Chương 261

Thiên Hạ
Chương 261 : Lệ Vương gặp thích khách
gacsach.com

Trận chiến tranh giành Đông Cung phải phất như những cơn sóng ngầm dưới bề mặt nước tĩnh lặng. Dù cho hiểm nguy trùng trùng, nhưng trên bề mật vẫn yên ắng thanh bình. Còn việc Lý Khánh An quay lại chính là viên đá đã làm dấy động bề mặt tĩnh lặng này, khiến nó sóng gợn từng cơn. Nhưng ai cũng không biết rằng nhưng cơn sóng lăn tán lúc này liệu có lúc nào trở thành sóng ta gió lớn không, hay tiếp theo đó có thể mọi thứ lại lặng yên trở lại.

Đúng như Lý Cầu phần tích, trước mắt ứng viên cạnh tranh của Đông Cung có Lệ vương, Vinh vương, Vĩnh vương, Dĩnh vương. Tuy cũng có người đề xuất hoàng trưởng tôn và khôi phục tiền thái tử, nhưng đấy đều không phải chù lưu, chỉ có bốn người này mới là chù lưu. Trong bốn người này, Lệ vương chính là viên Minh Châu sáng giá nhất, nghe nói trong triều đã có bảy phần người đều nhắm chắc hắn sẽ vào Đông Cung.

Lệ vương Lý Diễm là con thứ tư của Lý Long Cơ.Tưởng tử Tông phạm tội giam lỏng tại nhà; thứ tử Anh, năm Khai Nguyên hai mươi lăm phạm tội chết trên ngai vị Đông Cung; tam tử Hanh cũng mắc tội hai năm trước,bị phế truất thái tử chỉ vị, giáng làm Lương vương.

Hiên nay cả ba con đầu của Lý Long Cơ đều mắc tội hoặc giáng hoặc chết, mỗi Lý Diễm vẫn yên lành, bèn trở thành ứng viên sáng giá nhất cho ngai vị Đông Cung. Dưới sức hấp dẫn của ngôi vị Đông Cung, và ngai vị Cửu Ngũ Chỉ Tôn, bản thân Lý Diềm cũng mất đi vẻ phong lưu ván vẻ ngày thường, mà bị quyền lực nhấn chìm.

Trong lúc Lý Diễm lòng đầy dã tâm muốn tiến quân vào Đông Cung, trong nội trạch hắn lại mất đi vẻ thanh bình vốn có. Mới sáng sớm, một phụ nhân mặc cung trang hơn hai mươi tuổi dẫn theo cả một đoàn nha hoàn ma ma khí thế hứng hứng đi thẳng đến tây viện phía hậu trạch. Ả nữ tử trẻ tuổi mặc cung phục này họ Tôn, là nho nhân của Lệ vương. Nho nhân là nội cung của phủ thân vương, cũng chính là thê thiếp của thân vương.

Chính phi của Lý Diễm là con gái của Vi Thao, quan hệ hai vợ chồng cũng tương đối hòa thuận. Nhưng sau sự kiện vụ án muối Dương Châu, Vi Thao nhậm chức Dương Châu Đại đô đốc phủ trưởng sử lúc bây giờ không thực hiện tốt cho lắm sách lược của Lý Diễm, khiến vụ án muối Dương Châu thái tử toàn thắng; vì thế mà Lý Diễm bắt đầu bất mãn với Dương Thao, nghĩ hắn đã thiên vị thái tử. Quan hệ của hắn cùng chính phi từ lúc ấy cũng trở nên không mấy thân thiết. Sau này khi Vi gia nương nhờ Đông Cung, càng khiến Lý Diễm phẫn nộ, bắt đầu đối xử lạnh nhạt với chính phi. Tuy bề mặt quan hệ vợ chồng vẫn hòa mục, có một số việc cần chính phi xuất đầu lộ diện đi làm. Như thể năm ngoái, hắn để vương phi đi bắt quàng giao tình cùng Độc Cô Minh Nguyệt, định lôi kéo Lý Khánh An về phía mình. Tuy nhiên, từ lúc hắn bắt đầu sùng ái hai nho nhân đã triệt lễ lạnh lùng với vương phi. Hắn đã nhốt nàng lại, không cho phép nàng được xuất đầu lộ diện.

Người dẫn đám nha hoàn này xông đến Tây viện chính là Tôn nho nhân, một trong hai nho nhân được Lý Diễm sủng ái nhất. Lý Diễm sủng ái hai ả này, khiến hai ả đâm ra ganh ghét tỵ nạnh nhau, suốt ngày cãi nhau. Hôm qua Tôn nho nhân hầu hạ Lý Diễm, được biết hắn vừa thưởng cho Trương nho nhân một chiếc vòng mã não trị giá, mà nàng thì chỉ được một cặp bông tai.

Điều này khiến lòng nàng uất hận, thừa lúc Lý Diễm ra ngoài tiền đường tiếp đãi khác mà dẫn nha hoàn đến nhiễu sự. Cả đoàn người họ đi đến giữa đường thì đã có người hầu thấy bèn chạy về bẩm báo với Trương do nhân.

Trương nho nhân cũng không phải tay vừa. Nàng đang bất mãn tối quan Lý Diễm qua đêm tại chỗ Tôn nho nhân, để nàng một mình phòng không bóng chiếc.Giờ nghe nói Tôn nho nhân đến quấy sự, nàng lập tức triệu tập mấy chục nha hoàn ma ma trong phòng, cầm gậy gỗ chổi chà xông ra ngoài cửa viện, chuẩn bị nghênh chiến.

Trong ngõ nhỏ cạnh Tây viện, hai đám phụ nữ gặp nhau, mối hận trong lòng họ đã có từ đâu, cơ hầu không cần phải mở lời gì, hai nhóm người này đã ùa lên ra tay. Xung quanh bỗng chốc loạn cả lên, ai vì chủ nấy, người người tranh nhau, giở hết mười tám thủ đoạn của phụ nữ ra, nào cào nào cấu nào bóp nào véo. Trong ngõ tiếng kêu thé, tiếng gào,tiếng khóc hỗn loạn.Hạ nhân đã có người chạy vội ra tiền viện bẩm báo.

Hôm nay Lệ vương phủ có một vị khách quan trong ghé thăm, đó là Đông Bình Quận vương An Lộc Sơn. An Lộc Sơn hiện vẫn là Phạm Dương và Bình Lư Tiết độ sứ. Năm Thiên Bảo thứ chín hắn đại bại Khiết Đơn, lại biết cạch nịnh nọt Lý Long Cơ, nên đã được thưởng to, nhất cử phong hắn làm Đông Bình Quận vương, trở thành người quận vương đầu tiên không thuộc tôn thất của bổn triều.

An Lộc Sơn ngày mồng ba tết vào Kinh, cũng giống như Lý Khánh An, cũng vào Kinh báo cáo công tác. Hắn đã ở trong Kinh được hơn một tháng mãi không chịu về Phạm Dương. Hắn cũng nhìn ra thời khắc quan trọng nhất của Đông Cung đã đến. Thời khắc này hắn nhất định phải nắm bắt đứng phương hướng, nó sẽ can hệ đến tiền độ vận mệnh của hắn.

Hắn ban đầu ùng hộ Thọ vương, năm xưa Huệ phi mẫu thân Thọ vương rất ư chiếu cố hắn. Nhưng thời thế đã đổi thay, hắn biết Thọ vương đã không còn tiền đồ, bèn để mắt đến Khánh vương Lý Tông. Lúc đầu hắn với Lý Tông câu kết, không ngờ Khánh Vương lại vì vụ án mê tín Đông Cung mà bị giáng, khiến ùng hộ của hắn lại mất trắng. Sau một thời gian quan sát, mục tiêu của hắn lại đặt lên Lý Diễm. Ngay từ nửa năm trước, An Lộc Sơn dã thông qua Binh bộ Thượng thư Cát ôn, người của hắn trong triều đề liên lạc với Lý Diễm. Hôm qua Lý Khánh An hồi Kinh, đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến triều đình, khiến hắn cũng không ngồi yên đợi chờ được. Hôm nay thừa lúc Lý Long Cơ chưa quay về, mới sáng sớm hắn đã đến viếng.

Với sự bái phỏng của An Lộc Sơn, Lý Diễm hoan nghênh vô cùng, hắn hiện nay thiếu nhất chính là chỉ viện bên ngoài. Trong các Tiết độ sứ nắm quân quyền, Ca Thư Hàn ủy hộ Vinh vương Lý Uyển; Hà Đông Tiết độ sứ Trương Tế Khâu chưa có động tĩnh gì; Kiếm Nam Tiết độ sứ Cao Tiên Chỉ lại có quan hệ rất tốt với Dĩnh vương; còn Lý Khánh An thì khỏi nói, hắn là kè ùng hộ trung thành nhất với tiền thái tử Lý Hanh, đến nay vẫn không đổi.

Hiện này Lý Diễm rất được ủng hộ trong triều, cả Dương Quốc Trung cũng công khai ùng hộ hắn, duy mỗi việc hắn vẫn thiếu sự chỉ viện của một Tiết độ sử. Tuy ôn Cát đã nhiều lần đến bái phỏng, nhưng thái độ vẫn không rõ ràng. Hôm nay An Lộc Sơn đến bái phòng, với hắn mà nói, đây chính là tin tức tốt lành nhất.

Dù cho Lý Diễm cũng biết, phụ hoàng rất nghi kỵ giao hảo với ngoại Phồn, nhưng hồi tháng giêng Cao Tiên Chỉ bài phỏng Dĩnh vương, phụ hoàng cũng không có tỏ ra bất mãn. Ca Thư Hàn tặng Vinh vương Hà Lũng thồ sản, phụ hoàng cũng không phản đối, hơn nữa phụ hoàng nếu không cho phép thân vương kết giao ngoại thần, vậy chắc sẽ công khai hạ lệnh. Những điều này đều không có, chừng mình suy đoán của Lý Diễm không sai, có thể phụ vương chỉ là nghiêm cấm Đông Cung thâm giao, chứ không phải với các thân vương như hắn.

Nên Lý Diễm vẫn tiếp đãi An Lộc Sơn với quy cách tốt nhất để tỏ rõ thành ý của mình.

Trong phòng khách quý, Lý Diễm và An Lộc Sơn đang vui vẻ hàn thuyên. An Lộc Sơn có mang một ít thổ san Phạm Dương, và miếng thanh ngọc Ưu Châu cực phẩm.

“Nghe nói điện hạ rất thích triện khắc, đây là ít tâm ý của thần, cũng là trân tàng bao nhiêu năm nay, xin điện hạ tiếp nhận.”

Lý Diễm thấy những miếng ngọc ấy quả thật mịn màng thấu suốt, hoàn toàn không một chút tỳ vết, đây quả thật là báu vật hi hữu. Hắn cười cười đấy thành ngọc về cho An Lộc Sơn nói: “Quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác, nếu đã là báu vật An đại soái trân trọng bao nhiêu năm nay, ta làm sao dám nhận.”

An Lộc Sơn cười ha hả, đến nỗi từng thớ thịt nhão nhẹt trên mặt hắn cứ rung lên từng cơn. Hắn lại đẩy thanh ngọc về cho Lý Diễm nói: “Thần chỉ là một kè vũ phu, chỉ biết dùng binh đánh trận, những thứ tao nhã này thần cũng không biết thưởng thức. Thật ra thần đã định tìm cho một chủ nhân đích thực, xem như đưa nó về đúng nơi cần đến, nhưng mãi không gặp được. Nghe danh điện hạ là cao thủ triện khắc từ lâu, dâng tặng điện hạ cũng coi như kết liễu tâm nguyện bao nhiêu năm nay của thần. Xin điện hạ hãy nhận nó!”

“Nếu đã như thế, ta cung kính không bằng nghe lệnh.”

Lý Diễm vui vẻ nhận lấy thanh ngọc, hắn lại cười nói: “Người Trường An đều nói Đại Đường ta có hai An, là tấm bình phong vẫn chắc của nước nhà. Hai An này một là Lý Khánh An Tây Vực, một chính là An đại soái.Ta luôn nghĩ nói thế có phần hoi quá, Lý Khánh An kia thâm niên thì mới được bao nhiêu năm, làm sao so sánh được với An đại soái. Ta lại cho rằng, hai An của Đại Đường nên là An soái và Sóc Phương An Tư Thuận tướng quân mới đúng.”

An Lộc Sơn cười cười: “Điện hạ đứng xem thường tên Lý Khánh An này, hắn chiến công lẫy lừng, có thể đánh bại quân Đại Thực, đây không phải việc tướng lĩnh nào cũng có thể làm được. Ta nghe người Tây Đột Quyết nói, chiến lực của người Đại Thực hoàn toàn không thua người Thố Phồn, đã thế kỵ binh của họ đặc biệt lời hại, nên đánh giá của thần đối với Lý Khánh An là hắn đúng là một nhân tài mới nồi của Đại Đường. Tuy tuồi còn trẻ, nhưng hắn có thể điều khiển cả An Tây Bắc Đình, chỉ mỗi điểm này, hắn đã có thể ngang vai ngang vế với An Lộc Sơn này rồi.”

Lý Diễm không ngờ An Lộc Sơn lại đánh giá Lý Khánh An như vậy, không khỏi có phần ngượng ngạo, bèn cười khan một tiếng nói: “Có thể võ tướng nhìn võ tướng sẽ càng hiểu thấu triệt hơn, ta thì không mấy hiểu về tên Lý Khánh An này.”

An Lộc Sơn cười cười như không có gì nói: “Thế ư? Nhung thần lại có cảm giác điện hạ rất hiểu hắn.”

Trong lời của An Lộc Sơn còn có ẩn ý khác, Lý Diễm nghe xong không khỏi mặt hơi biến sắc. Lúc này, hắn bỗng thấy quan gia đương thần sắc lo lắng, vẫy tay với mình ngoài cửa. Hắn không khỏi bờ ngỡ bèn hỏi: “Đã xảy ra việc gì?”

Quản gia nhìn nhìn An Lộc Sơn e a nói: “Lão gia, trong nội trạch có việc gấp, e rằng nếu để trễ sẽ rắc rối to.”

“Rốt cuộc là việc gì?” Lý Diễm bực tức hỏi.

Quản gia đi lên trước khẽ giọng thì thào vài câu với hắn, xong chỉ thấy Lý Diễm đại nội: “Bọn họ lại dám gây chuyện như thế ư?”

Lúc này, An Lộc Sơn biết điều đứng dậy cười nói: “Thần hôm nay chỉ là đến bái phỏng điện hạ,cũng không tiện ngồi lâu, đợi hôm khác thần lại chính thức đến bái phỏng sau, thần xin cáo từ trước.”

Lý Diễm vội nói: “Thật áy náy quá, nội trạch không yên, khiến ta không thể tiếp đãi đại soái chu đáo.”

An Lộc Sơn cười ha hả nói: “Không sao! Không sao! Nhà nào nội trạch không có chút rắc rối, thôi thì thần xin cáo lui trước.”

Hắn chấp tay chào xong bèn lê tấm thân béo tròn của mình ra ngoài.

Lý Diễm đưa An Lộc Sơn ra tận cửa lớn mới vội vàng quay lại. Lúc này,trong nội trạch đã đánh nhau thành một mớ hỗn loạn, rất nhiều kè hầu người hạ chạy đến can ngăn nhưng tên Tôn nho nhân kia quá mạnh mẽ, ả ta đè Trương nho nhân xuống đất, cưỡi lên người nàng, một tay không ngừng véo khắp người nàng, một tay túm lấy tóc nàng lớn tiếng mắng nhiếc: “Con tiện nhân kia, ngươi dám bắt nạt ta ư?”

Trương nho nhân không nói một lời, chỉ gắng sức vẫy vùng. Tôn nho nhân chợt nhìn thấy chiếc vòng mã não trên tay nàng, bỗng dưng đỏ ngầu cả cặp mắt thò tay đi cướp ngay.

Đúng lúc này, Lý Diễm ở sau bỗng dưng giận dữ quát lên: “Đều dừng tay hết cho ta!”

Lão gia đã đến, tất cả các nha hoàn ma ma đều hoảng quá dừng tay,chỉ có mỗi Tôn Trương nho nhân hai người vẫn đang quấn lấy nhau cướp giật vòng mã não. Lý Diễm xông lên kéo thẳng hai họ nàng ra. Hai người vừa đứng dậy đã cùng òa vào lòng hắn khóc thét lên.

Hắn thấy hai nàng đều đầu tóc rối bù, mặt mày lấm lem, trên mặt trên tay nơi tím nơi bầm, cũng khó nói rốt cuộc ai đã bắt nạt ai. Hắn vừa giận lại vừa sót, giận dữ nói: “Các nàng nói đi, rốt cuộc vì gì mà đánh nhau?”

Hai nho nhân khóc bù lu bù loa, hai vai rung rung, Tôn nho nhân còn nghẹn ngào: “Lão gia bất công, cho ả ta vòng tay mà không cho thiếp.”

Trương nho nhân cũng không thua phần,cũng tranh nói: “Tối qua lão gia nói sẽ qua phòng thiếp, thế cớ sao lão gia lại không đến?”

Lý Diễm thấy các nàng chỉ vì việc bé tèo teo mà đánh nhau, bỗng chốc dở khóc dở cười. Hai nho nhân này của hắn đều được sủng ái cực kỳ, cũng không nỡ mắng mỏ gì, liền dỗ dành: “Ta biết rồi, sau này ta sẽ công bằng hơn, nhưng các nàng cũng không được đánh nhau nữa, đứng để ta khó xử, hiểu chứ?”

Hai nàng cùng gật gật đầu nhận lời. Lý Diễm thấy hai nàng đều áo quần xộc xệch, trông rất ư tội nghiệp, hắn bèn nói: “Hai nàng mau vào chinh trang lại đi, ta còn có việc quan trọng phải ra ngoài, tối nay về rồi tìm các nàng nói chuyện sau.”

Thấy sắc trời đã không còn sớm, hắn vội dỗ dành cho hai nàng yên chuyện xong, vội vã rời phủ.

Tối qua hắn nhận được tin tức từ Dương Quốc Trung,hôm nay là ngày phụ hoàng hồi cung. Hắn phải đến Lệ Sơn nghênh giá, phải làm tốt khâu chuẩn bị này. Hắn dẫn theo vài chục người tùy tùng phóng khỏi thành, đi về hướng Lệ Sơn.

Vì Lý Khánh An đến nên Lý Long Cơ không thể không trở lại Trường An sớm hơn. Ngay ngày hôm sau tiếp kiến Lý Khánh An tại Hoa Thanh Cung, hắn đã khởi giá về Trường An, nên nói đây là một quyết định bất ngờ.

Để dỗ dành Lý Khánh An và An Tây quân, Lý Long Cơ không thể không hi sinh nhượng bộ, hơi gấp rút trở lại Trường An.May mà Lệ Sơn cách Trường An không xa, chỉ nửa ngày đã có thể đến nơi. Mới sáng sớm, chiếc xe hoàng gia của Lý Long Cơ cùng vài ngang tùy tùng đã rầm rang xuất phát trở về Kinh thành, những người còn lại thì ở lại Hoa Thanh cung vận chuyển đồ đạc.

Ba trăm thân binh của Lý Khánh an toàn thân vũ trang hộ tống gần xe. Đây cũng xem như là một vinh dự mà Lý Long Cơ ban cho An Tây quân.Người có thể cầm vũ khi đi gần xung quanh người, ngoài quân Vũ Lâm ra, thì chưa đội quân nào được phép.

Lý Khánh An tối qua ngủ không ngon lắm, vài tên cung nữ hầu hạ đứng cạnh hắn cả đếm, hắn khó mà quen với kiểu hầu hạ quá chiếu cố này. Cả đệm ngủ hắn cũng chả quen, vừa dày vừa mềm, nóng quá hắn chả tài nào chợp mắt nổi. Hắn cứ thao thức cả đêm nghĩ linh tinh, mãi gần canh ba mới mơ hồ vào giấc.

Dù ngủ không tốt, nhưng hắn vẫn tinh thần sảng khoái đi bên cạnh xe hoàng gia. Hắn cũng thay quân phục, lưng dắt chéo cung tiễn, lưng đeo hoành đao. Chiếc ao giáp của hắn và tướng sĩ thủ hạ sau nhiều năm dãi nắng dầm sương đã không còn vẻ bóng loáng ban đầu, thậm chí nhìn hơi cũ cũ, hoàn toàn khác hẳn so với Vũ Lâm quân.Trên người bọn họ ai nấy có toát một luồng sát khí khiến Vũ Lâm quân xung quanh không dám đến gầy, phảng phất như đám thứ dữ trong ràng, đặt giữa đám gia súc nuôi trong nhà, dù gầy gộc nhỏ thó chăng nữa, thì tính khát máu của nó vẫn hơn hẳn.

Lý Long Cơ ngồi trên long giá của mình, người nheo mình nhìn Lý Khánh An và thân vệ của hắn mà tâm trạng phức tạp. Sát khí trên người quân An Tây khiến người bất an, trong lòng không khỏi âm thầm so sánh. Nếu ba trăm thân binh của Lý Khánh An mà đọ sức cùng ba ngàn Vũ Lâm quân kia trên cương trường, kết quả sẽ thế nào đây? Kết quả hiển nhiên là khiến Lý Long Cơ ảo não, rất có khả năng ba ngàn Vũ Lâm quân của người sẽ bị đánh bại. Lý do rất đơn giản, những Vũ Lâm quân này đều là tông thất của cao môn đại hộ trong Trường An, ngoại hình tuy rất ưu tú, nhưng binh khí của họ lại chưa bao giờ gặp máu. Nếu đối diện với máu tươi và cái chết, bọn họ liệu dám can đảm liều mình xông lên?

Người không có câu trả lời, và không khỏi nhớ lại mấy tháng trước Dương Quốc Trung đã khuyên gián, binh lực Lý Khánh An sở hữu đã quá nhiều, đã vượt khỏi bất kỳ tiết độ sứ nào.Giờ nhìn nhưng thân binh mãnh tướng của hắn, trong lòng Lý Long Cơ không khỏi cảnh giác. Nếu mười vạn đại quân của hắn đều giống như những kỵ binh trước mắt này, vậy ai ở Đại Đường còn chống đỡ nổi?

Ánh mắt của người lại đặt lên mình Lý Khánh An. Có thể nói tên tướng soái trẻ tuổi này khiến người khá yên tâm. Từ năm Thiên Bảo thứ sáu, trận chiến Tiểu Bột Luật phất lên, chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi mà trở thành chư hầu một phương, tốc độ thăng quan của hắn khiến tất cả các đại lại biên cương không ai theo kịp. Văn võ cả triều chỉ có mỗi Dương Quốc Trung là có thể so với hắn. Năm xưa nếu phải chính người đã muốn dìu dắt Lý Khánh An để cân bằng quyền lực của Dương Quốc Trung, đế còn có thể thành nhân tài phò tá người nối ngôi Đại Đường sau này sao?

Tuy quân An Tây quá mạnh khiến Lý Long Cơ bất an, nhưng chủ soái Lý Khánh An của quân An Tây lại làm mờ đi bất an trong lòng người.Nếu nói Lý Khánh An có gì khiến hắn bất mãn, đó chính là hắn quá trung thành với thái tử trước Lý Hanh.Nhưng thời gian qua đi, mối hận trong lòng của Lý Long Cơ với Lý Hanh của nhạt dần, lòng trung thành lại trở thành một ưu điểm, chí ít đủ khiến người tin rằng Lý Khánh An không có ý muốn mưu phản. Trong triều cục hỗn loạn như hiện nay, người vẫn có thể một lòng một dạ trung thành hình như không nhiều. Nghe nói cả Trần Hi Liệt còn phản bội cả Lý Lâm Phồ cơ mà!

Nghĩ đến triều cục hỗn loạn, Lý Long Cơ lại thấy đau đầu. Người cũng cảm thấy mình ngày càng không còn sức lực xử trí những mối quan hệ móc xích,phức tạp đan xen này. Không lẽ mình đã thực sự đến hồi đại hạn ư?

Dù người không muốn thừa nhận mình đã già, nhưng những thay đồi về mặt sinh lý khiến người không thể không anh hùng khí đoản. Người bất giác lại liếc sang Dương quý phi đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh mà không khỏi lặng lẽ thờ dài.

Lúc này, xa xa có một hoạn quan chạy đến bẩm báo: “Điện hạ, Lệ vương điện hạ đến nghênh tiếp phía trước, người còn khắc ý mang đưa đến thỉnh an điện hạ.”

Lý Long Cơ thừ người, sao hắn biết người hôm nay hồi Kinh?

“Tuyên hắn đến đây!”

Cả đoàn người dừng lại, Lý Khánh An đứng cách long giá chừng ba mươi bước. Hắn dừng chiến mã lại, quan sát tứ phía. Nơi đây là quan lộ, đoàn người đang đi trên một ngọn đồi nhỏ. Quan lộ rộng rãi, Vũ Lâm quân và Kinh Triệu phủ nha dịch đã cho dọn đường trước, trên lộ không có người qua lại, hai bên lộ là rừng cây um tùm kéo dài. Lý Khánh An xuất thân Xích hầu, con đường này khiến hắn có cảm giác bất an. Xe cộ không nên dừng lại ở những nơi thế này.

Hơn nữa Vũ Lâm quân phòng bị xung quanh tinh thần cũng không mấy tập trung, ai nấy đều dừng ngựa chờ đợi,cũng không đi tuần tra xung quanh. Bìa rừng gần nhất chỉ cách quan lộ không đến sáu mươi bước, đều nằm trong phạm vi nỏ tiễn, nếu thích khách mai phục nơi này thì sẽ vô cùng có lợi, nhưng Vũ Lâm quân hình như đều không ý thức được điều này. Lý Khánh An quay đầu lại tìm Trưởng Tôn Toàn Thụy, hắn muốn nhắc nhở Trưởng Tôn Trường Tụy nên chú ý điếm này. Không ngờ, vừa quay đầu, lại bắt gặp ngay ánh mắt của Bùi Hiểu đang nhìn mình. Hắn giờ đã thay chiến giáp của quân An Tây đi cạnh bên đoàn quân của mình, ý chỉ của Lý Long Cơ bất khả kháng, mà Dương Quốc Trung lại không có mặt, hắn cũng không có chốn nào mà kêu

Ánh mắt bất mãn của Bùi Hiểu cắt ngang suy nghĩ của Lý Khánh An. Lý Khánh An nhìn hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Người này hắn lấy chắc rồi, dù cho Dương Quốc Trung cầu tình thế nào, hắn cũng không nhượng bộ!

Một chốc sau, Lệ vương Lý Diễm được dẫn đến trước long giá, hắn cung kính khấu đầu nói: “Cung nghênh phụ vương hồi Kinh!”

“Sao con lại biết hôm nay trẫm hồi Kinh?”

“Hồi bẩm phụ hoàng,nhi thần chuẩn bị đi cung suối nước nóng thinh an phụ hoàng, giữa đường lại nghe nói phụ hoàng đương hồi Kinh.”

Lý Long Cơ gật gật đầu: “Con ta có lòng hiếu thảo như thế, mau đứng dậy! Hãy cùng hồi Kinh với trẫm!”

Lý Diễm vừa đứng dậy, thì trong tích tắc ấy, một cây tiễn như sấm chớp phóng đến cẩm ngay vào bả vai hắn.

Lý Diễm rú lên một tiếng thảm thiết té nhào xuống đất. Vũ Lâm quân bỗng chốc đại loạn, lập tức ùa đến bên long giá. Bọn cung nữ cũng thét ré lên, hỗn loạn tứ toán.

Lý Khánh An giật mình, hắn quay đầu nhìn về hướng đến của tiễn, chỉ thấy hai người mặc áo xám trốn nhanh ra những lùm cây to, phóng thẳng vào rừng.

Nhanh như sóc, hắn vội rút cung đặt tiễn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng của một tên người áo xám. Ngay thời điểm trước lúc bóng hình hắn biến mất ẩn mình vào ràng, Lý Khánh An đã xuất tiễn. Tiễn bay thần tốc phóng thẳng về phía người áo xám đã biến trong ràng, chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết rú lên từ trong ràng vọng ra.

Vũ Lâm quân giờ mới bừng tĩnh, lập tức cho hô hào đuổi theo vào ràng.

Lý Long Cơ vừa kinh vừa nộ, người toàn thân rung rẩy, giọng rung rưng hô to: “Có thích khách!”

Dương quý phi cũng sắt mặt trắng bệch té nhào trong long giá, kêu thé lên: “Mau đến cứu giá!”

Lúc này Lý Khánh An phóng ngựa đến, nghiêm giọng quát: “Tất cả các ngươi không được hoảng loạn, Vũ Lâm quân lập tức tạo bức tường người, bảo vệ Thánh thượng.”

Xong hắn lại quay sang nói với hoạn quan và cung nữ xung quanh Lý Long Cơ: “Hãy mau đưa Thánh thượng vào trong, không được lộ diện.”

Được Lý Khánh An chỉ huy,Vũ Lâm quân lập tức xếp thành tường người, dùng những tấm khiêng khổng lồ vây long giá lại. Hoạn quan va cung nữ trong long giá kinh hoảng cũng dần hoàn thần lại, vội dìu Thánh thượng và quý phi vào trong.

Lý Khánh An trở mình nhảy xuống ngựa bước nhanh đến bên Lý Diễm. Hắn đã một mắt nhìn ra đấy là cây tiễn độc, trên tiễn còn phảng phất óng ánh màu xanh biếc, là một cây tiễn có tẩm thuốc. Hắn đi lên đờ Lý Diễm dậy, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, thần sắc đau khổ, biết là thuốc độc đã phát tác. Khánh An bèn xé toạt áo hắn ra. Tiễn cẩm ngay trên bả vai phải của hắn, chỗ thương giờ đã một màu đen bầm.

Lý Khánh An dùng hết sức rút tiễn ra, lại dùng đoản đao cắt đi vùng thịt đã tím đen, ngay lập tức máu tuôn ra ào ào. Lý Diễm đau quá kêu rú lên rồi ngất lịm đi. Lý Khánh An rút thuốc trị thương tùy thân mang theo ra băng bó vết thương cho hắn. Theo kinh nghiệm của Khánh An, độc tính trên cây tiễn này không nặng, có thể cứu được. Lúc này, hai thái y tùy tùng vội vàng chạy đến nhận lấy công việc tiếp cứu của hắn.

Bọn họ nhanh chóng kiểm tra thương thế của Lý Diễm, và cho hắn uống thuốc giải

“Thương thế của hắn nặng chứ?” Lý Khánh An hỏi.

Một tên ngự y gật đầu nói: “Vết thương không nặng lắm, chỉ sợ độc này thuộc loại cực độc.Có điều, xem tình hình trước mắt, đây không phải loại độc nặng, chỉ làm thuốc độc mãn tính thông thường, có thể giải được.”

Khánh An nghe xong liền đứng dậy. Lúc này mười mấy tên Vũ Lâm quân đuổi vào rừng đã quay lại, hắn lập tức hỏi: “Bắt được thích khách chứ?”

Một Hiệu úy Vũ Lâm quân chấp tay nói: “Bầm tướng quân, thích khách bị tướng quân bắn thương, nhưng đã tự ngậm thuốc độc tự tử, còn một thích khách còn lại không bắt được. Trước lúc chết, bọn tỵ chức có truy hỏi hắn. Hắn chỉ nói được một chỉ ‘Hình’ thì đã thân vong.”

Lúc này, trong long giá vang lên tiếng quát lôi đình của Lý Long Cơ: “Nếu tiễn này mà bắn trung trẫm, trẫm còn mạng nữa ư? Đấy là muốn thích sát trẫm, lệnh cho Trưởng Tôn Toàn Thụy lập tức đến gập trầm, và cả Linh Triệu doãn cũng kêu đến đây cho trẫm.”

Việc Lý Diễm gặp phải thích khách làm cho triều cục vốn yên lặng đột nhiên trở nên khẩn trương hẳn lên. Lý Long Cơ vô cùng tức giận, tả vũ lâm quân Đại tướng quân Trưởng Tôn Toàn Tự vì thất trách mà bị giáng xuống một bậc, điều sang đông cung lục suất phủ, lệnh cho kinh triệu Duẫn Vương Cùng điều tra một cách triệt để vụ án ám sát này.

Vụ án ám sát lập tức truyền khắp cả triều, cả triều văn võ bàn tán xôn xao, không ít người đều ý thức được, vụ án ám sát lần này sẽ châm ngòi ngọn lửa tranh giành đông cung, rõ ràng là, Đệ vương bị ám sát, những người khác cũng có cơ hội rất lớn làm chủ đông cung như Vinh vương, Dĩnh vương và Vĩnh vương đều có hiềm nghi rất lớn.

Hơn nữa vụ ám sát lần này lại xảy ra ngay trước mặt Thánh Thượng, kinh động đến thánh giá, quý phi nương nương cũng bị một phen hoảng vía, thì điều này có ý nghĩa hung thủ có ý muốn hành thích thánh thượng, một khi bị tra ra, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, rốt cuộc ai là chân tướng, bên trong thành Trường An bất luận quan viên hay là dân thường đều đang đoán, đủ loại cách nói tràn lan trên thị phường, các tin đồn bay đầy trời. Buổi sáng, kinh triệu Duẫn lại tuôn ra tin tức, tên thích khách uống thuốc độc bỏ mình cũng chính là đạo tặc Lưu Vân bị truy nã một năm nay, kinh triệu phủ dán giấy bố cáo ra treo giải thưởng năm nghìn quan cho ai bắt được đồng lõa của Lưu Vân.

Rất nhanh liền có người đến tố giác, nói là không lâu trước từng ở khách điếm Hà Đông tại Bình Khang phường nghe thấy có người tự xưng là Lưu Vân, lập tức, những phán đoán về tên Lưu Vân này lại trở thành đề tài được nhiều người bàn tán nhất tại các đại tửu lâu.

Buổi chiều, từng đội từng đội binh sĩ của Kim Ngô vệ và Tuần Tra Doanh xuất hiện tại đầu đường Trường An, trong Bình Khang phường lại càng là điểm quan trọng mà quan phủ chú ý, khách trọ chưởng quầy và tiểu nhị của khách điếm Hà Đông, đều toàn bộ bị dẫn về nha môn hỏi cung. Các nha dịch ở trong Bình Khang phường tra hỏi từng nhà một, những người lai lịch không rõ ràng đều bị dẫn cả về nha môn.

Cùng bị ảnh hưởng còn có nghi thức vào thành của quân An Tây, lo lắng đến vấn đề an toàn của Lý Long Cơ, nghi thức vào thành bèn tạm thời bị hủy bò, buổi chiều, Lý Khánh An dưới sự hộ tống của ba trăm thân binh đi vào thành Trường An.

Thành Trường An của năm Thiên Bảo thứ mười một cũng không có gì khác so với trước đây, bức tường phường vẫn ảm đạm như xưa, cây cối vẫn rậm rạp như trước, đại lộ Chu Tước vẫn rộng lớn thẳng tắp như trước, nam nữ trai gái trên đường cái vẫn tự tin và diễm lệ như trước.

Lý Khánh An cũng đã quên bản thân mình đã lần thứ mấy bước trên tòa kinh thành huy hoàng nhất của lịch sử này. Năm Thiên Bào thứ sáu khi hắn lần đầu tiên tiến vào Trường An, hắn từng nghĩ đến loan An Sử, nhưng lúc ấy hắn cho rằng còn quá xa xôi, nhưng hiện tại đã là năm Thiên Bảo thứ mười một, cách loạn An Sử chỉ còn lại có ba năm, nhưng Lý Khánh An lại hoang mang, loạn An Sử còn có thể xảy ra không? Trên lịch sử, An Lộc Sơn có một phần rất lớn là do bị Dương Quốc Trung ép buộc, dưới sự do dự đó mà giơ lên ngọn cờ tạo phản, còn hiện tại thì sao?

Khi đã xuất hiện một kẻ xuyên vượt thời không như mình xâm nhập vào, sự ghen ghét và lòng thù hận của Dương Quốc Trung đáng lẽ là chỉ sang An Lộc Sơn lại chuyến hướng về phía mình, mà An Lộc Sơn lại trước sau không hề giành được chức Hà Đông tiết độ sử, cho dù hắn đã được phong làm Đông Bình quận vương, nhung ở trên chức vị trong yếu là Hà Đông tiết độ sứ này, hắn thủy chung khó có thể đạt thành tâm nguyện, một khi An Lộc Sơn không thể trở thành tiết độ sứ của ba trấn, hắn còn có thể tạo phản sao?

Nhưng việc xâm chiếm đất đai cũng không có vì năm kia hắn ở Hà Nam đạo đã một lần tầy trừ đi mà chuyển biến tốt đẹp, ngược lại nó lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Suốt đường hắn tiến vào Quan Trung, những chỗ hắn thấy được đều là một tòa tòa điền trang, chế độ điền trang đã thay thế chế độ bình quân ruộng điền, những nông dân tự cày cấy ở Quan Trung cơ hồ không còn lấy một hộ nào nữa, mà nghe được chỉ là lần lượt những cuộc khởi nghĩa và đấu tranh, cho dù đều đã bị trấn áp dẹp yên, nhưng sức phản kháng lại ngày một mãnh liệt hơn, quy mô thì ngày càng lớn hơn. Lý Khánh An bắt đầu hoài nghi trận loạn An Sử có thể đã bị những cuộc khởi nghĩa quy mô của nông dân thay thế rồi hay không.

Nhưng ngày hôm qua hắn hội kiến Lý Long Cơ, Lý Long Cơ lại không hề nhắc đến chuyện này tí nào cả, chẳng lẽ hắn căn bản không hề biết các nơi bùng nổ việc nông dân khởi nghĩa hay sao?

Các loại nghi vấn và vấn đề rắc rối khó gỡ phức tạp đan xen nhau trong đầu của hắn, nhất thời cũng không tìm ra một đầu mối rõ ràng.

Chapter
1 Chương 01
2 Chương 02
3 Chương 03
4 Chương 04
5 Chương 05
6 Chương 06
7 Chương 07
8 Chương 08
9 Chương 09
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137-138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
187 Chương 188
188 Chương 189
189 Chương 190
190 Chương 191
191 Chương 192
192 Chương 193
193 Chương 194
194 Chương 195
195 Chương 196
196 Chương 197
197 Chương 198
198 Chương 199
199 Chương 200
200 Chương 201
201 Chương 202
202 Chương 203
203 Chương 204
204 Chương 205
205 Chương 206
206 Chương 207
207 Chương 208
208 Chương 209
209 Chương 210
210 Chương 211
211 Chương 212
212 Chương 213
213 Chương 214
214 Chương 215
215 Chương 216
216 Chương 217
217 Chương 218
218 Chương 219
219 Chương 220
220 Chương 221
221 Chương 222
222 Chương 223
223 Chương 224
224 Chương 225
225 Chương 226
226 Chương 227
227 Chương 228
228 Chương 229
229 Chương 230
230 Chương 231
231 Chương 232
232 Chương 233
233 Chương 234
234 Chương 235
235 Chương 236
236 Chương 237
237 Chương 238
238 Chương 239
239 Chương 240
240 Chương 241
241 Chương 242
242 Chương 243
243 Chương 244
244 Chương 245
245 Chương 246
246 Chương 247
247 Chương 248
248 Chương 249
249 Chương 250
250 Chương 251
251 Chương 252
252 Chương 253
253 Chương 254
254 Chương 255
255 Chương 256
256 Chương 257
257 Chương 258
258 Chương 259
259 Chương 260
260 Chương 261
261 Chương 262
262 Chương 263
263 Chương 264
264 Chương 265
265 Chương 266
266 Chương 267
267 Chương 268
268 Chương 269
269 Chương 270
270 Chương 271
271 Chương 272
272 Chương 273
273 Chương 274
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280
280 Chương 281
281 Chương 282
282 Chương 283
283 Chương 284
284 Chương 285
285 Chương 286
286 Chương 287
287 Chương 288
288 Chương 289
289 Chương 290
290 Chương 291
291 Chương 292
292 Chương 293
293 Chương 294
294 Chương 295
295 Chương 296
296 Chương 297
297 Chương 298
298 Chương 299
299 Chương 300
300 Chương 301
301 Chương 302
302 Chương 303
303 Chương 304
304 Chương 305
305 Chương 306
306 Chương 307
Chapter

Updated 306 Episodes

1
Chương 01
2
Chương 02
3
Chương 03
4
Chương 04
5
Chương 05
6
Chương 06
7
Chương 07
8
Chương 08
9
Chương 09
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137-138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187
187
Chương 188
188
Chương 189
189
Chương 190
190
Chương 191
191
Chương 192
192
Chương 193
193
Chương 194
194
Chương 195
195
Chương 196
196
Chương 197
197
Chương 198
198
Chương 199
199
Chương 200
200
Chương 201
201
Chương 202
202
Chương 203
203
Chương 204
204
Chương 205
205
Chương 206
206
Chương 207
207
Chương 208
208
Chương 209
209
Chương 210
210
Chương 211
211
Chương 212
212
Chương 213
213
Chương 214
214
Chương 215
215
Chương 216
216
Chương 217
217
Chương 218
218
Chương 219
219
Chương 220
220
Chương 221
221
Chương 222
222
Chương 223
223
Chương 224
224
Chương 225
225
Chương 226
226
Chương 227
227
Chương 228
228
Chương 229
229
Chương 230
230
Chương 231
231
Chương 232
232
Chương 233
233
Chương 234
234
Chương 235
235
Chương 236
236
Chương 237
237
Chương 238
238
Chương 239
239
Chương 240
240
Chương 241
241
Chương 242
242
Chương 243
243
Chương 244
244
Chương 245
245
Chương 246
246
Chương 247
247
Chương 248
248
Chương 249
249
Chương 250
250
Chương 251
251
Chương 252
252
Chương 253
253
Chương 254
254
Chương 255
255
Chương 256
256
Chương 257
257
Chương 258
258
Chương 259
259
Chương 260
260
Chương 261
261
Chương 262
262
Chương 263
263
Chương 264
264
Chương 265
265
Chương 266
266
Chương 267
267
Chương 268
268
Chương 269
269
Chương 270
270
Chương 271
271
Chương 272
272
Chương 273
273
Chương 274
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280
280
Chương 281
281
Chương 282
282
Chương 283
283
Chương 284
284
Chương 285
285
Chương 286
286
Chương 287
287
Chương 288
288
Chương 289
289
Chương 290
290
Chương 291
291
Chương 292
292
Chương 293
293
Chương 294
294
Chương 295
295
Chương 296
296
Chương 297
297
Chương 298
298
Chương 299
299
Chương 300
300
Chương 301
301
Chương 302
302
Chương 303
303
Chương 304
304
Chương 305
305
Chương 306
306
Chương 307
footer(); ?>