Chương 203

Thiên Hạ
Chương 203 : Hậu duệ Kiến Thành
gacsach.com

Thành Toái Diệp vào thời Võ Tắc Thiên được quân Đường trùng tu lại, chu vi gần sau mươi dặm, tường thành cao chắc hùng vĩ, không khác gì hùng thành Trung Nguyên. Toái Diệp cũng giữ lại nét kiến trúc đặc trưng của của đời Đường, trong thành rộng rãi, đường phố thẳng tấp, nhà cửa căn cơ vững chắc.

Bài trí đường phố trong thành hoàn toàn được mô phòng theo Trường An để xây, chính giữa là một đại lộ thăng tấp, cũng gọi là phố Chu Tước, chỉ là nó đi theo hướng đông tây, và không có tường chắn phòng hộ, cây cối hai bên đường xum xuê, cửa tiệm bên đường mọc san sát sầm uất, Dân cư trong thành đông đúc, đủ các chủng tộc: Hán. Đột Khuyết, Đột Kỵ Thi. Túc Đặc. Các La Lộc, Thổ Hỏa La...

Do Toái Diệp trường kỳ nằm trong tay người Hán, vì thế dù đã trải qua ba mươi năm thống trị của người Đột Khuyết, phong mạo trong thành vẫn phảng phất có thể nhìn ra phong thái của năm xưa toàn thịnh.

Nơi nơi toàn kiến trúc do người Hán kiến tao, từng tòa từng tòa nhà gạch ngói đen, những chiếc hàng rào cao gần bằng thân người bao bọc tách biệt mỗi viện ra, Nhà cũ của Lý Bạch chính là ở trong một đại trạch phía bắc đại lộ Chu Tước, bây giờ trong nhà có một gia đình người Đột Khuyết ở.

Dưới sự hộ tống của hàng trăm thân binh, Khánh An đến gần một đại trạch gần đông môn, Đại trạch ở ngay đối diện với phủ đệ Lý Hồi Xuân, có điều hôm nay hắn không có ý định tìm lạo.

Chúng nhân đến trước cửa rồi cùng nhảy xuống ngựa, một thân binh đến gõ gõ cửa, Một lát sau, cửa được mở, một lão gia nhân nhìn bên ngoài toàn là quân dân, không khỏi ngỡ ngàng, thân binh chấp tay giới thiệu: “Tiết độ sử Bắc Đình Lý Khách An đến gặp La phu nhân.”

“ồ! Các vị quân gia chờ cho chốc lát.”

Cửa lại bị đóng ầm lại, lão gia nhân chạy vội đi báo tin. Trong phù đệ này chính là nơi ở của hậu duệ Lý Tự Thành, Bây giờ đã là đời thứ tư, chủ nhân của nó chính là Lý Đang đã từng bị Lý Khánh An bắt giam, có điều trong nhà cũng không phải do hắn làm chủ, mà là La phu nhân.

Cửa lại được mở cạch ra, một phụ nhân mặc cung phục trặt bốn mươi đi ra, Dù cho tuổi đã bước vào thời trung niên, nhưng tóc thề rậm rạp, qua nét mặt kẽ mày vẫn có thể nhân ra dung mạo xinh đẹp thời trẻ của bà, Đó chính là mẫu thân của Lý Đang. La phu nhân.

“Hoan nghênh Lý tướng quân ghé phủ nhà ta!”

Giọng nói của bà còn rất trẻ, đoan trang không tỏ ra thấp hèn, hoàn toàn bộc lộ phong thái của nữ từ đại gia.

Lý Khánh An chấp tay cười nói. “Đến Toái Diệp đã nửa tháng, giờ mới đến bái phỏng phu nhân, ta thật thất lễ.”

“Thân phận tướng quân cao quý, thiếp chẳng qua là một bậc dân phụ, đâu dám để ngài Tiết độ sứ đến bái phỏng, tướng quân không chê nhà thiếp đơn sơ, mời vào dùng ly trà.”

“Vậy được, làm phiền phu nhân.”

Lý Khánh An bèn ung dung đi vào trạch, Đây là một lão trạch cả trăm năm, trong đấy rất rộng, chiếm ít nhất cả trăm mẫu đất, từng toàn đại viện lớn nhỏ trong phủ trùng trùng điệp điệp.

Dù cho đã cho tu sửa lại, nhưng vẫn thấy rõ vết tích lịch sử của nó, Cây cối cao to um tùm, gạch lát trên lối đi đã được mài mòn nhẵn nhụi, cả những vết khảm hình thú tên đá lát cũng không còn, Có điều nếu nhìn cẩn thận, sẽ phát hiện nhưng hình thù long phụng kỳ lân thoát ẩn, như phần nào nói rõ thân phận khác thường của chủ nhân.

Lý Kiến Thành tuy anh hùng đại khí nhưng chi tử thất lưu lạc Toái Diệp này của hắn càng sống càng xuống dố. Đời thứ nhất còn có chí hưởng hoài bão lớn lao, mỗi ngày nghe tiếng gà gáy đã dậy đọc sạch luyện võ, một lòng khôi phục đại chí của phụ thân, chi tiếc rằng mới hơn ba mươi tuổi đã ra đi vì bệnh tật.

Để lại con trai Lý Kế Nghiệp, lại là một thằng công tử ăn chơi, Lý Kế Nghiệp sinh hạ ba đứa con, mà đã có hai con mất, Hắn vốn là người háo tửu sắc quá độ, hơn bốn mươi đã qua đời.

Sau nữa là Lý Quân. Lý Đang. Lý Quân là phu quân La phu nhân, sáu năm trước bị người Ba Tư giết, La phu nhân sợ con trai cũng đi vào vết xe đổ của cha, nên rất ư nuông chiều hắn, không cho hắn ra khỏi nhà một bước, lại sợ hắn bị cảm. bị ho, mà an bài đến mười mấy nha đầu hầu hạ. lại luyện cho hắn cái thói biếng nhác, và không phân rõ ngũ cốc công tử bột.

cộng thêm người Ẩn Long Hội sợ hắn vô hậu. năm mười hai tuổi đã an bài phụ nữ cho hắn, Kết quả lại làm tổn thương đến thận mạch của hắn, Giờ đây hai mươi bốn tuổi, mà vẫn chưa có một mụn con, Đây biến thành mối lo lớn nhất của Ân Long Hội.

Trạch từ của Lý gia tuy lơn, nhưng lại có phần lãnh đạm. không có mấy người hầu hạ, hơn nữa tuyệt đại bộ phận là nữ tử, chỉ có vài lão bộc đã có tuổi là nam nhân.

Lý Khánh An đường mời đến khách đường, dù cho nhiều nơi vùng tây vực đều dùng bàn ghế, nhưng nơi đây vẫn giống trung nguyên, ngồi trên chiếc giường nhỏ trải chiếu, Khánh An vừa co chân ngồi xuống, một nha hoàn dâng trà đã vội đi lên dâng trà cho phu nhân và khách, Hắn liếc nhìn một vòng phòng cười nói: “Không tử không có nhà ư?”

Phu nhân vội thi lễ nói: “Con ta đang đọc sách sau nhà. thường không tiếp khách.”

Xong bà lại cảm kích nhìn hằn nói: “Đa tạ tướng quân đã rộng lượng thả con ta tại Bắc Đình.”

Khánh An bưng trà lên nhấp một ngụm, cười nói: “Không có gì! Bọn ta lúc ấy bắt gian tế, công tử vô tội sau khi điều tra rõ tình hình ắt sẽ thả người thôi, Có điều ta có một chuyện không biết có nên nói không.”

“Tướng quân cứ nói đừng ngại.”

Lý Khánh An trầm ngâm một lúc nói: “Công tử tiếp xúc với bên ngoài quá ít, không biết chút nhân tình thế thái, phu nhân nên để hắn đi du lịch nhiều, để gặp gỡ nhiều hơn.”

La phu nhân bỗng chốc thất thần im lặng, phu quân bà chính là đi du lịch Ba Tự bị giết, làm sao bà có thể để con trai duy nhất của mình mạo hiểm.

Lý Khánh An nhìn La phu nhân không nói không rằng không khỏi có phần ngượng ngịu, liền rút long văn ngọc bội ra trả lại La phu nhân, cười nói: “Đây là vật của công tử, ta vẫn quên trả hắn, giờ vật trở về với chủ.”

La phu nhân lại bằng hoàng nhìn ngọc bội một hồi, Bà thở dài, lại trả ngọc bội cho Khánh An. “Lý tướng quân đã tha cho con trai ta, ta cảm kích vô cùng, ngọc bội này xem như tặng Lý tướng quân.”

Phen này đến phiên hắn ngỡ ngàng, tặng cho mình? Không lễ ngọc bội này căn bản không có ý nghĩa thực tế chi? Hắn ngập ngừng một lúc nói: Phu nhân, ta nghe nói ngọc bội này rất quý, tặng ta có phần không ổn!”

“Quý báu!La phu nhân cười khổ tâm nói: “Đúng nó rất quý, là vật truyền đời này sang đời khác của Lý gia, Nhưng nó có quý đến đâu đi chăng nữa cũng không bằng sinh mạng con trai ta, Ngọc bội này đã mang lại không ít điều dử cho ông cháu nhà họ Lý mấy đời nay, không ai có được cái chết êm đềm.

Ta chi hi vọng con trai mình có một cuộc sống bình dị cả đời, cũng sinh con đẻ cái như những người bình thường khác, để ta cũng được bế cháu, không phải vì một giấc mơ không thực hiện được mà hủy cả ước mơ đời mình.”

Giọng bà rất khẽ, rốt cuộc nghe như tiếng thỏ thẻ, Khánh An có phần khó xử, miếng ngọc bội này vì mang lại bất hạnh cho ông cháu mấy đời họ Lý nên mới tặng cho hắn, Nguyên nhân này nghe cứ kỳ kỳ làm sao.

Hắn cầm ngọc bội lên chơi, xong lại ung dung nói ý đến đích thật của hắn hôm nay: “Nhưng phu nhân, ta từng có một miếng ngọc bội y đúc nó.”

“Xỏang!” La phu nhân nghe xong liền rơi vỡ cả ly đang cầm, Bà ngỡ ngàng bám chặt vào tay cầm ghế ngồi, cả người bà rung lên phảng phất như sắp ngã, giọng bà rung lẩy bẳy hỏi: “Lý tướng quân, không biết ngọc bội đó phải phụng văn không?”

Lý Khánh an bỗng chốc hiểu rõ, quả nhiên là một cặp, hắn trầm ngậm một lúc đáp: “Miếng ngọc bội ấy mấy năm trước ta nhìn thấy trong một tiệm bán châu báu tại An Tây, có phụng văn hay không ta không rõ, Sau này ta muốn mua nó lại, chỉ tiếc là đã có người đến mua trước, Nếu phu nhân nguyện ý nói rõ với ta lai lịch của nó, ta sẽ tận tâm tận lực đi tìm tông tích nó.”

La phu nhân rơm rớm nước mắt, khẽ giọng nói: “Ta từng có hai đứa con, trưởng tử Lý Thỉnh lúc ba tuổi không may bị bắt đi, lúc ấy trên người nó còn mang miếng ngọc bội phụng văn này, Bọn ta đã tìm suốt mười năm nay, nhưng tất cả manh mối đều chỉ ra nó đã bị bắt về Đại Thực, Bọn ta thậm chí còn phái người đến Đai Thực, nhưng vẫn không tìm thấy. ”

Nói đến đây, bà bỗng đứng dậy quỳ trước Lý Khánh An. giọng bi thương nói: “Lý tướng quân, nếu người tìm được con ta, ta nguyện sẽ lập đền niệm phật ăn chay cả đời cầu phúc cho ngươi.”

“Phu nhân mau đứng dậy, đừng làm thế.”

Lý Khánh An vội dìu bà dậy, lúc này sau lưng bỗng vang lên một giọng nói nghiêm nghị: “Ngươi làm gì mẫu thân ta?”

0O0 CHƯƠNG 203: HẬU DUỆ KIỂN THÀNH (2) oOo

Lý Khánh An quay đầu lại, chỉ thấy Lý Đang mật đầy căm phẫn đứng ở cửa bên, đang chằm chằm nhìn hắn, Lý Khánh An vừa ngồi xuống liền cưới nói: “Công tử Đang, đã lâu không gặp.”

La phu nhân vội giải thích giúp con. “Đang Nhi, Lý Tướng quân đã giúp mẫu thân một việc lớn, mẫu thân cảm tạ tướng quân.”

“Giúp? Vì sao chúng ta lại cần hắn giúp?”

Có một loài động vật nhỏ, mỗi khi gặp phải kẻ địch mạnh hơn nó, nó sẽ ngẩng đầu cầu xin kẻ khác tha mạng, hoặc không nó sẽ nằm ngửa dưới đất tự chịu thua, nhưng khi nó trở về với chủ nhân của mình, nó lại bắt đầu hung hãn dị thường, hoàn toàn quên đi mình đã từng quỳ lạy cầu xin thế nào.

Lý Đang chính là loài động vật này, lúc ở Bắc Đình bị Lý Khánh An dọa cho bán sống bán chết, nhưng về đến Toái Diệp, về với mẫu thân và Ẩn Long hội, hắn lại bắt đầu thù hận trở mặt với Lý Khánh An.

Hắn đi lên trước nhìn thấy ngay ngọc bội long văn trên bàn bèn đưa tay giật phắt lại. “Đây là ngọc bội của ta!”

Lý Khánh An vừa huơ tay một phát, ngọc bội đã trở về tay hắn, cười nói: “Đang công tử, ngọc bội này tạm thời không phải của ngươi.”

La phu nhân vội lên tiếng trách con: “Đang Nhi không được vô lễ!”

“Nhưng mà mẫu thân, ngọc bội này rõ ràng của con.”

“Trước đây là của ngươi, nhưng giờ ta đã đem tặng Lý tướng quân.”

“Cái gì!?”

Lý Đang đại nộ, hắn giận dữ nhìn mẫu thân mình hét lên: “Bà có quyền gì mà đem ngọc bội gia truyền của Lý gia ta tặng người khác?”

Sắc mặt La phu nhân bỗng chốc cắt không ra miếng máu: “Đang Nhi, sao con lại có thể nói với mẹ như thế?”

“Con nói thế nào? Đây là ngọc bội gia truyền của Lý gia ta, bà là ai mà dám đem tặng người khác chứ?”

Hắn vừa dứt lời đã bị Lý Khánh An cho một bạt tay đánh lăn dưới đất, Khánh An lạnh lùng cảnh cáo: “Ngươi còn dám vô lễ với mẫu thân ngươi, ta một dao cho ngươi đi đời, nhớ chưa?”

Nói xong, hắn chấp tay chào La phu nhân rồi bỏ đi.

Lý Đang ôm mặt nằm lăn dưới đất, hắn bỗng nhiên nhớ đến người Hồ bị giết kia, ánh mắt đầy kinh hãi, La phu nhân dìu hắn dậy: “Con ơi, con không sao chứ?”

Hắn nghe tiếng Lý Khánh An từ xa xa vọng lại: “Ngọc bội này là chiến lợi phẩm của ta, bắt đầu từ bây giờ, nó thuộc về ta.”

về đêm. Lý Khánh An đương ngồi trong phòng viết thư cho thái tử Lý Hanh kể lại quá trinh đoạt được Toái Diệp của hắn, Dẫu sao hắn cũng là người thuộc phe thái tử, hắn có nghĩa vụ phải bẩm báo.

Lúc này, ngoài cửa bỗng có thân binh đến bẩm báo: “Sứ quân, Lý đông chủ đã đến.”

“Mời hắn vào!”

Hắn vừa đặt bút xuống thì ngoài cửa thân binh đã dẫn Lý Hồi Xuân vào, Lý Hồi Xuân vội đi lên thi lễ: “Tham kiến sứ quân!”

“Không khách sáo, đông chủ mời ngồi!”

Lý Hồi Xuân vừa ngồi xuống đã vội nói: “Lý sứ quân, lần này ta đến là vì...

Lý Khánh An thấy lão liền khoát tay cắt ngang, cười nói: “Lý đông chủ, có phải ngươi đến để đưa tình báo Đại Thực?”

“Không! Ta đã phái người đến Đại Thực, một khi người đó trở về, lão sẽ lập tức đến bẩm báo với sứ quân, Hôm nay ta đến là vì ngọc bội long văn.”

“ồ! Lý Đang đã nói việc này với các ngươi rồi ư?”

Lão cúi ngập người một góc chin mươi độ, thỉnh cầu: “Miếng ngọc bội này có một ý nghĩa quan trọng với bọn ta, xin sứ quân hãy hoàn trả nó lại cho bọn ta.”

“Nhưng La phu nhân đã tặng nó cho ta.” Lý Khánh An cười nói.

Trên trán Lý Hồi Xuân chảy cả mồ hôi hột,Bọn họ vẫn cứ nghĩ ngọc bội này nằm trên người Lý Đang, Hôm nay mới rõ, hóa ra đã vào tay Lý Khánh An từ thuở nào.

Khánh An rút ngọc bội ra đặt lên bàn nói: “Ta nghe nói kỳ thực có hai miếng ngọc bội, rốt cuộc chúng quý ở điểm nào? Ta muốn nghe kể về nó.”

Lý Hồi Xuân nhìn chằm chằm ngọc bội, cuối cùng lão cũng chi thở dài một tiếng: “Đúng là có hai miếng ngọc bội,một long một phung, là do thái tử Kiến Thành cho Thường Phi trăm năm về trước.

Nếu sinh con trai thì ban long ngọc, còn nếu sinh con gái sẽ ban phượng ngọc, kết quả sinh hạ một người con trai tại Toái Diệp, Và hai miếng ngọc bội này chính là chứng vật duy nhất mà thái tử Kiến Thành để lại chứng minh được sự tồn tại của cốt nhục mình.

Thường sẽ đeo cả long phương song ngọc, nhưng do long ngọc quý giá, phải qua lễ trưởng thành mới được phép đeo, trước đó đều chi đeo phụng ngọc, dùng đế khử tà, Không ngờ hai mươi ba năm trước công tử Thỉnh mất tích, phượng ngọc cũng không ai còn biết tông tích, chỉ còn lại long ngọc, vô cùng quý giá.

La phu nhân do thương con nên mới giao cho sứ quân, Ta có thể hiểu được khổ tâm của phu nhân, nhưng miếng long ngọc này dù bất luận thế nào cũng không thể để lại cho người ngoài, xin sứ quân hãy giao trả lại cho bọn ta. ”

Lý Khánh An cười mỉm: “Hóa ra là như thế! Kỳ thực ta cũng chỉ vì sưu tầm, vì trùng hợp thế nào ta lại có miếng ngọc còn lại, nên muốn phối nó thành đôi.”

Lý Hồi Xuân ngỡ ngàng, mãi một lúc sau mới lắp bắp hỏi: “Lý sứ quân, ý..ý người là sao?”

Lý Khánh An từ trong hộc bản rút ra một miếng ngọc bội phụng văn đặt cạnh ngọc bội long văn,nói: “Đây có phải là một cặp?”

Lý Hồi Xuân mặt mày biến sắc, lão tay rung lẩy bẩy cầm ngọc bội phụng văn lên, ngắm nhìn dưới ánh đèn, Bỗng nhiên, lão nắm chặt ngọc bội vào tay, nhìn Lý Khánh An chằm chằm nói:

“Sứ quân, không biết ngọc bội này tướng quân từ đâu mà có?”

“Ta cũng không biết từ đâu đến, nó đã đi theo ta lâu lắm rồi, ta để nó trong rương, nếu không phải vì nhìn thấy miếng ngọc bội long văn này, chắc ta đã quên nó từ lâu.”

Hắn lại cầm ngọc bội long văn lên giao cho Lý Hồi Xuân cười nói: “Ngọc bội long văn là của các ngươi, ta sẽ hoàn trà cho các ngươi, còn ngọc bội phụng văn này là của ta, các ngươi phải trả lại cho ta.”

...

Đêm càng lúc càng khuya. Lý Hồi Xuân ngồi thở thẫn một mình trong phòng sách cùng với lá quẻ vừa cầu được trước linh cửu Ẩn thái tử, chỉ thấy trên đấy có tám chữ: “Toái Diệp quy Đường, Ân Long thăng thiên.”

Lý Hồi Xuân đã ngồi hơn một canh giờ, không ai biết lão đang nghĩ gì, chi nghe bên ngoài một làn bước chân vội vã vừa đến, và tiếng trao đổi bên ngoài: “Khuya thế này mà phụ thân ngươi mời bọn ta đến làm chi thế?”

“Cháu cũng không biết, Thường thúc thúc, La thúc thúc, mời vào!”

Bỗng nhiên, cửa được mở ra, Thường Tiến và La Phẩm Phương cùng đi vào, La Phẩm Phương năm nay đã ngoài sáu mươi, lão chính là phụ thân của La phu nhân, có một bộ mặt đỏ lờm, tính tình nóng nảy.

Vừa vào đến phòng, lão đã ầm ĩ: “Lão Lý, khuya thế gọi bọn ta đến có việc chi thế?”

Lý Hồi Xuân thở dài: “Hai vị, mời ngồi.”

Vừa ngồi xuống, La Phẩm Phương lại đốc thúc: “Rốt cuộc là việc gì?’

Lý Hồi Xuân rút ngọc bội long văn ra đặt lên bàn nói: “Đây là do ta lấy lại từ trên tay Lý Khánh An, lần trước Đang Nhi đã đánh rơi tại Bắc Đình.”

Hai người họ nghe đều bỡ ngỡ, La Phẩm Phương giận dữ nói: “Cái thằng nhãi ranh ấy sao lại không nói? Thế mà dám lừa chúng ta!”

Lý Đang là cháu ngoại lão, lão chi tiếc rèn sắt không thành thép.

Thường Tiến vội xoa dịu lại tình hình: “Rất có thể hắn sợ chúng ta mắng, mà giờ đây đã mang về, vậy là tốt rồi.”

Lý Hồi Xuân nhỏ giọng nói: “Nhưng, ta lại nhìn thấy ngọc bội phụng văn ở chỗ Lý Khánh An.”

“Hắn còn có ngọc...”

La Phẩm Phương vừa lẩm bẩm được một nửa, bỗng dưng không nói được nữa, Cả lão và Thường Tiến đều đơ cả người.

“Đúng rồi, ngọc bội phung văn, Hôm nay chính mắt ta đã nhìn thấy, ở trong tay Lý Khánh An.”

La Phẩm Phương và Thương Tiến nhìn nhau ngơ ngác, giọng của La Phẩm Phương có phần rung rung: “Vậy hắn có nói Thỉnh Nhi ở đâu không?”

Lý Hồi Xuân lắc đầu: “Không, hắn cái gì cũng không biết.”

“Vậy miếng ngọc bội ấy hắn từ đâu có? Năm xưa ta đã mất mười năm tìm Thỉnh Nhi mà không gặp, đến nay miếng ngọc bội này lại bất ngờ xuất hiện trong tay hắn, Việc này giải thích thế nào? Năm xưa có phải chính hắn đã bất cóc Thỉnh Nhi.”

La Phẩm Phương tính vốn nóng này, ngọc bội đột nhiên xuất hiện, khiến lão đã có phần hồ đồ.

Lý Hồi Xuân đáp: “Lão La, ta xem ngươi hồ đồ rồi, hai mươi ba năm trước thì Lý Khánh An được bao tuổi? Làm sao hắn có thể bắt cóc Thỉnh Nhi?”

Nói đến đây, Thường Tiến bỗng nói: “Có khi nào Lý Khánh An chính là...

La Phẩm Phương lẩm bẩm: “Làm sao có thể như thế? Hắn làm sao có thể là Thỉnh Nhi?”

“Nhưng năm nay hắn hai mươi bảy tuổi, Thỉnh Nhi cũng đã hai mươi sáu, hơn nữa hắn cũng họ Lý, không phải có phần quá trùng hợp ư?”

Nói đến đây, Thường Tiến lại quay sang Lý Hồi Xuân: “Lý đại ca vẫn còn nhớ chứ? Lúc ở Trường An, Lý Khánh An từng thỉnh cầu đại ca đặt hộ tịch tổ phụ hắn vào Túy Diệp.”

“Đúng là có việc này!”

Mặt La Phẩm Phương sáng trưng kích động, có phần nói câu không thành câu: “Nếu hắn đúng là Thỉnh Nhi, hắn là Bắc Đình Tiết độ sứ đấy nhé.”

La Phẩm Phương như muốn ngẩng đầu reo to, nếu Lý Khánh An đúng là cháu ngoại của lão, việc đầu tiên lão làm là đá đít thằng nhãi ranh vô dụng còn lại kia ra khói Toái Diệp.

Lý Hồi Xuân vẫn không nói không rằng, lão đưa tay vuốt nhẹ lá quẻ cầu trước linh cửu thái tử Ản. “Toái Diệp quy Đường, Ẩn Long thăng thiên”, Lão lẩm bẩm: “Không lẽ đây chính là ý trời ư?”

Hắn bỗng quay đầu lại, nghiêm túc dị thường nói với hai người còn lại: “Việc này chỉ để ba chúng ta biết, không được tiết lộ với bất kỳ ai, cả La phu nhân cũng không được.”

Hai người còn lại gật đầu chấp thuận, lát sau Lý Hồi Xuân lại nói: “Việc này quan trọng, chúng ta tuyệt không thể dễ dàng cho qua, nhất định phải bất chấp tất cà truy tìm rõ ràng thân thế Lý Khánh An, Phải là phải, không phải là không phải, không thể nào chủ quan nửa phân.”

Chapter
1 Chương 01
2 Chương 02
3 Chương 03
4 Chương 04
5 Chương 05
6 Chương 06
7 Chương 07
8 Chương 08
9 Chương 09
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137-138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
187 Chương 188
188 Chương 189
189 Chương 190
190 Chương 191
191 Chương 192
192 Chương 193
193 Chương 194
194 Chương 195
195 Chương 196
196 Chương 197
197 Chương 198
198 Chương 199
199 Chương 200
200 Chương 201
201 Chương 202
202 Chương 203
203 Chương 204
204 Chương 205
205 Chương 206
206 Chương 207
207 Chương 208
208 Chương 209
209 Chương 210
210 Chương 211
211 Chương 212
212 Chương 213
213 Chương 214
214 Chương 215
215 Chương 216
216 Chương 217
217 Chương 218
218 Chương 219
219 Chương 220
220 Chương 221
221 Chương 222
222 Chương 223
223 Chương 224
224 Chương 225
225 Chương 226
226 Chương 227
227 Chương 228
228 Chương 229
229 Chương 230
230 Chương 231
231 Chương 232
232 Chương 233
233 Chương 234
234 Chương 235
235 Chương 236
236 Chương 237
237 Chương 238
238 Chương 239
239 Chương 240
240 Chương 241
241 Chương 242
242 Chương 243
243 Chương 244
244 Chương 245
245 Chương 246
246 Chương 247
247 Chương 248
248 Chương 249
249 Chương 250
250 Chương 251
251 Chương 252
252 Chương 253
253 Chương 254
254 Chương 255
255 Chương 256
256 Chương 257
257 Chương 258
258 Chương 259
259 Chương 260
260 Chương 261
261 Chương 262
262 Chương 263
263 Chương 264
264 Chương 265
265 Chương 266
266 Chương 267
267 Chương 268
268 Chương 269
269 Chương 270
270 Chương 271
271 Chương 272
272 Chương 273
273 Chương 274
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280
280 Chương 281
281 Chương 282
282 Chương 283
283 Chương 284
284 Chương 285
285 Chương 286
286 Chương 287
287 Chương 288
288 Chương 289
289 Chương 290
290 Chương 291
291 Chương 292
292 Chương 293
293 Chương 294
294 Chương 295
295 Chương 296
296 Chương 297
297 Chương 298
298 Chương 299
299 Chương 300
300 Chương 301
301 Chương 302
302 Chương 303
303 Chương 304
304 Chương 305
305 Chương 306
306 Chương 307
Chapter

Updated 306 Episodes

1
Chương 01
2
Chương 02
3
Chương 03
4
Chương 04
5
Chương 05
6
Chương 06
7
Chương 07
8
Chương 08
9
Chương 09
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137-138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187
187
Chương 188
188
Chương 189
189
Chương 190
190
Chương 191
191
Chương 192
192
Chương 193
193
Chương 194
194
Chương 195
195
Chương 196
196
Chương 197
197
Chương 198
198
Chương 199
199
Chương 200
200
Chương 201
201
Chương 202
202
Chương 203
203
Chương 204
204
Chương 205
205
Chương 206
206
Chương 207
207
Chương 208
208
Chương 209
209
Chương 210
210
Chương 211
211
Chương 212
212
Chương 213
213
Chương 214
214
Chương 215
215
Chương 216
216
Chương 217
217
Chương 218
218
Chương 219
219
Chương 220
220
Chương 221
221
Chương 222
222
Chương 223
223
Chương 224
224
Chương 225
225
Chương 226
226
Chương 227
227
Chương 228
228
Chương 229
229
Chương 230
230
Chương 231
231
Chương 232
232
Chương 233
233
Chương 234
234
Chương 235
235
Chương 236
236
Chương 237
237
Chương 238
238
Chương 239
239
Chương 240
240
Chương 241
241
Chương 242
242
Chương 243
243
Chương 244
244
Chương 245
245
Chương 246
246
Chương 247
247
Chương 248
248
Chương 249
249
Chương 250
250
Chương 251
251
Chương 252
252
Chương 253
253
Chương 254
254
Chương 255
255
Chương 256
256
Chương 257
257
Chương 258
258
Chương 259
259
Chương 260
260
Chương 261
261
Chương 262
262
Chương 263
263
Chương 264
264
Chương 265
265
Chương 266
266
Chương 267
267
Chương 268
268
Chương 269
269
Chương 270
270
Chương 271
271
Chương 272
272
Chương 273
273
Chương 274
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280
280
Chương 281
281
Chương 282
282
Chương 283
283
Chương 284
284
Chương 285
285
Chương 286
286
Chương 287
287
Chương 288
288
Chương 289
289
Chương 290
290
Chương 291
291
Chương 292
292
Chương 293
293
Chương 294
294
Chương 295
295
Chương 296
296
Chương 297
297
Chương 298
298
Chương 299
299
Chương 300
300
Chương 301
301
Chương 302
302
Chương 303
303
Chương 304
304
Chương 305
305
Chương 306
306
Chương 307
footer(); ?>