Chương 20: Ngoại Truyện

Tôi đã thích thầm một cô gái được mấy năm.

Chúng tôi gặp nhau từ khi còn nhỏ, tôi biết cô ấy nhờ em họ của tôi.

Cô ấy tên là Lâm Tang Vãn, là một cô gái vô cùng đáng yêu, lúc còn bé có hơi mập mạp nhưng khuôn mặt rất có nét, luôn thích đuổi theo sau tôi gọi “anh Ôn Kỳ”.

Ban đầu tôi cũng chỉ bảo vệ cô ấy như em gái mình, nhưng dần dần sự bảo vệ này lại chầm chậm thay đổi.

Không biết từ bao giờ mà cô bé suốt ngày chạy theo tôi bỗng nhiên đã lớn đến vậy.

Mà hình như tôi cũng không còn coi cô ấy chỉ đơn giản như em gái nữa, nhưng trước khi tôi còn chưa nhận ra vấn đề này thì cô ấy đột nhiên chạy đến tỏ tình với tôi.

Đời này tôi cũng không dám quên cảnh ngày hôm đó.

Khi đó là lúc hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà rơi vào lông mày khóe mắt cô ấy, xinh đẹp đến khó tin.

Cô gái nhỏ lúc ấy có dáng người thon gầy, làn da trắng nõn, mái tóc đen cắt ngắn ngang tai, đôi mắt to sáng ngời, xinh xắn như một chú nai con đầy năng động.

Khiến người ta vừa liếc nhìn đã thấy trong lòng ngứa ngáy.

Cô ấy dùng đôi mắt ướt sũng nhìn tôi chằm chằm, thổ lộ vô cùng thẳng thắn:
“Anh Ôn Kỳ, chúng ta ở bên nhau đi.


Đã nhiều năm qua mà tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác đầy kinh hoàng và xúc động lúc đó.

Trong giây lát, đáy lòng tựa như một dây cung yên tĩnh bị người ta gạt một cái, tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập trong lồng ng.ực, nhảy loạn lên vô cùng rõ ràng.

Thế nhưng sau khi xúc động qua đi, tôi dần bình tĩnh lại.

Tôi cố tình làm mặt nghiêm túc để dọa cô ấy, muốn cô ấy yên tâm mà học tập, hơn nữa còn phạt cô ấy chạy ba cây số.

Từ khi còn nhỏ cô ấy đã chơi thể thao rất kém, bình thường chỉ chạy có tám trăm mét mà đã kêu trời trách đất rồi, nhưng lần đó cô ấy lại thật sự cắn răng chạy theo tôi.

Toàn bộ quãng đường tôi đều chạy cùng cô ấy.

Thật ra tôi cũng không hiểu tại sao hồi đó tôi lại nghiêm khắc với cô ấy như vậy.

Rõ ràng cô ấy là một cô gái nhỏ thích những thứ đẹp đẽ và làm nũng, nhưng tôi lại luôn yêu cầu khắt khe và ra tiêu chuẩn cao với cô ấy, bởi vì trong tiềm thức tôi luôn muốn giúp cô trở nên tốt hơn.

sau đó đứng ngang hàng với tôi, đợt đến lúc thích hợp thì thổ lộ với cô ấy rồi cùng sánh vai cạnh nhau.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, yêu cầu của tôi đối với chính bản thân mình còn nghiêm khắc hơn.

Có thể là do cách giáo dục của gia đình, từ nhỏ đến lớn tôi luôn tin tưởng và làm theo nguyên tắc “hạng nhất”.

Tôi muốn mạnh mẽ trong mọi lĩnh vực, cố gắng đạt được hạng nhất trong mọi thứ.

Tôi mãi mãi là “con nhà người ta” trong mắt tất cả mọi người, sự xuất sắc của tôi khiến cho người ta vô cùng phẫn nộ.

Kể cả Tang Vãn.

Nhưng mỗi lần nghe thấy cô ấy dùng giọng điệu đầy oán giận khen tôi “lợi hại đúng là không phải con người”, tâm trạng tôi đều rất tốt.

Sau đó tôi không nhịn được mà tiếp tục yêu cầu cô rất nghiêm khắc.

Tôi muốn giúp cô gái tôi thích ngày càng tốt hơn, dù chỉ một chút.

Nhưng tôi chưa từng suy xét xem cô ấy có muốn thay đổi hay không.

Tang Vãn là một cô gái rất đặc biệt, cô ấy luôn tỏ ra rất hiểu chuyện và luôn cố gắng hết sức để đạt được yêu cầu của tôi, nhưng tôi biết thật ra bên trong cô ấy cũng rất phản nghịch.

Sự phản nghịch của cô ấy đã bị những yêu cầu nghiêm khắc của tôi gắt gao đè lại.

Cho đến khi-
Vào năm đầu tiên cô học đại học, tôi ra nước ngoài.

Thật ra tôi đã hơi do dự khi phải đưa ra sự lựa chọn, nên ở lại bên cạnh cô ấy, những chuyện kia tính sau, hay nên ra nước ngoài học tiếp xong khi nào quay về sẽ thổ lộ với cô ấy đây?
Tôi đã do dự rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra lựa chọn.

Ra nước ngoài trước, chờ khi nào quay lại thì tôi sẽ đến thổ lộ với cô ấy.

Tôi cứ nghĩ cô gái đã tỏ tình với tôi bằng đôi mắt sáng ngời trong ký ức kia sẽ luôn như vậy.

Nhưng khi từ nước ngoài trở về, tôi phát hiện ra tất cả đã thay đổi.

Cô gái của tôi không còn là cô bé ngây thơ như chú nai con hồi đó nữa, bên cạnh cô ấy là đám bạn trai hết tên này đến tên khác, nhìn cô ấy quyến luyến những tên đó khiến tôi vừa khổ sở lại vừa hối hận.

Nếu lúc đó cuối cùng tôi chọn cô ấy chứ không phải là ra nước ngoài, liệu mọi chuyện có khác đi không?
Nếu như tôi thổ lộ với cô ấy khi tốt nghiệp, có lẽ chúng tôi sẽ luôn yên bình ở bên nhau.

Nhưng trên cõi đời này, thứ không thiếu nhất chính là nếu như.

Dù vậy tôi vẫn tin rằng bây giờ cô ấy chỉ quá ham chơi thôi, vẫn muốn chơi thêm một chút, tôi vẫn sẽ là bến bờ cuối cùng của cô ấy.

Nhanh nhấ???? ????ại ﹍ ТRu MТR????Y????N.

VN ﹍
Nhưng cho đến khi một người khác xuất hiện.

Bạch Trạm.

Tôi đã từng nghe nói về anh ta từ lâu rồi, anh ta rất nổi tiếng ở Đại A này, tình tình đào hoa.

Theo lý thuyết thì tôi sẽ không để tâm đến loại hải vương đó, với tính tình và quá khứ của anh ta thì Tang Vãn cũng chỉ là một trong những mục tiêu của anh ta mà thôi.

Nhưng vào một đêm nọ, khi tôi đến quán bar để đón Tang Vãn thì không ngờ lại gặp anh ta.

Ánh mắt anh ta nhìn Tang Vãn rất quen.

Bởi vì tôi đã từng nhìn thấy nó qua gương không biết bao nhiêu lần.

Tôi bắt đầu lo lắng, lo lắng rằng anh ta thật sự nghiêm túc, càng lo lắng hơn là ngay từ giây phút đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta, tôi đã biết hình như anh ta chính là mẫu người mà Tang Vãn thích.

Vì thế tôi bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô ấy, thậm chsi còn bắt đầu chuẩn bị tỏ tình.

Cho đến khi-
Một lần tôi tình cờ bắt gặp bọn họ đang nói chuyện trước cửa ngôi nhà ma.

Thật ra hai người cũng không làm gì hết, chỉ hút thuốc và trò chuyện với nhau, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy sợ hãi.

Vì tôi phát hiện ra hình như ánh mắt cô ấy nhìn anh ta không giống những người khác.

Mặc dù chính cô cũng chưa nhận ra điều đó.

Mà tôi chưa bao giờ có được ánh mắt như thế, cho dù lúc cô ấy còn nhỏ, ngây thơ tỏ tình với tôi cũng chưa từng như vậy.

Tôi bắt đầu hoảng sợ, mặc dù tôi đã biết trước kết quả nhưng tôi vẫn muốn thổ lộ với cô ấy.

Trong quán bar, chúng tôi đều ngồi uống rượu, tôi mượn rượu để tỏ tình với cô ấy.

Nhưng tôi nhìn thấy trong mắt cô ấy có sự khiếp sợ và ẩn trong đó là từ chối.

Có lẽ cô không biết rằng thật ra phản ứng trong nháy mắt của cô khi nghe tôi thổ lộ đã cho tôi biết trước kết quả rồi.

Với tôi vẫn là không cam lòng.

Tôi thổ lộ với cô ấy và đề nghị cô ấy cùng thử hẹn hò trong một ngày.

Thật ra cái gọi là hẹn hò trong một ngày này cũng là một lời tôi tự nhắn nhủ chính bản thân mình.

Tôi đã tự hứa với bản thân rằng nếu hôm đó có thể khiến cô ấy cảm thấy phù hợp với tôi thì chúng tôi sẽ thuận theo mà ở bên nhau.

Nếu như hết ngày mà phát hiện chúng tôi không hợp nhau thì tôi sẽ vui vẻ rời sân, dùng thân phận bạn bè để bảo vệ cô ấy cả đời.

Cuối cùng-
Kết quả rất rõ ràng.

Chúng tôi thật sự không hợp nhau.

Mà cô ấy cũng dùng một ngày hẹn hò với Bạch Trạm như vậy, nhưng họ trực tiếp đến với nhau.

Tôi không biết ngày hôm đó bọn họ đã trả qua những gì, nhưng cô ấy đã đăng lên vòng bạn bè một bức ảnh hai người lặng lẽ nhìn vào camera và mỉm cười.

Cả hai đều rất đẹp đôi, nụ cười cũng xuất phát từ trong lòng.

Có thể thấy cô ấy rất hạnh phúc khi ở bên anh ta.

Trong cả cuộc đời của con người, hạnh phúc vậy là đủ.

Sau khi chắc chắn rằng cô ấy đang hạnh phúc, tôi quyết định ra nước ngoài một lần nữa.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn tự yêu cầu chính mình những khuôn mẫu cao nhất, yêu cầu bản thân phải luôn xuất sắc và luôn đứng đầu.

Nhưng sau đó tôi mới phát hiện, tôi cũng không phải là thần thánh.

Tôi có thể giành được giải nhất trong các cuộc thi, nhưng lại không thể kiểm soát được trái tim của mình.

Nhìn thấy bọn họ hạnh phúc, tôi cũng sẽ không kìm được mà buồn bã, ghen tị, sau khi nghĩ rất nhiều, tôi vẫn quyết định ra nước ngoài.

Trước khi ra nước ngoài, chúng tôi cùng nhau ăn một bữa cơm, bọn họ cùng đưa tôi đến sân bay.

Khoảnh khắc trước khi chia tay, tôi ôm tất cả mọi người, đương nhiên kể cả cô ấy nữa.

Thật ra đến tận lúc đó tôi vẫn còn có tâm tư riêng.

Tôi ôm tất cả mọi người thực ra chỉ là muốn ôm cô ấy một cái trước khi chia tay.

Tôi nói với cô ấy rằng hãy sống thật hạnh phúc, trong lòng cũng khẽ nói rằng nếu như em không vui, anh sẽ lập tức quay về, anh hứa đấy.

Đối với tôi mà nói thì ngày hôm đó chẳng có gì quan trọng nữa, xuất sắc hay không không quan trọng, công danh không quan trọng, bổng lộc cũng không quan trọng, khiến Lâm Tang Vãn hạnh phúc mới là quan trọng nhất.

Chỉ tiếc là người có thể khiến cô ấy hạnh phúc là người kia, không phải tôi.


Sau khi ra nước ngoài, có thể là do chênh lệch múi giờ, cũng có thể là do vẫn còn bận tâm nhiều thứ, hay có lẽ là vì một mình tha hương nơi nước ngoài, tôi không còn tinh thần để chiến đấu trong công việc và học tập như trước nữa, tóm lại, có một thời gian dài tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, cả đêm không ngủ được.

Nếu cứ thế thì cơ thể tôi sẽ không thể chịu đựng nổi mất.

Sau đó các đồng nghiệp khuyên tôi nên đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng tôi từ chối, chỉ đến hiệu thuốc gần đó mua ít thuốc an thần.

Nhưng tôi đã gặp một cô gái ở hiệu thuốc.

Sau khi trò chuyện thì tôi được biết chúng tôi cùng quê, em nhỏ hơn tôi hai tuổi, đang học ở một trường gần đó và làm việc bán thời gian ở đây.

Em có mái tóc màu đen ngắn ngang tai, đôi mắt sáng ngời và giọng nói dịu dàng.

Khoảnh khắc nhìn thấy em đó, tôi bỗng hơi sững sờ.

Trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt trong kí ức, nhất là đôi mắt sáng kia, to tròn như chú nai con vậy.

Thuốc có tác dụng rất tốt, trạng thái tinh thần của tôi dần hồi phục, tôi và cô gái ấy cũng trở thành bạn bè.

Em có một cái tên rất đẹp: Hứa Như Hinh.

Như Hinh, như mới.

Tất cả đều mới toanh, ý nghĩa rất đẹp.

Em là một cô gái rất vui tươi, tính tình năng động, có một đôi mắt to và sáng, lúc cười rộ lên như một chú nai con vậy.

Chúng tôi có rất nhiều sở thích giống nhau và cũng có nhiều ý tưởng không bàn mà hợp.

Tôi không thể kiềm chế được mà rung động.

Nhưng tôi lại không dám thổ lộ, thậm chí có mấy lần em đã ngầm ra hiệu trực tiếp nhưng tôi đều cố tình bỏ qua.

Bởi vì tôi không chắc chắn rốt cuộc tôi thích em hay chỉ qua em để nhớ đến cô bé tôi đã thầm thích trong ký ức kia.

Cho đến một lần nọ tôi phải chuyển đến nơi khác.

Đối với tôi thì đây là một cơ hội rất tốt, nhưng nếu tôi nắm bắt lấy cơ hội này thì tôi phải chuyển đến thành phố khác.

Còn Như Hinh phải tiếp tục ở lại đây để học.

Có lẽ cuộc đời chính là như vậy, luôn phải đối mặt với hết lựa chọn này đến lựa chọn khác.

Lần thứ hai đối mặt với sự lựa chọn kiểu này, tôi lại do dự.

Đêm hôm đó tôi đã mua rất nhiều rượu về nhà, tự uống một mình đến say mèm.

Sau khi uống say, tôi chạy đến dưới tầng nhà Như Hinh, gọi điện thoại cho em.

Em nghe máy rất nhanh, giọng mũi hơi nặng, hình như là vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ.

“Chuyện gì thế?”
Em nhẹ giọng nói như mê sảng, từng câu từng chữ, từng âm tiết cũng làm trái tim tôi rung động.

Tôi cầm điện thoại im lặng một lúc lâu, sau đó không kìm được mà nhẹ nhàng nói: “Anh muốn gặp em.


Trong điện thoại, em cười nhẹ, giọng nói linh động: “Được.


Sau đó, bóng dáng em xuất hiện trước cửa sổ trên tầng, giọng nói đầy bất ngờ xen lẫn vui vẻ vang lên bên tai tôi: “Anh đang ở dưới rồi sao? Em xuống ngay đây!”
Hai phút sau, em vội vàng chạy xuống tầng, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.

Tôi vội vàng cởi áo ngoài ra khoác lên người em, trong chốc lát lời nghẹn trong họng, không biết phải nói gì.

Nói rằng tôi định chuyển đến thành phố khác, đến để chào tạm biệt người bạn là em sao? Nói rằng tôi thích em, muốn ở bên em à? Hay là nói là tôi thích em, nhưng ngay cả tôi cũng không chắc chắn là tôi thật sự yêu em, hay yêu khuôn mặt có chút giống cô ấy trong ký ức của tôi nữa?
Nhưng em lại lên tiếng nói trước tôi.

Ban đêm hơi lạnh, cô rụt vai lại, đến gần dùng áo khoác của tôi bọc cả hai lại, em chủ động chui vào lòng tôi, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp ấm áp lại mềm mại.

Em ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt ướt sũng như chú nai con, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên quyết.

Em nói:
“Ôn Kỳ, làm bạn trai em đi.


Em lặng lẽ nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên định: “Em không biết rốt cuộc là anh đang lo lắng về điều gì, cũng không tin là anh không thích em.

Nếu như chúng ta đều thích đối phương thì ở bên nhau không được sao?”
Em khẽ mỉm cười, từng câu từng chữ lặng lẽ đánh trúng trái tim tôi trong đêm tối.

“Con người mà, hạnh phúc là quan trọng nhất.

Ôn Kỳ, em tin là chúng ta ở bên nhau chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ.


Có lẽ là do tôi đã quá say, cho nên sau khi em nói xong mấy lời đó, tôi liền bất chấp tất cả mà hôn em.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đã nghe theo trái tim của mình.

Nhưng cơn say rõ ràng đang tan dần theo làn gió đêm.

Thứ khiến cho tôi say có lẽ chính là đôi mắt sáng ngời như chú nai con kia.


Người ta đều nói rằng nghĩ lại quá khứ mà kinh hoàng, có lẽ là bởi mọi người luôn dần trưởng thành.

Cho nên khi nhìn lại mới biết được trước kia mình đã làm đúng hay sai.

Sau khi ở bên Như Hinh, cuộc sống của tôi đã thật sự thay đổi, cũng giống như tên của em, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Cũng nhờ sau khi ở bên em, tôi mới hiểu được-
Trước kia tôi có nhiều tình cảm với Tang Vãn như vậy, có lẽ đó cũng không phải là yêu.

Đó là ưa thích, là bảo vệ, là chiều chuộng, là chiếm hữu, nhưng không phải là tình yêu.

Yêu không phải là chiếm hữu, cũng không phải là ép cô ấy thay đổi trở nên”xuất sắc” như mình muốn, yêu là sẽ hết lòng vì cô ấy, muốn khiến cô ấy hạnh phúc, để cô ấy được là chính bản thân mình.

Vì thế sau khi ở bên Như Hinh, tôi không bao giờ ép buộc em phải trở thành người tốt hơn.

Tôi chỉ hy vọng em là em, là chính mình.

Em không cần phải trở nên hoàn hảo.

Tôi ghét lười biếng nhưng lại thích nhìn bộ dạng ngủ nướng của em, tôi ghét sự trì trệ, nhưng tôi thích nhìn em nằm trong lòng tôi nói sau này chúng ta mua một căn nhà vừa vừa là được rồi, nuôi hai con mèo và một con chó, tìm một công việc nhàn hạ, đến ngày nghỉ thì ở nhà xem phim cùng nhau, tôi thấy như vậy rất yên bình, tô cùng tán thành.

Sau đó, tôi và Như Hinh quay về nước.

Bởi vì tôi nhận ra có lẽ là do sự giáo dục của gia đình mà từ nhỏ đến lớn tôi luôn kiên định với “Thuyết xuất sắc”, nhưng thật ra đó cũng không phải là điều tôi muốn.

Trong suốt ba mươi năm làm việc của cuộc đời, tôi đã chăm chỉ hơn tất cả mọi người, tôi cố gắng hết sức để học tập, làm việc, cố gắng để bản thân mình trở nên xuất sắc.

Nhưng mà.

Tôi cũng đã bỏ qua rất nhiều, bỏ qua sự hạnh phúc đã từng nằm trong tầm tay, bỏ qua những người quan trọng, cũng bỏ qua đoạn thanh xuân tươi đẹp nhất trong cuộc đời.

Người thì có chí riêng, có người luôn đuổi theo danh lợi, có người chạy theo cái gọi là thành công, cũng có người chỉ thích sự yên bình an tĩnh.

Cái gọi là xuất sắc cũng không khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, ngược lại, tôi thấy cô đơn hơn bất cứ ai.

Mà sự xuất hiện của Như Hinh đã giúp tôi hiểu được so với thành công, tôi cần một người thật sự muốn ở bên tôi hơn.

Vì thế cuối cùng tôi đã bỏ qua cơ hội kia, sau khi Như Hinh tốt nghiệp thì cùng em trở về nước.

Sau khi về nước, chúng tôi liền tổ chức đám cưới.

Mà lúc này đã trôi qua ba năm kể từ khi tôi rời đi.

Nghe nói Tang Vãn và Bạch Trạm cùng chọn ở lại trường để nghiên cứu, hơn nữa Bạch Trạm đã cầu hôn thành công, hai người tổ chức tiệc đính hôn với sự chứng kiến của cha mẹ hai bên, chuẩn bị sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì kết hôn sau.

Khi tôi và Như Hinh về nước, hai người họ và Nghiêm Khách cùng đến sân bay đón chúng tôi.

Thật ra trước khi gặp nhau tôi cũng thấy hơi lo lắng, Như Hinh đã năn nỉ tôi nói chuyện quá khứ, em đã biết chuyện quá khứ của tôi, tất nhiên là cũng biết Tang Vãn.

Tôi còn tưởng em sẽ nói thứ gì đó, nhưng mà không có.

Hình như em và Tang Vãn rất hợp nhau, sau khi gặp nhau không được bao lâu đã như chị em qua nhau mấy năm, hay người khoác tay nhau đi trước, để lại ba người chúng tôi ở đằng sau.

Tôi, Nghiêm Hách, Bạch Trạm, ba người đàn ông kề vai nhau mà đi, bầu không khí có hơi im lặng.

Cuối cùng Bạch Trạm vẫn lên tiếng trước, anh ta liếc nhìn Như Hinh ở đằng trước, giọng điệu chân thành: “Chúc mừng anh.


Tôi cười cười: “Cảm ơn.


Mấy năm này, thi thoảng tôi sẽ liên hệ với Tang Vãn, lúc gọi điện cho Nghiêm Hách, thi thoảng cậu ấy cũng sẽ đề cập đến tình hình hiện tại của Tang Vãn và Bạch Trạm cho tôi biết.

Bạch Trạm rất tốt với cô ấy.

Bọn họ gần như là ở bên nhau dưới sự chứng kiến của toàn trường, lúc trước hai người cũng không được yêu thích lắm, nhưng có lẽ cả hai đều là kiểu trái tim mạnh mẽ, không phải người sẽ thay đổi vì những lời đồn đại, ba năm qua, những âm thanh phản đối đó đã tan biến gần hết, thậm chí bọn họ còn trở thành truyền thuyết trong chuyện tình yêu ở Đại A.

Dù sao thì ai mà ngờ một tên tổ sư đê tiện của Đại A với một người phụ nữ lưu manh thay bạn trai như thay áo, được toàn trường công nhận lại đến bên nhau chứ.

Hơn nữa hai người lại nói chuyện rất nghiêm túc.

Ba năm qua, không ai nghe thấy bất cứ chuyện xấu gì về họ.

Tôi lấy lại tinh thần, nhìn Như Hinh đang nhiệt tình nói chuyện với Tang Vãn ở phía trước, có thể thấy được rằng ở bên Bạch Trạm, trong đôi mắt cô ấy đã mất đi sự nghịch ngợm và nổi loạn như trước kia, nhiều hơn là sự bình tĩnh.

Chắc chắn Bạch Trạm đã chăm sóc cho cô ấy rất tốt.

Vậy mới có thể để cô ấy bằng lòng ở lại bên cạnh anh ta, hoàn toàn ổn định lại.

Cô ấy hạnh phúc là được rồi, điều đó cũng chứng minh rằng sự lựa chọn lúc trước của cô ấy là đúng.

Trên đường trở về, Nghiêm Hách huyên thuyên một số chuyện thú vị trong hai năm qua, đợi cậu ấy nói xong thì tôi mới chợt nhớ đến:
“Bạn gái của cậu đâu? Nói chuyện thế nào rồi?”
Giọng Nghiêm Hách hơi dừng một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Đang ở nhà nghỉ ngơi.


“Cơ thể không thoải mái sao?”
“Không phải, chỉ là… có chút vấn đề nhỏ thôi.


Tôi nghe vậy thì hơi lo lắng, lúc đang muốn hỏi thăm thì lại nghe thấy Tang Vãn đang ngồi ở ghế sau nói: “Đừng nghe cậu ta nói, chút vấn đề nhỏ ấy chính là cậu ta sắp làm cha đấy.


Tôi sửng sốt.

“Thật sao?”
Nghiêm Hách gật đầu, không kiềm chế được mà nở nụ cười: “Ừ, được hai tháng rồi, chỉ là cơ thể cô ấy hơi yếu, bây giờ đang nôn nghén khó chịu nên tôi không đưa cô ấy đến đây, lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy đến khách sạn, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.


Tôi vội vàng trả lời.

Thật là vui.

Cái tên Nghiêm Hách lúc trước luôn ngốc cùng Tang Vãn ở quán bar giờ sắp lên chức bố rồi, lúc trên đường trở về cậu ấy nói rằng cậu ấy và bạn gái đã chuẩn bị hôn lễ xong rồi, dù sao thì ba tháng sẽ lộ thai ra nên chuẩn bị kết hôn và tháng tới.

Lúc ăn cơm tối.

Chúng tôi có sáu người, hai người một đôi.

Lúc ăn cơm tôi tình cờ nhắc đến Chu Mộ, dù sao hai năm qua cũng không liên hệ với cậu ta, chỉ có thi thoảng đến khi năm mới thì cậu ta sẽ gửi một lời chúc tới.

Tang Vãn trả lời: “Cậu ấy ra nước ngoài rồi.


“Ra nước ngoài?”
Nghiêm Hách từ trước đến nay không giấu được chuyện gì, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, hình như là ở ngay cạnh thành phố của cậu, cậu ấy không đến thăm cậu sao?”
Tôi lắc đầu.

Đừng nói là đến tìm tôi, ngay cả liên lạc với tôi cũng không.

Nghe Nghiêm Hách nói thì thi thoảng Chu Mộ sẽ liên lạc với cậu ấy, nghe nói cậu ta sống rất tốt, hình như còn nói là còn một người bạn gái nước ngoài nữa.

Nghiêm Hách xem ảnh, là một em gái rất nóng bỏng, dựa bên cạnh Chu Mộ, cười rất xinh đẹp.

Đêm đó, mọi người tâm sự với nhau chút chuyện, uống rất nhiều rượu.

Tang Vãn uống say, nằng nặc kéo Bạch Trạm đòi chơi cờ gì đó, hai người tung xúc xắc, người thua sẽ phải nói ra một người yêu cũ.

Chơi thì chơi, không hiểu sao hai người lại dựng đứng lên.

Cuối cùng thì Bạch Trạm thắng.

Tang Vãn uống say không phục, nhất quyết xắn tay áo lên muốn đi tán tỉnh hai chàng trai đã có chủ ngay tại đây, bị Bạch Trạm khuyên can mãi.

Anh ta nghiêng người nói gì đó bên tai cô ấy, cô ấy lập tức bật cười, nhướng mày, đôi mắt như phát sáng: “Thật sao?”
Bạch Trạm lập tức gật đầu, nhẹ giọng dỗ dành cô ấy.

Sau đó tiểu tổ tông nổi tiếng đã uống say thì cực kỳ khó dỗ lại thật sự yên tĩnh ngồi bên cạnh anh ta.

Tôi cười cười nhìn sang hướng khác, quay đầu nhìn Như Hinh.

Bây giờ tất cả mọi người đều đã tìm thấy nơi mình thuộc về, thật tốt quá.

Dưới mặt bàn, tôi lặng lẽ nắm lấy tay Như Hinh, cùng đan chặt mười ngón tay với em.

Tôi thích em, bởi vì em là Hứa Hinh Nhi, không phải vì em giống ai đó trong ký ức, cũng không phải vì đôi mắt của em giống ai.

Chỉ đơn giản vì, em là em.

Tất cả chúng ta đều cùng buông bỏ quá khứ, sẽ cùng tiến lên phía trước, gặp được tương lai của mình.

Tương lai của tôi, chính là ở bên cô gái này.

(Hết)
CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI TRUYỆN.

footer(); ?>