TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
(Tiếp theo)
Mitchell ghê tởm hỏi:
- Làm sao mi lại không chết trong chiếc taxi đó nhỉ?
Courtney choảng lại:
- Đừng hỏi ta kiểu đó. Mi biết chúng ta thoát ra khỏi đó được mà. Nếu mi muốn giết thật, ta
Mitchell cười khểnh:
- Vẫn tự tin quá nhỉ, Chetwynde. Tự tin cho tới chết.
Hắn mặc comple, áo choàng dài như nhiều hành khách khác, làm hắn có vẻ già hơn tuổi mười bảy. Mái tóc nhớp nháp màu vàng đã được cắt ngắn càng làm hắn già hơn. Đương nhiên Courtney biết thật sự hắn làm sao mà mười bảy tuổi được.
Cô dựa vào vách như con thú mắc bẫy. Không thể kêu cứu vì Saint Dane không làm gì sai trái. Nếu cô kêu lên chẳng khác nào gọi thủy thủ đoàn chạy xuống. Cô nói:
- Ta không biết mi đã làm gì để đưa Mark tới Trái Đất Thứ Nhất, nhưng ta sẽ ngăn chặn cậu ấy đưa Lò Rèn vào lãnh địa này. Ta đã đến đây đúng lúc để làm chuyện đó.
Mitchell phá lên cười sằng sặc rồi chuyển sang ho khan như kẻ hút thuốc lá. Courtney co rúm người.
Rồi hắn rền rĩ:
- Đúng lúc? Mi nghĩ là đã đuổi kịp thời điểm để ngăn cản lãnh địa này tìm hiểu về Lò Rèn ư? Thời gian không ủng hộ gì mi đâu. Thử nghĩ ta lấy cái vật bằng nhựa đó từ đâu? Trái Đất Thứ Ba. Hơn ba ngàn năm sau kể từ bây giờ.
Courtney rít lên:
- Ta biết mi không phát minh ra thứ đó. Ruột nó là bộ khung máy tính của Mark, khung là cái vỏ bằng nhựa dẻo. Việc của mi chỉ là phối hợp kỹ thuật của các lãnh địa khác nhau. Lần nữa.
- Chính xác! Du ngoạn qua thời gian là một điều tuyệt vời. Tính theo năm của Trái Đất, Nguồn Sáng Đời Sống sẽ chỉ được phát minh năm thế kỷ sau Trái Đất Thứ Ba. Một thế kỷ sau đó dado trên Quillan mới được tạo ra, rồi hai thế kỷ sau nữa mới dẫn tới sự đổ nát của thành phố Rubic. Thật sự mi còn nghĩ thời gian là một vấn đề gây khó cho ta không? Ta có tất cả thời gian trong Halla!
Đầu óc Courtney quay cuồng vì những khả năng đó. Những khả năng không thể tin nổi.
Mitchell nh
- Thôi nào, Chetwynde. Mi thật sự nghĩ là đã tới đây đúng lúc sao? Vì sao điều đó lại quá quan trọng đến thế chứ? Mi đang cố ngăn chặn những kẻ Đào tẩu hủy diệt Ibara? Đúng vậy không nào? Mi đang cố giúp Pendragon? Đó là trò đùa thôi. Cuộc chiến đó sẽ chỉ xảy ra sau mấy ngàn năm nữa.
- Không.
Courtney ngạo mạn tiến lên một bước. Cô tức giận tới nỗi – trước khi kịp nhớ ra hắn là Saint Dane – cô tưởng cô có thể đe dọa hắn theo cách cô vẫn làm.
- Đây là chuyện Mark. Chuyện phát minh của cậu ấy. Không là chuyện thời gian. Đây là chuyện lừa gạt con người trên các lãnh địa, để họ tự gây khổ đau cho chính họ. Đó là những gì quan trọng với mi. Bằng cách nào đó, mi đã dụ dỗ Mark làm điều sai trái. Ta sẽ làm thay đổi điều đó.
Ghé sát vào mặt Mitchell, cô nanh nọc nói thêm:
- Và… mi không ngăn cản được ta đâu.
Đôi mắt Andy Mitchell lóe lên xanh lè, làm Courtney choáng váng trở lại thực tế. Đây không là thằng Andy Mitchell xấu tính thượng thặng thế giới. Đây là Saint Dane ác độc thượng thặng Halla. Một cách vô thức, cô lùi lại cho đến khi chạm vách.
Mitchell gầm gừ:
- Đừng quên mi đang nói chuyện với ai. Andy Mitchell không có thật.
Cô lấy lại bình tĩnh, Courtney nói:
- Không, nhưng Mark có thật. Ta sẽ cứu cậu ấy.
Chạy tới lan can, cô kêu lên:
- Mark!
Nhưng Mark không còn đó. Vội nhìn quanh, cô hy vọng thấy hai người đó đang bước đi. Quá muộn. Vầng dương đã chìm xuống chân trời. Đèn đã tỏa sáng các boong tàu.
Quay lại, cô lẩm bẩm:
- Mình sẽ tìm ra cậu ấy, rồi mình sẽ
Mitchell không còn một mình nữa. Đứng bên hắn là hai sĩ quan của tàu, cả hai đều mặc đồng phục xanh đen, rất nhà binh.
Mitchell lịch sự nói với hai sĩ quan:
- Tôi không là kẻ chỉ điểm. Nhưng cô ta cứ chạy quanh đây làm phiền nhiều người. Tôi nghĩ, đó là một kẻ đi lậu vé tàu.
Một giây đông cứng. Hai sĩ quan nghiêm khắc nhìn Courtney. Andy Mitchell đứng giữa họ, thoáng cười ngạo mạn. Hắn đưa tay lên, vẫy vẫy một cách khả ố mà chỉ có cô nhìn thấy.
Hai sĩ quan tiến tới, một người nói:
- Này cô, theo chúng tôi. Vui lòng đừng giở trò rắc rối nhé.
Courtney quyết định ngay. Cô chạy. Không biết sẽ tới đâu, nhưng cô cứ chạy. Cô phải tìm Mark. Tìm Dodger. Trước hết, không để bị bắt. Vì nếu bị bắt là cô không làm gì được nữa. Mark sẽ tiêu. Halla sẽ tiêu. Courtney chạy xuống cầu thang, tới boong bên dưới, vòng trở lại vào trong tàu. Điều duy nhất có thể làm bây giờ là chạy. Cô biết, trong cuộc đua tốc độ, cô có thể hạ bất cứ ai. Đây là lúc cô phải chạy nước rút, len lỏi qua những hành khách còn dạo bước trên boong. Cô biết lợi thế của mình, cô không thuộc đường trên tàu, nhưng những kẻ truy đuổi không biết cô sẽ đi hướng nào. Cô nghĩ, giống như bóng đá, phòng thủ gay go hơn tấn công nhiều, vì người cầm bóng nắm thế chủ động. Courtney đang nắm thế chủ động.
Chạy cho tới khi gặp cầu thang trong tàu, cô lên lại Boong Đi Dạo. Kế hoạch của cô là càng đi theo đường vòng càng tốt, để làm họ mất dấu. Lên hết thang, cô chạy trở lại cuối tàu. Oa! Một sĩ quan còn đó và đang đi về hướng cô. Anh ta chưa thấy cô. Courtney vội lẩn vào cánh cửa đầu tiên cô nhìn thấy.
Cô lọt vào một phòng ăn sang trọng rộng mênh mông. Trần cao chót vót trên đầu. Những bóng đèn chữ nhật tỏa ánh sáng ấm áp xuống khắp phòng. Hai bên là hai dây cột gỗ sáng bóng, làm căn phòng trông như căn phòng khiêu vũ theo kiểu một ngôi đền cổ. Cuối phòng là sân khấu, ban nhạc đang chơi một bản nhạc êm đềm (chán ngắt). Hàng trăm chiếc bàn phủ khăn trắng và chén đĩa sứ sang trọng. Mọi người đang tiến vào dùng bữa tối. Đàn ông mặc dạ phục, đàn bà váy dài lộng lẫy. Courtney sững lại nghĩ, không ngờ trên con tàu đang bồng bềnh trên nước lại có một cảnh xa hoa như thế. Nhưng giờ không phải lúc nấn ná chiêm ngưỡng, cô chạy xuống giữa phòng, tiến tới ban nhạc. Bên trái sân khấu là một cửa quay. Cô đã thấy nhân viên phục vụ ra vào tại đó, cô tính theo lối đó và tẩu thoát qua nhà bếp.
Kế hoạch phải thay đổi khi một sĩ quan bước vào cửa quay. Courtney quyết định ngay. Không dừng bước, cô phóng lên sân khấu, vượt qua nhạc trưởng, lách qua các nhạc công đang trố mắt ngạc nhiên, nhưng không ai chơi lỡ một nốt nhạc. Courtney tìm được một lối ra sau sân khấu và vào một hành lang hẹp. Bây giờ đi đâu? Từ thời điểm này, cô hành động theo bản năng hơn bất cứ kế hoạch nào. Cô muốn những kẻ truy đuổi mất phương hướng đủ lâu để ngừng lại, suy nghĩ cho hành động tiếp theo.
Hành lang đưa cô tới sau một nhà bếp tấp nập với hàng chục đầu bếp đang chuẩn bị cho bữa tiệc cầu kỳ. Không ai chú ý khi cô lách qua họ, tiến tới cầu thang phục vụ. Lựa chọn năm mươi – năm mươi. Lên hay xuống? Cô chọn đi xuống. Càng đi sâu xuống lòng tàu, cô càng tin là đã cắt đuôi được họ trong mê cung những hành lang và ca-bin. Ngừng lại tại boong D, cô chọn boong này để tiếp tục cuộc chốn chạy.
Cô biết mình phải tới đâu. Dodger đang chờ tại mũi tàu. Cô phải tới đó cho anh ta biết những gì đã xảy ra. Cô là kẻ chạy trốn. Trước sau gì cũng bị bắt. Bây giờ nhiệm vụ tiếp cận Mark được đặt lên vai anh ta. Hy vọng thủy thủ đoàn không biết có tới hai kẻ đi lậu vé. Hy vọng mong manh, nhưng cũng là một hy vọng.
Tiếp tục chạy tới trước, Courtney băng qua một tiền sảnh, mong sẽ tìm thấy một hành lang để phóng ra ngoài. Vừa mở cửa. Cô dội ngược vì một làn hơi nước nóng hổi. Cô tưởng cô đã lọt vào phòng máy. Nhưng không, cô đang ở trên một ban công dài, nhìn xuống hồ bơi. Giật mình, vì biết mình đã xuống quá sâu dưới lòng tàu, Courtney thấy nơi này như một cơ ngơi Châu u với những bức tường chạm trổ và những tác phẩm gạch men. Không ai bơi. Cảnh hoang vắng tạo một cảm giác rờn rợn. Cô tự hỏi vì sao người ta lại phải làm một cuộc hải hành, chỉ để bơi lội sâu dưới lòng tàu heo hút. Không có gì ở cái năm 1937 này làm Courtney hiểu hay thích thú cho lắm.
Chạy dọc ban công, qua khỏi đoạn cuối hồ bơi, cô thấy mình tiến vào một phòng ăn khác. Không giống chút nào phòng khiên vũ sang trọng gần Boong Đi Dạo. Phòng này trần thấp đầy người và bàn ăn, đã sẵn sàng cho bữa tối. Không ai mặc dạ hội phục hay váy dài. Cô đoán đây là nơi dành cho hành khách hạng ba. Cô tự nhủ, những người này đã bao giờ có cơ hội thấy được những gì ở tầng trên chưa. Chắc là không. Nếu có thì thể nào cũng có một cuộc nổi loạn cho coi. Cô đi nhanh qua phòng, cố gắng không gây chú ý. Ra khỏi ăn, cô phát hiện một cầu thang nữa. Đoán là đã gần tới mũi tàu, cô lên thang. Lên mãi lên mãi từ dưới lòng sâu thẳm của con tàu đồ sộ.
Sau cùng, cảm thấy buốt lạnh vì không khí buổi chiều tối, cô thấy mình tiến vào một nơi như một hộp đêm xa hoa. Quầy rượu uốn cong, vói những người đang vừa nhâm nhi vừa tán chuyện. Đúng là một không khí liên hoan vui vẻ. Nhiều người đang lắng nghe một nữ ca sĩ đứng bên một cây đại dương cầm màu trắng, hát một bài ca mà Courtney mơ hồ nhớ là đã nghe trong một phim cũ. Cô nhận ra là mình đã không còn ở khu dành cho hành khách hạng thấp nữa, vì mọi người tại đây đều mặc dạ phục và đầm dài. Đang quan sát căn phòng, tìm lối đi, cô bỗng thấy toàn thể một vách tường hộp đêm là một cửa sổ hình cung nhìn ra mũi tàu đồ sộ. Cô đã thành công! Lần ra khỏi cửa, cô bước vào trời đêm lạnh buốt, vòng theo lối đi nhỏ, ngang qua cửa sổ hình cung.
Những boong phía trước của tàu trải dài thành từng lớp trước mặt cô hội thành một điểm nơi mũi tàu. Biển tối đen, nhưng các boong rực rỡ ánh đèn. Trên một cột buồm nặng nề là đài quan sát. Cô biết, thủy thủ trên đó đang nhìn ra đại dương, phòng xa sự cố. Hy vọng họ không nhìn xuống phòng xa sự cố từ bên dưới, vì cô đã gặp nhiều “sự cố” rồi. Không như đuôi tàu, boong trước không được che chở bằng những phần kiến trúc bên trên của tàu, nên không khí lạnh buốt. Gió biển lộng rít qua những hàng lan can. Càng tốt, vậy nghĩa là sẽ không có nhiều người ra ngoài. Cô càng có cơ hội mau chóng tìm ra Dodger. Cô đưa tay lên che ánh sáng chói lòa. Mũi tàu trông như còn cách xa cả trăm mét. Nheo mắt nhìn, cô thấy một bóng người đứng rất gần mũi tàu. Cô biết đó là Dodger.
Courtney muốn kêu lên gọi nhưng Dodger đứng quá xa và tiếng gió biển quá lớn. Cô phải tới gần anh ta. Mà kiến trúc con tàu không dễ để cô làm chuyện đó. Phải xuống thang từ Boong Đi Dạo, tới Boong chính, trèo xuống một thang nữa để tới Boong A, chạy 30 mét, leo một thang nữa lên Boong Chính. Từ đó chạy thêm hai mươi mét nữa mới tới mũi tàu, tới Dodger.
Cô chạy, hy vọng không sĩ quan nào đang truy đuổi cô bước vào hộp đêm, nhìn qua cửa sổ lớn để thấy một kẻ đi lậu vé đang cố chạy qua các boong. Không có gì xảy ra cho tới khi cô leo lên thang cuối cùng để trở lại Boong Chính thì Dodger nhìn thấy cô. Hắn kêu lên:
- Ê! Tôi chết cóng ở đây rồi. Cô ở đâu vậy?
- Nghe thôi. Đừng nói.
Cô kéo Dodger ngược lại đường cô vừa qua. Hắn nói:
- Courtney, cậu ấy ở đây. Tôi tìm ra là cậu ấy đang ở trên tàu.
- Tôi bảo đừng nói. Tôi đã thấy Mark. Cả Saint Dane nữa.
Dodger sững sờ:
- Cái gì?
Hai đứa đi tiếp xuống thang, tới Boong A.
- Tôi lần theo dấu Mark qua thư viện. Cậu ấy lên tàu với một phụ nữ.
- Đúng. Công ty KEM mua vé cho ba người. Tôi chỉ biết đến thế, nhưng không biết số phòng.
- Nghe tôi nói đã! Họ biết tôi đi lậu vé rồi, tôi đã phải chạy trốn nhân viên tàu suốt nửa giờ qua.
- Ồ, không hay rồi.
- Không biết họ biết về anh chưa. Có thể Saint Dane không biết có mặt anh ở trên tàu. Nhưng sớm muộn gì họ cũng bắt được tôi. Bây giờ là phận sự của anh. Anh phải tìm Mark. Còn tấm hình của cậu ấy không?
Dodger chọc tay vào túi áo choàng, rút ra tấm hình cũ của Mark và cha mẹ. Courtney nói tiếp:
- Trông cậu ấy không giống như thế này nữa đâu. Tóc cắt ngắn, đeo kính gọng kim loại, mặc com-lê. Trông cậu ấy như một người lớn. Nhưng không phải vậy. Cậu ấy vẫn chỉ là… Mark.
Hai người đi ngang Boong A, lên thang và trở lại Boong Chính. Courtney hổn hển tiếp:
- Saint Dane trong hình dạng Andy Mitchell. Nhớ tên tài xế suýt làm mình chết chìm không?
- Làm sao quên được.
- Hắn đó. Không biết người phụ nữ là ai. Trước đây tôi chưa nhìn thấy chị t
- Tôi nghĩ cô ta là một diễn viên. Biết không, kiểu đàn bà Hollywood đó.
- Sao?
- Vì cô ta dùng tên giả.
- Anh khám phá ra tên cô ta?
- Nói rồi, tôi tìm thấy ba cái tên trong danh sách hàng khách. Mark Dimond, Andy Mitchell và một quý bà. Ít ra, tôi nghĩ đó là một quý bà. Chưa bao giờ nghe một cái tên như thế.
- Tên gì?
Vươn tay về phía cánh cửa mở vào khu khép kín của Boong Chính, Dodger nói:
- Nevva Winter. Có ai nghe một cái tên khùng điên như thế chưa?
Courtney lạnh toát người.
Tay Dodger chưa kịp chạm tới, cửa đã bật mở, cậu ta bị ép sau cánh cửa. Hai sĩ quan của tàu bước ra. Nếu đầu óc Courtney không bị ám ảnh vì cái tên người phụ nữ, chắc cô đã quay lưng bỏ chạy. Không kịp nữa rồi. Hai sĩ quan nhảy ra, nắm chặt lấy cô. Một sĩ quan nói:
- Một đêm lang thang thế đủ rồi, cô gái.
Cô bị đưa vào trong. Cánh cửa đóng lại sau lưng họ. Họ không hề nhìn thấy Dodger.
Sau khi được sĩ quan an ninh tàu thẩm vấn suốt mấy giờ (cô chỉ giữ im lặng), và bị cho là một kẻ đi lậu, Courtney thấy mình ở trong một phòng giống như phòng bệnh viện, phía cuối tàu, được gọi là “khu cách ly”. Đây là nơi giữ những người có bệnh truyền nhiễm, biệt lập hoàn toàn với những hành khách khác. Không thể mê nổi. Phòng có bốn giường chăn gối sạch sẽ và một bồn rửa mặt. Khá thoải mái, và không có ai đang ở. Cánh cửa sắt đóng lại, vang lên một tiếng keng, rồi được khóa từ bên ngoài. Ô cửa tròn độc nhất trên cánh cửa, cho phép người bên ngoài kiểm tra người bên trong phòng mà không phải thở cùng một bầu không khí. Dù trông như bệnh viện, nhưng Courtney biết thực sự nơi này là gì. Một phòng giam. Cô bị tuyên án tù giam cho đến hết
Việc tìm Mark, và ngăn chặn cậu ấy, chính thức thuộc về Dodger.
Updated 48 Episodes