Chương 235

Thiên Hạ
Chương 235 : Đánh chiếm Thạch Quốc (Thượng)
gacsach.com

Thạch Quốc cũng chính là Uzbekistan ngày nay, Nằm ở bổn địa Feraang Trung Á, đô thành là Thác Chi thành, trong chín họ người Hồ Túc Đặc, nó nằm ở chỗ sát với phương đông nhất, là một nước lớn thứ hai chi đứng sau Khang Quốc trong chín họ người Hồ.

Bởi vì trong nước có nhiều đá tảng lớn hình trứng ngỗng nên lấy tên nước là Thạch, đặc biệt ở phía lân cận đô thành Thác Chi thành có một phiến nham thanh khổng lồ gọi là ‘Pháp Nhĩ Ha Đức’, lại càng là biểu tượng của Thác Chi thành.

Năm Đường Hiển Khánh thứ ba, Đường Đình chính thức xác lập Thạch Quốc đô thành Thác Chi thành là Đại uyển phủ, lấy quốc vương Khuất Chiêu Mục làm Đại uyển Đô đốc.

Thạch Quốc đối với Lý Khánh An có một ý nghĩa đặc biệt, khi lần đầu công đánh Toái Hiệp, toán quân đội chăng chịu nỗi một kích của Thạch Quốc, còn có hai vương tử Thạch Quốc tranh nhau vương vị, thậm chí còn có thời gian sớm hơn nữa, bộ hài cốt người Thạch Quốc bị cát vàng che lấp đó.

phía dưới thân nó, hắn đã phát hiện viên bảo thạch có ngọn lửa đang thiêu đốt, ngọn lửa lập lòe đó lại làm cho Lý Khánh An nghĩ đến nụ cười nhiệt tình nóng bỏng của Thạch Câu Lan, giống như đang đung đưa trước mặt hắn, một lần gặp gỡ tình cờ, giống như cánh hoa đinh hương tím nhè nhẹ rơi rụng giữa môi, giai nhân đã đi rồi, nhưng làm cho Lý Khánh An vẫn còn vương vấn mãi.

Hà Trung đang độ giữa hè nóng ran khó chịu, đoàn quân Đường hiên ngang rầm rộ hành quân trên chốn hoang dã bạt ngàn, các binh sĩ cỡi trên lưng ngựa, khuôn mặt đã bị nắng gắt đến đen thui, trên lưng ngựa có túi da hành quân của bọn họ, mỗi viên quân Đường đều có trang bị trường mậu.

Hoành đao, khiêng tròn và cung tên, họ vác bình nước, chốc chốc lại che tay giữa trán ngóng nhìn bốn bề, mảnh đất xa lạ này làm cho các quân Đường tràn đầy sự hiếu kỳ.

ở phía sau đoàn quân là xe lớn chở quân nhu, do hàng nghìn chiếc xe lớn ván phẳng tổ chức lại, mỗi chiếc xe lớn do ba bốn con lạc đà kéo thồ, trên xe chất đầy lương thảo và các loại vật tư quân dụng, ba nghìn quân Đường cỡi ngựa hộ tống tả hữu, những đồ quân nhu này do một vạn quân đội từ Ninh Viễn Quốc phái đến phụ trách vận chuyển.

Lúc này một đội kỵ binh đằng xa phóng đến như bay, hiệu úy xích hầu dẫn đầu bầm báo với Lý Khánh An: “Bẩm báo Đại tướng quân, sứ giả Thạch Quốc cầu kiến!”

“Người đang ở đâu?”

“ở ngoài mười dặm, chưa được sự cho phép của Đại tướng quân, bọn họ không dám đến gần.”

“Bọn họ?” Lý Khánh An hỏi: “Có bao nhiêu người tới?”

“Đã có hơn một trăm người đến, đồng thời đem theo một vạn đầu dê, nói là tặng thưởng cho quân Đường.”

Lý Khánh An khóe miệng lộ ra một nụ cười mĩa mai, chuyện đã đến nước này rồi, mới kéo tới thắp nhang, mình ở Toái Hiệp chỉnh đốn binh mã một tháng, bọn họ lại không đến, tưởng rằng mình chỉ dừng bước ở Toái Hiệp thôi sao?”

“Dẫn bọn hắn đến đây!”

Xích hầu hiệu úy một tiếng nhận lời, quay đầy đi về phía tận cùng của thảo nguyên, Lý Khánh An quay đầu hỏi người dẫn đường: “Thác Chi thành cách nơi này còn bao xa?”

Người dẫn đường là thương nhân Đột Quyết nhiều năm bôn ba ở dọc con đường tơ lụa, lấy một tên Hán là Mã Vạn Lý, có thể nói tiếng Hán lưu loát.

Thấy Lý Khánh An hỏi hắn, hắn bèn chỉ vào một tảng nham thạch hình tròn to lớn đằng xa cười nói: “Đại tướng quân nhìn thấy tảng đá nham thạch kia không, nó gọi là ‘Pháp Nhĩ Ha Đức’, chính là biêu tượng của Thạch Quốc, cách Thác Chi thành còn khoảng năm mươi dặm.

kế bên nham thạch bèn có một dòng sông, gọi là Kim Tước hà, nước sông trong lành ngọt lịm, vào mùa hạ, chúng tôi thường cũng đều cắm trại ở ven sông, khi trời tối thừa dịp mát mè chạy đi, lúc trời sáng hôm sau đúng lúc tiến tới Thác Chi thành.”

Lúc này đã sắp đến giữa trưa, chính là lúc nóng nhất trong ngày, Lý Khánh An nghe hắn nói có lý, bèn hạ lệnh nói: “ở ven sông trước mặt cắm trại, sau khi trời tối hành quân!”

Các quân Đường ai nấy đều bị nắng chiếu đến uể oải cả người, nghe chủ soái hạ lệnh cắm trại, mọi người lập tức phấn chấn tinh thần, tăng tốc chạy đi con sông nhỏ ở trước mặt.

Lý Khánh An cởi ngựa đi qua tảng đá tròn to gọi là ‘Pháp Nhĩ Ha Đức, cao gần mấy chục tầng lầu của hậu thế, diện tích hai mươi mấy mẫu, đến gần rồi mới phát hiện, nó vốn dĩ là đá trứng ngỗng vô cùng khổng lồ, còn bên cạnh chưa đến trăm bước bèn là một con sông nhỏ trong vắt.

có thể nhìn thấy nơi đây vốn dĩ là lòng sông của một con sông rộng lớn, trải qua sự biến đổi trăm cuộc bể dâu tang điền, dòng sông đã biến mất, chỉ còn lại một con sông nhỏ rộng chưa đầy mười trượng.

Trên thực tế Lý Khánh An không hề biết rằng, hơn một nghìn năm sau, dưới chân của hắn chính là thủ đô của Ưzbekistan, đại thành Toshkent nổi tiếng của Trung Á.

Quân Đường đã bắt đầu nghỉ ngơi ở ven sông, bọn họ chỉ nghỉ ngơi nửa ngày ven sông, vì vậy không có đóng trướng doanh, chỉ là nghỉ ngơi ngay tại chỗ, ven sông chen chúc đầy người ngựa uống nước, người kêu ngựa hí, náo nhiệt vang trời, mấy chục tên kỵ binh thì đang ở thượng du tuần tra tình hình ở hai bờ, đây là yếu điểm trú đóng của ven sông, đề phòng có người hạ độc và ngăn chặn dòng nước.

Đúng lúc này, phía xa xuất hiện bầy dê trắng cả đàn lớn, hai bên bầy dê có kỵ thủ vung roi dài xua đuổi, sau bầy dê có mấy chục người Hồ Túc Đặc mặc áo bào dài màu đen, đây là sử giả Thạch Quốc cầu hòa đã đến.

ở chỗ vùng hạ du của sông khoảng hai dặm có một chiếc cầu gỗ, rất nhanh, bầy dê đã chen đầy hết cầu gỗ, ùa nhau kéo đến, mấy trăm kỵ binh quân Đường phóng ra đón đầu, lát sau, đem mười mấy nam tử hắc bào dẫn đến trước mặt Lý Khánh An.

Một người già tóc trắng lớn tuổi quỳ xuống trước mặt Lý Khánh An, phía sau toàn bộ đều quỳ theo, người già đem một khay vàng có đặt bùn đất của Thạch Quốc giơ cao lên, dùng tiếng Hán cao giọng nói: “Đại Đường sắc phong Thuận Nghĩa vương, Thạch Quốc Thổ truân Đặc lặc cống hiến đất đai Thạch Quốc cho An Tây Lý Khánh An Đại tướng quân.”

Lý Khánh An ngây ngẩn cả người, hắn quan sát người già một lượt, hỏi: “Lão chính là Thạch Quốc chính vương Đặc lặc?”

Chư quốc Túc Đặc điều thực thi chế độ chính phó song vương, cũng chính là trong một nước có hai quốc vương, khởi nguồn của chế độ này không rõ, Thạch Quốc cũng không ngoại lệ, chính vương được xung là Thổ truân, còn phó vương được xưng là Y nại Thổ truân.

Y nại trong tiếng Đột Quyết có nghĩa là nhỏ. vì vậy phó vương còn gọi là tiêu Thổ truân, Hiện nay hiện trạng của Thạch Quốc là chính vương thân Đại Thực, phó vương thân Đường, nhưng người hôm nay tới lại là chính vương.

Thật ra trước khi Đại Thực khuếch trương sang đông, Thạch Quốc bất luận là chính vương hay là phó vương đều là trung với Đại Đường, giữa năm Khai Nguyên, Thạch Quốc chính vương Mạc Hạ Đốt đi theo Bắc Đình tiết độ sử Cái Gia Vận cùng nhau đánh con trai của Đột Kỵ Thi Tô lộc Thổ Hỏa Tiên, ở Toái Hiệp đại bại địch quân, lập hạ công trạng.

Được Đường Đình phong làm Thạch Quốc vương, thêm Đặc tiến ban Tinh tiết, năm sau đó lại sắc phong làm Thuận Nghĩa vương, chính vương Đặc lặc bây giờ chính là con trai của Mạc Hạ Đốt, đã kế thừa phong hiệu Thuận Nghĩa vương của phụ thân hắn.

Trên thực tế, Đặc lặc năm nay chẳng qua năm mươi mấy tuổi, mấy năm trước bị một trận đại bệnh gần như chết đi, cơ thể rất mực yếu ớt, thêm vào đó quân Đường tây tiến, lúc nào cũng có thể tìm họ tính sổ món nợ Đại Thực, áp lực to lớn làm cho Đặc lặc chưa đến một tháng đã trắng hết cả râu tóc, hôm nay hắn là đích thân đến thỉnh tội với quân Đường.

“Nô chính là chính vương Đặc lặc, không có mặt mũi gặp Tiết độ sứ Đại tướng quân dưới trướng Thiên khả hãn, xin Đại tướng quân trị tội!”

Nói xong hắn đặt khay vàng trên đất, cởi bỏ hắc bào, cởi trần thân trên, trên lưng cắm cành mận sai, đây lại không phải là truyền thống của Thạch Quốc, mà là lúc Đặc lặc còn trẻ khi ở Trường An học được quy cũ của người Hán ‘phụ kinh thỉnh tội’ (lưng cắm cây gai thỉnh tội), hắn cởi bỏ y phục, tùy tùng phía sau cũng đồng loạt cời bỏ hắc bào, cũng cởi trần thân trên như quốc vương vậy.

Lý Khánh An không hề vì hắn cắm mấy cành liều trên lưng mà đỡ hắn dậy, cũng không phải vì hắn là cha của Thạch Cự Lan mà ưu đãi hắn, hắn hừ lạnh một tiếng, nghiêm giọng nói: “Bởi vì người Đại Thực không ở bên ngươi, nên ngươi đem theo cành liễu và đất đai đến thỉnh hàng, nhưng nếu người Đại Thực ở bên cạnh ngươi, cái ngươi mang đến sẽ là trường mâu và đao tiễn, có phải không?”

Đặc lặc sợ đến dập đầu liên tục, rưng rưng nước mắt nói: “Nô cho dù có một vạn lá gan, cũng không dám làm kẻ địch với Thiên triều, quả thật là nô bị người Đại Thực uy hiếp, bị ép xuất binh, thực sự là quân đội Thạch Quốc đã bị người Đại Thực khống chế, xuất binh tiến đánh Toái Hiệp điều là quyết sách do người Đại Thực tự ý quyết định, nô chăng mày may có khe hở nào nhúng tay vào.”

Nếu như Lý Khánh An không có tình báo của Hán Đường hội, hắn có lẽ sẽ tin tưởng lời nói của Đặc lặc, nhưng tình báo của Hán Đường hội đã nói cho hắn biết rất rõ ràng, khi lần đầu tiên Bắc Đình công đánh Toái Hiệp, Thạch Quốc không hề chịu sự uy hiếp nào của người Đại Thực, trái lại, khi ấy Đại Thực đang nằm trong nội chiến, sự khống chế đối vói Thạch Quốc xa xôi không nghiêm ngặt lắm, lúc đó Đại Thực chỉ có một cánh quân độc nhất đóng ngự ở A Sử Bất Lai thành và Đát La Tư thành ở phía bắc.

Do Chu Địch Nhĩ soái lĩnh, bất luận là A Sử Bất Lai thành hay Đát La Tư thành, cách Thác Chi thành đều khá xa, Thạch Quốc lúc đó là hoàn toàn tự chủ được, nhưng chính vương Đặc lặc lại phái ra một vạn quân đội chi viện Chu Địch Nhĩ, mà một vạn quân đội do con trai hắn Viễn Ân soái lĩnh, chính là bằng chứng rành rành là do hắn đưa ra quyết sách.

Lý Khánh An nhìn vào lão quốc vương mặt ướt đẫm nước mắt, bề ngoài khẩn thiết này, hắn đột nhiên nhớ đến việc mà trên lịch sử Cao Tiên Chi đã từng làm, Cao Tiên Chi cũng giống như hắn hôm nay vậy, soái quân đến thảo phạt Thạch Quốc, lấy danh nghĩa giãng hòa.

Đem Thạch Quốc quốc vương và quý tộc của hắn lừa ra khỏi thành, toàn bộ bất sống, sau đó phóng túng binh sĩ cướp sạch Thác Chi thành, còn nguyên nhân tại sao Cao Tiên Chi lại làm như vậy, trên lịch sử lại không thấy giải thích, bây giờ Lý Khánh An đã hiểu ra, Cao Tiên Chi nhấn định là cũng như mình, đã nhìn thấu sự dối trá của Thạch Quốc quốc vương.

Hắn cười nhạt nói: “Sự việc không phải là một hai câu là có thể nói rõ ràng được, cũng không phải là lão đưa đất đai tượng trưng cho ta, thì ta có thể khống chế Thạch Quốc, lần này ta đến Thạch Quốc, là phải giải quyết triệt để những vấn đề còn sót lại, nhưng mà có một điêm là lão yên tâm, chỉ cần lão thật lòng quy hàng, quân Đường thủ hạ của ta sẽ không đồ sát dân thường, cụ thể nên xử trí lão như thế nào, vào đô thành sau hẵng nói.”

Nói xong, Lý Khánh An vung tay lên: “Đem bọn họ dẫn đi!”

...

Khang Quốc đô thành Tát Mã Nhĩ Hẳn, ở phía trước miếu thần Áo giáo lớn nhất vùng Hà Trung, mấy nghìn binh sĩ Đại Thực đang phá hủy tượng điêu khắc to lớn của thần Quang minh Ghura Mazda, tượng thần cao đến hai mươi trượng khí thế uy nghi, hai tay nâng lên phía mặt trời, tượng thần này là một tòa tượng thần lớn nhất của Áo giáo ở Túc Đặc.

cùng với miếu thần là thánh vật cuối cùng của Áo giáo ở Hà Trung, trong dòng chảy lịch sử mấy trăm năm, mỗi khi làn sáng mặt trời đầu tiên của năm mới dâng lên từ đường chân trời, trên quảng trường to lớn điều quỳ lạy tượng thần, thậm chí có giáo đồ còn đến từ Ba Tư xa xôi.

Trong cuộc đông chinh mấy chục năm của Bạch Y Đại Thực, do tòa tượng thần này có ý nghĩa biểu trưng phi phàm, vì vậy được Bạch Y Đại Thực lấy đó làm một thủ đoạn ổn định cục thế Hà Trung, giữ dìn mãi cho đến nay, nhưng hôm nay, vương triều A Bạch Tư sau khi đã trấn áp khỏi nghĩa của giáo đồ Thập Hiệp phái và Áo giáo, để ra tay trừng phạt, Mạn Tô Nhĩ hạ lệnh phá hủy miếu thần và tượng thần.

Theo tiếng hạ lệnh tháo dỡ, năm mươi sợi dây xích sắt dài trăm trượng tròng chặt phần đầu cổ và thắt lưng của tượng thần, mấy nghìn sĩ binh Đại Thực và mấy trăm con lạc đà cùng ra sức kéo ra, tượng thần bắt đầu lắc lư chuyển động.

cuối cùng trong một tràng tiếng ré và hô hào, tượng thần ngã ầm xuống, làm dấy lên trận bụi đất tung bay mấy chục trượng, tượng thần vỡ nát thành mười mấy khúc, lập tức có mấy trăm giáo đồ của miếu thần dưới sự dẫn dắt của hai vị trưởng lão xông khỏi vạch cảnh giới, khóc la lao bổ vào, sờ vào tượng thần khóc rống lên.

Nhưng tượng thần rơi xuống chỉ là một khúc dạo đầu, hành động tháo dở miếu thần quy mô lớn đã bắt đầu, mấy nghìn quân Đại Thực ùa lên như ong vờ tổ, dùng cuốc sắc và gỗ đập bắt đầu va đập vào tường rào của miếu thần, các giáo đồ núp trong miếu thần đồng loạt chạy ra, hiện trường một phen hỗn loạn.

Mạn Tô Nhĩ ngồi cách xa hai dặm, ánh mắt lạnh bãng nhìn tượng thần nguy nga bị kéo ngã, trong lòng hắn tràn đầy lạc lõng và phẫn nộ, ở mấy tháng trước, hắn từ chỗ Bái hỏa giáo Ba Tư nhận được tin tức đích xác, Bảo thạch con mắt Quang Minh mà A Bạch Tư Khalifah muốn có từ bốn trăm năm về trước đã bí mật đưa đến cung phụng ở miếu thần Tát Mã Nhĩ Hãn.

Nhưng ở một canh giờ trước, quân đội Đại Thực đã lục soát triệt để mọi ngõ ngách của miếu thần, cũng đều không tìm được tung tích của viên bảo thạch hỏa diệm kia, nói cách khác, nó rất có thể đã không có trong miếu thần nữa.

Theo sự đổ ầm của tượng thần, trong lòng của hắn đã lấy lại được một chút cân bằng.

Lúc này, một đội binh sĩ áp giãi hai viên trưởng lão Áo giáo đi đến, một viên quan quân khom người bẩm báo nói: “Điện hạ, nghe nói bọn họ biết được tung tích của con mắt Quang Minh.”

“Vậy ư?” Mạn Tô Nhĩ ánh mắt sắc bén dán chặt một trong hai người: “Tung tích của viên bảo thạch kia, hai ngươi biết ư?”

Hai viên trường lão quỳ xuống, rơi lệ nói: “Tượng thần đã ngã rồi, chỉ cầu xin điện hạ không tàn phá miếu thần, chúng tôi sẽ bẩm báo thật lòng.”

Mạn Tô Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Vậy mà còn dám cò kẻ mặc cả với ta hả? Nói đi! Bảo thạch ở chỗ nào? Có lẽ ta sẽ tha các ngươi một mạng sống.”

Hai vị trường lão nhìn nhau một cái, đau khổ nói: “Bảo thạch ở ba mươi năm trước lúc Khuất Ba Để tướng quân công phá Tát Mã Nhĩ Hẳn đã bị đưa đi rồi, bây giờ ở Thạch Quốc.”

“Thạch Quốc?”

Mạn Tô Nhĩ tức giận đứng lên, quát lớn nói: “Các ngươi còn dám gạt ta!”

“Chúng ta không dám lừa gạt điện hạ, bảo thạch vẫn luôn được Thạch Quốc quốc vương cất giữ, đây là công văn năm đó Quang minh sứ giả hộ tống bảo thạch tây tiến.”

Một viên trưởng lão dâng lên một cuốn văn thư đã ngả vàng, Mạn Tô Nhĩ lật văn thư ra, phía trên dùng chữ Túc Đặc ghi chép tường tận quá trình ba mươi năm trước thánh vật con mắt Quang Minh được hộ tống đến Thạch Quốc, đồng thời có con dấu Thạch Quốc quốc vương tiếp nhận thánh vật.

Mạn Tô Nhĩ đã tin tưởng, quả thật là bị đưa đi rồi, lúc này hắn đã có hứng thú với giấy của cuốn ghi chép văn tự này, hắn đã nghe nói từ lâu phương đông xa xôi dùng giấy để ghi chép lịch sử, có thể truyền bá văn hóa và nghệ thuật quy mô lớn, lần này hắn đến phương đông, thật ra có một việc rất quan trọng, chính là phải học được thuật làm giấy.

Trong lịch sử, Mạn Tô Nhĩ là kẻ đặt nền móng thật sự của đế quốc A Bạch Tư, hắn đã ở hạ nguồn sông Tiaris xây dựng thành Baghdad, văn hóa nghệ thuật của Ả Rập dưới sự thống trị của hắn đã có được sự phồn vinh rất lớn, cũng đã thay đôi lịch sử châu âu giờ phút này sức chú ý cửa hắn chuyển đến trên mặt giấy.

Hắn đóng văn thư lại, cười nhạt một cái nói: ‘Thôi được! Ta sẽ không nhắc đến con mắt Quang Minh nữa, nếu như các ngươi có thể nói ta biết, làm sao có thể làm ra loại giấy này, ta sẽ tạm thời giữ lại miếu thần của các ngươi.”

Hai viên trưởng lão ngây người ra, từ bảo thạch thoáng cái nhảy lên trên việc làm giấy, suy nghĩ của vị điện hạ này cũng không khỏi nhanh quá chăng, một trong hai viên trưởng lão đột nhiên nghĩ ra một chuyện, vội nói: “Tôi thì quả là có một manh mối làm giấy.”

“Nói! Manh mối gì?”

Trưởng lão nghĩ ngợi một lúc bèn nói: “Năm ngoái ở phía đông Hô La San, quân Đại Thực và quân Đường đã xảy ra một trận chiến, lúc đó Mộc Tư Lâm tướng quân đã bắt sống hơn một nghìn quân Đường, đã bố trí ở Tát Mã Nhĩ Hãn.

Trong đó cũng có không ít thợ, miếu thần chúng tôi đã từng thuê mười mấy thợ vẽ quân Đường thay chúng tôi vẽ tranh, tôi nhớ trong đó có người nói, bọn họ biết làm giấy, điện hạ có thể đi tìm bọn họ.”

Mạn Tô Nhĩ mừng rỡ, giờ phút này đây chuyện bảo thạch hỏa diệm tạm thời bị hắn vứt ra sau óc, hắn vội hỏi: “Những tù binh này hiện tại đang ở đâu?”

“Điều này chúng tôi không biết, phải hỏi Mộc Tư Lâm tướng quân.”

“Ta biết rồi!”

Mạn Tô Nhĩ tâm trạng vui vẻ, hắn đứng dậy khoát tay nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, tạm thời dừng việc phá hũy miếu thần!”

Mạn Tô Nhĩ trở mình lên ngựa, dưới sự hô ủng của mấy trăm tùy tùng tức tốc đi về phía quân doanh ngoại thành, miếu thần đã được giữ lại, trên quảng trường vang lên tiếng hoan hô, các giáo đồ đồng loạt quỳ lạy vầng thái dương, cảm tạ Thánh Aramazd hiển linh, binh sĩ Đại Thực cũng lục đục rời khỏi miếu thần.

Lúc này, hai viên trưởng lão tức tốc đi đến phía tây quảng trường, mười hai hắc y thánh nữ đang quỳ trước mặt tượng thần cầu nguyện.

“Câu Lan!” Một viên trưởng lão hô lên một tiếng, giữa các thánh nữ đứng lên một người, nàng bỏ khăn che mặt xuống, đúng là Thạch Quốc công chúa Thạch Câu Lan.

“Ngươi đi theo ta!”

Thạch Câu Lan đi theo hai viên trưởng lão vào miếu thần, đi vào một gian mật thất, một viên trưửng lão thấp giọng nói: “Đưa con mắt Quang Minh cho ta.”

Bí mật mà con mất Quang minh ở trên người Câu Lan, chỉ có ba người bọn họ biết được, Thạch Câu Lan lấy ra một túi da tùy thân, từ trong túi da lấy ra hỏa diệm bảo thạch mà Lý Khánh An đưa cho nàng, đưa qua cho trường lão.

Trưởng lão đặt bảo thạch lên bàn, quỳ xuống, dưới ánh đèn nhàn nhạt, trong bảo thạch có ngọn lửa đang cháy hừng hực. giữa ngọn lửa dường như có một con mất thần bí.

“Thánh Ghura Mazda a! Phù hộ tín đồ các ngài đi!”

Bọn họ quỳ trên mặt đất, yên lặng cầu nguyện, niệm xong một quyển kinh, một viên trưởng lão đem bảo thạch trịnh trọng giao cho Câu Lan, nói: “Chúng ta chỉ có thể lừa Mạn Tô Nhĩ nhất thời, hắn rất nhanh sẽ biết được chân tướng, miếu thần phỏng chừng không giữ được nữa, vì giữ lại thánh vật cuối cùng này, ngươi mang theo nó lập tức quay về Thạch Quốc, nguyện Thánh Ghura Mazda chiếu cố ngươi.”

“Nguyện Thánh Ghura Mazda chiếu cố ngươi!”

...

Trong quân doanh ngoại thành. Đại Thực Hô La San tổng đốc Mộc Tư Lâm đang lẳng lặng nhìn chăm chú bản đồ, đứng sau lưng hắn, là đại tướng Tề Nhã Đức và tmd vừa từ Toái Hiệp trốn về.

Tin tức quân Đường chiếm lĩnh Toái Hiệp hắn đã sớm biết được rồi, nhưng tin mà quân Đường thay đổi chủ tướng hắn mới biết được, năm ngoái sau khi hắn đánh bại Cao Tiên Chi bèn biết rằng triều Đường sẽ còn xâm nhập Toái Hiệp, vì điều này hắn đã cử ra thám tử giả dạng thành thương nhân đi thu thập tình báo của Cao Tiên Chi, những chi tiết nhỏ về tính cách, sở thích, thói quen v.v... của Cao Tiên Chi, hắn đã thu thập được một lượng tình báo lớn.

Nhưng sau khi quân Đường thay đổi chủ tướng, đồng nghĩa với việc sự nổ lực mấy tháng của hắn toàn bộ đổ sông đổ biển, hắn chẳng biết tí gì về chủ tướng mới đến này.

‘Tổng đốc các hạ, tên Lý Khánh An này ta biết một chút.” Đại tướng Tề Nhã Đức ở phía sau thấp giọng nói.

“ừm. ngươi nói đi!”

“Thủ hạ của ta có mấy binh sĩ thoát ra từ trận chiến Toái Hiệp năm kia, họ nói viên chủ soái quân Đường này rất giỏi sử dụng cung tên, bản thân hắn chính là một cao thủ bắn cung, Chu Địch Nhĩ chính là trên chiến trường bị hắn một tên bắn chết, vì vậy chúng ta nên bỏ công sức vào việc phòng ngự cung tên.”

“Ta cũng rất lo lắng cung tên của quân Đường a!”

Mộc Tư Lâm thở dài một tiếng nói: “Từ trong tay quân Đường bắt sống được của năm ngoái, ta có được không ít cung Đường, quả thật vô cùng lợi hại, đáng tiếc là trong số tù binh đó không ai biết chế tạo.

Hơn nữa áo giáp của họ cũng rất chắc chắn, có thể thấy quân Đường là một đối thủ mạnh đáng gờm, thậm chí còn mạnh hơn Byzantium, chúng ta không được lơ là khinh địch, đối phó quân Đường, ta quyết định sử dụng trận vuông Macedonia, ngươi phải gia tăng huấn luyện!”

“Ty chức hiểu rồi, đã bắt tay vào huấn luyện, sắp kết thúc rồi.”

Mộc Tư Lâm gật đầu, lại nói với một danh tướng khác là Bản Hầu Mai Đức: “Ta rất lo lắng Thạch Quốc không có năng lực chấp hành sách lược của ta, ngươi dẫn ba nghìn khinh kỵ binh lập tức kéo đi Thạch Quốc.

Nếu đến trễ rồi, cũng đừng vội trở về, trực tiếp trú đóng phòng thủ ở Đát La Tư thành ở phía bắc, nếu như quân Đường có xu hướng tiếp tục tây tiến, thì ngươi phát binh A Sử Bất Lai thành, ép buộc quân Đường hồi viện, hiểu rõ rồi chứ?”

“Vâng! Tỳ chức tuân lệnh.”

Đúng lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo: “Tổng đốc, Mạn Tô Nhĩ điện hạ đã tới!”

A Bố Mộc Tư Lâm thất kinh, hắn vội vã thu bản đồ lại, nói với mấy viên đại tướng: “Các ngươi nhớ lấy, ngàn vạn lần không thể hé lộ tin tức Toái Hiệp đã thất thủ.”

Chapter
1 Chương 01
2 Chương 02
3 Chương 03
4 Chương 04
5 Chương 05
6 Chương 06
7 Chương 07
8 Chương 08
9 Chương 09
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137-138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
187 Chương 188
188 Chương 189
189 Chương 190
190 Chương 191
191 Chương 192
192 Chương 193
193 Chương 194
194 Chương 195
195 Chương 196
196 Chương 197
197 Chương 198
198 Chương 199
199 Chương 200
200 Chương 201
201 Chương 202
202 Chương 203
203 Chương 204
204 Chương 205
205 Chương 206
206 Chương 207
207 Chương 208
208 Chương 209
209 Chương 210
210 Chương 211
211 Chương 212
212 Chương 213
213 Chương 214
214 Chương 215
215 Chương 216
216 Chương 217
217 Chương 218
218 Chương 219
219 Chương 220
220 Chương 221
221 Chương 222
222 Chương 223
223 Chương 224
224 Chương 225
225 Chương 226
226 Chương 227
227 Chương 228
228 Chương 229
229 Chương 230
230 Chương 231
231 Chương 232
232 Chương 233
233 Chương 234
234 Chương 235
235 Chương 236
236 Chương 237
237 Chương 238
238 Chương 239
239 Chương 240
240 Chương 241
241 Chương 242
242 Chương 243
243 Chương 244
244 Chương 245
245 Chương 246
246 Chương 247
247 Chương 248
248 Chương 249
249 Chương 250
250 Chương 251
251 Chương 252
252 Chương 253
253 Chương 254
254 Chương 255
255 Chương 256
256 Chương 257
257 Chương 258
258 Chương 259
259 Chương 260
260 Chương 261
261 Chương 262
262 Chương 263
263 Chương 264
264 Chương 265
265 Chương 266
266 Chương 267
267 Chương 268
268 Chương 269
269 Chương 270
270 Chương 271
271 Chương 272
272 Chương 273
273 Chương 274
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280
280 Chương 281
281 Chương 282
282 Chương 283
283 Chương 284
284 Chương 285
285 Chương 286
286 Chương 287
287 Chương 288
288 Chương 289
289 Chương 290
290 Chương 291
291 Chương 292
292 Chương 293
293 Chương 294
294 Chương 295
295 Chương 296
296 Chương 297
297 Chương 298
298 Chương 299
299 Chương 300
300 Chương 301
301 Chương 302
302 Chương 303
303 Chương 304
304 Chương 305
305 Chương 306
306 Chương 307
Chapter

Updated 306 Episodes

1
Chương 01
2
Chương 02
3
Chương 03
4
Chương 04
5
Chương 05
6
Chương 06
7
Chương 07
8
Chương 08
9
Chương 09
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137-138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187
187
Chương 188
188
Chương 189
189
Chương 190
190
Chương 191
191
Chương 192
192
Chương 193
193
Chương 194
194
Chương 195
195
Chương 196
196
Chương 197
197
Chương 198
198
Chương 199
199
Chương 200
200
Chương 201
201
Chương 202
202
Chương 203
203
Chương 204
204
Chương 205
205
Chương 206
206
Chương 207
207
Chương 208
208
Chương 209
209
Chương 210
210
Chương 211
211
Chương 212
212
Chương 213
213
Chương 214
214
Chương 215
215
Chương 216
216
Chương 217
217
Chương 218
218
Chương 219
219
Chương 220
220
Chương 221
221
Chương 222
222
Chương 223
223
Chương 224
224
Chương 225
225
Chương 226
226
Chương 227
227
Chương 228
228
Chương 229
229
Chương 230
230
Chương 231
231
Chương 232
232
Chương 233
233
Chương 234
234
Chương 235
235
Chương 236
236
Chương 237
237
Chương 238
238
Chương 239
239
Chương 240
240
Chương 241
241
Chương 242
242
Chương 243
243
Chương 244
244
Chương 245
245
Chương 246
246
Chương 247
247
Chương 248
248
Chương 249
249
Chương 250
250
Chương 251
251
Chương 252
252
Chương 253
253
Chương 254
254
Chương 255
255
Chương 256
256
Chương 257
257
Chương 258
258
Chương 259
259
Chương 260
260
Chương 261
261
Chương 262
262
Chương 263
263
Chương 264
264
Chương 265
265
Chương 266
266
Chương 267
267
Chương 268
268
Chương 269
269
Chương 270
270
Chương 271
271
Chương 272
272
Chương 273
273
Chương 274
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280
280
Chương 281
281
Chương 282
282
Chương 283
283
Chương 284
284
Chương 285
285
Chương 286
286
Chương 287
287
Chương 288
288
Chương 289
289
Chương 290
290
Chương 291
291
Chương 292
292
Chương 293
293
Chương 294
294
Chương 295
295
Chương 296
296
Chương 297
297
Chương 298
298
Chương 299
299
Chương 300
300
Chương 301
301
Chương 302
302
Chương 303
303
Chương 304
304
Chương 305
305
Chương 306
306
Chương 307
footer(); ?>