Chương 6: Chương 6

Edit: Cigarred
Ôn Cẩm Sanh đỡ mẹ, nhìn qua trông hiếu thảo cực kỳ, lại có Đường Song ở bên dịu dàng hiểu ý nói chuyện với mẹ, có thể nói là một nhà vui vẻ hòa thuận.

Lý Đông Ngọc ở bên chào hỏi bạn bè cũ của mình, mặt mũi anh ta không nhỏ, năm nay còn là người có danh tiếng mới nổi, nên không phải bọn họ đều không ngại ngàn dặm xa xôi nghe tin đến đây sao?
Kết giao với cháu trai của Lý Đông Ngọc cũng là kết giao với Lý Đông Ngọc, đến lúc đó cũng dễ chia một chén canh.

Ôn Dư không hiểu những quy tắc xã giao này, chỉ cảm thấy ồn ào, cô cầm ly rượu trốn vào một góc làm người vô hình.
Cô cũng không dám đi gặp mẹ.
Mẹ có ba và Ôn Cẩm Sanh rồi, chỉ sợ đang vui vẻ mình xuất hiện lại mất hứng.

Em họ út cầm ly rượu đứng lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ôn Cẩm Sanh, sắc mặt ửng hồng: "Hôm nay là ngày quan trọng của anh Cẩm Sanh, em có chút tâm ý, chúc anh về sau tiền đồ như gấm."
Em họ út tặng một cái đồng hồ Patek Philippe, lại nũng nịu nói với ba mình không có nhiều tiền tiêu vặt, đây là tiền nửa năm tiết kiệm tặng cho Ôn Cẩm Sanh.

Đại khái là đầu óc có vấn đề, Ôn Dư trợn trắng mắt, ngồi trong góc, uống rượu phục vụ đưa tới.
Cô vẫn luôn không thích em họ út, suốt ngày nịnh nọt, vuốt mông ngựa cho Ôn Cẩm Sanh.

Cô chỉ ngồi uống rượu, nghe họ nói những lời tâng bấc.

Cô cũng hiểu vì sao em họ út lại ôm đùi Ôn Cẩm Sanh, trong nhà cô ta có một anh em, hiển nhiên quyền thừa kế sau này không đến lượt họ nên không thể không nịnh bợ cái đùi vàng Ôn Cẩm Sanh này.
Có Lý Đông Ngọc và Ôn gia chống lưng, xuất phát điểm của Ôn Cẩm Sanh tuyệt đối bỏ xa 99% người khác.
"Xin hỏi cô có cần gì không?" Một phục vụ nho nhã lễ độ thấy cô uống hết sạch ly rượu thì hỏi.
Ngay cả những phục vụ ở đây cũng tinh xảo từ đầu đến chân, Ôn Dư nhìn chằm chằm bộ quần áo cắt may của anh ta, áo sơ mi trắng, áo vest đen, trên người xịt nước hoa Versace.

Mặc dù Ôn Dư bình thường nhưng cô biết nhìn đồ, chỉ vừa nhìn qua ngửi qua cô liền nhận ra.

Đây là nhà hàng Michelin, đương nhiên cần phải chủ ý, chỉ sợ tiền lương của bọn họ cũng sẽ không thấp.
Gặp người đẳng cấp nào thì xịt nước hoa đẳng cấp ấy, Ôn Dư ngước mắt lên nhìn anh at.

Gầy, dường như là con lai, tóc nhuộm hơi xoăn, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn lễ phép.
Nhưng Ôn Dư nhìn không hiểu cái gì.
Anh ta chắc là cảm thấy Ôn Dư đại khái cũng giống những người đó.

Cô nào có tiền, cũng chẳng có tiền đồ, đáp lại như vậy sợ là nghĩ cô gặp chuyện buồn mượn rượu giải sầu, vội vàng đến diễn một màn "anh hùng cứu mỹ nhân".
Trong lòng Ôn Dư có suy đoán, trên mặt vẫn không thể hiện gì, "Anh dùng nước hoa à, là thương hiệu V sao?"
Anh ta gật đầu khẽ cười, một bên mặt còn có lúm đồng tiền, ánh mắt có hơi bất ngờ: "Ôi...!trên người tiểu thư cũng có mùi hương."
Nhưng anh ta không đoán được.

Đại khái có đánh chết anh ta cũng không thể nghĩ trên người Ôn Dư dùng nước hoa rẻ tiền, dùng đồ mấy chục tệ lại có thể ra vào ở nơi như này nhỉ?
"Tôi đoán không ra." Anh ta có hơi buồn bã.
Ôn Dư cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch cũng không nói gì.

Nghĩ rằng người này vẫn còn chuyên nghiệp, không quan tâm cô trông như thế nào, toàn tâm toàn ý tạo ra một chủ đề mờ ám.

Nếu là bình thường Ôn Dư sẽ không để ý đến anh ta, nhưng bây giờ trong lòng cô đang khó chịu.
Cô gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Dường như vẻ tươi cười trên mặt người đàn ông không thể duy trì nổi nữa, cơ mặt căng cứng không thoải mái mà chớp mắt.

Đến khi tay anh ta cũng đổ mồ hôi, Ôn Dư mới chậm rãi cất giọng, khẽ nói: "Anh là người nước ngoài, nghe giọng không giống người ở đây...!Bây giờ cũng sắp đến tết rồi, các anh còn vất vả tăng ca."
Hôm nay cả trang trại được bao, khách nhiều, khối lượng công việc cũng lớn hơn bình thường, càng không thể có bất kỳ sơ suất nào.

Ngược lại lời này của Ôn Dư nói trúng lòng anh ta, anh ta đến thành phố S đã 1 năm, lăn lộn làm việc, muốn vươn lên nếu không cần gì phải nói chuyện với Ôn Dư.
Tính tình cô cũng tốt, không khó chịu như tưởng tượng.

Anh ta chưa thử làm chuyện này bao giờ, cũng thấy Ôn Dư có vẻ ngốc, lại không xinh đẹp, dễ xuống tay hơn.
Ôn Dư vừa nói như vậy, anh ta có hơi dao động.
"À, nhưng hôm nay tiền lương tăng gấp đôi.

Tôi thấy cô ngồi đây một mình, muốn đến nói chuyện với cô..." Anh ta vẫn chưa quên nụ cười tiêu chuẩn của mình, "Bình thường tôi không như vậy, chỉ là nhìn tiểu thư cảm thấy rất thân thiết, trong nhà tôi có một người chị, đã lâu lắm rồi không trở về gặp."
Trong lòng Ôn Dư càng thêm phiền, cô phiền nhất là người ta nói cô đáng thương, sao lại không mở mắt nói lung tung cái gì vậy.

Trong lòng cô càng khó chịu, nét mặt của cô càng trở nên ôn hòa, thời gian này đã được mài giũa dưới sự dạy dỗ của Lý Đông Ngọc.
"Không sao, vừa lúc tôi cũng không có chuyện gì, anh nói chuyện với tôi vậy." Ôn Dư thật ra rất biết nói chuyện chỉ là cô bị người ta ghét nhiều, những người không quen với cô ngược lại sẽ bị cô mê hoặc một hồi.
Tóm lại tính cách thật sự của cô không được lòng người khác, Ôn Dư tự hiểu rõ.
Phục vụ dần thả lỏng, thật sự nói từng chuyện với Ôn Dư, đa số thời gian cô đều ngồi nghe, thỉnh thoảng nói mấy câu, bữa tiệc còn chưa qua nửa thời gian, cô đã hiểu đại khái quá khứ của anh chàng này.
Họ Trương, năm nay 23 tuổi, quê ở thành phố ven biển đến thành phố S làm việc, trước đây có một văn bằng tốt, tiếng anh cũng nói trơn tru, vậy nên mới làm trong nhà hàng cao cấp này, biểu hiện tốt, có lẽ sang năm sẽ được đề bạt lên trưởng nhóm.
Anh ta muốn ở lại thành phố lớn, thật ra tiền lương hiện giờ cũng không thấp chỉ là anh ta không cam tâm, anh ta cảm thấy đây là một công việc không có tiền đồ gì, dù sao hạn mức cũng có hạn chế.

Hơn nữa anh ta vẫn còn trẻ, còn rất nhiều thứ để làm.
Ôn Dư nghe câu được câu không, chống cằm nói, "Tôi biết rồi."
Trong lòng người này đang phân loại.

Khả năng có, tham vọng cũng có, chỉ là không có tiền không có mối quan hệ, muốn tìm một bậc thang để leo lên và cùng một chút bốc đồng.

Anh ta vẫn còn đang nhìn Ôn Dư với niềm mong đợi.

Nhưng hiện giờ anh ta cũng không thật sự trông cậy Ôn Dư sẽ giúp mình, một hơi nói ra những chuyện này trong lòng cũng thoải mái, nhưng thoạt nhìn Ôn Dư không có ý định làm bạn với anh ta.
"Anh để lại số điện thoại, sau này tôi giúp anh tìm cơ hội."
Lời này hoàn toàn chỉ là thuận miệng bịa ra, trong tay cô làm gì có cơ hội gì, chỉ là cô nhìn không chịu nổi, họ Trương cũng cảm thấy Ôn Dư chắc là có nắm chắc.

Anh ta nhìn Ôn Dư, ngượng ngùng nói: "Không...!Không cần đâu, có thể quen biết cô là tốt rồi."
Ôn Dư cũng thuận miệng nói dối, không có gánh nặng gì.

Nói không chừng sau này còn có chỗ dùng được, thay vì nói Ôn Dư giúp anh ta, chi bằng nói anh ta còn có thể giúp Ôn Dư.
Cô thật sự không thoải mái, khi cô ở một mình thì không ai để ý đến cô, đứng trong vầng hào quang thượng lưu này thì những người đó đều như ruồi bọ hút máu, vây quanh đến.
Đuổi người đi, Ôn Dư phát hiện ra mình có hơi say cũng không uống tiếp nữa, chờ Ôn Cẩm Sanh đường hoàng nói ra những lời sáo rỗng đó thì dự tính tìm cơ hội chuồn đi.
Nhưng Ôn Cẩm Sanh đã đi đến, đỡ cánh tay cô, ngửi thấy mùi rượu thì khẽ nhíu mày: "Em uống rượu?"
"Dựa vào cái gì tôi không được uống?"
"Nên uống ít một chút, mẹ không thích đâu, anh cũng vì tốt cho em thôi." Ôn Cẩm Sanh đỡ cô, "Em đi vững một chút, mẹ muốn tìm em, nếu bà ấy thấy em uống rượu chắc chắn sẽ không vui, em biết đấy, bà ấy không vui, ba và cậu cũng không vui."
Ôn Dư lập tức tỉnh rượu.

Vốn đang treo người trên người Ôn Cẩm Sanh, lúc này đột nhiên đứng thẳng lại, sắc mặt tái nhợt.

Ôn Cẩm Sanh vẫn là Ôn Cẩm Sanh, quả nhiên có thể tìm được tử huyệt của cô.
Mình đổi xưng hô của Ôn Cẩm Sanh với Ôn Dư vì lúc này Ôn Cẩm Sanh đang diễn vai quan tâm đến em gái..

footer(); ?>