Chương 49: Sống chung với sếp tổng

Sáng. Ánh nắng chiếu xuyên qua ô cửa kính trong phòng, đâm rọi thẳng lên gương mặt đẹp trai, tuấn mỹ của người đàn ông trên giường. Ánh nắng chói chang làm cho hắn khẽ thức giấc, đôi mắt chim ưng hé mở đón nhận những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Cầm điện thoại lên xem, đã hơn 6h, hắn cựa mình muốn ngồi dậy nhưng bị cái gì đó giữ lại. Thắc mắc nhìn sang bên cạnh, trong một tích tắc đó tâm trạng hắn biến đổi ba lần : đầu tiên là sửng sốt, sau đó bất ngờ và cuối cùng là khó hiểu. Sửng sốt vì thấy có một cô gái nằm bên cạnh mình, bất ngờ vì nhận ra cô gái ấy là nó và khó hiểu vì không biết tại sao nó lại ở đây.

Trong khi đó đương sự chính của chúng ta thì vẫn đang vừa ngủ ngon lành vừa ôm lấy ai đó như gấu bông mà không biết trời đất gì nữa. Hắn muốn kéo nó ra khỏi người mình nhưng sợ nó nó tỉnh giấc nên lại thôi. Bây giờ, ở cự ly gần thế này, hắn mới được nhìn rõ khuôn mặt nó sau sáu năm. Vẫn là vẻ đẹp tinh nghịch, nhí nhảnh ngày thường nhưng đã pha lẫn chút quyến rũ, sắc sảo của một cô gái trưởng thành. Hàng lông mi cong dài, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn, và điều đặc biệt làm hắn chú ý nhất đó chính là đôi môi anh đào hơi hé mở. Tự dưng hắn có một cảm xúc đó là muốn được hôn lên đôi môi ngọt ngào kia, nhưng lý trí nhanh chóng kéo hắn trở về, câu nói tuyệt tình sáu năm trước của nó như một vết dao cứa sâu vào trong trái tim hắn, không có cách nào chữa nổi.

Thu lại lửa tình trong đáy mắt, hắn âm trầm nghĩ thầm :

" Hàn Vy Anh, tôi rất muốn mình có thể yêu em một lần nữa nhưng vết thương em gây ra trong lòng tôi đã quá lớn rồi  "

•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

Đợi đến khi nó tỉnh dậy thì đã là chuyện của hai tiếng sau. Vươn tay xoa xoa lên lớp bông mềm mại, nó khó hiểu, sao hôm nay em gấu vừa mềm vừa ấm hơn thế nhỉ. Đang mông lung suy nghĩ chợt một tiếng nói lạnh lùng vang lên bên tai :

- Sàm sỡ đủ chưa ?

Nó kinh ngạc mở mắt. Đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai, anh tuấn, cúi đầu nhìn xuống phía dưới thì thấy tay mình đang sờ đi sờ lại trước ngực hắn. Nó cố gắng cười gượng :

- À à...xin lỗi, không phải tôi cố ý ôm anh đâu, tôi cứ tưởng anh là...

Hắn không thèm quan tâm đến cô gái đang lải nhải trước mặt mình, trực tiếp đứng lên cầm quần áo đi vào nhà tắm. Nó nhìn thấy vậy vội vàng nói :

- Anh không thể tắm

- Sao ?

- Người anh còn chưa khỏe hẳn tắm vào sẽ bị cảm trở lại.

- Nhưng mà tôi muốn tắm. Làm sao đây ? Chẳng lẽ...Hàn thư kí muốn giúp tôi lau người?

Nghe xong câu này mặt nó tự nhiên đỏ lựng lên, trong lòng thầm mắng người nào đó vô sỉ. Hắn bật cười khẽ, nhanh chóng lướt qua nó đi vào phòng tắm rồi đóng cửa cái " rầm ". Đến khi nó tỉnh khỏi dòng suy nghĩ thì hắn đã mất hút sau cánh cửa từ lâu rồi.

Sau khi làm VSCN xong, nó thoải mái đi ra khỏi phòng. Một mùi bánh mì nướng với bơ thoang thoảng trong không khí làm bụng nó réo ùng ục. Tầm mất nhìn xa dần, nó bỗng bất ngờ khi nhìn thấy hình ảnh người đàn ông cao lớn đi lại trong bếp.

- Anh biết nấu ăn sao ?

Hắn trả lời nhưng vẫn không ngừng động tác lại :

- Cô nghĩ người lập ra nhà hàng năm sao nổi tiếng có cơ sở tại nhiều nơi trên thế giới có thể không biết nấu ăn không?

- Ừ thì ... không - nó ấp úng thừa nhận. Trên thế giới này, nếu hắn được gọi là bá chủ của ngành thời trang, Bảo Sơn là ông hoàng của làng giải trí thì Hải Phong chính là ông trùm của thực phẩm. Là ông chủ của nhiều chuỗi nhà hàng nổi tiếng có thương hiệu trên toàn thế giới, bản thân cậu cũng là người nấu ăn tuyệt vời, ngày xưa nó luôn thường ghen tị với Lam vì cô có người yêu biết nấu ăn ngon như vậy. Bây giờ thì có lẽ nó không cần phải ghen tị nữa rồi.

- Nghĩ ngợi gì vậy ? Cô không định ăn sáng à ?

Hắn từ lúc nào đã ngồi xuống ghế đối diện nó, ánh mắt nhìn nó chăm chú. Nó cầm lấy đôi đũa trên bàn lên, muốn gắp một miếng dăm bông lên ăn thử, nhưng tay vẫn còn hơi ngập ngừng :

- Có ăn được không vậy ?

- Không ăn thì để đấy tôi ăn

Nói xong hắn chồm người lên muốn giật đôi đũa từ tay nó nhưng nó đã phản ứng nhanh hơn giật lại. Sau đó nhanh chóng gắp một thứ trên bàn lên bỏ vào miệng. Hắn nhìn nó ăn, hỏi :

- Có ngon không?

- Ừm ngon lắm, nhìn bên ngoài trông đã ngon rồi không ngờ ăn vào lại còn hơi cả sức tưởng tượng. Chủ tịch, anh đúng là No.1

Để chứng minh cho lời nói của mình chớp cái đồ ăn trên bàn đã bị vơi đi hơn một nửa. Nhìn nó ăn ngon lành như vậy, khóe miệng hắn hơi cong lên một chút, hắn cũng không biết tại sao nhưng được nó khen như vậy trong lòng hắn cảm thấy vui sướng và thỏa mãn lạ kì.

" Em có biết ngoài mẹ và em gái tôi ra, em là người phụ nữ thứ ba mà được ăn món tôi nấu không? "
.•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

Sau khi bữa sáng kết thúc, hắn vừa lấy máy tính ra bàn làm việc, vừa quay lại nói với nó :

- Hàn thư kí, bây giờ cũng xong việc rồi, tôi nghĩ cô có thể về.

- Chủ tịch, anh vẫn còn chưa khỏe hẳn đâu, thân là một thư kí gần gũi với sếp tổng nhất tôi phải có trách nhiệm ở lại để chăm sóc anh - nó nhanh chóng bác bỏ câu nói đó của hắn. Đùa à, làm sao nó có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ !

- Thế thì tùy cô ! - Hắn nói xong rồi cắm đầu vào máy tính làm việc, không chú ý đến sự xuất hiện của người con gái đứng trong nhà mình kia nữa.

Còn nó, thấy hắn không đuổi mình đi thì vui lắm, cứ chốc chốc lại liếc nhìn hắn xong lại tự cười một mình. Phải thừa nhận lúc hắn làm việc trông vô cùng đẹp trai và quyến rũ nga. Khuôn mặt lạnh lùng, cặp mặt sắc bén tỏa ra hàn khí nhưng không làm giảm đi sức hút từ người đàn ông này. Nhưng rồi nó cũng dặn mình không được ngắm hắn quá lâu, nó bắt đầu bắt tay dọn dẹp lại căn nhà. Nó biết hắn rất bận không có thời gian lo những chuyện này vì vậy nó sẽ tự mình chăm sóc cho căn nhà của hắn. Chắc là vì hắn cũng không ở đây nhiều nên căn nhà cũng khá là sạch sẽ, nó cũng không mất quá nhiều thời gian để dọn dẹp.

- Phù ! Cuối cùng cũng xong.

Nhìn đồng hồ đã quá 10h, nó nhanh chóng đứng lên tiến vào phòng bếp, chuẩn bị nấu bữa trưa cho cả hai. Nhưng đến khi mở tủ lạnh ra thì trống trơn không còn tí gì.

- Chủ tịch, nhà anh hết đồ ăn rồi sao ?

- Ừm. Bình thường tôi rất ít khi nấu ăn, đa số là tự ăn ở ngoài.

- Thế thì để tôi đi mua vậy - nó tặc lưỡi cầm áo khoác lên đi ra khỏi cửa, trước đó không quên chìa tay ra trước mặt hắn làm động tác... xin tiền.

- Ý gì đây ?

- Ý là chủ tịch đại nhân anh hãy đưa tiền đây để tôi còn đi chợ. Không có tiền thì tôi mua bán kiểu gì ?

- Hàn thư kí, cô đã nói là sẽ chăm sóc tôi đúng không? Chăm sóc ở đây có nghĩa là chăm sóc cả về vật chất lẫn tinh thần. Cho nên tiền đi chợ ấy thì cô tự trả đi. Sao lại bắt người bệnh như tôi trả tiền vậy ?

Nhìn bản mặt ngây thơ vô số tội của hắn khi nói ra những câu này mà nó tức nổ đom đóm mắt. Mặc dù là công chúa nước Anh, là tiểu thư danh giá của Hàn gia, muốn có bao nhiêu thẻ tín dụng cũng được nhưng nó không bao giờ sử dụng đến những khoản tiền này, bởi nó nghĩ tiền phải do chính mình làm ra tiêu mới có ý nghĩa. Mà tiền nó làm ra không phải quá nhiều mà cũng không phải ít, đủ dùng cho nó sống khỏe đến già, cơ mà nó cũng đau lòng lắm khi money của mình cứ thế không cánh mà bay trong khi ai đó tiền chất cao như núi chứ.

- Thế nào ? Không phục?

- Có. Rất phục. Chủ tịch mà đã nói thì bao giờ cũng là đúng hết !

Nó nghiến răng nghiến lợi nói, xong đi một mạch ra ngoài, trước đó còn không quên đóng cửa một cái thật mạnh như để xả cơn tức. Hắn ngồi đó nhìn theo mà bỗng bật cười thành tiếng, chẳng hiểu tại sao hắn cực kì thích khuôn mặt nó mỗi khi bị chọc cho tức điên lên. Thật thú vị a !

Quay trở lại với nó, lúc này đang chuẩn bị bước vào cửa siêu thị thì bị một bảo vệ chặn lại :

- Xin lỗi, cô không phải là người của Bạch Kim Đế Cung nên không được vào.

- Cái gì ? - nó mở to mắt ngạc nhiên

- Siêu thị này của chúng tôi chỉ mở cho những người sống ở Bạch Kim Đế Cung thôi. Dù tiểu thư có là tổng thống Mỹ đi chăng nữa cũng sẽ không được vào nếu không phải là người sống ở đây. Phiền tiểu thư đi chỗ khác cho. 

Nó còn đang đơ trước mớ thông tin vừa update xong thì một giọng nói đanh đá và chua ngoa vang lên :

- Ồ đây không phải là thư kí chủ tịch của tập đoàn Trịnh Thiên sao ? Bình thường thấy cô luôn tỏ ra mình cao quý lắm mà, hóa ra cũng có ngày cô bị đuổi ra khỏi một siêu thị nha !

Nó nhìn về phía người vừa phát ngôn. Chủ nhân của giọng nói ấy không ai khác chính là Mạc Như Yến. Cô ta đang hất cằm lên kiêu ngạo nhìn nó. Nó không thèm quan tâm đến ả mà quay lưng đi thẳng ra khỏi cửa. Mạc Như Yến thấy vậy tưởng nó mất mặt quá không dám nói gì nên càng hống hách hơn :

- Thế nào ? Không phải cô sợ rồi chứ ? Nếu muốn có thể quỳ xuống cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ xem xét mà mua giúp cô chăng ?

Đến nước này thì nó không thể chịu được nữa, quay người lại nó lạnh lùng nhìn vào mắt Mạc Như Yến, phun từng chữ :

- Sợ sao ? Tôi nói cho cô biết trên đời này chưa có thứ gì khiến Hàn Vy Anh tôi phải sợ hết cả. Chỉ cần tôi muốn, trong một phút sáu mươi giây nữa thôi là cả cái siêu thị này của các người sẽ phá sản toàn bộ. Tuy nhiên, tôi không rảnh hơi để ở đây đôi co với mấy người, tôi cũng không muốn đứng chung một nơi với hạng người thấp kém như mấy người. Vì vậy đừng tưởng tôi không nói gì là mấy người được nước làm tới. Không có cửa đâu.

Mạc Như Yến nghe vậy vô cùng tức giận tiến đến muốn tát vào mặt nó một cái nhưng tay nhanh chóng đã bị giữ lại. Nó nhếch môi cười với ả, một nụ cười không mang theo hơi ấm nào mà ngược lại tạo cho người ta cảm giác ớn lạnh :

- Cô đã nghe câu " một khi đã nổi cáu thì đừng hỏi bố cháu là ai - một khi đã mang thai thì đừng hỏi ai là bố cháu " chưa ? Mạc Như Yến, khuôn mặt cô rất đẹp, vì thế tôi chân thành khuyên cô đừng nên làm tôi nổi cáu lên, bởi lúc đó tôi không biết mình sẽ làm ra những hành động gì đâu.

Nói xong nó buông tay cô ta ra, đi ra khỏi cửa trong tiếng bàn tán của mọi người. Cô ta đứng đó nhìn theo bóng dáng nó bằng ánh mắt căm thù, móng tay bấm sâu vào da thịt, miệng lẩm bẩm :

- Hàn Vy Anh, hôm nay cô đã làm tôi mất mặt trước tất cả mọi người, tôi sẽ ghi nhớ món nợ này và trả lại cô gấp ngàn lần như thế.

.•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

- Hàn thư kí, cô đi chợ với tốc độ rùa bò à ? - Hắn hỏi sau khi vừa thấy nó bước vào cửa

- Anh còn nói được sao ? Tôi không thể hiểu trên đời này tại sao lại có cái siêu thị gì mà khinh khách hàng thế không biết, lại còn đặt ra những quy định vớ vẩn nữa chứ. Rủi cái là tôi để quên chìa khóa xe và điện thoại ở đây, đường phố thì vắng tanh chẳng thấy một ma taxi nào nên đành cuốc bộ hai km ra cái chợ gần đó.

Nó vừa nói vừa cầm chai nước khoáng tu ừng ực, hắn nhìn vậy mà cảm thấy hơi áy náy. Hắn thừa nhận là ban đầu có ý muốn chơi nó nên cố tình không nói cho nó biết về quy định của cái siêu thị. Nhưng hắn thật không ngờ là nó lại giải quyết vấn đề như vậy. Quả thực cô tiểu thư nhà họ Hàn này có lòng tự trọng rất cao, thà chịu khổ chứ không bao giờ cầu xin ai điều gì cả. Hắn nhẹ giọng nói :

- Thôi, để đồ ăn đấy tôi nấu, cô vào tắm đi !

- Hả ??? - Nó ngạc nhiên đến độ tí nữa thì phun hết nước ra nhà.

- Hả hiếc gì, tôi bảo cô để đồ đấy tôi nấu.

- Nhưng...mà tôi không có ...quần áo... - nó khó xử

- Quần áo tôi để sẵn trên giường trong phòng ngủ cho cô rồi.

- Ồ thế thì tốt quá. Cảm ơn anh - nó mỉm cười nhẹ rồi đi vào phòng tắm. Nhìn thấy quần áo trên giường nó cũng không khó hiểu hay thắc mắc gì vì nó biết đó là của Thiên Nhi. Toàn màu hồng thế còn gì. Cơ mà nó cũng hơi ngượng khi hắn không chỉ chuẩn bị quần áo cho nó mà còn chuẩn bị cả ... đồ lót nữa. Nhưng thôi kệ đi, việc bây giờ cần là phải đi tắm cái đã, nó khó chịu vì mồ hôi nãy giờ lắm rồi. Bước vào phòng tắm, cởi hết quần áo ra, nó thoải mái đắm chìm trong làn nước mát lạnh.

Một lúc lâu sau đó nó tắm xong mới sực nhớ ra một sự thật phũ phàng đó là mình quên mang quần áo vào phòng tắm. Quấn cái khăn tắm vào người, nó do dự mãi mới mở cửa ra lấy quần áo. Mà lúc này hắn ở bên ngoài đã nấu cơm xong, định bụng mở cửa phòng ngủ gọi nó.

" Cạch "

Cánh cửa phòng bật mở

Bốn mắt chạm nhau

Nó sợ hãi làm rơi khăn tắm xuống sàn nhà

Và thế là thân thể trắng mịn, no đủ của cô gái hiện ra không một mảnh vải che thân trước mặt người đàn ông.

- Anh...anh...

" Rầm "

Hắn là người phản ứng đầu tiên, nhanh chóng quay mặt đi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Còn nó ở bên trong vẫn chưa thể tin được chuyện vừa xảy ra. Cái gì ? Nó là vừa khỏa thân trước mặt hắn đó sao ? Mặc dù nó yêu hắn nhưng cũng chưa đến mức độ thế này chứ. Mặc quần áo xong xuôi nó cứ chần chừ đứng ở cửa mãi không dám bước ra sợ chạm mặt hắn. Ở bên ngoài hắn cũng biết là nó ngại nên đành lên tiếng trước :

- Hàn thư kí, cô muốn ở trong đó đến bao giờ? Ra ngoài mau lên tôi đói lắm rồi.

Ở bên trong nó nghe thấy vậy mới thả lỏng tinh thần một chút, hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở cửa đi ra ngoài. Trên đường đi nó cứ mải suy nghĩ xem tí nữa phải đối diện với hắn như thế nào mà quên mất rằng sàn nhà đang ướt. Và thế là ...

- Aaaaaaaa .... !!!! - nó nhắm mắt thương tâm cho khuôn mặt thiên thần của mình chuẩn bị lãnh trọn một cú tiếp đất ngoạn mục. Nhưng sao mặt đất này lại vừa mềm vừa ấy, sờ thật thích vậy nhỉ ? Chẳng lẽ là... nó vội ngẩng đầu lên thì chạm vào khuôn mặt đẹp như tạc tượng của hắn. Một dòng kí ức ùa về, nó nhớ lại về nụ hôn đầu của hai người, hình như cũng là ở trong hoàn cảnh này thì phải. Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó :

- Cô là muốn mưu sát chủ tịch của mình sao ?

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng ấy bây giờ nó mới để ý từ nãy đến giờ mình nằm đè lên người hắn, không những thế mặt lại còn đập vào vị trí quan trọng nhất trên người hắn nữa chứ. Ông trời ơi lần này thì con chết chắc rồi ! Nó tự nhiên cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, nhìn xuống phía dưới thì chạm phải ánh mắt giết người của hắn, lông tay lông chân cứ thế mà dựng đứng hết cả lên. Nó vội vàng đứng dậy, chưa kịp để cho hắn phản ứng gì đã nhanh chóng cầm hết đồ đi ra ngoài cửa, trước đó không quên mỉm cười nói :

- Haha chủ tịch... tôi vừa mới nhớ ra là có việc phải về gấp...không ở lại chăm sóc anh được...mong anh thông cảm...

Nói xong nó ngay lập tức phi thẳng ra cửa, ấn thang máy chạy một mạch xuống tầng một. Đến khi ra khỏi Bạch Kim Đế Cung rồi không thấy ai đuổi theo nữa, nó mới dừng lại vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm :

- Mình mà cứ sống chung với sếp tổng kiểu này có ngày đột quỵ quá man !

•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

Cùng lúc này tại tập đoàn Trịnh Thiên :

Linh Đan vừa bước vào thì thấy một người đàn ông cao lớn tóc vàng, mắt xanh, khuôn mặt lãng tử đứng ở trong phòng mình. Cô khó hiểu lên tiếng hỏi :

- Xin lỗi, anh là ai ?

Thấy anh ta không có phản ứng gì, cô nghĩ chắc là người này không biết tiếng Việt nên chuyển sang hỏi bằng tiếng Anh :

- Sorry, who are you ?

Lúc này người đàn ông mới quay ra, âm trầm nói :

- Tôi biết Tiếng Việt

- À à ... vậy xin hỏi anh là ai ? Sao lại ở trong phòng làm việc của tôi ? - Linh Đan thẳng thắn hỏi.

- Của cô ? Đây không phải phòng làm việc của Cherry sao ?

- Cherry ? Vy Anh ? Không, phòng của Vy Anh bên kia còn đây là phòng làm việc của tôi.

Alex nghe xong nhìn quanh

Chapter
1 Chương 1: Về Việt Nam - Cơn ác mộng của Hàn Vy Anh
2 Chương 2: Oan gia gặp mặt
3 Chương 3: Đồ sao chổi, anh đi chết đi !!!
4 Chương 4: Bạn mới
5 Chương 5: Đi bar
6 Chương 6: Cảm xúc lạ
7 Chương 7: Tình địch
8 Chương 8: Nỗi lòng
9 Chương 10: Quyết chiến quyết thắng tại trung tâm thương mại ( 1 )
10 Chương 11: Quyết chiến quyết thắng tại trung tâm thương mại ( 2 )
11 Chương 9: Hợp tác
12 Chương 12: Hiểu lầm
13 Chương 13: Nhận ra tình cảm cũng là lúc mất em !
14 Chương 14: Lời tỏ tình trên đồi hoa hướng dương
15 Chương 15: Go to the beach ( 1 )
16 Chương 16: Go to the beach ( 2 )
17 Chương 17: Go to the beach ( 3 )
18 Chương 18: Hình như anh yêu Nhi !!!
19 Chương 19: Kế hoạch tỏ tình bất thành
20 Chương 20: Bước đầu của kế hoạch trả thù
21 Chương 21: Công viên giải trí
22 Chương 22: Bắt cóc
23 Chương 23: Giải cứu
24 Chương 24: Nguy hiểm cận kề
25 Chương 25: Nụ hôn giữa trời
26 Chương 26: Sự thật về Nam thần điện hạ
27 Chương 27: Cho em một lần để nói lời yêu anh
28 Chương 28: Yêu chỉ mình anh !
29 Chương 29: Chưa hạnh phúc được bao đã phải xa nhau !!!
30 Chương 30: Sự trở lại của Hàn Vy Anh !!!
31 Chương 31: Kế hoạch chinh phục tổng tài ác ma của tứ đại mỹ nhân !
32 Chương 32: Gặp lại lần nữa, trở thành thư kí của anh !!!
33 Chương 33: Ngày đầu đi làm, gặp mặt boss đại nhân!!!
34 Chương 34: Tình địch lộ diện
35 Chương 35: Hà An Nhiên
36 Chương 36: My heart is hurt !!!
37 Chương 37: Khổ nhục kế
38 Chương 38: Party tại Bar Night Angel
39 Chương 39: Trợ lý thư kí
40 Chương 40: Hoàng Linh Đan
41 Chương 41: Bữa trưa tình yêu !!!
42 Chương 42: Khi Hàn Bảo Sơn ghen thật đáng sợ
43 Chương 43: Những bức ảnh
44 Chương 44: Trò đùa của hắn
45 Chương 45: Linda bị chỉnh thê thảm
46 Chương 46: Chúng ta đều là những thằng ngu !
47 Chương 47: Nhị tiểu thư nhà họ Phạm
48 Chương 48: Alex
49 Chương 49: Sống chung với sếp tổng
50 Chương 50: Cướp cô dâu
51 Chương 51: Phía sau một cô gái
52 Chương 52: Đua xe không cháu ?
53 Chương 53: Không còn là nữ phụ
54 Chương 54: Anh yêu em
55 Chương 55: Ý tưởng bị đánh cắp
56 Chương 56: Lật ngược tình thế ( 1 )
57 Chương 57: Lật ngược tình thế ( 2 )
58 Chương 58: Lời thổ lộ trong cơn say
59 Chương 59: Las Vegas
60 Chương 60: Sự thật hé mở
61 Chương 61: Sự cố ngoài ý muốn
62 Chương 62: Hình phạt dành cho kẻ đánh cắp trái tim
63 Chương 63: Hồi ức tuổi 17 của chúng ta
64 Chương 64: Chưa từng hết yêu em
65 Chương 65: Vy Anh Love
66 Chương 66: Thần nữ trong mộng vs mỹ nhân tai tiếng
67 Chương 67: Họa vô đơn chí
68 Chương 68: Sự thật phũ phàng
69 Chương 69: Giá trị của tình bạn
70 Chương 70: Người con gái mà hắn yêu nhất
71 Chương 71: Boomerang - Tìm lại yêu thương
72 Chương 72: Hạnh phúc viên mãn ( Hoàn )
73 Chương 73: Ngoại truyện 1 : Trịnh Y Tử ( phần thượng )
74 Chương 74: Ngoại truyện 2 : Trịnh Y Tử ( phần hạ )
75 Chương 75: Ngoại truyện 3 : Ai yêu ai nhiều hơn ? ( Vy Anh - Y Tử )
76 Chương 76: Ngoại truyện 4 : Ai rồi cũng sẽ khác ( Vy Anh - Y Tử )
77 Chương 77: Ngoại truyện 5 : Mạc Như Yến
78 Chương 78: Ngoại truyện 6 : Trịnh Thiên Nhi - Hàn Bảo Sơn ( phần thượng )
79 Chương 79: Ngoại truyện 7 : Trịnh Thiên Nhi - Hàn Bảo Sơn ( phần hạ )
80 Chương 80: Ngoại truyện 8 : Hàn Gia Huy - Âu Như Nguyệt
81 Chương 81: Ngoại truyện 9 : Đình Hải Phong - Trần Huyền Lam
82 Chương 82: Ngoại truyện 10 : Hà An Nhiên - Từ Khải Nam
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Về Việt Nam - Cơn ác mộng của Hàn Vy Anh
2
Chương 2: Oan gia gặp mặt
3
Chương 3: Đồ sao chổi, anh đi chết đi !!!
4
Chương 4: Bạn mới
5
Chương 5: Đi bar
6
Chương 6: Cảm xúc lạ
7
Chương 7: Tình địch
8
Chương 8: Nỗi lòng
9
Chương 10: Quyết chiến quyết thắng tại trung tâm thương mại ( 1 )
10
Chương 11: Quyết chiến quyết thắng tại trung tâm thương mại ( 2 )
11
Chương 9: Hợp tác
12
Chương 12: Hiểu lầm
13
Chương 13: Nhận ra tình cảm cũng là lúc mất em !
14
Chương 14: Lời tỏ tình trên đồi hoa hướng dương
15
Chương 15: Go to the beach ( 1 )
16
Chương 16: Go to the beach ( 2 )
17
Chương 17: Go to the beach ( 3 )
18
Chương 18: Hình như anh yêu Nhi !!!
19
Chương 19: Kế hoạch tỏ tình bất thành
20
Chương 20: Bước đầu của kế hoạch trả thù
21
Chương 21: Công viên giải trí
22
Chương 22: Bắt cóc
23
Chương 23: Giải cứu
24
Chương 24: Nguy hiểm cận kề
25
Chương 25: Nụ hôn giữa trời
26
Chương 26: Sự thật về Nam thần điện hạ
27
Chương 27: Cho em một lần để nói lời yêu anh
28
Chương 28: Yêu chỉ mình anh !
29
Chương 29: Chưa hạnh phúc được bao đã phải xa nhau !!!
30
Chương 30: Sự trở lại của Hàn Vy Anh !!!
31
Chương 31: Kế hoạch chinh phục tổng tài ác ma của tứ đại mỹ nhân !
32
Chương 32: Gặp lại lần nữa, trở thành thư kí của anh !!!
33
Chương 33: Ngày đầu đi làm, gặp mặt boss đại nhân!!!
34
Chương 34: Tình địch lộ diện
35
Chương 35: Hà An Nhiên
36
Chương 36: My heart is hurt !!!
37
Chương 37: Khổ nhục kế
38
Chương 38: Party tại Bar Night Angel
39
Chương 39: Trợ lý thư kí
40
Chương 40: Hoàng Linh Đan
41
Chương 41: Bữa trưa tình yêu !!!
42
Chương 42: Khi Hàn Bảo Sơn ghen thật đáng sợ
43
Chương 43: Những bức ảnh
44
Chương 44: Trò đùa của hắn
45
Chương 45: Linda bị chỉnh thê thảm
46
Chương 46: Chúng ta đều là những thằng ngu !
47
Chương 47: Nhị tiểu thư nhà họ Phạm
48
Chương 48: Alex
49
Chương 49: Sống chung với sếp tổng
50
Chương 50: Cướp cô dâu
51
Chương 51: Phía sau một cô gái
52
Chương 52: Đua xe không cháu ?
53
Chương 53: Không còn là nữ phụ
54
Chương 54: Anh yêu em
55
Chương 55: Ý tưởng bị đánh cắp
56
Chương 56: Lật ngược tình thế ( 1 )
57
Chương 57: Lật ngược tình thế ( 2 )
58
Chương 58: Lời thổ lộ trong cơn say
59
Chương 59: Las Vegas
60
Chương 60: Sự thật hé mở
61
Chương 61: Sự cố ngoài ý muốn
62
Chương 62: Hình phạt dành cho kẻ đánh cắp trái tim
63
Chương 63: Hồi ức tuổi 17 của chúng ta
64
Chương 64: Chưa từng hết yêu em
65
Chương 65: Vy Anh Love
66
Chương 66: Thần nữ trong mộng vs mỹ nhân tai tiếng
67
Chương 67: Họa vô đơn chí
68
Chương 68: Sự thật phũ phàng
69
Chương 69: Giá trị của tình bạn
70
Chương 70: Người con gái mà hắn yêu nhất
71
Chương 71: Boomerang - Tìm lại yêu thương
72
Chương 72: Hạnh phúc viên mãn ( Hoàn )
73
Chương 73: Ngoại truyện 1 : Trịnh Y Tử ( phần thượng )
74
Chương 74: Ngoại truyện 2 : Trịnh Y Tử ( phần hạ )
75
Chương 75: Ngoại truyện 3 : Ai yêu ai nhiều hơn ? ( Vy Anh - Y Tử )
76
Chương 76: Ngoại truyện 4 : Ai rồi cũng sẽ khác ( Vy Anh - Y Tử )
77
Chương 77: Ngoại truyện 5 : Mạc Như Yến
78
Chương 78: Ngoại truyện 6 : Trịnh Thiên Nhi - Hàn Bảo Sơn ( phần thượng )
79
Chương 79: Ngoại truyện 7 : Trịnh Thiên Nhi - Hàn Bảo Sơn ( phần hạ )
80
Chương 80: Ngoại truyện 8 : Hàn Gia Huy - Âu Như Nguyệt
81
Chương 81: Ngoại truyện 9 : Đình Hải Phong - Trần Huyền Lam
82
Chương 82: Ngoại truyện 10 : Hà An Nhiên - Từ Khải Nam
footer(); ?>