Chương 4: Bái sư

Diêm Bá Nhạc ho một tiếng, liền nhắm mắt lại, mà Thiết Quân Bảo khục khục cười khan, thình lình cơn buồn ngủ như ập đến, bèn ngủ say sưa; còn kẻ vừa giành được thắng lợi là Tân Ngạn thì quét mắt khắp lượt một cách lạnh lẽo, nhưng sâu trong mắt lại có nét cười cợt.

Nhìn hai người trong đại điện đều tự nhiên làm vẻ không liên quan, chưởng môn bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Nếu các vị sư đệ không quyết định được, để sư huynh thay các người quyết định vậy.”

“Chưởng môn sư huynh.” Thiết Quân Bảo lại là người thứ nhất đứng dậy nói: “Sư đệ bất tài, nghĩ rằng không đảm nhận nổi trọng trách này, hi vọng sư huynh nhờ cậy Diêm sư huynh đi.”

Diêm Bá Nhạc không hổ là quản lý việc buôn bán của Ngọc Tiết cung, vẻ mặt không biến đổi nói vào: “Thiết sư đệ, ý của đệ là gì đây? Nếu như ngay cả kinh thế tuyệt tài như đệ đều dậy không được, kẻ như ta làm sao có thể dậy tốt được?"

“Sư huynh, việc quản lý ngân lượng của huynh, cùng việc ngoài linh điền, chẳng phải luôn thiếu người sao, hay là…”

“Sư đệ, đừng đùa nữa.” Diêm Bá Nhạc liền ngắt lời Thiết Quân Bảo, nói: “Muốn đứng vững ở tu chân giới phải có võ công rất lợi hại cùng pháp bảo kinh thiên liệt địa, ngân lượng cùng tài liệu và một số thứ khác chỉ có thể xem là tiểu tiết. Nếu như đứa trẻ này gia nhập vào môn hạ của đệ...”

Thiên Tuệ chân nhân nhìn tràng cảnh trước mặt thật sự không tránh khỏi lúng túng, song đột nhiên như nghĩ ra điều gì, ông ta lập tức tìm ra một phương pháp, liền dang tay nói.

“Thôi thôi, hai đệ dừng lại đi, ta cho rằng mọi người cứ tiếp tục tranh luận như vậy cũng không phải là biện pháp.”

Hai người Thiết Quân Bảo cùng Diêm Bá Nhạc đang tranh luận kịch liệt, nghe thấy vậy, liền nuốt nước miếng đồng thanh nói: “Không biết chưởng môn thấy nên làm như thế nào mới tốt?”

“Rút thăm.”

“Rút thăm?”

“Đúng vậy, rút thăm là một loại biện pháp dự đoán thiên ý, hai vị sư đệ nếu như rút được thăm, điều này nói rõ thiên ý để cho A Tư Mạc làm môn hạ của người đó.”

Hai người kia nghe vậy, trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi Diêm Bá Nhạc rụt rè hỏi: “Ý của chưởng môn chính xác là thế nào?”

“Hai đệ nhìn xem, nơi này tính cả ta có năm vị trưởng lão, đáng tiếc Chu Ngọc Yên muội muội lại có việc nên đến trễ. Song ta, Chu Tiên Nhi sư muội cùng Tân Ngạn sư đệ đều không thể thu nhận A Tư Mạc được, vậy là còn hai bọn đệ. Ta cho rằng nên chuẩn bị ba lá phiếu…”

“A?” Thiết Quân Bảo cảm thấy chợt hơi hứng thú: “Vì sao lại chuẩn bị ba lá phiếu? Vậy chẳng nhẽ Chu Ngọc Yên sư tỷ không cần bốc sao?”

“Không phải. Trong ba lá phiếu chỉ có một phiếu là ghi tên của A Tư Mạc. Nếu như trong hai đệ vạn nhất có người rút phải chiếc phiếu có ghi tên A Tư Mạc, như vậy A Tư Mạc sẽ trở thành môn hạ của người đó. Nếu như cả hai người đều không rút phải chiếc phiếu A Tư Mạc, điều này nói rõ thiên ý không muốn cho A Tư Mạc trở thành môn hạ của Ngọc Tiết cung chúng ta. Vậy chỉ đành nhờ Tiên Nhi muội mang nó trở lại thế tục vậy."

Chưởng môn vừa nói ra lời này, mọi người đều không phản đối. Nếu như chỉ có ba phiếu tính cho ba người hay hai phiếu tính cho hai người, như vậy trong ba người Diêm Bá Nhạc, Thiết Quân Bảo cùng Chu Ngọc Yên khẳng định sẽ có một người phải thu A Tư Mạc làm đồ đệ, nhưng nếu là ba phiếu tính cho hai người, mỗi người đều có cơ hội rút được lá phiếu trắng. Trong lòng hai người Diêm Bá Nhạc cùng Thiết Quân Bảo sau khi tính toán một phen thì đều phát hiện ra đây là cái biện pháp tốt nhất, hơn nữa thấy chưởng môn chỉ lấy ra tờ giấy trắng bình thường xé làm ba mảnh đều nhau, bất giác âm thầm khen chưởng môn không hổ là cao nhân. Bọn hắn đều là tu chân cao thủ, tờ giấy trắng không có gì tự nhiên bọn hắn có nhắm mắt cũng biết được tờ nào với tờ nào, vậy hai người chỉ cần nhắm hai tờ giấy trắng là được.

Lúc mà mọi người đều cho rằng biện pháp đó không tồi thì một giọng nói mang theo phẫn nộ vang lên: “Đủ rồi.”

Mọi người giật mình cùng lúc nhìn về phía Tự Nhiên Long. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của y sớm đã đỏ hồng, hét lên: “Huynh đệ của ta không phải là đồ chơi của các ngươi, không cần đẩy đi đẩy lại.”

Y liền đứng lên, nắm lấy vạt áo của A Tư Mạc, nói: “A Tư Mạc, ca đứng lên, chúng ta không cần thương hại.” Y vừa nói vừa liếc xéo năm người ở trên một cái.

“Chờ một chút!” Chưởng môn cùng Tân Ngạn cơ hồ cùng lúc kêu lên.

Chưởng môn Thiên Tuệ ở trên cười nói:"Tiểu oa oa, tức giận mạnh như vậy mà làm gì? Được rồi. Ta thừa nhận mới vừa rồi là chúng ta không đúng, chúng ta quá sơ suất, chỉ có điều đó cũng là tình cảm bình thường của con người có thể tha thứ mà."

Tự Nhiên Long cười lạnh nói: “Tình cảm bình thường có thể tha thứ? Lão cho rằng chúng ta là trẻ con mới lên ba sao?” sau đó lần nữa cầm áo A Tư Mạc lôi dậy, nói: “A Tư Mạc, ca đứng dậy, ca không cần quỳ trước đám người này làm gì.”

Tự Nhiên Long tuổi nhỏ mà thiên tư hơn người, tấm lòng lại trọng nghĩa khí huynh đệ, năm vị trưởng lão lại càng thêm coi trọng. Song coi trọng thì coi trọng, tấm lòng của Tự Nhiên Long cũng không đủ để lay chuyển gương mặt của năm vị trưởng lão ngồi trên bảo tọa, mấy người tuy vẫn hòa hoãn tươi cười khuyên răn Tự Nhiên Long ở lại, song vẫn là không ai để ý đến A Tư Mạc vẫn còn đang quỳ dưới sàn.

Song đúng lúc này, A Tư Mạc đang quỳ ở dưới đất dùng chân quét vào chân của Tự Nhiên Long một cái cực mạnh, đồng thời hai tay một tay bắt lấy che miệng của Tự Nhiên Long, một tay đỡ lấy gáy của hắn, chỉ trong sát na đã tung ra một đòn “Cự Mãng Phiên Sa” là đòn thế đấu vật của người Cận Mạc. “Cự Mã Phiên Sa” trong tay của nam tử Cận Mạc có thể dễ dàng quật chết một con trâu nước nặng cả ngàn cân, vật được Tự Nhiên Long cũng không khó. A Tư Mạc lại ra tay bất ngờ khi Tự Nhiên Long không chú ý, đương nhiên có tiên cơ. Bất quá dù hắn quật đối phương thành công, song lại đỡ đầu của Tự Nhiên Long, y không bị chấn thương đầu, với sức khỏe của y chỉ trong chưa đầy một phân thời gian là có thể thoát ra. Nhưng, thứ khiến năm vị đường chủ ở trên ngạc nhiên, đó là A Tư Mạc vừa gắng giữ Tự Nhiên Long, vừa dập đầu xuống đất thật mạnh, nói như hét, giọng khàn cả lại:

- A Tư Mạc chấp thuận, mong tiên gia thành toàn.

Song đúng lúc này, một giọng nói từ trong cửa vọng vào, là một giọng nữ nhân đang vô cùng phẫn nộ:

“ĐỦ RỒI”

Một tiếng đấy vang lên, làm cả Minh Châu điện đang có dấu hiệu ầm ỹ đột nhiên im ắng hẳn lại. Tất cả mọi người, từ chưởng môn cùng ba vị nam trưởng lão, đến Tiên Nhi đột nhiên mở bừng mắt ra, nụ cười càng nở rộ, đến các vị đệ tử đang đứng thành hai hàng, cuối cùng là đến A Tư Mạc cùng Tự Nhiên Long đang vật nhau ở giữa đại điện, đều quay ra cửa nhìn.

Đứng ở cửa bước vào, là Chu Ngọc Yên cùng đại đệ tử Thương Hùng. Chu sư phó bề ngoài khoảng bốn mươi tuổi, mặc đạo bào màu xanh, gương mặt nghiêm khắc, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ đại điện. Ai bị bà nhìn thấy đều có cảm giác bản thân như trong hố băng, không khỏi nổi da gà rùng mình, lại có cảm giác đôi mắt nọ sắc nhọn tựa như trường kiếm, chỉ muốn nhìn thấu bản tâm hắn.

- Tứ sư muội, muội đến từ lúc nào vậy?

- Chưởng môn, ta đến từ lúc nào thì có quan trọng gì, chỉ biết đứng ngoài kia nghe mấy người nói chuyện, tự nhiên thấy cũng không có hứng đi vào nữa.

Chưởng môn nghe đến đây, cũng chỉ biết cười trừ, đặt người xuống bảo tọa. Song Chu Ngọc Yên rõ ràng là tính tình không tốt, bất cận nhân tình, liền quay sang nhìn Thiết Quân Bảo, nói như quát:

- Thiết Quân Bảo, năm xưa ta nể ngươi thứ nhất là thiên tài hiếm có, thứ hai là yêu em gái ta chân thành, thứ ba là có tấm lòng rộng rãi, hào hiệp, nên mới yên tâm giao Linh Nhan cho ngươi. Không ngờ mấy chục năm nay, ngươi lại biến ra một tên hủ bại như vậy. Nếu biết có ngày hôm nay, dẫu có chết năm đó ta cũng không để yên cho ngươi thành thân với Linh Nhan.

Thiết Quân Bảo nghe thấy chị vợ nộ khí ngút trời trước mắt, liền không dám động vào, chỉ có thể từ từ ngồi xuống, gương mặt có chút xấu hổ chỉ biết trốn sau bàn tay thô ráp của mình.

Chu sư phó đến đây lại lần nữa quét qua cả năm vị trưởng lão ngồi bên kia đại điện, giọng nói vang vọng toàn điện:

- Lẽ nào chỉ vì đứa trẻ này tư chất kém một chút mà các người lại không cần đến nó sao? Tự Nhiên Long mới tám tuổi mà cũng có thể biết phân biệt phải trái, nặng nhẹ, đúng sai. Các ngươi đã mấy trăm tuổi mà lại không biết mấy chuyện này sao? Đạo tâm trăm năm của các ngươi hủ bại đến thế nào rồi?

Vừa nói Chu Ngọc Yên vừa tiến bước, giọng nói chứa đầy uy lực, người trong đại điện đều có cảm giác từng lời từng chữ như búa đánh vào tai, đám đệ tử không chịu được đều đã khuỵu xuống ôm tai, vẻ mắt không tránh khỏi thống khổ. Chu Ngọc Yên nói xong cũng vừa đến cạnh A Tư Mạc cùng Tự Nhiên Long. A Tư Mạc hắn khi đó mặt trông chắc phải kì cục lắm, hắn ngạc nhiên đến rớt cả hàm. Song trong trí nhớ của hắn, A Tư Mạc không bao giờ quên ngày hôm đó Chu sư phó ánh mắt hiền từ cùng nụ cười nhân hậu cúi xuống bên cạnh hắn, nắm lấy vai áo nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, ân tồn bảo hắn:

- A Tư Mạc, ngươi đứng dậy đi.

Chẳng hiểu sao, đối với A Tư Mạc mà nói, giọng nói của sư phó lại đánh thức những kỉ niệm mơ hồ của một người mẹ mà chính hắn đã không còn nhớ rõ nữa. Gọi đó là một kỉ niệm cũng không đúng, mà phải là một phản xạ thì đúng hơn. Hắn thả Tự Nhiên Long ra, từ từ chống gối đứng dậy.

- Không cần mấy tên các ngươi bốc thăm nữa. A Tư Mạc là do Dược Đường ta thu nạp, Chu Ngọc Yên ta sẽ là sư phó của nó.

Chu Ngọc Yên nghiêm mặt nói, giọng lạnh nhạt mà nghiêm khắc. Mấy vị chủ tọa bên trên đến đó cũng chỉ biết nhìn nhau cười khổ, nhất là Diêm Bá Nhạc cùng Thiết Quân Bảo tuy gương mặt không khỏi có ngượng nghịu mất tự nhiên, song rõ ràng là đã đỡ đi một khối đá tảng trong lòng họ, liền chỉ biết thở dài ra một hơi, trong đầu liền nghĩ sau này có lẽ nên trực tiếp bù đắp cho A Tư Mạc cùng tạ lỗi với Chu Ngọc Yên một chút.

“Tốt rồi tốt rồi.” Chưởng môn mỉm cười nói: “Nếu đã xác định xong chuyện của cả hai đứa trẻ này rồi, chúng ta trước hết dẫn bọn nó đi làm quen hoàn cảnh nơi này một lần đi.”

Một tràng náo loạn hôm đấy, đến đó là hết.

Trong một gian phòng khách ở sau Minh Châu Điện.

A Tư Mạc ngồi yên bất động trên giường, không dám nói một lời, chỉ he hé liếc lên nhìn Tự Nhiên Long. Từ khi bắt đầu vào căn phòng này Tự Nhiên Long không ngừng đi qua đi lại trong phòng, cứ như thế lặp đi lặp lại đã hơn nửa canh giờ.

Bỗng nhiên, Tự Nhiên Long dừng lại, quay đầu nhìn A Tư Mạc, khiến hắn giật thót mình, lần nữa cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt nghĩa đệ mịnh, cam bái hạ phong. Tự Nhiên Long không vì thế mà bỏ qua, sấn tới trước mặt A Tư Mạc hỏi: "Ca, ngươi vì sao phải đáp ứng bọn họ?"

A Tư Mạc đột nhiên bị tiểu đệ gặng hỏi liền hơi cuống. Câu trả lời hắn vốn đã để sẵn đầu lưỡi nay lại bị mất hết sạch, chỉ có thể ấp úng trả lời.

"Vì… vì miếng ăn."

"Vì miếng ăn?"

"Đúng…đúng, cha mẹ đệ đã chết, bá bá ta cũng thế, nếu chúng ta cứ như vậy bỏ đi, sẽ phải sống những ngày bữa đói bữa no, đói rét vô cùng."

Tự Nhiên Long nhìn thẳng vào A Tư Mạc đang cố gắng tránh đi ánh nhìn của y, vẻ mặt như bị xúc phạm, nói:

“A Tư Mạc, đừng gạt đệ nữa, ca chắc chắn sẽ không bởi vì bữa ăn mà chịu nhục ở lại nơi này, đệ dám chắc như thế, bởi ca căn bản không phải loại người như thế. Ca với đệ đi với nhau cả đoạn đường qua sa mạc, đệ quá hiểu huynh rồi. Huynh với ta đấu vật với nhau, huynh từng bị ta hàng ngày bóp cổ đến tím tái cả mặt, vậy mà không một lần chịu gọi ta là ca ca, cũng không bao giờ bỏ cuộc. Tối hôm đó khi cha mẹ đệ chết, huynh đã ở bên cạnh đệ, cùng đệ chống lại lũ mã tặc kia mà không bỏ chạy, cũng không quỳ xuống van xin bọn chúng. Thế nên đừng lấy cái lý do chết tiệt kia ra để gạt đệ.”

A Tư Mạc nghe thấy nghĩa đệ vào sinh ra tử của mình kể ra vanh vách mấy thứ này, mặt không biến chuyển.

"Vậy đệ nói xem ta vì cái gì mà ở lại?"

Tự Nhiên Long nhìn thật sâu vào đôi mắt của A Tư Mạc, nhấn mạnh từng chữ một: “Ca là vì đệ mà ở lại."

A Tư Mạc khẽ cúi đầu, cười cay đắng.

Đưa tay nắm đầu A Tư Mạc nhấc lên, hai mắt nhìn nhau, Tự Nhiên Long nói:"Ca đừng hòng trốn tránh. Đệ hiểu huynh quá rõ rồi. Huynh là sợ ta tiếp tục bị đói nên mới lưu lại đúng không!?"

“Ài, tên ngốc này” A Tư Mạc đưa bàn tay của mình lên, nhẹ nhàng lau đi đám bụi bẩn trên mặt Tự Nhiên Long nói:

“Đương nhiên ta không sợ ngươi bị đói rồi. Ngươi nghĩ ta coi thường ngươi đến thế nào chứ? Ngươi là nghĩa đệ của ta, đương nhiên không phải là người kém tắm rồi, nếu đến kiếm ăn cũng không đủ no, vậy ngươi nghĩ ta sẽ coi ngươi là đệ đệ sao.”

“Vậy tại sao phải…”

A Tư Mạc dùng hai tay nắm đầu của tiểu nghĩa đệ của mình, nhìn vào đôi mắt y, nhẹ nhàng nói: “Tự Nhiên Long, ngươi là một thiên tài. Không cần các vị trưởng lão nói, ta cũng biết vậy rồi. Ta có thúc ngựa hàng vạn năm cũng không đuổi kịp đệ.”

Tự Nhiên Long lên tiếng phản đối: “Đệ không cần biết…”

Song hắn rất nhanh cắt lời y: “Nghe ta này. Ta không sợ ngươi sẽ bị đói, nhưng ta sợ vì ta mà ngươi sẽ bỏ qua cơ hội cả đời mới có một lần này. Đi làm chướng ngại cho tiền đồ cho ngươi, kẻ làm ca ca như ta sao có thể ngẩng mặt nhìn trời, đến khi chết sao có thể tự tin gặp mặt bá bá cùng cha mẹ ngươi đây”

Nói đến đây, hắn lần nữa nhìn tiểu đệ của mình. Đó là lần đầu tiên hắn thực sự cảm thấy bản thân giống một người ca ca tốt: “Ài, ta vốn muốn khuyên đệ ở lại, ta rời đi một mình…”

“Đừng nói nữa.” Tự Nhiên Long ngắt lời A Tư Mạc: “Ca ca, ca là thân nhân duy nhất của đệ, đệ làm sao có thể để ca rời xa đệ, một mình chịu khổ..."

A Tư Mạc cười khổ, nói:"Chính bởi vì ta biết đệ sẽ không bỏ mặc ta một mình, ta mới quyết định cùng đệ ở lại." Sau đó hắn gượng cho mặt mày tươi tỉnh hơn, xoa đầu Tự Nhiên Long nói tiếp: “Bất quá Chu tiên cô trông rất tốt, chắc chắn ta sẽ được người chiếu cố thôi. Ngươi phải cố lên, để toàn bộ thiên hạ biết Tự Nhiên Long, đệ đệ tốt của A Tư Mạc ta, là thiên kiêu chi tử.”

Đúng lúc này, "chi nha" một tiếng cánh cửa phòng được mở ra, một đám người thân mặc đạo bào lần lượt đi vào. Dẫn đầu là Thiên Tuệ Chân Nhân, cả người lộ ra một vẻ tiên cốt hiệp phong, tóc dài bạc trắng, sắc mặt hồng hào, có vẻ rất giống thần tiên sống.

Người thứ hai đi vào cũng là một lão giả, cách ăn mặc cùng người thứ nhất giống nhau, bất quá gương mặt nghiêm nghị, cứng rắn, chỉ khi nhìn qua Tự Nhiên Long một lượt liền có vẻ hài lòng, song rất nhanh lại mặt vô biểu tình như trước.

Người thứ ba đi vào mặc áo tục gia, bụng béo tốt, mặt tươi cười, là Diêm Bá Nhạc.

Người thứ tư đi vào, chính là Ngọc Yên sư phó. Bà gương mặt nghiêm nghị, lại có vẻ bực bội phiền lòng. Những người đi vào trước, tất cả đều như vô tình mà hữu ý cố gắng tránh xa sư phó ra một đoạn. Gương mặt của Thiên Tuệ chân nhân nhất thời trở nên gượng gạo, mà nụ cười của Diêm Bá Nhạc, cũng tương tự bớt tự nhiên hơn rõ rệt.

Người thứ năm đi vào lần nữa lại là một lão giả, quần áo cũng tục gia như Diêm Bá Nhạc, song cao lớn và trẻ hơn rõ rệt, cằm rộng mặt vuông, cơ thể rắn chắc, cuồn cuộn cơ bắp. Thiết Quân Bảo sau khi đi vào liền liếc mắt nhìn Tự Nhiên Long và A Tư Mạc, không tránh khỏi thở dài một cái rồi lùi sang một bên.

Người cuối cùng đi vào là một cô cô, quần áo tục gia chứ không phải đạo cô như Ngọc Yên sư phó,hơn nữa tuổi tác so với sư phó thì nhỏ hơn rất nhiều, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, tay cầm phất trần. Nhìn hình dáng của nàng chắc chắn phải là người mê đảo hàng nghìn hàng vạn nam nhân, nhất là tính tính vui vẻ như trẻ con khiến người khác không khỏi yêu thích. Chu Tiên Nhi là người cứu thoát hai đứa hắn, lại đưa bọn hắn đến đây, ấn tượng của Tự Nhiên Long và A Tư Mạc với nàng rất tốt, nàng đi vào bọn hắn cũng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Tiên Nhi sau khi đi vào liếc mắt nhìn Tự Nhiên Long và A Tư Mạc một cái, ánh mắt dừng lại vài giây trên khuôn mặt từng đứa, làn môi mỏng khẽ mỉm cười, sau đó lùi sang một bên.

Đám người này chính là chưởng môn và năm vị trưởng lão của Ngọc Tiết cung vừa gặp lúc nãy trên đại điện.

Chưởng môn chăm chú nhìn Từ Ngạo Phương hồi lâu, cuối cùng gật đầu với Tân Ngạn. Tân trưởng lão liền đến trước Tự Nhiên Long, nói từ từ: “Đứa nhỏ, theo ta đi thôi.”

Tự Nhiên Long sửng sốt nói:"Đi theo ngài?"

A Tư Mạc kéo nhẹ góc áo của Tự Nhiên Long, nó quay đầu lại nhìn, thấy A Tư Mạc khẽ thúc hắn đi tới, bất đắc dĩ đành gật đầu.

Nhảy xuống khỏi giường, Tự Nhiên Long cùng Tân Ngạn đi qua tấm màn ở bên tường, bên cạnh là một phòng lễ tổ chức đại điển bái sư. Phòng trang hoàng cũng khá lộng lẫy, trên bậc cao có ghế để sư phụ ngồi, dưới bậc có đệm để đệ tử quỳ bái sư phụ. Bên cạnh bậc có hai đệ tử, mỗi người cầm một cái khay. Trên một khay có để một cốc trà nóng, hương thơm u nhã bay quanh.

Tân Ngạn cùng Tự Nhiên Long đi vào, Tân Ngạn bước lên bục, ngồi xuống ghế bái sư. Tự Nhiên Long quỳ xuống trước mặt, dập đầu ba cái sau đó nói rõ ràng: “Đệ tử Tự Nhiên Long ra mắt sư phụ.”

Tân Ngạn lúc này cảm thấy rất hài lòng, nói: "Tốt, tốt, tốt."

Tự Nhiên Long đứng dậy lấy ly trà chuẩn bị sẵn trên khay, lại quỳ xuống, dâng trà lên trước mặt Tân Ngạn, cung kính nói: "Sư phụ, mời uống trà."

Tân Ngạn tiếp nhận chén trà, từ từ uống hết cả cốc, lại ra hiệu cho Tự Nhiên Long đứng lên. Mọi việc theo đó có vẻ như kết thúc. Song A Tư Mạc nhìn quanh, thấy mọi người ánh mắt vô cùng hiếu kỳ, mà đệ tử cầm khay trống, nhất thời liếc mắt lên nhìn Tân Ngạn tò mò, song gặp ánh mắt của ông lại vội vàng cúi xuống.

Hai người liền đi vào, A Tư Mạc đang định tiến tới chúc mừng Tự Nhiên Long, đột nhiên Tiên Nhi liền đến đứng trước mặt hắn, ngước lên nhìn Tân Ngạn chất vấn, vẻ châm chọc:

“Nhị sư huynh, huynh cũng nên cấp cho đệ tử thiên tân vạn khổ mới thu được một phần lễ vật gặp mặt mới tốt chứ”

Tân Ngạn mặt lạnh đáp lại:

“Việc đó ta tự có thể lo liệu được, không để đến muội phải lo.”

Tiên Nhi tiến đến sát người Tân Ngạn, vung phất trần qua lại dưới mắt ông, giọng nửa đùa nửa thật: “Sư huynh, điều này là huynh không đúng rồi. Trưởng lão thủ tọa Quản Đường của Ngọc Tiết cung chúng ta thu đồ đệ lại không tặng lễ gặp mặt, việc này mà truyền ra, chính là khiến các môn phái khác chê cười rồi”

Tân Ngạn nghe đến đây, liền trừng mắt nhìn xuống Tiên Nhi bên dưới, song nàng cũng không vừa, híp mắt nhìn lại, cứ như vậy hai người giằng co qua lại rất lâu. Cuối cùng Tân Ngạn ra vẻ chống đỡ không nổi, cam bái hạ phong, liền cúi xuống bên Tiên Nhi, khẽ thì thầm vào bên cạnh tai nàng một vài thứ gì đó rất nhanh. Chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng biến đổi từ vui vẻ, sang tò mò, lại tỏ vẻ không hiểu, cuối cùng, chính là kinh ngạc. Tân Ngạn đứng lên, Tiên Nhi vẫn kinh ngạc đứng yên một lúc, rồi mới dứt ra, gương mặt trong chốc lát lại vô cùng bí xị không vui, tay cầm phất trần vung qua vung lại, tỏ vẻ hờn dỗi rất trẻ con:

“Nhị sư huynh ngốc nghếch, muội còn muốn tặng quà cho hai đứa nhỏ, huynh lại đặt lễ vật như vậy, muội lấy gì để so sánh đây”

Nói xong liền lủi thủi đi vào góc phòng ngồi quay lưng lại với mọi người, vẻ ủ rũ thấy rõ.

Trừ A Tư Mạc cùng Tự Nhiên Long cảm thấy kì quái, mấy người còn lại đều có vẻ đã quá quen với chuyện này, tuy cũng hơi tò mò, song kết quả vẫn là cười một cái bỏ qua. Lúc này, A Tư Mạc chợt thấy có người giựt nhẹ vạt áo mình một cái, quay ra liền thấy Chu Ngọc Yên mặt nghiêm nghị nói:

“Còn không đi, muốn ở lại đây sao?”

A Tư Mạc trước ánh mắt kia có hơi hãi, liền run run nói: “Dạ…dạ”

A Tư Mạc cùng Chu Ngọc Yên lại đi vào phòng như hai người trước. Hắn quỳ xuống đệm bái sư, ngước mắt nhìn lên, thấy Chu Ngọc Yên không nộ mà uy trước mắt, cảm giác như mắt nhìn thái sơn, liền ngơ ra không biết bao lâu, thậm chí còn quên mất không ngậm miệng lại.

Nếu không phải có Tự Nhiên Long ở phòng kế bên gọi nó, không biết A Tư Mạc còn quỳ ở đó đến bao giờ. Hắn liền vội vã dập đầu một cái nói: “Đệ tử A Tư Mạc bái kiến sư phó”

Chu Ngọc Yên chỉ đơn giản gật nhẹ đầu, “Ừ” một tiếng. A Tư Mạc đứng dậy, đến lấy từ trong khay ra cốc trà mới vừa thay, rồi tới dâng chén trà lên trước mặt Chu Ngọc Yên: “Sư phó, mời uống trà.”

Chu Ngọc Yên nhận chén trà trong tay của A Tư Mạc, cũng không có mỉm cười gì, chỉ đặt môi chạm nhẹ một cái rồi lại đặt lên khay. Người sau đó thò vào tay áo rút ra một chiếc hộp nhỏ, trang trí rất u nhã, đặt lên khay trống. Đệ tử cầm khay lại đưa nó sang cho A Tư Mạc. A Tư Mạc đến đây cũng hiểu chút ít, đây gọi là “lễ vật ra mặt”, là quà của sư phó tặng mình, liền cầm lấy. Mở hộp ra, một hương thơm ngát liền tỏa khắp phòng, A Tư Mạc chỉ hít vào một hơi, tinh thần chợt rung lên, cảm thấy mệt mỏi mấy ngày hôm nay như mất đi hết sạch.

“Thất chuyển thánh đan!” Mọi người đều sửng sốt, mặt biến sắc.

footer(); ?>