Chương 4: Ngược lưu

Ám triệt quang, quang tranh ám, tinh không rơi vào một hồi tranh đoạt kịch liệt.

Ở trong quá khứ bản thể La Thiên từng cùng Cổ, Đế tranh phong, cùng vô số cường giả chém giết đây tuyệt là lần hiếm hoi hắn cảm thấy chật vật, từng phút từng giây đều ngập tràn nguy cơ sinh tử, La Thiên không yếu nhưng địch nhân của hắn khủng bố đến kinh người, dưới tình thế bắt buộc một trận sinh tử mà nói, hắn chưa hẳn đã sợ Vương Lâm, nhưng mà La Thiên mơ hồ cảm nhận được có mấy luồng khí tức nguy hiểm, những luồng khí tức kia đều mang theo địch ý, càng là thần hồn rung túc báo cho hắn biết nếu như hôm nay không chạy thoát nhất định bỏ mạng.

Bởi vậy hắn mới tế ra vũ trụ tinh huyết, không ngờ được đối phương dùng một đạo thần thông liền đem hết thảy đẩy vào sông dài thời gian, lại một cái Tàn Dạ chi thuật kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

Quang ám đuổi giết hóa thành thái cực, ở bên trong La Thiên điên cuồng giãy thoát, trước mặt hắn lúc này Vương Lâm lạnh lùng đứng, bát phương tinh không càng có mấy đạo hình bóng xa xăm nhìn.

"Trước giết hắn lại đi Vĩnh Hằng Tiên Vực một chỗ gọi Chí Tôn Tiên Giới phong ấn một giới kia để cho vũ trụ không bao giờ đi ra La Thiên!" Diệt Sinh trên cô thuyền mỉm cười phất tay, nhìn như tùy tiện nhưng liền có một cái Diệt Sinh Chỉ hướng La Thiên ép xuống, chỉ pháp này giống như mượn vũ trụ vận luật làm chất dẫn càng khóa chặt bát phương tinh không, ở trên mi tâm La Thiên một nhấn.

Chỗ kia Mạnh Hạo cười dài:" Phong Yêu Cấm, Đệ Cửu Cấm!" Đạo âm rơi xuống lập tức liền có một ngọn núi giống như từ hư vô đi ra cũng hướng La Thiên trấn áp.

Lúc này Tô Minh, Thương Mang lão tổ đồng loạt ra tay, mỗi đạo thần thông đều làm cho vũ trụ lay động, ở dưới năm vị cường giả trấn giết La Thiên hét thảm một tiếng, nhục thân lập tức hóa thành huyết vũ, ngay cả thần hồn cũng tan thành tro bụi, trước khi chết vẻ mặt mang theo bất cam nhìn về phương hướng chỗ sâu vũ trụ, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì.

"Mời vị tiểu hữu nhập thuyền, lão phu có chuyện muốn nói!" Diệt Sinh hướng Thánh Giới cất tiếng, mỉm cười nhìn Tuyết Thanh.

Đạo âm trong tai, Tuyết Thanh rùng mình một cái lúc này mới nhìn thấy từ hư vô một chiếc cổ thuyền đang lặng lẽ đi ra, trên thuyền có mấy đạo nhân ảnh im lặng ngóng nhìn.

Tuyết Thanh thở sâu chỉnh chu trang phục hướng cổ thuyền nhất bái coi như tạ ơn cứu mạng, phía sau không lo không loạn bay nhập cổ thuyền.

Bên trên thuyền bọn hắn cùng nhau đối tửu đàm đạo giống như từ rất lâu đã từng quen thuộc, Tuyết Thanh đối với mọi người đều cấp lễ vãn bối bày ra tư thái thấp nhất, hắn cảm nhận được mấy vị cường giả kia tu vi quá mức thâm sâu chỉ sợ dùng một ngón tay liền dễ dàng trấn áp hắn, hơn hết bọn họ khí thế bất đồng nhưng ai nấy cả người tuyệt nhiên Tiêu Dao chính khí.

"Tuyết Thanh tiểu hữu! Lão phu vì đại kế kia mà ngàn vạn năm chèo thuyền đưa đò cường giả, ngươi có thể chịu thiệt giúp lão phu một lần? Cũng là giúp ngươi một đường an toàn về sau!" Diệt Sinh nhìn Tuyết Thanh âm trầm nhỏ giọng.

"Đạp Thiên Kiều giới này là la bàn Nghịch Trần chí bảo lúc trước..Lục Mặc lén lút lấy đi để thành toàn ngươi nhưng bản thân hắn không ngờ được...Bất quá, cũng là tròn đạo vi sư!" Vương Lâm than khẽ giống như có điều không muốn nói hết.

"Vãn bối minh bạch! Mọi chuyện nhờ các vị an bài!" Tuyết Thanh hiểu rồi, mặc kệ khúc mắc còn nhiều hắn không đi hỏi, chỉ lặng lẽ hướng đám người cúi đầu ôm quyền.

"Vương mỗ giúp ngươi một cái Lưu Nguyệt, đem Thánh Giới đưa về vạn năm trước, ở đó thêm một lần hướng siêu thoát...Cần nhớ vận mệnh ngươi vĩnh viễn bị La Thiên khống chế, thực sự siêu thoát chỉ khi đủ thực lực chém giết hắn..Vạn năm không dài, chúng ta ở đây khống chế nhân quả..Ngươi an tâm!".

Vạn năm ngược dòng, vận mệnh chỗ nào! Siêu thoát được chăng?.

Thanh thanh tiếng nhạn chân trời trơn láng như gương, trước tầm mắt một ngọn sơn phong cao vút toát ra vẻ cổ lão mọc lên từ mặt đất xé tan đi trùng điệp mây mù tưởng như là vĩnh hằng của cựu quốc Đông Lâm, bầu trời gợn sóng, ở đâu đó có bóng người nhẹ nhàng bay lượn, thi thoảng một vài đạo cầu vồng cực tốc xẹt ngang, đốt cháy hư vô.

Ngọn núi này tên gọi Khâu Sơn, nơi khai môn của Bát Cực Đạo Tông, Bát Cực Đạo Tông từ sơ khai đã tồn tại trên dưới ngàn năm, lịch sử tương đối sâu dày, nội tình cực kỳ thâm hậu là một trong năm đại tông phái lớn nhất Đông Lâm cựu quốc, thậm chí khi Đông Lâm quốc chưa bị Hoàng Thiên đế quốc tận diệt thì Bát Cực Đạo Tông còn là tông phái đứng đầu thiên hạ.

Thời đại thay đổi, Hoàng Thiên đế quốc từ một vùng đất bí ẩn mà đối với bá tánh Đông Lâm là ngàn đời sinh mệnh cấm khu bỗng nhiên một ngày xua quân đi ra, lấy lôi đình khí thế nhanh chóng càn quét Đông Lâm, chỉ trong vòng mấy tháng Đông Lâm thất thủ, toàn bộ thiên hạ rơi vào tay ngoại nhân, hơn một nửa Tu Tiên tông phái quy thuận tân triều.

Hoàng Thiên đế quốc hiển nhiên nội tình vô cùng khủng bố, có người đồn đoán, chống đỡ phía sau nó là cả Linh Giới Vô Thượng Đại Giáo, hoặc cũng có thể Hoàng Thiên đế quốc trên bản chất chính là một giáo phái lớn vượt ngoài tầm nhận thức đương thời, bởi lẽ Hoàng Thiên Đại Đế, người kia tu vi siêu cao, đạt tới nhân loại chí cao Thiên Nhân chi cảnh.

Lúc này bảy tiếng trống trầm trầm tê minh nghe như thiên lôi cỗn đãng, bầu trời phút chốc vù vù chấn động, tiếng trống từ trung tâm đỉnh Khâu Sơn trống rỗng nổ tung khiến cho phi cầm dị thú đều kinh hồn bạt vía, từ dưới chân núi một con đường đá đen im lìm chạy thẳng lên phía trên, dốc đứng như chiếc cầu thang câu thông trời đất.

Hàn khí quét ngang tán rừng, tứ phương cỏ cây lay động.

Bát Cực Đạo Tông.

Sơn môn khép chặt, tường thành cao vút uốn lượn mấy vòng quanh đỉnh Khâu Sơn, phóng tầm mắt là sương mù, xa xa bên ngoài vạn dặm cũng là sương mù, kiến trúc hết sức hùng vĩ khiến cho người ta vừa nhìn liền nảy sinh tâm lý kính úy.

Bát Cực Đạo Tông tồn tại quá lâu, tự thân nó vô tình uẩn dưỡng nên một loại tôn nghiêm, tôn nghiêm này trải qua thời gian cơ hồ ảnh hưởng đến cả thiên địa, vậy cho nên vùng trời phía trên Khâu Sơn luôn luôn có hào quang trực chiếu.

Bên trong Bát Cực Đạo Tông, mảnh sân rộng mấy trăm thước vuông lúc này chật kín người, phía trên có lẽ là một cái diễn võ trường.

Từ xa, bảy chiếc đỉnh đồng xếp thành hàng bừng bừng nhiệt hỏa, mỗi chiếc dược đỉnh phân biệt một tên thiếu niên đứng tại phía trước liên tục bắt ra đủ loại pháp quyết kỳ dị, ai nấy thần tình hết sức nghiêm túc.

Mấy mươi cái hơi thở, bảy chiếc dược đỉnh đồng loạt sôi sùng sục, lại có dược hương phun trào, dược hương theo gió tản mát khắp bầu trời Hạ Viện Đạo Tông.

Chúng nhân bên dưới hô hấp hơi gấp, đồng loạt hướng mắt nhìn lên diễn võ trường, phía trên, vị trí cao nhất chiếc ghế sơn son ung dung ngồi một lão giả thân mặc đạo phục màu tro đất, người này khí độ bất phàm, thân thể mơ hồ có du khí hành tẩu, là cao tầng trưởng bối Hạ Viện Bát Cực Đạo Tông.

Bát Cực Đạo Tông mượn vào thế núi khai sơn lập phái, tông phái càng chia làm ba bộ phận, mặc dù tách rời trên lý thuyết nhưng đối với nhau có quan hệ hết sức khăng khít tạo thành chỉnh thể thống nhất, như Hạ Viện là một nhánh của Đạo Tông chuyên môn bồi dưỡng tân sinh đệ tử, những đệ tử này hoặc mới bái tông không lâu chưa mở ra Ngưng Khí Đan Điền, hoặc tu vi yếu kém, từ Trúc Cơ kỳ trở xuống.

Tu Tiên Đạo Thống bao gồm bốn chức nghiệp phân biệt là Linh Tu, Đan Tu, Trận Tu cùng Binh Tu, mỗi một chức nghiệp đều có điểm mạnh điểm yếu, trong đó tôn Linh Tu làm chủ đạo.

Sơ khai, nhân loại lấy linh khí cường thân kiện thể, ban đầu chỉ là hít thở, hấp nạp thông thường, dần dần trải qua tuế nguyệt nhận thức cũng trở nên khác biệt, từ chỗ một bộ phận Đạo Thống vô hình trong cõi U Minh truyền thừa thì nhân loại cũng không ngừng dùng trí tuệ đi hoàn mỹ lộ trình kia đến mức tận cùng, vẫy ra hạt giống, lại thêm tuế nguyệt gia trì ngàn đời cải biến cùng vun đắp, từ đó Tu Tiên Lộ chính thức hình thành.

Tu sĩ truy cầu thực lực chân chính lấy Linh Tu làm chủ tu, ở ngoài Nguyên Anh cảnh chính là thần thông cường giả.

Tu sĩ truy cầu danh vọng, địa vị hay mang tâm nguyện chữa bệnh cứu người lại hướng Đan Tu, quá độ Đan Đế, Phi Thăng Chi Lộ sẽ vì ưu ái thiện nhân mà mở ra.

Trận Tu, Binh Tu cũng tương tự, một bên trên con đường trận pháp đi đến tận cùng dùng trận hình trận khí biến hóa khôn lường, vây giết địch nhân, uy lực đủ để dời non lấp biển, một bên chế tạo vũ khí, ở đẳng cấp cao nhất, một kích đánh ra thiên băng địa diệt.

Nhưng mặc cho là chức nghiệp nào cũng đều phải lấy Linh Tu làm gốc, nếu một người trên Đan Tu đi đến Đan Đế, Trận Tu đi đến Trận Thần, Binh Tu vấn đỉnh Pháp Binh Vương Giả thì hiển nhiên ở trên Linh Tu, tu vị cũng không thể nào dưới Nguyên Anh chi cảnh.

Lại nói, diễn võ trường lúc này gần trăm người ngưng thần quan sát, ánh mắt nóng bỏng hướng lên vị trí bảy chiếc dược đỉnh đang sôi sùng sục, thình lình ba chiếc dược đỉnh trong số đó bật tung nắp, gần như ngay lập tức một cỗ dược hương nồng đậm như địa khí hướng bầu trời mãnh liệt phun trào, bảy tên thiếu niên vẻ mặt lần nữa nghiêm túc, trong ánh mắt hiện lên ít nhiều mệt mỏi.

Đây là một cuộc thi thường niên dành cho đám Đan Đồ ưu tú.

Lại thêm bốn chiếc đỉnh bật tung nắp, thanh âm tê minh trầm thấp vang vọng, ở trên bầu trời khí vụ cuồn cuộn, kế tiếp là quá trình thành đan.

"Ta phải đạt hạng nhất, Linh Tu chưa mở ra Ngưng Khí Đan Điền lại trở thành Đan Sư có lẽ là cổ kim kỳ tích, đến lúc đó người Thanh Phong Thành đều bị ta thẳng tay đánh mặt, phụ mẫu sẽ nhìn ta mà hãnh diện, đồng học nữ tu khắp Hạ Viện sẽ vì ta mà phát điên! Hắc Hắc".

Một thiếu niên vẻ mặt âm trầm nhưng bộ dáng của hắn so với sáu người còn lại cũng xem như có chút thong dong, thiếu niên thân vận lam bào diện mục tuấn tú, lúc này thiếu niên gầm thét từ trong cổ họng, ánh mắt tập trung cao độ hướng lên vị trí dược đỉnh của bản thân, hai tay liên tục bắt quyết điểm loạn.

Theo ngón tay hắn điểm ra, dược đỉnh lập tức quay cuồng, dược hương phun trào càng bạo, mơ hồ sau lớp khí vụ có thể nhìn thấy bảy viên đan dược màu xanh xám đang cực tốc quay tròn, chu kỳ quay càng lúc càng chậm, đến cuối cùng là một tiếng nổ lớn trầm đục.

"Thành đan!" Thiếu niên thở dốc vui vẻ kêu thành tiếng, khi hắn muốn vọt tới lấy xuống đan dược thì bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng điểu minh, thanh âm này cao vút, trong trẻo như nước, dưới nắng sớm có thể nhìn thấy một cái bóng đen to lớn đang lướt qua mặt đất.

"Xoẹt!".

Ở giữa bầu trời một vật thể bí ẩn thình lình lao xuống, vật kia rất nhỏ, bằng mắt thường khó để nắm bắt, tuy nhiên ở đây ai nấy đều là tu sĩ nhãn lực có phần vượt trội phàm nhân, vật thể hướng một trong bảy chiếc dược đỉnh trực tiếp xâm nhập.

"Chuyện gì?" Thiếu niên giật mình, gần như ngay lập tức tại dược đỉnh của hắn phát sinh dị biến, liên tục là mấy tràng thanh âm vặn vẹo, sau nó dược đỉnh rung lắc dữ dội, cuối cùng trực tiếp nổ tung.

"Oanh!".

Khí vụ cuộn trào, một màn ánh sáng giăng cao chớp nháy, phạm vi diễn võ trường bụi bặm quét sạch, thậm chí sáu chiếc dược đỉnh còn lại đều bị dẫn động kéo theo ba tiếng nổ lớn đồng thời vang lên, lần này đại âm dữ dội lan tràn bát phương, bạo lô bất ngờ khiến cho ai nấy đều hãi nhiên khiếp sợ, ngay cả vị trưởng bối đang ung dung rung đùi cũng thoáng giật mình.

Thiếu niên bị thổi bay, bộ dáng hết sức chật vật.

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, gần như là liên tiếp, khi khí vụ tán đi xung quanh diễn võ trường một mảnh tan hoang, bất quá, vẫn còn ba chiếc dược đỉnh hoàn hảo chuẩn bị thành đan.

"Khốn kiếp! Vừa rồi là chuyện gì? Rõ ràng sắp sửa thành đan tại sao lại bạo lô?" Thiếu niên âm trầm đưa tay gạt đi toái đan vướng trên tóc cùng y phục, miệng nghẹn ngào.

"Đáng ra phải thành đan nhưng ngươi không nhìn thấy a! Thủ phạm là con chim kia, chính nó thả cứt xuống dược đỉnh của ngươi quấy nhiễu quá trình ngưng đan, mà đan lô của ngươi nổ cũng quấy nhiễu những người còn lại" Ngực áo thiếu niên, cổ áo lay động bỗng nhiên vang lên thanh âm the thé, rốt cuộc một cái đầu nhỏ chui ra lảo đảo nhìn quanh.

Một con chim trụi lông vũ mao đen nhánh, nhìn như quạ không phải quạ, Khổng Tước càng không phải Khổng Tước..Lại giống Hạc.

Chim lạ đảo mắt ngó nghiêng, sau khi nhìn thấy biểu cảm đau khổ của thiếu niên thì không khỏi bật cười thành tiếng.

"Hắc Hắc! Ngươi thực sự là tên Đan Đồ xui xẻo, tuy nhiên không có gì đáng buồn, nhìn đi, bảy viên đan thành phẩm gần như đều nguyên vẹn".

"Chim! Em gái chim!" Thiếu niên gầm nhẹ, hướng mắt phía diễn võ trường, ngay vị trí dược đỉnh của hắn lúc trước có bảy viên đan nhỏ màu xanh xám lăn lốc trên mặt đất, mỗi một viên đều phân biệt tản mát ra kinh người dược hương, cỗ dược hương này mùi gay quấn theo khí xám, khi tán vào trong gió liền biến mất vô tung vô ảnh.

"Toàn đan!" Thiếu niên vui vẻ, khuôn mặt dãn ra nhấc tay dùng sức ném con chim trở lại bên trong khuôn ngực, sau đó hướng diễn võ trường nhảy lên.

"Đại Sư! Đây chính là đan dược hạ cấp Bổ Huyết Đan do ta luyện chế, nhìn đi! Hình dạng này, dược hương đặc trưng này không thể lẫn vào đâu được, hơn nữa ta còn là người hoàn thành sớm nhất, ma xui quỷ khiến bạo lô, rõ ràng là trời muốn hại người tài, nhưng không sao, thiên ý! Thiên ý a! Haha.." Thiếu niên cuốn một cái, bảy viên đan dược liền nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, ánh mắt mang theo mãn nguyện, khuôn miệng mang theo ý cười hướng lão nhân lớn giọng hét.

Lúc này ba chiếc dược đỉnh còn lại cũng vừa vặn ngưng đan thành công, ba tên Đan Đồ may mắn đều thở ra một hơi nhanh chóng thu lấy phần mình thành phẩm, ai nấy rất cẩn thận đặt vào hộp gỗ Đàn Hương tránh cho dược lực hao tổn, có kẻ hào phóng xuất ra hộp ngọc.

Riêng thiếu niên, hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, thi thoảng còn đưa lên mũi hít hà cảm khái.

Mấy mươi cái hơi thở tràng cảnh vốn lộn xộn liền trở lại bình thường, một trận gió quét qua cuốn sạch dư âm.

Ba tên Đan Đồ cung kính đưa đan dược của mình lên phía trên cho Đan Đạo Đại Sư thẩm định, thần tình hết sức nghiêm túc, trong ánh mắt xen lẫn chờ mong, chỉ riêng thiếu niên, vẻ mặt hắn trước sau như một.

"Chuẩn đan!".

Vị Đan Đạo Đại Sư cầm trên tay chiếc hộp gỗ, khi mở ra dược lực lập tức khuếch tán, phảng phất mang theo mùi vị huyết tinh, y chỉ liếc mắt liền đưa ra nhận định, ngưng một chút mới tiếp tục lên tiếng, thanh âm hơi động:" Là Bổ Huyết Đan chín thành dược tính! Rất tốt!".

Chúng nhân bên dưới vừa nghe liền trầm trồ, dược tính chín thành đâu phải là đan dược phổ thông, mặc kệ hạ cấp nhưng để luyện đến độ tinh khiết gần như hoàn mỹ tuyệt đối không phải chuyện mà người thường có thể làm được, đan dược như vậy nếu là sản phẩm của một vị Đan Sư còn dễ dàng chấp nhận, đằng này, người luyện chế lại là một tên Đan Đồ vô danh.

"Vị trí thứ nhất chắc chắn thuộc về hắn, kẻ này cũng là tân sinh, trên phương diện Đan Đạo không ngờ lại có thiên phú cao như vậy!" Một tên Hạ Viện đệ tử cảm khái.

"Hắn là Sở Vân Thiên, cha hắn ngày trước tại Đế Đô cựu quốc Đông Lâm nghe đồn cũng là một vị Đan Đạo Đại Sư" Đồng bạn bên cạnh rõ ràng có nhận thức đối với thiếu niên tên gọi Sở Vân Thiên.

Chúng nhân tích cực nghị luận.

Thiếu niên nghe vậy thì hếch mũi hừ lạnh:" Thứ gì! Cha ta hành nghề bốc thuốc, mẹ ta càng là bà đỡ nổi tiếng toàn thành, nếu nói về gia đình truyền thống thì ta mới là số một".

Đối với bản thân thiếu niên luôn hết sức tự tin, sự tự tin này vô tình hóa thành một cỗ tín nhiệm, trên Đan Đạo hắn xác thực thiên phú rất cao, 9 tuổi đã có thể thay cha bốc thuốc, 11 tuổi tự tay bắt mạch đoán bệnh, năm 13 tuổi càng là Lang Y giỏi nhất Thanh Phong Thành.

Lang Y mặc dù cao quý nhưng cũng chỉ là một cái chức nghiệp phàm tục, ở Thanh Phong Thành duy nhất người nghèo mạt hạng mới tôn trọng Lang Y, cha hắn lại càng không mong muốn hắn bái vào Bát Cực Đạo Tông mà hi vọng hài tử có thể đơn giản trưởng thành, bình thường sinh hoạt.

Đó là tâm lý phụ mẫu, nhưng thiếu niên hoài bão, năm ngoái hắn một mình một ngựa rời bỏ Thanh Phong Thành, cũng là mệnh trời, thiếu niên dễ dàng vượt qua Đan Tu khảo hạch đi vào Hạ Viện Bát Cực Đạo Tông.

Một năm, thiếu niên tiến nhập hàng ngũ Đan Đồ ưu tú, nếu không xa thành tựu Đan Sư trở về Thanh Phong Thành cũng xem như vinh quy diệu tổ.

Thiếu niên tên gọi Diệp Bất Phàm tự Tuyết Thanh, năm nay tròn 15 tuổi, phụ mẫu đặt tên hẳn có dụng ý.

Việc Sở Vân Thiên Luyện chế Bổ Huyết Đan chín thành dược tính tạo ra oanh động, hắn được ngầm xác định là quán quân của khảo hạch lần này, một cái danh ngạch Đan Sư đã có sức hấp dẫn chí mạng, hơn nữa thiên phú như vậy rất dễ được tông môn trưởng lão nhìn trúng, nếu may mắn một chút thì tương lai tiền đồ vô lượng.

Hai tên Đan Đồ tiếp theo không bất ngờ đều là chuẩn đan dược tính dưới năm thành, riêng Diệp Bất Phàm, vị Đan Đạo Đại Sư nhìn cũng không thèm nhìn, theo lý giải của hắn thì Đan Tu nhất định phải yêu đan như tính mệnh, đối với kẻ không có tâm, trên con đường Đan Đạo tuyệt đối sẽ không đi được bao xa, mặc cho trước mắt hắn có là tuyệt đan thập toàn thập mỹ thì so với phế đan cũng không có gì khác biệt.

"Phế đan!" Đan Đạo Đại Sư nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm mang theo chán ghét.

Vừa nghe vị Đan Đạo Đại Sư tuyên bố Diệp Bất Phàm liền trầm mặc, hắn không tin chính mình lại luyện chế ra phế đan, cỗ tín nhiệm với bản thân lúc này lung lay dữ dội, không phải hắn bảo thủ, bởi lẽ Diệp Bất Phàm đã từng luyện chế ra tuyệt đối hoàn mỹ đan dược, hắn dám nhận định như vậy là vì lần đó khai lô dẫn động đến Đan Kiếp, mà Đan Kiếp chỉ xuất hiện khi Tiên Đan trong truyền thuyết hoặc hoàn mỹ đan xuất thế.

Lòng tin Diệp Bất Phàm luôn rất lớn, vậy nên muốn mượn nhờ khảo hạch một lần khai lô thiên hạ chấn kinh, bất quá, mọi diễn biến đều khác xa dự liệu, giống như một cái tát Diệp Bất Phàm tự tay đánh thẳng vào mặt mình.

"Tất cả tại con chim khốn kiếp kia! " Diệp Bất Phàm nội tâm gào thét, hắn hiển nhiên truy cầu Đan Sư danh ngạch, nhưng nhiều hơn là muốn bộc lộ ra thiên phú cho thiên hạ chúng nhân được thấy, cũng vì khảo hạch lần này Diệp Bất Phàm đã hao tổn không ít tâm tư.

footer(); ?>