Chương 14: 14: Thịt Không Phải Từ Trên Trời Rơi Xuống

Hai người nhìn về phía Trần Chiêu Đệ, lúc này Trần Linh vẫn còn đang không thuận theo, không buông tha muốn để Trần Chiêu Đệ ăn thịt, con dâu thứ hai và con dâu thứ ba nhìn nhau, trong lòng càng thêm đau xót.

Bà Trần cũng nhìn thấy cảnh này, dù sao cũng là cô ấy được chia thịt, về phần thịt này là cho các tiểu bối của mình ăn hay là chia cho mình cha mẹ ăn, đó là chuyện riêng của cô ấy, bà mặc kệ.

Thấy đứa cháu gái lớn yêu mẹ như vậy, trong lòng bà Trần cũng có hơi ghen tị, nếu như bà cũng có con gái thì con gái bà cũng sẽ tri kỷ như vậy.

Con gái là tri kỷ, tâm trạng Trần Chiêu Đệ cực kỳ thoải mái, cho dù không ăn miếng thịt này trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Trần Chiêu là người khéo léo nhất, nhìn thấy biểu lộ của bà Trần, lập tức tiến đến bên người bà, nói ngọt dụ dỗ: “Bà ơi, bà à, buổi tối thịt của cháu sẽ chia cho người ăn.

”“Ồ, thật sự chia cho bà ăn? Cho mẹ cháu, lại cho bà, còn cháu không có nữa.

” Bà Trần cố ý hỏi.

Ách, không có ư?Nghĩ đến mùi thịt thơm này, Trần Chiêu có hơi đau lòng, nhưng lời đã nói nói ra, thế là cậu lại có hơi cứng ngắc gật đầu, khắp khuôn mặt đều lộ ra vẻ đau khổ vì thịt: “Không sao, không có thì không có, cho bà nội và mẹ ăn, được không.

”“Bà nội ăn vui vẻ, cháu cũng cảm thấy vui vẻ.

” Trần Chiêu càng nghĩ đến thịt càng thấy đau, nhưng ai bảo cậu là cháu trai lớn chứ, nên như vậy.

“Ôi, thằng nhóc này!” Bà Trần cười.

Đứa cháu trai lớn này tuy gầy gò, nhưng cũng rất biết nói ngọt làm lòng người vui vẻ, lại là cháu trai đầu tiên của bà, là người bà thương nhất nhưng cũng đau lòng nhất.

Về phía Trần Chiêu Đệ bên kia, rốt cuộc cũng không lay chuyển được Trần Linh, cô bé há miệng cắn một miếng nhỏ, sau đó nói buổi tối mình lại ăn, lúc này Trần Linh mới vui vẻ ăn nốt phần còn lại của mình.

Một ít thịt kia cũng không cần nhai, nhưng Trần Chiêu Đệ vẫn ở trong miệng nhấm nhấp một hồi lâu, đến khi không còn hương vị gì, lúc này mới nuốt xuống, trong lòng thở dài, quả nhiên thịt này ăn rất ngon.

Tình huống những người khác ở nơi đó cũng kém là bao.

Nghe xong là bà cô cho, cũng không hề cố kỵ.

Khi Trần Nhị bưng thịt về nhà, cha, mẹ, em trai và em gái cô nhóc đang chờ cô nhóc để ăn cơm.

Cô nhóc là con cả trong gia đình, bên dưới còn có hai em trai và một em gái, một nhà sáu miệng ăn năm ngoái mới tách ra khỏi nhà bà nội.

Trương Tú thấy con gái bưng một bát thịt về, kinh ngạc lập tức vội hỏi, sau khi biết là được bà cô cho, lúc này mới thở dài một hơi, nói cám ơn liên tục.

Trương Đại Mộc đang phì phèo điếu thuốc lá do bản thân tự chế, mắt cũng có hơi không khống chế được nhìn theo bát thịt kia, thậm chí điếu thuốc đã cháy đến đầu ngón tay cũng chưa kịp phản ứng lại, rốt cuộc vẫn là đứa con thứ Trần Dũng nhìn thấy, đập rớt điếu thuốc trên tay anh ta.

Đương nhiên, trên đầu Trần Dũng cũng hung hăng bị đánh một chút.

“Thằng ranh con, mày ăn gan báo à, dám đập vào tay cha mày.

”Trần Dũng che che cái đầu đau nhức của mình, ủy khuất lầm bầm nói: “Con còn không phải sợ điếu thuốc kia sẽ làm bỏng tay cha à! Đúng là có ý tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú mà.

”Trần Đại Mộc mặc kệ lý do là gì, tóm lại, tiểu bối ra tay với trưởng bối thì chính là không đúng, đây là quy củ.

Trong lúc Trần Đại Mộc còn đang giáo huấn con trai, Trương Tú đã chia phần thịt mà Trần Nhị bưng về ra hai phần, một phần đặt lên bàn, một phần bưng lên, nói với Trần Đại Mộc: “Cha nó à, anh và các con ăn trước, em đem phần thịt này đưa cho mẹ.

”Mặc dù ở riêng, nhưng vẫn nên có tấm lòng hiếu kính, thịt này khó được ăn một bữa, lại là được bà cô cho, dù thế nào thì cũng phải đưa qua cho cha mẹ chồng để mẹ chồng và cha chồng nếm thử.

Trần Đại Mộc nhẹ gật đầu, dặn dò vợ nhanh lên rồi về ăn cơm, sau đó cũng không nói gì nữa.

Nhà mẹ chồng cách đó cũng không xa, Trương Tú nhớ là vào lúc này, bên kia đã ăn cơm xong, nhưng đối với thịt được đưa đến vẫn cực kỳ vui sướng.

Lúc Trương Tú từ nhà mẹ chồng trở về, đã lập tức nhìn thấy người đàn ông và các con của mình đang ngồi trước bàn đợi chị ấy về, mặc dù đối với mùi thịt kia đã ngo ngoe muốn động, nhưng vẫn là kiềm chế kiên nhẫn chờ đợi.

Ăn cơm thì phải cùng người một nhà chỉnh chỉnh tề tề ăn, đây cũng là lý do vì sao Trương Tú càng muốn gả từ thôn Hạ Tân đến thôn Ngưu La.

Ban đầu, Trương Tú cũng không hiểu rõ lắm việc thôn Ngưu La này coi trọng quy củ như vậy, nhưng tổ tông của người trong thôn đều rất quy quy củ củ coi trọng, dần dần chị ấy cũng quen theo.

Dù sao nếu như không kính trọng người bề trên, hoặc là bị người chồng đánh, bị cha mẹ chồng ghét bỏ, hoặc là chính là bị đuổi về nhà, đây là quy tắc đầu tiên của thôn Ngưu La này, không thể bàn cãi.

Lời của tổ tiên nói không thể sai, nếu ai không kính trọng trưởng bối, thì chính là kẻ hư hỏng, nhẹ thì bị đuổi ra khỏi làng, nặng thì ảnh hưởng xấu đến cả đời con cháu.

Ai dám thử!?Hiện tại, Trương Tú đã là người thôn Ngưu La, nên tuân thủ quy tắc này.

Hơn nữa, kính trọng trưởng bối cũng không có gì sai, chỉ là tuổi tác của Bạch Hi có nhỏ hơn một chút mà thôi.

“A, mẹ về rồi, cuối cùng cũng có thể ăn cơm.

” Trương Dũng sớm đã bị mấy miếng thịt kia làm cho thèm đến chảy nước miếng không ngừng, vui vẻ vỗ tay, mấy đứa em trai em gái bên cạnh vừa thấy, cũng học theo vỗ vỗ tay.

Ngược lại trong lòng Trần Nhị lại đang nghĩ đến Bạch Hi, không biết bà cô có ăn hay chưa, hay là đã đi ngủ.

Thôn Ngưu La chỉ có mấy chục hộ người, buổi trưa trên nhà cây của Bạch Hi bay ra mùi thịt, có thể nói toàn bộ người dân làng đều ngửi thấy, mà chuyện mấy người Trần Chiêu Đệ bưng thịt trở về, cũng không phải chuyện gì bí mật.

Không đến một buổi chiều, chuyện Bạch Hi chia thịt cho đám người Trần Chiêu Đệ, trong thôn không ai là không biết.

Thời buổi này lương thực đều rất quý giá, huống chi là một tháng còn không ăn nổi được một bữa thịt.

Có người nói thầm: “Bà cô lấy thịt ở đâu ra?”Nghi hoặc vừa mới lộ ra, lập tức đã bị trưởng bối trong nhà mắng: “Mày quan tâm làm gì! Dù sao không phải cho mày.

”Cũng có người cảm thấy ủy khuất: “Tại sao bà cô không chia cho chúng ta một ít? Có phải là mấy người đó dụ dỗ lừa gạt bà cô để lấy thịt ăn không?”“Nói bậy bạ gì đấy, anh nghĩ thử xem, thôn Ngưu La chúng ta coi trọng nhất là quy củ, ai dám làm loạn.

” Trừ phi là không muốn tổ tông ở lại trong thôn nữa.

Người lớn còn thèm thịt, chứ đừng nói đến là trẻ con.

Vừa nghe được bà cô cho người khác ăn thịt, lập tức có không ít đứa trẻ không chịu nổi sự thèm thuồng trong bụng, liên tục la hét muốn ăn thịt.

“Con cũng muốn ăn thịt, cha, mẹ, chúng con cũng muốn ăn thịt! ! ”Đương nhiên, kết cục của sự nháo loạn này chính là ăn mấy cây gậy.

Cũng có thanh niên chừng hai mươi tuổi kỳ quái lại có hơi mất mát mở miệng: “Cha, chúng ta đã làm gì không tốt, bà cô quên chúng ta rồi sao?”Nhắc mới nhớ, bà cô là được người khác thay phiên đưa cơm, chẳng trách chỉ chia thịt cho những người kia, quên mất những người khác.

“Nghĩ gì thế, bà cô mới bao nhiêu tuổi đâu, hơn nữa chúng ta phải nên kính trọng bà cô, con bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn ăn thịt.

“Cha, đây không phải là! ! ”“Đi, đừng lầm bầm, không có tiền đồ, thôn chúng ta bao nhiêu là người, chia mỗi người một ngụm canh còn không đủ.

Bà cô sẽ không bất công, về sau có cơ hội sẽ đến lượt con.

”Về sau, về sau là lúc nào! Thịt kia cũng không phải từ trên trời rơi xuống, đâu phải muốn có là có thường xuyên được.

Mặc dù không cam lòng, nhưng cha mình đã nói như vậy, trong lòng cậu ta chỉ có thể nghẹn lại mấy suy nghĩ kia.

.

Chapter
1 Chương 1: 1: Rơi Xuống Nước
2 Chương 2: 2: Bị Hố
3 Chương 3: 3: Đứa Nhỏ Không May
4 Chương 4: 4: Nghèo Quá
5 Chương 5: 5: Muốn Ăn Thịt
6 Chương 6: 6: Chỉ Có Vào Chứ Không Có Ra
7 Chương 7: 7: Phản Ứng Trung Thực
8 Chương 8: 8: Uy Hiếp
9 Chương 9: 9: Nói Không Giữ Lời
10 Chương 10: 10: Cõng Nồi
11 Chương 11: 11: Khi Dễ Tiểu Bối
12 Chương 12: 12: Tôi Chính Là Quy Tắc
13 Chương 13: 13: Cục Bông Nhỏ Chu Đáo
14 Chương 14: 14: Thịt Không Phải Từ Trên Trời Rơi Xuống
15 Chương 15: 15: Gian Xảo Lắm
16 Chương 16: 16: Tự Nhận Xui Xẻo
17 Chương 17: 17: Bị Ghét Bỏ
18 Chương 18: 18: Không Muốn Nhớ Lại
19 Chương 19: 19: Có Bà Cô Ở Đây
20 Chương 20: 20: Bị Bắt Đi Rồi
21 Chương 21: 21: Thông Minh Một Tí
22 Chương 22: 22: Không Thể Để Bị Bà Cô Nghe Được
23 Chương 23: 23: Buông Tha Cho Mi
24 Chương 24: 24: Đi Đâu
25 Chương 25: 25: Bị Ghét Bỏ
26 Chương 26: 26: Đại Nghịch Bất Đạo
27 Chương 27: 27: Két Một Tiếng
28 Chương 28: 28: Bà Cô Rất Lợi Hại
29 Chương 29: 29: Vẫn Là Bà Cô Tài Giỏi
30 Chương 30: 30: Có Giác Ngộ
31 Chương 31: 31: Có Một Con Người Như Thế
32 Chương 32: 32: Bởi Vì Tôi Là Bà Cô
33 Chương 33: 33: Chết Sống Không Chịu
34 Chương 34: 34: Con Kiến Dù Nhỏ Đến Đâu Thì Nó Vẫn Là Thịt
35 Chương 35: 35: Tiểu Hắc Cứu Người
36 Chương 36: 36: Trở Về Quê Hương
37 Chương 37: 37: Hiếu Kính
38 Chương 38: 38: Địa Vị Không Giống Nhau
39 Chương 39: 39: Chiếc Nấm Khổng Lồ Chạy Mất Rồi
40 Chương 40: 40: Còn Có Tôi
41 Chương 41: 41: Không Có Cuộc Sống Tốt
42 Chương 42: 42: Thích Bé Trai Không
43 Chương 43: 43: Chúng Ta Có Thể Không Giống Nhau
44 Chương 44: 44: Tràn Đầy Yêu Thương
45 Chương 45: 45: Quên Lời
46 Chương 46: 46: Đãi Ngộ Được Nâng Cấp
47 Chương 47: 47: Bà Cô Đều Biết Hết
48 Chương 48: 48: Trong Lòng Đều Có Cán Cân
49 Chương 49: 49: Không Dễ Bị Dọa Sợ
50 Chương 50: 50: Dám Không Cho Cô Mặt Mũi Như Vậy
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: 1: Rơi Xuống Nước
2
Chương 2: 2: Bị Hố
3
Chương 3: 3: Đứa Nhỏ Không May
4
Chương 4: 4: Nghèo Quá
5
Chương 5: 5: Muốn Ăn Thịt
6
Chương 6: 6: Chỉ Có Vào Chứ Không Có Ra
7
Chương 7: 7: Phản Ứng Trung Thực
8
Chương 8: 8: Uy Hiếp
9
Chương 9: 9: Nói Không Giữ Lời
10
Chương 10: 10: Cõng Nồi
11
Chương 11: 11: Khi Dễ Tiểu Bối
12
Chương 12: 12: Tôi Chính Là Quy Tắc
13
Chương 13: 13: Cục Bông Nhỏ Chu Đáo
14
Chương 14: 14: Thịt Không Phải Từ Trên Trời Rơi Xuống
15
Chương 15: 15: Gian Xảo Lắm
16
Chương 16: 16: Tự Nhận Xui Xẻo
17
Chương 17: 17: Bị Ghét Bỏ
18
Chương 18: 18: Không Muốn Nhớ Lại
19
Chương 19: 19: Có Bà Cô Ở Đây
20
Chương 20: 20: Bị Bắt Đi Rồi
21
Chương 21: 21: Thông Minh Một Tí
22
Chương 22: 22: Không Thể Để Bị Bà Cô Nghe Được
23
Chương 23: 23: Buông Tha Cho Mi
24
Chương 24: 24: Đi Đâu
25
Chương 25: 25: Bị Ghét Bỏ
26
Chương 26: 26: Đại Nghịch Bất Đạo
27
Chương 27: 27: Két Một Tiếng
28
Chương 28: 28: Bà Cô Rất Lợi Hại
29
Chương 29: 29: Vẫn Là Bà Cô Tài Giỏi
30
Chương 30: 30: Có Giác Ngộ
31
Chương 31: 31: Có Một Con Người Như Thế
32
Chương 32: 32: Bởi Vì Tôi Là Bà Cô
33
Chương 33: 33: Chết Sống Không Chịu
34
Chương 34: 34: Con Kiến Dù Nhỏ Đến Đâu Thì Nó Vẫn Là Thịt
35
Chương 35: 35: Tiểu Hắc Cứu Người
36
Chương 36: 36: Trở Về Quê Hương
37
Chương 37: 37: Hiếu Kính
38
Chương 38: 38: Địa Vị Không Giống Nhau
39
Chương 39: 39: Chiếc Nấm Khổng Lồ Chạy Mất Rồi
40
Chương 40: 40: Còn Có Tôi
41
Chương 41: 41: Không Có Cuộc Sống Tốt
42
Chương 42: 42: Thích Bé Trai Không
43
Chương 43: 43: Chúng Ta Có Thể Không Giống Nhau
44
Chương 44: 44: Tràn Đầy Yêu Thương
45
Chương 45: 45: Quên Lời
46
Chương 46: 46: Đãi Ngộ Được Nâng Cấp
47
Chương 47: 47: Bà Cô Đều Biết Hết
48
Chương 48: 48: Trong Lòng Đều Có Cán Cân
49
Chương 49: 49: Không Dễ Bị Dọa Sợ
50
Chương 50: 50: Dám Không Cho Cô Mặt Mũi Như Vậy
footer(); ?>