Chương 28: 28: Ngươi Đã Lên Bờ Hay Chưa

Sớm hôm sau, trời thu trong xanh thoáng đãng.Viên Quảng và đoàn người tối qua dò hỏi được một chút tin tức, biết được Phủ thành chủ sắp có yến tiệc nên quyết định không bán lẻ rượu nữa, ở lại thêm vài ngày tìm mối nhập rượu vào yến tiệc, kiếm chút tiền lời.Dù sao trước kia cha Thanh Minh cũng từng là tu sĩ, tuy đã bị phế nhưng kiến thức vẫn có một chút, kỹ thuật ủ rượu nhưỡng linh cũng được coi là có tay nghề.

Rượu của Viên Quảng ở một đẳng cấp rất cao so với chung chung nơi đây nên không lo về chất lượng.

Nếu lo về cạnh tranh thì cũng chỉ để ý mấy người buôn xa lạ, mong rằng họ không có rượu ở đẳng cấp cao hơn.Gần đây, không chỉ các thôn xóm lẻ có người bên ngoài tới giao thương khác thường, ngay cả Đoạn Sơn Thành cũng có, nhưng mà ở trong thành ít có gây gổ đụng chạm xảy ra.

Lý do rất đơn giản, Phủ thành chủ thực lực rất mạnh, có người còn đổi thổi rằng họ còn không sợ những Tiên môn, có thể đọ sức một hai.

Vậy nên dưới sự quản lý của Phủ thành chủ, phép tắc nơi đây vẫn luôn được duy trì.Duy trì suốt bấy lâu, nhưng e rằng một vài ngày nữa chưa chắc sẽ giữ được, một thiếu niên muốn dứt khoát lần cuối.

Hắn tên Yên Hưu Lộc.Hôm nay, khắp Đoạn Sơn Thành ai ai cũng biết đến một tin tức, ngũ tiểu thư Ngự Hoa Nhi ở Phủ thành chủ đã có hôn phối, mấy hôm trước lại còn có người tới cầm theo hôn thư tới cửa.

Điều đặc biết là hắn không muốn rước dâu, hắn muốn ở rể.Cả thành vì đoạn tin tức này mà không ngừng bàn tán, Phủ thành chủ muốn đính chính hay dẹp tan một cách nhất thời cũng không được.Đúng là miệng lưỡi thiên hạ mà!Số tiền Thanh Minh đưa cho Yên Hưu Lộc không nhiều, nhưng đủ để hắn làm một số chuyện.

Yên Hưu Lộc lấy quá nửa phân phát cho đám trẻ nhỏ, ăn xin,… lan truyền một đoạn tin tức, số còn lại hắn chỉ đủ mua một con dao mẻ phòng thân.

Vậy là hết sạch.Tiền tài đã dùng hết suốt trạng đường tới đây, vừa được bố thí cho mấy đồng cũng tiêu không còn, hắn lại phải ôm bụng rỗng.

Chẳng lẽ phải đi ăn trộm?Yên Hưu Lộc trong lòng lăn tăn một hồi, lại nhớ đến vị bánh bao tối qua được Thanh Minh đưa tới.Lại qua một ngày, thời tiết hôm nay vẫn ủng hộ nhiệt tình.Thanh Minh thích thú nào nhiệt, hắn đang đi dạo xem người ta trang trí, xem người ta đôn thúc nhau, xem mấy đứa nhóc chạy nhảy.

Viên Quảng đã nhận được mối trong lần tiệc hội của thành chủ, vậy nên hắn cũng phải ở lại phụ giúp trong mấy ngày tới.Đang thong dong bước đi, tới một hẻm tường ngoặt, một bóng đen rẽ nhanh đụng phải Thanh Minh khiến hắn loạng choạng lùi vài bước về sau, còn bóng đen kia bổ nhào ngã ra đất.Bất ngờ thật, quẹo cua mà không quan sát trước sau hay sao?Gặp lần này, Thanh Minh cũng nhận thức được một điều: hắn dạo này quá buông lỏng rồi.

Nếu có kẻ muốn ra tay với hắn, trường hợp ban nãy quả thật khó có thể ứng biến kịp.Cũng may mắn, bóng đen vừa rồi cũng không có ý gì, nhưng Thanh Minh nhìn rất quen.Là Yên Hưu Lộc!Bốn mắt nhìn nhau được mấy giây, phía sau Yên Hưu Lộc đã có ba bốn người rối réo chạy tới, nhìn có vẻ đang truy đuổi hắn.Yên Hưu Lộc nhặt vội mấy cái bánh bao trên đất cho vào ngực, đứng dậy vội vã tới trước mặt Thanh Minh, hò lên.“Huynh đệ, ta đã trộm bánh bao cho ngươi rồi đó, cản họ chút rồi về sẽ có một nửa của ngươi.”Gì vậy? Thanh Minh cũng không ngờ hắn sẽ hét to như vậy.Đây là muốn chụp mũ cho hắn, còn muốn hắn câu chút thời gian à!Mấy người phía sau cảm thấy Yên Hưu Lộc khó bắt hơn, trực tiếp vây lấy Thanh Minh trong khi Yên Hưu Lộc loạng choạng bước.“Ngươi là đồng bọn của hắn? Các huynh đệ bắt lấy hắn, tên còn lại tính sau.”“Được.”“Mấy vị này chậm đã, ta kỳ thực không phải đồng bọn của hắn hay gì.

Nói về quen biết thì cũng là đêm qua trò chuyện vài câu thôi.” Thanh Minh cố giải thích.“Không nói nhiều, cứ bắt lại rồi tính sau.” Vị đại thúc cầm đầu quả quyết nói.Yên Hưu Lộc bước được mấy bước, bỗng hắn dừng lại cúi mặt xuống.

Thở dài một hơi, hai vai hắn buông lỏng rồi quay người lại.“Các vị, hắn thật không liên quan, đánh ta được rồi.”Mấy người kia nghe vậy ngạc nhiên, xong cũng buông Thanh Minh ra.

Họ không phải kẻ ngu, thừa biết điều này.Chẳng qua lúc nãy dượt đuổi bất ngờ, cùng với chưa suy xét hoàn toàn mới làm ra quyết định vậy, cộng thêm lỡ thực sự có xác suất liên quan thì làm sao, vậy nên họ cũng chỉ muốn giữ Thanh Minh hỏi cho ra lẽ thôi, không thực sự hành hung gì.Yên Hưu Lộc bẻ lái như vậy cũng khiến Thanh Minh lau mắt nhìn.

“Lau mắt nhìn” xong, giờ Thanh Minh lại đứng nhìn hắn bị bốn người túm tụm đánh đập túi bụi trước mắt.“Hự…đau! Mấy vị đại thúc có thể đừng đánh mặt không? Khuôn mặt này mấy hôm nữa ta cần dùng để đi kiếm cơm.

Ai… da, đã bảo đừng đánh mặt mà.”Suốt trận ẩu đả, Thanh Minh chỉ lặng im đứng nhìn, không nói một lời.

Đánh nhiều cũng tự đau tay, khi mấy người kia bỏ đi, Thanh Minh cười, điệu cười vui vẻ thưởng thức.Nhưng không phải cười Yên Hưu Lộc bị đánh, mà là cười Yên Hưu Lộc không đánh lại.Xong xuôi, hai người một trước một sau đi ra khỏi hẻm, kẻ ngân nga giai điệu không lời, kẻ tập tễnh bước đi.Hai thiếu niên tìm một đoạn của Ngự Khê vắng bóng người qua lại, ngồi sóng vai nhau, hồi lâu không nói gì.Thanh Minh thì vẫn chưa nghĩ ra gì để nói, còn Yên Hưu Lộc vì xấu hổ không dám mở miệng.Im lặng là không tốt, tóm lại vẫn phải cần có người lên tiếng.“Ừm, thật xin lỗi, ta...”Thanh Minh nghe vậy quay sang nhìn hắn, cười cho qua.

Hắn cũng không tính toán gì.“Hôm trước rất đa tạ ngươi, nếu được ta muốn ngươi có thể chứng kiến nốt câu chuyện của ta vào vài ngày tới.”“Nghe ý vị, phải chăng là câu chuyện cuối cùng?” Thanh Minh nghi hoặc hỏi hắn.Yên Hưu Đạo nghe vậy một bộ bất ngờ, không ngờ có người có thể nhìn thoáng được ý hắn.

Hắn gật đầu nhìn xa xăm, ánh mắt rơi vào bên kia bờ Ngự Khê.Hắn muốn vượt trường giang, nhưng sợ một dòng tiểu khê này đã là một thử thách lớn.“Ta nghe nửa mờ nửa hiểu câu chuyện của ngươi, nhưng không dám bình luận.

Nói thế nào nhỉ, mỗi người có một lẽ sống và một lý niệm, ta tôn trọng tất cả, tôn trọng những người dám tự chịu kết quả cho lựa chọn của mình.

Không thể phán xét cái nào đúng, cái nào sai bởi bản chất đúng sai chỉ là hai cực, mà lý niệm là chuỗi điểm giá trị đa cực tại mỗi điểm quan sát, nó nhiều hơn đúng và sai, bởi nó đã bao gồm đúng sai trong đó.”Thanh Minh dừng lại một nhịp, hắn nhặt hòn sỏi mảnh dưới đất lên, nghiêng người ném mạnh vào mặt nước.Hòn sỏi lướt đi trên mặt nước, lúc là điểm chìm, lúc là điểm nảy lên, mãi cho đến khi chạm bờ bên kia.Hòn sỏi lên bờ.Yên Hưu Lộc quan sát điều này đến thất thần, mãi đến khi hòn sỏi nảy sang bờ bên kia, hắn mới sực tỉnh lại.Thanh Minh quay sang nhìn hắn, cười hỏi:“Ngươi đã lên được bờ hay chưa?”“Ta…” Yên Hưu Lộc nhất thời không trả lời được.Thanh Minh tùy ý cầm một viên sỏi dẹt tương tự vừa rồi, đưa cho hắn.“Nhìn ngươi vừa rồi bị đánh đập nhưng không phản kháng, ta thấy rất kỳ lạ cùng tán thưởng.

Nếu ta đoán không lầm, ngươi đang là võ giả bước vào Luyện Tạng rồi, hoàn toàn có thể lấy mạng bọn họ.

Giờ nhìn ngươi xem, khuôn mặt bầm tím, khắp người ê ẩm, nào có phong phạm cường giả?”“Cường giả? Huynh đệ đừng đùa ta.” Hắn xua tay một cái, lại nói tiếp:“Lý lẽ đứng về phía họ, ta sai họ đúng.

Ta có thể tự nhận mình là lưu manh cặn bã, nhưng không tự nhận mình là kẻ máu lạnh mất hết nhân tính.”“Ồ, vậy nói xem, ngươi thích hợp với chính đạo hay ma đạo?”“Chính ma sao? Ta không nghĩ nhiều như vậy, như ngươi nói, ngươi tôn trọng lý niệm của mọi người.

Ta cảm thấy ta cũng vậy.

Nhưng mà đó chỉ là tôn trọng, chứ không phải ủng hộ hoặc tôn sùng, đúng chứ?”“Đúng vậy, tôn trọng chỉ là tôn trọng thôi.

Mọi ý quyết định đều phải có tinh thần chịu trách nhiệm cho nó, nếu lý niệm xung đột với ta, ta cũng không ngại diệt trừ nó.

Một cấp cao hơn khi ngươi là tu sĩ, khi ấy gọi là Đạo tranh.”Hai tay Thanh Minh cùng nhặt hai hòn sỏi, cùng ném sang phía bên kia.

Hắn nói tiếp.“Đạo, nếu đi song song hoặc phân kì nhau, kì thực có thể bổ túc cho nhau.

Nhưng mà khi lý niệm từ bất đồng biến thành xung khắc, hoặc Đạo từ song song mà cắt chéo nhau, không bổ túc nhau nữa, khi ấy Đạo xung đột.

Không phải huyết hải thâm thù, cũng không phải mâu thuẫn xích mích, Đạo xung đột, người tự xung đột.”“Vậy ta với Phủ thành chủ là loại nào?”“Đạo tranh rất tàn khốc, các ngươi chỉ là lý niệm phàm tục bất đồng thôi.

Nói rõ hơn, các ngươi chưa tìm được điểm chung của lợi ích.

Khi hai bên các ngươi đạt được một lợi ích nào đó, hôn sự này tất thành.

Hoặc một cách khác, ý niệm tương hỗ, các ngươi là yêu nhau thật lòng, tự nhiên hôn sự này cũng có thể có chuyển biến.”“Đa tạ!”“Không có gì, cũng chỉ tản mạn mấy thứ vẩn vơ trong lòng thôi.

Ta ngươi vô tình gặp nhau hai lần, có thể nói có duyên.

Ta nhìn ngươi cũng rất hợp, nếu lần này ngươi không chết, đi về trăm dặm phía tây tìm ta, ta ở Cẩm thôn.”“Được, đã nhớ kỹ.

Ta tên Yên Hưu Lộc.”“Viên Thanh Minh.”Thanh Minh đã đứng dậy, quay bước về phía sau, bỏ lại Yên Hưu Lộc ngồi đó.

Được vài bước, hắn ngoảnh đầu lại nói.“Trước khi đi, ta hỏi ngươi một điều được không?”Yên Hưu Lộc lúc này thư thái vô cùng, hắn nở nụ cười hiền hòa gật đầu.

Hắn cảm thấy rất hợp với Thanh Minh, cũng rất không nỡ vội tan như vậy.

Hai người vừa gặp như quen, cũng là cuộc nói chuyện lâu nhất từ trước đến nay của hắn, trong cả hai cuộc đời.Đây cũng không đơn giản là đối thoại nữa, hắn như được chỉ đường vậy.Hắn đáp: “Ngươi đã hỏi rồi đó.”“…”“Mời nói.”“Nếu một ngày lý niệm ta và ngươi xung đột, hoặc nếu ta chịu cảnh đánh đập tương tự như vừa nãy nhưng không lựa chọn như ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”“Ta không suy nghĩ nhiều vậy.

Nếu chúng ta đủ đậm sâu, ta sẽ bẻ thẳng đạo của ta không gập vào ngươi.

Nhưng mà nếu chúng ta đủ sâu đậm, tự nhiên lý niệm ắt không xung đột mới giữ được như vậy.

Còn nếu không liên quan gì với nhau, vậy xung đột hay không còn có ý nghĩa gì đâu.”“Vậy thêm câu nữa.”“Mời.”“Ngươi liệu còn có thể sống sót hay không?”“Mấy ngày nữa, ta sẽ cố hết sức.”“Ý ta là, ngươi ăn trộm như vậy, có chết đói không.”“…Ta không va chạm nhiều lắm.”“Hài...!vậy không tan nữa.

Hôm nay ta mời khách.”.

Chapter
1 Chương 1: 1: Thực Sự Ngốc
2 Chương 2: 2: Đan Tổ
3 Chương 3: 3: Uẩn Trí Đan
4 Chương 4: 4: Thật Trùng Hợp!
5 Chương 5: 5: Tính Kế
6 Chương 6: 6: Về Nhà
7 Chương 7: 7: Muốn Thành Thần Công Vung Đao Tự Cung
8 Chương 8: 8: Thu Phí Bảo Kê
9 Chương 9: 9: Cơ Duyên Đi Kèm Nguy Hiểm Nhưng Nguy Hiểm Không Đến Từ Cơ Duyên
10 Chương 10: 10: Kim Thiềm Chung Quy Vẫn Là Cóc
11 Chương 11: 11: Ngũ Chuyển Độc
12 Chương 12: 12: Tam Hồn Hoàn Mỹ
13 Chương 13: 13: Ngạo Kiếm Mai Hoa Thiên Lý
14 Chương 14: 14: Chờ Ngày Mưa Tan
15 Chương 15: 15: Tuyết Liên
16 Chương 16: 16: Ta Là Ai Giữa Cuộc Đời Này
17 Chương 17: 17: Khóc Không Phải Vì Ta Mà Là Vì Người Bên Cạnh
18 Chương 18: 18: Ta Nhặt Được Ngươi Ngoài Bụi Chuối
19 Chương 19: 19: Hải Băng Hư Linh Tám Tuổi
20 Chương 20: Chương 20
21 Chương 21: 21: Lấy Tử Khai Sinh
22 Chương 22: 22: Được Một Nửa
23 Chương 23: 23: Sát Thê Chứng Đạo
24 Chương 24: 24: Thiếu Niên Tỉnh Lại
25 Chương 25: 25: Cẩm Dục Tú Rời Đi
26 Chương 26: 26: Hóa Ra Đây Là Từ Hôn Kinh Điển
27 Chương 27: 27: Thiếu Niên Xuyên
28 Chương 28: 28: Ngươi Đã Lên Bờ Hay Chưa
29 Chương 29: 29: Ta Mời Ngươi Trả
30 Chương 30: 30: Nghệ Thuật Ăn Quỵt
31 Chương 31: 31: Trung Thu
32 Chương 32: 32: Trước Khi Nhập Tiệc
33 Chương 33: 33: Có Ta Phản Đối
34 Chương 34: 34: Vạn Quân Vây Một Tốt
35 Chương 35: 35: Lòng Ta Khó Chịu
36 Chương 36: 36: Hắn Là Đồ Đệ Ta
37 Chương 37: 37: Bái Sư
38 Chương 38: 38: Đào Hôn! Không Trốn Sẽ Chết!
39 Chương 39: 39: Hệ Thống
40 Chương 40: 40: Ở Lại Qua Đông
41 Chương 41: 41: Luyên Cốt
42 Chương 42: 42: Sư Đồ Gặp Lại
43 Chương 43: 43: Nhiệm Vụ Của Hệ Thống
44 Chương 44: 44: Chính - Ma
45 Chương 45: 45: Ngộ
46 Chương 46: 46: Đông Lai Hàn Phong Khải
47 Chương 47: 47: Tương Lai Chính Là Mỹ Nữ Không Nên Xem Lén Coi Trừng Ứa Máu
48 Chương 48: 48: Liệt Hay Không Có Khác Gì Nhau
49 Chương 49: 49: Lão Bà Họa Tam Thanh
50 Chương 50: 50: Kẻ Mộng Mơ
51 Chương 51: 51: Kim Quy
52 Chương 52: 52: Thành Chủ Tới Chơi
53 Chương 53: 53: Tri Thức Là Sức Mạnh
54 Chương 54: 54: Chạy Cũng Đâu Thoát Được Vậy Không Chạy
55 Chương 55: 55: Ngỏ Lời
56 Chương 56: 56: Thân Thế Thái Tử
57 Chương 57: 57: Quân Tử Chỉ Nhìn Chỗ Có Vải
58 Chương 58: 58: Tạo Phản Một Phen
59 Chương 59: 59: Onii-chan
60 Chương 60: 60: Cha Ta Muốn Bắt Ngươi Ta Cản Lão
61 Chương 61: 61: Đưa Mẩu Lương Khô Vào Miệng
62 Chương 62: 62: Ngắm Hoa Ven Đường
63 Chương 63: 63: Giết Người Có Nên Tru Tâm
64 Chương 64: 64: Ta Tu Là Tuyệt Tình Đạo
65 Chương 65: 65: Đàm Phán
66 Chương 66: 66: Vấn Tử Mẫn
67 Chương 67: 67: Mạnh Bà Đòi Đình Công
68 Chương 68: 68: Đánh Tới Mai
69 Chương 69: 69: Thiên Địa Trợ Thân
70 Chương 70: 70: Ván Cờ Đổi Giang Sơn
71 Chương 71: 71: Chơi Nối Từ Không
72 Chương 72: 72: Lại Là Từ Hôn
73 Chương 73: 73: Chân Long Cuộn Hành Lá
74 Chương 74: 74: Bút Sa Gà Chết
75 Chương 75: 75: Bóc Trần
76 Chương 76: 76: Ngươi Chiếu Bí Vậy Ta Không Đi Nước Cuối Cùng
77 Chương 77: 77: Làm Thái Tử Năm Mươi Năm Thật Phế Vật
78 Chương 78: 78: Tiết Khí Kiếm Trình Làng
79 Chương 79: 79: Triệu Hồi Hệ Thống
80 Chương 80: 80: Đế Vương Rất Dễ Bị Thao Túng
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Chương 1: 1: Thực Sự Ngốc
2
Chương 2: 2: Đan Tổ
3
Chương 3: 3: Uẩn Trí Đan
4
Chương 4: 4: Thật Trùng Hợp!
5
Chương 5: 5: Tính Kế
6
Chương 6: 6: Về Nhà
7
Chương 7: 7: Muốn Thành Thần Công Vung Đao Tự Cung
8
Chương 8: 8: Thu Phí Bảo Kê
9
Chương 9: 9: Cơ Duyên Đi Kèm Nguy Hiểm Nhưng Nguy Hiểm Không Đến Từ Cơ Duyên
10
Chương 10: 10: Kim Thiềm Chung Quy Vẫn Là Cóc
11
Chương 11: 11: Ngũ Chuyển Độc
12
Chương 12: 12: Tam Hồn Hoàn Mỹ
13
Chương 13: 13: Ngạo Kiếm Mai Hoa Thiên Lý
14
Chương 14: 14: Chờ Ngày Mưa Tan
15
Chương 15: 15: Tuyết Liên
16
Chương 16: 16: Ta Là Ai Giữa Cuộc Đời Này
17
Chương 17: 17: Khóc Không Phải Vì Ta Mà Là Vì Người Bên Cạnh
18
Chương 18: 18: Ta Nhặt Được Ngươi Ngoài Bụi Chuối
19
Chương 19: 19: Hải Băng Hư Linh Tám Tuổi
20
Chương 20: Chương 20
21
Chương 21: 21: Lấy Tử Khai Sinh
22
Chương 22: 22: Được Một Nửa
23
Chương 23: 23: Sát Thê Chứng Đạo
24
Chương 24: 24: Thiếu Niên Tỉnh Lại
25
Chương 25: 25: Cẩm Dục Tú Rời Đi
26
Chương 26: 26: Hóa Ra Đây Là Từ Hôn Kinh Điển
27
Chương 27: 27: Thiếu Niên Xuyên
28
Chương 28: 28: Ngươi Đã Lên Bờ Hay Chưa
29
Chương 29: 29: Ta Mời Ngươi Trả
30
Chương 30: 30: Nghệ Thuật Ăn Quỵt
31
Chương 31: 31: Trung Thu
32
Chương 32: 32: Trước Khi Nhập Tiệc
33
Chương 33: 33: Có Ta Phản Đối
34
Chương 34: 34: Vạn Quân Vây Một Tốt
35
Chương 35: 35: Lòng Ta Khó Chịu
36
Chương 36: 36: Hắn Là Đồ Đệ Ta
37
Chương 37: 37: Bái Sư
38
Chương 38: 38: Đào Hôn! Không Trốn Sẽ Chết!
39
Chương 39: 39: Hệ Thống
40
Chương 40: 40: Ở Lại Qua Đông
41
Chương 41: 41: Luyên Cốt
42
Chương 42: 42: Sư Đồ Gặp Lại
43
Chương 43: 43: Nhiệm Vụ Của Hệ Thống
44
Chương 44: 44: Chính - Ma
45
Chương 45: 45: Ngộ
46
Chương 46: 46: Đông Lai Hàn Phong Khải
47
Chương 47: 47: Tương Lai Chính Là Mỹ Nữ Không Nên Xem Lén Coi Trừng Ứa Máu
48
Chương 48: 48: Liệt Hay Không Có Khác Gì Nhau
49
Chương 49: 49: Lão Bà Họa Tam Thanh
50
Chương 50: 50: Kẻ Mộng Mơ
51
Chương 51: 51: Kim Quy
52
Chương 52: 52: Thành Chủ Tới Chơi
53
Chương 53: 53: Tri Thức Là Sức Mạnh
54
Chương 54: 54: Chạy Cũng Đâu Thoát Được Vậy Không Chạy
55
Chương 55: 55: Ngỏ Lời
56
Chương 56: 56: Thân Thế Thái Tử
57
Chương 57: 57: Quân Tử Chỉ Nhìn Chỗ Có Vải
58
Chương 58: 58: Tạo Phản Một Phen
59
Chương 59: 59: Onii-chan
60
Chương 60: 60: Cha Ta Muốn Bắt Ngươi Ta Cản Lão
61
Chương 61: 61: Đưa Mẩu Lương Khô Vào Miệng
62
Chương 62: 62: Ngắm Hoa Ven Đường
63
Chương 63: 63: Giết Người Có Nên Tru Tâm
64
Chương 64: 64: Ta Tu Là Tuyệt Tình Đạo
65
Chương 65: 65: Đàm Phán
66
Chương 66: 66: Vấn Tử Mẫn
67
Chương 67: 67: Mạnh Bà Đòi Đình Công
68
Chương 68: 68: Đánh Tới Mai
69
Chương 69: 69: Thiên Địa Trợ Thân
70
Chương 70: 70: Ván Cờ Đổi Giang Sơn
71
Chương 71: 71: Chơi Nối Từ Không
72
Chương 72: 72: Lại Là Từ Hôn
73
Chương 73: 73: Chân Long Cuộn Hành Lá
74
Chương 74: 74: Bút Sa Gà Chết
75
Chương 75: 75: Bóc Trần
76
Chương 76: 76: Ngươi Chiếu Bí Vậy Ta Không Đi Nước Cuối Cùng
77
Chương 77: 77: Làm Thái Tử Năm Mươi Năm Thật Phế Vật
78
Chương 78: 78: Tiết Khí Kiếm Trình Làng
79
Chương 79: 79: Triệu Hồi Hệ Thống
80
Chương 80: 80: Đế Vương Rất Dễ Bị Thao Túng
footer(); ?>