Chương 65: Chương 65:

Thời gian dường như đứng yên.
 
Tô Niệm Niệm bất lực nhìn bàn tay giữ bên hông của Tô Diệm không ngừng siết chặt, siết chặt hơn nữa, như thể một giây nữa là anh sẽ đánh ai đó một cách đầy thô bạo, da đầu cô sắp nổ tung, cô không thể kiểm soát tiến lên một bước, cản trước mặt Bùi Ngôn Khanh.
 
Khi một người đến một thời điểm quan trọng nhất định, rất dễ dàng để phá vỡ chiếc bình, Tô Niệm Niệm bắt gặp ánh mắt bị đè nén của Tô Diệm, "Nếu không thể..." Cô nuốt nước bọt, "Anh gọi em một tiếng sư mẫu?”
 
Lúc này đã gần mười giờ, trong nhà hàng phần đa khách đều đã rời đi, ngoại trừ bàn của Lục Huyền còn chưa kịp bỏ chạy, chỉ có vài âm thanh lác đác của nhân viên phục vụ thu dọn bàn.
 
Tô Diệm tức giận đến máu sôi sục khắp người, cũng vì uống quá nhiều rượu, anh bị chóng mặt và không thể đứng yên một lúc, vì vậy anh chỉ có thể giữ chặt góc bàn,  suýt nữa là ngã xuống.
 
Cô em gái này, không thể cần nữa.
 
Thấy dáng vẻ có hơi ngạc nhiên của Tô Diệm, Bùi Ngôn Khanh tiến lên một bước kéo anh lại, đồng thời giữ anh lại, cau mày nói: "Hít thở sâu.”
 
Quá bất lực rồi
 
Tô Diệm giơ một ngón tay, hung hăng nói: "Bùi Ngôn Khanh, anh chờ một chút, chờ tôi tỉnh lại rồi tính sổ với anh.”
 
Giây tiếp theo, anh không chống cự, cam chịu ngất đi.
 
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
 
Tô Niệm Niệm bị dọa, cô đi lên phía trước nhìn Tô Diệm, lo lắng hỏi: “Anh trai em làm sao vậy?”
 
“Không có chuyện gì nghiêm trọng.” Bùi Ngôn Khanh đỡ người dậy, nhàn nhạt nói: “Uống nhiều rượu quá thôi.”
 
“Em đi lấy tiền cọc đi, anh lên xe đợi em.”
 
Dáng vẻ không luống cuống của Bùi Ngôn Khanh khiến tô Niệm Niệm cảm thấy nhẹ nhõm, và sau khi lấy lại tiền đặt cọc, cô đã đụng phải Lục Huyền.
 
Tô Niệm Niệm bối rối gật đầu với anh, Lục Huyền vuốt ót mình, do dự một lúc rồi đột nhiên lùi lại hai bước, vẫy vẫy tay rồi nói với cô: "Tiếng sư mẫu này để anh gọi trước cho, sau này bên đó Bùi lão đại xin hãy chiếu cố anh nhiều nhé.”
 
Thấu tình đạt lý.
 
Tô Niệm Niệm ngoan ngoãn khum tay: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”
 
Sau khi chào hỏi xong, vừa định rời đi, Lục Huyền gọi ngăn cô lại, "Cái đó, nói với Bùi lão đại, cẩn thận Diệm nhé.”
 
"Diệm ca có thể bẻ gãy chân anh ấy đó.”
 
Tô Niệm Niệm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy khả năng chém gió của Tô Diệm có hơi nhiều rồi.
 
Cô nói, "Chi bằng đợi anh ấy tỉnh lại rồi nói tiếp.”
 
Lục Huyền: "..." Anh sai rồi, chất lượng tâm lý của Tô Diệm so với anh tưởng tượng còn yếu ớt hơn.
 
Tô Niệm Niệm đến bãi đậu xe để tìm xe của Bùi Ngôn Khanh, qua cửa sổ phía sau, cô thấy Tô Diệm đang nằm thẳng, Bùi Ngôn Khanh đã chu đáo đặt anh ở một vị trí rất thoải mái.
 
Cô mở cửa ghế sau ra, đặt chân của Tô Diệm xuống, rồi ngồi vào trong, “Quay về nhà em đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh quay đầu nhìn cô, “Không ngồi đằng trước?”
 
“Em chột dạ.”Tô Niệm Niệm nói.
 
Bùi Ngôn Khanh cười, không nói gì, chỉ đưa tay vào số, khởi động xe.
 
Không biết vì sao, Tô Niệm Niệm không hề thấy anh có chút bối rối, ngược lại rất vui vẻ?
 
Cô tìm một cái gối đặt dưới đầu Tô Diệm, đặt tay lên tựa lưng của hàng ghế đầu: “Anh không sợ à?”
 
Bùi Ngôn Khanh: “Sợ cái gì?"
 
Tô Niệm Niệm đe dọa: "Anh trai em nói rằng anh ấy sẽ đánh gãy chân anh."
 
"Em nỡ à?”
 
Ủy mị.
 
Tô Niệm Niệm nghẹn ngào  nói: "Anh ấy đánh luôn em thì làm sao đây?”
 
“Vậy anh nằm viện mấy tháng, coi như nghỉ ngơi đi.” Bùi Ngôn Khanh nhìn không chớp mắt.
 
Tô Niệm Niệm có chút sợ hãi.
 

"Anh có thể đánh bại anh trai của em?"
 
Bùi Ngôn Khanh li3m môi, "Nếu anh đứng yên, cậu ấy mới có thể đánh gãy chân anh."
 
"Vậy thì ngày mai anh tránh được thì tránh đi.” Tô Niệm Niệm nói: "Anh trai em không tìm ra người, đợi qua một thời gian nữa là nguôi ngoai.”
 
“Không cần.” Bùi Ngôn Khanh nói, “Tố chất tâm lí của anh tốt hơn cậu ta một chút.”
 
Tô Niệm Niệm: "..."
 
Khi đến dưới nhà, Bùi Ngôn Khanh kéo Tô Diệm ra khỏi ghế sau và dễ dàng cõng anh lên, Tô Niệm Niệm chạy lên trước và mở cửa.
 
“Phòng của anh ấy ở lầu hai.” Tô Niệm Niệm liếc nhìn cầu thang, quả quyết nói: “Đặt anh ấy lên sô pha là được.”
 
Bùi Ngôn Khanh rõ ràng là không đủ kiên nhẫn để bế người lên lầu, vì vậy Tô Diệm bị đặt trên ghế sô pha và cau mày khó chịu.
 
Tô Niệm Niệm  đi nấu một bát canh giải rượu cho Tô Diệm, đánh thức anh: "Anh, uống chút canh đi."
 
Tô Diệm nhất định là say thât, anh mở mắt ra, đôi mắt phượng xếch lên rủ xuống, nhìn chằm chằm Tô Niệm Niệm hơn mười giây, nhàn nhạt nói: "Em gái tôi không còn nữa."
 
Tô Niệm Niên:?
 
"Em gái tôi bị lợn vây quanh rồi.”
 
Tô Niệm Niệm vô thức nhìn Bùi Ngôn Khanh đang ngồi nghiêng, vẻ mặt không ấm áp, và anh liếc nhẹ Tô Diệm.
 
“Anh có lỗi.” Vẻ mặt của Tô Diệm trở nên đau khổ, ngữ khí lười biếng thường ngày nghe có vẻ nghiêm túc: “Là anh không bảo vệ được em gái mình, để Bùi cẩu cẩu có cơ hội lợi dụng.”
 
Mí mắt của Tô Niệm Niệm giật giật, sau đó nhìn về phía “Bùi cẩu cẩu” phiên bản người thật, không nói được gì.”
 
“Ngay từ đầu, đáng lẽ anh không nên để em gái anh đi đưa báo cáo.” Tô Diệm lẩm bẩm như đang tụng kinh, “Nếu thời gian có thể quay lại, anh thà không tốt nghiệp còn hơn.”
 
Bùi Ngôn Khanh trông rất nghiêm túc: "Vậy trong lòng cậu, người nào xứng với Niệm Niệm?" Anh dừng lại một chút, "Tôi sẽ cố gắng hết sức..."
 
Tựa hồ vừa mới chú ý tới bên cạnh có người, Tô Diệm đột nhiên nghiêng đầu, híp mắt trong chốc lát cẩn thận nhận diện, đuôi mắt dần dần đỏ lên. Anh đột ngột đứng dậy, giơ tay đấm qua, một âm thanh va chạm vang lên một cách chói tai.
 
Tô Diệm dường như đã hoàn toàn mất trí, túm lấy cổ áo của người đàn ông và đè anh xuống ghế sofa để đánh anh, “Bùi Ngôn Khanh, anh vậy mà lén lút sau lưng tôi để lừa em gái tôi! Tô Niệm Niệm gọi anh là chú, vậy mà anh cũng có thể làm điều đó ! Coi anh là cố vấn của tôi, cho dù hôm nay tôi bị treo trên cột pháp luật, tôi cũng sẽ đánh anh đến mức không tìm được nhà của mình thì thôi.”
 
Bùi Ngôn Khanh thậm chí không đánh trả, đôi mắt anh không hề lảng tránh, như thể anh không cảm thấy đau đớn, anh không nói một lời.
 
Tô Niệm Niệm nhìn thấy cảnh này vô cùng sợ hãi, đau khổ ôm Tô Diệm: "Anh ơi, đừng đánh nữa."
 
Tô Diệm bị rượu làm xúc tác, so với bình thường còn có chút bốc đồng, anh cười lạnh: "Làm sao, em cảm thấy khó chịu sao?"
 
Chuyện này là lỗi của mình, nhất định phải gánh chịu cơn giận của Tô Diệm, Tô Niệm Niên lắc đầu: "Em là đau lòng cho cái tay của anh."
 
Tô Diệm không bị mắc bẫy bài này của cô nữa, khịt mũi: "Qua một bên đi."
 
Tô Niệm Niệm nhìn thấy hốc mắt bầm tím và miệng đỏ ngầu của Bùi Ngôn Khanh, làn da của anh đã trắng bệch, và bộ dạng của anh đặc biệt khiến người ta kinh ngạc, cô không thể chịu đựng được nữa, kéo ống tay áo của Tô Diệm, nhẹ nhàng nói: "Anh, anh thật sự đừng đánh nữa.”
 
Cô đứng chắn trước mặt Bùi Ngôn Khanh và cắn môi: "Muốn đánh thì đánh em đi.”
 
“Niệm Niệm, anh không sao.” Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng kéo người đó ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Tay cậu ấy không đủ khỏe.”
 
Tô Diệm tặc lưỡi, không nói lời nào vô nghĩa, kéo Tô Niệm Niệm qua một bên, chỉ lên lầu: "Đi lên trên cho anh.”
 
“Niệm Niệm, đi lên đi.” Bùi Ngôn Khanh: “Một lát nữa sẽ ổn thôi.”
 
Tô Niệm Niệm đứng tại chỗ do dự một hồi, đáng thương nhìn Tô Diệm, không nháy mắt nói: "Anh, sau này anh muốn ăn gì em cũng làm, em..."
 
"Nếu em nói thêm một từ, anh sẽ đánh thêm.”
 
Tô Niệm Niệm bị mắc nghẹn, và liên tục nháy mắt với Bùi Ngôn Khanh ý muốn bảo anh hãy đi đi, nhưng người đàn ông này chỉ lắc đầu với cô, thế nên cô đi lên lầu mà không dám quay đầu lại.
 
Phòng khách yên tĩnh trở lại, Tô Diệm từ trên cao nhìn xuống người đàn ông, khuôn mặt như ngọc đầy vết sẹo.
 
Bùi Ngôn Khanh hất cầm, trầm giọng nói: "Còn đánh không?”
 
“Hừ.” Tô Diệm không khách khí với anh chút nào, dùng sức giáng xuống một quyền.
 
Bùi Ngôn Khanh rít lên một tiếng, lau vết máu trên khóe môi, "Lần nà mạnh hơn một chút rồi.”
 
"Tại sao anh không đánh trả?"
Nếu anh đánh trả, Tô Diệm cảm thấy rằng mình vẫn có thể đánh anh một cách nghiêm túc, nhưng bây giờ trông anh như thế này, cho dù có cố gắng như thế nào cũng cảm thấy một sự ngột ngạt trong lòng.
 
"Bởi vì Niệm Niệm."

 
Ánh mắt của Tô Diệm trở nên lạnh lùng: "Anh cho rằng nếu không đánh trả, tôi có thể đồng ý sao?"
 
Một giây sau, "Ầm" một tiếng, một trận đau nhói ập đến với Tô Diệm, cả người bị đánh ngã, choáng váng tại chỗ.
 
Anh sớm đã biết sức mạnh của Bùi Ngôn Khanh, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy, nửa bên má đều tê dại.
 
Bùi Ngôn Khanh đứng lên, vặn khớp ngón tay, "Vậy tôi sẽ không khách khí với cậu."
 
Anh quỳ xuống, cầm lấy cổ áo của Tô Diệm, từng chữ một nói: "Cậu biết tác phong của tôi rồi, cũng nên biết rằng tôi đối với Niệm Niệm hoàn toàn nghiêm túc.”
 
“Cậu có đồng ý hay không đối với tôi cũng không có ảnh hưởng gì.” Bùi Ngôn Khanh nói, “Nhưng vì hạnh phúc của cô ấy, tôi sẽ tận lực làm cho cậu cảm thấy vui vẻ.”
 
Tô Diệm tức giận cười, tại sao anh không nhận ra rằng người này điên như vậy?
 
"Nếu tôi buộc Tô Niệm Niệm rời bỏ anh thì sao?"
 
Anh cảm giác được cổ áo của mình bị siết chặt, ánh mắt thâm thúy của Bùi Ngôn Khanh sâu nhìn không thấy đáy, anh cười nói: "Cậu sẽ không."
 
"Tại sao?"
 
“Bởi vì cậu cũng sợ cô ấy sẽ ghét cậu.”
 
Tô Diệm nói: “Anh hơi tự tin quá rồi đấy? Dựa vào đâu anh cảm thấy con bé sẽ bởi vì anh mà ghét người mà con bé sùng bái nhất?”
 
“Sùng bái nhất?” Như nhớ lại thứ gì đó, Bùi Ngôn Khanh thật sự không nhịn được nữa: “Tại sao cậu tin là cô ấy…sùng bái cậu nhất?”
 
“Con bé đưa báo cáo đến cho tôi, làm cơm cho tôi, chửi anh cùng với tôi.” Tô Diệm lôi ra từng việc một để chứng minh: “Ngay cả quà trung thu cũng đặc biệt làm cho tôi.”
 
“Vả lại, từ nhỏ đến lớn, người xung quanh ngoại trừ tôi, còn có ai có thể vào mắt con bé?”
 
Tô Diệm nhìn Bùi Ngôn Khanh, không biết vì sao mà anh cảm nhận được trong mắt Bùi Ngôn Khanh hiện lên một tia đồng cảm, dường như nhìn thấu tất cả, điều này khiến người ta vô cùng khó chịu.
 
Bùi Ngôn Khanh không nói gì, chỉ đứng dậy, "Hộp thuốc đâu?"
 
Tô Diệm chỉ vào tủ và chế nhạo: "Mới vậy mà đã muốn bôi thuốc rồi? Thật đáng xấu hổ?"
 
Bùi Ngôn Khanh cầm lấy hộp thuốc bắt đầu bôi thuốc cho mình, chậm rãi nói: "Dù sao thì Niệm Niệm cũng rất thích khuôn mặt của tôi.”
 
“Hừ.” Tô Diệm không cam lòng, cầm canh giải rượu uống ực ực, nhưng trên mặt vết thương lại bị ảnh hưởng, làm cho anh đau đến mức phát hoảng.
 
“Bôi thuốc xong có thể đi rồi.” Tô Diệm lạnh lùng nói.
 
Sau khi Bùi Ngôn Khanh bôi thuốc xong và đóng hộp thuốc lại, anh không định gặp Tô Niệm Niệm nữa, anh cũng không muốn cô nhìn thấy anh như thế này.
 
Trước khi đi, anh liếc nhìn Tô Diệm đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha, "Yên tâm đi, chỉ cần cô ấy nguyện ý, tôi sẽ cưới Niệm Niệm.”
 
Tô Diệm đột nhiên mở mắt ra, tức giận nói: "Trong vòng năm năm, không thể nào!"
 
“Ừ.” Bùi Ngôn Khanh thẳng thắn nói, “Nhưng vẫn muốn cảm ơn anh rể đã chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi.”
 
Không đợi Tô Diệm phản ứng, Bùi Ngôn Khanh đóng cửa rời đi.
 
Một lúc sau, người dường như có phản ứng, và tiếng đập bàn tức giận phát ra từ trong phòng.
 
Tô Niệm Niệm ở trong phòng không yên cho đến khi cô nhận được tin nhắn từ Bùi Ngôn Khanh, anh nói anh vẫn ổn, đã đi về rồi.
 
Tô Niệm Niệm lặng lẽ đi xuống lầu, và nhìn thấy Tô Diệm với đôi mắt nhắm nghiền đang dựa vào ghế sô pha.
 
Tô Niệm Niệm đột nhiên có chút bất động, vặn vẹo ngón tay, thấp giọng gọi: "Anh.”
 
Tô Diệm mở mắt ra, không nói gì, chỉ vỗ vỗ bên cạnh, ra hiệu cho cô đi qua đây ngồi.
 
Tô Niệm Niệm bật đèn lên, nhìn thấy Tô Diệm khó chịu nheo mắt lại, "Thực xin lỗi."
 
Khi không nhận lại được phản hồi, cô nói một lần nữa, "Em xin lỗi."
 
Tô Diệm cũng đã tỉnh rượu được chút, lửa giận cũng nguội bớt, "Xin lỗi cái gì?"
 
"Em không nói thật cho anh biết sớm." Tô Niệm Niệm thành thật nói.
 

Tô Diệm: "..."
 
"Việc xảy ra từ khi nào?"
 
"Vào ngày Tết Trung thu."
 
Tô Diệm cau mày suy nghĩ một chút, sau đó cười ra tiếng: "Buổi tối mua quà cho anh?"
 
Tô Diệm không dám nói gì.
 
"Rất thích anh ta?"
 
Tô Niệm Niệm trịnh trọng gật đầu, "Em thích."
 
"Em thích anh ta ở điểm gì?"
 
“Tất cả đều thích.” Giọng nói của Tô Niệm Niệm càng ngày càng nhỏ.
 
"Chia tay được không?”
 
Tô Niệm Niệm sửng sốt, lo lắng xoa xoa đầu ngón tay, "Anh à, anh không cần phải chia tách đôi uyên ương chứ?”
 
Tô Diệm cho rằng mình bị ảo giác, cố ý nói: "Anh chính là không cho phép, em muốn thế nào?"
 
“Vậy từ nay về sau không cho chị dâu vào nhà, chúng ta cùng nhau hại tổn thương đi, cô độc đến già.” Tô Niệm Niệm trừng mắt nhìn anh.
 
Không biết vì sao, Tô Diệm cười nói: "Xem ra anh quan trọng hơn anh ta."
 
"Vậy anh, anh có đồng ý không?" Tô Niệm Niệm cảnh giác nhìn anh.
 
Tô Diệm không có trả lời, chỉ là phất phất tay, "Đem hộp thuốc lại đây, bôi thuốc cho anh.”
 
Tô Niệm Niệm lúc này mới chú ý tới vết thương trên mặt anh, "Anh, anh cũng bị thương sao?"
 
Tô Diệm ậm ừ: "Em vừa rời đi là anh ta đánh anh đấy.”
 
"Anh ấy quá đáng như vậy sao?" Tô Niệm Niệm nhìn vết bầm tím với sự đau khổ.
 
Tô Diệm khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện.
 
Sau khi Tô Niệm Niệm bôi thuốc xong cho anh, cô không nhịn được hỏi lại: "Anh."
 
"Anh có đồng ý không?"
 
Tô Diệm: "Em bảo anh ta gọi anh một tiếng anh đi, anh sẽ suy nghĩ chút.”
 
Tô Niệm Niệm: "..."
 
Trước khi đi ngủ, Tô Niệm Niệm nằm trên giường và nhắn tin lại cho Bùi Ngôn Khanh.
 
“Ý của anh em, có vẻ như là đồng ý rồi.”
 
Bên kia rất bình tĩnh, “ừm.”
 
“Nhưng mà phải uất ức cho anh rồi, gọi anh ấy một tiếng anh.”
 
Tô Niệm Niệm nhìn thấy tin nhắn đối phương, cô ngồi thẳng dậy.
 
“Để cậu ta chính miệng nói với anh đi.”
 
Cô vò tóc, tại sao hai người này khó xử lí thế?
 
“Em không quản nỗi rồi, hai người tự quyết đi.”
 
Ngày hôm sau, Bùi Ngôn Khanh đã nhận được điện thoại từ Lăng Tịnh vào sáng sớm, bảo anh về lại dinh thự Đỉnh Thượng,
 
"Lão tam à, hôm nay mẹ tự nấu sinh nhật cho con."
 
Bùi Ngôn Khanh suy nghĩ một chút, "Một lát nữa con sẽ quay về.”
 
“Con xem, con có thể đưa Niên Niệm về nhà một chút không?”
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn mình trong kính, và nói một cách dứt khoát: "Cô ấy phải tập luyện."
 
“Ồ.” Lăng Tịnh thất vọng nói: “Mẹ nhớ ra rồi, hình như Ninh Ninh có nói phải tập luyện.”
 
Bà thở dài: “Ôi, đồ ăn này cũng đã làm hết rồi, tiếc thật.”
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
Khi Bùi Ngôn Khanh đến, anh thấy cả nhà Bùi Ngôn Chi cũng ở đó, anh vừa vào cửa, Bùi Điềm đã chạy tới, định ôm đùi anh như thường lệ, sau khi nhìn rõ mặt anh liền nhảy ra xa.
 
Bùi Điềm che mặt lảm nhảm nói: "Chú, hu hu hu, làm sao biến dạng như vậy? Mặt sưng như tờ giấy."
 
Bùi Ngôn Khanh vừa mới tháo khẩu trang ra: "..."
 
Động tác này lập tức thu hút sự chú ý của những người khác trong phòng.
 

Bùi Ngôn Khanh liếc qua và chậm rãi thở dài: "Ủa.”
 
Trình Cẩn cũng sửng sốt, "Lão tam, em làm sao vậy?"
 
Lăng Tịnh đang bận rộn với dì giúp việc trong bếp nghe thấy tiếng động liền chạy ra, nhìn thấy bộ dạng của đứa con trai út, bà run rẩy nói: "Con bị ai tìm đến trả thù? Hay là bệnh viện ồn ào cái gì?”
 
"Sao xui xẻo đến mức này vậy, ngày sinh nhật của mình mà bị dày vò đến mức này?”
 
Người tôn vinh cái đẹp Bùi Điềm không dám nhìn thẳng vào anh nữa, "Chú, chú không được để dì nhỏ nhìn thấy chú."
 
Bị xem như khỉ, Bùi Ngôn Khanh không thể chịu đựng được nữa, anh lấy khẩu trang ra và đeo lại.
 
Trước sự chất vấn liên tục của Lăng Tịnh, anh đã thú nhận: "Là anh trai của Niệm Niệm đã đánh con."
 
Những lời này vừa nói ra, Lăng Tịnh như bị điểm huyệt, bà im lặng với một lương tâm cắn rứt.
 
“Thì ra là chú xấu xa đó!” Bùi Điềm nắm chặt tay.
 
Bùi Ngôn Chi cười lạnh: "Quả nhiên cầm thú phải có người xử lý.”
 
Lăng Tịnh trừng mắt nhìn anh, sau đó hỏi Bùi Ngôn Khanh: "Thế anh trai con bé nói gì? Đánh một trận đã bớt tức chưa?”
 
“Cũng ổn rồi.” Bùi Ngôn Khanh
 
“Vậy thì đánh cũng đáng.” Lăng Tịnh hài lòng vỗ vai con trai út: “Con dâu ngoan ngoãn của mẹ sẽ vào nhà mình, cũng sắp đến ngày đó rồi.”
 
Giống như nghĩ tới cái gì, Bùi Ngôn Chi nhẹ giọng nói: "Mẹ, lần trước mẹ với ba bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà à?”
 
"Lão tam cũng bị đánh đến chảy cả máu đầu.”
 
"Mẹ nói cái này sao mà gọi là sắp đến ngày đó rồi?”
 
Lăng Tịnh thực sự không thích cách làm việc của Bùi Triết, nghe vậy bà bĩu môi: "Mẹ lén cầm hộ khẩu của lão tam ra, cũng phải để thằng bé đi đăng kí chứ.”
 
"Không." Bùi Ngôn Khanh lắc đầu, "Con sẽ dẫn cô ấy vào cửa một cách công khai."
 
Bùi Ngôn Chi tiếp tục dội gáo nước lạnh, "Cô gái này đồng ý lấy cậu từ khi nào? Suy nghĩ nhiều quá rồi đấy."
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
Lăng Tịnh: "..."
 
Cơn gió lạnh nửa đêm thổi bay hơi nóng cuối cùng của mùa hè, những chiếc lá phong úa vàng cuộn tròn và rơi khỏi cành.
 
Thời gian thi đấu càng ngày càng gần, đã là ngày thứ ba trước ngày thi đấu toàn quốc.
 
Tô Niệm Niệm một mình ra khỏi phòng khiêu vũ, suy nghĩ về những gì Trì Quân vừa nói riêng với cô.
 
"Niệm Niệm, điều hiếm có nhất trên con đường khiêu vũ chính là ý chí và tình yêu ban đầu không thể lay chuyển. Đó là mười năm bền bỉ và kiên trì. Vinh quang và thất vọng nhất thời không quan trọng. Đừng sợ thất bại, không thẹn với lòng là được.”
 
"Cô rất coi trọng em.”
 
Như được tiếp thêm sức mạnh, Tô Niệm Niệm cảm thấy như mình đang bước trên mây, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
 
Kiễng chân lên, cô xoay người và đi về phía trước.
 
 Đột nhiên, một giọng nam khàn khàn từ trên đỉnh đầu truyền đến.
 
"Niệm Niệm.”
 
Tô Niệm Niệm dừng lại, ngơ ngác nhìn lên, rồi vượt qua anh muốn rời đi.
 
Mà hành động này hiển nhiên chọc giận Lý Thành Tinh, hai mắt anh đỏ ngầu, "Đứng lại.”
 
"Không phải cậu rất đắc ý sao?”
 
Khoảng thời gian này Lý Thành Tinh không đến lớp nhiều, Tô Niệm Niệm cũng đã lâu không gặp, cũng không biết khoảng thời gian này anh đã làm cái gì, hình như đang có bệnh gì đó.
 
Tô Niệm Niệm gật đầu: "Tôi khá tự hào."
 
“Cậu có biết Bùi Ngôn Khanh đã làm cái gì không?” Lý Thành Tinh cắn cắn môi nứt nẻ, tức giận nói: “Anh ta chặn hết mọi đường đi của tớ.”
 
"Trong giới giải trí, không có tài nguyên, đó là đường cùng.
 
Tô Niệm Niệm rất bình tĩnh: "Cho nên?"
 
"Tớ cho cậu một cơ hội cuối cùng, nói với anh ta, dừng tay lại.”
 
Cái này gọi là cái gì? Bất lực thịnh nộ?
 
“Chuyện của anh ấy, tôi quản không nỗi.” Tô Niệm Niệm tặc lưỡi: “Hơn nữa, tại sao tôi phải giúp cậu?”
 
Sự đấu tranh trong mắt Lý Thành Tinh dần dần nguội đi, "Trông tôi thật nực cười mà, vậy mà còn niệm tình cũ, thương cảm cho cậu.”
 
Vẻ mặt của anh âm trầm: "Cậu sẽ hối hận."

 

Chapter
1 Chương 1: Chương 1:
2 Chương 2: Chương 2:
3 Chương 3: Chương 3:
4 Chương 4: Chương 4:
5 Chương 5: Chương 5:
6 Chương 6: Chương 6:
7 Chương 7: Chương 7:
8 Chương 8: Chương 8:
9 Chương 9: Chương 9:
10 Chương 10: Chương 10:
11 Chương 11: Chương 11:
12 Chương 12: Chương 12:
13 Chương 13: Chương 13:
14 Chương 14: Chương 14:
15 Chương 15: Chương 15:
16 Chương 16: Chương 16:
17 Chương 17: Chương 17:
18 Chương 18: Chương 18:
19 Chương 19: Chương 19:
20 Chương 20: Chương 20:
21 Chương 21: Chương 21:
22 Chương 22: Chương 22:
23 Chương 23: Chương 23:
24 Chương 24: Chương 24:
25 Chương 25: Chương 25:
26 Chương 26: Chương 26:
27 Chương 27: Chương 27:
28 Chương 28: Chương 28:
29 Chương 29: Chương 29:
30 Chương 30: Chương 30:
31 Chương 31: Chương 31:
32 Chương 32: Chương 32:
33 Chương 33: Chương 33:
34 Chương 34: Chương 34:
35 Chương 35: Chương 35:
36 Chương 36: Chương 36:
37 Chương 37: Chương 37:
38 Chương 38: Chương 38:
39 Chương 39: Chương 39:
40 Chương 40: Chương 40:
41 Chương 41: Chương 41:
42 Chương 42: Chương 42:
43 Chương 43: Chương 43:
44 Chương 44: Chương 44:
45 Chương 45: Chương 45:
46 Chương 46: Chương 46:
47 Chương 47: Chương 47:
48 Chương 48: Chương 48:
49 Chương 49: Chương 49:
50 Chương 50: Chương 50:
51 Chương 51: Chương 51:
52 Chương 52: Chương 52:
53 Chương 53: Chương 53:
54 Chương 54: Chương 54:
55 Chương 55: Chương 55:
56 Chương 56: Chương 56:
57 Chương 57: Chương 57:
58 Chương 58: Chương 58:
59 Chương 59: Chương 59:
60 Chương 60: Chương 60:
61 Chương 61: Chương 61:
62 Chương 62: Chương 62:
63 Chương 63: Chương 63:
64 Chương 64: Chương 64:
65 Chương 65: Chương 65:
66 Chương 66: Chương 66:
67 Chương 67: Chương 67:
68 Chương 68: Chương 68:
69 Chương 69: Chương 69:
70 Chương 70: Chương 70:
71 Chương 71: Chương 71:
72 Chương 72: Chương 72:
73 Chương 73: Chương 73:
74 Chương 74: Chương 74:
75 Chương 75: Chương 75:
76 Chương 76: Chương 76:
77 Chương 77: Chương 77:
78 Chương 78: Chương 78:
79 Chương 79: Chương 79:
80 Chương 80: Chương 80:
81 Chương 81: Chương 81:
82 Chương 82: Chương 82:
83 Chương 83: Chương 83:
84 Chương 84: Chương 84:
85 Chương 85: Chương 85:
86 Chương 86: Chương 86:
87 Chương 87: Chương 87:
88 Chương 88: Chương 88:
89 Chương 89: Chương 89:
90 Chương 90: Chương 90:
91 Chương 91: Chương 91:
92 Chương 92: Chương 92:
93 Chương 93: Chương 93:
94 Chương 94: Chương 94:
95 Chương 95: Chương 95:
96 Chương 96: Chương 96:
97 Chương 97: Chương 97:
98 Chương 98: Chương 98
99 Chương 99: Chương 99
100 Chương 100: Chương 100
101 Chương 101: Chương 101
102 Chương 102: Chương 102
Chapter

Updated 102 Episodes

1
Chương 1: Chương 1:
2
Chương 2: Chương 2:
3
Chương 3: Chương 3:
4
Chương 4: Chương 4:
5
Chương 5: Chương 5:
6
Chương 6: Chương 6:
7
Chương 7: Chương 7:
8
Chương 8: Chương 8:
9
Chương 9: Chương 9:
10
Chương 10: Chương 10:
11
Chương 11: Chương 11:
12
Chương 12: Chương 12:
13
Chương 13: Chương 13:
14
Chương 14: Chương 14:
15
Chương 15: Chương 15:
16
Chương 16: Chương 16:
17
Chương 17: Chương 17:
18
Chương 18: Chương 18:
19
Chương 19: Chương 19:
20
Chương 20: Chương 20:
21
Chương 21: Chương 21:
22
Chương 22: Chương 22:
23
Chương 23: Chương 23:
24
Chương 24: Chương 24:
25
Chương 25: Chương 25:
26
Chương 26: Chương 26:
27
Chương 27: Chương 27:
28
Chương 28: Chương 28:
29
Chương 29: Chương 29:
30
Chương 30: Chương 30:
31
Chương 31: Chương 31:
32
Chương 32: Chương 32:
33
Chương 33: Chương 33:
34
Chương 34: Chương 34:
35
Chương 35: Chương 35:
36
Chương 36: Chương 36:
37
Chương 37: Chương 37:
38
Chương 38: Chương 38:
39
Chương 39: Chương 39:
40
Chương 40: Chương 40:
41
Chương 41: Chương 41:
42
Chương 42: Chương 42:
43
Chương 43: Chương 43:
44
Chương 44: Chương 44:
45
Chương 45: Chương 45:
46
Chương 46: Chương 46:
47
Chương 47: Chương 47:
48
Chương 48: Chương 48:
49
Chương 49: Chương 49:
50
Chương 50: Chương 50:
51
Chương 51: Chương 51:
52
Chương 52: Chương 52:
53
Chương 53: Chương 53:
54
Chương 54: Chương 54:
55
Chương 55: Chương 55:
56
Chương 56: Chương 56:
57
Chương 57: Chương 57:
58
Chương 58: Chương 58:
59
Chương 59: Chương 59:
60
Chương 60: Chương 60:
61
Chương 61: Chương 61:
62
Chương 62: Chương 62:
63
Chương 63: Chương 63:
64
Chương 64: Chương 64:
65
Chương 65: Chương 65:
66
Chương 66: Chương 66:
67
Chương 67: Chương 67:
68
Chương 68: Chương 68:
69
Chương 69: Chương 69:
70
Chương 70: Chương 70:
71
Chương 71: Chương 71:
72
Chương 72: Chương 72:
73
Chương 73: Chương 73:
74
Chương 74: Chương 74:
75
Chương 75: Chương 75:
76
Chương 76: Chương 76:
77
Chương 77: Chương 77:
78
Chương 78: Chương 78:
79
Chương 79: Chương 79:
80
Chương 80: Chương 80:
81
Chương 81: Chương 81:
82
Chương 82: Chương 82:
83
Chương 83: Chương 83:
84
Chương 84: Chương 84:
85
Chương 85: Chương 85:
86
Chương 86: Chương 86:
87
Chương 87: Chương 87:
88
Chương 88: Chương 88:
89
Chương 89: Chương 89:
90
Chương 90: Chương 90:
91
Chương 91: Chương 91:
92
Chương 92: Chương 92:
93
Chương 93: Chương 93:
94
Chương 94: Chương 94:
95
Chương 95: Chương 95:
96
Chương 96: Chương 96:
97
Chương 97: Chương 97:
98
Chương 98: Chương 98
99
Chương 99: Chương 99
100
Chương 100: Chương 100
101
Chương 101: Chương 101
102
Chương 102: Chương 102
footer(); ?>