Chương 68: Thăm dò địa lao

Không khí trở nên nặng nề, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang bên tai không dứt.

Viên Y Vân nằm trên giường tựa như một minh chứng của lời Khôi Diệu, cả người không ngừng uốn éo, những tiểu trùng màu đỏ kia như những con thuyền nho nhỏ phiêu dạt trên biển lớn mênh mông, lơ lửng dưới những động tác của Viên Y Vân.

Vẻ mặt của Viên Y Vân cũng hóa thành đáng sợ, mắt trừng lớn như muốn rớt cả con ngươi ra ngoài, còn cộng thêm kim châm ghim đầy người của nàng.

Nhìn vào muốn kinh khủng bao nhiêu có bấy nhiêu, Liễu Nhiễm đã sớm chịu không được trốn sang một bên nôn, ngay cả Yên Bản cũng không nỡ quay đầu lại nhìn.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng ta đã phong bế kinh mạch lại rồi mà, tại sao nó vẫn có thể nhúc nhích vậy?" Mộc Phỉ kinh ngạc tiến lên, nàng không hề có chút kiến thức y thuật nào về cổ độc cả, tất cả những phương pháp ứng đối lần này đều là từ sách cổ có ghi một ít về cổ độc mà rút ra, tự mình suy ra phương thuốc.

Sự thật đã chứng minh lý thuyết rất khác so với thực tế, châm cứu là phương diện nàng am hiểu nhất cũng không thu được kết quả gì.

Cũng may nàng không bị luống cuống tay chân, có Khôi Diệu cũng coi như có hậu thuẫn, hai người đồng thời đứng dậy, một người một tay lấy kim châm, một tay dùng ngân châm ghim vào những tiểu trùng đang ngọ nguậy.

Theo từng mũi kim châm, bằng mắt thường có thể thấy rõ những con trùng đang cố gắng giãy dụa dưới những mũi kim vài cái rồi không nhúc nhích gì nữa, sau đó, những hạt máu đỏ như những hạt huyết châu rỉ ra từ những chiếc châm.

Tiếng gào thét của Viên Y Vân nhỏ dần, Khôi Diệu và Mộc Phỉ ra vẻ mừng rỡ, biện pháp này tương đối có hiệu quả.

Chẳng trách Quý Dương Thái Phó nói không gấp, muốn dùng thuật châm cứu còn phải biết kết hợp dược thảo cùng ức chế cổ độc.

Cho tới lúc tất cả cổ độc và khí độc được bức ra khỏi cơ thể của Viên Y Vân, mặt trời đã mau chóng xuống núi.

Mộc Phỉ và Khôi Diệu cùng thu tay lại, thấy Liễu Nhiễm vì Viên Y Vân thầm cầu nguyện tổ tiên, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi một trước một sau ra ngoài.

"Diệu Diệu sư phụ, thời gian qua người đã đi đâu vậy?" Nhàn nhã ngồi ăn trong phòng, Khôi Diệu và Mộc Phỉ ngồi đối diện nhau.

"Ta và U Minh cùng đi biên quan chăm sóc cho tiểu tình nhân kia của con." Khôi gác chân ngồi trên ghế, hoàn toàn không hề để ý tới hình tượng của mình, gắp một cục thịt bò quăng vào trong miệng.

Phụt, mặc dù Mộc Phỉ đã chuẩn bị sẵn tâm lý những vẫn không nhịn được phun ra ngoài, lời nói của sư phự vẫn đả kích người như ngày nào, tiểu tình nhân, khụ, như vậy mà nàng cũng có thể nói ra miệng được.

"Vậy thì xin cho hỏi dạo này tiểu tình nhân của con thế nào rồi?"

"Vô cùng tốt, hoa đào nhiều nở nhiều đóa, chuồn chuồn bươm buớm bay đầy trời."

Mộc Phỉ mỉm cười, nàng đã có thể tưởng tượng ra cảnh Viêm Dục khiến người rung động như thế nào, biên quan cách khá gần bộ tộc du mục, nơi đó phong tục khác với trong thành, vô cùng cởi mở, các cô nương trên thảo nguyên lại vô cùng phóng khoáng, thấy Viêm Dục là một mỹ nam tử khó gặp như vậy nhất định sẽ phơi bày tài năng của mình.

"Con còn cười được? Người gì mà thật không có tim gan!" Bộ dáng của Khôi Diệu như chỉ tiếc sắt không rèn được thành thép: "Con còn không hiểu sao, cái tên hoàng đế nhiều chuyện kia nhất định sẽ chỉ hôn cho tiểu tình nhân của con, cái cô công chúa tên Bách Lý Dao Ức gì đó, nghe nói là đại mỹ nhân, căng nhất là toàn tâm toàn ý muốn làm vợ cho tiểu tình nhân của con, móc tim móc phổi, nửa năm qua càng không ngừng trao thư, nếu không phải Hoàng đế can ngăn, không chừng nàng ta đã bay tới biên quan rồi."

Tay gắp Mộc Phỉ thức ăn của Mộc Phỉ khẽ khựng, nửa năm qua nàng không hề có chút tin tức nào của Viêm Dục, nhưng cái cô Bách Lý Dao Ức kia lại viết thư liên tục nửa năm cho hắn, trong lòng bỗng thấy chua xót nhàn nhạt: "Hắn sẽ để ý sao?"

Khôi Diệu nhìn thoáng qua Mộc Phỉ, giận dữ nói: "Nói tới chuyện này là ta lại thấy tức, lúc mấy tháng đầu hắn không để ý đâu, nhưng sau đó cứ mỗi lá thư hắn lại nhìn tỉ mỉ, mấy ngày trước còn tự thân viết thư hồi âm, nếu không phải vậy còn lâu ta mới nôn nóng trở lại! Con nói xem, chuyện gì đang xảy ra? Hăn vừa đi biên quan tuần nào cũng gửi về một lá thư, còn con thì ngược lại, ba tháng gửi tới một tin đề “ngươi đừng quay về”, nam nhân cũng có lòng tự trọng chứ, con thờ ơ lạnh nhạt như vậy, trong lòng hắn hẳn là nguội lạnh rồi."

"Hắn gửi thư cho con lúc nào? Đến một bức con cũng không thấy!" Trong giọng nói của Mộc Phỉ mang vẻ lo lắng.

Trong sự lo lắng là sự mừng rỡ nhàn nhạt, thì ra hắn vẫn không quên nàng, thì ra là hắn vẫn nhớ nàng. Bận tâm buồn đau trong mấy tháng chợt tiêu tan thành mây khói, tâm tình của nàng cũng tươi sáng hơn.

"Ta cũng cảm thấy con vẫn chưa nhận được, ta thấy Viêm Dục lúc đầu còn chút chán nản, nhưng sau đó thì đã bình thường trở lại, nghĩ lại chắc hắn đã hiểu lý do trong đó, nhất định giữa đường đã xảy ra vấn đề."

Khôi Diệu nói tiếp: "Lần trở lại này của ta một mặt là để chữa cổ độc cho Viên Y Vân, một mặt là để gặp bọn Viên Hạo hỏi rõ tình huống. Đương nhiên là tiện đường thầm điều tra thử xem là ai đã giữa đường phá rối con và Viêm Dục."

Mộc Phỉ rũ mi, còn tra nơi nào nữa chứ, nhất định là hoàng thượng đã cố ý phái người tới giám thị Viêm Dục, chặn tất cả phong thơ gởi cho nàng.

Khôi Diệu để cho Mộc Phỉ nghĩ, ăn đồ ăn một lát rồi sực nhớ ra là lạ ở chỗ nào, sao nàng nói chuyện Viêm Dục sẽ cưới công chúa làm vợ, Mộc Phỉ chẳng có biểu tình kinh ngạc gì hết vậy?

"Con biết chuyện giữa hắn và công chúa, là ai nói con biết?"

Mộc Phỉ kinh ngạc nói: "Là Tứ hoàng tử nha, chẳng lẽ người không biết? Chẳng phải Viêm Dục bảo Tứ Hoàng tử tới tìm con sao?"

Vẻ mặt của Khôi Diệu bắt đầu ngày càng khó coi, nàng hạ đôi đũa, vô cùng nghiêm túc hỏi "Con chắc chắn là Tứ Hoàng tử chứ không phải là Nhị Hoàng tử?"

"Hắn tự xưng là Bách Lý Sở Đằng, là tri kỷ của Viêm Dục, hắn mang cho con một cảm giác khá giống với Viêm Dục, con cũng từng nghe hắn nói tới cái tên Bách Lý này, nói hắn là người mà hắn có ấn tượng rất tốt."

Khôi Diệu yên lòng, dặn dò kỹ lưỡng: "Cũng may, sau này đừng tiếp xúc quá nhiều với người trong hoàng tộc, mặc dù thân phận của con không được công khai, nhưng khó mà để Bách Lý Sở Đằng không để ý tới sự tồn tại của con, ngộ nhỡ bọn họ tìm con gây chuyện, chúng ta lại không có ở bên cạnh, một mình con ứng đối quá nguy hiểm, sơ sẩy có thể bỏ cả mạng."

Mộc Phỉ khéo léo đáp lại, trong lòng lại thầm ảo não, ở cổ đại chỉ có điểm nào là không được tý nào, mạng người cứ như cỏ rác vậy à, ai cũng có thể không để mạng người vào mắt mình, đặc biệt là người trong hoàng gia, luôn tùy ý muốn lấy mạng người khác.

Cái mà nàng không muốn nhất chính là tiếp xúc quá gần với người hoàng tộc, trước là do thân phận của Viêm Dục là thương nhân không liên quan tới hoàng tộc, điều đó còn khiến nàng mừng thầm một thời gian ngắn. Bây giờ thì Viêm Dục có quá nhiều người thân bất do kỷ, làm hoàng thương, hắn gánh vác quá nhiều trách nhiệm, đương nhiên trong đó có liên quan tới cả hoàng tộc, muốn thoát khỏi điều đó không dễ tý nào.

Huống chi, nhìn thái độ của Triều Anh đế với Viêm Dục cũng biết là ông ta không dễ gì bỏ qua cho hắn.

Khôi Diệu đứng dậy vỗ vai Mộc Phỉ: "Đi thôi, con đã gặp qua Bách Lý Sở Đằng rồi, chuyện kia sẽ dễ làm hơn rất nhiều, chúng ta đi tìm hắn, để hắn hiểu quan hệ giữa chúng ta, sau đó tới địa lao xem Viên Hạo một chút."

Địa lao, đúng như nghĩa của nó là một nhà tù dưới lòng đất, dùng để nhốt phạm nhân, chắc chắn và ẩm ướt hơn nhiều so với tù lao trên mặt đất, đa phần để dụng hình với phạm nhân.

Đây là lần đầu tiên Mộc Phỉ tới chỗ cái thể loại này, nàng đạp chân xuống mặt đất ẩm ướt tơi xốp mà có cảm giác như đạp lên xác người, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, hơn nữa trong không khí ẩm mốc còn bốc lên một cái mùi hôi thối xông tới tận óc, càng làm tăng thêm sự nhạy cảm của Mộc Phỉ.

"Hai vị cô nương, người đang ở bên trong, cho các ngài nửa canh giờ, tiểu nhân ở ngoài canh chừng, nếu cần gì thì các ngài cứ gọi." Cai ngục theo lời phân phó của Bách Lý Sở Đằng, vô cùng cung kính với Khôi Diệu mà Mộc Phỉ.

Mộc Phỉ móc bạc vụn từ trong tay áo ra đưa cho cai ngục, nói cảm ơn rồi cùng Khôi Diệu đi qua cánh cửa sắt.

Phía bên kia cánh cửa là một con đường chật hẹp, bị nhốt ở hai bên đa phần đều là những gương mặt quen thuộc, có vẻ mọi người ở Quỷ Trại đều bị nhốt ở đây, cứ hai ba người bị nhốt chung một phòng giam.

Cuối hai gian là phòng giam phân cách, có lẽ Viên Hạo bị nhốt ở đó.

Lần này họ tới chỉ có thể gặp một người, chọn gặp Viên Hạo một phần là vì tiếp xúc khá nhiều với hắn, hơn nữa Viên Hạo mang lại cho người khác cảm giác sạch sẽ tự nhiên, trong đôi mắt thấu hiểu kia ẩn giấu rất nhiều bí mật.

Mục đích của nàng là nói mọi thứ cho Viên Hạo biết.

Khi đến gần, Mộc Phỉ đã nhận ra thân hình đơn bạc kia nay càng gầy gò, chiếc áo khoác cũ nát không hề làm giảm đi sự siêu phàm thoát tục của hắn.

Nghe thấy có tiếng vang, hắn quay đầu lại nở một nụ cười thấu hiểu với Mộc Phỉ, thật ung dung tự tại cứ như là lão bằng hữu lâu ngày gặp lại vậy, đương nhiên, trước hết là phải xem hoàn cảnh của bọn họ đã: "Đã lâu không gặp, Mộc Phỉ, ngươi có khỏe không?"

"Vậy mà ta cho là khi ngươi nhìn ta đầu tiên sẽ hỏi về Vân nhi." Mộc Phỉ đáp lại hắn bằng một nụ cười.

"Cổ độc của nàng hôm nay phát tác, ngươi và sư phụ ngươi đã đồng ý sẽ vì nàng ức chế cổ độc, trừ phi nàng đã không sao, nếu không thì sao các ngươi lại rảnh rỗi mà chạy tới đây chứ.” Nụ cười của Viên Hạo mang theo tia chắc chắn.

"Người của Quỷ Trại ngoại trừ chạy trốn hết thì toàn bộ đều ở trong địa lao này, sao ngươi có thể chắc chắn Vân nhi ở cùng với ta?"

Ánh mắt của Mộc Phỉ sáng lên, nàng rất muốn biết liệu tất cả có phải là do Viên Hạo cố ý sắp đặt hay không, trong việc này thực sự có quá nhiều sự trùng hợp, nàng còn nhớ rõ lúc đầu Viến Hạo có nói với nàng, hắn chính là phúc tinh của Trại Chủ, cái này có thể nhìn ra, chẳng trách hắn liều mình ra tay không ngại chết.

"Ha ha, nếu ta nói tất cả chỉ là sự trùng hợp thì ngươi có tin không?"

"Ngươi có thể nói như vậy sao?" Mộc Phỉ dùng giọng nói y như hắn bật lại.

"Không biết, mặc dù trong đó vẫn có mấy phần trùng hợp, nhưng là có người vì cái gì đó đã tạo nên sự trùng hợp này, rất nhiều sự trùng hợp, thì trở nên không phải trùng hợp, thì thành cố ý rồi."

Lời nói tựa như mở ra một con đường lớn, Mộc Phỉ nghe thấy chợt hiểu, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Viên Hạo, thử xem mức độ chân thật của hắn.

Bên môi Viên Hạo thoát hiện nụ cười nhàn nhạt, để yên cho Mộc Phỉ quan sát, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng: "Muốn hỏi gì? Ta sẽ nói tất cả những gì mình biết."

Khôi Diệu nhàn nhã nhìn Viên Hạo: "Chuyện tiền nhâm Đại Tế Ti, ngươi và Viên trại chủ có liên quan tới bao nhiêu."

Mộc Phỉ quay đầu liếc mắt nhìn Khôi Diệu, nhận ra nàng đang nhìn Viên Hạo chằm chằm, Viên Hạo cũng trầm mặc, khóe miệng từ từ nâng lên một nụ cười khổ.

Chapter
1 Chương 1-1: Nam nhân yêu nghiệt, hắn là cha ta (1)
2 Chương 1
3 Chương 2: Ăn cơm, là cái gì?
4 Chương 3: Vượt qua thời đại khai thông
5 Chương 4: Đại ca ca nhà bên, Tưởng Vũ
6 Chương 5: Không thể động, nguy hiểm
7 Chương 6: Chỉ vào tim nói, đau quá
8 Chương 7: Hắn không biết cởi quần áo?
9 Chương 8: Đến cả đi nhà xí nàng cũng phải dạy?
10 Chương 9: Để cho ma ma(*)hôn một cái
11 Chương 10: Trên xe cùng choáng váng
12 Chương 11: Nữ nhi, ta đây!
13 Chương 12: Thật đẹp, chói mắt quá
14 Chương 13: Nếu như vậy, trả thù lao đây
15 Chương 14: Lời đồn đại là như thế đấy
16 Chương 15: Tự tìm đường chết
17 Chương 16: Phụ thân cướp thức ăn
18 Chương 17: Ta cũng theo ngươi
19 Chương 18: Phụ thân uy vũ
20 Chương 19: Ta là ai?
21 Chương 20: Hắn nói dối nàng
22 Chương 21: Vũ ca ca thật biết quan tâm
23 Chương 22: Dì tới thăm cháu đây
24 Chương 23: Đánh vào mông
25 Chương 24: Ngủ! Quản hắn làm cái gì chứ
26 Chương 25: Xảo Nương
27 Chương 26: Nàng là nương tử của ta
28 Chương 27: Nương, ta sai rồi!
29 Chương 28: Ta sẽ bảo vệ nàng
30 Chương 29: Giống như mông khỉ
31 Chương 30: Ta đâm
32 Chương 31: Bỏ qua cho Liễu nương
33 Chương 32: Đúng thật là hắn
34 Chương 33: Không qua sông thì trước tiên phải hủy cầu
35 Chương 34: Chút ấm áp
36 Chương 35: Mập mờ?
37 Chương 36: Nàng là vị hôn thê của ta
38 Chương 37: Viêm Dục tức giận
39 Chương 38: Tuyệt chiêu để ngừng khóc, hôn
40 Chương 39: So tài giả bộ
41 Chương 40: Ta rất già sao?
42 Chương 41: Rất tự biết mình
43 Chương 42: Emma, thân hình mỹ nam nha
44 Chương 43: Thích thì cứ từ từ mà sờ
45 Chương 44: Chỉ thiếu chút nữa, haizzzz
46 Chương 45: Không có lần thứ ba!
47 Chương 46: Mộng hôn
48 Chương 47-1: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)
49 Chương 47-2: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)(2)
50 Chương 47-3: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)(2)
51 Chương 47-4: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn) (4)
52 Chương 48: Quyết định của Mộc Phỉ, phụ thân nhớ nữ nhân
53 Chương 49: Mỹ nam đột nhiên rơi xuống, người cao lớn, tuyệt đẹp, quyến rũ
54 Chương 50: Vào kinh thành, nhìn trộm thanh lâu
55 Chương 51: Hai nữ nhân ép buộc đùa giỡn nam tử
56 Chương 52: Khôi Diệu giận dữ, quỷ trại kỳ ngộ
57 Chương 53: Diệu Diệu bị thương, Viêm Dục hồi phủ
58 Chương 54: Kỳ ngộ phù hộ, Viêm phủ nước sâu (1)
59 Chương 54-2: Kỳ ngộ phù hộ, Viêm Phủ nước sâu (2)
60 Chương 55: Nữ tử thần bí (nhất)
61 Chương 56: Nữ tử thần bí (2)
62 Chương 57: Giúp Viêm gia giải vây,Viêm Duệ mời
63 Chương 58: Viêm Dục nói, ngươi sẽ đồng ý
64 Chương 59: Mộc Phỉ vào phủ
65 Chương 60: Tuyền Nhi ngã nhào
66 Chương 61: Đụng phải cố nhân
67 Chương 62: Du ngoạn gặp lại
68 Chương 63: Người khác phát điên
69 Chương 64: Nửa đường bị chặn
70 Chương 65: Mời làm phò mã
71 Chương 66: Bách Lý Sở Đằng
72 Chương 67: Cổ độc
73 Chương 68: Thăm dò địa lao
74 Chương 69
75 Chương 70: Đại kết cục
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1-1: Nam nhân yêu nghiệt, hắn là cha ta (1)
2
Chương 1
3
Chương 2: Ăn cơm, là cái gì?
4
Chương 3: Vượt qua thời đại khai thông
5
Chương 4: Đại ca ca nhà bên, Tưởng Vũ
6
Chương 5: Không thể động, nguy hiểm
7
Chương 6: Chỉ vào tim nói, đau quá
8
Chương 7: Hắn không biết cởi quần áo?
9
Chương 8: Đến cả đi nhà xí nàng cũng phải dạy?
10
Chương 9: Để cho ma ma(*)hôn một cái
11
Chương 10: Trên xe cùng choáng váng
12
Chương 11: Nữ nhi, ta đây!
13
Chương 12: Thật đẹp, chói mắt quá
14
Chương 13: Nếu như vậy, trả thù lao đây
15
Chương 14: Lời đồn đại là như thế đấy
16
Chương 15: Tự tìm đường chết
17
Chương 16: Phụ thân cướp thức ăn
18
Chương 17: Ta cũng theo ngươi
19
Chương 18: Phụ thân uy vũ
20
Chương 19: Ta là ai?
21
Chương 20: Hắn nói dối nàng
22
Chương 21: Vũ ca ca thật biết quan tâm
23
Chương 22: Dì tới thăm cháu đây
24
Chương 23: Đánh vào mông
25
Chương 24: Ngủ! Quản hắn làm cái gì chứ
26
Chương 25: Xảo Nương
27
Chương 26: Nàng là nương tử của ta
28
Chương 27: Nương, ta sai rồi!
29
Chương 28: Ta sẽ bảo vệ nàng
30
Chương 29: Giống như mông khỉ
31
Chương 30: Ta đâm
32
Chương 31: Bỏ qua cho Liễu nương
33
Chương 32: Đúng thật là hắn
34
Chương 33: Không qua sông thì trước tiên phải hủy cầu
35
Chương 34: Chút ấm áp
36
Chương 35: Mập mờ?
37
Chương 36: Nàng là vị hôn thê của ta
38
Chương 37: Viêm Dục tức giận
39
Chương 38: Tuyệt chiêu để ngừng khóc, hôn
40
Chương 39: So tài giả bộ
41
Chương 40: Ta rất già sao?
42
Chương 41: Rất tự biết mình
43
Chương 42: Emma, thân hình mỹ nam nha
44
Chương 43: Thích thì cứ từ từ mà sờ
45
Chương 44: Chỉ thiếu chút nữa, haizzzz
46
Chương 45: Không có lần thứ ba!
47
Chương 46: Mộng hôn
48
Chương 47-1: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)
49
Chương 47-2: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)(2)
50
Chương 47-3: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)(2)
51
Chương 47-4: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn) (4)
52
Chương 48: Quyết định của Mộc Phỉ, phụ thân nhớ nữ nhân
53
Chương 49: Mỹ nam đột nhiên rơi xuống, người cao lớn, tuyệt đẹp, quyến rũ
54
Chương 50: Vào kinh thành, nhìn trộm thanh lâu
55
Chương 51: Hai nữ nhân ép buộc đùa giỡn nam tử
56
Chương 52: Khôi Diệu giận dữ, quỷ trại kỳ ngộ
57
Chương 53: Diệu Diệu bị thương, Viêm Dục hồi phủ
58
Chương 54: Kỳ ngộ phù hộ, Viêm phủ nước sâu (1)
59
Chương 54-2: Kỳ ngộ phù hộ, Viêm Phủ nước sâu (2)
60
Chương 55: Nữ tử thần bí (nhất)
61
Chương 56: Nữ tử thần bí (2)
62
Chương 57: Giúp Viêm gia giải vây,Viêm Duệ mời
63
Chương 58: Viêm Dục nói, ngươi sẽ đồng ý
64
Chương 59: Mộc Phỉ vào phủ
65
Chương 60: Tuyền Nhi ngã nhào
66
Chương 61: Đụng phải cố nhân
67
Chương 62: Du ngoạn gặp lại
68
Chương 63: Người khác phát điên
69
Chương 64: Nửa đường bị chặn
70
Chương 65: Mời làm phò mã
71
Chương 66: Bách Lý Sở Đằng
72
Chương 67: Cổ độc
73
Chương 68: Thăm dò địa lao
74
Chương 69
75
Chương 70: Đại kết cục
footer(); ?>