũng chỉ có thể nói bọn họ là hai người xa lạ đã từng có một thời gian ân ái mà thôi.

Sau này nàng vẫn không học được sự chịu đựng của phụ nhân ở thời đại này, nàng muốn có cuộc sống tốt hơn, nàng muốn một kết quả tan cuộc, trong trời cao biển rộng này được tự do, lại ở lúc tan cuộc, nhận được sự thương hại của hắn.

Một ngày kia, nàng đã hiểu ra, nàng và Ngụy Cẩn Hoằng muốn tái hợp một lần nữa tuyệt không một chút khả năng.

Bọn họ là hai người khác nhau, ở giữa có quá nhiều ngăn cách không thể vượt qua, dù hắn có coi khinh nàng rắp tâm hại người cũng không thể chọc giận nàng.

“Mùa mưa tới.” Ngụy Cẩn Hoằng nghe xong lời nàng nói, quay đầu đi, nhìn mưa to ngoài cửa sổ.

Gió đem mưa hắt vào phòng trong, hắt ướt áo bào của hắn, gió mang nước thổi lên người Lại Vân Yên, có một giọt nước mưa, nhỏ xuống khoé mắt của Lại Vân Yên, một khắc kia dường như nàng vừa rơi nước mắt.

“Đúng vậy, mùa mưa tới.” Lại Vân Yên nói theo, ngữ khí đạm nhiên, không giống giọng điệu đầy hoài niệm của Ngụy Cẩn Hoằng.

“Ta nhớ rõ……” Ngụy Cẩn Hoằng nói đến đây, trong ngữ khí có chứa điểm cười nhạt, hắn quay đầu, đang muốn đem lời vừa dang dở nói tiếp, đối diện với ánh mắt Lại Vân Yên nhìn hắn đạm mạt, bên trong có sự thấu hiểu mà hắn không cho là đúng.

Đúng, thông minh như nàng, sao không biết trong lòng hắn còn quyến luyến nàng, nàng vẫn luôn lấy điều này làm vũ khí, nàng biết rõ hắn thích nhất khi nàng vui vẻ cười duyên hờn trách, nàng mỗi ngày liền lấy cái này ra tác quái.

Nàng……

Ngụy Cẩn Hoằng đột nhiên có chút hoài niệm không nổi nữa, hắn đi đến ghế dựa trước mặt nàng ngồi xuống, lúc này tay nàng vừa động, trong lòng hắn cũng nhảy nhót theo, hướng nàng nhìn lại, thấy nàng chỉ là chồm qua lấy áo khoác ngoài của nàng, che lên chồng sách trên tháp, miễn cho chúng nó bị nước mưa hắt ướt.

“Ngươi vẫn yêu quý sách như vậy.” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của nàng nói.

“Ta yêu quý những thứ có thể làm ta vui vẻ.” Lại Vân Yên cười cười, quay đầu lại nhìn Ngụy Cẩn Hoằng bình tĩnh nói: “Những chuyện năm đó đã qua đi rất nhiều năm, ngài không cần lấy ra nói lại.”

Hắn có yêu thích nàng, cũng từng một đao mà hướng lên người nàng thọc, sau đó hắn lại đối với nàng có điều hoài niệm, hắn một bên viết thư cho nàng, một bên cũng không ngừng nghỉ trở tay công kích nàng. Dù hiện tại hắn quyến luyến nàng, nhưng không phải cũng có điều tính kế trong đó sao?

Hắn muốn nàng một lần nữa lại vì hắn làm việc không công? Trợ giúp hắn thanh tẩy Ngụy phủ sạch sẽ, rãi đường cho hắn, còn có rất nhiều yêu cầu kỳ quái hơn nữa, có phải không?

Nàng vì tình yêu, đầu óc mê mê muội muội một lần đã đủ rồi, lại muốn nàng một lần nữa, dù cho có là thánh nhân, cũng chỉ sợ tiêu hoá không nổi.

Cảm tình của Ngụy đại nhân đối với nàng, cũng quá mức rẻ mạt, có khi rẻ mạt đến mức khiến nàng hối hận nàng đã từng yêu hắn.

Hắn nói nàng tùy hứng không biết đại thể là sỉ nhục hắn, Ngụy đại nhân đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không biết được, lúc nàng cảm thấy không chịu nỗi, nàng cũng vì bản thân từng yêu thích nam nhân như vậy mà cảm thấy sỉ nhục.

Hắn cái gì cũng chưa cho nàng, đến cả việc cho chính thất thể diện và tôn trọng ở trong cái thế đạo này, hắn cũng chưa từng cho.

"Năm Thiên Đạo thứ 5, không phải ta phái thám tử ám sát ngươi.” Ngụy Cẩn Hoằng siết chặt nắm tay trong tay áo, nhìn vũng nước mưa trên mặt đất nói.

“Ta biết được.” Lại Vân Yên ngồi dậy, cách xa nơi bị mưa hắt mưa đó một chút, gió thổi khiến tóc nàng bay tán loạn.

“Đúng không?” Ngụy Cẩn Hoằng ngẩng đầu nhìn nàng, ngày mưa gió đó, hắn ở đế đô biết tin, tin tức hắn muốn nàng rơi xuống vực sâu cùng với xe ngựa.

“Ngụy đại nhân, ta không phải vô tri núp sau lưng Lại gia." Ngụy Cẩn Hoằng ánh mắt lạnh băng mà nhìn nàng, Lại Vân Yên trấn định mà nhìn lại ánh mắt hắn: “Khi đó người muốn ta chết, không chỉ một mình ngài, ai đụng tay chân lên xe ngựa của ta, nếu ta tra không ra, ngài nói ta có thể tồn tại chờ đến ngày ngài chết hay không?”

“Ta còn tưởng ngươi tin tưởng tin tức đó.” Ngụy Cẩn Hoằng nâng mặt lên, nhìn tóc đen của nàng phiêu dật trong gió, biểu tình ôn hòa mà nhìn nàng: “Nói đến, là ta ngộ sát Giang đại nhân.”

Lại Vân Yên nghe vậy cười một tiếng: “Ngài quá khách khí.”

Nàng muốn đáp trả bằng mấy câu ác độc, nhưng đột nhiên nàng không muốn nói nữa, duỗi tay lau vệt nước mắt trên mặt, nhắm mắt lại, chần chậm nằm xuống giường, như đang bị rắn độc cắn một cái vậy.

Ngụy Cẩn Hoằng nhìn nàng lau nước mắt, đôi mắt đột nhiên co rụt lại, trong lòng tức khắc một mảnh nhói đau.

Giang Trấn Viễn, quả nhiên cùng nàng tâm đầu ý hợp.

footer(); ?>