Kết quả của việc đi ăn khuya với hắn tối qua chính là sáng nay nó bị ngủ dậy muộn. Vội vàng thức dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo , vừa bước chân vào công ty một phát là nó gặp ngay khuôn mặt muốn giết người của Linh Đan :
- Hàn Vy Anh !!! Em có biết hôm nay là ngày gì không mà dám ngủ dậy muộn nữa vậy hả ???
- Chị Linh Đan em xin lỗi. Cũng vì hôm nay là cuộc tuyển chọn cho trang phục tham dự cuộc thi Fashion World nên đêm qua em mới phải ở lại công ty muộn
- Hừm... thôi tha cho em lần này đấy ! Em phải biết cuộc thi lần này đóng vai trò rất quan trọng cho tập đoàn Trịnh Thiên chúng ta. Cộng thêm sự đổi mới về cơ cấu giải thưởng nữa nên cuộc tuyển chọn đã khó khăn lại càng thêm khó khăn. Nếu như em đến muộn sau thời gian bắt đầu thì kể cả chưa đến lượt em, em cũng sẽ bị loại đấy
- Em hiểu rồi chị Linh Đan - nó gật đầu cái rụp
- Ok vậy em mau vào chuẩn bị đi, với tài năng của em thì chị tin chắc em sẽ trở thành người đại diện cho tập đoàn thôi.
- Dạ em cảm ơn chị nhiều, em sẽ cố gắng hết sức
Nó nhanh chóng đi đến phòng hội nghị nơi diễn ra cuộc tuyển chọn theo chỉ dẫn của Linh Đan. Trong phòng mới chỉ có Mạc Như Yến và một số nhân viên khác ở bộ phận thiết kế :
- Nhìn kìa, đó không phải là thư kí riêng của tổng tài sao ?
- Đúng vậy đó. Sao cô ấy lại ở đây nhỉ ?
- Mấy người đúng là update thông tin quá chậm. Thực ra Hàn thư kí chính là nhà thiết kế nổi tiếng Cherry Hàn đó
- Thật vậy sao ? Nếu đúng là như vậy thì lần này chúng ta lẫn Mạc trưởng phòng đều không có cơ hội thắng rồi.
- ....
Nó bỏ ngoài tai những lời xì xào bàn tán, mở máy tính lên kiểm tra lại bản thiết kế lần cuối cùng. Lúc này, người ngồi cạnh nó từ nãy đến giờ - Mạc Như Yến bỗng trở nên vô cùng hốt hoảng :
- Hàn thư kí, cô có thấy điện thoại di động cũng như USB chứa dữ liệu thiết kế quan trọng của tôi ở đây không ?
Nó nhìn ngó xung quanh :
- Không có. Cô thử xem có để quên ở đâu không ?
- Không. Làm sao tôi có thể để quên chứ ? Chúng quan trọng vậy mà. Lúc nãy tôi chỉ đi vệ sinh một lát thôi... À đúng rồi chắc là tôi để quên điện thoại di động ở trong phòng vệ sinh, USB hình như là ở ví trong cốp xe rồi. Hàn thư kí, làm phiền cô có thể lấy giúp tôi điện thoại được không ? Tôi phải chạy xuống gara ngay nếu không thì không kịp mất
Nó nhìn đồng hồ. Còn mười phút nữa là bắt đầu. Mặc dù nó không ưa cô ta lắm nhưng nó là một người thích sự công bằng. Nếu như nó dốc toàn tâm toàn lực vào cuộc thi như thế nào thì chắc hẳn cô ta cũng như thế
- Thôi được rồi cô mau đi đi. Tôi sẽ lấy giúp cô
- Cảm ơn cô, Hàn thư kí
Trong phòng vệ sinh :
'' Không biết Mạc trưởng phòng này để quên ở đâu nhỉ ? A may quá đây rồi ! '' nó reo lên khi nhìn thấy một chiếc điện thoại ở trên bồn rửa tay
Bỗng nhiên cánh cửa phòng vệ sinh đóng sập lại và một tiếng '' tạch '' vang lên
Cửa nhà vệ sinh đã bị khóa trái từ bên ngoài !
Và sau đó là tiếng giày cao gót gõ trên mặt sàn xa dần, xa dần...
Nó ôm trán, chống tay lên tường : '' Chỉ có thể là cô ta thôi ''. Đáng chết ! Nhẽ ra ngay từ đầu nó không nên tin cô ta như vậy. Bây giờ thì phải làm sao để thoát ra ngoài đây ?
Mạc Như Yến nhanh chóng đi ra khỏi nhà vệ sinh. Để chắc chắn hơn, cô ta còn đặt tấm biển '' Nhà vệ sinh đang sửa chữa '' ở trước cánh cửa để không ai có thể đến gần đây.
'' Lần này thì cô chết chắc rồi, Vy Anh bé nhỏ ạ ! ''
Chỉ còn năm phút nữa ...
Mồ hôi nó chảy ròng ròng trên trán
Lúc này Linh Đan cũng không khác nó là bao : '' Vy Anh, rốt cuộc là em đang ở chỗ nào vậy hả ? ''
Trong phòng vệ sinh, nó dùng hết sức mình đập cửa kêu cứu nhưng dường như không một ai nghe thấy cả. Tại sao mình lại bất cẩn thế chứ ? Đúng lúc cần thiết thì điện thoại các thứ đều để hết ở bên ngoài
Thời gian dần dần trôi đi. Không được rồi, chỉ còn ba phút, không thể chờ người khác đến cứu được nữa, phải tìm cách phá khóa thôi. Nó tháo chiếc kẹp tóc trên đầu xuống, dùng đầu nhọn của chiếc kẹp chọc vào ổ khóa, bắt đầu xoay xoay vặn vặn
'' Cầu mong là được, cầu mong là được ''
'' Tạch ''
Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra. Nó thở phào nhẹ nhõm. Ngày xưa hồi còn bé, có lần Vy Anh và Gia Huy ham chơi không chịu luyện tập, trốn sư phụ vào trong nhà kho. Cuối cùng bị kẹt trong đấy luôn. Trải qua một ngày một đêm không có ai đến cứu, hai anh em mới quyết định thử phá khóa, ai ngờ phá được thật. Về sau nó mới biết không phải sư phụ không biết hai đứa bị kẹt trong nhà kho, mà biết nhưng không thèm đến cứu để lần sau cho chừa tội trốn học. Nhưng nó và anh là hai thanh niên không bao giờ chịu đầu hàng trước '' số phận nghiệt ngã ''. Kể từ đó trở đi tất cả các cửa, tủ, ... nói chung là những cái gì có khóa là đều bị hai anh em nhà này '' phá khóa tập thể '', đến cả két sắt chứa bảo vật trân quý nhất của sư phụ cũng không thoát khỏi. Đó chính là lí do vì sao mà Hàn Gia Huy - trùm sỏ của bang phá khóa, bị sư phụ đuôi về Việt Nam một cách không thương tiếc. Bây giờ nhớ lại nó thầm cảm thán trong lòng. Nếu như ngày đó sư phụ không '' phũ phàng '' như thế, nếu như ngày đó nó và anh hai không '' trẻ trâu '' như thế thì có lẽ hôm nay nó đã không thoát khỏi cái nhà vệ sinh này rồi.
'' Mạc Như Yến chờ đó, tôi sẽ đánh bại cô ''
Trong phòng hội nghị :
- Trịnh tổng, chúng ta nên bắt đầu thôi, không thể vì một người mà làm trễ giờ của người khác được - một người đàn ông cũng có thể coi là có tiếng trong giới thời trang, ngồi ở vị trí chuyên gia đánh giá lên tiếng
- Ông vội gì chứ, còn mười giây nữa mới bắt đầu - hắn ung dung trả lời, nhìn bộ dạng bất cần của hắn, không ai có thể biết rằng hắn đang lo lắng cỡ nào
'' Cô gái ham ngủ này, rốt cuộc cô đang chui vào xó xỉnh nào vậy hả ? ''
Mạc Như Yến nhìn vẻ mặt sốt ruột của mọi người, thầm cười trộm trong lòng. Bỗng '' cạch '' một tiếng, cửa phòng hội nghị mở ra, nó hớt hải bước vào :
- Xin lỗi đã để mọi người phải chờ lâu. Là do tôi sơ ý quá !
- Không sao, dù gì bây giờ mới bắt đầu. Hàn thư kí cô mau về vị trí của mình đi ! - Tề Phong lên tiếng, đồng thời nháy mắt một cái với nó ý bảo không sao
Nó gật đầu với anh chàng, sau đó đi về vị trí của mình. Mạc Như Yến sửng sốt : '' Làm sao cô ta có thể ra khỏi đó được ? '' nhưng vẫn giả bộ quan tâm, hỏi :
- Hàn thư kí, đã xảy ra chuyện gì sao ? Sao cô đi lâu vậy ?
Nó không có hứng vạch trần bộ mặt giả dối của cô ta, uể oải đáp :
- Không có gì. Chỉ là tôi đột nhiên bị kẹt trong nhà vệ sinh thôi. Điện thoại của cô đây .
Cô ta ngạc nhiên : '' Hàn Vy Anh thực sự không biết việc này là do mình làm sao ? Nhưng mà... mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu, kịch hay còn ở phía sau ''
Theo kết quả bốc thăm, nó và Mạc Như Yến là hai người thi cuối cùng. Đáng hận hơn nữa là nó còn thi sau cô ta. Nhìn phần trình bày của các thí sinh khác mà nó cứ bất an không yên. Nó linh cảm sắp có chuyện không hay xảy ra
- Người tiếp theo, xin mời Mạc trưởng phòng
Mạc Như Yến phong thái ung dung, tự tin bước lên trên bục, cắm USB vào máy, bắt đầu giới thiệu trang phục :
- Đây là những thiết kế cho bộ sưu tập mà tôi đã dồn hết công sức của mình trong mấy tháng qua. Tên của bộ sưu tập là : '' You're my sunshine ''. Thiết kế lấy màu sắc chủ đạo là màu vàng, tạo cảm hứng cho một ngày mới. Những trang phục này không chỉ phù hợp với các model trên sàn diễn, mà còn hợp với thị yếu của khách hàng hiện nay. Tôi tin chắc nếu bộ sưu tập này được tung ra thị trường thì nó sẽ đem lại một doanh thu không nhỏ cho tập đoàn Trịnh Thiên chúng ta...
- Thiết kế sáng tạo, họa tiết rất tinh tế
- Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một bản thiết kế nào lại hoàn hảo như vậy, dường như không thể hoàn mỹ hơn được nữa
- Tôi rất thích bộ sưu tập này
-...
Mạc Như Yến sung sướng nghe những lời khen ngợi không ngớt từ chuyên gia đánh giá, lại nhìn thấy sắc mặt tái mét của nó lúc này, gương mặt lại càng thêm kiêu căng
'' Hàn Vy Anh, cảm giác thế nào khi bị tôi đánh bại bởi chính thiết kế của cô ? ''
Đúng lúc này, đột nhiên có một người ở trong ban đánh giá lên tiếng :
- Sao tôi thấy bộ sưu tập này quen thế nhỉ ? Hình như là tôi đã thấy ở đâu đó rồi
Mạc Như Yến chột dạ. Có lẽ do nó giống các bộ trang phục trước của Hàn Vy Anh nên bà ta thấy quen chăng ?
Chưa để mọi người kịp nghi vấn thì một giọng nam trầm bỗng vang lên :
- Mạc trưởng phòng, thiết kế của cô rất đẹp, nhưng sao nó lại giống y hệt thiết kế của tôi vậy ?
Updated 82 Episodes