NHẬT KÍ #30
(Tiếp theo)
IBARA
Đó là âm thanh kì lạ đầu tiên mình nghe kể từ lúc đặt chân lên Rubity. Nói lại: thành phố Rubic. Tụi mình đang ở trên Veelox. Thật không tin nổi. Nhưng đó là sự thật. Không hiểu gì hết. Chuyện đó không quan trọng. Ít nhất là ngay lúc ấy. Tụi mình không cô độc. Đó mới là quan trọng. m thanh sột soạt vút vút nối tiếp nhau. Đầu óc mình vẫn chưa kịp tỉnh táo để nhận biết chuyện gì đang xảy ra. Thực tế trở lại quá nhanh.
Tiếng Twig thét lên:
- Aaaaa!
Cô gái bé nhỏ bị một nhóm Đào tẩu kéo xuống đất, lôi xềnh xệch qua đường phố đầy gạch đá. Sau cùng thì chúng mình đã tìm thấy chúng. Hay có lẽ nên nói là chúng đã tìm ra tụi mình. Chúng đã mở cuộc tấn công. Chúng rất đông. Quá đông, tụi mình không thể chống cự lại.
Twig gào lên khiếp đảm:
- Cứu với!
m thanh vút vút là tiếng dây thừng. Thòng lọng. Tụi Đào tẩu quăng dây bắt tụi mình. Chúng cuốn Twig về phía chúng như một con cá tuyệt vọng. Loque nhào tới, nằm sóng soài trên đường, chặn ngang người cô bế, cố ngăn cô bị kéo hơn nữa. Mình nhảy lại, giật sợi sây, nhưng lập tức cảm thấy một vòng thòng lọng siết quanh cổ. Lẹ tới mức mình không kịp phản ứng. Mình bị giật tới trước, kéo xuống đất. Sợi dây siết chặt làm mình nghẹt thở. Mình chỉ còn cách nắm sợi dây, kéo ngược lại. Thật mạnh. Tên Đào tẩu nắm đầu dây kia chắc không ngờ bị mình kéo ngã. Đồ ngu. Đáng lẽ nó nên buông dây ra. Mình có đủ thời gian nới lỏng, và tháo thòng lọng ra khỏi cổ.
Tụi Đào tẩu kết thành một nhóm, trông như một lũ vừa đội mồ sống lại, với quần áo mục nát tả tơi. Mắt chúng thao láo, vô cảm như đám Đào tẩu mình đã thấy tại Rayne. Ibara. Trên đảo. Không phải trên lãnh địa. Mình đang ở trên Veelox! Chúng vung dây, chuẩn bị cố bắt tụi mình lần nữa. Mình chuẩn bị tấn công chúng, nhưng nhiều tên khác lại ào ra. Tràn ra từ một tòa nhà, chúng như bầy chuột hăng tiết sau khi ngốn đống rác thối rữa. Tụi mình khó lòng chống trả.
Loque giải thoát cho Twig. Siry quì gối bên mình, nâng khẩu súng thổi lên môi. Mình kêu lên:
- Đừng. Chạy thôi.
Mình không cần nói tới hai lần. Nó kéo mình đứng dậy. Bọn chúng mình chạy ngược lại. Tụi mình phóng như điên khỏi đám tấn công, trở lại thuyền.
Chưa được bao xa, một nhóm Đào tẩu xuất hiện ngay phía trước tụi mình, đang trèo lên một đống xà bần. Tụi mình chạy thẳng tới chúng. Mình rút súng thổi bằng gỗ, hạ thấp tay, sẵn sàng phang tên Đào tẩu đầu tiên nào lọt đúng tầm đánh. Tưởng chúng nhào tới cả bầy, nhưng chỉ một trên lao tới. Không là chiến binh, nhưng hắn can đảm, bất chấp an toàn bản thân, vung vẩy hai tay, hy vọng tung ra một cú đấm ăn may. Mình lùi lại, sẵn sàng ngăn chặn mọi thế đánh hắn tung ra. Húc đầu ngay vào ngực mình, hắn gồng chân, đẩy mình lùi lại như một con bù nhìn rơm. Xoay người né tránh dễ dàng, mình lợi dụng chính sức hắn, hất hắn qua hông. Đám Đào tẩu rất hung tợn nhưng không biết chiến đấu. Thoáng nhìn, mình thấy Loque và Siry mỗi đứa đang đấu với một tên Đào tẩu. Vẫn chưa là gì đâu. Có ít nhất mười tên khác đang nhảy qua đống đổ nát. Sao chúng không tấn công đồng loạt? Phóng tới Siry, mình tương cả hai chân ngay xương ức đối thủ của nó. Tên Đào tẩu hự lên một tiếng rồi bật ngửa, chết ngắt.
- Twig!
Siry la lên, giọng hốt hoảng làm tim mình thắt lại. Mấy giây sau là đau đớn. Kế hoạch của bọn Đào tẩu đã rõ ràng. Chúng không ngu như tụi mình tưởng. Siry, Loque và mình đấu với từng tên là vì cả đám còn lại nhảy vào Twig. Chúng xé lẻ tụi mình. Twig tội nghiệp là mục tiêu đầu tiên.
Cô bé tuyệt vọng gào lên:
- Siry! Cứu Em!
Nó bơi giữa một đám Đào tẩu và đang bị kéo lê tới… một nơi nào đó. Mình phải quyết định. Một quyết định khó khăn nhất mình từng đưa ra. Siry tiến tới giúp Twig nhưng… mình ngăn lại.
- Không! Cậu không giúp được đâu.
- Pendragon!
- Nhìn kìa.
Mình chỉ tay qua khỏi những kẻ đang kéo lê Twig đáng thương. Đám Đào tẩu tấn công tụi mình đợt đầu tiên đang lớn dần lên. Phải đến năm mươi tên đang tiến về phía tụi mình. Chạy tới cứu Twig là tiêu đời luôn cả bọn. Siry hiểu. Dù không kém đau đớn, nhưng nó hiểu. Mình nghĩa, sẽ không bao giờ quên nổi ánh mắt khiếp đảm Twig nhìn lại tụi mình khi bị kéo đi. Chỉ còn biết hy vọng cô bé sống sót qua khỏi thử thách khủng khiếp này, và tụi mình sẽ có cơ hội cứu cô bé.
Mình bảo Siry:
- Chúng ta sẽ giúp Twig nhưng không là lúc này.
Vẻ mặt nó đầy đau khổ. Vụ này là một cái gía quá đắt cho quyết định làm một chuyến phiêu lưu lớn cùng bạn bè để khám phá Ibara.
Không, để khám phá Veelox.
Mình la lên:
-
Siry miễn cưỡng lùi lại. Chúng mình cùng quay đầu chạy. Loque đã hạ đối thủ, chạy theo hai đứa mình. Tụi mình còn lại ba người. Ai sẽ là mục tiêu tiếp theo? Phía trước, bên phải tụi mình thêm nhiều tên Đào tẩu tràn ra từ một tòa nhà khác, cắt ngang đường, chặn lối trở lại thuyền.
- Ngả này!
Loque kêu lên, rẽ trái, tiến đến một ngôi nhà vô chủ.
Một hành động nguy hiểm. Chúng mình chỉ có ba người còn bọn chúng có hàng chục tên. Nếu khôn ngoan, và gặp may, tụi mình có thể sẽ thoát khỏi chúng bằng cách ẩn nấp trong một tòa nhà trống. Nếu không may, tòa nhà sẽ đổ ụp xuống đầu tụi mình. Nếu ở lại giữa đường, chúng mình sẽ bị bắt. Chỉ còn cách nhảy vào một tòa nhà. Loque biết vậy. Siry và mình chạy theo gã trộm tóc vàng qua cửa ngôi nhà đầu tiên tụi mình đã đi qua. Bên trong ngổn ngang bàn ghế và kệ đổ gãy. Nơi này có thể đã từng là một cửa hàng. Một văn phòng. Hay một sở thú thì mình cũng cóc quan tâm. Mình chỉ muốn thoát khỏi tay đám Đào tẩu. Rồi mình nhận ra ngay, mình đang gặp những tay chuyên nghiệp. Có thể không là chiến binh, nhưng Siry và Loque đã có kinh nghiệm lẩn tránh chính quyền. Chúng đã có quá nhiều lần thực tập chạy trốn lực lượng an ninh tại Rayne. Với chúng, chạy qua mê cung ngoằn ngoèo trong tòa nhà này chẳng khác gì chạy veo veo trong cánh rừng rậm nhiệt đới gần nhà. Mình vất vả vừa chạy theo cho kịp hai đứa khi chúng nhảy qua đống đổ nát, vừa luôn phải tìm lối thoát tốt nhất.
Bọn Đào tẩu còn gặp nhiều khó khăn hơn để đuổi kịp tụi mình. Chúng quá đông. Chỉ có ba đứa chắc chắn là lợi thế hơn. Loque đưa tụi mình qua nhiều đống gạch ngói ngổn ngang. Cứ như nó biết phải đi đâu. Sau cùng nó phóng qua một khung cửa, tiến vào sảnh chính rộng lớn của tòa nhà. Sau khi chạy qua những căn phòng tối tăm toàn đồ phế thải, thật là kinh ngạc đến sững sờ khi thình lình tiến vào một không gian rộng rãi.
Đây là một căn phòng khổng lồ bằng kính. Trần và hai vách làm bằng kính màu. Có thể nơi này đã có thời là một thánh đường. Một bức tranh khảm tuyệt mỹ tả cảnh biển với những bầy cá, san hô, cá voi, thực vật sống động. Màu sắc sống động đến không ngờ, càng sống động hơn vì mặt trời rọi qua làm chúng trông như thật. Toàn thể bức tranh khảm còn nguyên vẹn đến kinh ngạc, dù chung quanh hàng trăm mảnh vỡ, để mặt trời rọi trực tiếp qua, tạo thành những tia sáng trắng như tia la-de đan chéo nhau khắp không gian. Ba chúng mình đứng dưới vòm kính, sững sờ ngước nhìn lên. Đó là một quang cảnh trang nghiêm mà mình nhìn ngắm mãi, nếu không đang phải chạy để sống còn.
Hít một hơi, Siry nói:
- Chúng ta phải quay lại. Chúng đã bắt Twig.
Mình nói ngay:
- Và chúng sẽ bắt chúng ta. Chúng ta sẽ quay lại khi có thể.
Nó kêu lên:
- Đáng lẽ tôi không nên đưa nó đi. Đáng lẽ tôi không nên đưa ai đi hết!
Loque lên tiếng:
- Đó là sự lựa chọn của chúng tôi. Dù đã có nhiều cơ hội để từ chối.
Mình nhắc nhở:
- Không phải lúc để ca cẩm đâu hai cậu. Sau này các cậu tha hồ tự trách mình. Bây giờ mau thoát khỏi đám ác ôn kia trước cái đã.
Rắc!
Tiếng động vang ra từ căn phòng tụi mình mới chạy qua. Đám Đào tẩu đang phá đường mở lối. Mình vội vàng quan sát gian đại sảnh, tìm đường thoát thân tốt nhất, rồi kết luận:
- Chúng ta không kịp vượt qua căn phòng này đâu. Phải tìm chỗ ẩn nấp, hy vọng chúng sẽ chạy qua.
Không còn thời gian bàn cãi, Loque chạy tiếp dọc bức tường cho đến khi phát hiện một khung cửa khác. Nó nhảy vào. Mình và Siry chạy theo. Đó là một phòng nhỏ, không đèn đóm, không cửa ra. Nếu bị đám Đào tẩu phát hiện, tụi mình sẽ dính luôn. Nhưng không thể quay lại nữa vì chúng đã tiến vào thánh đường.
Siry nhảy tới sau một vật đổ nát có thể là một cái tủ, hoặc một bàn viết. Mình và Loque nhảy theo, cố thu mình ẩn nấp. Mình nằm sấp sau món đồ cũ nát đó, tìm một khe hở để liếc qua. Từ đây mình nhìn ra cửa rất rõ. Ngay khi vừa yên chỗ, mình thấy nhiều kẻ Đào tẩu chạy qua thánh đường, tới phía bên kia. Có vẻ như kế hoạch của tụi mình sẽ thành công. Chúng tưởng tụi mình đã chạy ra ngoài. Nhưng chúng quá đông, có thể phân tán để lục soát. Tụi mình phải bảo đảm an toàn tuyệt đối mới có thể di chuyển tiếp.
Trong phòng này nóng khủng khiếp. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, mình vừa đưa tay lên định lau mồ hôi trên mũi, thì thấy một bóng đen đi qua khung cửa trước mặt tụi mình. Mình lạnh toát người. Một tên Đào tẩu đang rón rén bước qua đầy cảnh giác. Chúng đang tìm kiếm tụi mình. Mình không dám thở, thậm chí không dám hạ tay xuống, vì sợ gây tiếng động. Nhưng hắn chỉ liếc vào phòng rồi tiếp tục đi. Tốt. Nhưng mình vẫn nằm im. Ngay sau đó, thêm một tên nữa, vươn đầu quan sát quanh các góc và nhìn thẳng vào phòng. Hắn thấy tụi mình không? Hắn có gọi thêm mấy đồng bọn vào, lục tung căn phòng này lên không? Mình chuẩn bị tinh thần, tưởng tượng cảnh chúng bước vào phòng và tính toán thời điểm thích hợp nhất để nhảy lên tấn công chúng.
Tên Đào tẩu tiến một bước vào trong nhìn quanh, rồi bước ra, tiếp tục đi. Mình nghĩ, đám này không can đảm như mình tưởng, vì vậy chúng phải đi cả bầy với nhau. Mình sợ gây tiếng động nên không dám nhìn sang hai bên xem Siry và Loque đang ở đâu. Thêm một tên Đào tẩu nữa đi qua phòng, nhưng cũng chỉ liếc vào. Rồi lại một tên nữa. Mình thấy thêm nhiền tên ở giữa thánh đường đang tìm kiếm tụi mình. Hy vọng tăng dần. Nếu chúng chưa vào phòng này, rất có thể chúng sẽ không vào. Nhiều phút trôi qua, những tên côn đồ vào thánh đường và đi qua cửa thưa thớt dần. Tuy nhiên, mình vẫn chưa dám nhúc nhích. Có thể chúng đang cùng nhau ở ngoài cửa, chờ tụi mình ngu ngốc bước vào ổ phục kích. Không thốt một lời, tụi mình biết phải chờ cho tới khi biết chắc chúng đã đi hết.
Thời gian trôi đi. Năm phút. Mười phút. Mình mất luôn ý niệm về thời gian. Sau một lúc lâu thật lâu không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, mình mới dám liều quay lại nhìn. Siry đang ở cách mình gần một mét. Nó không nhìn ra cửa, mà ngồi quay lưng lại cửa, tay bó chặt gối, vô hồn nhìn trừng trừng khoảng không trước mặt. Trông nó thảm hại quá. Không sợ. Còn thảm hơn cả sợ. Thẫn thờ. Mình có thể đoán vì sao. Cuộc tìm kiếm huy hoàng của nó đã trở thành một cuộc phiêu lưu khiếp đảm. Twig đã bị bắt. Cô bé chính là điểm yếu của cả nhóm. Bây giờ nằm trong tay đám Đào tẩu, chẳng biết còn sống hay không. Chúng có tàn ác đến thế không? Chúng có thật sự là những kẻ sát nhân máu lạnh không?
Mình cảm thấy có một bàn tay chạm lên vai, làm mình suýt bật kêu lên. Ngồi phắt dậy, mình bị va đầu. Không đau, nhưng tiếng động lớn như tiếng nổ. Có ai nghe thấy không? Đó là Loque. Hai đứa mình đờ người, chờ xem tụi Đào tẩu có nghe thấy gì không. Mấy phút trôi qua. Không tên nào xuất hiện. Tụi mình th tự tin. Không nghe tiếng động lớn như vậy, chắc chắn chúng đã đi hết rồi.
Loque thì thầm:
- Tôi sẽ ra ngoài xem, nếu an toàn, tôi sẽ ra hiệu, chúng ta sẽ bắt đầu chạy ra.
Mình gật. Siry không nhúc nhích. Loque thoáng cười:
- Đừng lo. Chúng ta sẽ ra khỏi đây và sẽ cứu Twig.
Siry không phản ứng. Loque nhìn mình lo lắng, rồi lặng lẽ bước ra. Nó là đứa thích hợp nhất để ra ngoài lúc này. Xét từ chuyến đi lén lút qua rừng trước đây của tụi mình, Loque có đủ khả năng làm một trinh sát thầm lặng. Còn mình thì trượt chân, va chạm lung tung gây đủ thứ tiếng động để gọi đám Đào tẩu quay lại!
Mình thì thầm hỏi Siry:
- Cậu ổn chứ?
Vẫn lom lom nhìn ra trước, vô hồn, nó khẽ nói:
- Đáng lẽ không nên như thế này.
- Tôi biết.
- Tôi sẽ không rời thành phố khủng khiếp này mà không có Twig.
Mình không cãi lại nó. Ích gì? Sự việc sẽ cho tụi mình biết phải làm gì. Hy vọng những việc làm đó gồm cả việc giải cứu Twig. Dù rất muốn, nhưng mình còn đủ sáng suốt để biết việc giải cứu Twig không là việc mấu chốt. Phải lần lượt từng việc một. Rời khỏi Siry, mình rón rén bước ra cửa, khom gối, cẩn trọng nhìn ra ngoài thánh đường. Mình nhìn khắp mặt sân, cho tới khi thấy Loque đang men theo bức tường bên phải mình. Nó di chuyển nhanh qua đống đồ phế thải, vừa cố ẩn mình vừa quan sát.
Siry đến gần mình, quì gối nhìn ra ngoài từ cạnh cửa bên kia. Tụi mình trao đổi một cái nhìn. Nó gật đầu, cười cho mình yên tâm. Trông nó như một đứa trẻ sợ hãi, nghĩa là giống y chang mình mấy năm trước. Hay bây giờ?
Loque đi vòng căn phòng rộng mênh mông, tiến gần tới bức tường hoàn toàn bằng kính màu. Tấm tranh khảm khổng lồ trải dài từ sân tới mái vòm kính. Tuyệt đẹp. Mình bỗng cảm thấy buồn vì toàn bộ thành phố và cư dân không còn nữa. Đây là Veelox. Saint Dane đã đập Lữ khách chúng mình tơi tả tại nơi này. Tụi mình đang ở trong tương lai của thời gian đó ư? Đây là những gì xảy ra cho một lãnh địa khi Saint Dane chiến thắng sao? Quá nhiều câu hỏi, nhưng phải đợi khi nào tụi mình an toàn ra khỏi đây – hy vọng có cả Twig.
Ngước mắt nhìn khắp bức tranh kính khổng lồ, mình không thể nói đó có phải là một kiệt tác hay không, vì mình không am hiểu hội họa. Nhưng việc nó chiếm toàn thể một bức tường bằng nửa sân banh làm mình khá ấn tượng.
Loque đã đi được nửa đường men theo chân bức tường đồ sộ đó. Niềm tin của mình tăng theo từng bước chân nó: tụi Đào tẩu đã biến hết rồi. Chúng đang tìm kiếm tụi mình ở một nơi khác. Hoặc có thể chúng đã hết quan tâm và rúc lại vào cái hang chuột nào đó mà chúng đã chui ra. Thây kệ. Điều quan trọng là tụi mình đã né được một phát đạn khá lớn. Nhưng vẫn chưa an toàn. Tụi mình còn phải tìm đường trở lại thuyền và từ đó mới quyết định sẽ làm gì.
Loque đứng cách mình và Siry gần tám mươi mét. Trông nó nhỏ xíu dưới bức tường khổng lồ. Nó đứng thẳng lên, nhìn quanh lần nữa, rồi ngoắc hai đứa mình. Êm rồi. Nó muốn hai đứa mình đi theo. Mình nhìn Siry. Nó đã sẵn sàng. Mình đứng dậy… và nhìn thấy một thứ làm mình lạnh người. Mình vội thì thầm:
- Khoan.
Siry khựng lại. Mình nhìn bức tranh khảm khổng lồ. Tuy là vách tường, nhưng làm bằng kính, nên mình có thể nhìn xuyên qua. Một vật đang di chuyển bên ngoài tòa nhà. Một vật to lớn. Những miếng kính màu làm mình không thể biết chính xác đó là vật gì. Nó di chuyển chậm chạp từ trái sang phải. Dù là gì, đó là một vật rắn chắc. Nó di chuyển không tự nhiên. Mình chỉ tay, cố làm cho Loque chú ý. Nhưng nó không nhìn mình. Mình không dám la lớn, vì có thể không có gì, mình không thể liều lĩnh để lộ sự hiện diện của tụi mình.
Mặt trời rực sáng hơn. Chi tiết của cái bóng kỳ lạ trở nên rõ ràng. Vật thể đó cao hơn Loque. Mình nhận ra một đường sọc mảnh nằm ngang bồng bềnh trong không khí. Đó là một đường sọc màu bạc, có thể là được gắn trên một vật thẳng đứng. Sọc ngang đó xoay quanh trục, làm mặt trời phản chiếu trên bề mặt nó. Đó là tất cả những gì mình cần thấy. Trong thoáng giây khiếp đảm đó, mình biết n
Chạy tới giữa thánh đường, mình gào lên với Loque, không cần giữ gìn nữa:
- Tránh xa ra! Tránh xa khỏi cửa sổ ngay!
Hai tay đưa cao, mình vẫy rối rít, cố bảo Loque ra khỏi nơi đó.
Loque ra hiệu với hai bàn tay úp xuống, như bảo:
“Bình tĩnh. Im lặng nào.” Thậm chí nó còn đưa ngón tay lên môi “suỵt” thầm.
Mình không thể nào bình tĩnh và im lặng được nữa. Chạy tới bên mình, Siry níu tay mình thì thầm:
- Thôi đi.
Mặc. Mình gào tiếp với Loque:
- Chạy sang lối này ngay!
Loque nhìn quanh bối rối. Nó không hiểu vì sao mình la toáng lên như thế. Chậm rãi, nó bắt đầu bước trở lại phía mình. Quá chậm rãi. Nó kêu lên hỏi:
- Có gì đâu? Chúng đi ráo rồi.
- Không đâu. Chúng chưa đi. Chúng ở bên ngoài và có một…
Bùm! Một phát súng. Mình đã nghe âm thanh này. Đó là một trong những khẩu đại bác trên con tàu chiến, giống con tàu đã bắn vào tụi mình. Đám Đào tẩu chưa bỏ đi. Chúng biết tụi mình còn trong thánh đường.
Chúng muốn biến thánh đường thành ngôi mồ của tụi mình.
Chì một thoáng giây sau tiếng súng, khung cửa khổng lồ bằng kính màu nổ tung thành hàng triệu tia sáng rực rỡ. Sẽ là một quang cảnh ngoạn mục nếu không quá khủng khiếp. Cứ như đang đứng trong lòng một hỏa tiễn bắn pháo hoa. Những mảnh kính li ti bay vù qua tụi mình. Nhưng không chỉ mình và Siry gặp nguy hiểm. Hàng tấn mảnh kính sắc nhọn trút như mưa xuống thẳng
Siry thét lên:
- Không!
Mình còn đủ tỉnh táo để ngừng chạy, chộp lấy Siry kéo lại. Hai đứa mình cũng không hoàn toàn an toàn trước những mảnh kính bay. Siry quá bàng hoàng, đến nỗi không chống cự lại. Mình kéo nó chạy càng nhanh càng tốt, trở lại căn phòng nhỏ mà chúng mình đã trốn. Vào trong rồi, cả hai đứa đều quay nhìn lại.
Một hình ảnh thật khủng khiếp, lạ lùng, kỳ ảo. Lúc tiếng nổ vang lên, Loque đứng khựng lại vì bất ngờ. Hay vì hiếu kỳ. Đó là điều tệ nhất. Nó quay lại nhìn, đúng lúc bức tường nổ tung. Nó không chạy. Không co rúm người lại. Mình đã tưởng những gì xảy ra không ảnh hưởng tới nó, như vậy lại tốt. Siry và mình nhìn Loque ngỡ ngàng ngước lên một thác thủy tinh đầy màu sắc… đang rơi xuống. Vài giây sau, hàng tấn kính sắc nhọn trút lên anh trộm tóc vàng. Bạn thân nhất của Siry. Không thể nhìn cảnh đó, mình vùi mắt vào hai cánh tay. m thanh đủ nói lên tất cả rồi. Chói lói như cả triệu con chim kêu rít. Mình nghe sức nặng của thủy tinh đổ xuống. Như tiếng sấm, tiếp theo là hàng loạt âm thanh sắc nhọn của hàng tấn kính tan nát trên sàn. Những mảnh li ti cắm vào tay mình đau nhói khi cơn bão thủy tinh trút xuống. Lẽ ra phải núp sau vách tường, nhưng mình sững sờ đến không nhúc nhích nổi. Mình để cho chúng cắm vào mình. Mình muốn cảm nhận cảm giác bỏng rát đó.
Tiếng kính rơi vỡ kéo dài mấy giây rồi dịu dần. Khi cảm thấy đủ an toàn để liếc nhìn lên, ý nghĩ đầu tiên là mình tưởng có ai vừa mở cả tấn đèn pha trong thánh đường. Nhưng không phải. Không còn bức tường, ánh sáng không lọc qua lớp kính màu nữa. Nơi từng là bức tường màu rộng lớn, bây giờ là những lỗ hổng lởm chởm, ánh sáng trắng chói lọi. Chân tường là một đống kính vỡ cao đến năm mét. Trừng trừng nhìn cái gò lóng lánh, mình mong thấy Loque bước ra từ đó. Mình muốn được thấy cậu ta trồi ra khỏi đống đổ nát, chạy trở lại với hai đứa mình. Nhưng Loque đã không làm thế.
Siry nhào ra khỏi phòng, chạy tới đống thủy tinh, đau đớn gào lên:
- Loque!
- Đừng. Khoan đã!
Mình la lớn. Nó không ngừng lại. Mình đành phải chạy theo. Nó phóng tới đống kính vỡ, tuyệt vọng kiếm tìm dấu vết của bạn.
Mình năn nỉ:
- Chúng ta không thể ở lại đây nữa. Nhìn kìa!
Qua lỗ hổng, bây giờ chúng mình đã thấy khẩu súng rõ ràng. Giống hệt khẩu đại bác của đám Đào tẩu. Đang đứng quanh khẩu đại bác là tụi Đào tẩu. Chúng biết chính xác việc chúng đang làm. Bọn chúng không thể tìm ra tụi mình nên quyết định chôn tụi mình. Chúng chỉ giết được một mình Loque.
Siry há hốc miệng. Nó đang nhìn một thứ trên sàn. Mình nhìn theo, và thấy một vật làm đầu gối mình bủn rủn. Một chiếc xăng-đan. Của Loque. Siry tiến lại đống kính vỡ, như sẵn sàng đào bới bằng hai bàn tay trần. Nếu không ngăn lại, hai tay nó sẽ rách bươm. Mình thét lên:
- Chúng ta phải đi. Ngay lập tức!
Đám Đào tẩu đã bắt đầu tiến vào, thận trọng sục sạo đống kính vỡ. Chắc chắn để tìm kiếm bằng chứng là tụi mình đã chết.
Siry nước mắt lưng tròng. Nó đã mất hai Jakill trung thành. Loque còn là bạn nó. Có lẽ là người bạn thân thiết nhất. Cơ hội giải cứu Twig thì mơ hồ, nhưng ít ra còn có thể. Với Loque, thế là hết. Mình không dám tưởng tượng hình hài nó ra sao dưới đống thủy tinh vỡ khổng lồ kia. Chiếc xăng-đan là vật còn lại duy nhất của tên trộm tóc vàng. Mình vội rũ bỏ hình ảnh đó khỏi đầu.
Mình nói nhỏ nhưng cứng rắn:
- Đi thôi, Siry.
Run run thở dài, Siry ngước nhìn đám Đào tẩu đang tiến tới, rồi quay đầu chạy trở lại lối tụi mình đã vào thánh đường. Mình chạy ngay sau nó, cố xua những ký ức khủng khiếp của mấy phút trước khỏi đầu. Không bao giờ mình quên nổi hình ảnh Twig bị kéo lê đi và Loque chết dưới dòng thác thủy tinh. Chúng sẽ theo mình mãi mãi. Nhưng không thể để những kỷ niệm đó làm tụi mình mất tinh thần. Sau này sẽ khóc thương. Sau này sẽ cố giải thoát Twig. Vấn đề là phải sống. Không thể để lọt vào tay đám Đào tẩu. Hy vọng Siry cũng nghĩ giống mình.
Mình không biết điều nào quan trọng hơn: tốc độ hay kín đáo. Càng ở lâu trong thành phố này, đám Đào tẩu càng có thêm phát hiện ra tụi mình. Trở lại thuyền là việc cần thiết, nhưng nếu không thận trọng, tụi mình sẽ chạy ngay vào lũ chuột kia. Không cách nào biết chúng ở đâu. Thình lình thành phố giống như ngôi nhà cũ nát tràn ngập mối mọt. Không thể thấy chúng, nhưng biết chúng có tại đó. Hàng ngàn con. Có thể chúng đang theo dõi tụi mình từng bước. Siry và mình ra khỏi thánh đường, chạy dọc theo lối cũ. Mình hy vọng đám Đào tẩu không ngờ tới chuyện đó. Sau khi lén lút chạy qua những căn phòng chằng chịt, mình ngừng lại trước ngưỡng cửa dẫn ra đường. Mình không muốn nhảy ngay vào một ổ phục kích nữa. Hai đứa mình cúi gập người, tạm nghỉ và bàn tính. Thở hồng hộc, mình nói:
- Hy vọng chúng nghĩ tụi mình chết rồi. Như vậy sẽ đủ thời gian trở lại thuyền và ra khơi.
Hai mắt vô hồn, Siry thẫn thờ nói:
- Chúng giết cậu ấy. Chúng giết người bạn thân nhất của tôi. Vì sao chứ?
- Tôi không biết. Tôi không biết một tí gì về chúng.
Siry vẫn tiếp tục lẩm bẩm như không nghe mình nói gì:
- Báo thù ư? Tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là để bảo vệ quê hương. Chúng là những kẻ gây hấn, đâu phải tụi tôi.
Mình túm lấy Siry, lắc mạnh. Nó nhìn mình kinh ngạc. Mình rít lên:
- Thôi đi. Tỉnh táo lại. Nếu ở lại đây, chúng ta cũng sẽ chết.
Siry khẽ nói:
- Không sao.
- Còn các Jakill kia? Cậu có quan tâm tới họ không? Cậu biết là họ sẽ tới tìm chúng ta. Nếu không trở lại báo cho họ biết, họ sẽ bước ngay vào bẫy như chúng ta.
Mấy câu nói của mình làm Siry tỉnh lại ngay. Với giọng chỉ huy, nó nói:
- Nên giữ vị trí gần những tòa nhà, chúng sẽ khó thấy chúng ta. Không được. Chúng đầy trong những tòa nhà này. Nếu ở gần, chúng sẽ tấn công trước khi chúng ta kịp phản ứng.
- Vậy phải làm sao?
- Chạy. Chạy hết sức có thể ra giữa đường. Càng xa các tòa nhà càng tốt. Với cách đó chúng ta sẽ thấy chúng tiến tới.
- Nếu chúng thấy mình tiến tới thì sao?
- Chúng sẽ thấy. Nhưng nếu chúng ta ở giữa đường, chúng ta sẽ có vài giây để phản ứng.
Mình thấy nó động não, tính toán mọi khả năng có thể xảy đến. Lặng lẽ gật gù đồng ý, Siry tiếp tục gật đầu như để lên tinh thần khi đếm:
- Một… hai… ba…CHẠY!
Nó nhảy qua ngưỡng cửa. Mình chạy theo. Hai đứa phóng ra khỏi tòa nhà chọc trời vô chủ, tiến ra chính giữa đường phố rộng, rồi rẽ trái, tiếp tục chạy. Những tòa nhà lớn sừng sững trên đầu khi chúng mình xé tim phố, chạy về hướng biển. Tụi mình luôn quan sát phía trước, cảnh giác dấu hiện chứng tỏ đám Đào tẩu nhìn thấy hai đứa mình. Mỗi khi vượt qua một đống đổ nát, mình chuẩn bị tinh thần chờ đón một nhóm Đào tẩu nhảy ra tấn công.
Gần tới cuối dãy nhà sau cùng, trước khi tới khoảng trống giữa các tòa nhà và cầu tàu, chân mình đau nhói. Mình bị xóc hông. Mình gần như không thở nổi, nhưng vẫn phải tiếp tục chạy. Mới hai hôm trước mình còn nằm trên giường để phục hồi sau khi bị một bầy ong khổng lồ châm chích. Giờ lại đang phải chạy nhưng để thoát thân. Xem ra cuộc chạy này chẳng là gì đối với Siry. Thậm chí nó chẳng cần thở hùng hục. Qua khỏi những tòa nhà cuối cùng, chúng mình chạy vào vùng nắng nóng. Ánh sáng chói chang làm mình gần lóa mắt. Nhưng chúng mình vẫn chạy. Sắp ra khỏi những tòa nhà đầy nguy hiểm. Mình tự tin hẳn lên. Chúng mình sắp thành công rồi. Mình tự tin đến nỗi nghĩ ngay tới hành động tiếp theo. Đưa thuyền ra khỏi cảng là điều quan trọng nhất. Ra khơi rồi, tụi mình sẽ quyết định việc của Twig. Mình biết Siry sẽ làm tất cả vì chuyện này và các Jakill chắc chắn sẽ đồng ý. Mình cũng muốn đi tìm Twig như chúng, nhưng còn hơn thế nữa. Mình cần tìm hiểu về thành phố Rubic và chuyện gì đã xảy ra cho Veelox. Chưa phát hiện ra Saint Dane, nhưng mình cảm thấy hắn hiện diện trong mọi thứ quanh mình. Dù bằng cách nào, mình biết là mình sẽ phải trở lại
Giữa hai đứa mình và cầu cảng là nhiều đống xà bần đổ nát. Chúng cao tới nỗi che khuất tầm nhìn con thuyền của tụi mình. Nhưng đã gần tới nơi, nên mình nghĩ là có thể nghỉ ngơi một chút. Hai đứa đã chạy gần cả dặm trong cái nóng nhiệt đới rồi. Một khi xung năng đã cạn kiệt thì sự mệt mỏi cũng sẽ tràn vào. Thở hồng hộc, mình nói:
- Chầm chậm lại thôi.
Siry không phản đối. Sau cùng nó cũng đã thấm mệt. Chúng mình chạy chậm lại, rồi chỉ còn là những bước nhanh. Cà hai cố hít thở, không nói năng gì. Mình chỉ nghĩ đến việc lên thuyền, rời bến trước khi có chuyện xảy ra.
Siry nhìn thấy khói trước. Nó há hốc miệng, chỉ tay nói:
- Nhìn kìa!
Phía trên những gò đống trước mặt tụi mình, về hướng cầu tàu, khói đen cuồn cuộn bốc lên. Hai đứa ngừng lại, lom lom nhìn, rồi quay lại nhìn nhau. Giờ nghỉ đã kết thúc rồi. Tụi mình cắm đầu chạy. Thình lình hai đứa không cảm thấy quá mệt mỏi nữa. Phóng tới những gò đống đổ nát, chạy vòng qua, mình và Siry thấy cầu tàu và… một điều khiếp đảm.
Con thuyền màu vàng của tụi mình đang chìm trong lửa. Hai tàu chiến của bọn Đào tẩu đang bập bềnh ngoài biển. Tụi mình bàng hoàng đứng nhìn khi cả hai tàu chiến nã đạn vào con thuyền bạc mệnh, làm nổ tung thân thuyền đang bốc cháy. Một phát nữa trúng ngay chân cột buồm trước. Mình nghe tiếng răng rắc khi cột buồm đổ gục xuống sàn, làm tóe lên những đốm lửa. Con thuyền nghiêng về một bên. Chỉ vào phút nữa, nó sẽ chìm xuống đáy nước cùng tất cả những con tàu đắm khác.
Giọng khản đặc như không còn thốt thành lời, Siry hỏi:
- Họ đâu rồi?
Mình không có câu trả lời. Không thấy một Jakill nào. Chúng có kịp thoát khỏi thuyền trước cuộc tấn công? Hay đã bị thiêu trong lửa? Mình chỉ còn biết nhìn trừng trừng con tàu bạc mệnh.
Siry lại hỏi:
- Sao tụi Đào tẩu làm như vậy? Chúng đúng là… thú vật.
Mìn có một giả thuyết. Hay ít ra, một ý nghĩ. Tất cả những gì về lũ Đào tẩu này làm mình tin: bằng cách nào đó, chúng bị ảnh hưởng tinh thần quyền lực của Saint Dane. Mình vẫn không hiểu vì sao. Vẫn không biết chúng là ai, hoặc chúng nghĩ là sẽ được gì khi tấn công dân làng Rayne. Nhưng mình sẽ khám phá ra. Phải khám phá ra. Đây là công việc của mình.
Siry nói:
- Chúng ta bị mắc kẹt rồi. Bạn bè tôi biến mất, còn tôi và anh thì kẹt lại đây. Làm gì bây giờ?
- Giữ an toàn và tìm lời giải đáp.
- Bằng cách nào?
- Chúng ta phải là Lữ khách. Đã tới lúc cậu chấp nhận chuyện đó. Đó là hy vọng duy nhất chúng ta có được.
Updated 48 Episodes