Chương 228

Thiên Hạ
Chương 228 : Bước dè bước dặt
gacsach.com

Những người mà Đô Ma Chi phái đi đã suốt mười ngày mà không có tin tức gì, cho dù là gặp phải quân Đường đi nữa thì cũng còn có tàn binh trốn trở về chứ, nhưng hiện giờ, một tên tàn binh cũng chưa thấy, hắn gắp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, chắp tay sau lưng ở trong lều lớn đi qua đi lại.

Đô Ma Chi ở trận chiến Toái Hiệp đầu tiên đã dẫn bộ hạ tháo chạy trước, làm cho quân Đại Thực cuối cùng thua mất, hắn chạy trốn tới Thạch quốc trước, lại bị quân đội Thạch quốc trục xuất khỏi đó cuối cùng trốn ở vùng Thiên Tuyền Sơn.

Lúc Tề Nhã Đức tiến công Toái Hiệp, hắn nắm bắt lấy cơ hội, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt sự tín nhiệm của Tề Nhã Đức, dẫn nhân mã bản bộ thay người Đại Thực dẫn đường, lại cam làm chó săn, suốt đường công thành đoạt đất.

cuối cùng luận công ban thường, mà được Toái Hiệp thành, còn quân đội Thạch quốc do không thể ngăn cản được sự đột phá vòng vây của Đoàn Tú Thạch, nên mất đi cơ hội lấy được Toái Hiệp.

Việc thứ nhất sau khi Đô Ma Chi được Toái Hiệp, đó là dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để tiêu diệt kẻ địch của hắn, Nhĩ Vi Đặc Lặc bị hắn bâm thành thịt vụn mà ăn, vợ và con gái đều bị luân phiên hành hình đến chết, các quý tộc Đột Kỵ Thi khác toàn bộ bị giết, gia tài phụ nữ đều bị cướp sạch.

Kẻ tiếp theo chịu trận chính là người Hán, đại bộ phận người Hán đều theo Hán Đường hội dọn đi trước đó rồi, nhưng vẫn còn một số ít bộ phận những kẻ lưu luyến nhà mà không chịu đi gặp phải bất hạnh, người chết tiền tài bị mất sạch không, tất cả nhà của người Hán đều bị lửa thiêu rụi cả.

toàn bộ Toái Hiệp thành bị quân đội hắn chà đạp đến khói bụi mịt mù, Cuối cùng Đô Ma Chi hạ lệnh, tất cả người Đột Quyết, người Đột Kỵ Thi phải khôi phục truyền thống, không được ở trong các ngôi nhà, toàn bộ đổi thành ở trong liều trại, kẻ nào không theo là giết không cần hỏi, vì thế cả ngàn căn nhà đều trống không, trên đường cái dựng đầy lều trại.

Do người Đột Kỵ Thi mấy chục năm nay nội chiến liên miên, dân cư từ mấy chục vạn người của thời cực thịnh giảm mạnh đến hiện tại chỉ còn bảy tám vạn người, nhưng lại bị Đô Ma Chi bóc lột ra gần ba vạn người đưa vào quân đội, cũng chính là gần một nửa số người tòng quân rồi, từ ông lão sáu mươi tuổi, cho tới thiếu niên mười bốn tuổi, đều bị buộc phải khiêng lên cây trường mậu nặng nề.

Tài sản và lương thực của bọn họ cũng thực hiện theo chế độ quân quản, cũng có nghĩa là do quân đội khống chế, mỗi ngày dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất mà phân phát đồ ăn, đây cũng là một trong những thủ đoạn Đô Ma Chi dùng đế khống chế quân đội, ai có câu oán hận, liền lập tức bị đình chỉ phần thức ăn của người nhà kẻ đó, Dùng người nhà làm con tin, bức bách binh lính vì hắn bán mạng.

Việc Đô Ma Chi lo lắng nhất đó là quân Đường ngóc đầu trở lại, hắn đã biết Cao Tiên Chi bị điều đi rồi, lại đổi tới kẻ thù đã giết con trai hắn là Lý Khánh An quay trở lại, ngoài hận thù ra, lại cũng làm hắn kinh hồn bạt vía, để có thể ngăn cản quân Đường ngóc đầu trở lại.

Hắn liền nghĩ ra kế giả mạo người Hồi Hột tập kích trạm gác thành Bắc Đình, phái đứa con nuôi đắc lực nhất là ô Bùi Mạc Đạt Can và ba nghìn nhân mã trang bị tinh nhuệ nhất của bản bộ nhưng bọn hắn lại như trâu đất xuống biển, không có một chút tăm hơi nào.

Đô Ma Chi đã thấp thoáng đoán được rất có thể là bị quân Đường tiêu diệt rồi, điều này làm hắn đau lòng không thôi, ôi đó là những chiến sĩ tinh nhuệ của bản bộ vẫn đi theo hắn suốt đấy!

“Tổng đốc, sử giả Đại Thực tới rồi!”

Ngoài trướng truyền đến tiếng bẩm báo, Đô Ma Chi được Đại Thực phong làm Toái Hiệp tổng đốc, cho dù hắn tự phong làm Ma Nhân Khả hãn, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể không chấp nhận danh hiệu tổng đốc này, dù sao Khả Hãn vẫn phải được sự sắc phong của triều Đường, mà Đại Thực hiện tại là chủ nhân của hắn, hắn tất phải chấp nhận sắc phong của Đại Thực.

“Mời vào!”

Đô Ma Chi trong lòng có chút thấp thỏm không yên, sau khi hắn lấy được Toái Hiệp đã liên tục mua của Đại Thực một lượng vũ khí khống lồ, giáp da và các trang bị khác, đã thỏa thuận là chia ra năm lần thanh toán, nhưng đến nay hắn chỉ có thanh toán hai lần.

Lần đầu tiên là dùng tiền của vơ vét được từ các quý tộc ở Toái Hiệp đê trả, lần thứ hai hắn trả bằng ba mươi vạn con dê, còn lần thứ ba ở vào đầu tháng là đã đến kì hạn thanh toán, còn có mười ngày nữa thì đợt thanh toán lần thứ tư cũng tới rồi, hắn đã không có khả năng chi trả, hôm nay sứ giả Đại Thực tới có phải là đến hối thúc hắn trả nợ hay không?

Ngay tại lúc hắn đang thấp thỏm không yên, sử giả Đại Thực bước vào, tổng cộng đi tới ba người, ba người này thân phận rất thú vị, cầm đầu là một viên quan văn trên người mặc trường bào màu đen, có hai ria mép nhỏ, rất khôn khéo và tài cán.

Hắn buộc đai lưng, tinh thần sung màn, trong tay cầm mấy cuốn công văn bằng da dê, tinh thần sung mãn lại càng làm cho Đô Ma Chi kinh hồn táng đảm, cuốn da dê trong tay hắn kia chẳng phải là khế ước mua vũ khí của mình sao?

Chủ nợ cũng không hề ngủ gật, hắn một phen chột dạ, lại vội vàng nhìn người thứ hai, người thứ hai là một viên võ tướng, mặc một khối áo giáp dính liền thành một khối, tay cầm một cây trường mậu.

Hắn dáng người khôi ngô, khí thế uy mảnh, một chùm râu quai nón rậm rạp đi chung với một đôi mắt ti hí, khiến cho hắn trong sự uy mãnh lại chứa mấy phần giảo hoạt, người thứ ba khoảng hơn sáu mươi tuổi, râu hoa râm, cũng mặc một chiếc trường bào, nhưng không có buộc đai lưng, giống như một cái túi trùm từ đầu đến chân, trong tay cầm một quyển kinh Coran, xem ra y là một gã thầy tu đạo Islam.

Quan văn thứ nhất Đô Ma Chi quen biết, lần thứ hai có tới đòi nợ qua, tên là Mục Tư Tháp Pháp, tên của người Đại Thực điều gần giống nhau cả, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy cái tên đó mà thôi, tỷ như Mục Tư Tháp Pháp, hai người đến đòi nợ lần thứ hai cũng đều gọi cái tên này, Đô Ma Chi cũng không nhớ nổi.

Một cao một thấp, hắn bèn gọi đại Mục Tư Tháp Pháp và tiểu Mục Tư Tháp Pháp, người tới hôm nay là tiêu Mục Tư Tháp Pháp, người tuy lùn, nhưng ranh mảnh hơn bất kỳ ai, là quan thuế vụ của Tát Mã Nhĩ Hãn.

Đô Ma Chi không dám lơ là, vội vàng cười nói: “Ha ha! Tại hạ nói sao hôm nay sáng sớm thức dây bèn cảm thấy không khí vui vẻ thế, thì ra là lão bằng hữu tới rồi.”

Mục Tư Tháp Pháp cũng biết tiếng Đột Quyết, liền vừa cười vừa ôm chặt hắn, nói: “Ta đến đây chưa chắc là việc vui a!”

“Đâu có! Đâu có! Có bằng hữu tới đã là việc vui rồi.”

Đô Ma Chi cười gượng, Trong lòng lại nhanh chóng ở tính toán đối sách, hiện tại quân Đường có dấu hiệu điều binh sang hướng tây, rất có thể là binh áp Toái Hiệp, mình có thể dùng cớ này để kéo dài thời gian.

Nghĩ vậy, hắn vội vàng nhiệt tình mời ba người ngồi xuống, nhưng viên đại tướng và thầy tu đạo Islam không có ngồi xuống, mà là đứng ở phía sau Mục Tư Tháp Pháp, giống như là tùy tùng của hắn vậy, trong lòng Đô Ma Chi đang nghĩ đến việc trả nợ, cũng không đé ý đến hai người bọn hắn, vội vàng sai người dâng trà sửa ngựa lên.

Không đợi Mục Tư Tháp Pháp mở miệng đòi tiền, hắn liền thở dài nói: “Quân Đường điều binh quy mô, quân chủ lực Bắc Đình đã tiến vào năm thành ở phía bắc, còn phía nam quân An Tây cũng ra Lãng Sơn khẩu, đang hướng Toái Hiệp thẳng tiến, đại chiến như lửa gém lông mày, không biết Tề Nhã Đức tướng quân có thế viện trợ ta.

tại hạ?”

Hắn chặn lấy lời nói của đối phương trước, nhưng viên quan quân Đại Thực đã có hửng thú, vội vàng hỏi: “Quân Đường có bao nhiêu quân đội?”

Mục Tư Tháp Pháp khoát tay áo, lệnh hắn không cần mở miệng, hắn đem quyển da dê mở ra, đây tới trước mặt Đô Ma Chi cười tủm tim nói: “Việc đánh trận không quan hệ gì với ta cả, ta chi phụng mệnh Tề Nhã Đức tướng quân đến đòi hai món nợ cũ mà thôi.

Một là mười lăm vạn đồng bạc Địch Lạp Mỗ mà đầu tháng đã tới kỳ hạn, còn mỗi tháng một vạn đồng bạc Địch Lạp Mỗ thuế má mà lúc trước tổng đốc Đô Ma Chi đã hứa hẹn, đến nay đã nợ bảy tháng, tổng cộng là bảy vạn đồng bạc Địch Lạp Mỗ, thêm nữa chính là món tiền phải trả lần thứ tư còn mười ngày nữa thì đến kỳ hạn.

cũng là mười lăm vạn đồng bạc Địch Lạp Mỗ, như vậy tồng cộng hết là ba mươi bảy vạn đồng bạc Địch Lạp Mỗ, Hiện tại Tề Nhã Đức tướng quân nói, tiền lương chi cho việc trấn áp phản loạn tại Hà Trung đang túng quẫn, rất cần gấp đến món tiền này, xin Đô Ma Chi hôm nay chuẩn bị sẵn, đề ngày mai ta liền mang về ngay.”

Nét mặt già nua của Đô Ma Chi nhất thời chuyển thành màu gan heo, sau một lúc lâu, mới lúng túng nói: “Đại chiến Toái Hiệp sắp xảy ra, chúng tôi cũng hao tổn một món tiền lương rất lớn, thật sự là không có tiền để trả nữa đâu!”

“Không có tiền?”

Mục Tư Tháp Pháp lập tức biến sắc, lạnh lùng nói: “Lúc trước chính ngươi đã vỗ ngực cam đoan với Tề Nhã Đức tướng quân, muốn tiền đưa tiền, muốn lương cấp lương, Tề Nhã Đức tướng quân mới đem Toái Hiệp cho ngươi, mới đem quân bị bán cho ngươi, hiện tại Toái Hiệp tới tay, vũ khí tới tay, ngươi lại đồi ý nói không có tiền, đây có phải là có ý ăn hiếp Đại Thực ta sao?”

0O0 CHƯƠNG 228: BƯỚC DÈ BƯỚC DẶT (2) oOo

Trong giọng nói của Mục Tư Tháp Pháp toát ra vẻ lạnh lùng, Đô Ma Chi sợ tới mức liên tục xua tay: “Không! Không! Tại hạ tuyệt không dám hiếp đáp Đại Thực, chỉ là sau khi được Toái Hiệp rồi mới phát hiện một số tình hình khác với lúc trước, nên mới trả không nổi tiền mà thôi, xin đại nhân thông cảm.”

“Có cái gì khác đâu?” Khẳu khí của Mục Tư Tháp Pháp dịu đi một chút, nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng không có lấy một tia cười nào cả.

Đô Ma Chi cuống quít giải thích nói: “Là như thế này, tại hạ biết Toái Hiệp có không ít người Hán điều là gia tài đến hàng vạn quan tiền, nhất là bọn họ có một cái Hán Đường hội, có thể nói là giàu nhất nước, nhưng không biết vì sao, bọn hắn biết trước được tin tức, một tháng trước lúc quân Đại Thực tiến công Toái Hiệp đã bỏ chạy cả rồi, tất cả tiền của điều mang đi hết, làm cho kế hoạch của ta bị hớ...”

“Không đúng!”

Mục Tư Tháp Pháp lớn tiếng cắt đứt lời nói của hắn: “Ngươi sau khi được Toái Hiệp rồi, mới mua vũ khí trang bị của Đại Thực, khi đó ngươi đã biết mình không có tiền, nhưng vẫn tham lam mà mở lớn miệng ra, có thể thấy được ngươi vốn không có thành ý muốn trả tiền, tổng đốc Đô Ma Chi, ta sẽ căn cử theo sự thật nói với Tề Nhã Đức tướng quân, không! Ta phải báo cáo lại với tổng đốc Mục Tư Lâm.”

Đô Ma Chi sợ đến mềm nhũn cả chân ra, với giọng nức nỡ nói: “Đại nhân, tại hạ không phải không muốn trả tiền, mà là tại hạ thật sự không có tiền, trong tay tại hạ tổng cộng chỉ có ba vạn con dê, đại nhân kêu tại hạ làm lấy cái gì mà trả đây?”

“Hừ! Ba vạn con dê, ngay cả trả tiền lãi cũng không đủ.”

Mục Tư Tháp Pháp hừ một tiếng thật mạnh, trầm ngâm giây lát nói: “Thôi được! Xem ngươi trung thành với Đại Thực như vậy, ta trở về thuyết phục Tề Nhã Đức tướng quân, để cho Phí Nhĩ Can và Bạt Hàn Na ra nhiều tiền một chút, chỗ của ngươi sẽ cho hoãn thêm nửa năm vậy.”

Đô Ma Chi mừng rở, mới vừa định bái tạ, Mục Tư Tháp Pháp lại khoát tay chặn hắn lại: “Ta còn chưa nói xong mà!”

“Vâng! Vâng!” Đô Ma Chi câm như hến, liên tục vâng dạ.

“Tề Nhã Đức tướng quân cũng lo lắng ngươi không có tiền trả, cho nên đưa ra hai điều kiện, mới có thể cho trì hoãn.”

“Đại nhân mời nói!” Đô Ma Chi đã sứt đầu mẻ trán, chỉ cần tạm hoản được, cho dù là đem nữ nhân của hắn cầm gán nợ, hắn cũng tuyệt không nhíu mày một chút nào.

Mục Tư Tháp Pháp quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người phía sau, chậm rãi giới thiệu với hắn nói: “Vị tướng quân này tên Tát ô Đạt, là thủ hạ ái tướng của Tề Nhã Đức tướng quân, từ hôm nay trở đi, hắn làm quan chỉ đạo quân sự của người Đột Kỵ Thi.”

Tuy rằng chỉ đạo và chỉ huy chi khác nhau có một chữ, nhưng trong lòng Đô Ma Chi vẫn cảm thấy lạnh, đó chính là Tề Nhã Đức đến đoạt binh quyền của hắn, không đợi hắn mở miệng, Mục Tư Tháp Pháp lại chỉ vào thầy tu đạo Islam nói: “Đây là đệ tử của tiên tri, từ Đa-mát mà đến.

Hắn tên A Ba Lạp, từ hôm nay trở đi sẽ truyền giáo ở Toái Hiệp, ngươi phải hỗ trợ, không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, trong vòng ba tháng, tất cả dân chúng và binh lính Toái Hiệp đều phải quy y Thánh A La.”

Một người là muốn đoạt quân quyền của hắn, một người là muốn đoạt tín ngưỡng của hắn, trong lòng Đô Ma Chi mâu thuẫn tới cực điểm, hắn muốn không nhận lời, nhưng hắn lại tuyệt đối không dám, mà đáp ứng, hắn lại không thể giải thích với người trong bộ tộc được.

“Như thế nào, ngươi không muốn đáp ứng sao?” Ánh mắt của Mục Tư Tháp Pháp hung ác mà dõi theo hắn.

“Tại hạ. tại hạ...” Đô Ma Chi môi run run, mồ hôi từ trên trán lăn dài xuống: “Có không để cho tại hạ suy nghĩ một chút được không?”

“Không có gì cần suy nghĩ cả, ngươi không đáp ứng. thì ta bước đi!” Mục Tư Tháp Pháp đứng lên bèn đi ra ngoài trướng.

Lúc đi đến trước của trướng, phía sau lưng rốt cục cũng truyền đến siọng khàn khàn mà bức xúc của Đô Ma Chi: “Đáp ứng, tại hạ đáp ứng, tại hạ hết thảy đều đáp ứng!”

Khóe miệng của Mục Tư Tháp Pháp rốt cục cũng lộ ra một tia mỉm cười.

...

Người Đại Thực mang đến cho Đô Ma Chi không phải chỉ là một tên quan chỉ huy hay một tên thầy tu đơn giản như vậy, bọn họ mang đến cả một đội quân xâm lược gồm năm mươi tên quan quân và ba mươi tên thầy tu truyền giáo, không chỉ khống chế thân thể của người Đột Kỵ Thi, mà còn muốn khống chế tinh thần bọn họ, đây là quyết định của A Bố - Mục Tư Lâm.

Trong lúc không rảnh rút binh đến tiếp viện Toái Hiệp, bèn lợi dùng người Đột Kỵ Thi ở Toái Hiệp đến chống đối việc quân đại Đường tây tiến, Lịch sử đã tạo ra một trò đùa tàn khốc với Toái Hiệp, ba mươi năm trước, đại Đường lợi dụng Đột Kỵ Thi đến chống đỡ Đại Thực đông khuếch, mà giờ khắc này lại là Đại Thực lợi dụng Đột Kỵ Thi đối kháng quân đại Đường tây tiến.

Nhưng lịch sử sẽ không chỉ đơn giản lặp lại như vậy, sự điều động với quy mô lớn của quân Đường đã chấm dứt, bắt đầu đến thế công rất thận trọng, một vạn quân Đường ở lại Phượng Minh thành, làm hậu viện, do đại tướng Đoàn Tú Thạch thống lĩnh, phòng ngừa người Đột Kỵ Thi vòng đường tiến công quân Đường phía sau, đồng thời cũng phòng bị quân Đại Thực từ phía bắc tập kích.

Còn hai vạn quân Đường thì với tốc độ một ngày ba mươi dặm, thong thả mà vững vàng tiến về phía nam, Sáu ngàn quân An Tây ở Bạt Hoán Thành thì dưới sự thống lĩnh của Lệ Phi Nguyên Lễ và Thôi Kiền Hữu, vượt qua Lãng Sơn, nhắm hướng Toái Hiệp tiến gần.

Quân Đường hai mặt giáp công, mà người Đột Kỵ Thi ở Toái Hiệp dưới sự chỉ huy của quan quân Đại Thực tích cực ứng phó, bọn họ chọn dùng kế sách bắc công nam thủ, đem ba vạn người Đột Kỵ Thi chia làm hai.

Phía bắc tập trung hai vạn năm nghìn trai tráng, chuẩn bị nghênh chiến quân Đường chũ lực, còn phía nam thì con người già kẻ yếu tứ thủ Hạ Liệp thành, không tiếp chiến quân Đường tuyến nam, đám mây u ám của chiến tranh đã bao phủ ở trên bầu trời Toái Hiệp, chiến dịch hết sức căng thẳng.

ở cách phía nam Phượng Minh thành trăm dặm, quân Đường chủ lực đã tới gần thung lũng Toái Hiệp xuyên, nhưng quân Đường tới nơi này rồi, lại trú doanh không đi nữa.

vùng này địa thế bằng phăng, rừng cây rậm rạp, đồi núi thảo nguyên tươi tốt phía bắc là lòng chảo và sa mạc, mà phía nam là vùng núi đồi nhấp nhô, ngọn núi A Nhĩ Mã Đại tuyết trắng phủ đầy, nước tuyết hòa tan hình thành hơn mấy chục nhánh sông lớn nhỏ khác nhau, một bộ phân vòng vèo chảy vào Nhiệt Hải.

Mà đại bộ phận các sông đều chảy cả vào Y Lệ Hà, nguồn nước sung túc và đất đai phì nhiêu làm cho nơi này trở thành nơi giàu có nhất ngoài Toái Hiệp, hơn một ngàn năm sau, nơi này trở thành thủ đô của một quốc gia, An-Ma A-Ta(cũng gọi là Vemiy,là thành phố lớn nhất, thủ đô thương mại của Kazakhstan. với dân số ngày 1 tháng 8 năm 2005 là 1.226.000 người, chiếm 8% dân số quốc gia này. Thành phố đã là thủ đô của Kazakhstan từ năm 1929 đến 1998.).

Đại doanh quân Đường đóng quân ở trên một mảnh đồi, một hàng rào thật lớn bao quanh lấy doanh trướng quân Đường, bốn phía lại đào các chiến hào sâu và rộng đến một trượng, dẫn nước sông chảy vào, lại keo cầu treo lên, hình thành một tòa thành lũy tạm thời.

Sáng sớm hôm đó, Lý Khánh An dẫn theo mấy chục viên tướng lĩnh ở phụ cận thăm dò địa hình, hắn phóng ngựa chạy lao đi, ưng vương to lớn lượn lờ trên đinh đầu, lúc này là tiết trời mùa xuân rõ nét nhất, từng đàn từng đàn linh dương và mã lộc ở trên sườn núi rượt chạy, cách đó không xa bèn là vùng rừng rậm, kéo dài đến trước núi.

Làm cho Lý Khánh An cảm thấy hứng thú chính là, trong vùng rừng rậm, phần lớn đều là cây táo(bom), ở triều Hán, cây táo nơi này đã truyền vào tới Trung Nguyên, được gọi là hồng nại, nhưng thua xa sự bạt ngàn của cây táo vùng này.

Hắn hứng trí dạt dào chỉ vào một mánh đất trống dựa núi ven sông phía xa xa nói với chúng tướng: “Nơi này nên xây dựng một tòa thành làm trạm gác, trấn giữ bên ngoài Toái Hiệp, và Phượng Minh thành tương trợ với nhau.”

Lý Quang Bật nhìn ra xa một lát, cười nói với Lý Khánh An: “Vùng này địa thế tốt lắm, có nhiều sông ngòi, khí hậu ôn hòa, đất đai phì nhiêu, ta kiến nghị ở chỗ này xây dựng một cái huyện, di chuyển một lượng lớn người Hán đến đây canh tác.”

Lý Khánh An không ngờ rằng tư tưởng của Lý Quang Bật lại tiến bộ đến thế, nghĩ xa hơn cả mình, liền vừa cười vừa hỏi chúng tướng: “Chư tướng nghĩ như thế nào?”

Lý Từ Nghiệp vừa cười vừa tiếp lời, nói: “Ta bồ sung thêm một câu, đem huyện này đặt tên là Khánh An huyện, các vị cảm thấy thế nào?”

Mọi người đều tỏ vẻ tán thành, Lý Từ Nghiệp nịnh thật đúng chỗ, mà Lý Khánh An cũng cam lòng hả dạ, hắn vui vẻ nói: “Khánh An tên này không tồi, may mắn bình an, thật thích hợp làm tên huyện, quyết định như vậy đi, đánh hạ Toái Hiệp, chúng ta sẽ ở đây kinh doanh, huyện này sẽ gọi là Khánh An huyện.”

Lúc này, một viên kỵ binh vội vàng chạy tới, tiến lên bẩm báo: “Bẩm báo Đại tướng quân, thám báo đã phát hiện quân địch, cách Toái Hiệp cốc khẩu đã không tới hai mươi dặm.”

“Có bao nhiêu nhân mã?”

“Khoảng chừng sáu ngàn người.”

‘Sáu ngàn người? Lý Khánh An khinh thường cười nhạt một tiếng, quay đầu lại nói với mọi người: “Nếu đã có người đến viếng cửa mua bán, chúng ta nên khai trương thôi.”

...

Sáu ngàn kỵ binh của Đột Kỵ Thi lục cũng không có lập tức tiến tới cùng quân Đường tác chiến, bọn họ cũng phát hiện quân Đường chủ lực, hăng hái đuổi tới Toái Hiệp cốc khẩu, rồi lại thả chậm tốc độ, từ bề ngoài xem, tựa hồ là sự chệnh lệch của binh lực hai bên khiến cho bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng trên thực tế Đô Ma Chi và quan chi đạo Tát ô Đạt phát sinh sự mâu thuẫn trong việc chọn kế sách đối phó với quân Đường.

Địa vị của Tát ô Đạt ở trong quân đội Đột Kỵ Thi, tương đương với chức cố vấn quân sự sau này, hắn nắm giữ quyền quyết sách của quân đội Đột Kỵ Thi.

Tát ô Đạt năm nay hơn ba mươi tuổi, sinh ra trong một nhà võ thế gia ở Tát Mã Nhĩ Hãn, từ nhỏ đã tinh thông võ thuật Ba Tư, không may là, lúc hắn thời thiếu niên bị quân đội đông chinh Khuất Ba Đê bắt làm tù binh, trở thành một viên nô lệ.

Năm hắn mười tám tuổi được phụ thân của Tề Nhã Đức mua về, trở thành tôi tớ cùng Tề Nhã Đức luyện võ, rất được Tề Nhã Đức xem trọng, được trở thành người tự do, đồng thời trở thành huynh đệ của hắn.

Lần này Tát ô Đạt được phái tới chỉ đạo Đột Kỵ Thi chống đỡ quân Đường, bề ngoài là trợ giúp người Đột Kỵ Thi giữ lấy Toái Hiệp, nhưng thực tế nhiệm vụ chính của hắn là tới quan sát chiến thuật của quân Đường, Toái Hiệp có giữ được hay không, đối với người Đại Thực mà nói không hề quan trọng, quan trọng là phải hiểu biết về kẻ địch.

Tát ô Đạt có kinh nghiệm tác chiến phong phú, hắn sẽ từ các phương diện khác nhau mà dò thử quân Đường, tỷ như xung đột với quy mô nhỏ thì chiến thuật của quân Đường là thế nào, còn có đặc điểm bố binh của quân Đường với chiến dịch quy mô lớn.

Thậm chí còn có phương thức công thành của quân Đường, người Đột Kỵ Thi chẳng qua là vật thí nghiệm của hắn, lần này hắn chỉ lệnh cho sáu ngàn người xuất chinh, chính là muốn hiểu rõ với chiến dịch quy mô nhỏ hoặc là với nhiều đánh ít, thì khi quân Đường tác chiến sẽ có đặc điêm gì.

Sự điều binh khác thường này của hắn làm cho Đô Ma Chi cực kỳ phản cảm, điều này rõ ràng là muốn cho người Đột Kỵ Thi đi nộp mạng, Đô Ma Chi cũng đã ý thức được Tát ô Đạt có dụng tâm khác, hắn vẫn nhẫn nại, thấy trước mắt phải đụng độ với quân Đường chủ lực, hắn rốt cuộc nhịn không được rồi.

Ngay khi Tát ô Đạt hạ lệnh chuẩn bị phát động công kích với quân Đường, Đô Ma Chi lại làm ra quyết định trái ngược lại, trấn giữ lấy Toái Hiệp cốc khẩu, không phát động công kích với quân Đường.

Cùng lúc đó, quân đội của quân Đường cũng không chủ động công kích, rất kiên nhẫn chờ đợi cơ hội tiến công, hai đội quân ở Toái Hiệp cốc khẩu lâm vào cục diện bế tắc.

Chapter
1 Chương 01
2 Chương 02
3 Chương 03
4 Chương 04
5 Chương 05
6 Chương 06
7 Chương 07
8 Chương 08
9 Chương 09
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137-138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
187 Chương 188
188 Chương 189
189 Chương 190
190 Chương 191
191 Chương 192
192 Chương 193
193 Chương 194
194 Chương 195
195 Chương 196
196 Chương 197
197 Chương 198
198 Chương 199
199 Chương 200
200 Chương 201
201 Chương 202
202 Chương 203
203 Chương 204
204 Chương 205
205 Chương 206
206 Chương 207
207 Chương 208
208 Chương 209
209 Chương 210
210 Chương 211
211 Chương 212
212 Chương 213
213 Chương 214
214 Chương 215
215 Chương 216
216 Chương 217
217 Chương 218
218 Chương 219
219 Chương 220
220 Chương 221
221 Chương 222
222 Chương 223
223 Chương 224
224 Chương 225
225 Chương 226
226 Chương 227
227 Chương 228
228 Chương 229
229 Chương 230
230 Chương 231
231 Chương 232
232 Chương 233
233 Chương 234
234 Chương 235
235 Chương 236
236 Chương 237
237 Chương 238
238 Chương 239
239 Chương 240
240 Chương 241
241 Chương 242
242 Chương 243
243 Chương 244
244 Chương 245
245 Chương 246
246 Chương 247
247 Chương 248
248 Chương 249
249 Chương 250
250 Chương 251
251 Chương 252
252 Chương 253
253 Chương 254
254 Chương 255
255 Chương 256
256 Chương 257
257 Chương 258
258 Chương 259
259 Chương 260
260 Chương 261
261 Chương 262
262 Chương 263
263 Chương 264
264 Chương 265
265 Chương 266
266 Chương 267
267 Chương 268
268 Chương 269
269 Chương 270
270 Chương 271
271 Chương 272
272 Chương 273
273 Chương 274
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280
280 Chương 281
281 Chương 282
282 Chương 283
283 Chương 284
284 Chương 285
285 Chương 286
286 Chương 287
287 Chương 288
288 Chương 289
289 Chương 290
290 Chương 291
291 Chương 292
292 Chương 293
293 Chương 294
294 Chương 295
295 Chương 296
296 Chương 297
297 Chương 298
298 Chương 299
299 Chương 300
300 Chương 301
301 Chương 302
302 Chương 303
303 Chương 304
304 Chương 305
305 Chương 306
306 Chương 307
Chapter

Updated 306 Episodes

1
Chương 01
2
Chương 02
3
Chương 03
4
Chương 04
5
Chương 05
6
Chương 06
7
Chương 07
8
Chương 08
9
Chương 09
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137-138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187
187
Chương 188
188
Chương 189
189
Chương 190
190
Chương 191
191
Chương 192
192
Chương 193
193
Chương 194
194
Chương 195
195
Chương 196
196
Chương 197
197
Chương 198
198
Chương 199
199
Chương 200
200
Chương 201
201
Chương 202
202
Chương 203
203
Chương 204
204
Chương 205
205
Chương 206
206
Chương 207
207
Chương 208
208
Chương 209
209
Chương 210
210
Chương 211
211
Chương 212
212
Chương 213
213
Chương 214
214
Chương 215
215
Chương 216
216
Chương 217
217
Chương 218
218
Chương 219
219
Chương 220
220
Chương 221
221
Chương 222
222
Chương 223
223
Chương 224
224
Chương 225
225
Chương 226
226
Chương 227
227
Chương 228
228
Chương 229
229
Chương 230
230
Chương 231
231
Chương 232
232
Chương 233
233
Chương 234
234
Chương 235
235
Chương 236
236
Chương 237
237
Chương 238
238
Chương 239
239
Chương 240
240
Chương 241
241
Chương 242
242
Chương 243
243
Chương 244
244
Chương 245
245
Chương 246
246
Chương 247
247
Chương 248
248
Chương 249
249
Chương 250
250
Chương 251
251
Chương 252
252
Chương 253
253
Chương 254
254
Chương 255
255
Chương 256
256
Chương 257
257
Chương 258
258
Chương 259
259
Chương 260
260
Chương 261
261
Chương 262
262
Chương 263
263
Chương 264
264
Chương 265
265
Chương 266
266
Chương 267
267
Chương 268
268
Chương 269
269
Chương 270
270
Chương 271
271
Chương 272
272
Chương 273
273
Chương 274
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280
280
Chương 281
281
Chương 282
282
Chương 283
283
Chương 284
284
Chương 285
285
Chương 286
286
Chương 287
287
Chương 288
288
Chương 289
289
Chương 290
290
Chương 291
291
Chương 292
292
Chương 293
293
Chương 294
294
Chương 295
295
Chương 296
296
Chương 297
297
Chương 298
298
Chương 299
299
Chương 300
300
Chương 301
301
Chương 302
302
Chương 303
303
Chương 304
304
Chương 305
305
Chương 306
306
Chương 307
footer(); ?>