Quyển 1 – Chương 6: Lên núi

Thằng ngồi ghế sau giơ tay ra chộp lấy anh, bất ngờ lúc này anh chuyển hướng chạy vào con đường nhỏ bên tay phải, khiến hắn chỉ chụp được cái cổ áo. Xe đang chạy với vận tốc cao nên lực kéo rất mạnh, xé bay luôn cổ áo, hàng cúc trước ngực bung liền ba bốn cái. Tên đó vỗ vai gã đầu sỏ nói:

- Đại ca, thằng chó đó chạy quẹo vào cái đường lên ĐBC rồi.

Gã đầu sỏ quát:

- Tao biết rồi, dcmm, như thế mà cũng chụp hụt!

Tên kia vội giải thích:

- Tại thằng đó nhanh quá, em...

- Im cm mày đi! Bám chặt vào!

Gã đầu sỏ tức giận, nhấn mạnh chân phanh, đồng thời lắc cổ xe. Chiếc xe máy dưới lực hãm và lực kéo tới lớn, xoay nửa vòng tròn. Hai lốp xe cọ xát trên mặt đường tạo nên tiếng rít inh tai nhức óc, khói trắng tỏa ra mù mịt. Hãm xe đang chạy ở tốc độ cao mà không hề bị lật bánh, tên này nếu mà đi đua xe chắc chắn sẽ lọt vào hàng những tay đua cự phách. Có điều những thằng đàn em phía sau thì chẳng được như vậy, một thằng vừa phanh đã ngã đập đầu xuống đất, may có mũ bảo hiểm, có lẽ chỉ bị gãy xương tay chân gì đó thôi, chiếc xe trượt một đoạn dài. Một thằng khác hãm khá ngon nhưng lại bị khói trắng từ xe tên đầu sỏ che mờ mắt, khi thấy thì trở tay không kịp, đâm thẳng vào cái xe vừa ngã, thế là cả người văng ra khỏi ghế, thân mình va trúng ngay cái cây to trên lề đường, rên đau thảm thiết, bọn khác thì thoát. Tám xe thì hai kẻ đã bị loại.

Tên đầu sỏ chả thèm quan tâm thương tích hai đứa kia, vặn tay ga vù vào đường nhỏ mà Quốc Việt đã chạy. Bọn kia cho một người ở lại cứu thương, còn lại thì theo gã đại ca. Đèn pha bật sáng lóa, bọn chúng phát hiện anh đang chạy phía trước. Đường núi lên Đỉnh Bàn Cờ khá là hẹp, ước chừng khoảng trên dưới hai mét, có chỗ chỉ một mét vừa đủ để một cái xe con đi, hơn nữa còn không có lan can chắn bảo vệ đường. Đường núi vừa sóc nảy lại tối om, chỉ có thể dựa vào ánh trăng và ánh đèn pha xe máy để nhìn. Tuy rất muốn bắt Quốc Việt nhưng lũ lưu manh cũng không dám thả tay mà phóng hết cỡ trên con đường nguy hiểm này, nếu không thì anh đã bị tóm từ lâu rồi. Bất chợt Việt thấy ở phía trên dốc một đoạn ngắn có một cành cây nhô ra ngoài. Anh bèn chộp lấy bẽ gãy nó rồi ném đại xuống, vô tình lọt vào giữa bánh xe của một gã chạy trước. Nó cản bánh xe quay khiến cho chiếc xe quay chín mươi độ rồi lật nhào. Quốc Việt chứng kiến rõ ràng. Anh cười nói to:

- Đây gọi kế "Chọc gậy bánh xe" đấy mấy chú mày!

- Khốn kiếp!

Tên đầu sỏ lệnh cản, bực tức chửi đổng một câu. Hắn lệnh đàn em dọn dẹp "chướng ngại vật" để đuổi theo.

Quốc Việt tận dụng cơ hội kéo dãn khoảng cách. Nhưng chẳng bao lâu sau, đám du côn đã bám gần ngay phía sau. Anh chạy thêm chốc lát nữa thì bắt đầu mệt. Nhờ đôi mắt tinh tường, nhìn rõ trong đêm tối, anh bắt gặp một cái ổ gà khá lớn trước mặt. Anh khẽ nhếch mép cười khẩy, trong đầu nảy ra một kế độc. Anh nhặt một hòn đá to, nhắm thật chuẩn rồi ném đi. Hòn đá trúng ngay đầu một thằng. Cái mũ bảo hiểm dởm của Tàu thằng đó đội vỡ làm đôi. Hắn ta bị chơi vố đau, kêu la oai oái. Anh cười ha hả:

- Đây là kế "Ném đá xuống giếng", à không, "Ném đá xuống dốc" đấy!

Anh cười xong, lại xoay người chạy.

- Khốn kiếp, mày chết với ông!!!

Tên kia cùng với một gã nữa rồ ga chạy phóng lên, quyết tóm anh cho bắng được. Những gã còn lại cũng tăng ga rượt đuổi.

Bỗng dưng Quốc Việt chạy chậm lại, bấy giờ trời tối đen như mực, anh cố ý dùng lưng che chắn cho ánh đèn xe của bọn chúng không chiếu đến cái ổ gà, chắn nó khỏi tầm nhìn của bọn kia.

Lũ lưu manh đằng sau chỉ thấy tốc độ chạy của Quốc Việt giảm dần, chúng càng chắc mẩm rằng đối phương đã kiệt sức nên càng rồ ga phóng nhanh hơn. Cái thằng bị chọi đá tưởng bở, muốn lập công đầu nên vọt lên đầu tiên. Khi hắn còn cách chừng hơn một mét, cười hô hố, nghĩ rằng sắp sửa bắt được anh thì bỗng nhiên anh tăng tốc, rồi sau đó cả người nhảy tới trước một đoạn gần hai mét. Lúc này đèn xe mới có thể chiếu rõ cái ổ gà, tên đó giật mình, theo phản xạ vội vàng bóp phanh nhưng đã quá trễ.

Thế là hắn vấp phải ổ gà, chiếc xe bị mất trọng tâm ngã rầm xuống, hắn cũng khá, kịp thời nhảy ra ngoài, dùng tay tiếp đất. Có âm thanh “răng rắc” nhỏ khẽ vang lên, hắn kêu á một tiếng, lăn nhanh sang bên bờ núi để không bị mấy chiếc sau đâm trúng. Còn xe của hắn trượt dài xuống dưới dốc rồi đụng vào một cây lớn gần đó. Quốc Việt quay đầu nhìn rồi tặc lưỡi tiếc nuối: “Sao không nổ luôn cho nó hoành tráng chứ,” anh lại co giò bỏ trốn. Đường lên núi ban đêm càng lên cao càng mù mịt, nhỏ hẹp, khi thì uốn lượn quanh co dưới những tán cây rừng, lúc thì cheo leo bên men theo bờ biển, lại gập ghềnh rất khó đi, gã đầu sỏ dù là tay lái lụa siêu đẳng cũng không dám chạy xe nữa, gã tắt máy bảo mấy thằng đàn em còn lại:

- Xuống xe, chạy bộ rượt theo nó!

Đám lưu manh nghe theo lời hắn, vứt xe ở đó, rút dao, ống tuýp và cả đèn pin chạy đuổi theo Quốc Việt. Bọn này thường xuyên đi “ăn đêm” nên đèn pin trở thành thứ không thể thiếu của chúng. Mới vừa ngồi xe nên bọn này vẫn dư sức leo dốc, còn anh thì đã thấm mệt, khoảng cách giữa anh và bọn chúng từ từ thu ngắn lại. Thằng đầu đàn cười hềnh hệch:

- Thằng khốn, xem mày đủ sức chạy tới đâu!

- Đủ sức tới mai đấy!

Quốc Việt chạy thêm được hơn mười mét nữa thì đột nhiên đổi hướng sang trái, nhằm mấy chỗ cây cối um tùm mà chạy vào khiến cả đám lưu manh sửng sốt, lại còn cười nữa chứ. Lẽ nào anh biết mình sắp sửa bỏ mạng mà hóa điên? Có thể lắm!

- Muốn lựa chỗ tối mà thoát sao, thằng ngu!

- Chưa biết ai ngu đâu!

Thì ra là kế của Quốc Việt, trước đây sống với ông bà, anh thường lên núi chặt cây, hái các loại lá đem ra chợ bán. Ở quê vách núi hiểm trở hơn thế này nhiều, anh phải leo rất cực. Điều này đã tạo ra cho anh đôi chân rất khoẻ, vì vậy mà bọn du côn rất khó mà bắt được anh. Chẳng qua bây giờ thấy tên đầu sỏ cũng chẳng vừa, kéo mấy tên đàn em kiên trì bám đuổi không tha, ý đồ không thành, anh bắt đầu có chút chán nản.

- Lên, thắng nào bắt được tên chó đó, tao thưởng năm chai!

Tên đầu sỏ chợt ra giá. Mấy gã đàn em có động lực nên ra sức chạy, bắt Quốc Việt cho bằng được.

Anh nghe mà rụng rời chân tay, giữa lúc sống chết cận kề, hai chân bỗng sinh thần lực. Anh chạy như bị ma nhập. Bây giờ Việt không thèm để ý chỗ sáng chỗ tối, dốc hay bằng, cứ băng băng lên núi. Mà bọn kia đứa nào cũng muốn một mình hưởng hết năm chai nên cố sức rượt, chỉ là khoảng cách xa dần. Chúng rất ngạc nhiên, nghĩ thằng đó uống viagra hay sao mà sung dữ.

Cây cối mỗi lúc một rậm rạp, khung cành xung quanh tối om, chỉ còn nghe tiếng sột soạt do người tao ra. Ánh đèn pin chiếu rọi, thấy cây cối ngả nghiêng khi Quốc Việt vọt qua. Cuộc rượt đuổi kéo dài thêm vài phút nữa thì đột nhiên tên đầu sỏ đứng lại rồi bảo mấy thằng đàn em:

- Chúng mày dừng hết cả đi, đừng đuổi theo nữa.

Chúng dừng lại, mặt thộn ra, một thằng hỏi:

- Đại ca, sao tự dưng dừng lại thế, anh không muốn bắt nó nữa à?

Tên đầu sỏ cười khẩy:

- Mày không thấy sao? Nó đang tự đâm đầu vào chỗ chết, việc gì phải đuổi nữa cho mệt?

- Hả? Đại ca, em vẫn chưa hiểu?

Đám du côn ngơ ngác, tại sao Quốc Việt lại tư đâm đầu vào chỗ chết? Hắn ta trả lời:

- Trên đó là một ổ rắn cực độc, chỉ một phát cắn của nó là đi chầu ông bà vải ngay, nó chạy vào cái đám đó không phải tự chui đầu vào chỗ chết thì là gì nữa?

Mấy tên kia nghe vậy cười sằng sặc đầy khoái trá, một tên nói:

- Đại ca, vậy chúng ta quay về thôi!

Gã đầu sỏ lắc đầu:

- Chưa, chúng mày cứ tiếp tục hò hét thật to vào, tên đó nghe được, chắc chắn sẽ sợ hãi mà tiếp tục chạy, sau đó thì...

Hắn không nói tiếp nữa nhưng tất cả cũng đều hiểu, bọn chúng đồng loạt hò hét vang động cả một góc rừng, tiếng hét to dần lên. Quả nhiên Quốc Việt nghe thấy thì trong lòng càng thêm sợ hãi, tưởng rằng kẻ địch đuổi đến rất gần rồi nên lấy hết sức tiếp tục lao xuyên qua rừng, tiếng kêu réo nhỏ dần rồi mất hẳn.

Anh dừng lại, ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, hai mắt hoa lên, anh thậm chí có thể nghe được cả nhịp tim đập bình bình liên hồi như trống hội, bụng thầm rủa đám lưu manh: "Đ*** m* chúng mày, hại ông chạy mệt muốn chết!" Giờ anh có muốn chửi cũng chẳng còn hơi sức mà mở miệng.

Anh ngồi đợi hồi lâu không thấy có động tĩnh gì thì cho rằng bọn kia cũng đã bỏ cuộc không đuổi theo nữa. Anh đâu biết vì sợ ổ rắn cực độc trên đây nên chúng bỏ đi. Kể cũng lạ, anh chạy ngay phía trên nó mà chả bị bất kỳ con nào cắn trúng, số anh thật là quá sức may mắn, à, phải gọi là kỳ tích mới đúng.

Anh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh, thấy trên đó hình như có chỗ bằng phẳng, mừng như bắt được vàng, anh gắng sức chạy nhanh lên đó, bỗng nhiên chân vấp phải hòn đá lớn nằm trên đường, không kịp trở tay, người văng tới bàn đá trước mặt, đầu bị đập mạnh xuống một bên góc của nó, máu chảy ồng ộc. Anh cảm thấy đầu óc quay cuồng, choáng váng, chỉ kịp thốt: "Cái đời chó má", rồi bất tỉnh nhân sự không biết trời trăng mây gió gì nữa.

Rất lâu sau, anh dần tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Anh đưa tay lên sờ sờ, máu đã ngừng chảy, nhưng cơ thể mệt rã rời, nhất thời chưa thể ngồi dậy. Chợt anh phát hiện ra bầu trời hôm nay đẹp vô cùng, vì sao thi nhau sáng rực rỡ, ánh trăng rằm dìu dịu chiếu lên mặt đất khiến cho con người ta cảm giác thư thái.

Anh chống tay ngồi dậy để thưởng thức cảnh đẹp ban đêm, đột nhiên anh lộn mèo hai vòng sang phải, thứ gì đó bay vút vào đúng chỗ anh vừa ngồi. Lộn xong, anh chồm dậy ngay lập tức, hai mắt trợn trừng nhìn vào vật đó. Vừa thấy, anh đã run rẩy toàn thân, sống lưng lạnh toát. Anh đã thấy gì?

Trong ánh trăng mờ ảo, anh nhìn thấy một con rắn dài khoảng mét tám đến hai mét, cái đầu nó bèn bẹt, rộng bè sang hai bên, cái lưỡi chẻ đôi thụt ra thụt vào liên tục.

"Má ơi, một con rắn hổ mang, hôm nay là cái éo gì mà xui thế không biết." Quốc Việt rơi vào trạng thái sỡ hãi, luôn mồm chửi rủa một ngày không thể đen hơn. Rắn hổ mang là một trong những loài rắn độc nhất và có kỹ năng săn mồi lợi hại nhất, xem ra tối nay anh thật sự phải bỏ mạng tại đây rồi.

Sau cú cắn hụt, con rắn ngóc đầu lên, cái đầu khẽ lắc lư nghiêng trái nghiêng phải, cái đuôi uốn qua uốn lại, hai mắt tập trung vào anh, con rắn đang trong tư thế rình mồi. Anh khuỵu gối, hai tay chống đất, mắt nhìn chằm chằm con rắn. Bốn mắt gườm gườm nhìn nhau. Con rắn đứng yên như tượng, anh cũng vậy.

footer(); ?>