Chương 216

Thiên Hạ
Chương 216 : Chủ mới của Ẩn Long
gacsach.com

Tương Ấp huyện là một huyện nhỏ, không tới một nghìn hộ người ở, sau khi vào đêm, ngõ phố lạnh lẽo vắng hoe, không thấy một bóng người, chỉ có trước cửa khách điếm Kiều gia lớn nhất huyện thành, vẫn còn thấy có người trong chỗ tối đi đi lại lại, quan sát tình hình xung quanh, lúc này mấy người cởi ngựa chạy đến, trước cửa khách điếm trở mình xuống ngựa, mấy người đi tuần tra vội vàng đi lại thi lễ nói: “Tề đường chủ đến rồi!”

Một người nam tử trung niên trạc chừng năm mươi tuổi gật đầu cười nói: “Bọn họ điều đến rồi sao?”

“Điều đến rồi, ngoại trừ mấy người Trường An vẫn chưa tới, những người khác cũng đều đã tới.”

“Ta biết, các ngarơi tuần tra thật tốt, không cho bất kỳ người nào vào đây!” Nam tử trung niên nói xong, sải bước đi vào khách điếm.

“Hòe Viễn đến rồi, mọi người cũng đều chỉ đợi ngươi thôi.”

“Ta đến trể rồi, xin lỗi, đại ca sức khỏe đỡ hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn nhiều, thôi được! Có thể họp rồi.”

Nam tử trung niên tên Hòe Viễn, là tổng đường chủ của Hán Đường hội ở khu vực Giang Hoài, hắn đồng thời là một trong hai mươi bốn thành viên của hội Ẩn Long cốt lõi của Hán Đường hội, lần này nhận được mật lệnh, vội vàng kéo đến Tương Ấp huyện tiến hành một việc đại sự liên quan đến mơ ước trăm năm của Ẩn Long hội bọn họ, khách điếm Kiều gia đã bị Ân Long hội toàn bộ bao hết.

Hai mươi hội viên Ẩn Long hội đến từ Toái Hiệp và các nơi Đại Đường ở nơi này cử hành một hội nghị cuối cùng, ngoại trừ mấy người làm quan trong triều, các thành viên Ẩn Long hội còn lại đã toàn bộ đến đủ, bọn họ sẽ quyết định một đại sự liên quan đến sự sống chết sinh tồn của Ản Long hội.

ở trong một gian phòng kín mít, Lý Hồi Xuân nét mặt nghiêm túc dị thường, hắn quét mắt qua mọi người một lượt, nói: “Lần này chúng ta tề tụ Tống Châu, là lần đầu tiên trong gần mười năm nay của Ẩn Long hội chúng ta, nguyên nhân ta nghĩ mọi người đều đã biết cả rồi.

phượng văn ngọc bội không ngờ lại ở trên mình Lý Khánh An, hơn nữa hắn từ nhỏ đã đeo, hắn rất có thế là đại thái tử Lý Thỉnh đã mất tích hai mươi mấy năm, nhưng việc này liên quan đến mơ ước trăm năm của Ấn Long hội chúng ta có được thực hiện hay không, vì vậy mỗi một bước đi của chúng ta cũng đều phải cẩn thận lại cẩn thận hơn nữa.”

Nói đến đây, hắn nói với một nam tử trung niên mặt mọc đầy râu xồm nói: “Vân Phái, Tề đường chủ vừa đến, ngươi hãy nói lại một lần thân thế Lý Khánh An mà ngươi điều tra được.”

Hồ Vân Phái là người phụ trách Hán Đường hội Lạc Dương phân hội, cũng là một trong những thành viên Ẩn Long hội, hắn gật đầu nói: “Ta ở ba tháng trước được lệnh Lý đại ca điều tra thân thế của Lý Khánh An, tận dụng hết tất cả lực lượng của chúng ta, hao tổn tài lực mười vạn quan, có được kết luận là, Lý Khánh An là một người lai lịch bất mình, hồ sơ thân thế của hắn ở triều đình toàn bộ đều là giả cả.”

Cho dù mọi người đã nghe qua một lần báo cáo, nhưng lời nói của Hồ Vân Phái vẫn làm cho mọi người đồng thanh thổn thức, Hồ Vân Phái lấy ra một phần văn thư có chút ố vàng, tiếp tục nói: “Đây là hồ sơ gốc Lý Khánh An tòng quân mà bọn ta lấy được từ Binh bộ, là bản gốc năm xưa Túc Lâu Phong thú bảo Thú chủ Lệ Phi Nguyên Lễ ở Bạt Hoán thành làm thủ tục quân tịch cho Lý Khánh An.

Trong đó có sự tự thuật của bản thân Lý Khánh An và dấu tay của hắn, hắn nói hắn là người Lạc Dương, nguyên quán Nghiệp huyện, tổ phụ Lý Tăng Vân, phụ thân Lý Văn Cách, đời đời tập võ, nhưng bọn ta tìm khắp tư liệu hộ tịch của Lạc Dương và Nghiệp huyện, là có mấy người tên Lý Tăng Vân, nhưng đều chãng có quan hệ gì với Lý Khánh An.

Còn Lý Văn Cách thì chẳng tra ra được người nào, mà hắn ở trong hồ sơ của Lại bộ nói hắn là người Hán Toái Hiệp, lại càng là lời vô căn cử, đó là bọn ta làm giả giùm hắn, đây là một vấn đề, kế nữa, hắn tại sao lại xuất hiện ở Túc Lâu Phong thú bảo, hắn nói là đi theo thương nhân Túc Đặc làm hộ vệ, bị người Hồ Đột Kỵ Thi tập kích đi lạc, ta đã điều tra các ghi chép, lúc đó trong vòng một tháng, không có bất kỳ Hồ thương nào đi qua Lăng Sơn, cũng chính là nói hắn vẫn đang nói dối.”

Cuối cùng. Hồ Vân Phái giơ cao một chiếc áo ngắn, nói: “Đây là một chiếc áo ngắn lấy được từ Túc Lâu Phong thú bảo, là bộ đồ Lý Khánh An mặc khi xuất hiện ở thú bảo, bọn ta có được do tình cờ, chiếc áo này không phải là vật của Đại Đường, cũng không phải là vật của Túc Đặc, thủ công tinh xảo, lai lịch bất mình, ta đã hỏi qua vô số Hồ thương, có người nói giống như là vật phẩm của nước cực tây, tổng hợp lại những manh mối này, ta có thể chắc chắn rằng.

Lý Khánh An không phải người Đại Đường, nhưng hắn quả thật lại là người Hán, hắn ở Túc Lâu Phong thú bảo tòng quân, tuyệt đối không phải đến từ Đại Đường, thân thế của hắn là một bí mật, bản thân ta ủng hộ suy đoán của đại ca, hắn rất có thể là công tử Thỉnh đã bị bắt cóc bán đến phương tây.

Hồ Vân Phái nói xong, mọi người đều đắm chìm trong suy tư, nhưng Thường Tiến - người mà luôn kiên trì Lý Khánh An là đại thái tử nêu ra một nghi vấn nói: “Ta nghe nói tiếng Đột Quyết của Lý Khánh An là sau này mới học được, hơn nữa hắn cũng không biết tiếng Túc Đặc, điều này có chút kỳ lạ.”

“Điều này cũng không kỳ lạ gì.”

Hồ Vân Phái cười nói: “Công tử Thỉnh từ nhỏ đã bị bắt cóc bán đến phương tây, không biết nói tiếng Đột Quyết rất bình thường, ta nghe nói phương tây diện tích lãnh thổ mở mang, tiểu quốc rất nhiều, đều không nói tiếng Túc Đặc.

vì vậy nghi vấn này chúng ta có thể trực tiếp đối chất với hắn, nhưng ngoại trừ điểm nghi vấn này, ta có thể khẳng định hắn chính là công tử Thỉnh, hơn nữa chúng ta còn có biện pháp xác nhận thực tế nhất.”

Nói đến đây, Hồ Vân Phái nhìn về phía Lý Hồi Xuân, Lý Hồi Xuân gật đầu, từ trong người lấy ra một cái bình thủy tinh nói: “Đây là máu lấy từ trong người công tử Đang, chúng ta chỉ cần nhỏ máu nhận dạng nhân thân, là có thế biết được họ có phải là huynh đệ hay không.”

Lý Hồi Xuân thở dài, lại nói: “Vốn dĩ ta định dẫn theo công tử Đang cùng đến, nhưng thể chất của người quá kém, lại ăn chơi đàn điếm dọc đường, ở Lạc Dương đã bệnh nặng kiệt quệ, ta đành để người ở Lạc Dương dưởng bệnh.”

“Tên bại gia tử kia, chết đi tốt nhất!”

La Phẩm Phương gầm lên một tiếng, đứng dậy nói: “Các vị nghe ta một lời, Ẩn thái tử đã mất đi trăm năm rồi, con cháu Lý Thế Dân ngồi ngôi đế đã thâm căn cố đế, mà hậu nhân của Ẩn thái tử lại một đời kém hơn một đời, đến đời Lý Đang này, lại càng là A Đẩu không vực dậy nổi, nói thật, ta đã tuyệt vọng rồi, ta cảm thấy bi ai thay cho tiên tổ của chúng ta, ta những tưởng hi vọng trăm năm bốn đời người của mười tám gia tướng cuối cùng rồi cũng trở thành một giấc mộng, cho đến khi long văn ngọc bội chợt vụt hiện giữa thế gian, ta mới đột nhiên phát hiện, giấc mộng này của chúng ta có lẽ có thể thực hiện.

Lý Khánh An là người gì, mọi người đều đã thấy rồi đó, chém đứt sát phạt, khí nuốt vạn dặm, chỉ có nhân tài như vậy mới có thể là hậu nhân của Ẩn thái tử, nếu không có hắn, chúng ta còn phải đợi đến khi nào, còn phải đem trọng trách không thể thực hiện này giao tiếp cho hậu nhân của chúng ta sao?”

Tiếng nói La Phẩm Phương thê lương, tràn ngập sự chua xót và tang thương dãi dầu trăm năm của mười tám gia tướng, trong mắt mỗi người đều thoáng lên lệ nhòa, hắn hít một hơi thật sâu, giơ tay về phía Lý Hồi Xuân: “Đại ca, đưa nó cho đệ!”

Lý Hồi Xuân lặng lẽ giao bình thủy tinh có đựng máu tươi của Lý Đang cho La Phẩm Phương, Lý Phẩm Phương ném mạnh xuống đất, ‘Bùng!’ một tiếng nổ vang, giọt máu văng tung tóe.

“Không cần nhỏ máu nhận thân nữa, hắn chính là công tử Thỉnh!”

...

Gần một trăm con ngựa từ khách điếm Kiều gia đột ngột phóng ra, tiếng vó ngựa kịch liệt đánh mạnh vào mặt đất, xé tan màn đêm tĩnh lặng, ở cửa thành, bọn họ hối lộ sai dịch giữ thành, cửa mở ra một khe hở, đoàn ngựa xông ra khỏi cửa thành, phóng về phía thành nam.

Do Tương Ắp huyện quá nhỏ, đoàn người ngựa Lý Khánh An không vào thành, cũng không kinh động quan phủ, mà là vòng qua huyện thành tiếp tục nam hạ, trú chân ở mảnh rừng cách huyện thành khoảng ba mươi dặm, do thời gian triệu tập quá ngắn, những người tào công mà hắn chiêu dụ được vẫn chưa thích ứng được việc hành quân cường độ cao và quân kỹ nghiêm mình, bọn họ đều đã mệt đến rã rời kiệt quệ, vừa đến cánh rừng, mọi người nằm lãn quay ra ngủ khò khò, cuối cùng việc úp vạc nấu cơm, canh gác tuần tra vẫn phải do thân binh của Lý Khánh An hoàn thành.

Trong một chiếc lều nhỏ, Lý Khánh An đang mượn ánh đèn xem tỉ mỉ thư của Thôi Kiều viết cho huynh đệ Thôi Liêm, đây là một bức thư đủ để đưa Thôi Kiều vào chỗ chết, trong thư hắn lại yêu cầu đệ đệ của hắn sửa đối văn thư của huyện chủ trang viên, đem một nghìn mẫu thượng điền mới bá chiếm được nạp vào trong đó, để che đậy vết tích xấu xa xâm chiếm ruộng dân của thê tử hắn, tuy việc xâm chiêm ruộng nông là do thê tử hắn Tương Ấp huyện chủ làm nên, nhưng hành vi dung túng bao che thê từ của hắn, lại là sự không dung thứ cho chức tướng quốc của hắn.

Lý Khánh An trầm tư rất lâu, Lý Long Cơ thân là một vị đế vương, là sẽ không cho phép một phe duy nhất lớn mạnh, trên lịch sử hắn dùng Trương Quân, Trần Hi Liệt để đối phó Lý Lâm Phủ, khi Trương Quân và Trần Hi Liệt không phải là đối thủ của Lý Lâm Phủ, hắn lại dùng Dương Quốc Trung để cân bằng, sau khi Lý Lâm Phủ chết, Dương Quốc Trung một phe duy nhất lớn mạnh.

Lý Long Cơ lại dùng An Lộc Sơn để chế ngự Dương Quốc Trung, tuy kết quả của việc chế ngự cân bằng này là thất bại, nhưng suy nghĩ của Lý Long Cơ là rất rõ ràng, đó chính là song song với việc nâng đỡ một trọng thần, cũng phải nâng đỡ đối thủ của hắn, đây chính là tâm thuật đế vương, không vì Dương Quốc Trung là ngoại thích mà thay đổi.

Mà hiện tại Dương Quốc Trung như mặt trời buổi ban trưa, Lý Lâm Phủ mặt trời lặn núi tây, Lý Long Cơ làm sao không định tìm một người chế ngự Dương Quốc Trung, hắn Lý Khánh An có thể thay thế An Lộc Sơn trở thành mối lựa chọn của Lý Long Cơ hay không, vẫn còn không biết được, nhưng hắn biết, có những tư thế hắn nhất định phải làm, cho dù là sự phản kích của phe thái tử, hắn cũng nhất định phải đứng ra.

Nghĩ đến đây, Lý Khánh An lập tức đề bút viết một bức sớ tấu buộc tội, buộc tội Thôi Kiều dung túng bao che thê tử xâm chiếm ruộng tốt, dung túng nô bộc hà hiếp dân quê, lại đem các chứng cớ khế ước đất đai hắn xâm chiếm và cáo trạng của Điền Nghĩa cùng với thư do chính tay Thôi Kiều viết, gói lại thành một gói, giao cho hai tâm phúc nói: “Các ngươi tức tốc đi Trường An, đem sớ tấu này và gói đồ giao cho Ngự sử đài.”

Hai viên tâm phúc lĩnh mệnh mà đi, Lý Khánh An đang định tắt đèn nghỉ ngơi, lúc này bên ngoài chạy đến một viên thân vệ, bẩm báo nói:‘Sứ quân, bên ngoài có không ít người đến, là các người Lý Hồi Xuân của Toái Hiệp.”

Lý Khánh An ngẩn ra, Lý Hồi Xuân tại sao lại chạy đến nơi này tìm hắn? Hắn trầm ngâm một lúc, bèn nói: “Để họ vào!”

Trong túp lều nhỏ chen vào hai mươi mấy người, có vẻ vô cùng chật chội chen chúc, hai mươi người này ngoài mấy người như Lý Hồi Xuân, Thường Tiến và La Phẩm Phương, Tống Toàn Nghi ra, những người khác hắn đều không quen, bọn họ ai nấy đều vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn thẳng vào Lý Khánh An, làm cho Lý Khánh An cảm thấy có chút không thoải mái.

Lý Hồi Xuân giới thiệu từng người với hắn: “Đây là Hán Đường hội Lạc Dương phân đường Hồ Vân Phái, đây là Hán Đường hội Giang Hoài phân đường Tề Hòe Viễn, đây là ích Châu phân đường Liều Tấn, đây là Kinh Tương phân đường Triệu Thư Quyển...” Hầu hết những người này đều là nhân vật có máu mặt trong Hán Đường hội, Lý Khánh An lập tức đoán ra, những người này đều là thành viên tề tụ của Hán Đường hội, hắn bất giác sờ vào thắt lưng, sờ được miếng phượng vãn ngọc bội xanh lục đó, mỉm cười nói: “Chư vị đến đây tìm ta, có việc gì không?”

“Lý sứ quân, bọn ta muốn xem thử phượng văn ngọc bội, không biết có tiện không?”

Lý Khánh An có hai miếng cực phẩm mỹ ngọc, một miếng là hắn có được từ trong báu vật của Dương Châu Đỗ Bạc Sinh, đã làm vật đính ước tặng cho Độc Cô Minh Nguyệt, còn một miếng khác chính là phượng văn ngọc bội, hắn lấy miếng ngọc bội ra để ở trên bàn, Lý Hồi Xuân từ từ nhặt lên, Thường Tiến vội giơ cao ngọn đèn, tất cả mọi người đều xúm lại, chãm chú dán mắt vào mỹ ngọc, qua ánh sáng chói chang, trong ngọc một con phượng hoàng tung cánh muốn bay hiện lên trước mặt mọi người.

“Là nó, chính là nó!”

0O0 CHƯƠNG 216: CHỦ MỚI CỦA ẢN LONG (2) oOo

Tề Hòe Viền năm xưa từng đi Đại Thực tìm kiếm trưởng công tử lẩm bầm nói, hắn chợt quay phắt đầu lại nhìn Lý Khánh An, càng nhìn càng cảm thấy hắn chính là trưởng công tử mà năm xưa thất lạc, hắn cuối cùng đã không kìm lòng được nói: “Lý sứ quân,

lúc niên thiếu ngài rốt cuộc đã trải qua ở đâu?”

Lý Khánh An khẽ thở dài một cái, nói: “Thời niên thiếu của ta luôn ở phương tây thật xa xôi, theo tổ phụ của ta đi khắp nơi.”

“Tổ phụ, hắn quả thật là tổ phụ của ngài sao?”

“Có phải là ruột thịt không thì ta không biết, từ khi ta biết nhớ việc ta đã đi theo ông rồi, trong lòng ta, ông chính là tổ phụ ta.”

Lý Khánh An sắc mặt có chút không vui, hỏi: “Đây là việc riêng tư của ta.các ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Lý Hồi Xuân vội vàng cáo lỗi nói: “Sứ quân bớt giận, việc này quan hệ trọng đại, vì vậy bọn ta mới hỏi, xin Sứ quân thông cảm nhiều.”

Hắn đắn đo một chút, xác nhận lần cuối nói: “Sứ quân có thể nói cho bọn ta biết, phương tây là như thế nào, nói ngôn ngữ gì?”

Đám người này đến làm gì, trong lòng Lý Khánh An rõ hơn ai hết, từ lúc hắn đem phượng văn ngọc bội nói thành là mình từ nhỏ đã mang, hắn đã biết được, tình huống như ngày hôm nay sớm muộn cũng sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới nó lại phát sinh ở trong một huyện nhỏ của Tống Châu.

Ban đầu, khi hắn nghe được nguồn gốc của phượng ngọc, trong lòng hắn đã nhen nhóm một suy nghĩ mạo danh, lúc ấy phần lớn là vì tài lực và thế lực địa phương hùng hậu của Hán Đường hội làm hắn động lòng, suy nghĩ đó lúc đầu còn mơ hồ lắm, nhưng từ giây phút hắn bị cướp đi Bắc Đình tiết độ sứ, ném vào trong ngục.

Hắn cuối cùng mới ý thức được rằng, quyền mưu cao mình đến đâu ở trước mặt hoàng quyền tuyệt đối của Lý Long Cơ cũng chẳng đỡ nổi một cú đánh nào, chi có thực lực lớn mạnh mới là bảo đảm căn bản mà Lý Long Cơ không dám động đến hắn, vì việc này, hắn cần một thân phận, hậu nhân của Lý Kiến Thành có lẽ là sự che dấu tốt nhất, đây là quyết định mà hắn đưa ra lúc ở trong ngục.

Lý Khánh An khoát tay, để cho thân vệ của mình lui xuống, lần này chậm rãi nói: “Phương tây có đế quốc Đại Thực cũng có ngàn dặm lãnh thổ, phía bắc là đế quốc Bái Chiểm Đình (Byzantium. Thành phố thuộc địa của Hy Lạp cổ), đi về phía tây nữa là một vùng biển lớn, người bản địa gọi là Địa Trung Hải, phía nam Địa Trung Hải là Ai Cập, cũng là lãnh thổ của Đại Thực, phía bắc thì là mười mấy tiểu quốc, vương quốc Pháp Lan Khắc (Frank), vương quốc Luân Ba Đức (Lumbard), còn ta từ nhỏ sống ở Áng Cách Lỗ (Anglo) - vương quốc Tát Khắc Tốn (Saxon), đó là một đảo quốc.”

Nói tới đây, Lý Khánh An lấy ra một tờ giấy, viết mấy dòng tiếng Anh, lại lưu loát đọc một lượt, cười nói với một đám người Ẩn Long hội trợn mắt há mồm: “Ý nói là ta đến từ đế quốc Đại Đường phương đông, ta tên Lý Khánh An, gặp được các ngài vô cùng vui mừng.”

Lý Hồi Xuân và mấy người nhìn nhau, hắn không còn nghi vấn gì. ‘bùm!’một cái quỳ xuống, hai mươi thành viên Ẩn Long hội trong lều cũng đã quỳ xuống, Lý Khánh An thất kinh, vội dìu hắn dậy: “Các người làm gì vậy? Mau mau đứng dậy!”

“Thỉnh công tử, xin nhận một lạy của bọn ta!”

“Các ngươi nhầm rồi.” Lý Khánh An có chút không vui nói: “Ta không phải là Lý Thỉnh của các ngươi, ta cũng không nhớ nhà của ta ở Toái Hiệp, các ngươi xin dậy đi!”

Mọi người đâu chịu đứng dậy, Tề Hòe Viễn rưng rưng nước mắt nói: “Thỉnh công từ, năm xưa chính là ta dẫn ngài đi ngắm đèn mà thất lạc, năm xưa ngài chi ba tuổi, ngài có thể đã không còn nhớ nữa, nhưng ta vừa nhìn đã nhận ra ngài rồi, còn miếng ngọc này nữa, Thỉnh công tử không phải là ngài thì là ai?”

Lý Khánh An rật lâu không nói gì, cuối cùng hắn khẽ thở dài nói: “Ta là Lý Khánh An, đây là tên mà tổ phụ đặt cho ta, không phải là Lý Thỉnh gì đó.”

Lý Hồi Xuân phản ứng cực nhanh, lập tức tiếp lời nói: “Công tử. ngài tên là gì cũng không quan trọng, quan trọng là ngài là chủ nhân của Ẩn Long hội chúng ta, là hậu nhân của Ẩn thái tử, là niềm hi vọng mà bọn ta ngóng chờ trăm năm, nếu ngài muốn gọi là Lý Khánh An, thì trên đời này sẽ không có Lý Thỉnh người này.”

Lý Khánh An vẫn lắc đầu, cự tuyệt bọn họ lần nữa.

“Chủ nhân của các người là công tử Đang, nếu theo cách nói của các người, hắn có lẽ chính là huynh đệ ta, hắn mới là người kế thừa long văn bảo ngọc, hi vọng các ngươi có thể phò trợ cho hắn gầy dựng một phen đại sự, ta không hi vọng vì ta mà làm hại đến hắn.”

“Không được!”

La Phẩm Phương gầm lên một tiếng: “Tên khốn nạn kia cặn bản chẳng xứng đáng làm chủ công của bọn ta, cũng không xứng làm hậu nhân của Ẩn thái tử, bọn ta đi theo hắn chỉ có một con đường chết, chỉ là vì ngài từ nhỏ đã thất lạc, ta mới bị ép phải phò trợ hắn, bây giờ ngài đã trở về, hắn nên đứng sang một bên là vừa.”

La phẩm Phương tính tình nóng như lửa, hắn rút kiếm ra, kề lên trên cổ, căm tức nhìn Lý Khánh An nói: “Công tử nếu không nhận lời, ta sẽ tự vẫn ở trước mặt ngài.”

Dưới sự khởi động của La Phẩm Phương, các người khác đồng loạt rút kiếm kề trên cổ, đồng thanh nói: “Công tử không nhận lời, chúng ta sẽ tự vẫn ở trước mặt ngài.”

Lý Khánh An sốt ruột đến dậm chân một cái, nói: “Không phải ta nhận lời, mà là ta cảm thấy các ngươi có chút qua loa dễ dãi, chỉ dựa vào một miếng ngọc đã nhận định ta là công tử Thỉnh, lờ như mai này công tử Thỉnh thật trở về rồi, thì các ngươi phải đối mặt thế nào đây?”

“Điều này đơn giản!”

La Phẩm Phương dùng ngón trỏ quẹt vào trên kiếm, máu tươi nhất thời tuôn ra, hắn oang oang nói: “Đại trượng phu dám làm dám chịu, hôm nay nếu bọn ta đã nhìn nhận ngài là đại công tử, thì tuyệt đối không đổi ý, hôm nay ta lấy máu làm thề, Lý Khánh An chính là Thỉnh công tử, chính là chủ nhân của Ẩn Long hội!”

Mọi người cũng đồng loạt cắt ngón tay dậy lời thề. nhìn nhận Lý Khánh An. Lý Khánh An lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Thôi được! Nếu các ngươi nhất định nhìn nhận ta là Thỉnh công tử, nhận định ta là chủ nhân Ẩn Long hội, thì ta đây miễn cưỡng làm thôi.”

Mọi người nghe hắn cuối Cùng đã nhận lời, bỗng chốc kích động đến hoan hô đứng lên, làm cho thân vệ của Lý Khánh An sợ đến xông vào, Lý Khánh An vung tay một cái, để bọn họ lui xuống, lại nói tiếp với mọi người: “Nhưng mà ta có một câu nói xấu nói ra trước, ta không phải là con rối giống như Đang công tử, nếu để ta làm chủ của Ẩn Long hội rồi, e là cuộc sống tốt đẹp của các ngươi đến phút chót rồi.”

Trước mắt người dẫn đầu Ẩn Long hội là Lý Hồi Xuân, hắn thấy Lý Khánh An thủ đoạn cao mình, ép mọi người phải ra lời thề máu, lại chặn hết mọi đường lui, bất giác âm thầm tán thưởng, nhưng mà nhắc đến Lý Đang làm con rối, nét mặt của hắn có chút bẽ bàng, bèn thở dài nói: “công tử có chút không rõ rồi, thật ra đại quyền của Ẩn Long hội trước giờ đều nằm trong tay hậu nhân của Ẩn thái tử.

Chỉ là tiêu chủ qua đời sớm, còn thái tử Đang lại thật sự không gánh vác nối trọng trách này, bọn ta chỉ đành thương lượng mà làm, nhưng tài cán khí phách của công tử đều cao mình hơn bọn ta trăm lần, thu phục Toái Hiệp làm cho bọn ta tâm phục khẩu phục, bọn ta dĩ nhiên sẽ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của công tử.”

Nói xong, hắn lấy long văn ngọc bội ra, cung kính đưa cho Lý Khánh An. “Xin công tử nhận lấy!”

“Các ngươi... đành vậy thôi!”

Lý Khánh An tiếp nhận ngọc bội, liền lệnh nói: “Vậy được rồi! Lý Hồi Xuân và Thường Tiến tạm thời ở lại, những người khác lui đến ngoài lều chờ đợi!”

Cho dù Lý Khánh An dùng một ngữ khí không cho phép cãi lại ra lệnh cho bọn họ ra ngoài, nhưng mọi người đều vui vẻ dị thường, đây mới là người có thể làm việc đại sự, năm xưa tiên chủ việc gì cũng thương lượng mà làm với bọn họ, Lý Đang hiện nay lại càng nhìn nét mặt của họ mà hành sự, nhìn có vẻ tôn trọng, nhưng lại làm cho họ vô cùng thất vọng, điều họ cần là chủ nhân có thể thực hiện mơ ước của tổ tiên, chứ không phải là người yếu đuối vô dụng, lúc này, trong lòng họ vô cùng sảng khoái, đồng thanh đáp ứng, đều lui cả ra ngoài.

Mọi người lui ra, Lý Khánh An mới cười khổ một tiếng với Lý Hồi Xuân và Thường Tiến nói: “Các ngươi đã hại ta thê thảm rồi!”

Thường Tiến không rõ ý tứ của hắn, vội vàng hỏi: “Lời này từ đâu nói ra?”

“Mơ ước của Ẩn Long hội là muốn thực hiện sự nghiệp chưa hoàn thành của Ẩn thái tử, cũng chính là phải đầy hậu nhân của Ẩn thái tử lên hoàng vị, nhưng hậu nhân của Ân thái tử đều không sống thọ, có thể thấy đây là nghịch thiên hành sự, bây giờ các ngươi lại để ta thực hiện mơ ước của các ngươi, đây không phải là hại ta sao?”

Thường Tiến nghiêm nghị nói: “Công tử ngàn vạn lần đừng nói như vậy, công tử là hậu nhân của Ẩn thái tử, kế thừa di chí tổ tiên là trách nhiệm của ngài, ngài sao có thể vì sợ chết mà thoái thác!”

Lý Hồi Xuân bên cạnh lại vuốt râu cười nói: “Công tử thật ra là lo lắng đương kim hoàng đế biết được phải không?”

Lý Khánh An giơ ngón tay cái lên cười nói: “Tiên sinh quả nhiên lợi hại, đoán đúng rồi, ta quả thật lo lắng hoàng đế biết được, hắn nếu biết hậu nhân Ẩn thái tử còn sống, còn muốn thay thế hắn, các ngươi nói xem ta còn có ngày yên tháng lành nào chăng?”

“Về điểm này xin công từ yên tâm, Ẩn long hội của chúng ta đã truyền được bốn đời, trước giờ đều là vô cùng tuyệt mật, tuyệt đối không tiết lộ, thân phận của công tử từ bây giờ trở đi chính là cơ mật tối cao của Ẩn Long hội, ngoại trừ hai mươi bốn người Ẩn Long hội bọn ta, tuyệt đối sẽ không còn ai biết được.”

“Vậy công tử Đang thì sao? Hắn nếu biết bị ta thay thế, khó bảo đảm hắn sẽ không đi tố giác, phải biết là con người hắn đầu óc đơn giản, vì báo thù ta, việc gì cũng làm được cả.”

Lý Hồi Xuân lập tức cười nói: “Công tử xin yên tâm, Ẩn Long hội chúng ta tồn tại trăm năm, chính là bởi vì có chế độ bảo mật nghiêm khắc, công tử Đang không biết thân phận chân thực của ngài, bọn ta cũng không hề có ý định nói cho hắn biết, hơn nữa phu nhân, cũng là mẹ đẻ của ngài, bọn ta cũng sẽ không nói cho bà biết, bởi vì lo là bà sẽ tiết lộ cho nhị công tử, nhưng mà.

xin công từ sớm trở về Toái Hiệp, bái tế linh vị của Ẩn thái tử, chỉ cần đến lúc đó, ngài mới có thể chính thức trở thành chủ của Ẩn Long hội, trở thành hậu nhân của Ẩn thái tử.”

Lý Khánh An gật gật đầu, thở dài: “Ta cũng muốn trở về lắm, nhưng mà thời cơ chưa tới.”

Lý Hồi Xuân và Thường Tiến nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Không biết công tử cần thời cơ gì?”

Lý Khánh An trầm ngâm một chút, có chút lo lắng lo lắng nói: “Cao Tiên Chi phải phát động trận chiến Thổ Hỏa La, ta rất lo lắng cục thế của Toái Hiệp, Đô Ma Chi chưa chết, ta lo là hắn sẽ câu kết với người Đại Thực tập kích Toái Hiệp, vì vậy ta hi vọng người Hán Toái Hiệp tạm thời lui về Bắc Đình.”

Lý Hồi Xuân một phen sửng sốt, vội vàng đứng dậy nói: “A Bạch Tư đã thay thế Bạch Y Đại Thực, áng ng, trọng binh ở Hô La San chuẩn bị trấn áp khởi nghĩa của A Lý Phái, nếu như Cao Tiên Chi đánh Thổ Hỏa La. A Bạch Tư chắc chắn sẽ xuất binh, suy đoán của công tử hoàn toàn có khá năng, bọn ta sẽ kéo về Toái Hiệp ngay.”

“Tốt lắm, các ngươi lập tức trở về!”

Người của Ẩn Long hội đã đi khỏi, Lý Khánh An chắp tay đi lại trong rừng, ánh trăng vàng óng từ trong rừng xuyên vào, nhuộm một lớp ánh sáng thần bí trên ngọn cây, Lý Khánh An ngâng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ, hắn nghĩ về hậu thế của mình, theo sự chuyển dời của thời gian khiến hắn từ từ quên lãng đi hậu thế, rất nhiều chuyện xưa đều trở nên mơ hồ, trái lại, những năm tháng ở Đại Đường trong đầu lại vô cùng rõ ràng.

Đôi khi hắn nửa đêm tinh dậy, cũng có một ảo giác, rốt cuộc là hắn của Đại Đường vượt thời gian trở về hậu thế, hay là hắn của hậu thế đã đi đến Đại Đường, Trang Sinh hiểu mộng mê bướm, là Trang Tử biến thành bướm, hay là bướm hóa thành Trang Tử?

Lý Khánh An cười khổ một tiếng, bất kể hắn đồng ý hay không, hắn hôm nay đã bước ra một bước mới của cuộc đời, Lý Khánh An đến từ hậu thế, từ bây giờ đã trở thành Đại Đường tông thất.

Chapter
1 Chương 01
2 Chương 02
3 Chương 03
4 Chương 04
5 Chương 05
6 Chương 06
7 Chương 07
8 Chương 08
9 Chương 09
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137-138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
187 Chương 188
188 Chương 189
189 Chương 190
190 Chương 191
191 Chương 192
192 Chương 193
193 Chương 194
194 Chương 195
195 Chương 196
196 Chương 197
197 Chương 198
198 Chương 199
199 Chương 200
200 Chương 201
201 Chương 202
202 Chương 203
203 Chương 204
204 Chương 205
205 Chương 206
206 Chương 207
207 Chương 208
208 Chương 209
209 Chương 210
210 Chương 211
211 Chương 212
212 Chương 213
213 Chương 214
214 Chương 215
215 Chương 216
216 Chương 217
217 Chương 218
218 Chương 219
219 Chương 220
220 Chương 221
221 Chương 222
222 Chương 223
223 Chương 224
224 Chương 225
225 Chương 226
226 Chương 227
227 Chương 228
228 Chương 229
229 Chương 230
230 Chương 231
231 Chương 232
232 Chương 233
233 Chương 234
234 Chương 235
235 Chương 236
236 Chương 237
237 Chương 238
238 Chương 239
239 Chương 240
240 Chương 241
241 Chương 242
242 Chương 243
243 Chương 244
244 Chương 245
245 Chương 246
246 Chương 247
247 Chương 248
248 Chương 249
249 Chương 250
250 Chương 251
251 Chương 252
252 Chương 253
253 Chương 254
254 Chương 255
255 Chương 256
256 Chương 257
257 Chương 258
258 Chương 259
259 Chương 260
260 Chương 261
261 Chương 262
262 Chương 263
263 Chương 264
264 Chương 265
265 Chương 266
266 Chương 267
267 Chương 268
268 Chương 269
269 Chương 270
270 Chương 271
271 Chương 272
272 Chương 273
273 Chương 274
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280
280 Chương 281
281 Chương 282
282 Chương 283
283 Chương 284
284 Chương 285
285 Chương 286
286 Chương 287
287 Chương 288
288 Chương 289
289 Chương 290
290 Chương 291
291 Chương 292
292 Chương 293
293 Chương 294
294 Chương 295
295 Chương 296
296 Chương 297
297 Chương 298
298 Chương 299
299 Chương 300
300 Chương 301
301 Chương 302
302 Chương 303
303 Chương 304
304 Chương 305
305 Chương 306
306 Chương 307
Chapter

Updated 306 Episodes

1
Chương 01
2
Chương 02
3
Chương 03
4
Chương 04
5
Chương 05
6
Chương 06
7
Chương 07
8
Chương 08
9
Chương 09
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137-138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187
187
Chương 188
188
Chương 189
189
Chương 190
190
Chương 191
191
Chương 192
192
Chương 193
193
Chương 194
194
Chương 195
195
Chương 196
196
Chương 197
197
Chương 198
198
Chương 199
199
Chương 200
200
Chương 201
201
Chương 202
202
Chương 203
203
Chương 204
204
Chương 205
205
Chương 206
206
Chương 207
207
Chương 208
208
Chương 209
209
Chương 210
210
Chương 211
211
Chương 212
212
Chương 213
213
Chương 214
214
Chương 215
215
Chương 216
216
Chương 217
217
Chương 218
218
Chương 219
219
Chương 220
220
Chương 221
221
Chương 222
222
Chương 223
223
Chương 224
224
Chương 225
225
Chương 226
226
Chương 227
227
Chương 228
228
Chương 229
229
Chương 230
230
Chương 231
231
Chương 232
232
Chương 233
233
Chương 234
234
Chương 235
235
Chương 236
236
Chương 237
237
Chương 238
238
Chương 239
239
Chương 240
240
Chương 241
241
Chương 242
242
Chương 243
243
Chương 244
244
Chương 245
245
Chương 246
246
Chương 247
247
Chương 248
248
Chương 249
249
Chương 250
250
Chương 251
251
Chương 252
252
Chương 253
253
Chương 254
254
Chương 255
255
Chương 256
256
Chương 257
257
Chương 258
258
Chương 259
259
Chương 260
260
Chương 261
261
Chương 262
262
Chương 263
263
Chương 264
264
Chương 265
265
Chương 266
266
Chương 267
267
Chương 268
268
Chương 269
269
Chương 270
270
Chương 271
271
Chương 272
272
Chương 273
273
Chương 274
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280
280
Chương 281
281
Chương 282
282
Chương 283
283
Chương 284
284
Chương 285
285
Chương 286
286
Chương 287
287
Chương 288
288
Chương 289
289
Chương 290
290
Chương 291
291
Chương 292
292
Chương 293
293
Chương 294
294
Chương 295
295
Chương 296
296
Chương 297
297
Chương 298
298
Chương 299
299
Chương 300
300
Chương 301
301
Chương 302
302
Chương 303
303
Chương 304
304
Chương 305
305
Chương 306
306
Chương 307
footer(); ?>