Trong phòng tra hỏi, Phó Cục truởng Trương ngồi đối diện Lê Tiểu, cố ra vẻ lật tài liệu trong tay, cười xấu xa: “Cô gái à, thấy cô còn trẻ mà ngông cuồng quá nhỉ? Có biết tôi là ai không?"
Lê Tiểu cúi đầu nhìn móng tay, thờ ơ hỏi ngược: “Ông là ai có quan trọng không?"
Phó Cục trưởng Trương không vui.
Ông ta phá án nhiều năm, có dạng người cứng đầu nào mà ông chưa gặp qua.
Nếu không phải cô nhóc trước mắt có chút nhan sắc thì ông ta đã sớm cho người ép cung rồi.
"Chà, gan cô lớn thật, vào Cục rồi còn không biết hồi cải.
Không sợ tôi."
Lời uy hiếp còn chưa nói hết, cửa phòng tra hỏi bỗng nhiên bị người ở bên ngoài đẩy mạnh ra.
Phó Cục trưởng Trương giật mình, không thèm nhìn đã gào lên: “Ai đấy? Không biết gõ cửa sao?"
Ông ta vừa lời, hai bóng người ngược sáng đã sải bước xông vào.
Phó Cục trưởng Trương nhìn chằm chằm, không nhịn được mà hít ngụm khí lạnh: “Lão Phí...
sao anh về rồi?"
Phí Chí Hồng đoạt lấy tài liệu trong tay ông ta, cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu tôi không quay lại, có phải anh vẫn tính lộng hành trong Cục Cảnh sát không?"
Phó Cục trưởng Trương cười ngượng ngùng: "Không thể nói lung tung được đâu.
Lão Phí à, tôi làm thể là có nguyên do cả..."
"Trương Nhạc Sơn, tốt nhất là anh nên tự cầu bản thân nhiều phúc!" Phí Chí Hồng cầm tài liệu đập vai ông ta, mỉa mai thương hại.
Ngay sau đó, nét mặt ống hòa hoãn hơn, cúi người nhìn Lê Tiếu, áy náy hỏi: “Tiếu Tiếu à, con không sao chứ? Ba nuôi tới muộn, để con chịu tủi rồi."
Lưu Vân: "?"
Phó Cục trưởng Trương Nhạc Sơn: “???"
Lê Tiếu nhìn Phí Chí Hồng, nhếch môi: “Có hơi muộn một tí.
Suýt nữa con đã tưởng rằng ba đã về hưu."
Phí Chí Hồng ôm vai Lê Tiếu nâng cô khỏi ghế tra hỏi, kéo cô ra khỏi cửa.
Ở cửa, ông quay đầu nhìn về phía Phó Cục trưởng Trương đang hoảng sợ: “Trương Nhạc Sơn, kể đến phiền anh giải thích rõ với vị Tổng Giám đốc Vân của Diễn Hoàng này, tại sao lại phải tạm giam Lê Tiếu nhà chúng tôi."
Chân Phó Cục trưởng Trương mềm nhũn, khó khăn để bàn.
Ông ta vừa nghe gì chứ?
Diễn Hoàng? Tổng Giám đốc Vân?
Là Tổng Giám đốc Vân, một trong bốn vị Phong, Nguyệt, Vân, Vũ sao?
Cả đời này Phó Cục trưởng Trường chưa từng sợ gì, ý vào mình có chỗ dựa nên đã sớm hình thành thói quen bắt nạt kẻ yếu.
Nhưng lúc này, ông mờ mịt nhìn Lưu Vân nghiêm nghị, trong lúc hốt hoảng thì lấy điện thoại ra định tìm phao cứu mạng.
"Cậu Thu à, tôi bị cậu hại chết rồi!"
Thu Hoàn vừa về lại công ty, nhìn màn hình cau mày khó hiểu: “Phó Cục trưởng Trương? Ý ông là gì?"
Sau đó, Phó Cục trưởng Trương thoái thác tất cả những suy đoán cùng cách làm của mình.
Thu Hoàn nghe mà ngây người.
Anh ta bảo Trương Nhạc Sơn nhằm vào Lê Tiểu lúc nào cơ?
"Cậu Thu, cậu không thể bỏ mặc tôi được.
Nếu không phải vì giúp cậu, tôi sẽ không chọc phải Tổng Giám đốc Vận của Diễn Hoàng."
Chi có thể nói vị Phó Cục trưởng Trương này quá ngu, rõ ràng không có đầu óc mà cứ thích chỉ vẽ.
Ông ta cầu cứu Thu Hoàn ngay trước mặt Lưu Vân, khác nào đào mộ cho Thu Hoàn, lại còn mất cả mũ ô sa trên đầu.
...
Mấy phút sau, Lê Tiếu an nhàn ngồi trong phòng làm việc của Cục trưởng, liếc nhìn Phí Chí Hồng: "Phiền ba nuôi giữ bí mật chuyện hôm nay giúp con."
Phí Chí Hồng ngồi trước bàn làm việc, quan sát Lê Tiểu một lượt, xác nhận cô không sao mới truy hỏi: “Giữ bí mật thì không vấn đề gì, nhưng con nói cho ba nuôi nghe, rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì?"
“Nói ra thì dài lắm, sau này có dịp thì nói ba nuôi nghe." Lê Tiếu vừa nói vừa nhìn quanh ngoài cửa: "Sao Lưu Vân lại đi cùng ba đến đây thể?".
Updated 1598 Episodes