Chương 71: Lại muốn công thức

Edit: Sahara

Lý Ỷ La cười: "Nhẫn tâm chứ! Sao lại không nhẫn tâm? Đâu phải chúng tôi hại các người ăn trấu cỏ! Cuộc sống là do tự mình tranh thủ, đại bá mẫu, bá mẫu hỏi mẹ ta có nhẫn tâm hay không? Bản thân các người không sống tốt, lại tìm mẹ tôi là sao?"

Tần mẫu ừ một tiếng: "Tôi có gì mà không đành lòng hay nhẫn tâm chứ? Lúc trước, lão tam nhà tôi suýt chút mất mạng, đến nhà xin các người giúp đỡ, khi ấy các người có nhẫn tâm không?"

"Bà.... Các người....." Bị hai mẹ chồng nàng dâu Tần mẫu và Lý Ỷ La nói cho nghẹn họng, Tôn thị tức đến muốn tắt thở.

"Có phải bà không ăn nữa phải không? Không ăn thì bỏ đũa xuống đi!" Trước kia e ngại Tần phụ, hiện giờ Tần phụ đã nói sẽ không lo chuyện đại phòng, nhị phòng nữa, Tần mẫu tự nhiên không cần kiêng kỵ, trực tiếp nói thẳng vào mặt Tôn thị.

"Đại bá mẫu, bá mẫu ăn xong rồi thì đưa chén cho cháu, cháu dọn giúp bá mẫu." Trương Thúy Thúy ngồi bên cạnh Tôn thị, vừa nghe Tôn thị nói vậy liền ra vẻ muốn dọn chén của Tôn thị.

"Này này này, ta còn chưa ăn xong, ta còn chưa ăn xong mà!" Tôn thị vội giữ chặt chén đũa của mình thật chặt.

"Chưa ăn xong thì bà nên ngậm miệng lại mà ăn nhanh đi, không lên tiếng không ai nói bà là người câm đâu!" Ngày tết, Tần mẫu cũng không muốn mở miệng mắng người, nhưng người hai phòng kia lại cứ thích không tự giữ mặt mũi, làm Tần mẫu muốn không mắng người cũng khó.

Trương thị vừa thấy thái độ Tần mẫu cứng rắn, lại nhớ đến thay đổi của Tần phụ trong thời gian gần đây, xong lại nhớ đến lời lão già nhà mình, nên hiếm khi chịu im lặng, chỉ nhanh chóng ăn hết thức ăn trong chén.

Tần Tử Chu một bên lùa cơm, một bên cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Lý Ỷ La. Thấy Lý Ỷ La gắp thức ăn cho Tần Tử Viễn, trong mắt nhóc lộ vẻ vô cùng hâm mộ.

Trực giác Lý Ỷ La rất nhạy bén, thời điểm Tần Tử Chu nhìn nàng thì nàng đã phát hiện ra rồi, thấy Tử Chu lén nhìn mình, Lý Ỷ La mỉm cười, rồi cũng gắp thức ăn cho Tử Chu.

Tần Tử Chu lập tức ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La nghiêng đầu: "Nhìn ta làm gì, ăn cơm đi!"

Bàn tay nhỏ Tần Tử Chu run lên, vành tai đỏ lên.

"Tiểu..... Tiểu thẩm thẩm!" Tần Tử Chu thử gọi một tiếng thăm dò.

"Hửm?" Từ miệng Tần Tử Viễn, Lý Ỷ La biết được bản tính đứa nhỏ này không xấu, người lớn dù đáng ghét mấy, cũng không liên quan đến bọn trẻ. Ánh mắt Tần Tử Chu nhìn nàng vừa rồi, làm nàng không nỡ làm mặt lạnh với nó.

Tần Tử Chu thấy Lý Ỷ La trả lời mình, hai mắt liền sáng lên, ngay sau đó liền gấp một miếng thịt bỏ vào chén Lý Ỷ La, tiếc là người quá nhỏ và lùn, chén Lý Ỷ La lại xa, vì thế chỉ ráng hết sức vói tới trước.

Mẹ Tần Tử Chu liếc nhìn, rồi vươn đũa tới gắp đi miếng thịt trên đũa Tần Tử Chu: "Nhà tiểu thẩm thẩm con ngày nào cũng ăn thịt ăn cá, hôm nay là thương hại chúng ta, mới mời chúng ta ăn cơm. Con tự mình ăn một chút là được, tiểu thẩm thẩm con không lạ gì chút đồ ăn này của con đâu."

Tần Tử Chu vốn đã bị dạy thành tính tình vô pháp vô thiên, mẹ nó gắp thịt của nó, nó liền gào lên với mẹ mình: "Đó là con gắp cho tiểu thẩm thẩm!"

Mẹ Tần Tử Chu liền đánh vào lưng nó một cái: "Con gào cái gì? Không nhìn rõ ai mới là mẹ con đúng không?"

"Tiểu thẩm thẩm đã cứu con!"

"Dù vậy thì con vẫn là do mẹ sinh! Sao không thấy con gắp thịt cho mẹ? Nhìn thấy nhà tiểu thẩm thẩm con sống tốt, thì con liền muốn theo như chó theo đuôi đúng không?"

"Được rồi! Ăn cơm thì ăn đi! Tết nhất mà cứ thích nói mấy lời xỉa xói. Con trai cô là cô sinh thì sao? Có ai giành với cô hả? Một đứa nhỏ mang ơn còn biết nhớ ơn, nhưng đám người lớn mấy người thì ngược lại, da mặt còn dày hơn cả tường thành." Tần mẫu đập mạnh đôi đũa xuống bàn, đen mặt lại.

Mặt mày mẹ Tần Tử Chu biến sắc, ả không dám giận Tần mẫu, nên chuyển ánh mắt tới người Lý Ỷ La.

Ánh mắt ả ta lóe lên, thì thầm một câu: "Vậy cũng khó nói, đã thành thân lâu vậy rồi, trứng còn chưa đẻ được một cái."

Mấy người phụ nữ của hai phòng khác cũng nhìn Lý Ỷ La đầy ngờ vực, thấy Lý Ỷ La vẫn tỏ ra bình thản thì lập tức có người lên tiếng cười nhạo.

Nếu tối hôm qua không hỏi Lý Ỷ La, thì có lẽ Tần mẫu còn thấy sốt ruột, nhưng bây giờ đã hiểu nguyên nhân trong đó, bà tất nhiên sẽ không thèm để bụng mấy lời như vậy. Chỉ là càng cảm thấy chán ghét hai phòng kia hơn mà thôi.

Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni không biết nội tình, nghe vậy thì đều lo lắng nhìn Lý Ỷ La. Mã Đại Ni thầm mắng một tiếng, nàng đã sớm nói với đệ muội rồi, phải đặt chuyện sinh con trong lòng. Giờ thì hay rồi, bị người ta mang ra nói, nếu bị mẹ chồng ghét, vậy xem như xong đời!

Mã Đại Ni thầm cầu nguyện, hy vọng mẹ chồng ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà đuổi Lý Ỷ La ra khỏi nhà. Nàng ta vội nói: "Tam đệ và tam đệ muội nhà ta mới thành thân không lâu, hai phu thê vẫn còn trẻ. Chuyện của họ không cần mấy người nhọc lòng, xen vào chuyện người khác!"

Lý Ỷ La thu lại nụ cười, nói với mẹ Tần Tử Chu: "Chuyện này không dám phiền tẩu tử nhọc lòng, các người đã ăn trấu ăn cỏ rồi, nếu vẫn còn tâm trạng lo những chuyện này, chi bằng tự lo cho bản thân đi!"

Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni lập tức phì cười.

Tôn thị càng giận hơn, bà ta vốn muốn mượn lời này tới đây đòi chỗ tốt, không ngờ lại bị mấy mẹ chồng nàng dâu Tần mẫu dùng lời này châm chọc ngược lại, giờ lại bị bọn họ dùng lời này chặn họng lần nữa.

"Tẩu tử!" Tần Chung không biết đã đến sau lưng Lý Ỷ La từ khi nào, hắn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, nói với mấy người phụ nữ của hai phòng kia: "Ỷ La là thê tử của tôi, chúng tôi như thế nào, không phiền các người nhọc lòng. Ỷ La hiền lương, lại biết kiếm tiền, chỉ dựa vào một mình nàng, đã có thể giúp tôi không cần ăn trấu ăn cỏ, so với một số ít phụ nữ chỉ biết sinh con thì tốt hơn nhiều. Cưới được nàng, là chuyện may mắn nhất cả đời ta."

Phụ nữ chỉ biết sinh con là đang ám chỉ ai, không cần nói cũng biết.

Độc! Quá độc miệng! Rõ ràng cười tươi như hoa, vậy mà lời nói ra lại sắc như dao.

Ngươi nói xem, vốn chỉ mà mấy người đàn bà đấu võ mồm với nhau, một người đàn ông như ngươi sao lại không biết xấu hổ mà xen vào làm gì, lại còn dùng lời nói khó nghe đến như vậy, mắng thắng sẽ được vàng à?

Mấy người phụ nữ của hai phòng kia bị Tần Chung nói đến mặt hết xanh lại trắng, mà cố tình cái câu ăn trấu kia lại còn là do chính Tôn thị nói.

"Tướng công, chàng thật tốt....." Lý Ỷ La vốn muốn đáp trả thêm mấy câu, nào ngờ Tần Chung đã lên tiếng trước nàng, vì muốn cổ vũ cho Tần Tiểu Chung nhà mình, Lý Ỷ La liền nắm tay Tần Chung.

"Cháu trai nhỏ à, chuyện của đàn bà, cháu xen vào làm gì?" Tôn thị đen mặt, chuyện của đàn bà, có đàn ông nhà nào lại đi xen vào không? Bộ không sợ mất mặt sao?

"Ỷ La là nữ nhân không sai, nhưng nàng ấy đồng thời cũng là thê tử của cháu. Thê tử bị người ta làm khó dễ, người làm trượng phu như cháu chẳng lẽ không thể ra mặt nói vài câu thay nàng ấy? Đại bá mẫu, nếu cháu trai có chỗ nào đường đột, xin người niệm tình cháu trai là vãn bối mà đừng so đo!"

"Cháu....."

"Được rồi! Đã quên trước đó tôi nói với bà cái gì rồi sao?" Tôn thị còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Tần đại bá quát một tiếng làm cho im miệng.

Tần Chung vỗ vỗ lên mu bàn tay Lý Ỷ La: "Có ta ở đây!"

"Ừm~!" Lý Ỷ La làm ra vẻ thẹn thùng gật nhẹ đầu, vì cố ý chọc tức Tôn thị, Lý Ỷ La còn liếc nhìn bà ta một cách đắc ý.

Tôn thị tức đến mức thiếu chút nữa nghẹn thở.

Tiệc rượu quá nửa, trên bàn, mấy người đàn ông đã hơi ngà ngà say. Tần đại bá và Tần nhị bá lặng lẽ liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái, bắt đầu thực hiện kế hoạch đã thương lượng xong từ trước.

Sau khi Tần đại bá uống thêm một hớp rượu, liền thở dài một hơi: "Tam đệ, cuộc sống của huynh và nhị ca đệ thật sự quá khổ. Nhớ trước đây, khi tam thúc còn sống, lão nhân gia người luôn hết mực chiếu cố chúng ta, dặn dò chúng ta phải dạy dỗ con cháu nên người. Hy vọng chúng có thể có được tiền đồ, làm rạng rỡ tổ tiên. Huynh và nhị đệ chưa từng dám quên tâm nguyện của tam thúc. Nhưng mà đầu năm nay, bất kể là làm chuyện gì, nếu không có tiền vốn thì đều không làm được. Ngay cả chuyện đưa bọn trẻ đến thư viện đọc sách cũng chỉ là hy vọng xa vời. Aiz...." Dứt lời, Tần đại bá lại nhíu chặt mày hơn, than thở càng ảo não hơn.

Tần nhị bá cũng mặt ủ mày ê, nói: "Tam đệ, huynh vốn cũng tính toán đưa bọn trẻ trong nhà đến thư viện học hành. Mặc kệ là ai trong số chúng nó, chỉ cần có một đứa có được tiền đồ, như vậy chuyện chúng ta muốn khôi phục lại vinh quang của Tần gia trước kia không phải là dễ như trở bàn tay à? Nhưng đáng tiếc, huynh và đại ca lại không có bản lĩnh đó."

Tần phụ nghe xong, nhất thời rơi vào trầm mặc.

Ba huynh đệ Tần gia lập tức liếc nhìn nhau. Tần Diệu hừ một tiếng: "Đại bá, nhị bá, hai người nói chuyện này với cha cháu có tác dụng gì? Hiện giờ cha cháu đã lớn tuổi, cũng không kiếm được tiền, cho dù muốn giúp cũng không thể giúp các người được!"

"Diệu ca nhi, sao cháu lại nói vậy, các cháu đều là con của tam đệ, tiền các cháu kiếm được không phải cũng là của đệ ấy à?"

Tần Diệu liền a một tiếng, còn cố ý kéo dài: "Thì ra là các người dòm ngó đến tiền trong tay chúng tôi." Tần Diệu lập tức sầm mặt lại: "Nói cái gì mà vì Tần gia, có lần nào các người tới mà không dùng cái cớ này không? Trước kia khi lấy đi lương thực cứu mạng của nhà chúng tôi, sao vẫn không thấy mấy người dạy ra được một huynh đệ có tiền đồ nào? Nói thật cho các người biết, trước đây cha tôi bị bộ dáng này của các người lừa gạt qua mặt, nhưng chúng tôi thì không! Các người cũng đừng mơ lấy được một văn tiền nào trong tay chúng tôi." Tần Diệu ném mạnh ly rượu xuống đất, nổi giận đùng đùng.

Tức khắc, cả phòng rơi vào tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn này.

"Không phải lấy tiền, không phải lấy tiền! Diệu ca nhi, sao cháu lại nóng tính như vậy?" Tần nhị bá thấy tình hình không ổn, vội đỡ lời cho Tần đại bá.

"Phải, phải, sao chúng ta có thể trực tiếp lấy tiền của mọi người, đều có tay có chân, chúng ta có thể tự mình kiếm mà!" Tần đại bá lúc này mới giật mình lấy lại lý trí, cũng vội tiếp lời Tần nhị bá.

Lý Ỷ La gắp mấy miếng khoai tây bỏ vô miệng nhai: Tần đại bá này nói chuyện thật thú vị, không trực tiếp lấy tiền, vậy tức là sẽ gián tiếp lấy?

Quả nhiên, Tần đại bá nói tiếp: "Tam đệ à, chúng ta thật sự không còn cách nào khác mới phải mở miệng, chúng ta biết trước đây đệ đã giúp chúng ta rất nhiều, nhưng chúng ta là người một nhà, đánh gãy xương cốt cũng còn dính gân. Không nói cái khác, đệ cũng nên nghĩ tình mấy đứa nhỏ, chúng đều là con cháu Tần gia, là hy vọng của Tần gia chúng ta!"

Tần phụ chậm rãi bỏ ly rượu xuống, không rõ cảm xúc: "Đại ca, rốt cuộc thì huynh muốn nói gì?"

Tần Diệu thấy Tần phụ đã để ý tới chuyện này, vội vàng muốn lên tiếng ngăn Tần phụ, nhưng lại bị Tần Chung đè cánh tay lại, rồi khẽ lắc đầu với Tần Diệu, ý bảo Tần Diệu im lặng chờ xem thêm một lúc.

"Cha....."

Tần Chung nhìn Tần phụ, Tần Diệu cũng im lặng.

Tần đại bá vui vẻ, vội nói: "Chúng ta thật sự sẽ không trực tiếp lấy tiền của mọi người đâu. Cuộc sống của nhà ai cũng đều không dễ dàng, chuyện trước kia là chúng ta sai! Nhưng mà.... Nhưng mà.... Đệ có thể bảo mấy cháu dạy công thức món ăn kia cho chúng ta không? Huynh đảm bảo sẽ không bày bán ở bến tàu đâu! Dù chúng ta phải bán ở nơi hang cùng ngõ hẻm đi nữa, chúng ta cũng tuyệt đối không giành mối làm ăn của cháu trai."

Tần phụ trầm mặc rất lâu rồi mới lên tiếng: "Đó mà chuyện làm ăn của lão đại và lão nhị, công thức kia cũng không phải của đệ cho chúng, chuyện này.... Đệ không làm chủ được. Nếu các huynh muốn công thức, vậy trực tiếp nói với lão đại, lão nhị đi!"

Mọi người Tần gia lập tức không nén nổi vui mừng, xem ra Tần phụ đúng là đã thật sự hồi tâm chuyển ý.

Tần đại bá và Tần nhị bá gấp gáp không thôi, nếu có thể lấy được công thức từ tay Tần Phấn, Tần Diệu, vậy hôm nay bọn họ còn cần tốn nhiều nước bọt với Tần phụ như vậy làm gì?

Chapter
1 Chương 1: Xuyên qua
2 Chương 2: Tần Chung
3 Chương 3: Cơm sáng
4 Chương 4: Lên núi
5 Chương 5: Thịt gà
6 Chương 6: Nói chuyện với nhau
7 Chương 7: Thân phận
8 Chương 8: Tiền công
9 Chương 9: Tần đại bá
10 Chương 10: Một thân của Tần Chung
11 Chương 11: Sủi cảo
12 Chương 12: Cùng nhau đi
13 Chương 13: Phường thêu
14 Chương 14: Tiệm thêu
15 Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16 Chương 16: Ừm!
17 Chương 17: Tái sinh!
18 Chương 18: Nhặt "của rơi"
19 Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20 Chương 20: Thịt kho tàu
21 Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22 Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23 Chương 23: Phản ứng
24 Chương 24: Bán ra
25 Chương 25: Giao tiền
26 Chương 26: Khó chịu
27 Chương 27: Nghe lời
28 Chương 28: Hộ
29 Chương 29: Lén lút khoe khoang
30 Chương 30: Chui đầu vào lưới
31 Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32 Chương 32: Đồ Bổ
33 Chương 33: Bạn học cùng trường
34 Chương 34: Hiện trường lật xe
35 Chương 35: Nói chuyện
36 Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37 Chương 37: Nhà ở
38 Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39 Chương 39: Phản kích
40 Chương 40: Đầu xuân
41 Chương 41: Lập lại lần nữa
42 Chương 42: Chết đuối
43 Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44 Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45 Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46 Chương 46: Mang cơm
47 Chương 47: Tỷ muội
48 Chương 47-2: Tỷ muội 2
49 Chương 48: Chuyện cũ
50 Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51 Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52 Chương 51: Mê muội bò tường
53 Chương 52: Bán đồ Thêu
54 Chương 53: Tự tin
55 Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56 Chương 55: Té xỉu
57 Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58 Chương 57: Phụ trách
59 Chương 58: Kiếm tiền
60 Chương 59: Chất vấn
61 Chương 60: Gãi ngứa
62 Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63 Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64 Chương 63: Bôi nhọ
65 Chương 64: Đánh tới cửa
66 Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67 Chương 66: Biện pháp
68 Chương 67: Tính sổ
69 Chương 68: Bất an
70 Chương 69: Dự tính đầu xuân
71 Chương 70: Cường thượng!
72 Chương 71: Lại muốn công thức
73 Chương 72: Đuổi đi
74 Chương 73: Khen
75 Chương 74: Đi thi
76 Chương 75
77 Chương 76: Chỗ đặt chân
78 Chương 77: Bắt đầu thi
79 Chương 78: Thi xong
80 Chương 79: Yết bảng
81 Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82 Chương 81: Báo tin vui
83 Chương 82: Phản ứng
84 Chương 83: Phản ứng (2)
85 Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86 Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87 Chương 86: Lương thực
88 Chương 87: Định hôn
89 Chương 88: Ý tưởng
90 Chương 89: Vân Từ Phường
91 Chương 90: Phát hiện
92 Chương 91: Quy mô
93 Chương 92: Lẩu
94 Chương 93: Cà rốt
95 Chương 94: Biến hóa
96 Chương 95: Ấu trĩ
97 Chương 96: Nạp thiếp
98 Chương 97: Ý thức
99 Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100 Chương 99: Tần Phương xuất giá
101 Chương 100: Phân gia
102 Chương 101: Trên đường
103 Chương 102: Trên đường (2)
104 Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105 Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106 Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107 Chương 106: Chê cười
108 Chương 107: Chọc phá
109 Chương 108: Bắt đầu thi hương
110 Chương 109: Thêu Y
111 Chương 110: Báo tin vui thi hương
112 Chương 111: Trên đường về
113 Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114 Chương 113: Thiếu
115 Chương 114: Tỉnh lại
116 Chương 115: Về Lý gia
117 Chương 116: Siêu thoát
118 Chương 117: Động phòng
119 Chương 118: Động Bàn Tơ
120 Chương 119: Chịu ủy khuất
121 Chương 120: Mừng thọ
122 Chương 121: Đại thọ
123 Chương 122: Chống lưng
124 Chương 123: Chèn ép, phân gia
125 Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126 Chương 125: Mang thai
127 Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128 Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129 Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130 Chương 129: Cắt đứt
131 Chương 130: Tên tuổi
132 Chương 131: Đại nhân vật
133 Chương 132: Người Trang gia
134 Chương 133: Diễn xuất
135 Chương 134: Biết người biết ta
136 Chương 135: Sinh sản
137 Chương 136: Đặt tên
138 Chương 137: Một đàn heo con
139 Chương 138: Tấm lòng cha già
140 Chương 139: Thượng kinh thi cử
141 Chương 140: Khó chịu
142 Chương 141: Hoang đường
143 Chương 142: Bình ổn
144 Chương 143: Bắt đầu thi hội
145 Chương 144: Bên ngoài trường thi
146 Chương 145: Theo dõi
147 Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148 Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149 Chương 148: Cuộc thi tú nương
150 Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151 Chương 150: Thi đỗ
152 Chương 151: Ân cần dạy bảo
153 Chương 152: Thi đình
154 Chương 153: Sau thi đình
155 Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156 Chương 155: Tâm tư
157 Chương 156: Thụ quan
158 Chương 157: Về quê
159 Chương 158: Phản ứng
160 Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161 Chương 160: Gia quy
162 Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163 Chương 162: Dạy cho một bài học
164 Chương 163: Nói chuyện với nhau
165 Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166 Chương 165: Cảnh cáo
167 Chương 166: Gặp lại
168 Chương 167: Lý do
169 Chương 168: An bài
170 Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171 Chương 170: Đi làm
172 Chương 171: Đánh nhau
173 Chương 172: Giá y
174 Chương 173: Đá tảng
175 Chương 174: Giá y
176 Chương 175: Thánh tâm
177 Chương 176: Xuất giá
178 Chương 177: Xử trí
179 Chương 178: Thêu phượng bào
180 Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181 Chương 180: Thần phượng
182 Chương 181: Sóng ngầm
183 Chương 182: Nữ nhân trong cung
184 Chương 183: Mì trường thọ
185 Chương 184: Coi thê như mạng
186 Chương 185: Kết
187 Chương 186: Ngoại truyện 1
188 Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
Chapter

Updated 188 Episodes

1
Chương 1: Xuyên qua
2
Chương 2: Tần Chung
3
Chương 3: Cơm sáng
4
Chương 4: Lên núi
5
Chương 5: Thịt gà
6
Chương 6: Nói chuyện với nhau
7
Chương 7: Thân phận
8
Chương 8: Tiền công
9
Chương 9: Tần đại bá
10
Chương 10: Một thân của Tần Chung
11
Chương 11: Sủi cảo
12
Chương 12: Cùng nhau đi
13
Chương 13: Phường thêu
14
Chương 14: Tiệm thêu
15
Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16
Chương 16: Ừm!
17
Chương 17: Tái sinh!
18
Chương 18: Nhặt "của rơi"
19
Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20
Chương 20: Thịt kho tàu
21
Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22
Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23
Chương 23: Phản ứng
24
Chương 24: Bán ra
25
Chương 25: Giao tiền
26
Chương 26: Khó chịu
27
Chương 27: Nghe lời
28
Chương 28: Hộ
29
Chương 29: Lén lút khoe khoang
30
Chương 30: Chui đầu vào lưới
31
Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32
Chương 32: Đồ Bổ
33
Chương 33: Bạn học cùng trường
34
Chương 34: Hiện trường lật xe
35
Chương 35: Nói chuyện
36
Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37
Chương 37: Nhà ở
38
Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39
Chương 39: Phản kích
40
Chương 40: Đầu xuân
41
Chương 41: Lập lại lần nữa
42
Chương 42: Chết đuối
43
Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44
Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45
Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46
Chương 46: Mang cơm
47
Chương 47: Tỷ muội
48
Chương 47-2: Tỷ muội 2
49
Chương 48: Chuyện cũ
50
Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51
Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52
Chương 51: Mê muội bò tường
53
Chương 52: Bán đồ Thêu
54
Chương 53: Tự tin
55
Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56
Chương 55: Té xỉu
57
Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58
Chương 57: Phụ trách
59
Chương 58: Kiếm tiền
60
Chương 59: Chất vấn
61
Chương 60: Gãi ngứa
62
Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63
Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64
Chương 63: Bôi nhọ
65
Chương 64: Đánh tới cửa
66
Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67
Chương 66: Biện pháp
68
Chương 67: Tính sổ
69
Chương 68: Bất an
70
Chương 69: Dự tính đầu xuân
71
Chương 70: Cường thượng!
72
Chương 71: Lại muốn công thức
73
Chương 72: Đuổi đi
74
Chương 73: Khen
75
Chương 74: Đi thi
76
Chương 75
77
Chương 76: Chỗ đặt chân
78
Chương 77: Bắt đầu thi
79
Chương 78: Thi xong
80
Chương 79: Yết bảng
81
Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82
Chương 81: Báo tin vui
83
Chương 82: Phản ứng
84
Chương 83: Phản ứng (2)
85
Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86
Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87
Chương 86: Lương thực
88
Chương 87: Định hôn
89
Chương 88: Ý tưởng
90
Chương 89: Vân Từ Phường
91
Chương 90: Phát hiện
92
Chương 91: Quy mô
93
Chương 92: Lẩu
94
Chương 93: Cà rốt
95
Chương 94: Biến hóa
96
Chương 95: Ấu trĩ
97
Chương 96: Nạp thiếp
98
Chương 97: Ý thức
99
Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100
Chương 99: Tần Phương xuất giá
101
Chương 100: Phân gia
102
Chương 101: Trên đường
103
Chương 102: Trên đường (2)
104
Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105
Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106
Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107
Chương 106: Chê cười
108
Chương 107: Chọc phá
109
Chương 108: Bắt đầu thi hương
110
Chương 109: Thêu Y
111
Chương 110: Báo tin vui thi hương
112
Chương 111: Trên đường về
113
Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114
Chương 113: Thiếu
115
Chương 114: Tỉnh lại
116
Chương 115: Về Lý gia
117
Chương 116: Siêu thoát
118
Chương 117: Động phòng
119
Chương 118: Động Bàn Tơ
120
Chương 119: Chịu ủy khuất
121
Chương 120: Mừng thọ
122
Chương 121: Đại thọ
123
Chương 122: Chống lưng
124
Chương 123: Chèn ép, phân gia
125
Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126
Chương 125: Mang thai
127
Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128
Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129
Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130
Chương 129: Cắt đứt
131
Chương 130: Tên tuổi
132
Chương 131: Đại nhân vật
133
Chương 132: Người Trang gia
134
Chương 133: Diễn xuất
135
Chương 134: Biết người biết ta
136
Chương 135: Sinh sản
137
Chương 136: Đặt tên
138
Chương 137: Một đàn heo con
139
Chương 138: Tấm lòng cha già
140
Chương 139: Thượng kinh thi cử
141
Chương 140: Khó chịu
142
Chương 141: Hoang đường
143
Chương 142: Bình ổn
144
Chương 143: Bắt đầu thi hội
145
Chương 144: Bên ngoài trường thi
146
Chương 145: Theo dõi
147
Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148
Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149
Chương 148: Cuộc thi tú nương
150
Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151
Chương 150: Thi đỗ
152
Chương 151: Ân cần dạy bảo
153
Chương 152: Thi đình
154
Chương 153: Sau thi đình
155
Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156
Chương 155: Tâm tư
157
Chương 156: Thụ quan
158
Chương 157: Về quê
159
Chương 158: Phản ứng
160
Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161
Chương 160: Gia quy
162
Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163
Chương 162: Dạy cho một bài học
164
Chương 163: Nói chuyện với nhau
165
Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166
Chương 165: Cảnh cáo
167
Chương 166: Gặp lại
168
Chương 167: Lý do
169
Chương 168: An bài
170
Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171
Chương 170: Đi làm
172
Chương 171: Đánh nhau
173
Chương 172: Giá y
174
Chương 173: Đá tảng
175
Chương 174: Giá y
176
Chương 175: Thánh tâm
177
Chương 176: Xuất giá
178
Chương 177: Xử trí
179
Chương 178: Thêu phượng bào
180
Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181
Chương 180: Thần phượng
182
Chương 181: Sóng ngầm
183
Chương 182: Nữ nhân trong cung
184
Chương 183: Mì trường thọ
185
Chương 184: Coi thê như mạng
186
Chương 185: Kết
187
Chương 186: Ngoại truyện 1
188
Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
footer(); ?>