Sáng hôm sau theo dự định được tính toán từ trước, Thanh Hà đã đồng ý theo Gióng và Kim Thiềm đến Việt Tông, phần vì nàng muốn được ở gần nhi tử, phần vì nàng cũng cần tu luyện để trở nên cường đại hơn để bảo vệ nhị tử của mình và tìm kiếm vật dụng để sau này có thể lên đường tìm kiếm phu quân của mình.
Ba người ngự trên băng kiếm lớn của Thanh Hà phi hành không trung, Kim Thiềm nắm tay Gióng suốt chặng đường trở lại, có lẽ vì chuyện tối qua mà hai người trở nên liên kết với nhau hơn.
Tin tức Gióng và Thanh Hà trở về tông môn khiến mọi người vui mừng, vì không cần phải đi đi lại xin chỉ thị như trước, đặc biệt chúng nữ càng cảm thấy vui mừng vì từ khi gia nhập Việt Tông, các nàng ít có cơ hội được quay trở lại Trúc gia trang để gặp mặt Gióng.
Ba người vừa đến địa phận Việt Yông bóng người từ các Đường sơn bay ra tụ tập ở cổng chào đón đầy đủ, Thạch Sanh, Lý Thông, Hắc Tuyên, Tiểu Thanh, Xuân Mai, Kim Liên, Bình Nhi, Ngô Ngạn, Khải Đức, Tứ yêu Thức Hiên sơn, còn có một tiểu nữ hài bạch y lấp lo sau đoàn người, vừa thấy ba người hạ xuống từ không trung thì tất cả đều cung kính cúi chào
- Bái kiến phu nhân, báo kiến công tử.
Gióng và Thanh Hà gật đầu nhìn chúng nhân, Thanh Hà có đôi chút ngạc ngiên trước đội hình này, nhìn vào tương quan lực lượng thì cũng đã đứng vào đội ngũ hàng đầu trung phẩm tông môn ah, đây mới là vừa thành lập không lâu nếu như có thêm thời gian thì không biết Việt Tông sẽ phát triển đến mức độ nào.
Gióng nhìn mọi người rồi nói:
- Tất cả mọi người lên chủ sơn nói chuyện đi.
Chúng nhân gật đầu theo Gióng và Thanh Hà dẫn đầu tiến vào, Thấy Trúc Linh len lỏi trong đám người, Thanh Hà mỉm cười gọi:
- Linh Nhi lại đây với ta.
Trúc Linh nghe tiếng gọi thì hứng khởi:
- Vâng thẩm thẩm.
Trúc Linh nhanh nhảu tiến lại bên cạnh Thanh Hà nhu thuận, Thanh Hà vuốt vẻ mái tóc đen nhánh của nữ hài, nàng khá thích cô bé này vì khi còn ở Trúc gia trang cô bé tinh ngịch này hay sang nhà mình chơi.
Trúc Linh giờ đã lên chín lên mười tuổi, thân thể dong dỏng cao, khuôn mặt xinh xắn, tóc đen dài được búi ra sau bởi một dải lụa trắng thắt hình chiếc nơ, tổng thể khiến cô bé như một tiểu tiên nữ hạ phàm, nàng tinh nghịch nháy mắt với Gióng rồi lè lưỡi trêu đùa, Gióng cười cười nháy mắt lại mấy cái khiến nàng thích thú.
Đại sảnh đường chủ sơn, Gióng sai người đặt thêm một chiếc ghế ngay cạnh mình để Thanh Hà ngồi, rồi Gióng ngồi chủ vị đưa tay ra hiệu cho chúng nhân về vị trí, Thạch Sanh và các đường chủ ngồi xuống chỗ hay ngồi, vị trí nữ đường hiện đang bỏ trống, người thuộc đường nào thì đứng ngay sau ghế của Đường chủ của mình.
Thấy mọi người đã ổn định, Gióng mở miệng bắt đầu:
- Vốn dĩ định nhờ mẫu thân ta đảm nhiệm đường chủ Nữ đường, nhưng ngẫm lại ta không thể nào ra lệnh cho mẫu thân ta được.
Chúng nhân gật đầu, cái này mọi người cũng hiểu ah con cái không thể ngồi lên đầu lên cổ phụ mẫu chỉ tay được, nhất là người Đại Việt vốn lấy chữ Hiếu trở thành một trong những tôn chỉ để sống.
Gióng ngẫm nghĩ, rồi tiếp tục:
- Vậy nên ta quyết định người sẽ là Thái Thượng trưởng lão, những lúc ta không ở đây có việc cần hỏi ý kiến thì hỏi người là được, Mọi người không có ý liến gì chứ?
Chúng nhân nhìn nhau lắc đầu biểu thị không có ý kiến gì, luận thân phận hay tư chất Thành Hà đều có tư cách hưởng đặc ân như vậy.
- Còn Đường chủ Nữ đường do Xuân Mai tiếp quản, Xuân Mai ngồi vào ghế đi.
Sở dĩ Gióng chọn Xuân Mai vì tu vi cũng đủ giờ cũng gần tiếp cận tầng thứ Nguyên Anh, hơn nữa vì nàng từng là Trại chủ một phương nên ít nhiều cũng có kinh nghiệm quản lý nhân lực.
Xuân Mai nghe lệnh hơi chút do dự nhưng nhìn thấy ánh mắt công nhận của mọi người thì tự tin ngồi xuống ghế đường chủ, Bọn Lý Thông quay ra chúc mừng:
- Vhúc mừng Xuân đường chủ rồi! sau này có gì nhớ trợ giúp nhiều hơn.
Xuân Mai cười đáp lễ:
- Các vị tiền bối khách khí rồi! sau này xin các vị dạy bảo nhiều.
- Ấy đừng, cứ gọi tự nhiên là được ah, đừng đại nhân này nói nữa..
- Vâng, tiểu muội đành mặt dày, các sư huynh sư tỷ có lễ.
- Vậy mới tốt...
....
Một màn khách sao qua lại, mọi người trở lại chính sự. Gióng nhìn chúng nhân rồi phất tay nói:
- Mọi việc vẫn như trước đã bàn bạc không thấy đổi, mọi người tích cực nhanh chóng hoàn thành, chúng ta phải tăng tốc độ phát triển lên, nên biết rằng tương lai là thứ khó đoán định ta không biết điều gì sẽ xảy ra nên việc khả dĩ nhất là trân trọng giây phút hiện tại để không ngừng biến cường.
- Việt Tông cường đại thì bị ghanh ghét là điều dĩ nhiên, nhưng hãy biến sự ghánh ghét ấy thành điều người ta phải chấp nhận và phục tùng.
- Được rồi! Tất cả trở về đi.
Mọi người đứng dậy chắp tay:
- vâng, thưa công.
Nói rồi từng người rời khỏi đại sảnh đường trở về nghiêm túc làm việc của mình đã được giao phó từ trước, khi Gióng mới trở bề từ tuyển trạch đệ tử tại Làm Nhiên thành.
Còn chúng nữ dường như không có ý tứ rời đi ngay lập tức, Gióng cười gượng gạo:
- Các nàng cũng trở về đi chứ"
- Tối qua công tử đã nói rồi, từ giờ Tiểu Kim là tì nữ của người ah, chỉ phụ trách chăm sóc công tử thôi
Kim Thiềm lè lưỡi viện lý do chính đáng vì điều này đúng là việc Gióng đã nói từ trước.
- Chúng muội là đệ tử phải ở lại phụ dưỡng sư phụ ah.
Kim Liên, Bình nhi, nhanh nhảu tiến lại người xoa bóp, người đấm lưng cho Thanh Hà.
- Sư phụ người thấy thoải mái chứ??
Gióng gãi gãi đầu nhìn Xuân Mai, nàng đứng dậy:
- Xuân Mai đi dọn dẹp phòng cho phu nhân, Xuân Mai là thị nữ của phu nhân ah, công tử người quyên rồi sao?
Nàng không đợi Gióng đáp lời nàng gọi nhị nữ;
- Kim Nhi, Bình nhi đưa phu nhân về xem phòng nào"
Nhị nữ đáp lời:
- Vâng, thưa đường chủ.
Nói rồi đỡ Thanh Hà đứng dậy bước ra ngoài tiến về phía hậu sơn.
- khoan, đợi đã ta đi hàn huyên với thẩm thẩm.
Trúc Lin gọi với rồi không thèm nhìn Gióng nữa mà chạy vội theo chúng nữ, Gióng khẽ cười khổ lắc đầu xem ra phải chấn chỉnh lại đám nữ nhân này rồi, nếu không thì làm sao yên ổn được đây.
- Còn nàng Tiểu Thanh ah, nàng thì sao nào?? Yêu đường không thể thiếu đường chủ được.
Gióng chú mực vào thiếu nữ thanh y xinh đẹp này, nàng chính là nữ nhân khó trị nhất trong đám ong ong yến vườn hồng.
Tiểu Thanh vuốt ve sợi tóc mái dài, rồi ngón tay thon dài trắng muốt vô ý vuốt qua ngực đẫy đà, nháy mắt với Gióng rồi liếc qua Kim Thiềm bất thiện nói:
- Tiểu Thanh muốn ở lại tiếp chuyện công tử, công tử Sẽ không đuổi ta đi chứ?? Hay công tử có mới mới cũ, hương đồng gió nội nên quên ta rồi?.
Gióng cạn lời:
- Yhôi tuỳ nàng vậy, ra sân ngắm cảnh với ta thế nào??
Nói rồi không đợi nàng phản hồi mà bước xuống ghế đi ra sân tiến lại bộ bàn đá.
- hihi vâng, thưa công tử.
Nàng đứng dậy tiến lại cầm tay Gióng cùng ra ngoài không quên ngoái lại nói:
- Kim Thiềm, pha cho ta và công tử ấm trà thế nào?
Kim Thiềm nhu thuận:
- vâng, thưa đường chủ, Tiểu Kim sẽ mang ra ngay.
Khoảng sân rộng ngoài sảnh đường, có một bộ bàn ghế bằng đá dưới gốc liễu già từ đây ngồi có thể nhìn xuống toàn bộ Việt tông từ trên cao và nhìn ra xa phía hướng Trúc gia trang và Lam Nhiên thành, cảnh quan rừng núi liên miên rất đẹp.
Gióng ngồi xuống nhìn Tiểu Thanh, khẽ đưa ống tay áo lau sạch bụi trên chiếc ghế cạnh mình nói:
- Tiểu Thanh nàng cũng ngồi xuống đi.
Tiểu Thanh nhìn cử chỉ chú đáo của Gióng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Gióng:
- Vâng.
- Hôm nay nàng rất đẹp, cảnh đẹp ở đây dường như kém sắc hơn nhiều.
Gióng nhìn Tiểu Thanh nàng mặc thanh y, pha đôi chút màu trắng để lộ bờ vai mịn màng, phần ngực trên trắng muốt, đôi chân dài miên man bàn chân nhỏ được xỏ đôi hài xanh tinh tế tôn lên vóc dáng hài hoà.
- Thế mọi khi, Tiểu Thanh không đẹp sao?
Được khen tặng khiến đôi má nàng khẽ phớt hồng.
Gióng mỉm cười nói:
- Không phải vậy, chỉ là hôm nay được quan sát nàng kĩ hơn nên phát hiện nàng rất đẹp.
- hihi.. Công tử cứ đùa thôi! Ta phát hiện công tử khác trước đây rất nhiều.
Tiểu Thanh cười nói, nhìn tiểu nam tử bên cạnh mình hồi tưởng lại ấn tượng trước kia.
- Khác về dung mạo hay về tính cách?
Gióng có chút hứng thú, với sự thay đổi của mình trong mắt của Tiểu Thanh như thế nào..
Tiểu thanh ngẫm nghĩ nói:
- Trước đây trong mắt thế nhân, người là một anh hùng là một biểu tượng của sức chiến đấu, sự kiên cường của nam nhân, nhưng về đời sống riêng tư của người thì không có gì quá đặc sắc, nhất là nữ nhân ah, ta chưa hề thấy bên cạnh của người có một bóng hồng nào.
- Trước đây quả thật là như vậy, trong vô tận tuế nguyệt việc ta làm chỉ là chiến đấu bảo vệ và mở mang bờ cõi, săn giết yêu ma quỷ quái làm hại người hại nước, Nữ nhi thường tình ta chưa từng nghĩ qua.
Gióng gật đầu ngẫm nghĩ về quảng thời gian trước kia, quả thật chưa từng nghĩ tới việc nhân gian hai chữ ái tình, thứ tình yêu duy nhất đó là với quê hương đất nước.
- Nhưng bây giờ người rất khác, nữ nhân theo người không ít và ta thấy có lẽ sau này sẽ còn nhiều thêm nữa ah.
Tiểu Thanh cười cười.
- Có lẽ là bệnh lý hậu xuyên không ah, nhan sắc này không tệ mặc dù chưa bằng trước kia, một phần là huyết mạch cao quý trong huyết quản của ta, khiến mọi người ưa thích ta, nhưng ta lại không biết cách khiến các nàng đau buồn, ta không muốn khiến các nàng khổ sở, ta không biết cách từ chối nữ nhân ah. Trước đây ta vốn là một nam thần thuần khiết, bây giờ ta vẫn vậy ah.
Gióng suy ngẫm bộc bạch.
- Ta biết người thuần khiết rồi, ta vẫn giữ ý kiến ngày trước, Nó cảm giác thật sự không tệ, nếu một ngày nào đó người muốn thì Tiểu Thanh luôn là của người.
- Ta chỉ xin một điều, nếu sau này người bị thêm nhiều nữ nhân khác theo đuổi, thì đừng bao giờ quên ta. Được chứ?
Tiểu Thanh thỏ thẻ mong đợi nói, nàng không hi vọng vị thần nhân này chỉ có riêng mình nàng, nhưng nàng chỉ cần một góc nhỏ trong tim người vậy là đủ rồi.
- Việc này, nếu lúc đó nàng vẫn có ý thì hãy nói đi.
Gióng lảng tránh câu hỏi, Thành Hà thấy vậy cũng không miễn cưỡng, bởi thời gian sẽ trả lời cho tất cả, chỉ cần được bên như lúc này thì nàng sẽ không hối hận.
- Công tử, Thanh đường chủ xin mời dùng trà.
Kim Thiềm đặt khay trà xuống bàn nói.
- nàng cũng ngồi xuống đi.
Gióng cười chỉ vào ghế bên cạnh nói.
- vân, công tử.
Ba người ngồi uống trà dõi mắt nhìn khung cảnh phía xa, đôi khi chỉ trỏ những điều thú vị trên trời dưới đất, gió khẽ đùa làm tà áo đung đưa, tiếng cười thiếu nữ như những chuông bạc lạnh lảnh, khiến khung cảnh thêm phần tiên cảnh.
Updated 117 Episodes