Chương 8: Vấn đỉnh (4)

Tựa hồ đi xuống đáy biển, càng lên cao đồng dạng càng xuống sâu áp lực theo cấp số tăng tiến, 70 bậc thang tương đối thong thả tuy nhiên từ bậc thang thứ 71 trở đi tốc độ giảm xuống rất nhiều, không ít lần Diệp Tiểu Minh đạp phá cực hạn bản thân, hắn giờ phút này triệt để phát điên rồi, chật vật, chật vật không gì sánh kịp.

Chân trời kéo một mảng tối tăm, tà dương xuống, tia nắng cuối ngày chuẩn xác chiếu lên cơ thể Diệp Tiểu Minh, nhìn từ xa tựa hồ đỉnh đầu hắn có hào quang trực xạ.

Đại Thanh Sơn cổ lão tang thương im lìm bất động, có lẽ cũng đang ngắm nhìn thiếu niên kiên cường vượt quan.

Gió núi lất phất, thổi bay cát bụi nhấc lên y phục Diệp Tiểu Minh, hắn giờ phút này lay lắt như một cái lá khô tuỳ thời đều có thể bị gió thổi đi, từ thẳng người thong dong đạp quan cho đến khi cúi người thở dốc, rốt cuộc dùng tứ chi trườn bò, bằng mọi giá hắn phải chinh phục Đại Thanh Sơn.

Hai tay vô lực hướng về phía trước, loạng choạng nắm lấy bậc thang thứ 75 kéo cả người lết tới, mồ hôi tuôn ra như tắm, đáy mắt tơ máu ẩn hiện, Diệp Tiểu Minh cắn môi gầm gừ, không khác gì một đầu dã thú điên cuồng.

Người bên dưới nhìn lên không ai là không rung động, chật vật dạng này, điên cuồng dạng này là lần đầu tiên trong đời bọn hắn bắt gặp, mặc dù không có cảm nhận chân thực nhất, nhưng hết thảy đi vào mắt, ai nấy đều minh bạch thiếu niên nhỏ bé kia đang trải qua những thứ hẳn là vô cùng khủng khiếp.

“ Hắn vậy mà vô thức đột phá Luyện Thể kỳ, bước chân vào Luyện Lực rồi!” Thanh niên tử kim đạo bào kinh nghi bất định thảng thốt nói.

“ Không thể nào.. Làm sao có thể? Phàm tục chi thân không công pháp tu luyện hắn lấy cái gì để đi vào Luyện Thể kỳ?” Á Lệ trợn tròn mắt đẹp, thanh âm nhẹ nhàng phảng phất yến oanh thỏ thẻ.

“Muội nhìn xem, da thịt hắn ánh màu ngân đồng, không chỉ là Luyện Lực, hắn sắp đột phá cảnh giới tiếp theo, Luyện Bì” Thanh niên tử kim đạo bào trầm ngâm giải thích, hắn ở trong đám Nội Môn đệ tử có thân phận cực cao rất gần tồn tại Hạch Tâm, hiển nhiên nhãn quan tinh tường sắc bén.

Á Lệ nữ tu không khỏi khiếp sợ, một kẻ điên cuồng như vậy cộng với thiên tư kia, nàng không chút nghi ngờ phán đoán của thanh niên tử kim đạo bào, hiện tại Á Lệ cực kỳ xem trọng Diệp Tiểu Minh:” Hắn niên kỷ không lớn, chừng 15~16, nếu như có thể quá 100 quan, ta sẽ nói với sư tôn thu làm đệ tử!”.

“Khó nói, không dám chắc cực hạn của hắn rốt cuộc nằm ở đâu, tiểu tử kia không phải người bình thường, hắn đã mấy lần vượt lên cực hạn của bản thân rồi, cửa 100 là khảo hạch ngộ tính.. Khó nói, thực sự khó nói!” Thanh niên tử kim đạo bào đăm chiêu.

Diệp Tiểu Minh không đi bằng hai chân mà dùng đến tứ chi để vượt quan, y phục rách bươm, ngực ma sát với bậc thang trầy trợt từng mảng lớn, nếu giờ phút này ai đó tò mò hỏi hắn dùng cái gì để vượt quan, đáp án: Là ý chí, cỗ ý chí kia thẳng tắp không lùi, sinh tử không sợ chỉ sợ chưa cố gắng hết mình.

Từ bậc thang thứ 71 trở đi Diệp Tiểu Minh thừa nhận áp lực, nhưng áp lực bắt đầu trở nên kinh khủng tại bậc thang thứ 80, cảm giác không khác gì một phàm nhân lặn sâu ngàn mét dưới đáy biển, áp lực tứ phía ép xuống đồng dạng đá nặng ngàn cân đè lên cơ thể.

Thể nội đau nhức, lục phủ ngũ tạng huyết khí tán loạn, màng nhĩ bị ép muốn rách bung, đồng tử mắt co giản hết cỡ, tại bậc thang thứ 83 Diệp Tiểu Minh bỗng nhiên thổ huyết, huyết dịch màu đen theo khuôn miệng òng ọc chảy xuống.

Bậc thang thứ 87, thất khiếu thoát huyết, thậm chí lỗ chân lông cũng xuất huyết, áp lực hiện tại là vô pháp hình dung, Diệp Tiểu Minh tuỳ thời có thể bị ép đến sụp đổ.

Vặn vẹo, gào thét, trong đầu hắn không có Đại Thanh Sơn, không có Phi Thiên Quan, không có vọng tưởng truy cầu Tiên đạo, trong đầu Diệp Tiểu Minh phảng phất khung cảnh thôn nhỏ Thanh Thai trấn, cha mẹ hắn ở đó, ngóng nhìn, ánh mắt gửi gắm vô vàn kỳ vọng.

“Đây là tiền cha mẹ dành dụm 3 năm nay, cầm lấy dọc đường tự lo cho mình, lộ trình rất dài lại gian khổ phải tự chiếu cố bản thân.. Đi đến Tiên môn tuyệt không được hành sự tuỳ tiện.. Nhớ.. Khiêm tốn, thận trọng, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau suy nghĩ kỹ càng!”.

“ Không thành Long Phượng cũng thành nhân, khó khăn cực khổ quá thì về nhà..”

“ Cha mẹ.. Hài nhi đi tu Tiên, nhất định sẽ thành Tiên Nhân, mang lại hào quang cho gia tộc.. Cha mẹ ở nhà giữ gìn sức khoẻ.. Hằng năm hài nhi đều sẽ về nhà một chuyến!”.

Thiên địa bất động thanh sắc, trong đầu Diệp Tiểu Minh vọng hồi lời khuyên của phụ mẫu trước khi rời nhà, vọng hồi lời hứa của hắn.. Phải mang lại hào quang.

“Không thể bỏ cuộc!” Diệp Tiểu Minh gầm nhẹ, thanh âm có sức xuyên thấu cực kỳ khủng khiếp, tựa hồ một thanh tuyệt thế bội kiếm hướng đỉnh núi Đại Thanh Sơn muốn khắc lên cả đời tâm nguyện.

Không được bỏ cuộc.

Bậc thang thứ 88.. 89..90.

Màn đêm buông xuống, hạo nguyệt tựa hồ được ai đó treo lên, lơ lửng tầng không tránh Đại Thanh Sơn, chiếu rọi cho Diệp Tiểu Minh đang thừa chết thiếu sống vượt quan, ánh trăng bàng bạc êm dịu, Đại Thanh Sơn ngoài tiếng côn trùng, tiếng dã thú kêu đêm, tiếng gió lay tán rừng, ngoài ra hoàn toàn không một tiếng động.

Đa phần người quan khán đã lục tục rời đi, bất quá, vẫn có không ít người kiên trì ở lại ngóng nhìn, ban đêm dưới trăng, một thiếu niên gầy yếu như thây ma đang dùng đến tứ chi kéo lê cơ thể chinh phục Đại Thanh Sơn, cảnh tượng ấy phi thường lạ lẫm, để cho những người chuyên tâm quan sát một đời ghi khắc.

Đóng khung trở thành khoảnh khắc vĩnh hằng.

Thi thoảng là tiếng gầm nhẹ sắc lạnh, mỗi một câu đều mang hàm ý tuyệt không bỏ cuộc.

“ Hắn điên rồi.. Thực sự điên rồi!”.

“ Lão tử nguyện thua cược, hy vọng hắn quá được trăm quan, Nội Môn đệ tử đối với hắn mà nói hoàn toàn xứng đáng!”.

“ Ta bội phục hắn rồi, phần bản lĩnh kia, lão tử chịu thua..!”.

Dưới trăng khe khẽ thanh âm nhỏ to nghị luận, đám đệ tử Ngoại Môn canh cổng tạm thời gác lại công việc hướng mắt ngóng nhìn, lộ trình của thiếu niên kia là chặng đường mà bọn hắn không dám đi trải nghiệm, thậm chí chưa từng nghĩ sẽ đi trải nghiệm.

Thiếu niên nhìn thấy sự vật đủ sức gây chấn nhiếp tự nhiên bùng lên hùng tâm tráng khí:” Ta có thể làm được như hắn...Cửa này thông hướng Nội Môn, tại sao cả đời ta mê muội, là không dám, hay vẫn là sợ hãi?” Trong đêm một tên thiếu niên đạo bào xám tro xiết chặt nắm đấm mê man nói.

Hắn cũng muốn vượt Đại Thanh Sơn.

Bậc thang thứ 100, Diệp Tiểu Minh đưa tay nắm lấy kéo lê cơ thể trườn tới, những nơi đi qua in hằn vết máu tươi, tựa đầu trên bậc thang thứ 100, Diệp Tiểu Minh lặng yên nhìn ngắm hạo nguyệt đang chiếm lĩnh tinh không.

Thời khắc này trước cửa ải then chốt hắn muốn nghĩ ngơi một chút, mệt mỏi một ngày trong người không còn chút sức lực nào.

“Ngày mai thôi, kiêu nhật lại lên.. Thiên địa bừng sáng.. Ai nói trăng thanh không đẹp, tội cho kẻ không biết ngắm trăng!” Diệp Tiểu Minh mê man mặc cho bàng bạc quang mang chiếu lên cơ thể, nói xong quay đầu nhìn bậc thang thứ 100.

“Nếu như giờ phút này có một cái bánh bao, một con gà nướng thì tốt!” Bụng dạ ùng ục réo gọi, Diệp Tiểu Minh nuốt vào một ngụm nước bọt, nửa canh giờ sau thẳng tắp bò lên bậc thang thứ 100.

“ Bậc thang thứ 100 khảo nghiệm ngộ tính, vấn đỉnh giả chuẩn bị tiến nhập Thần Thông Ảo Cảnh” Thời điểm Diệp Tiểu Minh đặt chân bậc thang thứ 100, bỗng nhiên từ sâu thẳm tinh không truyền đến trận trận thanh âm tang thương cổ lão, thanh âm ở trong Đại Thanh Sơn cuồn cuộn vọng hồi, dĩ nhiên chỉ một mình Diệp Tiểu Minh nghe được vào tai.

“Chuyện này!”.

Chưa để Diệp Tiểu Minh nói hết câu, trời đất cuốn ngược quay cuồng, Diệp Tiểu Minh cảm giác linh hồn của mình dường như ngoại phóng, phảng phất đang đi tới một địa phương kỳ dị.

Nơi này có chút đáng sợ, làm cho người ta bất giác tim đập liên hồi, loại an tĩnh kia vô hình khiến người bên trong hoảng hốt, Diệp Tiểu Minh muốn bỏ chạy khỏi nơi đây, bất quá, trải qua nhiều chuyện, hắn hiện tại hoàn toàn không giống với bản thân trước thời điểm đặt chân lên bậc thang đầu tiên.

Diệp Tiểu Minh không ngờ được tâm tính hắn ở trong quá trình vượt quan khốc liệt kia vậy mà thăng hoa cao độ.

Thời điểm Diệp Tiểu Minh cau mày suy tư bỗng nhiên một tiếng nổ thật lớn đánh vỡ toàn bộ vẻ tịch mịch của phiến thế giới, thương khung trên cao Diệp Tiểu Minh hoảng hốt nhìn một cái quyền ấn bao la khí thế mênh mông đang tranh thiên đoạt địa tựa hồ một đạo lưu tinh hùng vĩ nhanh như tia chớp cách không rơi xuống, dưới một quyền này vạn vật tịch diệt.

Từng toà sơn phong, núi cao biển sâu, toàn bộ kiến trúc dưới một quyền lặng lẽ tịch diệt, loại cảm giác kia chân thực một cách đáng sợ để cho Diệp Tiểu Minh trợn mắt há hốc mồm.

Bỗng nhiên mảnh thế giới này tựa hồ có ngàn vạn tia sét oanh minh bát phương, khung cảnh trước mắt Diệp Tiểu Minh vậy mà quay ngược trở lại giống như một cuốn phim, mọi thứ diễn ra hết sức chậm rãi, Diệp Tiểu Minh thậm chí còn nhìn thấy huyền cơ chứa đựng bên trong một quyền diệt thế.

Thời khắc này toàn bộ tâm thần đặt vào tràng cảnh kinh thiên động địa, Diệp Tiểu Minh vô thức nhắm chặt hai mắt, đại não bắt đầu tiến hành quá trình thôi diễn cùng phân tích.

footer(); ?>