Chương 7: Vấn đỉnh (3)

Thống khổ, thống khổ vượt quá dĩ vãng, không phải là sâu nhỏ bò trên da thịt mà là giòi bọ chui vào thể nội, tấn công xương tuỷ, đang cắn xé lục phủ ngũ tạng, Diệp Tiểu Minh mất hết lý trí rồi, hai tay run rẩy xé toặc xiêm y, đưa lên cổ bỗng nhiên cào mạnh.

Khoái cảm.. Diệp Tiểu Minh cào mạnh, cả người tê rần sung sướng.

Tiếp tục cào, móng tay cắm vào da thịt xé xuống từng mảng, từng mảng thịt, máu tươi ào ạt trào ra, máu tươi chảy ngược lên mặt, Diệp Tiểu Minh càng cảm thấy thống khoái, tâm trí đã bị xúc cảm giết chết, hắn giờ phút này tựa hồ một con dã thú không tiếc hết thảy tự đi tổn thương bản thân.

Xoẹt.. Xoẹt.

Vết cào cấu càng lúc càng sâu, da thịt nát bươm, có thể nhìn thấy cuống họng bên trong, kinh mạch lớn dưới cổ bị tác động khiến cho máu tươi lập tức phun trào dữ dội.

Thống khoái, không hề đau đớn mà hoàn toàn là thống khoái.

Từ cổ xuống ngực, thậm chí hạ thân nơi nơi đều có vết thương, máu tươi thoát ly quá nhiều, ướt đẫm y phục, ướt cả bậc thang thứ 12 rồi.

Mất máu nhanh chóng, Diệp Tiểu Minh cảm thấy bản yếu ớt hơn bao giờ hết, dần dần không còn sức lực để gãi, Diệp Tiểu Minh vô thức ngất đi.

Toàn trường rung động, nhìn thấy tràng cảnh kia không ai là không kinh sợ, một vài người đã từng leo lên bậc thang thứ 12 tuyệt đối là người có cảm nhận chân thực nhất.

Ngứa ngáy, khó chịu không gì sánh kịp, may mắn là bọn họ không giống với Diệp Tiểu Minh, có tu vi, dùng tu vi khắc chế cảm giác.

“Hắn phát điên rồi, tại sao lại tự đi tổn thương bản thân như vậy? Máu chảy nhiều thế kia nhất định mất mạng..”.

“Bậc thứ 12 gọi là “Giòi bọ rúc xương” Các ngươi chưa trải qua làm sao biết được, cảm giác kia so với chết còn khổ hơn!”.

“Khủng khiếp như vậy.. Đáng thương a! Tiểu tử kia cũng là một kẻ điên cuồng, hắn không chịu đi xuống, hẳn nằm đó chờ chết!”.

“Nhìn xem tựa hồ đã ngất đi rồi..!”.

Toàn trường sôi trào, đám người nhỏ to nghị luận, mấy ngàn cặp mắt thuỷ chung nhìn lên trăm trượng bên trên Đại Thanh Sơn, có khiếp sợ, có thương cảm, có xót xa, ngàn người ngàn cảm xúc bất đồng.

“ Lý sư huynh.. Hay là huynh đi lên đem hắn xuống a! Muội nhìn thấy như vậy thực sự không đành lòng..” Á Lệ nhíu chặt mắt ngọc, nắm lấy tay áo nam nhân tử kim đạo bào, thanh âm yếu ớt.

“Vô dụng! Hắn chết rồi, phàm tục chi thân mà thôi, mất máu nhiều thế kia nhất định khó sống!” Nam nhân tử kim đạo bào thở sâu, than thầm, trong mắt khó che giấu biểu tình hốt hoảng, hắn đã từng trải nghiệm bậc thang thứ 12 kia, minh bạch cái gì gọi là “ Cả đời khó quên” Ngày đó nếu không có tu vi Túc Mệnh kỳ, hắn cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh tương tự, khó toàn vẹn rời đi bậc thang thứ 12.

Mặc dù có rất nhiều người đã thắng cược nhưng ở dưới tràng cảnh đủ sức chấn nhiếp không mấy ai cảm thấy vui sướng, bọn họ đều là con người, lấy sinh tử của người khác ra đánh bạc hiển nhiên không vui nổi.

Giờ phút này máu tươi tiếp tục chảy ra, sinh mệnh Diệp Tiểu Minh một lần nữa muốn trôi đi, bỗng nhiên mi tâm hắn mơ hồ hiện lên một cái ấn ký Hoả Long, ấn ký Hoả long tựa hồ xăm vào da thịt, tại thời khắc sinh tử giãy giụa chuyển mình, đồng dạng một giọt kim huyết trên mi tâm nhằm phương vị trái tim Diệp Tiểu Minh lặng lẽ tiến nhập.

Lùng bùng.

Sinh cơ mất đi một lần lại một lần cuồn cuộn trở về, khủng khiếp sinh cơ đốt cháy cơ thể dẫn dắt cộng minh khiến cho dược lực của trái cây màu tím mấy hôm trước vẫn còn tồn đọng triệt để tiêu hoá, mạnh mẽ dược lực lan tràn tại những vị trí thương tổn cấp tốc chữa trị, vết thương khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Diệp Tiểu Minh vẫn đang hôn mê, trong cơn mơ màng hắn thấy bản thân lần thứ hai dạo quanh U Minh Hà, nhìn thấy bên dưới mặt nước U Minh Hà một sợi hồn rất đỗi quen thuộc, thực sự quen thuộc nhưng không nhớ được đã gặp khi nào, ở đâu.

Có lẽ là ở trong mảng ký ức từng mất đi 12 năm về trước, ngày đó, thời điểm Diệp Tiểu Minh 3 tuổi đã xảy ra một sự kiện, khiến cho hắn vĩnh viễn thương tổn trí nhớ, tất cả ký ức trước đó toàn bộ bị xoá đi.

Hắn không biết, cha mẹ hắn cũng không biết nguyên do, có điều mỗi lần cố gắng nhớ lại đại não đồng dạng đau thắt từng cơn.

Sinh cơ dạt dào, thương thế hoàn toàn khôi phục, Diệp Tiểu Minh thình lình mở mắt, bậc thang thứ 12 này hữu kinh vô hiểm thông qua.

Trải nghiệm khủng khiếp áp chế tâm tình khiến cho Diệp Tiểu Minh không thể kích động nổi, ngoại thị cơ thể một vòng, toàn thân đều là máu tươi, nếu rơi vào mắt người khác hẳn sẽ nghĩ hắn vừa mới trải qua một trận sinh tử chém giết ghê gớm lắm.

Bậc thang thứ 13, Diệp Tiểu Minh không suy nghĩ được nhiều nữa, một bước dứt khoát bước lên.

Chúng nhân bên dưới, toàn trường rung động, từ thời điểm tưởng chừng Diệp Tiểu Minh đã chết cho đến khi hắn đặt chân bước lên bậc thang thứ 13 nói thì dài dòng nhưng thực sự chỉ phát sinh trong khoảng thời gian mấy cái hơi thở, đa phần trong bọn họ đều chưa thể chấp nhận.

“Hay lắm.. Hắn vậy mà không chết.. Mất máu thế kia vẫn đủ sức vượt quan, tiểu tử này không đơn giản!”.

“Thắng lớn rồi.. Haha! 2 vạn rưỡi linh thạch trung phẩm, Phí phường chủ, tài ăn, giao tiền a!”.

“Tên kia.. Hắn có còn là con người nữa không? Một phàm nhân đây sao?” Tú Lệ thảng thốt, nói xong một mặt rung động nhìn thanh niên tử kim đạo bào.

“ Điên cuồng, sinh mệnh khủng bố.. Trước đó ta nghĩ cực hạn của hắn nằm ở tầng 12 rồi, bất quá, hắn hoàn toàn có thể vượt qua 100 bậc trở thành Nội Môn đệ tử!” Nam nhân tử kim đạo bào thở sâu, đó là đánh giá cực cao của hắn, phàm tục chi thân leo đến độ cao 100 bậc đơn giản chính là loại chuyện khiến cho lòng người rung động.

Túc Mệnh kỳ, hắn đơn giản nhìn ra được đối phương chưa từng trải qua tu luyện.

Đáy mắt có quang mang, thanh niên tử kim đạo bào bỗng nhiên vận chuyển tu vi, thiên lý truyền âm, thanh âm tại chỗ nổ tung cuồn cuộn tràn về phía chân núi trăm trượng Đại Thanh Sơn.

“ Chàng trai trẻ.. Ta đã từng vượt quan cũng có một ít kinh nghiệm, trên bậc thang tránh vị trí trung tâm..”.

Diệp Tiểu Minh đang đứng ở bậc thang thứ 13 thừa nhận thống khổ, hiện tại là cảm giác rét lạnh, cả người hắn tựa hồ đóng băng, trong khoé mắt mơ hồ có bông tuyết, Diệp Tiểu Minh chật vật quay đầu nhìn xuống thanh niên tử kim đạo bào, cảm kích ôm quyền.

Hiện tại người đau khổ nhất hẳn là trung niên phụ trách Nhiệm Vụ Phường, mối làm ăn này hắn thua một cách táng gia bại sản:” Con mẹ nó! Xong, thực sự xong rồi!”.

Chúng nhân bên dưới, lượng người đi cửa xỉu không nhiều, số tiền thua cũng ít ỏi, bọn họ vì nhìn thấy Diệp Tiểu Minh vượt quan thần kỳ mà kích động, hết thảy giờ phút này gào thét cổ vũ.

“Tiểu tử! Cố lên a!”

“Cố lên..!”

Hết thảy đi vào tai Diệp Tiểu Minh, hắn lấy đó làm động lực, sau khi được kim huyết gia trì, những bậc thang này tự nhiên không phải là cực hạn của hắn.

Bậc 14...15..29..49.

Trong cơ thể sinh mệnh sôi trào, lực lượng cuồn cuộn dùng không hết, hiện tại mỗi lần vượt quan Diệp Tiểu Minh chỉ cần mấy hơi thở, huyễn cảnh chưa kịp tới liền tự động tán đi, thất khiếu đóng, lục thức đóng, cứ mỗi một bậc thang tiến giai trên người hắn lại đều tiết ra một ít dịch đen hôi hám, đây chính là tẩy mao phạt tuỷ, thậm chí so với tẩy mao phạt tuỷ còn tốt hơn.

Tại bậc thang thứ 50 cả người Diệp Tiểu Minh hoàn thành tẩy mao phạt tuỷ một lần, da thịt sáng bóng, thần sắc đối lập quá khứ, là một mặt nghiêm nghị, một mặt điên cuồng.

Từ bậc thang thứ 51 trở đi không gian bắt đầu xuất hiện trở lực, tựa hồ trước mỗi bậc thang đều hình thành bích chướng vô hình, muốn vượt qua tự nhiên hao tổn không ít sức lực.

“Cảm giác như đi dưới đáy biển, áp lực quá khủng khiếp, đây không biết là đang khảo nghiệm cái gì?” Diệp Tiểu Minh nói thầm, há miệng gầm lên một tiếng, vọt lên bậc thang kế tiếp.

Đúng như nam nhân tử kim đạo bào nói, tránh vị trí trung tâm cảm nhận sẽ giảm bớt.

Chúng nhân bên dưới kinh nghi bất định, Diệp Tiểu Minh ban đầu chật vật khó khăn bao nhiêu thì hiện tại lại thong dong bấy nhiêu, ở đây có không ít người đã sinh sống dưới chân núi Đại Thanh Sơn mấy chục năm, ngoại trừ Trịnh Thiếu Thần chinh phục 9999 bậc trong thời gian nửa tháng vẫn chưa có ai đạt đến tốc độ của Diệp Tiểu Minh hiện tại.

“Tiểu tử không tồi, ta có chút xem thường ngươi a! Kèo này nhất định phải thu hồi cả vốn lẫn lời!” Trung niên họ Phí sau khi thanh toán tiền cược gần trăm vạn linh thạch trung phẩm, hai mắt long sòng sọc nhìn lên Đại Thanh Sơn, trăm vạn đối với toàn bộ tu sĩ cùng tán tu ở đây mà nói là một con số khổng lồ, đối với hắn là toàn bộ tài phú tích góp mấy chục năm làm ăn, hắn hiển nhiên không chịu mất trắng như vậy.

“ Lấy cửa thứ 100 làm trung gian, dưới 100 như cũ là xỉu, trên 100 tài, xỉu 1 ăn 1, tài 1 ăn 5.. Các ngươi muốn làm giàu a!” Trung niên gào thét, hấp dẫn sự chú ý của đám người.

“ Ta đi xỉu 1000 linh thạch trung phẩm!”.

“ Xỉu chắc.. Hắn không thể quá 100 quan, các ngươi tin ta đi, cùng nhau làm giàu..”.

“ Bệnh ngu khó bỏ.. Đánh bạc phải liều, lần này lão tử chơi lớn..1 vạn linh thạch trung phẩm! “ Thanh niên cầm loa hét cháy cổ, lần trước hắn được trung niên họ Phí chỉ thị, bỏ ra 5000 linh thạch đánh bạc dạo kích thích đám người, không ngờ thua trắng tay.

“ Vị đại ca này, kèo đầu tiên theo ngươi thắng đậm.. Kèo này lại theo ngươi xem, ta cũng đi 1 vạn!”.

“ Lão tử liều rồi, mẹ nó.. 5000 tài..!”.

footer(); ?>