Chương 5: Cưới Con Dâu Vào Nhà Còn Không Thể Đụng Vào

Edit+beta: LQNN203
Hành lý của Thư Minh Yên được cho vào xe, Mộ Tri Diễn lại đưa hoa tới: "Nhìn đi, anh mua cả rồi, hay là giữ lại."
Thư Minh Yên vẫn không muốn nhận.

Cô sẽ đến sân bay chờ một lúc, không muốn cầm một bó hoa lớn bắt mắt như vậy.
Mộ Tri Diễn nhìn bó hoa trong tay: "Thật là một bó hồng đẹp, anh đặc biệt cho người trong tiệm hoa lựa chọn cẩn thận, sao em lại không thích, những cô gái khác rất thích mà."
"Cô gái khác?" Thư Minh Yên nhịn không được muốn trợn mắt, "Là vô số bạn gái cũ và bạn gái hiện tại của anh, họ đều thích đúng không?"
Mộ Tri Diễn nhướng mày, đột nhiên nghiêng người về phía cô: "Ghen à?"
Thư Minh Yên lùi về sau một bước né tránh anh, trên mặt như cười như không: "Mộ Tri Diễn, loại của anh không giống mọi người."
Mộ Tri Diễn nghe không hiểu: "Cái gì?"
Thư Minh Yên: "Người ta thì bàn chân dày, còn anh da mặt dày."
Mộ Tri Diễn: "..."
Thư Minh Yên mở cửa xe trước, ngồi vào.
Xe hướng đến sân bay thành phố Đồng, Thư Minh Yên và Mộ Tri Diễn ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.
"Sao chú nhỏ lại tới đón em?" Mộ Tri Diễn hỏi, cảm thấy khá bất ngờ.
Thư Minh Yên từ nhỏ đã sống trong Mộ gia, từ nhỏ đã có quan hệ tốt với Mộ Du Trầm, nhưng những năm gần đây tương tác ngày càng ít đi, nói nhiều cũng không được.
Ngoài ra Mộ Du Trầm bận công việc ít khi về nhà, thường ngày không quan tâm đến những chuyện vụn vặt của gia đình, nhưng hôm nay lại đón Thư Minh Yên khiến người ta cảm thấy rất lạ.
Thư Minh Yên dựa đầu vào kính cửa sổ, thuận miệng nói: "Hai ngày trước gặp nhau trong một bữa tiệc tối."
"Tiệc tối nào? Em làm gì ở đó?"
"Em đi với một nhà sản xuất, em có một kịch bản muốn cho chị ấy xem."
"Không ai bắt nạt em đấy chứ?" Mộ Tri Diễn nhìn Thư Minh Yên từ trên xuống dưới.
Thư Minh Yên không thích ánh mắt anh dừng trên người mình: "Không phải nói, em đã gặp chú nhỏ."

Lông mày của Mộ Tri Diễn dần dần giãn ra, ngay sau đó anh lại cau mày: "Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, em là con gái, đừng đến những trường hợp như vậy, em xem lời anh nói như gió thoảng bên tai đúng không? Anh hiểu rõ hơn em chuyện gì xảy ra trong phòng rượu, mấy lão đại gia có chút tiền thích dụ dỗ mấy cô gái xinh đẹp uống rượu trên bàn rượu, uống quá chén thì phải làm sao bây giờ? Chuyện lớn như vậy cũng không nói cho anh biết, em còn may mắn gặp được chú nhỏ."
"Xảy ra chuyện lớn gì, có đáng để em nói riêng cho anh không? Hơn nữa không biết chừng anh đang ở bên ngoài oanh oanh yến yến vui sướng rồi." Thư Minh Yên liếc anh một cái, khóe miệng có một tia giễu cợt, "Mộ thiếu gia, anh biết rất rõ chuyện gì xảy ra trong phòng rượu, xem ra đã làm loại việc này rất thường xuyên."
"Vậy em oan uổng cho anh quá." Mộ Tri Diễn cà lơ phất phơ bắt chéo chân, "Anh không vô duyên vô cớ thuyết phục người ta uống rượu, đều là những người phụ nữ đó chạy đến kính rượu anh."
Nghe thấy giọng điệu tự mãn của anh, Thư Minh Yên cười mỉa mai: "Anh vẫn cho rằng mình rất hấp dẫn sao?"
"Cũng tạm." Mộ Tri Diễn sửa kiểu tóc, "Anh lớn lên không tệ, có rất nhiều người thích anh, chỉ có ánh mắt của em là không tốt."
Anh lại đột nhiên chủ động lại gần Thư Minh Yên, đôi mắt trong veo nhìn cô vô tội, "Nhưng đừng lo lắng, anh không thích bất kỳ người nào ở bên ngoài, trong lòng anh chỉ có em."
"Anh nhây thật đó." Thư Minh Yên ghét bỏ lùi lại cửa xe, "Đừng nói chuyện với em theo kiểu dụ dỗ người khác ở bên ngoài."
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để ý đến người bên cạnh.
Điện thoại của Mộ Tri Diễn rung lên trong túi, anh cầm lên, liếc nhìn rồi cắt đứt.
Không lâu sau, sự rung chuyển lại bắt đầu.
Anh trả lời một cách nóng nảy: "Có chuyện gì?"
Giọng người phụ nữ phát ra từ điện thoại, nhưng Mộ Tri Diễn không có tâm trạng: "Tôi đang bận."
Anh cúp máy ngay lập tức, qua dư quang liếc nhìn phản ứng của Thư Minh Yên, vẻ mặt cô bình thường, đối với cuộc điện thoại vừa rồi không quan tâm chút nào.
Lớp kính cản bớt cái nóng như thiêu đốt của mặt trời bên ngoài, chỉ còn lại sự êm dịu và mềm mại.
Ánh sáng làm nổi lên những đường nét trên khuôn mặt thanh tú và tinh xảo của cô, chiếc mũi hếch, lông mày đen và đôi môi đỏ mọng, đôi mi hơi rũ xuống, dài và dày như hai cánh quạt nhỏ.
Cô có một gương mặt đẹp chuẩn mỹ nhân cổ điển, dịu dàng và đoan trang, thanh thoát và quyến rũ, một kiểu đẹp không có tính công kích.
Rất kỳ lạ, hai người cùng nhau lớn lên, khuôn mặt của Thư Minh Yên Mộ Tri Diễn thường nhìn thấy mỗi ngày, biết rằng cô nổi bật, nhưng lại không cảm thấy thế nào, cũng không thú vị bằng những người phụ nữ bên ngoài.
Từ khi cô đi học đại học ở nơi khác, hai người đã lâu mới gặp nhau, mỗi lần gặp nhau, cho dù cô không làm gì, cũng có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ.
Mộ Tri Diễn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Yết hầu anh động đậy, ngập ngừng nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô, giọng nói của anh vô thức nhẹ nhàng: "Sao ở đoàn phim có mấy ngày mà ốm đi vậy? Trở về tẩm bổ cho em."
Thư Minh Yên nhanh chóng rút tay, rụt người lại, trừng mắt nhìn anh: "Sao anh lại động tay động chân?"
Mộ Tri Diễn cứng họng, chưa từng thấy vị hôn thê nào tay cũng không cho chạm vào một chút.
Cũng là do tính khí anh tốt, quen với những tật xấu này của cô.
Điện thoại của Mộ Tri Diễn lại rung lên và đổ chuông, vẫn là cuộc điện thoại vừa rồi.
Giọng điệu của anh còn nóng nảy hơn trước: "Còn có chuyện gì không?"
Thư Minh Yên nghe thấy người phụ nữ bên kia vừa khóc vừa nói, mơ hồ có từ "chia tay".
Mộ Tri Diễn chế nhạo: "Được thôi, tôi đồng ý."
Cuộc gọi lại bị anh cắt đứt, nhân tiện đầu ngón tay gõ vào màn hình xóa hết thông tin liên lạc.
Thư Minh Yên đã nhìn thấy loại hình ảnh này quá nhiều lần, cả người đều chết lặng, một chữ cũng lười bình luận.
Cô tựa đầu vào thành cửa sổ, im lặng.
"Trưa nay em ăn cơm chưa?" Giọng nói dịu dàng của Mộ Tri Diễn vang lên, anh lại tiến đến nắm tay cô.
Thư Minh Yên lại né tránh tay anh, ánh mắt cảnh cáo.
Hai người quen biết nhau nhiều năm như vậy, ngoại trừ thỉnh thoảng miệng lưỡi trơn tru trước mặt cô, Mộ Tri Diễn vẫn rất phong độ, sẽ không đụng chạm người cô.
Không biết lần này xảy ra chuyện gì, luôn muốn chạm vào cô.
"Mộ Tri Diễn, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?" Thư Minh Yên đột nhiên nổi giận, "Trước đây cả hai chúng ta đều đã đồng ý, cho dù sau này kết hôn, chúng ta cũng sẽ thân ai nấy lo, anh tốt nhất không được có suy nghĩ gì với em, em có thói quen sạch sẽ."
Mộ Tri Diễn tuổi trẻ ham chơi, khi trước ông nội nhắc đến cuộc hôn nhân này, anh sợ sau này mình sẽ bị quản vì cưới Thư Minh Yên, liền tỏ vẻ không có suy nghĩ gì với cô, cùng cô đạt được thoả thuận không can thiệp chuyện của nhau sau khi kết hôn.
Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt thanh nhã xuất trần trước mặt, Mộ Tri Diễn đổi ý: "Không được, sau khi kết hôn chúng ta vẫn phải sinh hoạt vợ chồng, hay là em muốn cho anh tuyệt hậu?"
Con ngươi của Thư Minh Yên đột nhiên mở to: "Anh lật lọng!"
Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, ông nội Mộ đã nuôi cô nhiều năm, sắp xếp hôn sự cho cô, lại là cháu ruột của ông nội Mộ, vậy nên Thư Minh Yên không thể từ chối chuyện này.
Lúc đó Mộ Tri Diễn vừa vặn nói rằng không thích cô, sau khi kết hôn tôn trọng nhau, nhưng đó chỉ là cuộc hôn nhân trên danh nghĩa.
Thư Minh Yên nghĩ nếu gả cho ai cũng đều là gả, Mộ Tri Diễn có thể thỏa thuận như vậy với cô, thì cuộc hôn nhân này không phải là không thể chấp nhận được.
Không ngờ thỏa thuận này mới kéo dài ba năm, giờ anh đã trở mặt phủ nhận.
"Mộ Tri Diễn, anh có cần mặt mũi nữa không?"
"Em nói gì cũng được." Mộ Tri Diễn hạ quyết tâm trở thành kẻ bất lương, "Anh cưới con dâu về nhà còn không thể đụng vào? Vậy còn kết hôn cái gì? Hôn ước dứt khoát trở thành phế thải rồi!"
Thư Minh Yên lập tức trả lời: "Anh có suy nghĩ này là tốt nhất, anh đi nói với ông nội chúng ta không có tình cảm với nhau, hủy bỏ hôn ước!"
Mộ Tri Diễn ngơ ngẩn, sau một lúc lâu cười nhẹ ra tiếng: "Tính bẫy anh?"

Anh lười biếng dựa vào tựa lưng, "Như vậy không được, anh vẫn muốn cưới em."
"Tại sao?"
"Anh thích em."
"...!Tình yêu của anh thật rẻ mạt."
"Thư Minh Yên, em không thể trốn thoát cuộc hôn nhân này.

Trước khi ông nội Thư mất, ông nội anh đã hứa hẹn với ông ấy, Mộ gia sẽ bảo vệ em cả đời, em đương nhiên phải gả vào Mộ gia.

Mộ gia chỉ có vài người như vậy, ngoài anh ra thì em còn có thể lấy ai nữa?"
...
Đến sân bay An Cầm, trời đã nhá nhem tối, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.
Sau khi xuống máy bay, chiếc xe thể thao của Mộ Tri Diễn đã đậu gần đó, anh lái xe đưa Thư Minh Yên trở về Mộ gia.
Trên đường đi, Thư Minh Yên nghĩ về những lời trước đó của Mộ Tri Diễn, trong lòng cảm thấy bồn chồn không yên.
Ba năm trước Mộ Tri Diễn đem câu thân ai nấy lo treo bên miệng, nhưng bây giờ anh nói trở mặt liền thực sự trở mặt.
Cô sẵn sàng trở thành một đôi vợ chồng trên danh nghĩa với Mộ Tri Diễn, nhưng cô không thể chấp nhận diễn giả thành thật với anh.
Có một mùi thơm nồng nàn ngọt ngấy trong chiếc xe thể thao, là mùi của một vài loại nước hoa phụ nữ trộn lẫn với nhau, khiến Thư Minh Yên muốn nôn.
Đúng lúc này, Mộ Tri Diễn đột nhiên dừng xe ở bên đường.
Thư Minh Yên quay đầu lại: "Anh làm gì vậy?"
Mộ Tri Diễn tắt xe: "Em về nhà với bộ dáng thế này, ông nội còn tưởng anh làm gì em."
Thư Minh Yên đè nén sự bực dọc của mình: "Sao em lại thế này anh còn không biết?"
Tính tình Mộ Tri Diễn cực kỳ tốt: "Đừng nóng giận như vậy, hạ hỏa."
"Con cái nhà giàu nào không ăn chơi bên ngoài, chú nhỏ của anh suốt ngày bận công việc, không gần nữ sắc là ngoại lệ, anh cũng thắc mắc không biết thân thể chú ấy có vấn đề không.

Lấy ví dụ như đám bạn thân xung quanh anh, một số người kết hôn rồi vẫn ăn vụng ở bên ngoài, vô số ví dụ về những người nổi tiếng lừa dối đấy."
"Anh so với bọn họ còn tốt hơn, hôm nay anh sẵn sàng thổ lộ những suy nghĩ của mình với em, anh chỉ muốn đối tốt với em thôi.

Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ sống một cuộc sống nhỏ bé như một cặp vợ chồng bình thường.

Anh không ham chơi bên ngoài nữa, em cản thấy thế nào?"
Mộ Tri Diễn ngồi thẳng dậy, "Như vậy đi, để bày tỏ lập trường, từ hôm nay trở đi, anh sẽ xóa tất cả thông tin liên lạc của tất cả những người phụ nữ anh đã gặp trước đây, sẽ không bao giờ liên lạc với họ nữa, em hãy sống cùng anh, làm bạn gái anh..."
Mộ Tri Diễn duỗi cánh tay dài của mình ra, muốn ôm eo cô.
Thư Minh Yên cầm túi đánh vào cánh tay anh: "Anh nằm mơ cái gì vậy!"
Cánh tay của Mộ Tri Diễn bị đau, anh nhanh chóng rụt lại: "Sao em lại đánh người? Thư Minh Yên, em đối với người khác dịu dàng ngoan ngoãn, sao lại một hai la lối khóc lóc với anh như vậy? Em hiện tại thể hiện năng lực, sớm muộn gì cũng phải gả cho anh không phải sao? Em không muốn gả thì nói cho ông nội biết đi, anh là cháu trai của ông nội, còn em là người được nhận nuôi từ bên ngoài.

Xem ông hướng về em hay là hướng về anh."
Mộ Tri Diễn cười nhẹ, ngữ khí mang theo trào phúng, "Dù sao chung quy ở Mộ gia em chỉ là người ngoài!"
Thư Minh Yên bị thứ gì đó đâm vào tim, một hơi nện vào lồng ngực của mình, khuôn mặt tái nhợt đi một chút.
Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt phiền phức này nữa, tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, đi về phía trước không ngoảnh lại.
Mộ Tri Diễn tăng tốc một chút để theo kịp, hạ cửa kính xe xuống, hét lên với người bên ngoài: "Em làm gì vậy, có về hay không?"
"Em sẽ tự quay về, không cần anh quản!"
"Anh mà đi thật, nơi này không dễ bắt taxi đâu, lại nói hôm nay trời tối, em đừng làm ra vẻ nữa."
Thư Minh Yên phớt lờ anh.
Mộ Tri Diễn: "Nếu em không đi cùng anh, khi về đến nhà anh sẽ giải thích với ông nội như thế nào?"
Cuối cùng Thư Minh Yên cũng dừng lại, quay đầu: "Anh muốn giải thích thế nào thì giải thích, nếu anh rất chắc chắn sau này em nhất định phải gả cho anh, em đây không tuân, khi về em sẽ nói với ông nội, sau này dù có là trâu là ngựa báo đáp ơn nuôi dưỡng của ông nội Mộ, cũng không bao giờ lấy một tên cặn bã như anh!"
Sắc mặt Mộ Tri Diễn trầm xuống, sự kiên nhẫn của anh đã đến cực hạn: "Thư Minh Yên, anh cho em thêm một cơ hội, em có lên xe không?"

Thư Minh Yên xoay người tiếp tục bước đi.
Ngay khi Mộ Tri Diễn tức giận, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao qua Thư Minh Yên.
Tiếng gầm rất lớn làm rung chuyển màng nhĩ của Thư Minh Yên, khói xe xộc thẳng vào mặt khiến cô ho mấy tiếng.
Thư Minh Yên quay mặt về phía cây xanh bên đường trấn tĩnh lại một hồi, tức giận trừng mắt nhìn về phía Mộ Tri Diễn rời đi, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, nghiến răng phun ra hai chữ: "Cặn bã!"
Dưới ánh đèn đường, con đường rộng thênh thang xe cộ qua lại, đèn đuôi xe màu đỏ nối liền nhau.
Trên con đường từ sân bay vào nội thành, tiếng xe ô tô nối tiếp nhau.
Con đường dài phía trước không nhìn thấy điểm cuối, xe cộ qua lại vội vã, Thư Minh Yên đứng một mình bên vệ đường, cảm xúc cô đơn buồn tẻ trong lòng lại phóng đại vô hạn, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cả người cô.
Thư Minh Yên hít một hơi thật sâu, cố gắng chặn một chiếc taxi, nhưng không thể bắt được một chiếc.
Trên đầu có mây đen chồng chất, xem ra trong giây tiếp theo có thể đè xuống, nhấn chìm người.
Có gió đang thổi.
An Cầm là một thành phố ven biển, thời tiết không tốt như thành phố Đồng, có thể mưa bất cứ lúc nào.
Không đợi được nữa, cô lấy điện thoại di động ra, bấm vào phần mềm đặt xe trực tuyến.
...
Đoạn đường đặc biệt của sân bay An Cầm, một chiếc Maybach với biển số trùng nhau lái ra thuận lợi, hòa vào con đường chính phía trước.
Ở băng ghế sau, Mộ Du Trầm trong bộ vest và giày da, lưng hơi ngả về phía sau, hai chân thon thả tự nhiên bắt chéo, một đôi tay với xương ngón tay rõ ràng đặt trên đầu gối.
Trong xe không bật đèn, ánh đèn đường mờ ảo bên ngoài chiếu vào, làm hằn lên đôi mày thanh tú của anh.
Người đàn ông nhắm mắt, thư ký Khâu ở ghế lái phụ phía trước cầm một máy tính bảng trong tay, đang báo cáo cho anh hành trình mấy ngày tới: "Sáng mai, tập đoàn có một cuộc họp cổ đông liên quan đến việc mua lại xí nghiệp Dụ Phong.

Lúc 9 giờ 58, là lễ cắt băng khai trương trung tâm mua sắm Bát Thương.

Từ 11 giờ 30 đến 12 giờ, có một cuộc phỏng vấn độc quyền với một tờ báo tài chính...!"
Trong khoang xe im lặng, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng và cung kính của thư ký Khâu vang lên xung quanh.
Đột nhiên, người tài xế ngạc nhiên nói: "Ơ, kia không phải cô Minh Yên sao? Cô ấy đã về nhà với thiếu gia Tri Diễn rồi mà, sao giờ cô ấy lại đứng bên lề đường một mình?"
Dưới ánh đèn đường phía trước, một bóng người mảnh mai hiện ra, áo trắng mặc ngoài và váy màu be, mái tóc dài mềm mại buộc đơn giản, thanh tao nhẹ nhàng, khí chất dịu dàng, giống như những gì cô đã mặc ban ngày khi Mộ Du Trầm đến đón cô từ đoàn phim.
Bầu trời u ám, gió vén làn váy cô lên, mái tóc dài trên lưng cũng tung bay.
Xa hơn một chút, cô trông càng ngày càng gầy, cúi đầu nhìn điện thoại, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt.
"Có vẻ như trời sắp mưa." Thư ký Khâu nói, nhìn lại khuôn mặt của ông chủ.
Mộ Du Trầm vẫn đang nhìn về phía trước, trong biểu cảm nghiêm nghị của mình mang theo một chút sắc bén.
Một lúc lâu sau, yết hầu của anh chuyển động, ngay khi anh định nói, một chiếc xe lao qua họ, lái đến chỗ Thư Minh Yên.
Thư Minh Yên xác nhận biển số xe bằng điện thoại di động, chào tài xế, mở cửa ngồi vào.
Nhìn thấy chiếc xe phía trước lái đi, Mộ Du Trầm thu hồi ánh mắt, bình tĩnh không hề lộ cảm xúc: "Về biệt thự Ngự Minh."
Mộ Du Trầm thường không về nhà ở, một mình ở trong biệt thự bên ngoài, tài xế đã quen từ lâu.
Chiếc xe vượt qua cầu vượt, lên cầu cao, đi về hướng biệt thự của Mộ Du Trầm.
Lúc sắp tới nơi, Mộ Du Trầm nhất thời đổi ý, nói với tài xế: "Không về biệt thự, đêm nay về nhà cũ."
Tài xế và thư ký Khâu nhìn nhau: "Vâng, Mộ tổng."
*****
Editor: Mình ko có lịch đăng truyện cố định, rảnh ngày nào mình mới đăng chương ngày ấy được nên mình nói luôn để mọi người đỡ phải hỏi ạ..

Chapter
1 Chương 1: Chủ Động Chọc Chú Ấy
2 Chương 2: Rất Quen Thuộc
3 Chương 3: Túi Nhát Nhỏ
4 Chương 4: Sau Này Tôi Bảo Vệ Em
5 Chương 5: Cưới Con Dâu Vào Nhà Còn Không Thể Đụng Vào
6 Chương 6: Có Biết Ai Gần Ai Xa Không
7 Chương 7: Chú Đồng Ý Lấy Cháu Không Cháu Rất Ngoan
8 Chương 8: Mang Thai Làm Sao Được
9 Chương 9: Chờ Mộ Tri Diễn Gọi Cô Là Thím Nhỏ
10 Chương 10: Cuộc Hôn Nhân Này Chúng Ta Hãy Thử Cố Gắng Quản Lý Tốt
11 Chương 11: Thư Minh Yên Bây Giờ Là Vợ Tôi
12 Chương 12: Xúc Cảm Vẫn Tốt Như Khi Còn Nhỏ
13 Chương 13: Đến Công Ty Đón Tôi
14 Chương 14: Nghĩa Vụ Chung Sống Vợ Chồng
15 Chương 15: Nghĩa Vụ Chung Sống Vợ Chồng
16 Chương 16: Chào Buổi Sáng Bà Mộ Của Tôi!
17 Chương 17: Chồng
18 Chương 18: Cháu Bảo Vệ Chú
19 Chương 19: Hôn Cô
20 Chương 20: Ngồi Lên Đùi Anh
21 Chương 21: Ngồi Lên Đùi Anh
22 Chương 22: Tôi Vội
23 Chương 23: Có Tà Niệm Với Mộ Du Trầm
24 Chương 24: Chương 44
25 Chương 25: Cô Rất Quan Tâm Đến Mộ Du Trầm
26 Chương 26: Thích Minh Yên
27 Chương 27: Thất Tịch Vui Vẻ Bà Mộ Của Tôi!
28 Chương 28: Cô Chủ Động Hôn Anh
29 Chương 29: Kỹ Năng Hôn Quá Tệ Chúng Ta Luyện Tập Lại Nhé
30 Chương 30: Thực Sự Rất Khó Cưỡng Lại
31 Chương 31: Thật Muốn Bắt Nạt
32 Chương 32: Nha Đầu Anh Xin Lỗi
33 Chương 33: Tất Cả Những Gì Anh Muốn Là Cô Thực Sự Thích Anh
34 Chương 34: Mộ Du Trầm Em Sắp Trễ Giờ Rồi
35 Chương 35: Không Tiết Chế Như Vẻ Ngoài
36 Chương 36: Hoá Ra Khi Say Trông Cô Thật Đáng Yêu
37 Chương 37: Mộ Du Trầm Giúp Tẩy Trang
38 Chương 38: Quá Xấu Hổ
39 Chương 39: Như Đang Yêu Nhau
40 Chương 40: Tôi Đã Nói Rồi Ngàn Vạn Không Được Phản Bội Tôi
41 Chương 41: Lần Đầu Tiên Thích Một Người
42 Chương 42: Cố Tình Trêu Chọc Cô
43 Chương 43: Lại Mặc Áo Của Anh
44 Chương 44: Túi Giấm Lớn
45 Chương 45: Đây Là Nơi Em Cầu Hôn Anh
46 Chương 46: Một Hộp Không Đủ
47 Chương 47: Còn Biết Đỏ Mặt
48 Chương 48: Chúng Ta Sẽ Không Xa Nhau Nữa
49 Chương 49: Anh Đang Ở Dưới Lầu Ký Túc Xá Của Em
50 Chương 50: Đừng Vội Ngủ
51 Chương 51: Túi Giấm Lớn Đang Gọi
52 Chương 52: Túi Giấm Lớn Đang Gọi
53 Chương 53: Gọi Chồng
54 Chương 54: Chú Nhỏ Cá Chạy Mất Rồi
55 Chương 55: Bệnh Cũng Không Nhẹ
56 Chương 56: Bảo Cô Ấy Đến Cầu Xin Em!
57 Chương 57: Em Từng Nói Sẽ Bảo Vệ Anh
58 Chương 58: Kê Giường Lớn Hơn
59 Chương 59: Người Đàn Ông Này Từ Khi Nào Đã Học Được Tự Luyến
60 Chương 60: 60: Để Mọi Người Biết Em Không Dễ Bắt Nạt
61 Chương 61: 61: Anh Chỉ Cắn Câu Của Em Thôi
62 Chương 62: 62: Bà Mộ Em Có Ăn Cá Không
63 Chương 63: 63: Anh Cũng Đã Từng Là Một Thiếu Niên Nhiệt Huyết
64 Chương 64: 64: Anh Đến Đón Chị Dâu Tan Làm À
65 Chương 65: 65: Em Sai Rồi Còn Không Được Sao
66 Chương 66: 66: Thích Từ Khi Nào
67 Chương 67: 67: Đã Tìm Được Màu Sắc Tươi Sáng Duy Nhất
68 Chương 68: 68: Ngoại Truyện O1 Lần Đầu Đến Nhà Họ Mộ O1
69 Chương 69: 69: Ngoại Truyện O2 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O2
70 Chương 70: 70: Ngoại Truyện O3 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O3
71 Chương 71: 71: Ngoại Truyện O4 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O4
72 Chương 72: 72: Ngoại Truyện O5 Thư Tình O1
73 Chương 73: 73: Ngoại Truyện O6 Thư Tình O2
74 Chương 74: 74: Ngọt Ngào Hàng Ngày
75 Chương 75: 75: Ngọt Ngào Hàng Ngày
76 Chương 76: 76: Ngọt Ngào Hàng Ngày
77 Chương 77: 77: Ngọt Ngào Hàng Ngày
78 Chương 78: 78: Ngọt Ngào Hàng Ngày
79 Chương 79: 79: Ngọt Ngào Hàng Ngày
80 Chương 80: 80: Ngọt Ngào Hàng Ngày 7
81 Chương 81: 81: Ngọt Ngào Hàng Ngày 8
82 Chương 82: 82: Ngọt Ngào Hàng Ngày 9
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Chủ Động Chọc Chú Ấy
2
Chương 2: Rất Quen Thuộc
3
Chương 3: Túi Nhát Nhỏ
4
Chương 4: Sau Này Tôi Bảo Vệ Em
5
Chương 5: Cưới Con Dâu Vào Nhà Còn Không Thể Đụng Vào
6
Chương 6: Có Biết Ai Gần Ai Xa Không
7
Chương 7: Chú Đồng Ý Lấy Cháu Không Cháu Rất Ngoan
8
Chương 8: Mang Thai Làm Sao Được
9
Chương 9: Chờ Mộ Tri Diễn Gọi Cô Là Thím Nhỏ
10
Chương 10: Cuộc Hôn Nhân Này Chúng Ta Hãy Thử Cố Gắng Quản Lý Tốt
11
Chương 11: Thư Minh Yên Bây Giờ Là Vợ Tôi
12
Chương 12: Xúc Cảm Vẫn Tốt Như Khi Còn Nhỏ
13
Chương 13: Đến Công Ty Đón Tôi
14
Chương 14: Nghĩa Vụ Chung Sống Vợ Chồng
15
Chương 15: Nghĩa Vụ Chung Sống Vợ Chồng
16
Chương 16: Chào Buổi Sáng Bà Mộ Của Tôi!
17
Chương 17: Chồng
18
Chương 18: Cháu Bảo Vệ Chú
19
Chương 19: Hôn Cô
20
Chương 20: Ngồi Lên Đùi Anh
21
Chương 21: Ngồi Lên Đùi Anh
22
Chương 22: Tôi Vội
23
Chương 23: Có Tà Niệm Với Mộ Du Trầm
24
Chương 24: Chương 44
25
Chương 25: Cô Rất Quan Tâm Đến Mộ Du Trầm
26
Chương 26: Thích Minh Yên
27
Chương 27: Thất Tịch Vui Vẻ Bà Mộ Của Tôi!
28
Chương 28: Cô Chủ Động Hôn Anh
29
Chương 29: Kỹ Năng Hôn Quá Tệ Chúng Ta Luyện Tập Lại Nhé
30
Chương 30: Thực Sự Rất Khó Cưỡng Lại
31
Chương 31: Thật Muốn Bắt Nạt
32
Chương 32: Nha Đầu Anh Xin Lỗi
33
Chương 33: Tất Cả Những Gì Anh Muốn Là Cô Thực Sự Thích Anh
34
Chương 34: Mộ Du Trầm Em Sắp Trễ Giờ Rồi
35
Chương 35: Không Tiết Chế Như Vẻ Ngoài
36
Chương 36: Hoá Ra Khi Say Trông Cô Thật Đáng Yêu
37
Chương 37: Mộ Du Trầm Giúp Tẩy Trang
38
Chương 38: Quá Xấu Hổ
39
Chương 39: Như Đang Yêu Nhau
40
Chương 40: Tôi Đã Nói Rồi Ngàn Vạn Không Được Phản Bội Tôi
41
Chương 41: Lần Đầu Tiên Thích Một Người
42
Chương 42: Cố Tình Trêu Chọc Cô
43
Chương 43: Lại Mặc Áo Của Anh
44
Chương 44: Túi Giấm Lớn
45
Chương 45: Đây Là Nơi Em Cầu Hôn Anh
46
Chương 46: Một Hộp Không Đủ
47
Chương 47: Còn Biết Đỏ Mặt
48
Chương 48: Chúng Ta Sẽ Không Xa Nhau Nữa
49
Chương 49: Anh Đang Ở Dưới Lầu Ký Túc Xá Của Em
50
Chương 50: Đừng Vội Ngủ
51
Chương 51: Túi Giấm Lớn Đang Gọi
52
Chương 52: Túi Giấm Lớn Đang Gọi
53
Chương 53: Gọi Chồng
54
Chương 54: Chú Nhỏ Cá Chạy Mất Rồi
55
Chương 55: Bệnh Cũng Không Nhẹ
56
Chương 56: Bảo Cô Ấy Đến Cầu Xin Em!
57
Chương 57: Em Từng Nói Sẽ Bảo Vệ Anh
58
Chương 58: Kê Giường Lớn Hơn
59
Chương 59: Người Đàn Ông Này Từ Khi Nào Đã Học Được Tự Luyến
60
Chương 60: 60: Để Mọi Người Biết Em Không Dễ Bắt Nạt
61
Chương 61: 61: Anh Chỉ Cắn Câu Của Em Thôi
62
Chương 62: 62: Bà Mộ Em Có Ăn Cá Không
63
Chương 63: 63: Anh Cũng Đã Từng Là Một Thiếu Niên Nhiệt Huyết
64
Chương 64: 64: Anh Đến Đón Chị Dâu Tan Làm À
65
Chương 65: 65: Em Sai Rồi Còn Không Được Sao
66
Chương 66: 66: Thích Từ Khi Nào
67
Chương 67: 67: Đã Tìm Được Màu Sắc Tươi Sáng Duy Nhất
68
Chương 68: 68: Ngoại Truyện O1 Lần Đầu Đến Nhà Họ Mộ O1
69
Chương 69: 69: Ngoại Truyện O2 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O2
70
Chương 70: 70: Ngoại Truyện O3 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O3
71
Chương 71: 71: Ngoại Truyện O4 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O4
72
Chương 72: 72: Ngoại Truyện O5 Thư Tình O1
73
Chương 73: 73: Ngoại Truyện O6 Thư Tình O2
74
Chương 74: 74: Ngọt Ngào Hàng Ngày
75
Chương 75: 75: Ngọt Ngào Hàng Ngày
76
Chương 76: 76: Ngọt Ngào Hàng Ngày
77
Chương 77: 77: Ngọt Ngào Hàng Ngày
78
Chương 78: 78: Ngọt Ngào Hàng Ngày
79
Chương 79: 79: Ngọt Ngào Hàng Ngày
80
Chương 80: 80: Ngọt Ngào Hàng Ngày 7
81
Chương 81: 81: Ngọt Ngào Hàng Ngày 8
82
Chương 82: 82: Ngọt Ngào Hàng Ngày 9
footer(); ?>