Chương 17: Số thịt này thuộc về trẫm

"Chuyện này..." Sự khó tin tràn ngập trong đôi mắt đang mở thật lớn của Vân Hiên.

Sau khi bắt được hai con thỏ, Tư Tuyết cầm lấy Chi Huy vô cùng tự nhiên xử lý thịt thỏ. Nàng cắt toàn bộ những thứ có thể ăn trên người con thỏ xuống, không để sót chỗ nào cả.

Hình ảnh này trực tiếp chọc mù mắt của Vân Hiên. Nữ nhân này thế mà lại dám cầm binh khí Chi Huy đứng đầu bảng xếp hạng các loại binh khí của hoàng thượng ra để... làm thịt thỏ!!!

Vân Hiên không nhịn được quay đầu nhìn về phía Quyền Mạch Ngự. Sau khi quay qua, hắn ta phát hiện không ngờ Quyền Mạch Ngự ngay cả một chút phản ứng cũng không có, điều này làm cho hắn ta suýt chút nữa muốn đập đầu chết ở trên cây.

Sau khi Tư Tuyết xử lý thịt thỏ xong, nàng nhanh chóng mang ra bên hồ rửa sạch sẽ. Nàng rửa vô cùng cẩn thận, rửa đến sạch sẽ mới thôi, không vì tiết kiệm thời gian mà chỉ làm qua loa cho có như Vân Hiên. Tiếp đó, Tư Tuyết lại nhảy nhót chạy vào rừng cây, lát sau nhanh chóng ôm một đống cành cây kèm theo một ít nấm trở về.

Thấy Tư Tuyết nhảy nhảy nhót nhót, đôi mắt của Quyền Mạch Ngự chìm xuống, có chút không vui. Thế nhưng hắn không hề nói gì cả.

"Cô nương, ngươi kiếm những cành cây này về làm cái gì? Thật ra số củi trước đó ta kiếm vẫn còn dư mà." Hàn Hâm không nhịn được nói một cậu với Tư Tuyết.

Tư Tuyết khẽ nhún vai một cái, từ chối cho ý kiến, kiên nhẫn giải thích cho Hàn Hâm hiểu: "Ta biết chứ. Thế nhưng những cành cây này ta hái về là để làm hương liệu. Bởi vì chúng có thể khử mùi tanh, còn có thể khiến cho chất thịt càng thêm thơm ngon."

Nghe được những lời giải thích của Tư Tuyết, Hàn Hâm cái hiểu cái không gật gật đầu, không hỏi thêm nữa. Mà Vân Hiên bên cạnh còn tỏ vẻ khinh thường hừ một tiếng.

Nha đầu này thật biết lãng phí thời gian.

Tư Tuyết nhìn Vân Hiên một cái, bày một cái mặt quỷ cho hắn ta xem, suýt chút  nữa làm cho Vân Hiên tức chết.

Tiếp đó, Tư Tuyết không để ý đến Vân Hiên nữa. Nàng mang nấm đi rửa sạch sẽ đặt chung một chỗ với số thịt thỏ kia, sau đó lại dùng Chi Huy chặt bỏ lấy một ít cành cây ngắn, mài thành phấn, rắc lên trên cá.

"Xong, mượn lửa của các ngươi dùng một lát ha!" Tư Tuyết đi tới trước đống lửa cạnh Hàn Hâm, huýt sáo hỏi Hàn Hâm một tiếng.

"Cô nương xin cứ tự nhiên." Hàn Hâm rất lễ phép trả lời một câu.

Tư Tuyết cũng không khách sáo, tiện tay lấy hai cái cành cây, xiên qua thịt thỏ rồi lại lấy lá lớn bọc xung quanh. Sau rồi nàng dùng vài cành cây lớn dựng thành một cái giàn trên đống lửa, dựng xong xuôi mới gác thịt thỏ lên trên đó nướng.

Vân Hiên đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết. Lúc vừa mới bắt đầu hắn ta vẫn còn bày ra một vẻ mặt xem thường, thế nhưng sau đó, khi hương vị món ăn kia dần dần lan tràn ra xung quanh, Vân Hiên chỉ có cảm giác cá nướng trong tay bản thân mình tựa như than đá vô cùng khó nuốt.

Hương vị thơm ngon chui thẳng vào trong lỗ mũi của Vân Hiên làm hắn ta không còn muốn ăn con cá trong tay nữa, hắn ta cứ thế mà tròn mắt nhìn Tư Tuyết.

Thấy Vân Hiên nhìn mình chằm chằm, Tư Tuyết cũng chỉ liếc hắn ta một cái mà không nói gì.

Rất nhanh sau đó, thịt thỏ đã được nướng kỹ, Tư Tuyết lấy thịt thỏ từ trên giá xuống, xé đi lớp lá cây bên ngoài. Theo lớp lá được xé ra, hương vị thơm ngon nhanh chóng bung tỏa ra khắp xung quanh. Nhìn chỗ thịt trong tay Tư Tuyết kia, quả thực là sắc hương vị đầy đủ, hơn nữa còn rất đẹp mắt.

Trước đây khi nàng ở thời hiện đại, những lúc làm nhiệm vụ một mình, đã không ít lần nàng bị vây ở trên núi. Theo số lần bị vây trên núi tăng lên, nàng cũng đã tự nghiên cứu ra cách giải quyết vấn đề ăn uống trên ấy.

Trên núi có rất nhiều thứ có thể ăn được, đều là Tư Tuyết tự mày mò, lần lượt nghiên cứu mới phát hiện ra. Thật ra thức ăn trên núi ở thời hiện đại rất khó tìm, đâu như nơi này, tùy tiện tìm một cái là đã tìm được cả đống lớn.

"Oa a..." Tư Tuyết há mồm, chuẩn bị ăn thịt vừa nướng chín.

Thế nhưng nàng còn chưa kịp cắn xuống thì thịt thỏ trong tay đã bị một bàn tay khác lấy đi mất.

Tư Tuyết bị hành động đó làm cho sửng sốt không thôi. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Quyền Mạch Ngự đang cầm chỗ thịt mà mình vừa nướng.

"Số thịt này thuộc về trẫm." Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, lạnh nhạt nói.

Tư Tuyết tức đến nỗi suýt chút nữa phun ra một búng máu.

Đây là thịt của nàng đấy, là nàng nhọc nhằn khổ sở vồ được, là nàng nhọc nhằn khổ sở nướng chín! Đây là thịt của nàng mà!

Chapter
1 Chương 1: Cứu ta
2 Chương 2: Nếu ngài cứu ta, ta sẽ dốc sức cho ngài một tháng
3 Chương 3: Ngươi không biết trẫm sao?
4 Chương 4: Làm ta sợ chết khiếp
5 Chương 5: Nếu ngươi muốn chết thì cũng dễ lắm
6 Chương 6: Chủ tử!
7 Chương 7: Bắt nạt thị nữ của trẫm, giết không tha
8 Chương 8: Nếu ngươi có ý phản bội trẫm
9 Chương 9: Đưa ta qua đó đi
10 Chương 10: Ngươi thật to gan!
11 Chương 11: Thử có lần sau nữa xem
12 Chương 12: Buồn ngủ thì làm một giấc là được
13 Chương 13: Trẫm không hy vọng sẽ là kẻ thù của ngươi
14 Chương 14: Đâm thẳng đầu vào chỗ chết rồi đấy
15 Chương 15: Ngươi cho rằng bổn cô nương không biết tức giận là gì đấy phải không!
16 Chương 16: Không phiền hoàng thượng phải nhọc lòng
17 Chương 17: Số thịt này thuộc về trẫm
18 Chương 18: Ta cũng muốn!
19 Chương 19: Được rồi, đừng nghịch nữa
20 Chương 20: Còn không mau lăn xuống cho trẫm
21 Chương 21: Món nợ của ngươi, chút nữa trẫm sẽ tính với ngươi
22 Chương 22: Còn dám chạy lung tung nữa, trẫm sẽ chặt chân của ngươi
23 Chương 23: Chủ tử giỏi quá!
24 Chương 24: Chủ tử, ta sợ quá
25 Chương 25: Để ta
26 Chương 26: Ngươi chắc chắn có thể thắng không?
27 Chương 27: Người ngợm toàn máu, đừng đụng vào trẫm
28 Chương 28: Tiến về Cô Vực
29 Chương 29: Ngài có giết hay không?
30 Chương 30: Đủ rồi
31 Chương 31: Chính là ngươi
32 Chương 32: Vẫn tức giận vì khi nãy trẫm không báo thù cho ngươi sao?
33 Chương 33: Ngươi cho rằng bản hộ vệ ăn chay sao!
34 Chương 34: Trẫm cần gọi nàng lúc nào thì phải đến lúc đó
35 Chương 35: Thanh Nha không dám vượt qua quy củ
36 Chương 36: Xin lỗi, ta trượt tay!
37 Chương 37: Chủ tử, ta không phục!
38 Chương 38: Đừng có đụng vào ta, ta tự đi
39 Chương 39: Sao ngươi phiền phức vậy!
40 Chương 40: Thật sự là làm rất tốt
41 Chương 41: Chủ tử, ngài đang làm gì vậy? Làm ta sợ chết khiếp!
42 Chương 42: Trở về, ngươi ở đây chưa đầy ba ngày mà đã muốn ra ngoài rồi à?
43 Chương 43: Có lẽ có thể để nàng ta thử xem
44 Chương 44: Bản hộ vệ là chủ tử của các ngươi
45 Chương 45: Tiểu nha đầu cái đầu ngươi!
46 Chương 46: Ngươi là người của Thái tử điện hạ?
47 Chương 47: Chủ tử, ngươi không tin ta sao?
48 Chương 48: Ngươi nói đúng
49 Chương 49: Chủ tử của chúng ta lợi hại nhất
50 Chương 50: Ta không còn mặt mũi nữa rồi!
51 Chương 51: Ngươi muốn xử lý nàng ta như thế nào?
52 Chương 52: Vì sao ta phải nghe lời ngươi?
53 Chương 53: Cô nương xin dừng bước!
54 Chương 54: Ngươi có thích trẫm không?
55 Chương 55: Yêu ngươi chết mất!
56 Chương 56: Có người muốn giết nàng...
57 Chương 57: Bản hộ vệ muốn xử phạt ngươi theo luật pháp của Cô Vực
58 Chương 58: Muốn thế nào?
59 Chương 59: Muốn làm gì thì tôi đều theo cô
60 Chương 60: Chống đẩy năm trăm cái, không được dừng lại giữa chừng
61 Chương 61: Anh không yêu tôi nữa phải không?
62 Chương 62: Sao anh phải như vậy chứ?
63 Chương 63: Trẫm sẽ ra mặt cho nàng ấy
64 Chương 64: Chủ tử, ta không dám
65 Chương 65: Sao ngài lại không tin ta… ta đánh ngực ngài đấy
66 Chương 66: Chủ tử, nghe ta có được không...
67 Chương 67: Chủ tử… đau…
68 Chương 68: Ta một lòng trung thành với chủ tử
69 Chương 69: Chậm muốn chết, để trẫm
70 Chương 70: Chủ tử, ngài đừng đụng vào nó, sẽ hỏng đấy...
71 Chương 71: Trẫm đưa cho ngươi một cái mới
72 Chương 72: Bị thương ở đâu, để ta xem xem
73 Chương 73: Ta sai rồi được chưa!
74 Chương 74: Lúc này đã bớt giận chưa?
75 Chương 75: Oan có đầu nợ có chủ
76 Chương 76: Đứng lên đi, không phải muốn trẫm bôi thuốc cho ngươi sao?
77 Chương 77: Có phải đây không phải là lần đầu tiên không?
78 Chương 78: Vậy lần này trẫm sẽ dịu dàng hơn, ngươi không được tránh
79 Chương 79: Ngài nhất định phải để ta khóc cho nghe phải không?
80 Chương 80: Thẳng thắn cái đầu ngài ý!
81 Chương 81: Cái đầu… ngài ấy…
82 Chương 82: Chủ tử, ngài không phúc hậu
83 Chương 83: Chủ tử ơi chủ tử, ngài thấy ta học có giống không?
84 Chương 84: Tiểu nữ hơi sợ…
85 Chương 85: Sao không đuổi theo vậy?
86 Chương 86: Không bị thương ở đâu đúng không?
87 Chương 87: Bảo bối
88 Chương 88: Bảo bối, ta nhìn trúng nàng rồi
89 Chương 89: Chủ tử, ngài hung dữ với ta…
90 Chương 90: Ngài vốn không thể quản được ta!
91 Chương 91: Không cần để ý như vậy
92 Chương 92: A! Chủ tử đỡ ta!
93 Chương 93: Đánh chết ngươi cho xong!
94 Chương 94: Ta xui xẻo thế nào chứ?
95 Chương 95: Đều tại ngài!
96 Chương 96: Chủ tử, ta sợ mất mặt
97 Chương 97: Có phải Hoàng thượng đánh ngươi không!?
98 Chương 98: Ta nghe nói gần đây ngươi thắng rất nhiều tiền?
Chapter

Updated 98 Episodes

1
Chương 1: Cứu ta
2
Chương 2: Nếu ngài cứu ta, ta sẽ dốc sức cho ngài một tháng
3
Chương 3: Ngươi không biết trẫm sao?
4
Chương 4: Làm ta sợ chết khiếp
5
Chương 5: Nếu ngươi muốn chết thì cũng dễ lắm
6
Chương 6: Chủ tử!
7
Chương 7: Bắt nạt thị nữ của trẫm, giết không tha
8
Chương 8: Nếu ngươi có ý phản bội trẫm
9
Chương 9: Đưa ta qua đó đi
10
Chương 10: Ngươi thật to gan!
11
Chương 11: Thử có lần sau nữa xem
12
Chương 12: Buồn ngủ thì làm một giấc là được
13
Chương 13: Trẫm không hy vọng sẽ là kẻ thù của ngươi
14
Chương 14: Đâm thẳng đầu vào chỗ chết rồi đấy
15
Chương 15: Ngươi cho rằng bổn cô nương không biết tức giận là gì đấy phải không!
16
Chương 16: Không phiền hoàng thượng phải nhọc lòng
17
Chương 17: Số thịt này thuộc về trẫm
18
Chương 18: Ta cũng muốn!
19
Chương 19: Được rồi, đừng nghịch nữa
20
Chương 20: Còn không mau lăn xuống cho trẫm
21
Chương 21: Món nợ của ngươi, chút nữa trẫm sẽ tính với ngươi
22
Chương 22: Còn dám chạy lung tung nữa, trẫm sẽ chặt chân của ngươi
23
Chương 23: Chủ tử giỏi quá!
24
Chương 24: Chủ tử, ta sợ quá
25
Chương 25: Để ta
26
Chương 26: Ngươi chắc chắn có thể thắng không?
27
Chương 27: Người ngợm toàn máu, đừng đụng vào trẫm
28
Chương 28: Tiến về Cô Vực
29
Chương 29: Ngài có giết hay không?
30
Chương 30: Đủ rồi
31
Chương 31: Chính là ngươi
32
Chương 32: Vẫn tức giận vì khi nãy trẫm không báo thù cho ngươi sao?
33
Chương 33: Ngươi cho rằng bản hộ vệ ăn chay sao!
34
Chương 34: Trẫm cần gọi nàng lúc nào thì phải đến lúc đó
35
Chương 35: Thanh Nha không dám vượt qua quy củ
36
Chương 36: Xin lỗi, ta trượt tay!
37
Chương 37: Chủ tử, ta không phục!
38
Chương 38: Đừng có đụng vào ta, ta tự đi
39
Chương 39: Sao ngươi phiền phức vậy!
40
Chương 40: Thật sự là làm rất tốt
41
Chương 41: Chủ tử, ngài đang làm gì vậy? Làm ta sợ chết khiếp!
42
Chương 42: Trở về, ngươi ở đây chưa đầy ba ngày mà đã muốn ra ngoài rồi à?
43
Chương 43: Có lẽ có thể để nàng ta thử xem
44
Chương 44: Bản hộ vệ là chủ tử của các ngươi
45
Chương 45: Tiểu nha đầu cái đầu ngươi!
46
Chương 46: Ngươi là người của Thái tử điện hạ?
47
Chương 47: Chủ tử, ngươi không tin ta sao?
48
Chương 48: Ngươi nói đúng
49
Chương 49: Chủ tử của chúng ta lợi hại nhất
50
Chương 50: Ta không còn mặt mũi nữa rồi!
51
Chương 51: Ngươi muốn xử lý nàng ta như thế nào?
52
Chương 52: Vì sao ta phải nghe lời ngươi?
53
Chương 53: Cô nương xin dừng bước!
54
Chương 54: Ngươi có thích trẫm không?
55
Chương 55: Yêu ngươi chết mất!
56
Chương 56: Có người muốn giết nàng...
57
Chương 57: Bản hộ vệ muốn xử phạt ngươi theo luật pháp của Cô Vực
58
Chương 58: Muốn thế nào?
59
Chương 59: Muốn làm gì thì tôi đều theo cô
60
Chương 60: Chống đẩy năm trăm cái, không được dừng lại giữa chừng
61
Chương 61: Anh không yêu tôi nữa phải không?
62
Chương 62: Sao anh phải như vậy chứ?
63
Chương 63: Trẫm sẽ ra mặt cho nàng ấy
64
Chương 64: Chủ tử, ta không dám
65
Chương 65: Sao ngài lại không tin ta… ta đánh ngực ngài đấy
66
Chương 66: Chủ tử, nghe ta có được không...
67
Chương 67: Chủ tử… đau…
68
Chương 68: Ta một lòng trung thành với chủ tử
69
Chương 69: Chậm muốn chết, để trẫm
70
Chương 70: Chủ tử, ngài đừng đụng vào nó, sẽ hỏng đấy...
71
Chương 71: Trẫm đưa cho ngươi một cái mới
72
Chương 72: Bị thương ở đâu, để ta xem xem
73
Chương 73: Ta sai rồi được chưa!
74
Chương 74: Lúc này đã bớt giận chưa?
75
Chương 75: Oan có đầu nợ có chủ
76
Chương 76: Đứng lên đi, không phải muốn trẫm bôi thuốc cho ngươi sao?
77
Chương 77: Có phải đây không phải là lần đầu tiên không?
78
Chương 78: Vậy lần này trẫm sẽ dịu dàng hơn, ngươi không được tránh
79
Chương 79: Ngài nhất định phải để ta khóc cho nghe phải không?
80
Chương 80: Thẳng thắn cái đầu ngài ý!
81
Chương 81: Cái đầu… ngài ấy…
82
Chương 82: Chủ tử, ngài không phúc hậu
83
Chương 83: Chủ tử ơi chủ tử, ngài thấy ta học có giống không?
84
Chương 84: Tiểu nữ hơi sợ…
85
Chương 85: Sao không đuổi theo vậy?
86
Chương 86: Không bị thương ở đâu đúng không?
87
Chương 87: Bảo bối
88
Chương 88: Bảo bối, ta nhìn trúng nàng rồi
89
Chương 89: Chủ tử, ngài hung dữ với ta…
90
Chương 90: Ngài vốn không thể quản được ta!
91
Chương 91: Không cần để ý như vậy
92
Chương 92: A! Chủ tử đỡ ta!
93
Chương 93: Đánh chết ngươi cho xong!
94
Chương 94: Ta xui xẻo thế nào chứ?
95
Chương 95: Đều tại ngài!
96
Chương 96: Chủ tử, ta sợ mất mặt
97
Chương 97: Có phải Hoàng thượng đánh ngươi không!?
98
Chương 98: Ta nghe nói gần đây ngươi thắng rất nhiều tiền?
footer(); ?>