Chương 1-1: Khám phá quán mỳ hữu gian

Điện thoại “Tinh” một tiếng, Giang Mi Ảnh vươn cánh tay trong chăn ra, lần sờ tìm di động trên tủ đầu giường, cô cầm lấy điện thoại, mở hai mắt lơ mơ ra, vừa nhìn thấy đã lập tức cáu tỉnh cả ngủ.

“Kính gửi ngài Hàn Đống, chúng tôi dùng giàu sang làm bột mì, sự nghiệp thành công làm bơ đường, vui vẻ hạnh phúc làm trứng gà, cùng với sự phục vụ tỉ mỉ của chúng tôi để nướng thành một chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào, chúc ngài sinh nhật vui vẻ! Ngân hàng Trung Quốc.”

Trong lòng dấy lên một đợt khó chịu, mắt Giang Mi Ảnh trợn tròn, chuyển điện thoại thành chế độ im lặng, ném lên bên gối. Đoán trước được hôm nay sẽ còn bảy tám cái ngân hàng khác và công ty chứng khoán gửi tin nhắn sinh nhật.

Hàn Đống!

Cái tên hư hỏng này đã tồn tại trong cuộc đời Giang Mi Ảnh suốt ba năm qua, như một bóng ma như có như không, từng giây từng phút nhắc nhở cô, rằng trên thế giới có một người tên như vậy.

Giấc ngủ ngon bị phá hỏng, Giang Mi Ảnh cũng không ngủ được nữa, cô bò dậy với cái đầu ổ gà, dùng sức thở ra một hơi dữ dội, rồi lê dép đến phòng vệ sinh.

Giang Mi Ảnh trong gương, hai quầng thâm mắt rất đậm, minh chứng cho việc đêm qua thức cày phim điên cuồng. Khuôn mặt nhỏ không bằng bàn tay, cằm nhọn, mắt to, Giang Mi Ảnh có một gương mặt ưa nhìn. Cô có mái tóc nâu thẳng, giờ phút này đang rối bù xù. 

Giang Mi Ảnh của hiện tại, cũng rất mảnh mai.

Cô chớp chớp mắt, nhếch miệng cười với mình trong gương, hai mắt tức khắc cong thành vòng trăng khuyết. Giang Mi Ảnh vỗ vỗ khuôn mặt mình, chậm rãi thở ra nhẹ nhõm, phấn chấn tinh thần, đánh răng rửa mặt.

Buộc tóc thành một búi đằng sau, cô thay đồ thể thao, Giang Mi Ảnh chạy bộ buổi sáng nửa tiếng trong khu nhà.

Sáng sớm tháng ba, không khí trong lành nhất. Vẫn còn chút se lạnh trong không khí, nhưng mùa xuân đã tới rồi. Cây cỏ trong khu nhà đã dần thay áo mới xanh lục. Giang Mi Ảnh ngắm nhìn mà tâm trạng thật thoải mái.

Tai nghe đang phát bài hát của ban nhạc rock của Nhật Bản ONE OK ROCK, đây là khám phá gần đây của Giang Mi Ảnh, danh sách phát phù hợp nhất để chạy bộ.

“We’ll fight fight till there’s nothing left to say —— tinh ——”

Ca khúc đang phát đến đoạn cao trào, nhiệt huyết của Giang Mi Ảnh cũng đang sôi trào lên, thì giai điệu phát trong tai nghe lại bị âm thanh báo tin nhắn cắt đứt.

Tiết tấu chạy bộ của Giang Mi Ảnh bị gián đoạn, hô hấp rối loạn, cô dừng chân, thở hắt ra, mở điện thoại ra xem.

“Kính gửi ngài Hàn Đống, hôm nay là sinh nhật ngài, nhân ngày tốt lành này, ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc xin gửi lời chúc ngài sinh nhật vui vẻ, cuộc sống hạnh phúc.”

Giang Mi Ảnh vừa trông thấy tin nhắn liền giận dữ, sinh nhật của cô còn không được ngân hàng gửi tin nhắn! Vậy mà tin nhắn chúc sinh nhật của Hàn Đống lại toàn gửi đến điện thoại cô!

Chắc bởi vì cô đang dùng số điện thoại cũ bỏ đi của người khác!

Sau khi thi đại học, gia đình Giang Mi Ảnh chuyển đến thủ đô, cô cũng đỗ vào Đại học Truyền thông Thủ đô.

Cô nhớ rõ đó là một buổi sáng trước kỳ thi cuối kỳ năm ba, cô trượt tay một cái, không cẩn thận đánh rơi điện thoại vào cống thoát nước. Trừ trượt môn ra, cô còn tổn thất thêm một chiếc điện thoại iPhone và sim di động, đó thật sự là một ngày tồi tệ.

Cuối cùng, cô đi cửa hàng, chọn mãi chọn mãi, còn bỏ thêm tiền để mua một tài khoản số đẹp có ngày sinh nhật của thần tượng mình, cô vui đến không chịu nổi.

Kết quả vừa mới thay sim điện thoại xong đến ngày hôm sau cô hối hận liền, không nói đến việc phải nhận một đống cuộc gọi quấy rầy, mà bởi vì còn năm trăm tệ tiền điện thoại không thể chuyển nhượng được, nên tạm thời cô không thể đổi số điện thoại! Chưa kể đến đó là tài khoản số đẹp cô phải bỏ tiền ra mua, chứa ngày sinh nhật của thần tượng cô, cực kỳ hiếm có.

Cô cảm giác mình đã bị lừa, nhưng cũng không còn cách nào, không đổi hay bỏ được, chỉ có thể cố gắng chặn các cuộc gọi quấy rối, kéo bọn họ vào danh sách đen.

Sau đó số điện thoại này dùng một chút cũng đã ba năm.

Kết quả hiện tại cô đã quay lại Phù Thành, cũng vì đã dùng quen số điện thoại này, nên cô lười đổi.

“…” Giang Mi Ảnh xem xong tin nhắn thì yên lặng cất điện thoại đi, đá hòn đá dưới chân.

Cô không chạy nữa! Bực cả mình!

Trở lại căn hộ độc thân của mình, Giang Mi Ảnh đi tắm sơ, xong lấy món salad rau củ còn lại tối qua ra khỏi tủ lạnh, chỉ đổ thêm chút nước cốt chanh, salad chay đến ngay cả dầu trộn salad cũng không có. Ăn một lúc, xem thời gian, Giang Mi Ảnh vội vội vàng vàng bắt đầu trang điểm. u r i mi ca sa

Đánh nền, đánh khối, đánh mắt, tô vẽ cẩn thận từng chút từng chút. Xong soi gương, trước mắt liền hiện ra một cô gái mặt trái xoan, cằm nhọn, xinh đẹp tinh tế.

Giang Mi Ảnh rất hài lòng với nàng tiên nhỏ giống mình trong gương, giống như bộ đồ mới có thể khiến quốc vương mặc trưng ra, khiến sự tự tin của cô tức khắc tăng gấp trăm lần, nỗi phiền muội vì bị sinh nhật Hàn Đống quấy rầy cũng biến thành hư không.

Chapter
footer(); ?>