Khắc Lôi Nhã cũng cảm nhận được mấy đạo ánh mắt không tốt này.
“Đó là học viên học viện Húc Nhật.” thanh âm thật thấp của Tẫn Diêm vang lên bên tai Khắc Lôi Nhã. “Hẳn là thí sinh không được chọn để tỷ thí, không phục thắng lợi của tiểu thư.”
Khắc Lôi Nhã liếc qua. Hai thiếu niên và một thiếu nữ đang lạnh lùng nhìn nàng. Khi bắt gặp ánh mắt của nàng liền vội vàng dời đi.
“Ngay cả tư cách được tuyển cũng không có. Còn không bằng được muội muội khổng tước của ngươi.” Ngõa Nhĩ Đa khinh thường nói. Lạp Tây Á đi đường lỗ mũi hếch lên trời, chẳng lẽ không phải là khổng tước?
“Ba người đó đều là chiến sĩ.” Tẫn Diêm khẽ cau mày nhìn ba người kia đang quây lại một chỗ. Họ đang nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Khắc Lôi Nhã không để ý, đặt Bạch Đế trên đầu vai, tra tựa đề của sách tranh. Sách tranh bách khoa toàn thư về ma thú, sách tranh bách khoa toàn thư về yêu thú, còn có sách tranh bách khoa toàn thư về huyễn thú.
Cuốn sách dày cộm, nặng nề cầm thật không thoải mái. Những quyển sách này nàng đưa cho Tẫn Diêm cầm, tìm một cái bàn gần đó ngồi xuống lật xem.
Tẫn Diêm sau lưng Khắc Lôi Nhã nhìn ba người vừa có ánh mắt không tốt đang đi tới. Thiếu nữ cầm đầu đeo trên lưng một thanh kiếm lớn có hình dánh kỳ lạ. Trên khuôn mặt sắc lạnh mang theo ý khinh thường Khắc Lôi Nhã. Hai tên thiếu niên sau lưng nàng khuôn mặt cũng không mang theo ý tốt. Ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng liếc về phía thanh Ma Pháp Kiếm bên hông Tẫn Diêm. Đó là phần thưởng của trận tỷ thí kia. Thật không ngờ Khắc Lôi Nhã lại ban cho kỵ sĩ bảo vệ nàng!
“Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã. Ta, La Môn Ái Lệ Ti thỉnh cầu quyết đấu với ngươi!” Thiếu nữ lạnh lùng âm hiểm nhìn Khắc Lôi Nhã, nói năng đầy nghiêm túc, khí phách.
Tẫn Diêm nghe dòng họ này thì khẽ cau mày. Là thiên kim La Môn sao? Nhà La Môn là danh môn vọng tộc của đế đô. Trong gia tộc cũng có không ít người làm quan trong cung đình.
Quyết đấu?!
Mọi người xung quanh ồ lên, thư viện an tĩnh trở nên huyên náo. Nếu đối phương sợ mà không tiếp nhận quyết đấu thì quả là chuyện vô cùng sỉ nhục. Người thiếu nữ này là Cao Cấp Chiến Sĩ. Khắc Lôi Nhã mặc dù là Ma Vũ Song Tu nhưng nghe nói thành tựu tu vi không cao. Hành động của thiếu nữ này hơi quá mức thì phải?
Mọi người nghị luận ầm ĩ. Bọn họ cũng muốn nhìn phản ứng của Khắc Lôi Nhã.
“Không rảnh.” Khắc Lôi Nhã lật sách tranh, không thèm nhìn thiếu nữ lấy một cái, thản nhiên nói. Dáng vẻ không chút để ý của nàng khiến xung quanh đều ngây ngốc.
Mọi người kinh ngạc nhìn Khắc Lôi Nhã. Nàng có biết cự tuyệt đối phương như vậy là vũ nhục lớn nhất hay không? Lời nói này khiến đối phương cho dù có liều mạng cũng phải đuổi giết nàng bằng được. Vậy mà nàng không có chút để ý nào, tùy ý cự tuyệt. Chẳng lẽ nàng cho rằng quyết đấu là mời ăn cơm hay sao?
Quả nhiên, mặt thiếu nữ Ái Lệ Ti đã biến thành màu gan heo. Nàng cắn răng, tức giận dâng lên trong lòng. Hoa si tự đại này, mới học sơ sơ Đấu Khí đã cho rằng mình là vô địch. Nếu ngày đó người đấu với Phong Dật Hiên là mình, hắn sẽ thất bại thảm hại hơn! Tài nghệ mà Khắc Lôi Nhã biểu hiện chẳng qua chỉ là Cao Cấp Kiếm Sĩ mà thôi! Nếu là mình, Phong Dật Hiên sẽ bị thảm bại còn khó nhìn hơn! (đứa nhỏ này suy nghĩ ngây thơ quá. Người ta sẽ ngoan ngoãn đứng để ngươi đánh sao? Khắc Lôi Nhã là tính kế người ta. Những thủ đoạn âm hiểm ấy là bẩn thỉu, cấp thấp trong mắt ngươi, ngươi sao áp dụng được) => đoạn này là tác giả viết, iem nó xin giữ nguyên @.@
“Người nhà Hi Nhĩ đều không có cốt khí, không có thực lực như vậy sao? Vậy nên ngươi không dám nhận khiêu chiến của ta sao?” Ái Lệ Ti cười lạnh, kịch liệt giấu giếm lửa giận trong lòng, châm chọc.
“Người nhà Hi Nhĩ được giáo dục tốt. Không như người đàn bà đanh đá kêu to hét lớn ở thư viện an tĩnh.” Không đợi Khắc Lôi Nhã lên tiếng, một thanh âm lạnh lẽo nhẹ nhàng chen vào.
Mọi người xôn xao, quay đầu lại nhìn, thấy Lạp Tây Á đang lạnh lùng nhìn bên này. Lời nói vừa rồi là của nàng. Thì ra nàng vẫn ở đây. Từ khi Khắc Lôi Nhã vào thư viện nàng đã thấy.
Mặt Ái Lệ Ti lúc trắng lúc xanh. Biểu hiện mới vừa rồi của nàng quả thật đúng là không được giáo dục tốt. Thư viện đế đô là nơi tụ tập người tài. Có thể mượn sách ở đây đều không phải người bình thường. Lời nói vừa rồi của nàng không ổn chút nào. Nàng phục hồi tinh thần lại, hối hận không thôi. Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Thiên tài Lạp Tây Á, không phải ngươi đã thua rất thảm sao. Suýt nữa mất tính mạng không nói, còn thiếu chút nữa khiến cho nước ta phải hổ thẹn.” (hâm quá u.u) Ái Lệ Ti đã sớm nhìn không vừa mắt Lạp Tây Á. Thiên tài ma pháp gì chứ. Ma Pháp Sư mà bị chiến sĩ lại gần còn không phải tương đương với chết?
Sắc mặt của Lạp Tây Á biến đổi, muốn phát tác.
Thanh âm nhẹ nhàng mềm mỏng của Khắc Lôi Nhã chen vào: “Ngay cả tư cách so sánh cũng không có, ngươi còn sủa loạn gì ở chỗ này? Ngươi tiếc là cuối cùng nước ta không phải chịu hổ thẹn, hay đang giận ngươi không có tư cách ra sân khiến cho nước ta phải chịu hổ thẹn?” Lời nói của nàng ác độc. Đối với loại quý tộc tự cho là đúng, Khắc Lôi Nhã chưa bao giờ có hảo cảm.
“Ngươi!!!” Ái Lệ Ti giận dữ, rút kiếm trên lưng chỉ vào Khắc Lôi Nhã.
Không khí trong thư viện trở nên khẩn trương.
“Ha ha.” Khắc Lôi Nhã chậm rãi đứng dậy. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười tuyệt luân. Trong nháy mắt nàng làm cho thần hồn người ta điên đảo. Nhưng lời nói của nàng lại không như vậy: “Người phụ nữ đanh đá, đi thôi. Ta tiếp nhận lời quyết đấu của ngươi. Ra ngoài! Không được ảnh hưởng tới người đọc sách ở đây.” Giọng nói dịu dàng, nụ cười kiều mỵ làm cho người ta thất hồn lạc phách, khiến cho người ta hoàn toàn quên mất nội dung lời nói đầy độc ác.
Thật độc ác! Trong đầu Ngõa Nhĩ Đa lập tức nổi lên ý nghĩ này. Không thể chọc nữ nhân! Sự dịu dàng lúc này là một đao giáng xuống. Cảm giác này thật quá “tuyệt vời”. Bị nàng làm thịt còn giúp nàng lau đao (giống như bị bán còn giúp người ta đếm tiền =)) Ngõa Nhĩ Đa tổng kết ra kinh nghiệm sâu sắc: khi tiểu ác ma mỉm cười chính là thời điểm đáng sợ nhất.
Khắc Lôi Nhã chậm rãi rời chỗ ngồi, đi về phía cửa. Lúc nàng lướt qua Lạp Tây Á, đáy mắt Lạp Tây Á thoáng qua một tia lo lắng. Hai chữ thật thấp nhẹ nhàng truyền tới: “Tỷ tỷ…”
Khắc Lôi Nhã khẽ quay đầu, nhẹ nhàng gật đầu với Lạp Tây Á, sau đó đi ra ngoài.
Lạp Tây Á ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện, mềm mỏng, nhàn nhạt.
Khắc Lôi Nhã đi trước, Tẫn Diêm theo sau.
Ái Lệ Ti cắm kiếm về trên lưng, mặt tràn đầy tức giận theo sau. Lửa giận ngập trời trong mắt của nàng. Nàng hung tợn nhìn Khắc Lôi Nhã, hận không thể băm Khắc Lôi Nhã thành trăm mảnh. Hoa si đáng hận này! Dám nói nàng như vậy!
Lạp Tây Á cũng đi theo. Bên cạnh là những người ủng hộ nàng. Phía sau cùng là một đám người đông nghẹt. Họ vốn muốn đến thư viện tìm tài liệu. Vừa nghe nói Khắc Lôi Nhã đón nhận quyết đấu liền kích động chạy tới xem náo nhiệt.
Khi bọn họ thấy rõ đối tượng quyết đấu của nàng liền giật mình. Là La Môn Ái Lệ Ti. Ái Lệ Ti có bài danh là chiến sĩ đệ tam của học viện Húc Nhật. Mới mười ba tuổi đã đạt tới tài nghệ Đại Kiếm Sĩ. Thật làm cho người ta phải liếc nhìn. Mà Khắc Lôi Nhã chỉ là Ma Pháp Sư có tiêu chuẩn Cao Cấp Kiếm Sĩ. Tài nghệ Ma Pháp Sư của nàng còn chưa có chân chính khảo nghiệm.
Cuộc tỷ thí này nhà nào sẽ thắng?
Quảng trường rộng rãi trước thư viện rất nhanh bị bao vây đến giọt nước cũng không lọt. Hơn nữa nhân số càng ngày càng tăng lên.
“Thật vui mừng vì ngươi đón nhận quyết đấu.” Ái Lệ Ti cười lạnh, cắn răng nghiến lợi nói. Sự hài lòng hiện rõ trong mắt, giống như thắng lợi ngay lập tức sẽ thuộc về nàng.
“Bắt đầu đi!” Khắc Lôi Nhã chỉ nhàn nhạt nói một câu.
“Đợi chút.” Ái Lệ Ti lại lành lạnh nói “Như vậy thật không thú vị. Đánh cuộc đi!”
“Hả?” Khắc Lôi Nhã khẽ nhíu mày.
“Nếu ta thắng, ta muốn lấy kiếm của kỵ sĩ của ngươi! Nếu ta thua, kiếm của ta sẽ là của ngươi.” Ái Lệ Ti rút thanh kiếm kỳ lạ trên lưng mình ra, cắm xuống đất. Phiến đá dùng để chế tạo quảng trường lập tức có một vết nứt.
Muốn thanh Ma Pháp Kiếm của Tẫn Diêm?!
Updated 198 Episodes