Chương 3: Lắc lư què

“Các ngươi thì biết cái gì, Lâm Vũ gia gia sau khi rời đi gia tộc không lâu, đạt được kỳ ngộ trở thành Tiên Thiên cường giả, tuổi thọ hơn 300, ở những năm cuối đời mới sinh ra cha ta, cha ta cũng là Linh Nguyên cảnh 150 tuổi thọ, những năm cuối đời mới sinh ra ta. Ta nhỏ tuổi thì có gì lạ.”

“Tiên Thiên, Huyết Kiếm Lâm Vũ đột phá tới Tiên Thiên cảnh.” Hai lão đầu Lâm gia kinh hãi. Đối với trấn nhỏ của họ, một cái Linh Nguyên đã mạnh phá trần, còn Tiên Thiên không khác gì thần linh, cho nên nghe nói bối cảnh ‘thâm hậu’ của Lâm Thiên điều giật nảy mình.

Mà lúc này họ cũng phát hiện được, Lâm Thiên rõ ràng là Tôi Thể Cửu Trọng, tu vi ngang với họ.

Hai lão đầu hít một hơi lạnh, nếu chỉ nói miệng có thể bọn họ còn không tinh, nhưng nhìn Lâm Thiên tuổi trẻ mà đã đạt đến cảnh giới Tôi Thể Cửu Trọng, liền đã tin phần nào. Phải biết thiên tài như hắn, không phải một tiểu gia tộc có thể bồi dưỡng ra, thậm chí một chút tông môn cũng khó làm được. Xem ra hắn nói tất cả điều là thật.

“Lâm Tiếu / Lâm Côn bái kiến ông chú.”

Hai lão đầu nhìn nhau, hơi xấu hổ chào hỏi một tiếng. Dựa theo vai vế, bọn họ còn thua Lâm Thiên một đoạn, kiêu một tiếng ông chú là không sai.

“Đậu, như vậy cũng được.” Lâm Thiên lắc lư một hồi, không ngờ đem mấy lão đầu hốt du, trời tây đất bắc chả biết đâu mà lần.

“Không biết vì sao ông chú đến đây.” Hai người dò hỏi, thái độ cung kinh hơn trước quá nhiều.

“Ài, nói ra liền cảm thấy lòng đau nhói. Gia gia ta tháng trước đã qua đời, cha ta vì Linh Nguyên Cửu Trọng cho nên bế quan đột phá Tiên Thiên, ta cũng thuận tiện lịch luyện một lần, chiếu theo lời của gia gia mà đến đây. Vốn ta mang đến đây vài lọ Nhất Phẩm Đan coi như quà gặp mặt, không ngờ bị mắt chó coi thường, khinh ta thiếu niên nghèo.” Lắc lư rồi thành công rồi, hắn quyết làm thêm một vố, vừa trả thù vừa có thể tiếp xúc được vị đệ tử thần bí kia.

“Ai cũng phải già rồi chết, dù nghịch thiên mà đi nhưng cũng không thể nào tránh khỏi.” Cả hai giả vờ đau khổ, Lâm Vũ là cái mẹ gì bọn hắn còn không thấy, nào có chút cảm giác bi thương, điều là cáo già tỏ vẻ thôi.

“Cha của ông chú muốn đột phá Tiên Thiên còn mang đến Nhất Phẩm Đan làm quà.” Cả hai hít một hơi lạnh, nhưng nghe đến câu cuối liền sợ hãi.

“Ngươi cút ra đây.” Lâm Tiếu rống giận tiểu nhân viên, kẻ ngu này dám chọc giận người ta, lỡ người ta báo cha hắn huyết tẩy cả Lâm gia thì sao, dù sao Lâm gia cùng họ chỉ có một chút quan hệ không gần, nếu thực họ nổi điên, ai dám đảm bảo điều gì. Một cái Linh Nguyên Cửu Trọng, diệt Lam gia chục lần còn được.

Tiểu nhân viên run hết cả chân, nhìn thấy hai vị trưởng lão gia tộc cung kính với thiếu niên như vậy, tròng lòng tuyệt vọng muốn chạy.

Nhưng hắn chỉ là người bình thường, Lâm Tiếu là Tôi Thể Cửu Trọng làm sao có thể để hắn thoát được. Tùy tiện một chưởng đập hắn tàn phế, sau đó đi đến trước mặt Lâm Thiên cúi đầu tạ tội.

Lâm Thiên hài lòng, khỏi cần tốn công trả thù, quả nhiên trang bức vẫn là sảng khoái nhất.

“Mà thôi, Nhất Phẩm Đan ở kia, các ngươi tự đi mà lấy.” Lâm Thiên bình thản, chỉ lọ dược nằm lẳng lặng dưới đất.

Lâm Côn nghe đến Nhất Phẩm Đan linh kinh hỉ, dược liệu quán cũng chỉ bắn dược phẩm trị thương bình thường, Nhất Phẩm Đan một viên điều xem là trấn bảo, rất ít khi xuất hiện chứ đừng nói cả lọ.

Lão nhặt lọ đan lên, khẽ mở nắp ra thì hương thơm lan ra cả tiệm, hít thở một hơi điều cảm giác sảng khoái tinh thần.

“Nhất Phẩm hơn nữa là Nhất Phẩm Cao Cấp, Tôi Thể Lục Trọng trở xuống ăn một viên tăng một trọng, dù cao hơn Lục Trọng cũng có hiệu quả rất lớn.” Lâm Tiếu ngửi được mùi thuốc, chụp lấy lọ thuốc trong tay Lâm Côn, kinh ngạc nói.

Đan dược loại này, bọn hắn chưa từng nghe qua nhưng nhìn lượng linh khí kinh người mà nó chưa đựng cũng có thể nhận ra một hai, đan này đúng là cao cấp nhất trong các loại Nhất Phẩm.

“Lâm Thiên này quả nhiên là giàu nứt vách, không hổ là quan nhị đại.” Cả hai người trong lòng suy nghĩ.

Trong lòng bọn họ, Lâm Thiên bây giờ chả khác gì đại thần, chỉ mong hắn lại thuận tiện ném vài lọ đan như thế này nữa. Suy nghĩ một chút, cả hai nhìn nhau mà cười.

“Ông chú, Lam gia sắp mở tỷ võ hàng năm của giới trẻ, cháu mạo muội mời ông đến tham gia, thuận tiện cho bọn tiểu bối vấn an ngài.”

“Đâu móe, muốn móc túi ta.” Lâm Thiên trong lòng thầm mắng. Vấn an xong mà không có quà thì mất mặt chỉ là hắn, đúng là lũ cáo già.

Đáng tiếc, Nhất Phẩm Đan hắn có cả rỗ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Chỉ cần trả trộn tìm tên đệ tử nhiệm vụ ghi là được, tất cả điều đáng giá.

Sau đó Lâm Thiên đi theo hai người họ vào Lâm Gia, an bài một tòa viện độc lập, linh khí nồng đậm coi như cũng tạm được.

....................

(Tu sĩ hiện tại có tu vi bao gồm: Tôi Thể, Linh Nguyên, Tiên Thiên, Nguyên Đan, Thần Thông, Hồn Anh... Trong đó chia Cửu Trọng cùng Đỉnh Phong. Còn Đan Dược, Trang Bị, Công Pháp... Cửu Phẩm, Thiên, Thánh, Thần, Đế cùng chỉ có hệ thống mới xuất hiện là Vô Cực)

(Yêu thú thì chia bằng cảnh giới giống tu sĩ, khác là chiến lực ngang cấp tu sĩ nhưng gắp hai, ba lần. Nguyên Đan có thể hóa hình trừ một số trạng thái cùng loài đặc biệt.)

(Thế giới này từng trãi qua môt thời kỳ thượng cổ hủy diệt nên 95% các tư liệu luyện đan, luyện khí... các loại điều bị thất lạc. Mà Lâm Thiên nhân được là tất cả đan phương từng tồn tại ở thế giới này, cho nên phụ trợ nghề nghiệp của hắn mạnh hơn thế giới hiện tại rất nhiều.)

(Tác sẽ tùy thời bổ sung thêm, các ngươi tự hiểu đê:))

footer(); ?>