Quyển 1 – Chương 12: Bị hại (1)

Beta: Như Song 

Đêm nay màn sương mù sẽ được vén lên, mọi thứ sẽ sáng tỏ….

Trăng hôm nay thật sáng,  Runa và Mạn Mạn hai người cùng nhau đi tới rừng thông. Vì đây là cấm địa nên khu này thật vắng vẻ, đi đến gần khu rừng thì nhìn thấy Kelvin đã đứng đó chờ. 

Thấy hai người tới thì anh lại gần, nhìn sang Runa và nói:

“Runa tôi muốn nói trước với cô, những chuyện sau đây cô sẽ thấy hoàn toàn là thực nhưng xảy ra ở một nơi khác không phải hư ảo gì cả. Bây giờ tôi sẽ tạo một vòng tròn ma thuật dựa vào bí thuật cổ xưa của Hồ tộc, sau khi tôi để ánh trăng chiếu vào giữa vòng tròn cô hãy đứng giữa vòng tròn đó nơi ánh trăng chiếu vào, ở đó sẽ hiện ra cánh cửa để cô đi vào” Kelvin từ tốn giải thích.

“Tôi biết rồi,” Runa gật đầu nhíu mày trả lời rồi qua nói vs Mạn Mạn - “ Mạn Mạn đợi mình ở đây” 

“Ừ, mình biết rồi, mình sẽ đợi ở ngoài” Mạn Mạn nói.

Kelvin bắt đầu đi sâu hơn vào rừng thông, hai người đi theo sau, đi một lúc thật không ngờ trong khu rừng thông này lại có một cái hồ thật lớn, ánh trăng chiếu xuống khiến mặt hồ lấp lánh, thật đẹp.

Kelvin lại gần hồ bắt đầu tạo vòng tròn ma thuật, một trận cuồng phong bão táp nổi lên theo từng động tác của anh, rồi một luồng sáng chói lóa phát ra vòng tròn ma thuật đã hoàn thành. Runa lại gần đó, thấy giữa vòng có một khoảng không gian bị tách đôi giống như cánh cửa vậy. 

Kelvin nói với Runa lúc cô tới gần: “ Runa sau khi cô bước vào vòng tròn ma thuật, nó sẽ đưa cô đi tới một khoảng thời không* khác, ở đó cô sẽ thấy những điều trước nay cô luôn mơ thấy, đó là thân thế thực sự của cô, nếu cô không muốn biết thì bây giờ tôi vẫn có thể ngừng việc này lại” 

“Tôi muốn biết” Runa nói chắc chắn, sau đó tiến tới chỗ Kelvin, bước chân vào vòng tròn ma thuật nơi ánh trăng chiếu sáng nhất.

Khi Runa vừa bước chân vào thì một luồng sáng bỗng lóe lên bao trùm lấy người cô, mọi thứ bắt đầu xoay chuyển, xung quanh mọi thứ xoay vòng, các hình ảnh rời rạc lướt qua trước mặt Runa. 

Đột nhiên khoảng thời không* có chút chấn động nhỏ làm Runa lảo đảo, sau đó khung cảnh trước mắt bắt đầu hiện ra. Khung cảnh một đôi nam nữ, họ đều đẹp như đôi tiên đồng ngọc nữ vậy, họ vui đùa bên nhau, nhìn thật hạnh phúc, khung cảnh chợt đổi, nơi đây là chiến trường, nử tử mặc trường đỏ thẫm cùng trường kiếm cũng nhuốm màu đỏ tươi….của máu…… 

** Thời không: là thời gian và không gian

Runa đã nhận ra cô gái đó, cô gái vẫn ở trong giấc mơ hàng đêm của cô nhưng còn chàng trai kia, chàng trai cũng mặc trường bào màu xanh đậm cùng trường kiếm trên tay, chàng trai quay qua nhìn cô gái kia khiến cho Runa đã thấy mặt của anh, ……..

Runa có chút không tin được… đó là…. người đó sao? 

Người con trai đó thật sự là…Rer! Vị Trác Thăng tướng quân kia chính là Rer của hiện đại…!

Runa cảm thấy chóng mặt, có lẽ do cô đã ở trong khoảng thời không này khá lâu, cô đưa tay đỡ trán muốn biết thêm một số việc nữa. Lần này Runa thấy một bữa tiệc linh đình, đôi tiên đồng ngọc nữ kia đang ngồi cạnh nhau, xung quanh rất nhiều tiếng người cười nói. 

Khoảnh khắc vị nam tướng quân kia đưa ly rượu tới mời cô gái Runa bỗng thấy ngực mình nhói đau, cô lần nữa cảm thấy chóng mặt mọi thứ quay cuồng một luồng sáng lại lóe lên Runa không chống đỡ nổi nữa cô liền ngất đi. 

Lúc Runa ngất đi thì liền được Kelvin đưa trở ra bên ngoài, bên ngoài Mạn Mạn đã lo lắng đứng ngồi không yên rồi. Kelvin thu hồi trận pháp cùng Mạn Mạn chạy lại chỗ Runa, Mạn Mạn thấy Runa bất tỉnh như vậy lo lắng muốn khóc luôn rồi, Kelvin bế Runa lên thẳng tới phòng y tế của học viện. 

“Runa sẽ không sao chứ anh Kelvin” Trên đường tới phòng y tế Mạn Mạn lo lắng hỏi.

“Không sao, chỉ là chút phản ứng do Runa là người thường nên vậy thôi, không phải lo lắng quá” Kelvin trả lời, chấn an Mạn Mạn.

Bây giờ đang là ban đêm, rất yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân dồn dập của hai người. Tới nơi rất may phòng y tế vẫn còn sáng đèn, hai người nhanh chóng đưa Runa vào trong.

“Sư Phụ, Sư Phụ! Mau lại xem bạn của con, bạn ấy bị ngất xỉu” Mạn Mạn chạy lại nói với vị bác sĩ kia.

“ Nhanh để bạn ấy nằm xuống giường, tôi sẽ lại đó ngay” Vị bác sĩ trả lời.

Bác sĩ đi tới chỗ Runa, lúc đi qua liếc nhìn Kelvin và Mạn Mạn đầy ẩn ý. 

"Không có việc gì, cứ để bạn ấy nằm nghỉ, mai sẽ tỉnh thôi" Bác sĩ nói.

" Thật không sao chứ Sư Phụ" Mạn Mạn gấp gáp hỏi. 

" Ta nói không sao là không sao, cứ để bạn ấy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mai sẽ tự tỉnh lại thôi" Bác sĩ nhíu mày quay qua nói với Mạn Mạn sau đó đi ra ngoài. 

Kelvin cũng đi ra ngoài theo vị bác sĩ kia chỉ còn lại Mạn Mạn ở lại trông Runa. 

"Thật không ngờ lại gặp anh ở đây" Kelvin lên tiếng nói.

" Tôi cũng bất ngờ đấy" Vị bác sĩ quay lại mỉm cười nói.

Vị bác sĩ này thực ra chính là sư phụ của Mạn Mạn, tên Phạm Thực, cùng Mạn Mạn từ nơi kia tới đây để bảo vệ Runa. 

"Cô bé kia là Runa đúng không? Làm sao bị ngất vậy" Phạm Thực hỏi hai người. 

" Ừ. Cô ấy bị ảnh hưởng bởi vòng tròn ma thuật" Kelvin nói.

"Cậu mạo hiểm quá đấy Kelvin" Phạm Thực nhíu mày nói.

" Không còn cách nào khác tôi mới phải làm vậy" Kelvin nhún vai tỏ vẻ vô tội đáp lại lời Phạm Thực.

"Vậy là ngày mai tỉnh dậy Runa sẽ nhớ lại mọi chuyện " Phạm Thực vẻ mặt đăm chiêu nói.

"Đúng vậy, mọi chuyện bây giờ mới thực sự bắt đầu..." Kelvin trầm tư nói. 

Sau đó cả hai người đều im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, mỗi người một ý nghĩ..... Bầu trời đêm nay có một vẻ đẹp lạ thường.

**

"Aiz...!" Runa tỉnh dậy mà đầu óc vẫn còn choáng váng, cô lấy tay vỗ vỗ lên đầu mấy cái cho tỉnh, nhìn quanh phòng thấy nơi đây thật xa lạ, đây không phải là phòng kí túc xá của cô. Nhìn lại một lần nữa, Runa xác định đây là phòng y tế của học viện.

Runa ngồi dậy định đi ra ngoài thì đúng lúc Mạn Mạn từ ngoài vào. Mạn Mạn thấy Runa đã tỉnh thì vẻ mặt rất vui mừng chạy lại gần chỗ cô. 

" Runa cậu tỉnh rồi! Cảm thấy trong người thế nào? Có khó chịu chỗ nào không? Có muốn..."

"Mình ổn. Từ từ nào, cậu hỏi vậy làm sao mình trả lời được" Runa ngắt lời Mạn Mạn khi cô còn muốn hỏi tiếp nữa.

"Mình xin lỗi..., vậy bây giờ cậu cảm thấy trong người sao rồi" Mạn Mạn lại tiếp tục hỏi.

"Mình ổn, không bị làm sao hết chỉ hơi chóng mặt chút thôi" Runa mỉn cười trả lời. 

"Đi về kí túc đi, mình có một số chuyện cần xử lí" Runa nói sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

" Được, chúng ta đi về thôi" Mạn Mạn thu xếp mọi thứ nãy mang đến rồi đi theo Runa ra ngoài.

Sau khi về tới kí túc sắp xếp đồ một chút thì Runa ngồi ngẩn người suy nghĩ về việc ngày hôm qua, mọi thứ thật mông lung như một trò đùa mà nhưng tất cả đều là sự thật. 

Mạn Mạn ở bên cạnh cũng đang suy nghĩ, mọi việc đã rõ vậy từ nay cô nên giúp Runa vs Rer thật tốt thôi. 

" Hì hì" Suy nghĩ trong đầu đột nhiên Mạn Mạn bật cười thành tiếng làm Runa bênh cạnh giật mình thoát khỏi suy nghĩ. 

" Mạn Mạn cậu cười gì vậy" Runa quay qua hỏi Mạn Mạn.

" À, đâu có gì, hì. Cậu không sao rồi nên mình rất vui" Mạn Mạn cười cười nói.

"..." 

footer(); ?>