Chương 142: Bình ổn

Edit: Sahara

"Lão gia, việc quan trọng nhất bây giờ là Bằng nhi, nó cưỡi ngựa giỏi như vậy, làm sao có chuyện ngã ngựa rồi bị ngựa dẫm như thế?" Trang phu nhân siết khăn tay, nói.

Trang thượng thư nhìn Trang Bằng đang hôn mê, càng thêm tức giận quay qua trừng Trang phu nhân: "Đều do nàng không biết cách dạy con! Suốt ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi lêu lổng, bây giờ còn cưỡi ngựa chạy trên phố. Bị ngựa dẫm thành bộ dạng này cũng là đáng đời nó!"

Từ nhỏ Trang phu nhân đã được Trang gia cưng chiều đến lớn, vốn không phải người có tính tình tốt. Lúc trước, khi Trang Kinh còn chưa có quyền cao, Trang phu nhân được Trang Kinh hết lòng săn sóc, nên từ ngày đầu tiên bước chân vào Trang gia, bà ta vẫn không có ý thức phải thu liễm tính tình của mình. Về sau, Trang Kinh leo lên chức thượng thư, dần dần nắm quyền gia chủ, làm một trượng phu uy nghiêm, mới khiến Trang phu nhân kiêng kỵ vài phần. Tuy nhiên, hiện tại nghe Trang thượng thư nói như vậy, Trang phu nhân liền bị lửa giận thêu đốt: "Lão gia, người nằm đó không phải ai khác mà chính là con của chàng. Bây giờ nó đã thảm tới mức không thể đứng được nữa rồi mà chàng còn ở đó nói mát."

"Nếu không phải nàng cứ nuông chiều nó, nó làm sao to gan lớn mật như vậy? Nàng nhìn Quý phi nương nương trong cung và Lăng nhi, rôi lại nhìn hai đứa ngu xuẩn do nàng nuôi dạy mà xem! Nàng còn không biết xấu hổ mà nói những lời đó trước mặt ta sao? Hừ! Nó tự mình tìm chết, ta cũng mặc kệ nó!" Trang thượng thư phất tay áo, trực tiếp bỏ đi.

Trang Du mất hứng: "Mắng tam ca thì cứ mắng, kéo theo con làm gì?" Trang Du ghét nhất là người khác nói mình ngu xuẩn.

Trang phu nhân bị Trang thượng thư làm nghẹn khuất, bi thống dâng lên, lại bổ nhào về phía Trang Bằng đang nằm trên giường: "Con của ta! Sau này con phải làm sao đây, hu..hu..."

Trang Du bịt lỗ tai, một mình chuồn êm ra ngoài.

Trang thượng thư nhíu mày ra khỏi phòng, mặc kệ Trang Bằng hoang đường như thế nào đi nữa cũng là con ông, hiện tại nó có khả năng thành người tán phế, làm sao ông không xót dạ? Chuyện này có chỗ kỳ lạ rất lớn. Đám tiểu tử này không phải lần đầu cưỡi ngựa chạy trên phố, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống như hôm nay. Tất cả đều ngã ngựa, ngựa nổi điên không chạy tán loạn khắp nơi, mà lại vây quanh dẫm đạp đám tiểu tử này....

Mười mấy thiếu niên ăn chơi lêu lổng cưỡi ngựa chạy trên phố, ngược lại bị ngựa dẫm mất hết nửa cái mạng, chuyện này tạo thành sóng gió không nhỏ trong giới quyền quý. Không phải chỉ có mình Trang thượng thư phát hiện có điểm bất thường mà thôi. Khi người nhà đám thiếu niên kia hỏi đương sự, mỗi người đều trả lời rằng khi đó trên người đột nhiên cảm thấy đau nhói như bị muỗi đốt, sau đó trước mắt bỗng tối sầm rồi ngã xuống ngựa. Chuyện này quá kỳ quái.

Mời ngự y đến chuẩn bệnh thì không phát hiện ra điều gì khác thường.

Mười nhà liên thủ, quyết điều tra ra lẽ. Bọn họ suy đoán tên hung thủ nhất định trốn trong đám người vây xem, liền bắt tay điều tra từ chỗ này.

Đúng lúc thi hội đang ngày một cận kề, người đọc sách xuất sắc nhất toàn Đại Việt đều tề tựu về kinh thành, mười mấy tên ăn chơi trác táng cưỡi ngựa chạy giữa phố xá đông người, làm bị thương không ít bá tánh, phá hỏng không biết bao nhiêu sạp hàng, náo loạn đến gà bay chó sủa. Triều đình chẳng những không xử phạt những kẻ ăn chơi trác táng đó, ngược lại còn dung túng cho người nhà những kẻ đó điều tra lùng bắt anh hùng vô danh, chuyện này làm cho các sĩ tử anh tài căm phẫn vô cùng. Chuyện khác người đọc sách không làm được, nhưng viết một bài văn chương bất bình thì rất lành nghề. Lấy sĩ tử đi đầu, tin tức lưu truyền cực kỳ nhanh, cơ hồ toàn bộ bá tánh trong kinh đều biết chuyện này. Làm cho sự việc muốn đè xuống cũng đè không được.

Vừa thấy lớn chuyện, dân oán khắp nơi, triều đình vì muốn trấn an bá tánh nên công khai khiển trách đám công tử bột ăn chơi lêu lổng đó và gia tộc của bọn họ một trận, cũng hạ lệnh bắt người nhà bọn họ ngừng điều tra, công bố đây là chuyện ngoài ý muốn, đồng thời cũng hạ lệnh bắt bọn họ bồi thường tổn thất cho bá tánh bị thương và bị thiệt hại tài sản.

Kết quả xử phạt như thế đã bình ổn được dân oán. Đại đa số bá tánh bình dân đều cảm thấy giới quyền quý cao cao tại thượng, có thể bắt họ nhận hình phạt như vậy đã xem như thắng lợi của bá tánh.

Thời điểm biết tin này, Tần Chung chỉ cười châm chọc rồi ném tất cả bản thảo kích động dân tình lưu truyền trong khoảng thời gian trước vào chậu than. Nhìn ánh lửa đốt mấy bài văn chương khơi mào cảm xúc phẫn nộ của bá tánh thành tro bụi, Tần Chung vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản như không.

Tuy Lý Ỷ La có nói với hắn rằng dị năng của nàng đã thăng cấp nữa rồi, sau khi kim bạc tiến vào thân thể con người được mấy canh giờ thì sẽ tự động hóa thành nước, im hơi lặng tiếng dung nhập vào cơ thể họ. Nhưng Tần Chung vẫn không thể nào yên tâm. Tính tới nay, tổng cộng Lý Ỷ La đã ra tay ba lần.

Hoàng tam gia, người Đại Thạch, cùng với mười mấy tên công tử bột lần này.

Hoàng tam gia ở xa tận huyện Vân Dương, người khác sẽ không liên hệ tới ông ta. Nhưng Mục Nhĩ Thấm-người từng được Lý Ỷ La cứu hiện đang ở kinh thành, còn trở thành phi tử của hoàng thượng, nếu chuyện kim bạc bị phát hiện, khó đảm bảo Mục Nhĩ Thấm sẽ không nói ra.

Tần Chung không phải người quá xem trọng nhân tính. Tuy Lý Ỷ La cứu Mục Nhĩ Thấm, nhưng ai có thể đảm bảo Mục Nhĩ Thấm là người tri ân đồ báo? Vì tránh phát sinh chuyện không may, hắn mới truyền ra ngoài bài văn chương kích động dân tình này. Đương nhiên, để tránh bị phát hiện, hắn đã thay đổi hơn mười loại bút tích. Phải làm lớn chuyện đến mức buộc triều đình ra mặt áp chuyện này xuống. Tất nhiên, có thể mấy gia tộc kia vẫn tiếp tục âm thầm điều tra, nhưng chỉ cần hoàng thượng hạ chỉ, Mục Nhĩ Thấm thân là phi tử của hoàng thượng, dù nhận ra kim bạc cũng không dám ra mặt xác nhận.

Chỉ cần không ai biết xuất xứ của kim bạc, Lý Ỷ La sẽ được an toàn. Bất kể là ai cũng không thể nào ngờ được, người ra tay hạ một lúc mười tên công tử bột, đồng thời khiến đàn ngựa nổi điên dẫm đạp mấy tên ăn chơi trác táng kia lại là một người phụ nữ yếu ớt mang theo một đứa bé.

"Tướng công, ra ăn cơm thôi!" Lý Ỷ La đi vào, thấy trong chậu than có mấy trang giấy chưa cháy hết, liền nhẹ giọng hỏi: "Chàng đốt gì vậy?"

Tần Chung nắm lấy tay Lý Ỷ La, kể rõ chuyện mình làm cho Lý Ỷ La biết.

"Chàng mạo hiểm quá! Nếu triều đình điều tra thì sao? Ta đã nói kim bạc đi vào cơ thể con người, sau hai canh giờ sẽ tự động biến mất rồi còn gì. Bọn họ có muốn tra cũng không thể tra được." Lý Ỷ La không đồng ý cách làm của Tần Chung.

"Vậy nếu bọn họ phát hiện ra kim bạc nội trong hai canh giờ đó thì sao?" Tần Chung chăm chú nhìn Lý Ỷ La: "Nàng là nương tử của ta, là mẹ của ba đứa nhỏ, ta không thể xa nàng, các con cũng không thể xa nàng, ta không thể để nàng xảy ra chuyện gì bất trắc."

"Ta cũng không muốn chàng có chuyện bất trắc! Chàng là phu quân ta, là cha của con ta!"

Tần Chung cười khẽ: "Ngươi đọc sách thường có lòng nhiệt huyết, rất dễ bị kích động, đúng lúc thi hội, sĩ tử thiên hạ đều tề tựu tại kinh thành, chỉ cần quăng xuống hồ viên đá nhỏ, nếu triều đình không nghĩ cách bình ổn lòng người, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn. Trong hoàn cảnh bình thường, tất nhiên ta sẽ không dùng chiêu kích động dân tình này. Nhưng hiện tại lại là thời cơ không gì tốt hơn." Nói đến chỗ này, Tần Chung bỗng kề sát tai Lý Ỷ La nói nhỏ: "Ta đoán hoàng thượng cũng sẽ mượn chuyện này trấn áp khí thế một số đại thần trong triều. Đương kim hoàng đế mười bốn tuổi đăng cơ, lợi dụng hoàng thượng còn nhỏ, triều chính luôn bị đám đại thần kia nắm trong tay. Mãi cho đến mấy năm gần đây, hoàng thượng mới từ từ nắm lại quyền hành. Chính vì thế mà sẽ có lúc hoàng thượng không trấn áp được đám lão thần trong triều. Chuyện lần này khẳng định rất hợp ý hoàng thượng."

Tần Chung nói rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng rành mạch, tựa hồ hoàn toàn nhìn thấu thế cục trong triều.

Lý Ỷ La đâu hiểu được âm mưu quỷ kế chốn quan trường, nghe xong, nàng chỉ nói: "Bất kể thế nào, lần này là ta nhất thời manh động, lần sau ta tuyệt đối sẽ cẩn thận hơn." Nàng không phải chỉ có một mình, nàng có tướng công, có con, còn có người nhà chồng hết mực yêu thương nàng. Mặc kệ vì nàng, hay vì bọn họ, nàng cũng không thể hành sự tùy hứng như trước kia nữa.

Tần Chung xoa xoa đầu Lý Ỷ La: "Nương tử ta là một đại anh hùng, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, vi phu lấy làm tự hào, nàng không cần để bản thân uất ức vì bất kỳ kẻ nào cả, bao gồm cả ta và con. Nếu có hậu quả gì, đều có ta giải quyết thay nàng."

Lời này như dòng nước ấm rót vào tim Lý Ỷ La: "Chàng dung túng ta như vậy, lỡ như ngày nào đó ta gây ra họa tày trời, đến lúc đó, chàng không thu dọn được thì tính làm sao?"

Tần Chung cười khẽ: "Sẽ không!" Lý Ỷ La nhìn thì giống như tùy hứng, kỳ thực lại rất biết chừng mực.

Ngày hôm sau, Lý Ỷ La vẫn như thường lệ, ra ngoài mua thức ăn, chỉ là nàng không mang con theo nữa. Tần Chung nói rất đúng, mấy gia tộc đó chắc chắn sẽ âm thầm điều tra tiếp, nếu nàng có hành vi không giống bình thường, ngược lại chứng minh bản thân chột dạ.

Lại qua thêm mấy ngày, chuyện giống như đã hoàn toàn lắng xuống. Càng đến gần ngày thi hội, càng có nhiều thí sinh đến kinh thành.

Lúc này, mấy tin tức vụn vặt bay đầy trời. Có suy đoán ai là quan chủ khảo, có người cất lời thề son sắt nói biết năm nay sẽ ra đề gì, có người tiên phong viết mấy tập văn ngắn ca ngợi quan chủ khảo, trực tiếp bày bán....

Mặc kệ bên ngoài huyên náo thế nào, Tần Chung vẫn ở yên trong phòng, an tĩnh đọc sách.

Lý Ỷ La thấy Tần Chung đọc sách, dáng vẻ hứng thú dạt dào, giống như nội dung trong sách rất thú vị. Nàng lắc lắc đầu, tặc lưỡi mấy tiếng, bỏ đi, học sinh dốt không thể hiểu được thế giới của học sinh xuất sắc.

Trang phủ, chân Trang Bằng đúng như lời đại phu nói, không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm liệt trên giường. Đầu óc Trang phu nhân đơn giản, ban đầu thật sự tin đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Tuy nhiên, về sau nghe người nhà của những tên công tử bột gặp nạn với Trang Bằng nói chuyện, mới hiểu ra chuyện này là có người cố ý gây nên. Trang phu nhân lập tức kêu trời khóc đất, nhất định đòi Trang thượng thư truy bắt hung thủ. Mười thế gia đều có thế lực không tầm thường, thậm chí trong đó còn có cô cô ruột của hoàng đế, cháu trai của Trưởng công chúa Uyển Bình cũng bị liệt hai chân. Trang thượng thư liền liên thủ với những người này cùng điều tra.

Lại không lường được, dân gian bỗng nổi lên nghị luận, chuyện mười mấy công tử thế gia cưỡi ngựa chạy trên đường lớn đả thương người làm dân oán sôi trào, sĩ tử thượng kinh tham gia khoa cử nhập cuộc, góp phần làm lớn chuyện. Hoàng đệ lập tức triệu bọn họ tiến cung giáo huấn một trận nặng nề. Nói rõ, nếu tiếp tục gây nên dân oán thì sẽ trực tiếp trừng trị mấy tên công tử, thiếu gia đả thương người kia. Mà bọn họ cũng khó thoát tội quản giáo bất lực. Hoàng đế còn hạ chỉ, công cáo thiên hạ đây là chuyện ngoài ý muốn.

Trang thượng thư vừa thấy tình hình không ổn liền thu tay ngay. Đứa con này không có bản lĩnh gì giỏi ngoài việc gây họa, nằm liệt cũng tốt, ít ra nằm liệt rồi thì sẽ không còn cách nào gây chuyện sinh sự.

Trang phu nhân thấy Trang thượng thư không chịu đòi công bằng cho Trang Bằng, liền tiến cung khóc lóc kể lể, bảo Trang Nhan cầu xin trước mặt hoàng đế, tra xét nghiêm minh, trừng trị hung thủ.

"Mẹ, rốt cuộc mẹ bị làm sao vậy? Từ lúc xuất cung đến giờ cứ than ngắn thở dài mãi." Trang Du kéo kéo tay áo Trang phu nhân.

Trang phu nhân lại thở dài, bà vừa nhớ tới lời đại nữ nhi nói thì liền tức giận.

Ngày đó vào cung, Trang phu nhân thuận lợi gặp được Trang Nhan. Trang phu nhân nói rõ mục đích vào cung lần này của mình, những tưởng đại nữ nhi sẽ giúp mình, nào ngờ Trang Nhan lại nói thẳng: "Mẹ, tam đệ đúng là hành sự quá mực, lần này cho đệ ấy một chút giáo huấn cũng tốt!"

Trang phu nhân không dám tin những gì mình vừa nghe: "Đó là một chút giáo huấn sao? Bây giờ ngay cả đứng đệ đệ con cũng không đứng nổi kia kìa."

"Vậy những người bị đệ đệ đả thương thì sao? Mạng của họ không phải mạng à?"

"Chẳng qua là một đám tiện dân...." Trang phu nhân không quan tâm, nói.

Còn chưa nói dứt câu đã bị Trang Nhan nhỏ giọng quát một tiếng: "Mẹ, mẹ nói năng cho cẩn thận! Hoàng thượng thương dân như con, đâu ra hai chữ tiện dân? Chuyện này hoàng thượng đã nói rồi, đến đây chấm dứt. Mẹ tốn công truy tìm hung thủ hại tam đệ, còn không bằng ngẫm xem làm cách nào uốn nắn lại tính tình tam đệ cùng tứ muội."

"Nương nương, thần phụ biết người từ nhỏ chỉ gần gũi với tổ mẫu, không thân thiết với thần phụ, nhưng dù sao Bằng nhi cũng là đệ đệ cùng một mẹ với người. Nương nương thật sự nhẫn tâm nhìn đệ đệ mình bị người ta hại thê thảm như vậy sao? Ngay cả đòi lại công bằng cũng không được?"

"Vậy số bá tánh bị bọn chúng đả thương biết đi đâu đòi công bằng đây? Mẹ, mẹ về phủ trước đi, con mệt rồi!"

"Nha đầu chết tiệt kia, làm nương nương rồi thì cả mẹ ruột cũng không để vào mắt. Nó cũng giống đại ca con, chỉ thân thiết với tổ mẫu, xem người mẹ ruột như mẹ còn không bằng cả mẹ kế." Trang phu nhân tức đến đau ngực.

Trang Du bĩu môi, không quan tâm đến những việc này: "Mẹ, con ở nhà lâu vậy rồi, mẹ cho con ra ngoài chơi đi. Còn tiếp tục bị nhốt nữa, con sẽ phát điên mất."

"Không được! Cha con đã nói, nếu chưa hết thời gian cấm túc mà để con đi ra ngoài, thì sẽ tính sổ lên đầu mẹ." Trang phu nhân dứt khoát phủ quyết.

"Vậy.... Vậy mẹ phái người ra ngoài thăm dò một chút, xem thử vị công tử kia có phải cũng lên kinh thi cữ hay không? Huynh ấy không phải là cử nhân à? Lần này khẳng định cũng sẽ lên kinh tham gia khoa cử."

"Ai cơ?" Trang phu nhân nhất thời không nhớ ra.

"Chính là tướng công của thai phụ quê mùa ở huyện Vân Dương đó."

Chapter
1 Chương 1: Xuyên qua
2 Chương 2: Tần Chung
3 Chương 3: Cơm sáng
4 Chương 4: Lên núi
5 Chương 5: Thịt gà
6 Chương 6: Nói chuyện với nhau
7 Chương 7: Thân phận
8 Chương 8: Tiền công
9 Chương 9: Tần đại bá
10 Chương 10: Một thân của Tần Chung
11 Chương 11: Sủi cảo
12 Chương 12: Cùng nhau đi
13 Chương 13: Phường thêu
14 Chương 14: Tiệm thêu
15 Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16 Chương 16: Ừm!
17 Chương 17: Tái sinh!
18 Chương 18: Nhặt "của rơi"
19 Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20 Chương 20: Thịt kho tàu
21 Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22 Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23 Chương 23: Phản ứng
24 Chương 24: Bán ra
25 Chương 25: Giao tiền
26 Chương 26: Khó chịu
27 Chương 27: Nghe lời
28 Chương 28: Hộ
29 Chương 29: Lén lút khoe khoang
30 Chương 30: Chui đầu vào lưới
31 Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32 Chương 32: Đồ Bổ
33 Chương 33: Bạn học cùng trường
34 Chương 34: Hiện trường lật xe
35 Chương 35: Nói chuyện
36 Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37 Chương 37: Nhà ở
38 Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39 Chương 39: Phản kích
40 Chương 40: Đầu xuân
41 Chương 41: Lập lại lần nữa
42 Chương 42: Chết đuối
43 Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44 Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45 Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46 Chương 46: Mang cơm
47 Chương 47: Tỷ muội
48 Chương 47-2: Tỷ muội 2
49 Chương 48: Chuyện cũ
50 Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51 Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52 Chương 51: Mê muội bò tường
53 Chương 52: Bán đồ Thêu
54 Chương 53: Tự tin
55 Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56 Chương 55: Té xỉu
57 Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58 Chương 57: Phụ trách
59 Chương 58: Kiếm tiền
60 Chương 59: Chất vấn
61 Chương 60: Gãi ngứa
62 Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63 Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64 Chương 63: Bôi nhọ
65 Chương 64: Đánh tới cửa
66 Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67 Chương 66: Biện pháp
68 Chương 67: Tính sổ
69 Chương 68: Bất an
70 Chương 69: Dự tính đầu xuân
71 Chương 70: Cường thượng!
72 Chương 71: Lại muốn công thức
73 Chương 72: Đuổi đi
74 Chương 73: Khen
75 Chương 74: Đi thi
76 Chương 75
77 Chương 76: Chỗ đặt chân
78 Chương 77: Bắt đầu thi
79 Chương 78: Thi xong
80 Chương 79: Yết bảng
81 Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82 Chương 81: Báo tin vui
83 Chương 82: Phản ứng
84 Chương 83: Phản ứng (2)
85 Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86 Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87 Chương 86: Lương thực
88 Chương 87: Định hôn
89 Chương 88: Ý tưởng
90 Chương 89: Vân Từ Phường
91 Chương 90: Phát hiện
92 Chương 91: Quy mô
93 Chương 92: Lẩu
94 Chương 93: Cà rốt
95 Chương 94: Biến hóa
96 Chương 95: Ấu trĩ
97 Chương 96: Nạp thiếp
98 Chương 97: Ý thức
99 Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100 Chương 99: Tần Phương xuất giá
101 Chương 100: Phân gia
102 Chương 101: Trên đường
103 Chương 102: Trên đường (2)
104 Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105 Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106 Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107 Chương 106: Chê cười
108 Chương 107: Chọc phá
109 Chương 108: Bắt đầu thi hương
110 Chương 109: Thêu Y
111 Chương 110: Báo tin vui thi hương
112 Chương 111: Trên đường về
113 Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114 Chương 113: Thiếu
115 Chương 114: Tỉnh lại
116 Chương 115: Về Lý gia
117 Chương 116: Siêu thoát
118 Chương 117: Động phòng
119 Chương 118: Động Bàn Tơ
120 Chương 119: Chịu ủy khuất
121 Chương 120: Mừng thọ
122 Chương 121: Đại thọ
123 Chương 122: Chống lưng
124 Chương 123: Chèn ép, phân gia
125 Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126 Chương 125: Mang thai
127 Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128 Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129 Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130 Chương 129: Cắt đứt
131 Chương 130: Tên tuổi
132 Chương 131: Đại nhân vật
133 Chương 132: Người Trang gia
134 Chương 133: Diễn xuất
135 Chương 134: Biết người biết ta
136 Chương 135: Sinh sản
137 Chương 136: Đặt tên
138 Chương 137: Một đàn heo con
139 Chương 138: Tấm lòng cha già
140 Chương 139: Thượng kinh thi cử
141 Chương 140: Khó chịu
142 Chương 141: Hoang đường
143 Chương 142: Bình ổn
144 Chương 143: Bắt đầu thi hội
145 Chương 144: Bên ngoài trường thi
146 Chương 145: Theo dõi
147 Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148 Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149 Chương 148: Cuộc thi tú nương
150 Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151 Chương 150: Thi đỗ
152 Chương 151: Ân cần dạy bảo
153 Chương 152: Thi đình
154 Chương 153: Sau thi đình
155 Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156 Chương 155: Tâm tư
157 Chương 156: Thụ quan
158 Chương 157: Về quê
159 Chương 158: Phản ứng
160 Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161 Chương 160: Gia quy
162 Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163 Chương 162: Dạy cho một bài học
164 Chương 163: Nói chuyện với nhau
165 Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166 Chương 165: Cảnh cáo
167 Chương 166: Gặp lại
168 Chương 167: Lý do
169 Chương 168: An bài
170 Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171 Chương 170: Đi làm
172 Chương 171: Đánh nhau
173 Chương 172: Giá y
174 Chương 173: Đá tảng
175 Chương 174: Giá y
176 Chương 175: Thánh tâm
177 Chương 176: Xuất giá
178 Chương 177: Xử trí
179 Chương 178: Thêu phượng bào
180 Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181 Chương 180: Thần phượng
182 Chương 181: Sóng ngầm
183 Chương 182: Nữ nhân trong cung
184 Chương 183: Mì trường thọ
185 Chương 184: Coi thê như mạng
186 Chương 185: Kết
187 Chương 186: Ngoại truyện 1
188 Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
Chapter

Updated 188 Episodes

1
Chương 1: Xuyên qua
2
Chương 2: Tần Chung
3
Chương 3: Cơm sáng
4
Chương 4: Lên núi
5
Chương 5: Thịt gà
6
Chương 6: Nói chuyện với nhau
7
Chương 7: Thân phận
8
Chương 8: Tiền công
9
Chương 9: Tần đại bá
10
Chương 10: Một thân của Tần Chung
11
Chương 11: Sủi cảo
12
Chương 12: Cùng nhau đi
13
Chương 13: Phường thêu
14
Chương 14: Tiệm thêu
15
Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16
Chương 16: Ừm!
17
Chương 17: Tái sinh!
18
Chương 18: Nhặt "của rơi"
19
Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20
Chương 20: Thịt kho tàu
21
Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22
Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23
Chương 23: Phản ứng
24
Chương 24: Bán ra
25
Chương 25: Giao tiền
26
Chương 26: Khó chịu
27
Chương 27: Nghe lời
28
Chương 28: Hộ
29
Chương 29: Lén lút khoe khoang
30
Chương 30: Chui đầu vào lưới
31
Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32
Chương 32: Đồ Bổ
33
Chương 33: Bạn học cùng trường
34
Chương 34: Hiện trường lật xe
35
Chương 35: Nói chuyện
36
Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37
Chương 37: Nhà ở
38
Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39
Chương 39: Phản kích
40
Chương 40: Đầu xuân
41
Chương 41: Lập lại lần nữa
42
Chương 42: Chết đuối
43
Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44
Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45
Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46
Chương 46: Mang cơm
47
Chương 47: Tỷ muội
48
Chương 47-2: Tỷ muội 2
49
Chương 48: Chuyện cũ
50
Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51
Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52
Chương 51: Mê muội bò tường
53
Chương 52: Bán đồ Thêu
54
Chương 53: Tự tin
55
Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56
Chương 55: Té xỉu
57
Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58
Chương 57: Phụ trách
59
Chương 58: Kiếm tiền
60
Chương 59: Chất vấn
61
Chương 60: Gãi ngứa
62
Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63
Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64
Chương 63: Bôi nhọ
65
Chương 64: Đánh tới cửa
66
Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67
Chương 66: Biện pháp
68
Chương 67: Tính sổ
69
Chương 68: Bất an
70
Chương 69: Dự tính đầu xuân
71
Chương 70: Cường thượng!
72
Chương 71: Lại muốn công thức
73
Chương 72: Đuổi đi
74
Chương 73: Khen
75
Chương 74: Đi thi
76
Chương 75
77
Chương 76: Chỗ đặt chân
78
Chương 77: Bắt đầu thi
79
Chương 78: Thi xong
80
Chương 79: Yết bảng
81
Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82
Chương 81: Báo tin vui
83
Chương 82: Phản ứng
84
Chương 83: Phản ứng (2)
85
Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86
Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87
Chương 86: Lương thực
88
Chương 87: Định hôn
89
Chương 88: Ý tưởng
90
Chương 89: Vân Từ Phường
91
Chương 90: Phát hiện
92
Chương 91: Quy mô
93
Chương 92: Lẩu
94
Chương 93: Cà rốt
95
Chương 94: Biến hóa
96
Chương 95: Ấu trĩ
97
Chương 96: Nạp thiếp
98
Chương 97: Ý thức
99
Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100
Chương 99: Tần Phương xuất giá
101
Chương 100: Phân gia
102
Chương 101: Trên đường
103
Chương 102: Trên đường (2)
104
Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105
Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106
Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107
Chương 106: Chê cười
108
Chương 107: Chọc phá
109
Chương 108: Bắt đầu thi hương
110
Chương 109: Thêu Y
111
Chương 110: Báo tin vui thi hương
112
Chương 111: Trên đường về
113
Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114
Chương 113: Thiếu
115
Chương 114: Tỉnh lại
116
Chương 115: Về Lý gia
117
Chương 116: Siêu thoát
118
Chương 117: Động phòng
119
Chương 118: Động Bàn Tơ
120
Chương 119: Chịu ủy khuất
121
Chương 120: Mừng thọ
122
Chương 121: Đại thọ
123
Chương 122: Chống lưng
124
Chương 123: Chèn ép, phân gia
125
Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126
Chương 125: Mang thai
127
Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128
Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129
Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130
Chương 129: Cắt đứt
131
Chương 130: Tên tuổi
132
Chương 131: Đại nhân vật
133
Chương 132: Người Trang gia
134
Chương 133: Diễn xuất
135
Chương 134: Biết người biết ta
136
Chương 135: Sinh sản
137
Chương 136: Đặt tên
138
Chương 137: Một đàn heo con
139
Chương 138: Tấm lòng cha già
140
Chương 139: Thượng kinh thi cử
141
Chương 140: Khó chịu
142
Chương 141: Hoang đường
143
Chương 142: Bình ổn
144
Chương 143: Bắt đầu thi hội
145
Chương 144: Bên ngoài trường thi
146
Chương 145: Theo dõi
147
Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148
Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149
Chương 148: Cuộc thi tú nương
150
Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151
Chương 150: Thi đỗ
152
Chương 151: Ân cần dạy bảo
153
Chương 152: Thi đình
154
Chương 153: Sau thi đình
155
Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156
Chương 155: Tâm tư
157
Chương 156: Thụ quan
158
Chương 157: Về quê
159
Chương 158: Phản ứng
160
Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161
Chương 160: Gia quy
162
Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163
Chương 162: Dạy cho một bài học
164
Chương 163: Nói chuyện với nhau
165
Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166
Chương 165: Cảnh cáo
167
Chương 166: Gặp lại
168
Chương 167: Lý do
169
Chương 168: An bài
170
Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171
Chương 170: Đi làm
172
Chương 171: Đánh nhau
173
Chương 172: Giá y
174
Chương 173: Đá tảng
175
Chương 174: Giá y
176
Chương 175: Thánh tâm
177
Chương 176: Xuất giá
178
Chương 177: Xử trí
179
Chương 178: Thêu phượng bào
180
Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181
Chương 180: Thần phượng
182
Chương 181: Sóng ngầm
183
Chương 182: Nữ nhân trong cung
184
Chương 183: Mì trường thọ
185
Chương 184: Coi thê như mạng
186
Chương 185: Kết
187
Chương 186: Ngoại truyện 1
188
Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
footer(); ?>