“Tô nha đầu.” Một lúc sau vẫn chưa thấy ai trả lời, giọng nói bên đầu kia dần dần có chút mất kiên nhẫn, “Chiều về nhà cho anh.”
“Cúp đây.”
“Này.” Tô Niệm Niên còn chưa kịp phản bác, trong điện thoại đã vang lên tiếng “bíp bíp”.
Có sự im lặng trong phòng.
Tô Niệm Niệm cắn môi, chọc chọc mu bàn tay Bùi Ngôn Khanh, thăm dò hỏi: "Vậy em, về nhà?"
Trong một thời gian dài, không có ai trả lời.
Cô cố gắng kéo tay của Bùi Ngôn Khanh ra, cẩn thận di chuyển cơ thể của mình, quay lại và bắt gặp ánh mắt không hề bận tâm của người đàn ông.
“Anh bi3n thái?” Bùi Ngôn Khanh mím môi dưới, “Đứng chung chiến tuyến?”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tô Niệm Niệm lắc đầu như trống lắc, khô khan nói: "Hãy nghe em giải thích."
Không nhìn ra được biểu cảm của Bùi Ngôn Khanh, "Anh ngược lại không hề biết Tô Diệm có ý kiến với anh lớn như vậy ?” Anh lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh nói: "Nếu như muốn làm nhất cả của bệnh viện như vậy thì cuối tuần còn về nhà làm gì chứ.”
Tô Niệm Niệm sững người, cướp lấy điện thoại của anh, “Đừng đừng đừng.”
“Đừng đắc tội với anh trai em như vậy.” Cô sốt sắng nói, “Nhỡ như anh ấy biết chuyện của chúng ta... đến lúc đó thù cũ…”
Cuối cùng, giọng nói Tô Niệm Niệm càng ngày càng yếu ớt, "Nói cho cùng, rất có thể, anh phải gọi anh ấy một tiếng anh mà.”
Cô âm thầm quan sát vẻ mặt của Bùi Ngôn Khanh, thấy vẻ mặt anh lạnh băng, tựa hồ thật sự đang suy nghĩ đến khả năng này.
"Phải không.” Một lát sau, Bùi Ngôn Khanh không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: "Ngược lại, để cậu ta gọi em một tiếng sư mẫu, không phải tốt hơn sao?”
Tô Niệm Niệm:! ! !
"Cái này..." Cô cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, tự hỏi đây có phải là có chút ức hiếp người không, nhưng rốt cuộc cô vẫn không nhịn được, cười lên một tiếng "phụt", rồi nói tiếp câu sau: "Thật sự rất tuyệt."
"Nhưng em vẫn muốn về nhà." Tô Niệm Niệm nói.
Bùi Ngôn Khanh nhìn cô thật sâu, trầm giọng nói: "Ở bên cạnh anh không tốt à?”
Tô Niệm Niệm dừng một chút, sau đó hạ thấp giọng nói: "Em sợ anh ấy sẽ hoài nghi."
Bùi Ngôn Khanh mím môi, nói một cách đầy sâu xa: "Em cũng nghe rồi, mẹ anh có chút gấp gáp rồi." Anhlại bổ sung: "Em cũng thường xuyên nói tuổi này của anh.”
Tô Niệm Niệm nín thở, thấy anh mặt không biến sắc nói ra câu này.
"Vậy khi nào thì em định cho anh cái danh chính thức đây?”
Tim Tô Niệm Niệm đập thình thịch, cô né tránh ánh mắt của anh, vặn vẹo ngón tay nói: "Không phải còn sớm sao?"
Cô nuốt nước bọt, "Còn chưa ổn định lắm, tương lai còn nhiều khả năng."
“Cho nên.” Bùi Ngôn Khanh cau mày, giọng trầm xuống: “Em định đùa giỡn tình cảm của anh sao?”
Tô Niệm Niệm nghe vậy lông mày giật giật, đầu óc co giật, nói: "Nếu như em chơi…thì?”
“Em thử xem.” Bùi Ngôn Khanh bế cô lên lên, mím môi nói: “Anhsẽ cho tất cả mọi người biết, trưởng đoàn ba lê tương lai đã một mực vớt bỏ anh.”
"Hôn cũng đã hôn rồi, chạm cũng đã chạm rồi….”
Tô Niệm Niệm: "Bah! Em chạm bao giờ hả?”
Bùi Ngôn Khanh đã đưa cô đến tủ lạnh và gói những chiếc bánh nhỏ khác, nghe vậy, anh nghiêm túc nói: "Ngày đầu tiên đi học, khi gắn màn, em đã chạm vào anh..."
Tô Niệm Niệm che miệng, tức giận nói: "Thế cũng tính?”
Làm thế nào lại có người có thể nghiêm chỉnh nói ra câu này vậy? Làm sao bây giờ anh lại thành ra thế này?
“Không tính?” Bùi Ngôn Khanh liếc một cái, cụp mi xuống che đi cảm xúc trong mắt: “Làm rồi không thừa nhận, có được coi là trêu đùa tình cảm không?”
Tô Niệm Niệm giật lấy cái bánh nhỏ, tức giận nói: "Em chính là trêu đùa rồi, lại không cho anh danh phận đó, anh muốn thế nào?”
Bùi Ngôn Khanh tức giận đến tim đau, anh thở ra một hơi, "Được."
Anh đi phía sau đóng cửa, nhìn thấy cô chạy vào thang máy với một chiếc bánh nhỏ, như thể chiếc bánh quan trọng hơn anh.
Tô Niệm Niệm nhấn tầng, chỉ sau khi cửa thang máy mở ra, cô mới nhớ ra quay đầu tìm người.
Nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đứng sau lưng cô, đôi mắt anh như sơn mài, như ẩn chứa những vì sao, cuối cùng biến thành bất lực, anh hơi cúi đầu, nhéo chóp mũi cô.
“Trêu đùa thì cứ trêu đùa đi.” Anh dừng một chút, thanh âm trong trẻo nói: “Trêu đùa cả đợi anh cũng được.”
Khi về đến nhà, nhịp tim của Tô Niệm Niệm vẫn chưa trở lại bình thường.
Cô mở cửa, dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu để giảm bớt vẻ ửng hồng khác thường trên mặt, khi ngước mắt lên, liền thấy Tô Diệm đang uể oải đi xuống lầu, tay đút túi quần.
“Em phát sốt à?” Tô Diệm liếc cô một cái, cau mày: “Mặt em đỏ quá rồi kìa.”
Anh dán mắt vào hộp bánh cô cầm, mím môi nói: "Này, em mua cho anh một con thiên nga nhỏ à?"
Tô Niệm Niệm còn chưa kịp phản ứng kịp, túi bánh ngọt trong tay đã bị giật đi, Tô Diệm nuốt xuống một con thiên nga nhỏ ngay trước mặt, nhận xét: "Còn tươi đấy."
“Cái này không phải cho anh!” Tô Niệm Niệm tức giận muốn đoạt lại bánh ngọt, nhưng Tô Diệm lại tránh ra: “Cái này cho anh mà!”
Tô Diệm bật cười, gõ trán cô và nuốt chiếc bánh xuống: "Sao em keo kiệt thế?"
Vừa nói, anh lại giật lấy một chiếc bánh khác từ trong túi, đặt lại chiếc túi bánh còn sót lại con thiên nga nhỏ cuối cùng vào tay cô, nhân từ nói: "Anh chừa lại một chiếc cho em."
Tô Niệm Niêm tức giận đến mức máu muốn chảy ngược.
Mỗi lần đều là như vậy, đối mặt với Tô Diệm cảm thấy áy náy, trong nháy mắt biến mất.
“Cút đi.” Tô Niệm Niệm trừng mắt nhìn anh, “Anh không nên được nghỉ cuối tuần!”
Tô Diệm tức giận cười, nhìn chằm chằm vào cái đầu sắp nổ tung của cô, bất cần nói: “Này, đùa thôi mà, nếu có bản lĩnh thì đi nói chuyện với Bùi Ngôn Khanh đi, anh trai em chính là rất lợi hại, thấy tức không?”
Tô Niệm Niệm siết chặt cái tay vừa mới thả lõng, cô không nhịn được quay đầu lại uy hiếp: "Anh nhất định sẽ hối hận."
Tô Diệm thản nhiên hừ một tiếng, đút tay vào túi, chậm rãi đi lên cầu thang, nhún vai: "Anh sợ quá đấy.”
Tô Niệm Niệm: “…..”
Sau khi bắt đầu một tuần mới, thời gian luồn qua kẽ hở giữa năm ngón tay và trôi qua thật nhanh.
Nhà trường rất coi trọng cuộc thi này, năm thí sinh lọt vào vòng chung kết phải tìm thời gian để tập luyện mỗi ngày.
Tên của giáo viên đào tạo là Trì Quân, là giáo viên được đặc cách bổ nhiệm của trường múa A, một nhân vật nổi tiếng trong giới múa ba lê trong nước, từng là trưởng đoàn múa của một số đoàn, thậm chí còn giành được huy chương vàng của cuộc thi ba lê quốc tê, được cô chỉ dạy thực sự là một cơ hội hiếm có.
Cuối tuần đều dùng để tậpluyện, trong giờ nghỉ, Tô Niệm Niệm ngồi xếp bằng trên sàn nhà, cúi đầu nhìn điện thoại, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Cô cầm khăn lau mồ hôi trên trán, đồng thời nghiêng đầu lắng nghe giọng nói của Bùi Điềm trong điện thoại.
Biết rằng cô sẽ dành toàn bộ thời gian rảnh của mình cho các bài tập, Tô Niệm Niệm đã liên lạc với Bùi Ngôn Chi, bày tỏ sự thật là cô có thể không thể tiếp tục dạy Bùi Điềm, đồng thời nhắn tin riêng cho Bùi Điềm vì sợ cô bé sẽ buồn.
Kết quả là, Tô Niệm Niệm có thể nghe thấy tiếng cười không thể che giấu của Bùi Điềm qua điện thoại di động.
"Ha ha ha, thím nhỏ, chị bận việc của chị đi, nên múa thì phải múa, nên hẹn hò thì phải hẹn hò đó. Mau mau ăn sạch sẽ chú nhỏ em mới là tốt nhất ~~he he he~”
Tô Niệm Niệm: “…..”
Trán cô giật giật, đang định nghiêm túc giáo huấn cô bé, đầu bên kia lại truyền đến một giọng nói: “Thím nhỏ, hôm nay ông bà ngoại đi tìm ông cố nội, nhưng mà rất nhanh cũng bị đuổi ra.”
"Trong nhà bây giờ đã yên ổn. Ông cố lại uống thuốc ,đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện. Em nghe bà nội Tống nói rằng chính chú nhỏ của em lâu như vậy rồi cũng không hề quay về nhận lỗi với ông nên ông cố nội rất tức giận. Bây giờ bà nội Tống và chú nhỏ của em đang nói chuyện, nói là bảo chú ấy về nhà đi.”
Nụ cười trên mặt Tô Niệm Niên thu lại, cô cúi đầu bất lực bóc móng tay, thật lâu sau mới gõ lên màn hình, “Đợi chú nhỏ của em nói xong, chị sẽ hỏi anh ấy, ông cụ có gì không hài lòng về chị, chị có thể sửa, sẽ cố hết sức để sửa.”
Nhưng sau một lúc, Bùi Điềm gửi liên tục mấy tin nhắn thoại.
"Không thể, thím, chỗ nào cũng tốt, không được phép sửa! Con không cho!”
"Nếu chú nhỏ của con bảo thím đổi, cứ chia tay với chú luôn đi!”
"Thím nghe chưa?”
Tô Niệm Niệm không thể nhịn cười khi nghe Bùi Điềm nói với khí chất bá tổng, cô ấy trả lời: “Được rồi, nghe Điềm tổng.”
Nói chuyên với Bùi Điềm xong, ngón tay của Tô Niệm Niệm di chuyển tìm wechat của Bùi Ngôn Khanh, do dự một lúc cô vẫn quyết định gửi tin nhắn: “Tối nay anh có thời gian không?”
“Tối anh phải trực đêm.”
“Thế em đến đưa cơm cho anh nhé qwq.”
“Được.”
Bên kia dừng một lúc lại nói thêm một câu: “Như này có coi là cho anh một danh phận không?”
Tô Niệm Niệm hừ một tiếng, “Không, em chỉ là phụ huynh của học sinh, đây gọi là hối lộ giáo viên.”
“Hối lộ chỉ là đưa cơm thôi?”
“Không thì sao?” Tô Niệm Niệm trả lời không chút khách khí.
“Không đủ lắm.”
“Còn muốn gì nữa?”
Bên kia một lúc còn chưa thấy trả lời nhưng đã hiển thị đang nhập.
Tô Niệm Niệm đợi một lúc, nhưng vẫn không nhận được phản hồi. Mà giờ nghỉ giải lao đã kết thúc, cô nhanh chóng đặt điện thoại xuống và quay trở lại địa điểm.
Cô Trì Quân đứng trước mặt, tuy đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng dáng người rất xinh đẹp, thần thái tự tin vô tư và phong thái xuất chúng.
Nhưng không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá con người, Trì Quân lại cực kỳ nghiêm khắc, khi ánh mắt quét qua, Tô Niệm Niệm rõ ràng cảm giác được Sở Ninh bên cạnh không khỏi lui về phía sau một bước nhỏ.
Tô Niệm Niệm rũ mi xuống, cảm thấy hơi lo lắng.
Bởi vì cô phát hiện ra rằng Trì Quân đặc biệt thích chọn cô làm mẫu.
Tất cả những động tác mà cô cho là chuẩn luôn có thể bị cô giáo chỉnh lại, thường xuyên đến giới hạn của cơ thể và cô cảm thấy nghẹt thở mỗi khi nó kết thúc.
Lần này, không ngoài suy đoán, Trì Quân nhàn nhạt nói: “Tô Niệm Niệm, ra hàng.”
Tô Niệm Niệm trong lòng thở dài, bất đắc dĩ tiến lên một bước, vừa định làm thử thách, Thư Cấn ở bên cạnh đứng thẳng người, “Cô giáo, lần này để em làm."
Giữa lông mày của cô ta ẩn chưa có một tia bất mãn: "Lần nào cũng là cậu ấy, cô, cô sắp trở thành giáo viên riêng của cậu ấy luôn rồi.”
Trì Quân mặt không đổi sắc, "Nếu là giáo viên riêng tôi sẽ đuổi em.”
Thứ Cấn tức giận và lạnh lùng nói: "Điều này không công bằng ấy ạ? Mọi người đều sẽ tham gia cuộc thi, lẽ nào Tô Niệm Niệm là người duy nhất vượt trội?" Đôi mắt cô ta tối sầm, cô ta lại bổ sung thêm một câu ý tứ không rõ ràng: "Nói không chừng lại dừng chân ở cấp quốc gia thôi.”
"Chết tiệt." Sở Ninh khoanh tay cười lạnh, "Thư Cấn, cậu vừa mới ăn tỏi đúng không? Bao giờ mà cậu được dừng chân ở cấp quốc gia rồi?”
“Câm miệng.” Sắc mặt của Trì Quân khó coi, lạnh lùng nhìn Thư Cấn: “Em biết vì sao tôi không gọi em không?”
Trong mắt cô lộ vẻ giễu cợt: "Bởi vì em không chịu nổi."
Sắc mặt Thư Cấn trắng bệch như tuyết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô có ý gì?"
"Mỗi ngày em luyện tập bao nhiêu?" Trì Quân hất tay, không kiên nhẫn nói: "Không cần mỗi lần đều lấy thành tinh cuộc thi ra cho tôi xem, tôi có phán đoán, có bao nhiêu nguyên tắc tôi đều rất rõ.”
Hóa ra đây là….sự khẳng định đối với bản thân.
Khóe môi của Tô Niệm Niệm bất giác cong lên, lại cố gắng ép xuống.
Sở Ninh đắc ý cười lạnh: “Có người đó, cứ thích tự chuốc không vui.”
Thư Cấn tức giận đến nắm chặt hai tay, trong mắt thoáng qua vẻ không cam lòng, nhưng một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, lạnh lùng kéo khóe miệng, trong mắt tràn đầy vẻ chắc chắn.
“Còn chưa chịu lên?” Trì Quân liếc nhìn Tô Niệm Niệm đang cong môi đứng cười tại chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu, chọc chọc trán cô gái nhỏ, “Sao ngốc như vậy?”
Tô Niệm Niệm: "..."
Sau khi kết thúc, mãi cho đến khi Trì Quân đã hoàn toàn rời đi, Sở Ninh mới dám thở phào nhẹ nhõm, cô xoa xoa eo, cười toe toét và nhỏ giọng nói, "Quả thật là ma quỷ mà.”
Tô Niệm Niệm xoa eo cô, nhẹ giọng nói: "Thả lõng chút.”
“Tối nay chúng ta ăn ở đâu?” Sở Ninh hỏi cô.
Tô Niệm Niệm sửng sốt một lúc, sau đó thì thầm, "Tớ sẽ đi đưa thức ăn cho chú nhỏ của cậu.”
Sở Ninh cau mày, không thể tin nói: "Cậu không mệt sao?"
Cô nghiêm nghị cảnh cáo: “Tớ nói cho cậu nghe, đàn ông không thể được nước rồi quen.”
“Tớ vẫn ổn.” Tô Niệm Niệm vừa nói, vừa rút điện thoại ra, nhìn thấy một tiếng trước anh gửi tin nhắn, điệt thoại suýt rơi xuống.
---- “Còn muốn cái gì nữa?”
----“Em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quản nhiên đàn ông mà khi yêu vào rồi thì ăn nói ma mị chẳng cần ai dạy hhhh.
Phải rồi, hôm nay tôi mở weibo rồi @槐故吖
Updated 102 Episodes