Chương 114

Thiên Hạ
Chương 114 : Mười vạn lượng vàng (1)
gacsach.com

Trong đại đô đốc phủ Dương Châu, Vi Thao đang ngồi trước án xử lý công vụ. hắn có vẻ hơi xao lãng. Sáng hôm nay, hắn vừa nhận được thư gấp của Đệ vương, cũng chinh là con rể của hắn. dù trong thư không hề trách hắn về việc ở Dương Châu, nhưng ngữ khi trong từ ngữ, câu cú ẩn hiện sự bất mãn đối với minh. Truyện "Thiên Hạ "

Tâm trạng Vi Thao rất tồi tệ, hắn vốn không tán thành việc sử dụng cách ám sát hèn mọn này, lần trước vì cự tuyệt không được yêu cầu của Đệ vương, hắn phái La thám quân ra tay với Lý Khánh An. kết quả bị thất bại, nhưng hiện tại, Đệ vương lại trách mình làm không được việc, thật sự làm hắn nóng siận trong lòng.

‘Pãng! ’ ném mạnh cây bút xuống đất. sa sầm nét mật chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, một hồi. cơn nóng aiận đã giám đi một chút, liếc một cái cây bút dưới đất, chợt lắc đầu nhặt cây bút lên.

Lúc này trước cửa vẳng lại tiếng bẩm báo của La thám quân: “Vi trường sứ, ty chức có việc cần bẩm báo.”

“Vào đi!”

Vi Thao lại ngồi vào vị trí, cửa mờ ra, sĩ tào tham quân La Võ nhanh bước đi vào, hắn cúi minh thi lễ nói: “Tham kiến Vi trường sứ!”

“Nói đi! Có việc cần kíp sì?”

La Võ khép cửa lại, hạ thấp giọng nói: “Trường sứ, ty chức có một người bà con xa là người trong biệt phú Khánh vương, đêm qua hắn đến nhà ty chức, hắn nói với ty chức, Khánh vương có mười vạn lượng vàng không rõ tung tích, quân sư của Khánh vương là Diêm Khài đang tìm kiếm khắp nơi, chính là gần vùng Dương Châu, Vi trường sứ, ngài xem chúng ta cần ”

Vi Thao cười nhạt một tiếng, hói: “Người bà con đó của ngươi làm chức gì trong biệt Phủ Khánh vương?”

“Hắn là quản sự trong nhà bếp.”

“Hứ! Một chức quản sự nhó nhoi trong bếp thì có thể biết được chuyện của mười vạn lượng vàng sao? La tham quân, ngươi bị người ta lợi dụng rồi.”

La tham quân ngẩn người ra: “Ý của trường sứ muốn nói là. đó là việc cố tình sắp đặt của Diêm Khài sao?”

“Đương nhiên rồi! Lý cầu áp tải hơn một trăm chiếc thuyền chở tiền tài hướng phía bắc mà đi. các võ sĩ của Khánh vương ở Giang Hoài cũng đều đem đi cả rồi, tên Diêm Khái trong tay không đù người. bèn muốn lợi dụng ta giúp hắn tìm kiếm, hắn suy tính đắc ý như thế nào tưởng ta nhìn không thấu sao?”

“Nhưng mà, chúng ta tại sao không tương kế tựu kế đi?”

Vi Thao trong lòng chợt xoay chuyền, thế cũng phải, nếu như ta có thể đem mười vạn lượng vàng nắm trong tay, bên Đệ vương cũng có thể có cái để giao phó rồi.

“ừm! Ngươi nói cũng có lý, thôi được! Việc này giao cho ngươi vậy. nhớ lấy, không được để bất kỳ ai nghi ngờ đến việc hành thích lần trước là do chúng ta làm đó.”

“Ty chức hiểu. Ty chức đi ngay đây!”

La tham quân vội vàng đi ra, Vi Thao lại cầm bút. ‘mười vạn lượng vàng’ hắn lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt dần dần sáng lên.

Mưa xuân lâm râm. những hạt mưa dày đặc rơi như những mũi kim nhỏ, toàn vùng Giang Hoài đều chìm trong màn mưa mông lung đó, trong chợ nam ở Giang Đô, Hạ Nghiêm Minh tâm phúc của Lý Khánh An đang dẫn hai thủ hạ dao dát nhìn hướng này hướng kia: “Mắt của các ngươi mờ to ra cho ta. không được nhìn con gái, mau tìm ra tiệm buôn bán đồ đồng cho ta.”

Hắn vừa hạ lệnh, ánh mắt vừa xoay đi nhìn trộm các Hồ cơ (kỹ nữ người Hồ) xinh đẹp đang đón tiếp khách trước cửa quán rượu, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, lại hạ lệnh: “Chân của ta trong trận chiến đấu ở Tiêu Bột Luật bị thương, mỗi khi gặp trời mưa là lại đau nhức, ta phải đi nghi ngoi một chút, các ngươi đi tìm tiệm buôn bán đồ đồng, tìm được rồi đến quán rượu gọi ta.”

Hai viên quân sĩ trong lòng khinh bi. nhưng không còn cách nào khác chỉ đành đi tìm. thấy thú hạ đi xa, Hạ Nghiêm Minh lập tức chạy đến quán rượu, tươi cười rạng rỡ nói: “Tiêu mỹ nhân, ta đến đây.”

“ồ! Quân gia đến rồi. mau mời vào trong.”

Hồ cơ bán rượu liếc mắt đưa tình, nhiệt tình khoát lấy cánh tay hắn đi vào quán rượu: “Quân gia có muốn uống mấy ly rượu bồ đào Cao Xương không?”

Hạ Nghiêm Minh véo má nàng một cái cười nói: “Chỉ cần nàng chịu hầu rượu ta. uống bao nhiêu cũng được cà.” Truyện "Thiên Hạ "

Nhất thời trong quán rượu vang lên tiếng cười trong trèo như chuông bạc của Hồ cơ: “Quân gia hư lắm đấy, cứ chọc ghẹo người ta.”

Hạ Nghiêm Minh vừa ngồi xuống, còn chưa gọi món ăn, thủ hạ của hắn đã chạy vào rồi: “Hiệu úy, kế bên quán rượu chính là tiệm buôn bán đồ đồng.”

Hạ Nghiêm Minh ngẩn người ra một cái. cười mắng: “Bà nội nó, muốn uống rượu thì nói trắng ra, ê! Gọi thêm hai tiểu mỹ nhân ra đây, nếu trong lòng quân gia ta sàng khoái, các người sẽ có tiền thường cả đấy.”

Hai viên binh sĩ cười hi hi. cũng ngồi xuống: “Đi theo quân gia làm việc khoái thật, có rượu uống, còn có Hồ cơ hầu rượu nữa.”

Uống xong nửa canh giờ rượu. Hạ Nghiêm Minh trà tiền rượu và tiền thường xong, lòng đầy mãn nguyện đi đến tiệm buôn bán đồ đồng bên cạnh. Đây là một cửa tiệm lớn, trong ngoài đều để đầy các đồ đạc bằng đồng, do đồng là nguyên liệu đúc tiền, vì thế giá cả của nó tương đối mắc. các đồ gia dụng bình thường, như kiếng đồng, chậu đồng, nặng tám chín cân đã bán đến một quan tiền, còn đồ đồng thuộc công nghệ phẩm(chú yếu làm bằng tay), như tượng phật, cây đồng, hoa đồng v.v... những thứ đó giá cả còn mắc hơn.

Hạ Nghiêm Minh đi đến tiệm buôn bán đồ đồng, bèn có một người bán hàng đi tới cười nói: “Quân gia cần mua đồ đồng à?”

Hạ Nghiêm Minh ngẩng mật lên, ngạo nghễ nói: “Ta cần một số lượng rất lớn, chỗ ngươi có không?”

“Có! Có! Chủ tiệm nhà tôi có ba tiệm buôn bán đồ đồng, chỉ tiệm chúng tôi đây đã có mấy trăm món. trong kho càng có nhiều hơn. quân gia muốn lấy bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Hạ Nghiêm Minh đưa ra một ngón tay nói: “Ta lấy một ngàn món, hôm nay là phải lấy.”

“Một ngàn món!”

Người bán hàng tròn xoe cả mắt, hắn lập tức quay đầu gọi với: “Trưởng quầy ơi, có khách hàng lớn đến kìa.”

Một người đàn ông trung niên chạy ra. người bán hàng kề tai hắn nói nhỏ mấy câu, đôi mắt trường quầy sáng lên. lập tức co lung cười nịnh nói: “Quân gia, xin mòi vào trong ngồi.”

Trưởng quầy mời Hạ Nghiêm Minh vào trong nhà, lại gọi người dâng trà, rồi mới hỏi: “Không biêt quân eia cần một ngàn món đồ đồng như thể nào vậy?”

“Mỗi loại đồ đồng cũng cần một ít. kích thước đìma quá lớn. trong đó đồ đạc dùng trong miếu tự phái có bốn trăm món. đưa đến chỗ mà ta chỉ định.”

Hạ Nghiêm Minh lấy ra một tờ giấy, đưa cho trường quầy nói: “Chính là hai nơi này, sẽ có người nhận hàng, đưa hàng giao tiền ngay tại chô.”

“Vâng! Tại hạ đi chuẩn bị ngay, nhưng mà một ngàn món đồ đồng phải thuê mười mấy chiếc thuyền, phí vận chuyển rất lớn, quân gia có thể đưa trước chút ít cho tại hạ không?”

“Không thành vấn đề!”

Hạ Nghiêm Minh từ trong túi da lấy ra hai thỏi bạc, để trên bàn nói: “Đây là một trăm lạng bạc. đủ cho ngươi trả phí vận chuyển rồi, ngoài ra. ta không muốn ngươi vận chuyên vào ban ngày, ngươi khởi hành vào đêm tối hôm nay.”

Trường quầy nhận xong tiền bạc, liền cười tươi hẳn lên: “Không thành vấn đề, tại hạ đi chuẩn bị ngay đây!”

Mấy hôm nay, cục thế ở Dương Châu rất bình yên, Đỗ Bạc Sinh và tiền tài tang vật ở hai ngày trước đã lên đường rồi, do thái thú Lư Hoán đích thân áp tài vào kinh.

Nhưng trong dân gian đối với vụ án buôn lậu muối mới băt đâu bàn tàn sối nổi hãn lên. những cách nói khác nhau không ngừng được đưa ra. trong vô số cách nói đó, nhiều nhất vẫn là việc bàn tán về tài phú của Đỗ gia. Đỗ gia buôn lậu muối chí ít cũng đã năm năm. trong thời gian đó đã cuỗm bao nhiêu lợi nhuận, đã không có người biết được, nhưng có một cách nói mà mọi người đều tin, đó chính là tài phú của Đỗ gia nhất định chưa bị phát hiện hết.

Trong biệt phù Khánh vương. Diêm Khài đang ngồi trong phòng tỉ mỉ kiểm tra từng phần tình báo, số tình báo này cũng đều được đưa đến vào lúc khẩn trường nhất của vụ án muối vừa kết thúc, giờ đây chúng đã trở thành áấy vụn cà. nhưng Diêm Khài vẫn muốn từ trong đó tìm ra chút vết tích của mười vạn lượng vàng đó, trước mắt người có thể dùng được trong tay hắn không nhiều, không thể truy kích toàn diện được.

Diêm Khài cầm lên một phần tình báo của Đô Lương Sơn cúi đầu trầm tư, đây là tình báo mà thủ hạ của hắn tra hỏi mấy tên mã tặc Đô Lương Sơn sau đó viết lại. Đêm hôm đó lão tam của Đỗ gia vận chuyển tài sàn chuẩn bị lên thuyền ở Hu Dị huyện kiềm tra thự, nhưng bị Lý Khánh An phục kích, toàn bộ tài sàn Đỗ gia bị chặn.

Trong tình báo có đề cập tới hàng trăm chiếc rương sất, nhưng số tiền của mà Lý Cầu cướp từ kho ở châu nha. không hề có rương sắt, toàn bộ đều là rương gỗ, chẳng lẽ vấn đề là ở chỗ này?

Diêm Khải loay hoay từ trong đống tình báo đó tìm được danh sách mà Lý Khánh An đưa cho Lý cầu. phía cuối của danh sách đó viết một hàng chữ: ban đêm chiến đấu khá 2ấp, bộ phận đồ vật bị chìm dưới sông, điều này và báo cáo của bọn thuộc hạ lúc đó cũng hoàn toàn trùng khớp, nhưng một trăm hai mươi chiếc thuyền của Hu DỊ kiém tra thự sau đem chiến đấu kịch liệt đó, chỉ còn lại một trăm mười sáu chiếc thuyền, ít đi bốn chiếc thuyền.

Đột nhiên phát hiện được manh mối này, Diêm Khải kích động đến toàn thân run rẩy. hắn đứng lên la lớn: “Người đâu!”

Một viên tùy tùng đi vào, thi lễ nói: “Tiên sinh có chuyện gì không?”

“Lập tức chuẩn bị ngựa cho ta. ta cần lập tức xuất phát.”

Một khắc sau, Diêm Khài dẫn mười mấy viên tùy tìing cưỡi ngựa phi nước đại về phía bắc Giang Đô thành, khoáng một canh giờ sau. hai mươi mấy người khác, dưới sự dẫn dắt của tham quân La Võ cũng lén lút đi theo phía sau họ

Trong doanh trại, Lý Khánh An đang tiếp đãi một vị khách quan trọng, vị khách đến từ kinh thành, đó chính là Trần Trung thị vệ trường thân cận của Lý Lâm Phủ.

“Mệnh lệnh của tướng quốc là Đỗ Bạc Sinh tuyệt đối không được vào kinh, nhất định ở giữa đường phải khử đi, thuộc hạ chính là nhận lệnh này đến đây, mong tướng quân phái người hỗ trợ cho thuộc hạ.”

Lý Khánh An xem xong thủ lệnh của Lý Lâm Phú, trà lại cho hắn rồi nói: “Nếu là lệnh của tướng quốc, ta đương nhiên phải tuân theo, người đợi một chút, ta đi sắp xếp ngay đây!”

Hắn đi ra tìm Lệ Phi Thú Du. nói với hắn mấy câu, Lệ Phi Thủ Du hết sức kinh ngạc, hắn lập tức phấn khích nói: “Như thế thì tốt lắm. trừ khử Ðỗ Bạc Sinh, thì việc của mười vạn lượng vàng sẽ không có người biết được rồi.”

“Ta cũng nghĩ như thế, vừa đúng mượn cơ hội này diệt trừ hậu hoạn, đệ dẫn mười mấy huynh đệ đi hỗ trợ Trần Trung.”

“Đệ biết rồi, đệ đi đây.”

“Đợi một lát!” Lý Khánh An lại gọi hắn lại: “Tình hình bên Hu DỊ huyện thế nào rồi?”

“Yên tâm đi! Có Thôi Bình hỗ trợ, chúng ta cũng đã bố trí xong, đảm bào không có sở hở nào đâu.”

Lý Khánh An gật đầu. hắn vừa nhận được tin tức, Diêm Khải và La tham quân trong đại đô đốc phù trước sau cùng đi về hướng bắc, nếu hắn không đoán sai, thì sẽ là đi Hu Dị huyện rồi.

Sắp đặt xong các khâu rồi, Lý Khánh An khẽ thở phào một hơi, hắn ngước đầu nhìn cơn mưa nhỏ mông lung, đã là buổi chiều rồi, bèn lập tức hạ lệnh:

“Chuẩn bị ngựa cho ta!”

Lý Khánh An nhảy lên ngựa, dẫn theo mấy viên tùy tìing tâm phúc phóng về hướng Cao Bưu huyện.

Giống như Dương Châu, Hu Dị huyện mấy hôm nay cũng mưa nhẹ lất phất rơi, từ sáng đến tối, mưa rơi không ngớt hạt, trên đường quan đạo người khói vắng hoe, trên sông cũng thế, từ khi vụ án buôn lậu muối của Đỗ Bạc Sinh tạm thời buông màn kết thúc, công việc của kiểm tra thự cũng nhẹ nhàng hẳn. không cần mỗi chiếc thuyền đều kiêm tra, trong cơn mưa đêm liên miên đó, họ càng vui vẻ quây quần trong nhà uống rượu đánh bạc, mười mấy viên nha dịch ai cũng không muốn đi ra ngoài cà.

“Thự chinh, bên ngoài hình như có thuyền đi đến.” Một viên nha dịch thấy trên mặt sông đi đến mấy chiếc thuyền nhỏ.

Thự chính liếc nhìn xong, đá viên nha dịch một cái: “Tần Tam. ngươi đi xem đi!” Truyện "Thiên Hạ "

“Tại sao lúc nào cũng là ta đi thế?”

Nha dịch tên Tần Tam đó lầm bầm đứng dậy đi ra, hắn đến bên bờ sông, dùng tay che ngang trước trán quan sát một hồi, thấy đi đến bốn chiếc thuyền, trên thuyền có bóng người di chuyển.

“Ê! Các ngươi làm cái aì vậy?”

“Con mắt chó của ngươi bị mù hà. chúng tôi là người của phú Khánh vương.” Trên thuyền có người lạnh lùng trả lời.

Nha dịch sợ hoàng hồn. liền chạy vào trong nhà. hạ thấp giọng gọi: “Thự chính, người trên thuyền bên ngoài nói là người của phú Khánh vương đó.”

Thự chính sững người, người của phù Khánh vương tại sao lại đến chỗ này của hắn? Lúc này, một viên nha dịch ở bên khác aọi: “Thự chính mau xem. bên đó còn có mấy chiếc thuyền nửa.”

Thự chính chồm bên cửa số nhìn ra bên ngoài. trong màn đêm chỉ thấy một bên khác của sông cũng có mấy chiếc thuyền nhỏ, nhưng họ không có động tĩnh gì. hình như đang đợi cái gì đó?

Trong lòng hắn kêu lên một tiếng không hay rồi, e rằng đêm nay sẽ xảy ra chuyện đây.

“Mọi người hãy nghe ta. từng người một chuồn ra ngoài, chạy càng xa càng tốt. giữ lấy cái mạng nhỏ quan trọng hơn.”

Nói xong, tự hắn đã chuồn thẳng từ cửa sau rồi, co chân chạy thụt mạng về phía màn đêm. mười mấy viên nha dịch cũng một người đi theo một người, áây lát bèn đã chạy sạch hết.

Trên sông, ánh mất Diêm Khải khẩn trương nhìn xuống mặt nước, mặt nước nhấp nhô sánh động, có người đã lặn xuống dưới rồi. đột nhiên, một làn nước bắn tung lên, một ngư dân nổi lên mặt nước nói: “Lão gia, bên dưới đúng là có mấy chiếc thuyền bị chìm, trên thuyền cũng đều là rương sắt hết.”

Diêm Khải mừng rỡ, liền nói: “Mau! Mau vớt mấy cái rương sắt lên xem xem.”

Ngư dân nắm lấy một sợi dây lại lặn xuống dưới, hai ngư dân khác được thuê đến cũng đều cùng lặn xuống, họ loay hoay dưới nước một hồi, một ngư dân nòi lên trên nói: “Được rồi, kéo dây đi.”

Diêm Khải giành lấy sợi dây từ từ kéo lên. hắn kích động đến run rây cả tay, từ từ. một chiếc rương sắt được kéo lên, mấy viên tùy tùng khiêng rương lên thuyền, lau nước trên rương đi, một người đốt lên một bó đước đưa ra phía trước.

“Mỡ nó ra! Diêm Khài run giọng nói.

‘Rắc!’ một tiếng, chiếc rương sắt được cạy ra. tùy tùng lấy từ bên trong ra mấy pho tượng phật nhó bằng đồng: “Tiên sinh, đều là tượng đồng cà.”

Lúc này, mấy rương sắt khác cũng được kéo lên rồi, mờ rương ra. bên trong là mấy cái mó gõ bằng đồng: “Tiên sinh, bên trong này cũng đều là đồ đồng cà.”

Diêm Khải ngẩn người ra khá lâu. hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức rút dao sâm ra. rạch mạnh một đường dao trên tượng phật bằng đồng, vạch ra một vết khá sâu, phía trong vẫn là đồng.

Diêm Khải uể oải ngồi bệch xuống: “Chuyện này là sao đây? Tại sao đều là đồ đồng hết.”

Đột nhiên, viên tùy tìing đang cầm bó đuốc kêu lên một tiếng thám thiết, một mũi tên xuyên thúng ngực hắn. té nhào xuống sông.

Mọi người chung quanh đều hoàng cả hồn, họ chợt bừng tinh, cùng nhau la lên: “Có người đột kích chúng ta!”

Mọi người đồng loạt nằm bẹp xuống thuyền. Diêm Khải cũng bị người đè xuống thuyền, nhưng đối phương sau khi bắn ra một mũi tên đã không còn động tĩnh gì nữa. Diêm Khài lồm cồm đứng dậy nhìn về phía mũi tên bắn tới, chỉ thấy trong màn đêm xuất hiện một chiếc thuyền, trên thuyền có hai ba chục người. người nào người nấy tay cầm cung cứng, áo đem che mặc, dẫn đầu là một quan quân thân thể cao lớn, từ ánh sáng mờ mờ chiếu ra của quan thự rọi lên mặt của hắn. dù cho hắn dùng khăn đen che mặt. nhưng vẫn không che dấu được vẻ cười đắc ý trên khóe mắt. Truyện "Thiên Hạ "

Lã thâm CỊiỉtin.

Diêm Khải vừa nhìn là nhận ra ngay con người này, hắn đấm mạnh một quyền lên thân thuyền, hạ thấp giọng mắng: “Tên khốn chết tiệc này!” Truyện "Thiên Hạ "

“Tiên sinh, chúng ta làm sao bây giờ?”

Diêm Khài nhìn đồ đồng trên thuyền một cách không cam tâm, chỉ đành hạ lệnh: “Mau! Rời khỏi noi này!”

Ngư dân dưới nước đẩy con thuyền nhỏ đi, mấy chiếc thuyền nhỏ từ từ rời khỏi đường sông, hướng về phía sông Hoài mà đi.

La tham quân thấy họ trốn chạy rồi, mới lạnh lùng cười nói: “Đây gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau!”

Hắn khoát tay, hạ lệnh: “Đi xuống vớt tất cả các rương lên!”

Cao Bưu huyện Thái gia thôn nằm ở ngư thôn nhỏ trên đào nhỏ giữa hồ Phàn Lương, khoàng ba đến năm mươi hộ dân, người dân đôn hậu, các nhà các hộ đều sinh sống bằng nghề đánh bất cá. nơi đây không có đường bộ thông ra. chỉ đi lại bằng thuyền, do vị trí địa lý vô cùng hèo lánh, cũng rất ít khi có quan Phủ đến tuần tra.

Khoáng nửa tháng trước, noi vịnh hồ ở phía bắc của thôn bắt đầu neo đậu mấy chiếc thuyền nhỏ. trên thuyền chờ đầy hàng hóa, bên bờ có mười mấy viên binh sĩ đứng sác, ai cũng không dám lại gần. đêm hôm trước lại đến thêm mười mấy chiếc thuyền

nhỏ nữa. chờ đến một lượng lớn đồ đồng bó trong rương chất lên trên bờ.

Buổi chiều hôm đó, một đội thuyền đi vào vịnh Thái gia thôn, người dân trong thôn không còn thấy lạ nữa. ai cũng không đến xem náo nhiệt.

Lý Khánh An đứng trên đầu thuyền, xa xa nhìn về mấy chiếc thuyền nhỏ ở vịnh hồ, cười tủm tim. ai lại có thế nghĩ tới, trong mấy chiếc thuyền này đều chở đầy tiền lời từ muối trong mấy năm nay của Khánh vương đâu?

Lúc này, trên bờ Hạ Nghiêm Minh hướng về chiếc thuyền nhó vẫy cả hai tay: “Tướng quân, bên này! Bên này!”

Đội thuyền của Lý Khánh An chầm chậm cập vào bến bờ

Khoáng nửa canh giờ sau. toàn bộ đồ đồng cũng đều chất lên con thuyền vừa mới cập bến. đội thuyền rời khôi Thái gia thôn, các thôn dân nhìn đội thuyền đi xa, nửa tháng nay nối lo canh cánh trong lòng của họ cuối cùng đã được giài thoát rồi.

Trên thuyền, Lý Khánh An đem công văn mà Độc Cô Hạo Nhiên viết đưa cho Hạ Nghiêm Minh, dặn dò hắn: “Nghiêm Minh, lần này đệ áp tài hàng quý về kinh, trên đường phải cẩn thận, không được có chút sơ suất nào.”

“Tướng quân yên tâm đi! Trong lòng đệ rõ mà, tuyệt đối không hư chuyện đâu.”

Lý Khánh An gật đầu, lại nói: “Còn nữa, nếu gặp kiểm tra, thái độ phải cứng lên, không được để bất kỳ ai lên thuyền.”

“Ai dám lên thuyền, trên công văn đã viết rất rõ, đây là lễ vật mừng thọ cho Cao Lực Sĩ. trừ phi họ chán làm quan rồi.”

Thuyền đi vào sông Tào, Lý Khánh An xuống thuyền, hắn vẫy tay: “Đi đường may mắn. ta cũng sẽ mau chóng về kinh thôi.”

“Tướng quân, chúng ta gặp lại ở kinh thành!”

Chapter
1 Chương 01
2 Chương 02
3 Chương 03
4 Chương 04
5 Chương 05
6 Chương 06
7 Chương 07
8 Chương 08
9 Chương 09
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137-138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
187 Chương 188
188 Chương 189
189 Chương 190
190 Chương 191
191 Chương 192
192 Chương 193
193 Chương 194
194 Chương 195
195 Chương 196
196 Chương 197
197 Chương 198
198 Chương 199
199 Chương 200
200 Chương 201
201 Chương 202
202 Chương 203
203 Chương 204
204 Chương 205
205 Chương 206
206 Chương 207
207 Chương 208
208 Chương 209
209 Chương 210
210 Chương 211
211 Chương 212
212 Chương 213
213 Chương 214
214 Chương 215
215 Chương 216
216 Chương 217
217 Chương 218
218 Chương 219
219 Chương 220
220 Chương 221
221 Chương 222
222 Chương 223
223 Chương 224
224 Chương 225
225 Chương 226
226 Chương 227
227 Chương 228
228 Chương 229
229 Chương 230
230 Chương 231
231 Chương 232
232 Chương 233
233 Chương 234
234 Chương 235
235 Chương 236
236 Chương 237
237 Chương 238
238 Chương 239
239 Chương 240
240 Chương 241
241 Chương 242
242 Chương 243
243 Chương 244
244 Chương 245
245 Chương 246
246 Chương 247
247 Chương 248
248 Chương 249
249 Chương 250
250 Chương 251
251 Chương 252
252 Chương 253
253 Chương 254
254 Chương 255
255 Chương 256
256 Chương 257
257 Chương 258
258 Chương 259
259 Chương 260
260 Chương 261
261 Chương 262
262 Chương 263
263 Chương 264
264 Chương 265
265 Chương 266
266 Chương 267
267 Chương 268
268 Chương 269
269 Chương 270
270 Chương 271
271 Chương 272
272 Chương 273
273 Chương 274
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280
280 Chương 281
281 Chương 282
282 Chương 283
283 Chương 284
284 Chương 285
285 Chương 286
286 Chương 287
287 Chương 288
288 Chương 289
289 Chương 290
290 Chương 291
291 Chương 292
292 Chương 293
293 Chương 294
294 Chương 295
295 Chương 296
296 Chương 297
297 Chương 298
298 Chương 299
299 Chương 300
300 Chương 301
301 Chương 302
302 Chương 303
303 Chương 304
304 Chương 305
305 Chương 306
306 Chương 307
Chapter

Updated 306 Episodes

1
Chương 01
2
Chương 02
3
Chương 03
4
Chương 04
5
Chương 05
6
Chương 06
7
Chương 07
8
Chương 08
9
Chương 09
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137-138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187
187
Chương 188
188
Chương 189
189
Chương 190
190
Chương 191
191
Chương 192
192
Chương 193
193
Chương 194
194
Chương 195
195
Chương 196
196
Chương 197
197
Chương 198
198
Chương 199
199
Chương 200
200
Chương 201
201
Chương 202
202
Chương 203
203
Chương 204
204
Chương 205
205
Chương 206
206
Chương 207
207
Chương 208
208
Chương 209
209
Chương 210
210
Chương 211
211
Chương 212
212
Chương 213
213
Chương 214
214
Chương 215
215
Chương 216
216
Chương 217
217
Chương 218
218
Chương 219
219
Chương 220
220
Chương 221
221
Chương 222
222
Chương 223
223
Chương 224
224
Chương 225
225
Chương 226
226
Chương 227
227
Chương 228
228
Chương 229
229
Chương 230
230
Chương 231
231
Chương 232
232
Chương 233
233
Chương 234
234
Chương 235
235
Chương 236
236
Chương 237
237
Chương 238
238
Chương 239
239
Chương 240
240
Chương 241
241
Chương 242
242
Chương 243
243
Chương 244
244
Chương 245
245
Chương 246
246
Chương 247
247
Chương 248
248
Chương 249
249
Chương 250
250
Chương 251
251
Chương 252
252
Chương 253
253
Chương 254
254
Chương 255
255
Chương 256
256
Chương 257
257
Chương 258
258
Chương 259
259
Chương 260
260
Chương 261
261
Chương 262
262
Chương 263
263
Chương 264
264
Chương 265
265
Chương 266
266
Chương 267
267
Chương 268
268
Chương 269
269
Chương 270
270
Chương 271
271
Chương 272
272
Chương 273
273
Chương 274
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280
280
Chương 281
281
Chương 282
282
Chương 283
283
Chương 284
284
Chương 285
285
Chương 286
286
Chương 287
287
Chương 288
288
Chương 289
289
Chương 290
290
Chương 291
291
Chương 292
292
Chương 293
293
Chương 294
294
Chương 295
295
Chương 296
296
Chương 297
297
Chương 298
298
Chương 299
299
Chương 300
300
Chương 301
301
Chương 302
302
Chương 303
303
Chương 304
304
Chương 305
305
Chương 306
306
Chương 307
footer(); ?>