Xung quanh tối đen. Ánh sáng của binh khí chạm vào nhau chỗ Tẫn Diêm đang đối chiến với chiến sĩ kia không đủ để chiếu sáng. Cặp tỷ muội song sinh la hoảng lên, tức giận mà mắng Ma Pháp Sư của bọn chúng: “Tên ngu ngốc kia, chiếu sáng nhanh lên. Không có bóng dáng chúng ta khống chế bằng cách nào?”
“Đối phương có Pháp Sư Hắc Ám!” Giọng nói nóng nảy của tên Ma Pháp Sư kia truyền đến.
“Pháp Sư Hắc Ám thì sao? Nhanh lên!” Tỷ muội song sinh mắng mỏ.
Tiếng xé gió và tiếng kêu sợ hãi vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Kiều Sở Tâm xác định nơi phát ra tiếng vang liền bắn liên tiếp vài mũi tên. Ma Pháp Sư đối phương cảm nhận được điểm khác lạ nên lập tức bày ra kết giới.
“Trốn sau cây!” Lý Minh Ngữ hô lên. Nếu Kiều Sở Tâm bắn tên công kích đối phương thì đối phương cũng đã xác định được vị trí của bọn họ.
Mọi người nhanh chóng trốn sau gốc cây. Quả nhiên chỗ họ vừa đứng xuất hiện mấy quả cầu lửa.
Khuôn mặt thanh tú của Ngõa Nhĩ Đa lúc này tràn đầy bạo ngược. Vừa nghĩ tới tình trạng chỉ còn một hơi thở của Khắc Lôi Nhã là hắn phát điên lên. Đối phương dám sử dụng cách đánh lén hèn hạ như vậy! Ngõa Nhĩ Đa nấp sau cây, nhìn bóng đêm rồi chậm rãi đọc thần chú. Một đám sương mù màu đen hướng về phía đối diện.
“A!” Tiếng thét chói tai truyền đến, kèm theo đó là tiếng vật thể ngã xuống đất. Tiếng này là của đôi tỷ muội song sinh. Hiển nhiên hai người đã bị đánh ngã.
Ngõa Nhĩ Đa sửng sốt. Khí đen của hắn chưa làm gì đối phương, cũng không thấy người khác ra tay. Vậy bên kia hoảng sợ cái gì?
“Cái gì thế này?!” Tỷ muội song sinh sợ hãi kêu.
“Câm miệng, đừng nói. Đối phương sẽ phát hiện được vị trí của chúng ta.” Một giọng nói thật thấp mắng hai ả.
“Con mẹ nó. Ngươi còn ở đó mà nói nữa? Bây giờ chúng ta có thể động được sao?” Giọng nói ẻo lả nhũn cả chân tràn đầy tức giận. Vừa dứt lời thì lại hối hận. Chẳng khác gì hai ả đang báo cho đối phương là mình không thể nhúc nhích được, cứ việc công kích đi.
Không ai thấy được khuôn mặt bừng tỉnh ngộ của Đông Phong Hầu. Hắn đang lẩm bẩm gì đó. Người này vĩnh viễn chậm chạp như vậy. Khắc Lôi Nhã bị thương và Lãnh Lăng Vân bị khống chế mà hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hiện tại hắn đã hồi hồn lại, cảm giác mình cần phải làm gì đó.
“Là tinh linh nguyên tố Thổ cấp thấp!!” Trong giọng nói của Ma Pháp Sư đối phương rốt cuộc cũng có sự hốt hoảng “Đối phương có Triệu Hoán Sư!” Ngõa Nhĩ Đa nghe vậy mới hiểu ra Đông Phong Hầu chậm lụt kia đang thi triển Thuật Triệu Hoán của hắn.
Lên tiếng để lộ ra vị trí, cơ hội tốt như vậy sao mọi người có thể bỏ qua được. Tên của Kiều Sở Tâm bắn như mưa. Tiếng mũi tên ma pháp đụng vào kết giới vang lên ầm ầm. Có thể tưởng tượng được Ma Pháp Sư đối phương phải cố gắng chống đỡ như thế nào.
Lãnh Lăng Vân rất muốn ra tay nhưng ma pháp của hắn có thuộc tính ánh sáng, một khi thi triển sẽ khiến xung quanh sáng lên. Điều này sẽ tạo cơ hội cho đối phương thi triển ma pháp khống chế bóng dáng. Lãnh Lăng Vân đứng sau gốc cây, bàn tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Lần đầu tiên trong lòng hắn có cảm giác không cam lòng.
“A, chuyện gì vậy? Tại sao?” Giọng đối phương mang theo kinh hoảng và lo lắng, cả sự nghi ngờ nữa. Sau đó giọng nói nhỏ dần.
Khóe miệng Ngõa Nhĩ Đa hiện lên nụ cười lạnh. Bóng tối là thiên đường của hắn. Chỉ có trong bóng tối hắn mới có thể muốn gì được nấy. Bên kia không cần phải để ý nữa. Bọn chúng mải ứng phó với Thuật Triệu Hoán của Đông Phong Hầu nên quên mất làn khói đen của hắn đang lặng yên không tiếng động đến gần. Làn khói đen này là ma pháp hại người Ngõa Nhĩ Đa am hiểu nhất, mang đến hiệu quả khiến đối phương tê liệt.
Bên này, Tẫn Diêm phân tán lực chú ý của chiến sĩ to lớn mạnh mẽ. Hắn hơi phân tâm một chút là Tẫn Diêm chiếm được lợi thế! Thắng bại đã phân!
“Hừ!” Ngõa Nhĩ Đa hừ lạnh, đứng lên, phất tay tiêu trừ toàn bộ khí hắc ám. Xung quanh dần sáng lên. Thần thú lơ lửng giữa không trung đang chậm rãi xoay tròn. Ánh sáng bảy màu trải khắp không trung.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bốn người đối diện ngã xuống đất, không thể nhúc nhích được. Đôi song sinh kia còn bị bốn cánh tay nhỏ bé màu nâu cầm chặt. Chỗ bị bàn tay cầm hiện ra vết máu. Quả nhiên là tinh linh hệ Thổ cấp thấp do Đông Phong Hầu chậm lụt đó gọi ra.
“A!” Một tiếng kêu khổ sở thảm thiết truyền đến. Mọi người quay đầu nhìn thì thấy cánh tay của chiến sĩ to lớn mạnh mẽ kia đã bị Tẫn Diêm chặt xuống. Máu tươi tung tóe. Cái búa khổng lồ rơi xuống. Tẫn Diêm không cho chiến sĩ đối phương có cơ hội mà lưu loát đâm một kiếm vào ngực hắn, ghim chặt hắn trên mặt đất. Chiến sĩ trừng lớn đôi mắt, khóe miệng tràn máu tươi, nhìn chằm chằm vào Tẫn Diêm mà chưa tắt thở.
“Đại ca!” “Đại ca!”
Mấy người bị tê liệt không thể nhúc nhích trên đất kêu lên rất thảm thiết, thê lương, giọng nói nhỏ đến đáng thương. Toàn thân bị tê liệt nên đầu lưỡi chúng cũng cùng chung cảnh ngộ.
“Hừm, hừ!” Ngõa Nhĩ Đa cười âm trầm, chạy đến đối diện. Phép thuật tê liệt có hạn nên phải tranh thủ thời gian xử lý những người này.
Lý Minh Ngữ bế Khắc Lôi Nhã theo sau mọi người. Đông Phong Hầu chậm lụt kia vẫn còn ngồi chồm hổm ở trên đất lẩm bẩm chỉ huy những nguyên tố tinh linh cấp thấp kéo chân hai ả kia. Tên chậm lụt này bị Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm mắng cho một trận. Tạp Mễ Nhĩ thì bảo người bị trói chặt muốn thoát thân liền gọi động vật biển đến giải cứu thì trí thông minh đến đâu được chứ? Lúc này Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm mới bỏ qua cho Đông Phong Hầu với vẻ mặt đầy vô tội.
Mọi người vọt tới, nhìn mấy người đang ngã trên đất. Trên mặt bọn chúng đều là đau xót bi thương và thù hận nhìn về hướng Tẫn Diêm. Tẫn Diêm vẫn chưa rút kiếm khỏi người chiến sĩ kia.
Mặt Lý Nguyệt Văn tràn đầy tức giận xông lên đầu tiên, vọt đến trước mặt hai ả sinh đôi, móc ra chủy thủ muốn đâm vào tim hai ả. Đáy mắt hai ả lộ ra vẻ kinh hoàng. Đây là lần đầu tiên chúng cảm nhận được Tử thần ở gần như vậy.
“Đợi đã!” Ngõa Nhĩ Đa quát bảo Lý Nguyệt Văn dừng lại.
“Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi xem trọng hai tỷ muội này?” Lý Nguyệt Văn giận dữ, quay đầy quát to.
“Sao có thể.” Ngõa Nhĩ Đa cau mày, nói đầy khinh thường “Cứ giết bọn chúng như vậy thì lợi cho chúng quá.”
Lý Nguyệt Văn vừa nghe thì sắc mặt hòa hoãn lại. Nàng nâng chủy thủ lên xẹt qua cổ tay của một người. Máu tươi chảy ra, ả ta kêu thảm một tiếng. Lý Nguyệt Văn cầm chủy thủ xẹt qua tay người còn lại.
“Ngươi nói đúng. Trực tiếp đâm chết thì quá lợi cho chúng.” Lý Nguyệt Văn cắn răng nghiến lợi, trong giọng nói tràn đầy thù hận. Nàng đứng dậy, giẫm chân lên vết thương, hung hăng nghiến. Vẻ mặt ả kia đầy khổ sở, mắng nhỏ. Không ai hiểu được tâm tình của Lý Nguyệt Văn lúc này. Nàng đả thương Khắc Lôi Nhã nên trong lòng bị bao phủ bởi sự ân hận. Cùng sống chung với Khắc Lôi Nhã nên nàng đã rất thích nha đầu nhìn có vẻ ghê tởm này.
“Tẫn Diêm, giết chiến sĩ đó đi.” Khắc Lôi Nhã nhẹ giọng nói. Trong giọng nàng không mang theo chút tình cảm nào.
“Đừng! Van cầu các ngươi. Đừng làm vậy.” Mặt bốn người tê liệt ngã trên đất đầy thống khổ. Chúng cầu xin tha thứ.
“Ta hận nhất là thứ người như các ngươi! Không biết xấu hổ! Ta nhổ vào!” Hạ Thiên đá một cước vào người Ma Pháp Sư ở gần nàng nhất, hung hăng mà nhổ nước bọt. Nàng nổi giận, mắng: “Lúc các ngươi giết người chắc là vô cùng thoải mái nhỉ. Người khác cầu xin tha thứ có bao giờ các ngươi tha cho họ không? Đến lượt mình thì lại kêu cha gọi mẹ, cầu xin tha thứ. Sao phải tha cho các ngươi? Các ngươi có thể tùy tiện giết người mà người khác thì không sao?”
Mặt bốn người nằm dưới đất xám như tro tàn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng. Bọn họ biết tất cả đã kết thúc tối nay.
Mặt Tẫn Diêm không có biểu tình gì, dùng sức rút kiếm trên ngực chiến sĩ kia ra, giơ lên cao rồi đâm xuống, lưu loát chặt đầu chiến sĩ kia đi. Máu tươi văng tung tóe khắp nơi. Mặt nước màu đen bị nhiễm sắc hồng nhìn hết sức quỷ dị.
“Các ngươi là đồ súc sinh!” Ma Pháp Sư khô gầy cắn răng nghiến lợi, trong đáy mắt ngập tràn thù hận. Bọn chúng không thể ngờ được có một ngày mình sẽ thua trong tay người khác, càng không ngờ được đại ca vô cùng cường đại của chúng sẽ bị người ta chặt đầu! Bây giờ bọn chúng không thể nhúc nhích được. Bọn chúng chưa bao giờ trải qua hiểm cảnh như thế này!
“Ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng.” Hạ Thiên đạp một cước lên mặt Ma Pháp Sư, học theo bộ dạng của Lý Nguyệt Văn, hung hăng mà nghiến. Nàng vừa nghĩ tới chuyện mình bị khống chế mà tổn thương Khắc Lôi Nhã, không thể đối mặt với Khắc Lôi Nhã được thì trong lòng rất khủng hoảng.
“Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Giết nhanh lên. Thần thú sắp ra đời rồi.” Khắc Lôi Nhã cau mày, nói rất khó khăn.
“Đúng vậy. Giết nhanh đi. Tình trạng tê liệt này không quá lâu đâu.” Ngõa Nhĩ Đa móc chủy thủ của mình ra, ngồi xuống, không tìm đến nơi yếu hại của đối phương mà nhắm ngay tay, chân và bụng mà đâm loạn lên. Máu tươi vung ra, bay trước mặt hắn như những bông tuyết. Tiếng kêu nho nhỏ của đối phương vang lên. Đầu tiên là tiếng chửi mắng, sau đó yếu dần, chuyển thành cầu xin tha thứ. Ngõa Nhĩ Đa không cử động, sâu trong đáy mắt là sự tức giận và thù hận. Nhất là khi đâm tới hai ả song sinh kia thì hắn càng đâm mạnh vào tay của chúng hơn. Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên không ngừng. Không có ai ngăn cản một màn đẫm máu này, kể cả Thánh tử Lãnh Lăng Vân của thần điện Quang Minh. Mặt Lãnh Lăng Vân vẫn lạnh lùng mà nhìn cảnh tượng trước mắt, không hề có ý đứng ra ngăn cản. Những người này đáng chết. Còn chết thế nào thì hắn không quan tâm.
Hạ Thiên không chịu nổi cảnh tượng đẫm máu này, quay đầu lại, ngồi xổm xuống ói. Những người khác thì dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn, không hề cử động.
“Được rồi, Ngõa Nhĩ Đa. Đừng lãng phí thời gian nữa.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng nói. Ngõa Nhĩ Đa hừ lạnh, quơ chủy thủ cắt động mạch cổ của từng người trong bọn chúng.
Làm xong tất cả, Ngõa Nhĩ Đa chậm rãi đứng dậy, thở ra một hơi dài. Hắn quay đầu, định hỏi thăm thương thế của Khắc Lôi Nhã thì lại đối diện với đôi mắt lành lạnh của Lãnh Lăng Vân.
“Ngươi là Pháp Sư Hắc Ám?” Giọng nói lạnh lùng hờ hững của Lãnh Lăng Vân vang lên. Trong giọng nói mang theo ý tứ hàm súc.
Updated 198 Episodes