Chương 135: Sinh sản

Edit: Sahara

"Lão gia....."

"Cha...."

Mặt mày Trang phu nhân và Trang Du đồng thời trắng bệch.

Trang thượng thư trầm mặt đi vào phòng, thuận tay đóng cửa. Khi vừa đi tới trước mặt Trang Du, Trang thượng thư liền tát Trang Du một cái: "Vô tri ngu xuẩn!" Cái tát này không hề nương tay, trực tiếp đánh Trang Du ngã xuống đất. Hai mắt Trang Du lập tức ửng đỏ.

"Du Nhi!" Trang phu nhân kêu lên thất thanh, bổ nhào đến bên cạnh Trang Du.

Trang thượng thư nhìn Trang phu nhân bằng ánh mắt lạnh như băng: "Ta biết ngươi luôn cho rằng không có Hạ gia các người thì Trang Kinh_ta vẫn chỉ là một sĩ tử có chút tài trí tầm thường. Nhưng ngươi cần phải rõ ràng một chuyện, ngươi đã gả đến Trang gia, ta mới là trời của ngươi, là chỗ dựa của ngươi. Nhìn đứa con ngu xuẩn này mà xem, ngươi đã dạy nó thành bộ dáng gì hả?"

Trang phu nhân ôm Trang Du nhỏ giọng khóc thút thít.

"Từ hôm nay trở đi, không có sự cho phép của ta, hai mẹ con các người không được phép gặp người ngoài, các người ngoan ngoãn ở yên trong phòng cho ta. Nếu còn dám bỏ ngoài tai lời nói của ta, thì mẹ con các người lập tức cút khỏi Trang gia cho ta! Miếu nhỏ Trang gia ta không chứa nổi hai vị đại phật các ngươi!" Nói xong, Trang thượng thư phất tay áo, mở cửa bỏ đi. Thời điểm đóng cửa, Trang thượng thư còn âm trầm liếc qua Trang phu nhân một cái: Nếu không phải kiêng kỵ đại nữ nhi trong cung cùng nhạc gia, ông đã sớm thôi người đàn bà chỉ biết cản chân này lâu rồi.

Trang phu nhân như bị sét đánh, ngồi yên bất động dưới đất.

"Mẹ....." Trang Du bụm má bị tát nhìn Trang phu nhân: "Mẹ xem cha đánh mặt con sưng hết rồi này."

Trang phu nhân giật mình hồi thần lại, đẩy nhẹ Trang Du một cái: "Lúc con nói chuyện có thể dùng đầu óc một chút được không hả?"

Trang Du bụm mặt tỏ vẻ không phục: "Không phải mẹ vẫn luôn nói với con như vậy à?"

Sau khi Lý Ỷ La trở về vẫn luôn đề phòng mẹ con Trang phu nhân tìm nàng trút giận, không ngờ đến buổi chiều ngày thứ tư, Tần Diệu trở về báo tin: "Đại nhận vật ở nhà Vương huyện lệnh hôm nay đã ngồi thuyền đi rồi."

Lý Ỷ La nghe xong thì vuốt ve bụng: Đi rồi cũng tốt! Miễn cho nàng ra tay.

Phản ứng "thai phụ" của Tần Chung bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn không đến thư viện, nói là phải ở nhà chăm sóc thê tử. Dù sao hắn đọc sách ở nhà hay ở thư viện cũng như nhau, nên người Tần gia cũng mặc kệ hắn.

Tần Chung không đến thư viện, nhưng năm nay Tần gia lại có người khác phải đến thư viện.

Đầu xuân năm nay, Tần Phấn và Trương Thúy Thúy đưa Tần Tử Viễn đến thư viện học hành. Trước đây, Tần Tử Viễn chạy rong vui đùa khắp nơi như khỉ, hiện tại lại bị buộc vào khuôn khổ như đeo vòng Kim Cô. Trời vừa tờ mờ sáng, Tần Tử Viễn liền bị Trương Thúy Thúy gọi dậy, ăn sáng xong xuôi thì theo cha mẹ lên huyện, tan học, Tần Phấn sẽ đến thư viện đón Tần Tử Viễn về cửa tiệm, đợi cửa tiệm đóng cửa thì một nhà ba người cùng nhau trở về Tần gia.

Ban đầu, Tần Tử Viễn rất không quen. Lý Ỷ La thường xuyên nhìn thấy lúc Tần Tử Viễn luyện chữ, nước mắt cứ rơi lách tách.

"Tử Viễn, con sao vậy? Sao lại khóc?" Lý Ỷ La đi tới xoa đầu Tần Tử Viễn.

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi một cái, Tần Tử Viễn liền uất ức òa khóc như vỡ đê, sau đó run rẩy xòe bàn tay ra, chỉ thấy lòng bàn tay trái béo úc trắng nõn có vài vệt đỏ ửng, còn hơi sưng lên.

"Con.... Là ai đánh con?" Lý Ỷ La giật mình, có phải đứa nhỏ này bị bắt nạt ở thư viện không?

Tần Tử Viễn khụt khịt nói: "Là... Là tiên sinh đánh, con... Con.. Không có... Không có thuộc bài...." Tần Tử Viễn vừa khóc nấc vừa trả lời, đáng thương vô cùng.

Lý Ỷ La nghe xong thì vỗ vỗ lưng Tần Tử Viễn: Chuyện này nàng không thể xen vào, quan niệm giáo dục thời này là phải nghiêm khắc, tiên sinh càng nghiêm càng chứng tỏ có trách nhiệm.

"Vậy con hãy ráng học thuộc bài, thuộc bài rồi sẽ không bị đánh nữa. Tử Viễn, con nghe tiểu thẩm thẩm nói này, con đừng xem việc học hành như một nhiệm vụ, con cứ coi nó như.... Như đang chơi trò chơi. Con nghĩ xem, vốn dĩ con không biết gì cả, nhưng thông qua nỗ lực của bản thân, con đã có thể đọc thuộc những gì viết trong sách, có phải rất có cảm giác thành tựu không?"

Tần Tử Viễn lau nước mắt, nghiêng đầu hỏi: "Cảm giác thành tựu là gì ạ?"

Đúng lúc Tần Chung đi tới, hắn đỡ Lý Ỷ La dậy: "Học hành là vì tốt cho con, con thử đi hỏi những bạn bè chơi chung với con, có người nào muốn đi học không? Nếu con không muốn đi học thì cứ nói với thúc, thúc sẽ khuyên cha mẹ con đừng đưa con đến thư viện nữa."

Dứt lời, Tần Chung không thèm nhìn Tần Tử Viễn thêm một cái nào nữa, trực tiếp dìu Lý Ỷ La đi.

Lý Ỷ La liếc nhìn Tần Tử Viễn ở phía sau một cái, nhóc vẫn đang khóc, nhưng không có ngưng luyện chữ.

"Nó vẫn còn là trẻ con, chàng nói như vậy nó nghe có hiểu không?" Lý Ỷ La không yên tâm, nói.

"Sáu tuổi, đã không còn nhỏ nữa rồi!" Tần Chung khẽ đáp.

Lý Ỷ La bừng tỉnh, đúng vậy, ở thời đại mười lăm_mười sáu tuồi liền thành gia lập thất thì sáu tuổi đúng là không còn nhỏ nữa.

Lại qua thêm một tháng, hình như Tần Tử Viễn đã dần dần quen với việc đến thư viện học hành, nên bắt đầu khôi phục bản tính vui vẻ vô tư, dường như còn kết giao không ít bạn tốt ở thư viện, đôi khi còn chủ động thỉnh giáo Tần Chung vài vấn đề.

Bụng Lý Ỷ La còn lớn hơn so với bụng Mã Đại Ni trước đó, đặc biệt là thời điểm sắp sinh, đúng là lớn đến dọa người. Tần Chung lúc nào cũng theo bên cạnh Lý Ỷ La, lo lắng Lý Ỷ La sẽ giống Mã Đại Ni, vì đứa bé quá lớn mà rơi vào tình trạng khó sinh. Vừa đến giờ liền dìu Lý Ỷ La đi lại, việc xoa bóp tay chân mỗi ngày thì lại càng khỏi phải nói.

Mã Đại Ni xỉa răng nhìn bụng Lý Ỷ La: "Tam đệ muội, thai này của muội khẳng định là song sinh, Tử Kiệt nhà tẩu mập như vậy mà bụng tẩu vẫn không lớn bằng muội."

Thật ra Lý Ỷ La cũng phần nào cảm giác được trong bụng mình không phải chỉ có một đứa bé. Tần Chung cũng ngày ngày quả quyết, đây chắc chắn là thai song sinh. Đối với việc Lý Ỷ La mang thai, trên dưới Tần gia luôn ở trong tình trạng tập trung cao độ, đặc biệt là Tần Chung, tất cả mọi việc từ lớn tới nhỏ đều được sắp xếp chu đáo, cố gắng đạt đến mức không có sai sót gì, không để phát sinh ra bất cứ khả năng ngoài ý muốn.

Bà mụ và đại phu cũng được tìm từ sớm, đề phòng Lý Ỷ La xảy ra tình huống giống Mã Đại Ni, Tần gia cũng trữ rất nhiều đồ bổ cần dùng trong lúc sinh.

Trái ngược với mọi người, Lý Ỷ La rất vô tư, còn khoảng nửa tháng nữa là đến ngày sinh, nhưng nàng không hề cẩn thận từng li từng tí như mọi người, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, thích gì làm nấy.

Tuy nhiên, buổi sáng cách ngày dự sinh mười ngày, Lý Ỷ La đột nhiên cảm thấy bụng vừa đau vừa co thắt. Nàng nằm ngửa trên giường, cái bụng nhô lên như ngọn núi, Tần Chung sợ đụng trúng bụng Lý Ỷ La nên nằm hơi xa một chút, chỉ ôm cánh tay nàng vào lòng, thỉnh thoảng vuốt ve một chút.

"Tướng công, hình như ta sắp sinh." Lý Ỷ La xoa nhẹ bụng, nói rất bình tĩnh.

Giọng nàng không lớn, gần như là nói mớ, thế nhưng nàng vừa dứt lời thì Tần Chung lập tức mở bừng hai mắt.

Tần Chung xoay người xuống giường, vô cùng trấn định lập lại hai chữ: "Sắp sinh?" Tiếp theo liền chạy nhanh ra khỏi phòng. Lý Ỷ La liếc nhìn qua một cái, chỉ thấy áo ngủ Tần Chung còn mở rộng, giày cũng chưa kịp mang. Đây nào phải dáng vẻ trấn định gì, rõ ràng là hoảng loạn không biết phải làm sao thì đúng hơn.

"Mẹ, Ỷ La sắp sinh! Ỷ La sắp sinh!...." Không bao lâu sau, ngoài nhà chính liền vang lên giọng Tần Chung, trước giờ Lý Ỷ La chưa từng thấy Tần Chung la lớn như vậy.

"Gì? Ỷ La sắp sinh?" Tần Chung vừa la lên thì cả nhà Tần gia đã kéo ra đến.

Tần mẫu bình tĩnh phân phó công việc cần làm cho từng người.

Gọi người xong, Tần Chung lại ba chân bốn cẳng chạy về phòng, tới bên giường nắm tay Lý Ỷ La: "Ỷ La, đừng.... Đừng sợ....., ta ở đây, đừng sợ, thở nhẹ ra, thở nhẹ ra...." Tự hắn bảo thở nhẹ, nhưng Lý Ỷ La lại có cảm giác Tần Chung sắp thở không nổi nữa rồi.

Lý Ỷ La vỗ vỗ mu bàn tay Tần Chung: "Tướng công, không sao, chàng đừng khẩn trương."

"Được, được, ta không khẩn trương, ta không khẩn trương,......" Tần Chung vừa nói vừa dùng sức hít thở, bàn tay nắm tay Lý Ỷ La hơi run rẩy: "Ta hỏi đại phu rồi, đại phu nói, lúc sinh phải chú ý việc hít thở, Ỷ La, nàng làm theo ta, hít sâu, thở ra, hít sâu, thở ra,...."

Lý Ỷ La nhìn Tần Chung vừa nói vừa làm mẫu mà muốn hóa đá tại chỗ: "Yên tâm đi, ta thật sự không có việc gì mà." Tuy bụng cứ đau từng cơn, nhưng Lý Ỷ La cảm thấy mình còn chịu được.

Không lâu sau, bà mụ và đại phu đều được mời tới. Trước đó Tần Chung không yên tâm nên mời tận hai bà mụ, hai đại phu. Hai bà mụ vừa vào phòng liền đuổi Tần Chung ra ngoài: "Nữ nhân sinh con, nam nhân ở trong phòng làm gì?"

Tần Chung muốn đứng ở cửa nhìn, lại bị bà mụ tống cổ thẳng ra ngoài.

Bà mụ quay lại giường nhìn bụng Lý Ỷ La: "Không sao, mới bắt đầu đau bụng thôi, chưa sinh nhanh vậy đâu. Đừng khẩn trương, cứ bình tĩnh, từ từ thôi."

Thế nhưng bà mụ vừa dứt lời thì Lý Ỷ La đã hét lên.

"Ỷ La....." Lý Ỷ La vừa hét thì Tần Chung ở bên ngoài đã run lên, Tần Diệu đến bên cạnh vỗ vai trấn an tam đệ nhà mình: "Không sao đâu! Đệ muội thân thể khỏe mạnh, cứ đợi thêm một chút, không sinh nhanh vậy đâu."

Dù đã vỡ nước ói thì có khi phải mất một ngày một đêm mới sinh xong. Hắn đã có hai đứa con, xem như có kinh nghiệm.

Trong phòng lại vang lên một tiếng hét nữa, mỗi lần Lý Ỷ La hét lên một tiếng là mặt Tần Chung lại trắng thêm một chút.

Hôm nay Tần Phấn và Tần Diệu đều không đến tiệm, dù sao cửa tiệm cũng có người làm trông chừng, thỉnh thoảng hai người không đến một ngày cũng không sao.

Hai huynh đệ nhìn bộ dáng này của Tần Chung, Tần Diệu lặng lẽ khều khều tay Tần Phấn: "Đại ca, huynh nhìn dáng vẻ tam đệ kìa, xem có giống bị lửa đốt mông không? Đây là lần đầu tiên đệ thấy dáng vẻ này của tam đệ đó."

Tần Phấn rầu rĩ nói: "Huynh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Có điều, lần trước nhị đệ muội sinh, đệ cũng không khá hơn tam đệ bao nhiêu đâu."

Tần Diệu cứng cổ nói: "Ít ra đệ cũng không giống tam đệ, tâm hồn yếu ớt như vậy."

Tần Phấn ừ: "Là do tam đệ quá thương nương tử."

Tần Diệu cười hì hì: "Ngẫm lại thì cả ba huynh đệ nhà chúng ta đều rất thương nương tử mình. Người khác nhìn thấy đều nói chúng ta sợ vợ, còn đệ hả, đệ khinh! Nương tử sinh con dưỡng cái cho chúng ta, còn đi cùng chúng ta nửa quảng đời còn lại, không thương nương tử thì thương ai, đúng không? Đệ rất ghét những kẻ đối xử tệ bạc với nương tử mình, còn không bằng súc sinh, động tý là đánh là mắng, lại còn cho rằng mình rất có bản lĩnh. Nếu là đàn ông bản lĩnh thật sự, thì phải biết bảo vệ vợ con, xuống tay đánh vợ đánh con thì là anh hùng hảo hán gì?"

Tần Phấn thầm tán thành, gật đầu.

Ba huynh đệ ở trước cửa phòng, Tần Chung hiện giờ đâu còn tâm trí nghe thấy cái gì nữa, mặt mày trắng bệch cứ đi tới đi lui. Tần Phấn và Tần Diệu ngồi một bên thảo luận thương thê tử như thế nào mới là nam nhi đại trượng phu, càng nói càng hưng phấn.

Trong phòng không ngừng vang lên tiếng kêu la, Tần Chung ở ngoài thì như ngồi trên đống lửa.

Mãi cho đến chiều mà vẫn chưa thấy Lý Ỷ La sinh, đột nhiên Tần Chung cảm thấy bụng mình đau đớn co rút, hắn bắt lấy cánh tay đại phu: "Đại phu, nương tử tôi làm sao thế này? Sao đến giờ vẫn chưa sinh? Có phải có gì....." Cánh môi Tần Chung run run, không dám nói ra ba chữ ngoài ý muốn, lát sau chỉ nói: "Không sinh nữa, chúng ta không sinh nữa...."

Đại phu bình tĩnh liếc nhìn Tần Chung: "Tần Giải Nguyên đừng vội, thai phụ lâm bồn vốn không nhanh như vậy, mang thai cũng mang rồi, sao có thể không sinh chứ? Bà mụ không ra, chứng tỏ Giải Nguyên phu nhân không có việc gì, Tần Giải Nguyên cứ an tâm đợi thôi."

Tần Chung siết chặt cánh tay đại phu: "Tôi làm sao yên tâm đợi được...." Hai mắt Tần Chung u tối, so với ngày thường thì hoàn toàn như hai người khác nhau, trong mắt hắn còn ẩn hiện hàn ý.

Đại phu bị dọa sợ nhảy dựng lên, theo bản năng giật tay ra khỏi tay Tần Chung: "Tần Giải Nguyên, người đừng gấp, lão phu đảm bảo Giải Nguyên phu nhân sẽ bình an sinh hạ."

Được đại phu đảm bảo, Tần Chung mới giật mình bừng tỉnh, âm trầm trong mắt lập tức rút đi rồi mỉm cười xin lỗi đại phu: "Đại phu, xin lỗi ngài, vừa rồi tôi quá khẩn trương nên nhất thời luống cuống."

Đại phu lau mồ hôi trên trán vì bị dọa sợ mà tuôn ra: "Không.... Không sao!" Vốn dĩ, ông đồng ý tới Tần gia là vì Tần gia trả nhiều ngân lượng, nhưng hiện tại trong lòng ông lại cảm thấy rất bất an, cứ có cảm giác nếu Giải Nguyên phu nhân mà có bề gì, e rằng ông đừng hòng bước ra khỏi cửa Tần gia.

Sau khi xin lỗi đại phu xong, hình như Tần Chung đã khống chế được cảm xúc của mình. Tần Chung qua một bên ngồi xuống, không còn hoảng loạn như vừa nãy. Tuy nhiên, bàn tay dưới ống tay áo vẫn còn run rẩy, đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc đã lộ rõ tâm trạng hắn lúc này.

Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, Lý Ỷ La bỗng hét một tiếng chói tai.

Sống lưng Tần Chung lập tức dựng thẳng, cả người cương cứng như đá, chỉ có đôi mắt là vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

"Đầu ra rồi, đầu ra rồi, Tần nương tử, ráng dùng sức thêm chút nữa..." Trong phòng vang lên giọng của bà mụ.

Chapter
1 Chương 1: Xuyên qua
2 Chương 2: Tần Chung
3 Chương 3: Cơm sáng
4 Chương 4: Lên núi
5 Chương 5: Thịt gà
6 Chương 6: Nói chuyện với nhau
7 Chương 7: Thân phận
8 Chương 8: Tiền công
9 Chương 9: Tần đại bá
10 Chương 10: Một thân của Tần Chung
11 Chương 11: Sủi cảo
12 Chương 12: Cùng nhau đi
13 Chương 13: Phường thêu
14 Chương 14: Tiệm thêu
15 Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16 Chương 16: Ừm!
17 Chương 17: Tái sinh!
18 Chương 18: Nhặt "của rơi"
19 Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20 Chương 20: Thịt kho tàu
21 Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22 Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23 Chương 23: Phản ứng
24 Chương 24: Bán ra
25 Chương 25: Giao tiền
26 Chương 26: Khó chịu
27 Chương 27: Nghe lời
28 Chương 28: Hộ
29 Chương 29: Lén lút khoe khoang
30 Chương 30: Chui đầu vào lưới
31 Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32 Chương 32: Đồ Bổ
33 Chương 33: Bạn học cùng trường
34 Chương 34: Hiện trường lật xe
35 Chương 35: Nói chuyện
36 Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37 Chương 37: Nhà ở
38 Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39 Chương 39: Phản kích
40 Chương 40: Đầu xuân
41 Chương 41: Lập lại lần nữa
42 Chương 42: Chết đuối
43 Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44 Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45 Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46 Chương 46: Mang cơm
47 Chương 47: Tỷ muội
48 Chương 47-2: Tỷ muội 2
49 Chương 48: Chuyện cũ
50 Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51 Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52 Chương 51: Mê muội bò tường
53 Chương 52: Bán đồ Thêu
54 Chương 53: Tự tin
55 Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56 Chương 55: Té xỉu
57 Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58 Chương 57: Phụ trách
59 Chương 58: Kiếm tiền
60 Chương 59: Chất vấn
61 Chương 60: Gãi ngứa
62 Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63 Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64 Chương 63: Bôi nhọ
65 Chương 64: Đánh tới cửa
66 Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67 Chương 66: Biện pháp
68 Chương 67: Tính sổ
69 Chương 68: Bất an
70 Chương 69: Dự tính đầu xuân
71 Chương 70: Cường thượng!
72 Chương 71: Lại muốn công thức
73 Chương 72: Đuổi đi
74 Chương 73: Khen
75 Chương 74: Đi thi
76 Chương 75
77 Chương 76: Chỗ đặt chân
78 Chương 77: Bắt đầu thi
79 Chương 78: Thi xong
80 Chương 79: Yết bảng
81 Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82 Chương 81: Báo tin vui
83 Chương 82: Phản ứng
84 Chương 83: Phản ứng (2)
85 Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86 Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87 Chương 86: Lương thực
88 Chương 87: Định hôn
89 Chương 88: Ý tưởng
90 Chương 89: Vân Từ Phường
91 Chương 90: Phát hiện
92 Chương 91: Quy mô
93 Chương 92: Lẩu
94 Chương 93: Cà rốt
95 Chương 94: Biến hóa
96 Chương 95: Ấu trĩ
97 Chương 96: Nạp thiếp
98 Chương 97: Ý thức
99 Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100 Chương 99: Tần Phương xuất giá
101 Chương 100: Phân gia
102 Chương 101: Trên đường
103 Chương 102: Trên đường (2)
104 Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105 Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106 Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107 Chương 106: Chê cười
108 Chương 107: Chọc phá
109 Chương 108: Bắt đầu thi hương
110 Chương 109: Thêu Y
111 Chương 110: Báo tin vui thi hương
112 Chương 111: Trên đường về
113 Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114 Chương 113: Thiếu
115 Chương 114: Tỉnh lại
116 Chương 115: Về Lý gia
117 Chương 116: Siêu thoát
118 Chương 117: Động phòng
119 Chương 118: Động Bàn Tơ
120 Chương 119: Chịu ủy khuất
121 Chương 120: Mừng thọ
122 Chương 121: Đại thọ
123 Chương 122: Chống lưng
124 Chương 123: Chèn ép, phân gia
125 Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126 Chương 125: Mang thai
127 Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128 Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129 Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130 Chương 129: Cắt đứt
131 Chương 130: Tên tuổi
132 Chương 131: Đại nhân vật
133 Chương 132: Người Trang gia
134 Chương 133: Diễn xuất
135 Chương 134: Biết người biết ta
136 Chương 135: Sinh sản
137 Chương 136: Đặt tên
138 Chương 137: Một đàn heo con
139 Chương 138: Tấm lòng cha già
140 Chương 139: Thượng kinh thi cử
141 Chương 140: Khó chịu
142 Chương 141: Hoang đường
143 Chương 142: Bình ổn
144 Chương 143: Bắt đầu thi hội
145 Chương 144: Bên ngoài trường thi
146 Chương 145: Theo dõi
147 Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148 Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149 Chương 148: Cuộc thi tú nương
150 Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151 Chương 150: Thi đỗ
152 Chương 151: Ân cần dạy bảo
153 Chương 152: Thi đình
154 Chương 153: Sau thi đình
155 Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156 Chương 155: Tâm tư
157 Chương 156: Thụ quan
158 Chương 157: Về quê
159 Chương 158: Phản ứng
160 Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161 Chương 160: Gia quy
162 Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163 Chương 162: Dạy cho một bài học
164 Chương 163: Nói chuyện với nhau
165 Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166 Chương 165: Cảnh cáo
167 Chương 166: Gặp lại
168 Chương 167: Lý do
169 Chương 168: An bài
170 Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171 Chương 170: Đi làm
172 Chương 171: Đánh nhau
173 Chương 172: Giá y
174 Chương 173: Đá tảng
175 Chương 174: Giá y
176 Chương 175: Thánh tâm
177 Chương 176: Xuất giá
178 Chương 177: Xử trí
179 Chương 178: Thêu phượng bào
180 Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181 Chương 180: Thần phượng
182 Chương 181: Sóng ngầm
183 Chương 182: Nữ nhân trong cung
184 Chương 183: Mì trường thọ
185 Chương 184: Coi thê như mạng
186 Chương 185: Kết
187 Chương 186: Ngoại truyện 1
188 Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
Chapter

Updated 188 Episodes

1
Chương 1: Xuyên qua
2
Chương 2: Tần Chung
3
Chương 3: Cơm sáng
4
Chương 4: Lên núi
5
Chương 5: Thịt gà
6
Chương 6: Nói chuyện với nhau
7
Chương 7: Thân phận
8
Chương 8: Tiền công
9
Chương 9: Tần đại bá
10
Chương 10: Một thân của Tần Chung
11
Chương 11: Sủi cảo
12
Chương 12: Cùng nhau đi
13
Chương 13: Phường thêu
14
Chương 14: Tiệm thêu
15
Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16
Chương 16: Ừm!
17
Chương 17: Tái sinh!
18
Chương 18: Nhặt "của rơi"
19
Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20
Chương 20: Thịt kho tàu
21
Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22
Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23
Chương 23: Phản ứng
24
Chương 24: Bán ra
25
Chương 25: Giao tiền
26
Chương 26: Khó chịu
27
Chương 27: Nghe lời
28
Chương 28: Hộ
29
Chương 29: Lén lút khoe khoang
30
Chương 30: Chui đầu vào lưới
31
Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32
Chương 32: Đồ Bổ
33
Chương 33: Bạn học cùng trường
34
Chương 34: Hiện trường lật xe
35
Chương 35: Nói chuyện
36
Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37
Chương 37: Nhà ở
38
Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39
Chương 39: Phản kích
40
Chương 40: Đầu xuân
41
Chương 41: Lập lại lần nữa
42
Chương 42: Chết đuối
43
Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44
Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45
Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46
Chương 46: Mang cơm
47
Chương 47: Tỷ muội
48
Chương 47-2: Tỷ muội 2
49
Chương 48: Chuyện cũ
50
Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51
Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52
Chương 51: Mê muội bò tường
53
Chương 52: Bán đồ Thêu
54
Chương 53: Tự tin
55
Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56
Chương 55: Té xỉu
57
Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58
Chương 57: Phụ trách
59
Chương 58: Kiếm tiền
60
Chương 59: Chất vấn
61
Chương 60: Gãi ngứa
62
Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63
Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64
Chương 63: Bôi nhọ
65
Chương 64: Đánh tới cửa
66
Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67
Chương 66: Biện pháp
68
Chương 67: Tính sổ
69
Chương 68: Bất an
70
Chương 69: Dự tính đầu xuân
71
Chương 70: Cường thượng!
72
Chương 71: Lại muốn công thức
73
Chương 72: Đuổi đi
74
Chương 73: Khen
75
Chương 74: Đi thi
76
Chương 75
77
Chương 76: Chỗ đặt chân
78
Chương 77: Bắt đầu thi
79
Chương 78: Thi xong
80
Chương 79: Yết bảng
81
Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82
Chương 81: Báo tin vui
83
Chương 82: Phản ứng
84
Chương 83: Phản ứng (2)
85
Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86
Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87
Chương 86: Lương thực
88
Chương 87: Định hôn
89
Chương 88: Ý tưởng
90
Chương 89: Vân Từ Phường
91
Chương 90: Phát hiện
92
Chương 91: Quy mô
93
Chương 92: Lẩu
94
Chương 93: Cà rốt
95
Chương 94: Biến hóa
96
Chương 95: Ấu trĩ
97
Chương 96: Nạp thiếp
98
Chương 97: Ý thức
99
Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100
Chương 99: Tần Phương xuất giá
101
Chương 100: Phân gia
102
Chương 101: Trên đường
103
Chương 102: Trên đường (2)
104
Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105
Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106
Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107
Chương 106: Chê cười
108
Chương 107: Chọc phá
109
Chương 108: Bắt đầu thi hương
110
Chương 109: Thêu Y
111
Chương 110: Báo tin vui thi hương
112
Chương 111: Trên đường về
113
Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114
Chương 113: Thiếu
115
Chương 114: Tỉnh lại
116
Chương 115: Về Lý gia
117
Chương 116: Siêu thoát
118
Chương 117: Động phòng
119
Chương 118: Động Bàn Tơ
120
Chương 119: Chịu ủy khuất
121
Chương 120: Mừng thọ
122
Chương 121: Đại thọ
123
Chương 122: Chống lưng
124
Chương 123: Chèn ép, phân gia
125
Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126
Chương 125: Mang thai
127
Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128
Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129
Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130
Chương 129: Cắt đứt
131
Chương 130: Tên tuổi
132
Chương 131: Đại nhân vật
133
Chương 132: Người Trang gia
134
Chương 133: Diễn xuất
135
Chương 134: Biết người biết ta
136
Chương 135: Sinh sản
137
Chương 136: Đặt tên
138
Chương 137: Một đàn heo con
139
Chương 138: Tấm lòng cha già
140
Chương 139: Thượng kinh thi cử
141
Chương 140: Khó chịu
142
Chương 141: Hoang đường
143
Chương 142: Bình ổn
144
Chương 143: Bắt đầu thi hội
145
Chương 144: Bên ngoài trường thi
146
Chương 145: Theo dõi
147
Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148
Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149
Chương 148: Cuộc thi tú nương
150
Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151
Chương 150: Thi đỗ
152
Chương 151: Ân cần dạy bảo
153
Chương 152: Thi đình
154
Chương 153: Sau thi đình
155
Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156
Chương 155: Tâm tư
157
Chương 156: Thụ quan
158
Chương 157: Về quê
159
Chương 158: Phản ứng
160
Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161
Chương 160: Gia quy
162
Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163
Chương 162: Dạy cho một bài học
164
Chương 163: Nói chuyện với nhau
165
Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166
Chương 165: Cảnh cáo
167
Chương 166: Gặp lại
168
Chương 167: Lý do
169
Chương 168: An bài
170
Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171
Chương 170: Đi làm
172
Chương 171: Đánh nhau
173
Chương 172: Giá y
174
Chương 173: Đá tảng
175
Chương 174: Giá y
176
Chương 175: Thánh tâm
177
Chương 176: Xuất giá
178
Chương 177: Xử trí
179
Chương 178: Thêu phượng bào
180
Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181
Chương 180: Thần phượng
182
Chương 181: Sóng ngầm
183
Chương 182: Nữ nhân trong cung
184
Chương 183: Mì trường thọ
185
Chương 184: Coi thê như mạng
186
Chương 185: Kết
187
Chương 186: Ngoại truyện 1
188
Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
footer(); ?>