Chương 121: Đại thọ

Edit: Sahara

***24/12, chúc mọi người giáng sinh vui vẻ, hạnh phúc bên người thân và bạn bè!!!!!

______________________________

Tần Phương không tin vào tai mình, ngẩng đầu lên: "Mẹ, sao mẹ lại nghĩ con như vậy?" Tuy trước giờ Hoàng thị không có quan tâm nhiều đến nàng, nhưng cũng chưa từng khó dễ. Còn về đại tẩu, bởi vì thêu thùa nên nàng không phải làm việc nhà, Vương Ngọc Hương vẫn luôn chướng mắt nàng, chèn ép nàng cả trong tối lẫn ngoài sáng. Tần Phương không giỏi cãi nhau, Vương Ngọc Hương chèn ép cũng chỉ là nói nhiều lời khó nghe mà thôi, Tần Phương chưa từng trả lời lại, im lặng làm việc của mình.

Nghe kể nhiều về chuyện mẹ chồng ngược đãi con dâu, lại trái ngược với Hoàng thị, Tần Phương chuyên tâm thêu thùa, thời điểm đại tẩu chèn ép nàng, thỉnh thoảng Hoàng thị sẽ mắng lại đại tẩu một_hai câu. Tần Phương cảm thấy, tuy Hoàng thị không tốt với mình như mẹ tốt với các tẩu tẩu, nhưng ít ra Hoàng thị cũng không giống mẹ chồng ác độc.

Tần Phương luôn nhìn mọi việc theo chiều hướng tốt. Nàng cảm thấy Hoàng thị đối với mình tuy còn cách xa chữ rất tốt, nhưng cũng không thể nói là rất kém. Lúc còn ở nhà, nhìn cách chung sống của mẹ và mấy vị tẩu tẩu, đặc biệt là tam tẩu, nàng liền nghĩ lấy lòng đổi lòng, năm dài tháng rộng, rồi sẽ có ngày Hoàng thị thân thiết với nàng hơn. Hơn nữa, nàng cũng không muốn phu quân mình bị kẹp giữa mẹ và nương tử, nên nàng mới dọn ra phía sau hậu viện ở, cố gắng thêu thùa, nộp hết tiền vào của công.

Nhưng nàng không ngờ, tấm lòng chân thành của nàng lại chỉ đổi lấy được sự ngờ vực và chất vấn của mẹ chồng.

Hoàng thị lạnh mặt: "Ta làm sao? Chẳng lẽ ta nói không đúng? Nhà lão nhị, đừng cho là ta không biết tâm tư của cô. Ca ca nhà cô đỗ cử nhân, cô lại biết thêu thùa kiếm tiền, cho nên trong lòng kiêu ngạo, cảm thấy Thiên Tứ nhà ta không xứng với cô, cô gả đến Triệu gia ta là ủy khuất cô."

Cánh môi Tần Phương hơi run run, lảo đảo lui về sau một bước: "Con đâu có nghĩ như vậy."

Hoàng thị nhìn thoáng qua Tần Phương, đứng dậy nói: "Có hay không, chính bản thân ngươi là người rõ nhất! Trong tay ngươi có nhiều của hồi môn như vậy, thế mà lại muốn lấy bạc từ của công để mừng thọ thông gia, đây không phải là cảm thấy đã làm nhiều việc vì Triệu gia nên muốn lấy lại gì đó sao? Sao ngươi không ngẫm lại, từ lúc ngươi gả vào Triệu gia, ta đã đối đãi với ngươi thế nào?"

"Mẹ, đừng nóng giận, thứ bạch nhãn lang như vậy không đáng để mẹ tức giận." Vương Ngọc Hương vội bước tới dìu Hoàng thị, nói xong còn liếc nhìn Tần Phương đầy đắc ý.

Hoàng thị liếc nhìn Tần Phương một cái rồi quay người bỏ đi.

Tần Phương đứng yên tại chỗ, hai tay siết lại rất chặt, nàng tự cắn đầu lưỡi một cái, hít một hơi thật sâu: "Đứng lại!"

Hoàng thị và Vương Ngọc Hương đồng thời dừng bước, đều không dám tin mà quay lại nhìn Tần Phương: "Nhị đệ muội, muội vừa nói gì đó? Muội bảo mẹ đứng lại?" Đây là cục bột mặc người ta chèn ép thế nào cũng không lên tiếng đó sao?

Tần Phương lại hít sâu lần nữa, không để ý đến Vương Ngọc Hương mà nhìn thẳng Hoàng thị: "Mẹ, từ khi gả vào Triệu gia, con đã toàn tâm toàn ý chung sống với tướng công. Những chuyện mẹ nói, con chưa bao giờ nghĩ tới, cũng sẽ không nhận. Còn về của hồi môn của con, đó là nhà mẹ con cho con. Không phải Triệu gia có quy củ không động vào của hồi môn của con dâu sao? Mỗi lần đại tẩu về nhà mẹ, có thứ nào là không lấy từ của công chứ? Tại sao đều là con dâu, con lại phải lấy của hồi môn của mình để mua thọ lễ cho cha? Nếu đây là quy củ, vậy tất nhiên mọi người đều phải tuân thủ. Ba lượng bạc chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mẹ nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy, con... Con thật sự không có cách nào chấp nhận." Một hơi nói hết tất cả, vừa xong, hai vai Tần Phương liền hơi rũ xuống. Nàng lại có thể nói ra những lời này, trong lòng Tần Phương thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ mặt Hoàng thị đầu tiên là không thể tưởng tượng được, sau đó dần dần lạnh đi, nhưng bà không dám nói quá nặng lời. Suy cho cùng đám người Tần gia kia cũng không phải người dễ chọc. Nếu không phải ỷ vào tính tình Tần Phương hiền lành, bà cũng không dám ra oai với Tần Phương. Không ngờ đứa con dâu trước giờ có buồn cũng không hé răng, lần này lại dám cãi lại.

Hoàng thị vừa định mở miệng thì Triệu Thiên Tứ và Triệu phụ đã từ bên ngoài trở về.

"Phương Nhi, hôm nay ta bắt được con cá lớn, đợi lát nữa nấu canh, nàng uống nhiều một chút. Nàng..... Phương Nhi, sao mắt nàng đỏ như vậy? Là ai bắt nạt nàng?" Từ xa, Triệu Thiên Tứ đã trông thấy vành mắt Tần Phương ửng đỏ, lập tức ba bước thành hai, bước nhanh tới trước mặt Tần Phương.

Tần Phương lau lau mắt, khẽ lắc đầu.

Triệu Thiên Tứ biết tính tình Tần Phương hiền lành, không thích so đo, bây giờ có dáng vẻ như vậy khẳng định là đã chịu uất ức rất lớn. Triệu Thiên Tứ quay lại nhìn Vương Ngọc Hương, lạnh giọng nói: "Đại tẩu, có phải tẩu lại bắt nạt Phương Nhi phải không? Đệ đã nói với tẩu chưa, tẩu bắt nạt nương tử đệ một lần, đệ sẽ đánh đại ca một trận."

Vương Ngọc Hương tức chết: "Đệ đánh đi! Đệ cứ đánh đi! Vì một người đàn bà, đệ lại xuống tay với ca ca ruột mình, đúng là có tiền đồ! Có điều lần này không phải tẩu, là nương tử bảo bối nhà đệ chọc mẹ tức giận."

Triệu Thiên Tứ không tin: "Tính tình Phương Nhi thế nào đệ biết rất rõ. Sao nàng có thể chọc giận mẹ được! Mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Hoàng thị tức giận không kém: "Con xem nó là bảo bối, mẹ cũng tưởng nó rất tốt, bây giờ mới biết, nó nha, trước giờ luôn giả vờ hiền lành. Người ta biết tự mình kiếm tiền, ca ca nhà mẹ đẻ lại thành cử nhân nên đã sớm chướng mắt Triệu gia chúng ta rồi. Con không thấy đó thôi, vừa rồi miệng lưỡi nó sắc bén vô cùng. Cái đồ ngốc như con, bây giờ không kiềm hãm khí thế nó, sau này con chỉ có nước hối hận."

Triệu Thiên Tứ vẫn không tin. Tính cách mẹ hắn thế nào, hắn không phải không biết, vừa tính toán vừa nói quá, một cũng có thể nói thành mười. Triệu Thiên Tứ vừa định nói nữa, Tần Phương đứng phía sau liền kéo kéo áo Triệu Thiên Tứ: "Tướng công, sắp tới là đại thọ năm mươi của cha thiếp, chàng cũng biết, tất cả tiền kiếm được từ thêu thùa, thiếp đều nộp lên của công, nên thiếp tới tìm mẹ xin ba lượng bạc mua vải may y phục và hài làm lễ vật mừng thọ cho cha. Mẹ không đồng ý, còn nói thiếp lên mặt. Tướng công, thiếp thật sự không có nghĩ như vậy, chàng hãy tin thiếp!" Tam tẩu nói, nếu tướng công thương nàng, thì phải thành thật thẳng thắn với tướng công. Mắt thấy Hoàng thị bôi nhọ mình, Tần Phương liền cáo trạng với Triệu Thiên Tứ.

"Đương nhiên ta tin nàng!" Triệu Thiên Tứ quay lại lau nước mắt cho Tần Phương, rồi quay sang Hoàng thị: "Mẹ, mẹ lấy bạc ra đi!"

"Con nói gì?" Hoàng thị tức xanh mặt: "Cái đồ bất hiếu này, có nương tử liền quên mẹ! Nó có nhiều của hồi môn như vậy mà còn nhòm ngó đến của công, con còn tiếp tục hồ đồ nữa, nó sẽ leo lên đầu con ngồi cho coi!"

"Nếu có thật thì đó cũng là đầu của con, con vui là được!"

"Con...." Hoàng thị tức đến đứng không vững.

Thấy vậy, giọng điệu Triệu Thiên Tứ hòa hoãn lại: "Mẹ, từ lúc Phương Nhi vào cửa đến nay, nàng làm người thế nào mẹ cũng nhìn thấy được. Nàng hết lòng hết dạ với con, với mẹ, với cả cái nhà này. Mắt lẫn tâm con đều không mù, con cảm nhận được. Còn về của hồi môn mà mẹ nói, Triệu gia chúng ta không phải có quy củ không động vào của hồi môn của con dâu đó sao? Tất cả chi tiêu đều lấy từ của công, tại sao đến lượt Phương Nhi lại thành ngoại lệ?"

"Tẩu là do không có của hồi môn. Muội ấy có nhiều của hồi môn như vậy lại giữ chặt trong tay không chịu dùng, đây rốt cuộc là có dụng tâm gì?" Vương Ngọc Hương thấy lửa cháy tới người mình, vội lớn tiếng nói.

"Vậy chỉ có thể trách nhà mẹ tẩu nghèo, liên quan gì đến nương tử đệ? Chẳng lẽ tẩu không có của hồi môn là do nương tử đệ hại à? Tẩu không có của hồi môn thì dùng của công, nương tử đệ có của hồi môn thì phải dùng của hồi môn của mình, nếu là như vậy, con cháu Triệu gia sau này lớn lên cưới vợ, có cô nương nhà ai dám mang theo của hồi môn vào cửa Triệu gia?"

Vương Ngọc Hương bị nói đến sắc mặt vừa trắng vừa xanh, lại không thể phản bác lời Triệu Thiên Tứ. Quá tức giận, Vương Ngọc Hương liền vỗ đùi gào lên: "Ông trời ơi! Ngó xuống mà coi! Triệu gia hiếp người thái quá! Thấy ta không có của hồi môn nên khinh thường ta. Làm sao ta sống nổi nữa đây.... Trời ơi là trời.... Cha nó ơi, chàng mau trở về xem này, nhị đệ chàng ức hiếp thiếp sắp chết rồi đây này!"

Vương Ngọc Hương kêu trời khóc đất, Triệu Thiên Tứ nhìn cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp nói Hoàng thị: "Mẹ, lấy bạc ra đi!"

"Con....., lão nương đúng là tám kiếp không tu nên mới sinh ra cái thứ cứng đầu cứng cổ như con. Cho con! Cho con! Đều cho con hết đó! Sau này nương tử con không xem con là chủ một nhà, con đừng có hối hận!" Hoàng thị trở về phòng, đem bạc ra ném vào người Triệu Thiên Tứ.

"Tướng công, hay là thôi đi!" Trong lòng Tần Phương có chút hối hận, nàng hy vọng mọi người có thể hòa thuận vui vẻ, hiện tại thành ra như vậy, ai cũng không vui.

Triệu Thiên Tứ nhặt bạc lên, cầm trong tay: "Đây là chúng ta nên được!"

Tối đến, Hoàng thị nằm trên giường lăn qua lộn lại, trằn trọc mất ngủ.

Làm cho Triệu phụ cũng tâm phiền ý loạn theo: "Bà nói bà xem, sao lại làm khó con dâu như vậy? Tính tình con dâu thứ hai thế nào đâu phải bà không biết. Làm sao nó lại có những tâm tư đó cơ chứ?"

Hoàng thị hừ lạnh: "Bây giờ không có, không có nghĩa là sau này cũng không có. Lão bà tử Tần gia và mấy đứa con dâu của bà ta đều là người không dễ chọc, lại rất bênh vực người mình. Có nhà mẹ đẻ như vậy, nhà lão nhị sớm muộn gì cũng lên mặt. Bây giờ tôi không đè khí thế của nó xuống, trước sau gì nó cũng leo lên đầu tôi."

"Bà nghĩ quá nhiều rồi!"

"Nếu tôi không nghĩ nhiều thì tôi đã bị người ta ức hiếp chết từ lâu rồi!" Hoàng thị hất chăn ra.

"Bà cũng biết Tần gia không dễ chọc, chuyện hôm nay mà truyền tới tai họ thì bà cứ chờ bọn họ đến hỏi tội đi!" Triệu phụ có hơi lo lắng.

Hoàng thị im lặng một lúc lâu: "Không đâu! Tính tình nhà lão nhị như cục bột, nó sẽ không cáo trạng với nhà mẹ nó đâu." Trước kia nhà lão đại bắt nạt nhà lão nhị như vậy mà bà vẫn không thấy nhà lão nhị nói lại tiếng nào. Chính vì Hoàng thị biết Tần Phương sẽ không về cáo trạng với Tần gia nên mới dám chèn ép Tần Phương.

"Tượng đất cũng có ba phần nóng! Bà chèn ép nó quá đáng như vậy, tại sao nó phải tiếp tục nhẫn nhịn để bà ức hiếp? Dù sao tôi vẫn thấy không tốt!" Triệu phụ cứ cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Tâm tư Hoàng thị, Tần Phương trở về cẩn thận suy nghĩ một chút liền đoán được vài phần.

Mấy ngày sau, nhân lúc Triệu Thiên Tứ không có nhà, Hoàng thị lại nói mấy lời khó nghe với Tần Phương.

Tần Phương cũng không cãi lại, chỉ cúi đầu may y phục cho Tần phụ. Hoàng thị thấy thế còn tưởng Tần Phương sợ mình, thầm gật đầu trong lòng. Tuy đứa con không ra gì_lão nhị từng chọc bà tức giận một trận, nhưng có thể đè ép được con dâu hai, để sau này nó không dám lên mặt kiêu căng phách lối, cũng coi như đáng giá.

Hôm nay, mùng chín tháng chín, trong sân Tần gia cực kì náo nhiệt.

Không chỉ riêng người trong thôn tới không thôi, mà một số nhà giàu có trên huyện, dù chủ nhân không tới được thì cũng phái hạ nhân mang lễ vật tới chúc mừng.

"Vương viên ngoại chúc Tần lão gia tử phúc thọ an khang....."

"Đào chưởng quầy chúc Tần lão gia tử đại thọ năm mươi......"

"Vương huyện lệnh chúc Tần lão gia tử......"

"Tiền lão gia chúc Tần lão gia tử....."

Mọi người ngồi trong sân nghe người tới tặng thọ lễ lần lượt báo tên, một người càng lớn hơn một người, đều nhịn không được mà cảm thán: "Tần gia xem như phất lên thật rồi! Nhìn xem, Tần lão ca mừng thọ, ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng tặng lễ, còn có mấy lão gia, viên ngoại gì đó nữa.... Tần lão ca đúng là rất có thể diện!"

"Ai bảo người ta có một đứa con có tiền đồ! Aiz.... Nếu mấy đứa con nhà tôi bằng được một nửa Chung ca nhi thì dù đang nằm mơ tôi cũng cười đến tỉnh dậy."

Tần phụ đại thọ ngũ tuần, thân làm thông gia, đương nhiên Triệu gia phải tới.

Vương Ngọc Hương nghe người đến tặng lễ, tùy tiện lấy ra một cái tên cũng có thể hù chết người thì vừa hưng phấn lại vừa lo lắng. Hưng phấn vì Triệu gia bọn họ đã trở thành thông gia với Tần gia. Tần gia càng phát đạt, Triệu gia bọn họ càng có nhiều chỗ tốt. Lo lắng là, nếu một ngày nào đó cục bột Tần Phương thay đổi tính tình, biết ỷ vào nhà mẹ đẻ, sợ là sau này nàng không dám nói nặng với Tần Phương một câu nào nữa. Sớm đã quen thói ngang ngược, Vương Ngọc Hương tuyệt đối không chấp nhận được chuyện này.

Tần Phương vừa về đến Tần gia liền đi tìm Tần mẫu và Lý Ỷ La trước, rồi mới tặng thọ lễ cho Tần phụ.

Tần phụ vuốt vuốt y phục được may bằng loại vải tốt nhất, nhìn con cháu một nhà đều có tiền đồ, ông vui mừng đến suýt rơi nước mắt.

"Từ khi Tần gia chúng ta sa sút, tuy mỗi ngày cha đều trông ngóng, nhưng cha không ngờ ngày lành lại đến nhanh như vậy."

Ba huynh đệ Tần gia tiến lên, vây quanh hai bên trái phải Tần phụ: "Cha, hôm nay là đại thọ của cha, cha là thọ tinh công, nên vui vẻ mới phải. Đi! Chúng ta ra ngoài gặp quan khách đi!"

"À đúng, đúng, đi ra gặp khách!"

Mọi người vây quanh Tần phụ, cùng ông đi ra nhà chính. Người tới mừng thọ vừa nhìn thấy Tần phụ liền đứng dậy chúc mừng. Tần phụ cười tươi đến nỗi nếp nhăn đầy mặt: "Tốt! Tốt! Đa tạ mọi người! Đa tạ mọi người!" Tần phụ kéo Tần Chung đi khắp toàn trường, gặp người liền đa tạ, sau đó lại chỉ vào Tần Chung nói: "Đây là đứa con không nên thân kia của tôi!"

Tuy biết Tần phụ cố ý nói vậy để khoe khoang, nhưng mọi người ai cũng không để bụng, còn phụ họa theo ông: "Tần lão ca đang nói gì vậy? Chung ca nhi có tiền đồ như vậy mà lão ca còn mắng nó không nên thân, đây là không chừa đường sống cho chúng tôi rồi."

"Ha ha ha ha ha.... Đâu có! Đâu có!" Tần phụ cười đến mi mắt cong vòng.

Tần nhị bá nhìn một cái rồi vội nói với Tần đại bá: "Đại ca, huynh xem bây giờ lão tam đắc ý chưa kìa! Cười đến nỗi mỗi cọng lông trên người đều rung lên."

Tần đại bá thở dài: "Con trai người ta có tiền đồ, đệ ấy có thể không vui sao? Nếu mấy đứa con nhà đệ cũng có tiền đồ như Chung Nhi, sợ là lông trên người đệ còn rung hơn cả lão tam."

Tần nhị bá chán nản: "Đại ca, huynh rốt cuộc đứng bên phe nào vậy?"

Tần đại bá nhìn Tần nhị bá: "Lão nhị, đệ còn chưa nhìn rõ hay sao? Hiện nay, một nhà lão tam đều không thể đắc tội, dù đệ có thấy chướng mắt thì cũng phải nhịn."

Tần nhị bá hừ một tiếng: "Đúng là ông trời bất công! Một kẻ chỉ biết vờ vịt giả mù sa mưa như lão tam mà con cái đứa nào cũng có tiền đồ."

Đến tận buổi chiều, tiệc mừng thọ mới xem như kết thúc.

Những người khác đều đã ra về, chỉ còn lại mấy nhà thân thích là được Tần gia giữ lại.

Nhà mẹ đẻ của Tần mẫu hiện tại không còn ai, chỉ còn lại một đứa cháu trai duy nhất. Đại phòng, nhị phòng Tần gia tất nhiên cũng được giữ lại. Ngoài ra còn có nhà mẹ đẻ mấy đứa con dâu Tần gia và nhà chồng Tần Phương.

Lý chủ bộ tự mình tới cửa dự tiệc, nhưng bận công vụ, ăn cơm xong trò chuyện đôi câu với Tần phụ thì cáo từ.

Mã Đại Ni không hợp với đại tẩu nhà mẹ đẻ, phụ mẫu không còn, nàng lười ứng phó với đại ca, đại tẩu, trực tiếp gói ghém thức ăn dư nhét vào tay đại tẩu nhà mẹ đẻ: "Cho mấy cháu!"

Đại tẩu nhà mẹ đẻ Mã Đại Ni nhìn gói đồ ăn trong tay, bĩu môi nói: "Tẩu nói Đại Ni này, hiện giờ cuộc sống nhà chồng muội tốt như vậy, phu thê muội lại kiếm được không ít tiền, dù không nể tình tẩu thì cũng nên nể tình đại ca và mấy đứa cháu của muội, muội không nên dùng chút đồ thế này để đuổi tẩu về."

Đại tẩu nhà mẹ đẻ Mã Đại Ni vừa dứt lời, Mã Đại Ni đang đứng trước mặt nàng ta lập tức nhổ một ngụm nước miếng, ưỡn cái bụng lớn của mình lên, thập phần khí thế nói: "Sao? Tẩu còn muốn gì hả? Lão nương_tôi không ăn bộ dạng này của tẩu đâu! Ai tốt với tôi thì tôi tốt với người đó. Tẩu tự hỏi lương tâm mình xem, lúc tôi còn ở nhà mẹ, tẩu đối xử với tôi ra sao? Bây giờ tẩu còn muốn hút máu tôi? Cút ra xa cho tôi nhờ! Tôi nói cho tẩu biết, nếu không niệm tình mấy đứa cháu, tôi thèm nhìn đến bản mặt tẩu à? Tẩu không cần đúng không? Không cần thì trả lại đây!" Vừa dứt câu, Mã Đại Ni liền duỗi tay tới đoạt lại gói thức ăn.

Đại tẩu nhà mẹ đẻ Mã Đại Ni vội lùi lại: "Muội nhìn muội kìa, vẫn nóng tính như vậy! Nữ nhi xuất giá không phải đều dựa vào nhà mẹ đẻ sao? Muội đối xử với tẩu và đại ca muội như vậy, sau này ở nhà chồng bị uất ức, ai ra mặt cho muội?"

"Ái chà! Ái chà!! Ái chà!!!" Mã Đại Ni liên tục ái chà ba tiếng, tiếng sau càng mỉa mai hơn tiếng trước, nàng vỗ tay một cái: "Trời ơi! Tẩu nói lời này mà không sợ lở miệng hả? Các người mà đáng tin thì heo nái cũng biết leo cây! Tưởng tôi là đồ ngốc, mặc tình các người lừa gạt chắc!" Mã Đại Ni đảo mắt, đột nhiên ôm bụng la oai oái: "Tướng công, chàng mau tới đây đi, thiếp bị người ta chọc tức tới đau bụng rồi nè!"

"Muội..... Muội đừng có đổ oan cho tẩu...." Đại tẩu nhà mẹ đẻ Mã Đại Ni vội lui về sau ba bước, sợ bị vạ lây.

"Nương tử, có sao không? Nàng sao rồi?" Tần Diệu vội vã chạy tới.

"Muội phu, tẩu không có chọc tức Đại Ni, muội ấy nói dối đấy! Tẩu.... Tẩu về đây..." Đại tẩu nhà mẹ đẻ Mã Đại Ni vội kêu ca ca Mã Đại Ni, hai phu thê hốt hoảng bỏ về, sợ ôn thần trong bụng Mã Đại Ni thật sự có gì đó sẽ vạ lây lên đầu bọn họ.

Chờ đại ca, đại tẩu mình đi rồi, Mã Đại Ni lập tức không kêu la nữa: "Tôi khinh! Tôi ở Tần gia ăn ngon ngủ khỏe, có ai ức hiếp tôi chứ? Tướng công, chàng nói đúng không~?" Lúc nói chuyện với Tần Diệu, giọng Mã Đại Ni đột ngột nhão nhoẹt.

Tần Diệu bước tới giúp Mã Đại Ni đỡ bụng: "Đúng, đúng! Nương tử, nàng đừng đi lung tung nữa, làm ta lo muốn chết!"

"Thiếp đâu có đi lung tung, ui da~, nặng quá!" Mã Đại Ni dựa vào người Tần Diệu.

Tần Diệu chịu phần lớn trọng lượng Mã Đại Ni, cẩn thận đỡ Mã Đại Ni đi vào nhà chính.

Chapter
1 Chương 1: Xuyên qua
2 Chương 2: Tần Chung
3 Chương 3: Cơm sáng
4 Chương 4: Lên núi
5 Chương 5: Thịt gà
6 Chương 6: Nói chuyện với nhau
7 Chương 7: Thân phận
8 Chương 8: Tiền công
9 Chương 9: Tần đại bá
10 Chương 10: Một thân của Tần Chung
11 Chương 11: Sủi cảo
12 Chương 12: Cùng nhau đi
13 Chương 13: Phường thêu
14 Chương 14: Tiệm thêu
15 Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16 Chương 16: Ừm!
17 Chương 17: Tái sinh!
18 Chương 18: Nhặt "của rơi"
19 Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20 Chương 20: Thịt kho tàu
21 Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22 Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23 Chương 23: Phản ứng
24 Chương 24: Bán ra
25 Chương 25: Giao tiền
26 Chương 26: Khó chịu
27 Chương 27: Nghe lời
28 Chương 28: Hộ
29 Chương 29: Lén lút khoe khoang
30 Chương 30: Chui đầu vào lưới
31 Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32 Chương 32: Đồ Bổ
33 Chương 33: Bạn học cùng trường
34 Chương 34: Hiện trường lật xe
35 Chương 35: Nói chuyện
36 Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37 Chương 37: Nhà ở
38 Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39 Chương 39: Phản kích
40 Chương 40: Đầu xuân
41 Chương 41: Lập lại lần nữa
42 Chương 42: Chết đuối
43 Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44 Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45 Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46 Chương 46: Mang cơm
47 Chương 47: Tỷ muội
48 Chương 47-2: Tỷ muội 2
49 Chương 48: Chuyện cũ
50 Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51 Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52 Chương 51: Mê muội bò tường
53 Chương 52: Bán đồ Thêu
54 Chương 53: Tự tin
55 Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56 Chương 55: Té xỉu
57 Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58 Chương 57: Phụ trách
59 Chương 58: Kiếm tiền
60 Chương 59: Chất vấn
61 Chương 60: Gãi ngứa
62 Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63 Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64 Chương 63: Bôi nhọ
65 Chương 64: Đánh tới cửa
66 Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67 Chương 66: Biện pháp
68 Chương 67: Tính sổ
69 Chương 68: Bất an
70 Chương 69: Dự tính đầu xuân
71 Chương 70: Cường thượng!
72 Chương 71: Lại muốn công thức
73 Chương 72: Đuổi đi
74 Chương 73: Khen
75 Chương 74: Đi thi
76 Chương 75
77 Chương 76: Chỗ đặt chân
78 Chương 77: Bắt đầu thi
79 Chương 78: Thi xong
80 Chương 79: Yết bảng
81 Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82 Chương 81: Báo tin vui
83 Chương 82: Phản ứng
84 Chương 83: Phản ứng (2)
85 Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86 Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87 Chương 86: Lương thực
88 Chương 87: Định hôn
89 Chương 88: Ý tưởng
90 Chương 89: Vân Từ Phường
91 Chương 90: Phát hiện
92 Chương 91: Quy mô
93 Chương 92: Lẩu
94 Chương 93: Cà rốt
95 Chương 94: Biến hóa
96 Chương 95: Ấu trĩ
97 Chương 96: Nạp thiếp
98 Chương 97: Ý thức
99 Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100 Chương 99: Tần Phương xuất giá
101 Chương 100: Phân gia
102 Chương 101: Trên đường
103 Chương 102: Trên đường (2)
104 Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105 Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106 Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107 Chương 106: Chê cười
108 Chương 107: Chọc phá
109 Chương 108: Bắt đầu thi hương
110 Chương 109: Thêu Y
111 Chương 110: Báo tin vui thi hương
112 Chương 111: Trên đường về
113 Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114 Chương 113: Thiếu
115 Chương 114: Tỉnh lại
116 Chương 115: Về Lý gia
117 Chương 116: Siêu thoát
118 Chương 117: Động phòng
119 Chương 118: Động Bàn Tơ
120 Chương 119: Chịu ủy khuất
121 Chương 120: Mừng thọ
122 Chương 121: Đại thọ
123 Chương 122: Chống lưng
124 Chương 123: Chèn ép, phân gia
125 Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126 Chương 125: Mang thai
127 Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128 Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129 Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130 Chương 129: Cắt đứt
131 Chương 130: Tên tuổi
132 Chương 131: Đại nhân vật
133 Chương 132: Người Trang gia
134 Chương 133: Diễn xuất
135 Chương 134: Biết người biết ta
136 Chương 135: Sinh sản
137 Chương 136: Đặt tên
138 Chương 137: Một đàn heo con
139 Chương 138: Tấm lòng cha già
140 Chương 139: Thượng kinh thi cử
141 Chương 140: Khó chịu
142 Chương 141: Hoang đường
143 Chương 142: Bình ổn
144 Chương 143: Bắt đầu thi hội
145 Chương 144: Bên ngoài trường thi
146 Chương 145: Theo dõi
147 Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148 Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149 Chương 148: Cuộc thi tú nương
150 Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151 Chương 150: Thi đỗ
152 Chương 151: Ân cần dạy bảo
153 Chương 152: Thi đình
154 Chương 153: Sau thi đình
155 Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156 Chương 155: Tâm tư
157 Chương 156: Thụ quan
158 Chương 157: Về quê
159 Chương 158: Phản ứng
160 Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161 Chương 160: Gia quy
162 Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163 Chương 162: Dạy cho một bài học
164 Chương 163: Nói chuyện với nhau
165 Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166 Chương 165: Cảnh cáo
167 Chương 166: Gặp lại
168 Chương 167: Lý do
169 Chương 168: An bài
170 Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171 Chương 170: Đi làm
172 Chương 171: Đánh nhau
173 Chương 172: Giá y
174 Chương 173: Đá tảng
175 Chương 174: Giá y
176 Chương 175: Thánh tâm
177 Chương 176: Xuất giá
178 Chương 177: Xử trí
179 Chương 178: Thêu phượng bào
180 Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181 Chương 180: Thần phượng
182 Chương 181: Sóng ngầm
183 Chương 182: Nữ nhân trong cung
184 Chương 183: Mì trường thọ
185 Chương 184: Coi thê như mạng
186 Chương 185: Kết
187 Chương 186: Ngoại truyện 1
188 Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
Chapter

Updated 188 Episodes

1
Chương 1: Xuyên qua
2
Chương 2: Tần Chung
3
Chương 3: Cơm sáng
4
Chương 4: Lên núi
5
Chương 5: Thịt gà
6
Chương 6: Nói chuyện với nhau
7
Chương 7: Thân phận
8
Chương 8: Tiền công
9
Chương 9: Tần đại bá
10
Chương 10: Một thân của Tần Chung
11
Chương 11: Sủi cảo
12
Chương 12: Cùng nhau đi
13
Chương 13: Phường thêu
14
Chương 14: Tiệm thêu
15
Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16
Chương 16: Ừm!
17
Chương 17: Tái sinh!
18
Chương 18: Nhặt "của rơi"
19
Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20
Chương 20: Thịt kho tàu
21
Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22
Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23
Chương 23: Phản ứng
24
Chương 24: Bán ra
25
Chương 25: Giao tiền
26
Chương 26: Khó chịu
27
Chương 27: Nghe lời
28
Chương 28: Hộ
29
Chương 29: Lén lút khoe khoang
30
Chương 30: Chui đầu vào lưới
31
Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32
Chương 32: Đồ Bổ
33
Chương 33: Bạn học cùng trường
34
Chương 34: Hiện trường lật xe
35
Chương 35: Nói chuyện
36
Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37
Chương 37: Nhà ở
38
Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39
Chương 39: Phản kích
40
Chương 40: Đầu xuân
41
Chương 41: Lập lại lần nữa
42
Chương 42: Chết đuối
43
Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44
Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45
Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46
Chương 46: Mang cơm
47
Chương 47: Tỷ muội
48
Chương 47-2: Tỷ muội 2
49
Chương 48: Chuyện cũ
50
Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51
Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52
Chương 51: Mê muội bò tường
53
Chương 52: Bán đồ Thêu
54
Chương 53: Tự tin
55
Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56
Chương 55: Té xỉu
57
Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58
Chương 57: Phụ trách
59
Chương 58: Kiếm tiền
60
Chương 59: Chất vấn
61
Chương 60: Gãi ngứa
62
Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63
Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64
Chương 63: Bôi nhọ
65
Chương 64: Đánh tới cửa
66
Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67
Chương 66: Biện pháp
68
Chương 67: Tính sổ
69
Chương 68: Bất an
70
Chương 69: Dự tính đầu xuân
71
Chương 70: Cường thượng!
72
Chương 71: Lại muốn công thức
73
Chương 72: Đuổi đi
74
Chương 73: Khen
75
Chương 74: Đi thi
76
Chương 75
77
Chương 76: Chỗ đặt chân
78
Chương 77: Bắt đầu thi
79
Chương 78: Thi xong
80
Chương 79: Yết bảng
81
Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82
Chương 81: Báo tin vui
83
Chương 82: Phản ứng
84
Chương 83: Phản ứng (2)
85
Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86
Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87
Chương 86: Lương thực
88
Chương 87: Định hôn
89
Chương 88: Ý tưởng
90
Chương 89: Vân Từ Phường
91
Chương 90: Phát hiện
92
Chương 91: Quy mô
93
Chương 92: Lẩu
94
Chương 93: Cà rốt
95
Chương 94: Biến hóa
96
Chương 95: Ấu trĩ
97
Chương 96: Nạp thiếp
98
Chương 97: Ý thức
99
Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100
Chương 99: Tần Phương xuất giá
101
Chương 100: Phân gia
102
Chương 101: Trên đường
103
Chương 102: Trên đường (2)
104
Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105
Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106
Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107
Chương 106: Chê cười
108
Chương 107: Chọc phá
109
Chương 108: Bắt đầu thi hương
110
Chương 109: Thêu Y
111
Chương 110: Báo tin vui thi hương
112
Chương 111: Trên đường về
113
Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114
Chương 113: Thiếu
115
Chương 114: Tỉnh lại
116
Chương 115: Về Lý gia
117
Chương 116: Siêu thoát
118
Chương 117: Động phòng
119
Chương 118: Động Bàn Tơ
120
Chương 119: Chịu ủy khuất
121
Chương 120: Mừng thọ
122
Chương 121: Đại thọ
123
Chương 122: Chống lưng
124
Chương 123: Chèn ép, phân gia
125
Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126
Chương 125: Mang thai
127
Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128
Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129
Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130
Chương 129: Cắt đứt
131
Chương 130: Tên tuổi
132
Chương 131: Đại nhân vật
133
Chương 132: Người Trang gia
134
Chương 133: Diễn xuất
135
Chương 134: Biết người biết ta
136
Chương 135: Sinh sản
137
Chương 136: Đặt tên
138
Chương 137: Một đàn heo con
139
Chương 138: Tấm lòng cha già
140
Chương 139: Thượng kinh thi cử
141
Chương 140: Khó chịu
142
Chương 141: Hoang đường
143
Chương 142: Bình ổn
144
Chương 143: Bắt đầu thi hội
145
Chương 144: Bên ngoài trường thi
146
Chương 145: Theo dõi
147
Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148
Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149
Chương 148: Cuộc thi tú nương
150
Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151
Chương 150: Thi đỗ
152
Chương 151: Ân cần dạy bảo
153
Chương 152: Thi đình
154
Chương 153: Sau thi đình
155
Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156
Chương 155: Tâm tư
157
Chương 156: Thụ quan
158
Chương 157: Về quê
159
Chương 158: Phản ứng
160
Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161
Chương 160: Gia quy
162
Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163
Chương 162: Dạy cho một bài học
164
Chương 163: Nói chuyện với nhau
165
Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166
Chương 165: Cảnh cáo
167
Chương 166: Gặp lại
168
Chương 167: Lý do
169
Chương 168: An bài
170
Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171
Chương 170: Đi làm
172
Chương 171: Đánh nhau
173
Chương 172: Giá y
174
Chương 173: Đá tảng
175
Chương 174: Giá y
176
Chương 175: Thánh tâm
177
Chương 176: Xuất giá
178
Chương 177: Xử trí
179
Chương 178: Thêu phượng bào
180
Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181
Chương 180: Thần phượng
182
Chương 181: Sóng ngầm
183
Chương 182: Nữ nhân trong cung
184
Chương 183: Mì trường thọ
185
Chương 184: Coi thê như mạng
186
Chương 185: Kết
187
Chương 186: Ngoại truyện 1
188
Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
footer(); ?>