Chương 45: 45: Quên Lời

Vốn dĩ chuyện ghi chép gia phả này gia đình Trần Vệ Quốc cũng không cần phải làm phiền đến Bạch Hi, nhưng nếu Bạch Hi đã đến, cô lại có bối phận cao nhất, đương nhiên sẽ có thủ tục cần đến cô.

Trần Đại Liễu khẽ nói với Trần Vệ Quốc một câu: “Bà cô luôn không quan tâm đến mấy chuyện này, có vẻ hôm nay vận may của anh không tệ.

”Còn không đúng à, có thể mời được người có bối phận lớn nhất trong thôn đến tham dự cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Trần Vệ Quốc cũng biết, liên tục nói đúng, ở trong lòng hạ quyết tâm, ngày mai phải đi lên trấn trên nhìn xem, mua hai hộp trái cây đóng hộp đưa đến cho bà cô.

Hai ngày nay anh ta đã ba lần tới cửa mời người có bối phận và tuổi tác lớn nhất nhà họ Trần bên này đến, đối phương cũng chỉ miễn cưỡng đồng ý tham dự.

Đương nhiên, người ta cũng rất lên mặt làm cao, dù sao cũng đã sinh ra gần ba mươi năm mới trở về, tính tình không ai rõ, ngộ nhỡ cứ dễ dàng đồng ý như thế, về sau xảy ra chuyện gì, người họ Trần kia nhất định sẽ rất mất mặt, cũng chính là thôn Ngưu La bị mất mặt, người đồng ý giúp anh ta cũng coi như đã ném mặt mũi đi rồi, đương nhiên bản thân anh ta cũng phải nhún nhường một chút.

Quỳ xuống, dập đầu, nghe đọc bản gia phả, báo cáo tất cả những chuyện đã trải qua từ khi sinh ra cho đến nay, sau đó là lắng nghe quy củ của thôn Ngưu La…Bởi vì ở từ đường cho nên người dân trong thôn đều tụ tập ở chỗ này xem, nhưng không ai phát ra tiếng, dù sao trẻ con cũng không được đưa vào, chỉ cần người lớn yên lặng thì sẽ không có âm thanh ầm ĩ xuất hiện.

“Bà cô.

” Trần Đại Liễu là tộc trưởng Trần thị gần như đã tiến hành xong hết các thủ tục, lúc này mới lặng lẽ đi đến bên cạnh Bạch Hi, nhỏ giọng nhắc nhở.

Bạch Hi vì được nhắc nhở đã xuống khỏi ghế thái sư, đi đến chỗ bậc thang, nhìn về phía ba người đang quỳ bên dưới.

Trần Vệ Quốc ở phía trước, nửa người Phương Nhã ở phía sau anh ta, mà lại ở phía sau nữa chính là Trần Nghĩa, ba người thẳng tắp quỳ xuống.

Nếu như nói, lúc trước Trần Vệ Quốc ở thủ đô còn có thể thoải mái ứng đối tự nhiên, cũng không có áp lực gì, nhưng Bạch Hi lại không nói tiếng nào mà nhìn chằm chằm như vậy, anh ta lập tức cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, hô hấp cũng đột nhiên chậm lại rất nhiều.

Bạch Hi nhìn chằm chằm vào Trần Vệ Quốc hai phút, lại nhìn lướt qua vợ và con trai anh ta ở phía sau, trong lòng kỳ quái, tại sao tiếng pháo còn chưa vang lên.

Thôi quên đi, có thể là do kíp nổ không tốt, nghĩ như vậy, tầm mắt Bạch Hi lại lần nữa trở về trên người Trần Vệ Quốc.

Lại thêm ba phút trôi qua, ngay lúc đám người Trần Đại Liễu còn đang thắc mắc trong lòng không biết có phải Bạch Hi đã quên thủ tục rồi không, đang do dự nên nhắc nhở thế nào thì lúc này Bạch Hi mới sực nhớ ra, bản thân hình như phải nói gì đó.

Nói gì cơ?Đều do ban nãy Tiểu Hắc cứ cọ tới cọ lui bên chân cô, vừa rồi cô cũng không nghe được Trần Đại Liễu nói cái gì.

Trong trường hợp như vậy, mặc dù trước kia Bạch Hi chưa từng trải qua, nhưng lúc trước đi du lịch cũng gặp qua không ít, có thể ứng đối được không vấn đề gì.

Hắng giọng một cái, Bạch Hi chậm rãi mở miệng, giọng điệu ngây ngô, nhưng bởi vì gằn từng chữ một, mà không tự giác phát ra uy lực, cho nên, trong từ đường truyền đến giọng nói trong trẻo rõ ràng, in sâu vào lòng người.

“Từ khi ra đời Trần Vệ Quốc đã đi theo cha mẹ ở bên ngoài, hiện giờ đưa theo cha và vợ con quay trở về quê hương, trải qua kiểm tra thực hư, là huyết mạch Trần thị không thể nghi ngờ, gia đình Trần Vệ Quốc không làm điều phi pháp, lại không có hành vi bại hoại ô uế, bây giờ lập tức được chấp thuận nhập tộc.

”Nghe được những lời này của Bạch Hi, người dân trong thôn đều sửng sốt, việc trưởng thôn đã dạy dỗ được bà cô như vậy, trong lòng cảm thấy kính nể không thôi, bà cô thật là lợi hại, tuổi còn nhỏ nhưng lại có thể đọc thuộc được nhiều lời như vậy.

Hơn nữa trong này còn có một số từ mà bọn họ chưa biết.

Chỉ là lúc Trần Đại Liễu nghe được cũng hơi sửng sốt một lát, ông ta chẳng qua là chỉ để cho bà cô nói ‘Kiểm tra thực hư không sai, chấp thuận nhập tộc’ mà thôi.

Nhưng rất nhanh, Trần Đại Liễu đã không cảm thấy kì lạ nữa, cha của bà cô chính là Bạch Tổ Tông, hơn nữa bà cô còn có thể hiểu được tiếng động vật, cái này cũng không được tính là việc gì lớn.

“Trần Vệ Quốc.

”Nội tâm Trần Vệ Quốc chấn động, vội đáp: “Có!”“Sau khi nhập tộc, nhất định phải tuân thủ quy củ, yêu quý tộc nhân, đoàn kết dân làng, giữ gìn lợi ích trong thôn.

”Nói xong, hai mắt Bạch Hi gắt gao nhìn về phía Trần Vệ Quốc, mà ánh mắt những người khác trong thôn cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào anh ta.

Trần Vệ Quốc cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức trả lời.

“Đã rõ.

”Sau khi anh ta lên tiếng, Bạch Hi lại nhìn anh ta, hai ba phút sau, lúc này mới nhớ ra bản thân còn thiếu một câu, vì thế lại bình tĩnh hô lên một tiếng: “Cho phép nhập tộc.

”Bạch Hi vừa dứt lời, tộc trưởng Trần thị đang đợi ở một bên, lúc này mới chậm rãi hô lên một câu: “Buổi lễ kết thúc!”Ngay sau đó, bên ngoài rất nhanh đã vang lên tiếng pháo nổ.

Mà Trần Vệ Quốc còn dập đầu một cái với Bạch Hi, sau đó mới đứng lên.

Không còn cách nào khác, nếu như sinh ra rồi lớn lên trong thôn, thì việc trên gia phả cũng không phải rườm rà như vậy, chọn ngày lành tháng tốt, báo với những người lớn tuổi trong tộc, trưởng bối và tộc trưởng, sau đó còn thắp hương kính báo với tổ tiên, thêm tên vào, rồi đốt tràng pháo mới được tính là xong xuôi.

Nhưng Trần Vệ Quốc vừa muốn đưa tro cốt của cha mình về chôn ở tộc, lại vừa muốn ở trên gia phả, cho nên mấy thủ tục này là không thể thiếu.

Ngoại trừ bản thân Bạch Hi, không ai biết rằng vừa rồi cô đã quên nói chuyện này, chỉ nghĩ rằng cô đang đặt ra quy tắc cho gia đình Trần Vệ Quốc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hi đầy vẻ nghiêm túc, tuy rằng nhìn xinh xắn đáng yêu, nhưng ở trong từ đường, cô đứng ở trên bậc thang, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt trầm tĩnh, bất cứ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy trên mặt cô tỏa ra đầy vẻ uy nghiêm.

Chờ khi Trần Vệ Quốc đứng dậy, một làn gió thổi qua, lúc này anh ta mới phát hiện, vừa rồi bị Bạch Hi nhìn chằm chằm, anh ta vậy mà lại đổ mồ hôi lạnh.

Lúc tiếng pháo vang lên, trong lòng Bạch Hi nói thầm, tiếng lớn quá, sớm biết như vậy thì đã không nhiều chuyện đến xem náo nhiệt rồi.

Chạng vạng ngày hôm sau, lúc Trần Vệ Quốc đưa theo vợ và con trai mang hai hộp trái cây đóng hộp đến tặng cho Bạch Hi, Bạch Hi không hề từ chối mà nhận luôn, còn thuận miệng hỏi Trần Nghĩa một câu chuyện về cây nấm lớn.

Trần Nghĩa đương nhiên là rất vui vẻ, nhưng sau khi trở về, lại bị Trần Vệ Quốc bịt kín chăn rồi đánh cho một trận.

Trần Vệ Quốc cũng không dám nói là bởi vì chuyện cây nấm lớn, chỉ tìm cớ nói con trai nghịch ngợm, muốn dạy dỗ một trận.

Ngay cả bà cô cũng tin chuyện cây nấm lớn, thằng con trai này nói lung tung đủ thứ, bọn họ mới trở về thôn, lúc trong thôn còn đang muốn hiểu rõ thêm về bọn họ thì thằng con trai này lại đi nói dối trước mặt bà cô, hơn nữa bà cô còn tin là thật.

Nếu như để bà cô hỏi thêm vài lần, không biết người dân trong thôn sẽ nói gì về bọn họ nữa.

Nghĩ đến đây, Trần Vệ Quốc lại càng tức giận, xắn tay áo lên đánh ác liệt hơn.

Ông đây đánh con, là đạo lý hiển nhiên, chưa kể là do thằng con nghịch ngợm, cho nên gia đình bọn họ còn đang ở tạm nhà anh họ nhưng cũng không ai dám tiến lên ngăn cản.

Phương Nhã biết rõ chuyện gì xảy ra, dù sao cũng là được quấn chăn, sẽ không bị thương, cho nên cô cũng không cản.

Trần Nghĩa vừa gào khóc, trong lòng vừa quyết tâm phải tìm ra cây nấm lớn, để cho bà cô phạt cha mẹ cậu ấy.

Không sai, tuy rằng cậu ấy chỉ mới ở trong thôn không bao lâu, nhưng cũng biết, nếu như bà cô muốn phạt ai, người trong thôn chắc chắn sẽ không có ý kiến.

Mới tám tuổi, nhưng Trần Nghĩa cũng đã hiểu rõ, đời này cậu ấy muốn phạt được cha mẹ là chuyện không thể, nhưng có bà cô ở đây, ôm đùi bà cô là nhất định không sai.

Đám người Tiểu Thuận Tử không biết rằng, tên nhóc mới tới trong thôn này vậy mà lại muốn cướp đi vị trí của bọn chúng.

Nhưng lúc phát hiện ra thì quan hệ giữa bọn chúng và Trần Nghĩa đã không tồi, mặc dù khó chịu nhưng cũng không làm khó cậu ấy.

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.

(Tôi biết các bạn đọc dễ thương đều đang đợi chương mới, tôi sẽ cập nhật vào buổi trưa hàng ngày, các bạn hãy cho tôi xin thêm bình luận và phiếu phiếu cũng như linh thạch nha, đây là do Bạch Hi xin, không phải tôi, thật sự không phải tôi!!!).

Chapter
1 Chương 1: 1: Rơi Xuống Nước
2 Chương 2: 2: Bị Hố
3 Chương 3: 3: Đứa Nhỏ Không May
4 Chương 4: 4: Nghèo Quá
5 Chương 5: 5: Muốn Ăn Thịt
6 Chương 6: 6: Chỉ Có Vào Chứ Không Có Ra
7 Chương 7: 7: Phản Ứng Trung Thực
8 Chương 8: 8: Uy Hiếp
9 Chương 9: 9: Nói Không Giữ Lời
10 Chương 10: 10: Cõng Nồi
11 Chương 11: 11: Khi Dễ Tiểu Bối
12 Chương 12: 12: Tôi Chính Là Quy Tắc
13 Chương 13: 13: Cục Bông Nhỏ Chu Đáo
14 Chương 14: 14: Thịt Không Phải Từ Trên Trời Rơi Xuống
15 Chương 15: 15: Gian Xảo Lắm
16 Chương 16: 16: Tự Nhận Xui Xẻo
17 Chương 17: 17: Bị Ghét Bỏ
18 Chương 18: 18: Không Muốn Nhớ Lại
19 Chương 19: 19: Có Bà Cô Ở Đây
20 Chương 20: 20: Bị Bắt Đi Rồi
21 Chương 21: 21: Thông Minh Một Tí
22 Chương 22: 22: Không Thể Để Bị Bà Cô Nghe Được
23 Chương 23: 23: Buông Tha Cho Mi
24 Chương 24: 24: Đi Đâu
25 Chương 25: 25: Bị Ghét Bỏ
26 Chương 26: 26: Đại Nghịch Bất Đạo
27 Chương 27: 27: Két Một Tiếng
28 Chương 28: 28: Bà Cô Rất Lợi Hại
29 Chương 29: 29: Vẫn Là Bà Cô Tài Giỏi
30 Chương 30: 30: Có Giác Ngộ
31 Chương 31: 31: Có Một Con Người Như Thế
32 Chương 32: 32: Bởi Vì Tôi Là Bà Cô
33 Chương 33: 33: Chết Sống Không Chịu
34 Chương 34: 34: Con Kiến Dù Nhỏ Đến Đâu Thì Nó Vẫn Là Thịt
35 Chương 35: 35: Tiểu Hắc Cứu Người
36 Chương 36: 36: Trở Về Quê Hương
37 Chương 37: 37: Hiếu Kính
38 Chương 38: 38: Địa Vị Không Giống Nhau
39 Chương 39: 39: Chiếc Nấm Khổng Lồ Chạy Mất Rồi
40 Chương 40: 40: Còn Có Tôi
41 Chương 41: 41: Không Có Cuộc Sống Tốt
42 Chương 42: 42: Thích Bé Trai Không
43 Chương 43: 43: Chúng Ta Có Thể Không Giống Nhau
44 Chương 44: 44: Tràn Đầy Yêu Thương
45 Chương 45: 45: Quên Lời
46 Chương 46: 46: Đãi Ngộ Được Nâng Cấp
47 Chương 47: 47: Bà Cô Đều Biết Hết
48 Chương 48: 48: Trong Lòng Đều Có Cán Cân
49 Chương 49: 49: Không Dễ Bị Dọa Sợ
50 Chương 50: 50: Dám Không Cho Cô Mặt Mũi Như Vậy
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: 1: Rơi Xuống Nước
2
Chương 2: 2: Bị Hố
3
Chương 3: 3: Đứa Nhỏ Không May
4
Chương 4: 4: Nghèo Quá
5
Chương 5: 5: Muốn Ăn Thịt
6
Chương 6: 6: Chỉ Có Vào Chứ Không Có Ra
7
Chương 7: 7: Phản Ứng Trung Thực
8
Chương 8: 8: Uy Hiếp
9
Chương 9: 9: Nói Không Giữ Lời
10
Chương 10: 10: Cõng Nồi
11
Chương 11: 11: Khi Dễ Tiểu Bối
12
Chương 12: 12: Tôi Chính Là Quy Tắc
13
Chương 13: 13: Cục Bông Nhỏ Chu Đáo
14
Chương 14: 14: Thịt Không Phải Từ Trên Trời Rơi Xuống
15
Chương 15: 15: Gian Xảo Lắm
16
Chương 16: 16: Tự Nhận Xui Xẻo
17
Chương 17: 17: Bị Ghét Bỏ
18
Chương 18: 18: Không Muốn Nhớ Lại
19
Chương 19: 19: Có Bà Cô Ở Đây
20
Chương 20: 20: Bị Bắt Đi Rồi
21
Chương 21: 21: Thông Minh Một Tí
22
Chương 22: 22: Không Thể Để Bị Bà Cô Nghe Được
23
Chương 23: 23: Buông Tha Cho Mi
24
Chương 24: 24: Đi Đâu
25
Chương 25: 25: Bị Ghét Bỏ
26
Chương 26: 26: Đại Nghịch Bất Đạo
27
Chương 27: 27: Két Một Tiếng
28
Chương 28: 28: Bà Cô Rất Lợi Hại
29
Chương 29: 29: Vẫn Là Bà Cô Tài Giỏi
30
Chương 30: 30: Có Giác Ngộ
31
Chương 31: 31: Có Một Con Người Như Thế
32
Chương 32: 32: Bởi Vì Tôi Là Bà Cô
33
Chương 33: 33: Chết Sống Không Chịu
34
Chương 34: 34: Con Kiến Dù Nhỏ Đến Đâu Thì Nó Vẫn Là Thịt
35
Chương 35: 35: Tiểu Hắc Cứu Người
36
Chương 36: 36: Trở Về Quê Hương
37
Chương 37: 37: Hiếu Kính
38
Chương 38: 38: Địa Vị Không Giống Nhau
39
Chương 39: 39: Chiếc Nấm Khổng Lồ Chạy Mất Rồi
40
Chương 40: 40: Còn Có Tôi
41
Chương 41: 41: Không Có Cuộc Sống Tốt
42
Chương 42: 42: Thích Bé Trai Không
43
Chương 43: 43: Chúng Ta Có Thể Không Giống Nhau
44
Chương 44: 44: Tràn Đầy Yêu Thương
45
Chương 45: 45: Quên Lời
46
Chương 46: 46: Đãi Ngộ Được Nâng Cấp
47
Chương 47: 47: Bà Cô Đều Biết Hết
48
Chương 48: 48: Trong Lòng Đều Có Cán Cân
49
Chương 49: 49: Không Dễ Bị Dọa Sợ
50
Chương 50: 50: Dám Không Cho Cô Mặt Mũi Như Vậy
footer(); ?>