Không chỉ cái này, Lăng Tịnh lật mấy trang, "cô bé" trong đó từ hai ba tuổi đến năm tuổi, mặc đủ loại váy nhỏ sặc sỡ, xinh như búp bê.
Biểu cảm chính là dễ thương và ngoan ngoãn, mỉm cười hạnh phúc trước ống kính, không một chút miễn cưỡng.
Tô Niệm Niệm nhìn thôi đã thấy máu huyết sôi sùng sục: “Quá ngoan ngoãn rồi!” Cô bắt tay Lăng Tịnh, làm nũng nói, “Con có thể lấy một ít về làm kỷ niệm không?”
Lăng Tịnh không chút do dự bán con trai mình, gật đầu nói: "Đương nhiên."
Tô Niệm Niệm cẩn thận chọn ba bức ảnh, nhìn chằm chằm vào những bức ảnh rồi mỉm cười, sau đó thở dài: "Cái này thậm chí còn đẹp hơn con lúc còn nhỏ."
“Đúng vậy.” Lăng Tịnh đắc ý nói, lại hạ thấp giọng nói: “Lão tam lúc nhỏ xinh đẹp lắm, mẹ lừa nó mặc váy, khi đó thằng bé còn nhỏ, bảo mặc là mặc. Còn hợp tác với mẹ để chụp ảnh, ngoan ngoãn lắm.”
“Không giống như bây giờ, cả ngày làm mặt lạnh.” Lăng Tịnh nói xong lật lại mấy trang trong cuốn album, “Con nhìn mấy tấm sau này đi, không ngoan chút nào.”
Tô Niệm Niệm nhìn lướt qua, đứa trẻ trong ảnh ước chừng bảy tám tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay sáng màu, ngồi ngay ngắn trên bàn chép sách y học, vẻ mặt chuyên chú kiên định, giữa hai lông mày thoáng hiện một tia lạnh lùng.
Ánh mắt cô dõi theo hành động của Lăng Tịnh, nhìn đứa trẻ từng chút một lớn lên, như thể cô cũng trải qua những năm tháng trưởng thành của Bùi Ngôn Khanh vậy.
Nụ cười của đứa trẻ trong ảnh ngày càng ít đi, đôi lông mày và đôi mắt non nớt cũng trở nên cứng rắn hơn theo thời gian.
“Lúc này mười lăm tuổi.” Lăng Tịnh bình tĩnh nói, dùng đầu ngón tay vuốt v e hàng mày trong sáng của thiếu niên trong ảnh, “Không biết thằng bé đã nói với con chuyện năm này chưa?”
"Con biết.” Tô Niệm Niệm cụp mắt xuống, cô nhận thấy đây là khung cảnh của cuộc thi Vật lý Quốc gia, trong số những người trẻ tuổi, Bùi Ngôn Khanh vẫn tỏa sáng rực rỡ, tư thế thoải mái và tinh thần phấn chấn.
Lăng Tịnh thở dài: “Trong ba đứa trẻ, lão tam là đứa mà mẹ cảm thấy có lỗi nhất.” Giọng bà hơi khàn: “Đã nhiều năm như vậy, trong lòng mẹ vẫn không thể nguôi ngoai. "
Tô Niệm Niệm mím môi, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Lăng Tịnh.
“Nhưng không sao.” Lăng Tịnh lau nước mắt, chân thành nhìn Tô Niệm Niệm, “Hiện tại con đã ở bên cạnh thằng bé rồi.”
Tô Niệm Niệm hơi sửng sốt.
“Mấy năm nay, lão tam chưa từng có tình cảm cố chấp với bất cứ người nào hay việc gì.” Lăng Tịnh cong môi nói: “Nhưng mẹ có thể nhìn ra, thằng bé rất thích con.”
Tô Niệm Niệm có chút đỏ mặt, chớp mắt và ngoan ngoãn nhìn Lăng Tịnh.
Nghĩ đến quá khứ, Lăng Tịnh nắm chặt tay Tô Niệm Niệm, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Mà chúng ta đã để cho con chịu uất ức rồi.”
“Thực xin lỗi.” Lăng Tịnh chân thành nói.
Tô Niệm Niệm vẫy tay liên tục, nhưng Lăng Tịnh giữ lại, bà nghiêm túc nói: "Những gì xảy ra trước đây là cái sai trong gia đình mẹ. Là trưởng bối lớn nhất trong nhà, ông cụ quản lão tam thành quen, cách xử lý mọi việc của ông lại quá cực đoan."
“Và mẹ đảm bảo với con, sau này Niệm Niệm sẽ không phải vì gia đình chúng ta mà chịu một chút uất ức nào nữa.” Lăng Tịnh nói: “Gia đình cũng ủng hộ mọi lựa chọn của con, đừng vì tuổi tác hay bất kỳ lời ra tiếng vào nào mà chịu bất kỳ áp lực nào.”
Lông mi Tô Niệm Niệm khẽ run, cô hé môi, một lúc sau mới lau đi đôi mắt đỏ hoe, "Cảm ơn mẹ."
Lời vừa dứt, liền cảm giác trên cổ tay có cái gì đó lành lạnh, cô cụp mắt xuống, phát hiện đó là một cái vòng tay màu xanh lục, màu sắc rất đẹp, nhìn là có thể biết nó vô giá.
“Đừng từ chối.” Lăng Tịnh cắt ngang lời cô, mạnh mẽ nói: “Con dâu nhà chúng ta mỗi người đều có, con nhất định phải nhận.”
Lúc này, cửa gỗ đột nhiên bị gõ vang, giọng nói của Bùi Ngôn Khanh truyền đến: "Mẹ, mẹ nói xong chưa? Con phải đưa Niệm Niệm về rồi.”
Lăng Tịnh giả bộ tức giận chạy ra mở cửa: "Trông anh thật không có tiền đồ mà, mới có bao lâu đâu hả?”
“Đã nửa tiếng rồi.” Bùi Ngôn Khanh nói một cách tự nhiên.
“Ừ ừ ừ.” Lăng Tịnh chịu không nổi, “Con thắng lại tiền cho mẹ chưa?”
Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng đáp lại, đồng thời bước vào cửa.
Trước khi anh bước vào, Tô Niệm Niệm đã đóng cuốn album lại và ngồi thẳng tại chỗ.
Cô tỏ vẻ vô tội: "Phải đi rồi à?”
Bùi Ngôn Khanh gật đầu, "Vâng."
Tô Niệm Niên âm thầm giấu ba bức ảnh vào trong túi xách, chớp chớp mắt: "Vậy chúng ta đi thôi."
Trong xe.
Tô Niệm Niệm thầm tính những gì cô đã kiếm được từ chuyến đi này, đột nhiên nhận ra rằng dường như cô đã trở nên giàu có chỉ sau một đêm.
Cô sờ sờ chiếc vòng ngọc trên cổ tay, sợ đụng phải, đang do dự có nên tháo ra hay không, thì trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam: “Mẹ đưa cho em à?”
"Vâng."
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh khẽ động, khóe môi hơi cong lên: "Đeo cái này lên rồi, chính là người của anh rồi.”
Nghe vậy, Tô Niệm Niệm không chút do dự, cô định cởi nó ra trước mặt anh, cô tự tin nói: "Nó quá quý giá, em không đeo thì tốt hơn."
Thật trùng hợp, phía trước đang bị tắc đường nên Bùi Ngôn Khanh dừng xe, quay đầu lại dán đôi mắt đen láy vào mặt Tô Niệm Niệm, tràn đầy ý "cởi ra thử xem".
Tô Niệm Niệm trở nên kiên quyết hơn, nhanh chóng tháo chiếc vòng tay ra, cẩn thận đặt nó vào trong túi, động tác dứt khoát.
Bùi Ngôn Khanh tức cười, nhìn cô thật lâu, sau đó vào số và lái xe trở lại.
“Anh dẫn em đi đâu?” Tô Niệm Niệm nhìn đường, “Không phải đưa em về trường à?”
“Ngày mai là cuối tuần.” Bùi Ngôn Khanh nhìn phía trước, nhàn nhạt nói.
“Thế đây cũng không phải đường về nhà em mà.”
Bùi Ngôn Khanh: “Về nhà anh.”
Tô Niệm Niệm khựng lại một chút, cô quay đầu, híp mắt: “Có phải anh có suy nghĩ gì không tốt không hả?”
Bàn tay đang cầm vô lăng của Bùi Ngôn Khanh hơi khựng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ, "Lúc đầu không có." Anh quay đầu, cong môi cười: "Sau khi em nhắc nhở, giờ có rồi.”
Tô Niệm Niệm mở mắt ra, lo lắng siết chặt ống tay áo: "Vậy đồ của anh đã chuẩn bị xong chưa?"
“Cái gì?” Bùi Ngôn Khanh hiếm khi sửng sốt.
“Sao anh còn không chuẩn bị trước?” Tô Niệm Niệm trừng mắt nhìn anh đầy trách móc: “Không làm... biện pháp?”
Xe đã lái vào bãi đậu xe, lúc lùi vào ga ra thì đột nhiên tắt máy, toàn thân Bùi Ngôn Khanh cứng đờ, hai tay nắm chặt vô lăng, trên mu bàn tay đã nổi gân xanh.
Anh không gây ra tiếng động nào, chỉ gài số và đỗ xe trong im lặng.
Tô Niệm Niệm lẳng lặng ngồi, nhìn anh cởi dây an toàn, đóng cửa ngay ngắn bước xuống xe.
Cô cầm túi lên mở cửa, vừa xuống xe đã bị một lực mạnh ập đến, cô chưa kịp phản ứng, Tô Niệm Niên đã bị nửa ôm nửa kéo vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Tô Niệm Niệm vừa ngước mắt lên, người đàn ông liền cắn vành tai cô, hôn từ sau tai đến cổ, sau đó dừng lại ở một nơi.
Anh gọi cô bằng họ và tên, giọng nói vô cùng khàn khàn: “Tô Niệm Niệm, anh không phải Liễu Hạ Huệ.” Anh như nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy nên em đừng có nói những lời như vậy, k1ch thích anh.”
Tim cô đập nhanh và não cô ong ong.
Bên tai chỉ còn hơi thở nặng nề của anh, Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm số tầng lầu đang lên, li3m môi, nhỏ giọng nói: "Em cũng không có nói là không được.”
Không khí trong thang máy phút chốc trở nên loãng hơn, sự mơ hồ không rõ tuôn trào, như có thể đốt cháy trái tim.
Sau gáy đột nhiên bị đầu ngón tay lành lạnh siết chặt, Tô Niệm Niệm chậm rãi vươn tay đặt nhẹ lên eo anh, xuyên qua quần áo cô có thể cảm nhận được kết cấu chắc chắn.
Một giây sau, vành tai bị cắn thật mạnh, hơi thở ấm áp phả vào tai, hơi thở của người đàn ông nóng rực, cô nghe thấy anh nói: “Anh mua lâu rồi.”
Tô Niệm Niệm: "?..."
"Đinh" một tiếng, thang máy đến nơi, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Tô Niệm Niệm chưa kịp phản ứng, cô đã bị Bùi Ngôn Khanh ôm lấy, anh sải bước ra khỏi thang máy, mở cửa rất nhanh, ngay sau đó, cô đã bị ép chặt vào tấm ván cửa.
Chiếc túi rơi xuống đất, phát ra một âm thanh nhẹ.
Căn phòng tối đen như mực, Tô Niệm Niệm chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn rực lửa của người đàn ông một lúc, mắt cô không kịp thích ứng với bóng tối.
Khóa kéo của áo khoác được mở ra, lông mi của Tô Niệm Niệm run lên.
Đầu ngón tay mát lạnh dọc theo vòng eo thon thả, vuốt v e tấm lưng thanh tú, tay anh đi qua nơi nào đều có cảm giác tê dại dày đặc.
Lông mi Tô Niệm Niệm run lên, cô vô thức lẩm bẩm: "Đừng."
Bùi Ngôn Khanh dừng động tác lại, hôn lên lông mi của cô, cười khẽ: "Vậy đã chịu không nỗi rồi sao?”
"Ai nói như vậy!" Tô Niệm Niệm đỏ mặt phản bác, cứng ngắc nói: "Là anh sợ rồi phải không?”
Bùi Ngôn Khanh nhìn cô một cách sâu xa, đôi môi mỏng của anh ánh lên màu đỏ quyến rũ trong màn đêm, đôi mắt anh tự phụ, sự lạnh lùng giữa lông mày và đôi mắt của anh đã biến mất, "Em muốn ở đâu?"
"Phòng tắm, phòng, hay là..." Anh đổi giọng, "Sofa?"
Da đầu Tô Niệm Niệm như muốn nổ tung, cô quay đầu đi như muốn trốn tránh, nhưng người đàn ông lại nhéo cằm cô, khiến cô không thể động đậy.
Đây là cái câu hỏi chó má gì vậy? Làm sao anh có thể mặt không đổi sắc hỏi một câu như vậy?
Cô mím môi không trả lời.
Nhưng Bùi Ngôn Khanh dường như cực kỳ kiên nhẫn, anh đặt tay lên eo cô nhẹ nhàng vuốt v e, như thể anh phải đợi câu trả lời.
Tô Niệm Niệm đỏ mặt đến hộc máu, thanh âm như muỗi kêu: "Sao cũng được."
Ngay lập tức, cô cảm thấy ánh mắt cực kỳ hung hãn của người đàn ông dán vào mặt mình.
“Vậy thì, ghế sô pha?” Giọng nam trầm khàn, chậm rãi nói: “Không được, quá tùy tiện.”
Giọng điệu trêu chọc này khiến Tô Niệm Niệm muốn đánh anh một trận, cô ngước ánh mắt khó chịu nhìn anh, còn chưa kịp nhìn rõ, thân thể cô đã trống rỗng, hai chân vô thức quấn lấy eo người đàn ông.
Tô Niệm Niệm vòng tay qua cổ anh, thỉnh thoảng nhìn trộm anh và phát hiện ra rằng đó là hướng phòng tắm.
Tim đập như trống trận, cô không tự chủ được nhón chân lên, cuối cùng vùi đầu vào cổ người đàn ông không nói lời nào.
Tô Niệm Niệm được đặt trên bồn rửa mặt, đèn phòng tắm được bật, cô khó chịu nheo mắt lại và nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Ngôn Khanh dần dần trở nên rõ ràng.
Khóe mắt anh đỏ hoe, đôi mắt đen láy như chứa nam châm, chất chứa cực kh0ái dày đặc, như có thể hút người ta vào.
Không khí trở nên loãng hơn, Tô Niệm Niệm bất giác cụp mi xuống, giây tiếp theo, người đàn ông đi tới, đan xen ngón tay với cô, môi di chuyển xuống cổ.
Ngay khi Tô Niệm Niên nhắm mắt lại, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động.
Bùi Ngôn Khanh không để tâm, động tác cũng không ngừng lại, tay giữ chặt ót cô.
Chuông điện thoại dừng lại, nhưng chưa tới mấy giây lại vang lên một lần nữa.
“Có điện thoại.” Tô Niệm Niệm đẩy anh.
Hơi thở của người đàn ông không ổn định, một chút thù địch dâng lên trong mắt anh ta, "Mặc kệ đi.”
“Lỡ như bệnh viện có chuyện gì sao?” Tô Niệm Niệm cắn môi.
Bùi Ngôn Khanh dừng lại, vài giây sau, anh hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, kìm nén cảm xúc trả lời cuộc gọi: "Bà Tống."
Nghe được hai chữ bà Tống, ánh mắt Tô Niệm Niệm dừng lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt của Bùi Ngôn Khanh, chỉ thấy lông mày cùng ánh mắt của anh đều dần dần đông cứng lại.
Không biết đầu bên kia nói cái gì, đầu ngón tay cầm điện thoại hơi dùng sức của Bùi Ngôn Khanh trở nên trắng bệch, một lúc sau mới trả lời: "Đã hiểu rồi, con lập tức đến."
Trong lòng Tô Niệm Niệm nảy sinh một dự cảm xấu, cô quan sát vẻ mặt của anh, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Bùi Ngôn Khanh yên lặng bế cô ra khỏi bồn rửa mặt, hai tay nhẹ nhàng ôm sau đầu cô, áy náy nói: "Thật xin lỗi, đêm nay em ở đây nghỉ ngơi thật tốt nhé, được không?"
"A?" Tô Niệm Niệm nhướng mắt, "Còn anh? Anh phải đi sao?"
“Ừ.” Bùi Ngôn Khanh mím chặt môi, thanh âm khàn khàn: “Ông nội té ngã rồi.”
Updated 102 Episodes