Chương 60: Sự thật hé mở

Đầu óc nó bỗng tê liệt hoàn toàn. Cũng phải thôi, kể cả người có trí tuệ siêu việt thế nào đi chăng nữa gặp hoàn cảnh này cũng không thể bình tĩnh mà giải quyết được. Nó luống cuống kéo chăn che cơ thể nhưng lại vô tình làm lộ ra thân hình cường tráng của người nào đó. Mặt nó bỗng trở nên nóng bừng, một phần là do ngượng nhưng nhiều hơn vẫn là do thẹn. 

- Trịnh Y Tử, anh dậy mau cho tôi !

Hắn đang ngủ ngon lành thì bị tiếng hét của cô gái nào đó làm cho tỉnh cả ngủ. Lười biếng mở mắt, hắn uể oải nhìn nó : 

- Có chuyện gì ?

Nó nghe xong câu hỏi của hắn ngay lập tức đầu bốc khói phừng phừng. Giờ phút này mà hắn vẫn còn bình thản như không có chuyện gì xảy ra sao ? 

- Anh mau giải thích đi, tại sao tự dưng tôi lại ở phòng của anh ? Còn nữa đêm qua anh có làm gì tôi không thế ? 

Nhìn vẻ mặt lo lắng và bối rối nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường của nó, tự nhiên hắn lại muốn trêu đùa cô gái này một chút :

- Hàn thư kí, đêm qua tôi đã phải phục vụ cô quá sức nên đâm ra sáng nay trong người cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Vì vậy bây giờ xin cô hãy để cho tôi ngủ đi, vài tiếng nữa tỉnh dậy tôi mới có thể khoẻ mạnh mà trả lời cô được.

Nói xong hắn quay mặt sang bên kia và tiếp tục ... Ngủ. Nghe nhịp thở đều đều của hắn giống như đã chìm sâu vào giấc mộng, nó lập tức trừng mắt. Người đàn ông này sao có thể ? Nhưng mà chẳng lẽ đúng như hắn nói, đêm qua hai người đã thực sự làm cái chuyện người lớn đó sao ? Không được, nó không thể chịu nổi cái cảm giác có hàng ngàn dấu hỏi chấm xoay quanh đầu mình, nhất định bằng mọi cách phải bắt hắn giải thích rõ ràng mọi chuyện mới được.

- Trịnh Y Tử, anh đừng có mà giả vờ. Mau mở mắt ra giải thích cho tôi. 

- Tôi biết chắc anh vẫn còn chưa ngủ.

- Này anh có nghe tôi nói gì không đấy ? 

- ...

Thử mọi cách mà vẫn không thể khiến hắn tỉnh dậy, lần này nó tức giận thật sự. Hắn nghĩ sau sáu năm nó sẽ bỏ cuộc dễ dàng như vậy ư ? Không bao giờ ! Lần này nó không làm cho người đàn ông này giải thích rõ ràng mọi chuyện, nó nhất định không mang họ Hàn.

Còn hắn, bây giờ đầu óc đang thầm tính toán xem cô gái nhỏ kia tiếp theo sẽ bày ra chiêu thức gì thì bỗng cảm thấy có gì đó nằng nặng đang đè lên bụng mình. Nghĩ đến tình huống nào đó, hắn lập tức mở mắt ra, thở gấp :

- Hàn Vy Anh, cô đang làm cái gì vậy hả ?

- Hihi Trịnh Y Tử, cuối cùng thì anh cũng chịu tỉnh rồi à ? Ai nha không ngờ anh lại có sở thích bị ngược nha !

Nó cong môi cười quyến rũ với hắn. Chiêu " lấy thịt đè người " này quả thực rất hiệu quả. Nó nhớ hồi còn nhỏ mỗi khi Gia Huy và Bảo Sơn không chịu chơi búp bê cùng mình, nó luôn ngồi lên lưng hay bụng hai người anh trai tội nghiệp, khiến họ phải đồng ý trong " đau khổ " nếu không muốn bị chết vì ... Tức thở. Bây giờ áp dụng lên người đàn ông này đúng là hiệu quả nhanh đến khó tin. Nhưng mà sao hơi thở của hắn có vẻ nặng nề thế nhỉ, khuôn mặt như thế nào lại có chút ... thống khổ. Chẳng lẽ nó nặng lắm sao ? Nhưng dạo này nó có tăng được cân nào đâu. 

- Cô mau đi xuống cho tôi ! - hắn trầm giọng quát.

Gì đây ? Hắn bây giờ lại muốn lớn tiếng với nó sao ? Nó nghĩ vậy liền càng cảm thấy bất mãn, ở trên người hắn càng tăng thêm lực đạo. Mặc dù ngồi trên người một người đàn ông trong tình trạng thiếu vải như vậy cũng khiến cho nó cảm thấy vô cùng ngượng ngùng nhưng mọi việc là do hắn bắt đầu trước mà, không thể để hắn cứ trêu chọc nó mãi được. 

- Tôi nhắc lại lần nữa, cô mau lập tức đi xuống !

Với đôi chân thon dài trắng nõn, khe ngực mê người theo cử động của cơ thể khẽ phơi bày toàn bộ cảnh xuân bên trong, chiếc mông nhỏ nhắn không an phận mà di chuyển lung tung trên người hắn, nó không biết rằng đối với đàn ông mà nói đây chính là liều thuốc kích thích chí mạng sao ? 

Nó ương ngạnh đáp : 

- Tôi không đi xuống đấy, tôi cứ thích nhún nhảy trên người anh đấy, anh làm gì được tôi ? 

- Vậy thì cô sẽ phải hối hận về quyết định của mình. 

Nói xong chưa để nó kịp phản ứng hắn đã lật người lại đè nó xuống phía dưới

- A... Anh định làm gì ? - nó lắp bắp hỏi. Hình như nó đùa hơi quá rồi thì phải, ánh mắt tức giận như vậy... Thôi lần này mình xong rồi ! 

Nhìn vẻ mặt lúc nãy còn hùng hổ như báo mà bây giờ đã nơm nớp lo sợ như một con thỏ con của cô gái nhỏ, miệng hắn nhếch lên một nụ cười, một nụ cười không phải phong lưu đùa cợt như thường ngày, ngược lại có gì đó vô cùng nguy hiểm khiến cho sống lưng nó bỗng trở nên lạnh buốt. 

- Để tôi cho cô biết xem hiện tại tôi muốn làm gì. 

Dứt lời, nó bỗng cảm thấy môi mình bị dán chặt với một thứ gì đó mềm mại lại rất ấm áp. Nó mở to mắt nhìn. Hắn cư nhiên dám hôn nó ! Nhân lúc nó còn đang mất tập trung hắn đã nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng thơm tho, chiếc lưỡi như một con rắn nhỏ luồn lách khắp nơi tìm kiếm hương vị ngọt ngào quen thuộc. Nụ hôn của hắn quá mức cuồng nhiệt, dường như muốn rút cạn không khí trong khoang miệng nó vậy. Người nó mềm nhũn vô lực, ánh mắt mơ màng, cánh tay bất giác choàng lên cổ hắn giống như muốn cổ vũ hắn tiếp tục. Đối với sự hấp dẫn của người đàn ông này, nó chưa bao giờ có sức kháng cự lại được. Nụ hôn của hắn ngày càng nóng bỏng, từ môi chuyển sang chiếc cổ thanh tú trắng ngần, tiếp theo chuyển xuống xương quai xanh xinh đẹp. Hắn cắn nhẹ khiến cho nó khẽ rên " ưm " một cái, sau đó xuống nữa, xuống nữa...

" Reng reng "

Tiếng chuông cửa đã kịp thời đưa đôi bạn trẻ cùng tác giả và độc giả ra khỏi những ý nghĩ bay cao bay xa. Nó sực tỉnh vội vàng dùng tay đẩy hắn, còn hắn sau đó cũng nhanh chóng điều khiển lại nhịp thở của mình, quấn tạm cái khăn choàng tắm, đi ra mở cửa.

- Trịnh thiếu gia, rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài. 

Cô nhân viên đang nói lập tức đứng hình trước vẻ đẹp nam tính của hắn. Khuôn mặt góc cạnh mà lạnh lùng, từng đường nét như được một nhà hoạ sĩ tài ba điêu khắc, không chỉ ở khuôn mặt mà cả trên cơ ngực, cơ bụng,... tất cả chỉ làm phụ nữ mê đắm, hận không thể nào nắm giữ được trái tim của người đàn ông xuất chúng này. 

- Có chuyện gì ? - hắn không kiên nhẫn mà để ý vẻ mặt say mê của cô nhân viên.

- À... thưa Trịnh thiếu, sáng nay vòi nước trong phòng tắm của Hàn tiểu thư đã được sửa lại. Chúng tôi rất xin lỗi về sơ xuất này, vì vậy sau khi bàn bạc quản lí đã quyết định không lấy tiền thuê phòng của các vị trong thời gian các vị ở đây. 

- Tôi biết rồi. 

- Còn chuyện này nữa thưa ngài...

Hắn ngừng động tác đóng cửa lại, nhướn mày ý bảo cô ta nói tiếp. Cô nhân viên khẽ chớp chớp mắt, nở nụ cười mê hoặc, ngón tay như vô tình làm bật ba cúc áo để lộ ra bầu ngực căng tròn trắng mịn. Mặc dù cô ta nghe đồn người đàn ông này lạnh lẽo vô tình nhưng đứng trước hình ảnh quyến rũ như vậy cho dù là người có sức kiềm chế giỏi như thế nào đi chăng nữa cũng không thể không động lòng. 

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của cô ta, đối mặt với cảnh xuân đẹp đẽ ấy chỉ  là ánh mắt không có độ ấm nào của hắn.

- Thu bộ dạng phóng đãng đó lại trước khi tôi làm cho cô biến mất khỏi toà nhà này trong vòng một nốt nhạc. 

Cô nhân viên thoáng sợ hãi trước vẻ băng lãnh của hắn nhưng không hiểu tự dưng lấy dũng khí ở đâu ra, lớn tiếng nói : 

- Tại sao ? Em có điểm nào không bằng mấy cô minh tinh hay chụp chung với anh trên tạp chí chứ ?

Hắn nhếch môi lạnh lùng đáp :

- Tại sao ư ? Bởi vì ngoài cô gái đang ở trong phòng của tôi ra, cô hay mấy người đẹp đó đều không có khả năng câu dẫn được tôi.

Một câu nói đã hoàn toàn đánh bay hy vọng của một thanh niên tội nghiệp.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa và chắc chắn rằng không có ai ở ngoài nó mới ló cái đầu nhỏ nhắn ra khỏi tấm chăn bông dày cộp :

- May quá ! Cuối cùng cũng được hít không khí trong lành. 

Hắn nhìn hành động đáng yêu của nó, buồn cười hỏi : 

- Sao thế ? Biết sợ rồi ? 

- Tất nhiên là sợ. Nếu papa biết đêm qua tôi ngủ chung giường với anh là tôi chết chắc luôn đấy - nó chu môi đáp - À đúng rồi lúc nãy cô gái kia nói gì thế ? Tôi nghe cô ấy có bảo cái gì mà sửa xong vòi nước trong phòng tắm của tôi ? 

- Ừ, đêm qua vòi nước trong phòng cô bị hỏng, chảy suốt một tiếng đồng hồ. Nếu tôi không kịp thời phát hiện ra thì chắc giờ phòng cô lụt rồi cũng nên. 

- Cái gì ? Tại sao tôi không biết gì hết vậy ? 

Nếu như có chuyện đó xảy ra thì chắc hẳn nó cũng phải nghe thấy tiếng nước chảy chứ ? 

- Con người ta khi ngủ thường không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình. 

Ngủ ? Nhưng tối qua nó nhớ lúc mình về phòng chỉ đi tắm thôi mà đâu có ngủ lúc nào đâu... Đợi đã không lẽ nó ngủ quên trong bồn tắm ư ? Vy Anh choáng váng. Nếu thật sự là như thế thì không chỉ sáng nay phòng nó lụt mà nó cũng phải vào bệnh viện cấp cứu vì bị cảm nặng do ngâm nước suốt đêm rồi. Nó ngẩng đầu lên muốn nói lời cảm ơn với hắn, nhưng đúng lúc này nó bỗng nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng : nếu như hắn phát hiện ra nó lúc nó ngủ trong bồn tắm thì chẳng phải hắn đã nhìn thấy hết tất cả những gì không nên nhìn rồi sao ? Hắn dường như đọc thấu suy nghĩ trong đầu nó, nhàn nhạt nói :

- Lúc đó là do tình huống bất đắc dĩ, cô không thể trách tôi được. 

- Cứ coi như là thế đi, nhưng mà tại sao anh lại cho tôi mặc một bộ đồ thiếu đứng đắn như vậy hả ?

- Bộ đồ đó là do khách sạn mang lên. Lúc ấy khuya rồi không ra ngoài mua được, hơn nữa vali để quần áo của cô còn cài mật mã nên tôi đành phải lấy cho cô mặc tạm. 

Nó không tin : 

- Nơi này nghèo đến mức phải cho khách mặc đồ thiếu vải như vậy sao ?

- Bọn họ tưởng tôi cần đồ để làm chuyện ở trên giường. 

Nó : " ... " 

Trí tưởng tượng của mấy người này cũng thâth phong phú quá đi ! 

- Anh có thể đổi.

- Lúc ấy bác sĩ đến rồi. Cô muốn ăn mặc thiếu vải hay nằm khoả thân cho bác sĩ khám đây ? 

- Anh ...

Thôi thì mặc như vậy còn hơn không mặc gì.

Nhìn dáng vẻ giận dỗi của nó, ánh mắt hắn tràn ngập yêu thương cùng sủng nịnh. Ngốc quá, có ai để người con gái mình yêu ăn mặc gợi cảm trước mặt người đàn ông khác đâu chứ. Nếu hôm qua hắn không chùm chăn che kín cơ thể nó chỉ để lộ mỗi cái đầu thì có cho mười lá gan ông ta cũng không dám bước lên khám. Đột nhiên hắn nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình và ông viện trưởng ngày hôm qua : 

" Trịnh thiếu, hình như cô gái này là người được đưa vào bệnh viện cùng với cậu sáu năm trước đúng không ? "

" Đúng vậy " 

" Thế thì tốt quá rồi. Xem ra cuộc phẫu thuật của cô ấy rất thành công " 

" Cuộc phẫu thuật ? "

" Vâng. Sáu năm trước cô ấy có một khối u não, tuy chưa đến mức nghiêm trọng nhưng nếu không điều trị sớm có thể nguy hiểm đến tính mạng. " 

" Ông có chắc không ? " 

" Chắc chắn. Tôi rất ít khi nhớ mặt những người mình từng gặp, nhưng đối với những người tôi đã khám qua thì tôi không bao giờ quên " 

Có trời mới biết khi nghe từ " chắc chắn " ấy hắn đau khổ cỡ nào, và cũng chỉ có trời mới biết tâm trạng hiện giờ của hắn rối loạn cỡ nào. Nếu được quyền lựa chọn, hắn thà tin sáu năm trước nó rời bỏ hắn là do nó yêu người khác chứ không phải vì giấu hắn đi phẫu thuật. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc cô gái nhỏ đáng yêu của hắn phải chịu bao nhiêu đau đớn và cô đơn trong suốt quãng thời gian ấy thì tim hắn rất đau...

Đau giống như có hàng ngàn mũi dao đâm vào ! 

" Tề Phong, điều tra cho tôi hồ sơ bệnh án của Vy Anh sáu năm trước tại bệnh viện Thành phố. Tôi muốn biết mọi chuyện đã xảy ra với cô ấy... Ngay bây giờ "

Ba ngày sau đó chính là ba ngày bân rộn nhất của Vy Anh cũng như toàn bộ nhân viên của tập đoàn Trịnh Thiên. Tất cả mọi thứ từ trang phục đến model, âm thanh, ánh sáng, ... nó đều tự mình chỉ đạo toàn bộ. Đây là lần đầu tiên nó tham gia cuộc thi thời trang mang tầm cỡ Quốc tế với tư cách là đại diện tập đoàn Trịnh Thiên. Cuộc thi lần này không chỉ ảnh hưởng tới túi tiền của nó mà còn ảnh hưởng tới túi tiền của toàn bộ mọi người trong công ty nên việc lo lắng cũng là chuyện bình thường. 

Tối hôm trước ngày cuộc thi diễn ra nó mới có một ít thời gian dành riêng cho bản thân. Nằm trên chiếc giường mềm mại nó bỗng nhớ lại chuyện xảy ra ở căn phòng sát vách mấy hôm trước. Nói thật thì nó cũng hiểu nếu sáng hôm đó nếu cô nhân viên không đến bấm chuông thì nó và hắn sẽ làm ra cái loại chuyện gì. Đáng lẽ nó phải vui mới đúng nhưng chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy có chút nuối tiếc. Nuối tiếc ? Hai từ bỗng nhiên hiện ra trong đầu khiến nó kinh sợ không thôi. Từ khi nào mà mình là có thể nghĩ đen tối như vậy chứ ? Giấu khuôn mặt đỏ bừng vào trong gối, đột nhiên điện thoại vang lên tiếng báo hiện có tin nhắn gửi đến, nó giật bắn mình một phát. Trời ạ mình có làm điều gì sai trái đâu mà phải lo lắng thế nhỉ ? 

Tin nhắn gửi đến là từ group chat trên messenger của tứ đại mỹ nhân :

[ Nguyệt Nguyệt cô nương ] : Vy Anh thật sự bà và anh Y Tử chưa làm gì nhau hết sao ? 

[ Lamy công chúa  ] : Đúng đó không thể như thế được. 

[ Nhi ca ca ] : Anh hai tôi đúng là đồ rùa bò. Mỹ nhân đã dâng đến tận cửa, à không dâng đến tận giường rồi mà vẫn chưa chịu xơi. Đến khi nào bọn tôi mới nhận được thiệp cưới đây ? 

Mặt nó bỗng nổi hai vạch đen. Ngày nào mấy cô bạn này cũng hỏi nó mấy chuyện " nhạy cảm " như thế này. Chẳng lẽ bọn họ muốn nó gả đi nhanh như vậy sao ? Ôi lòng tôi đau quá man ! 

[ Vy Anh đã đá bạn ra khỏi nhóm ] : Tôi nói lần thứ n rồi là tôi và anh ấy hoàn toàn trong sáng. 

[ Nguyệt Nguyệt cô nương ] : Trong... như than ! 

[ Lamy công chúa ] :  Mà còn phải là than Quảng Ninh nữa 

[ Nhi ca ca  ] : Hàng Việt Nam chất lượng cao xuất khẩu ngay tại xưởng.

Nó "..."

[ Vy Anh đã đá bạn ra khỏi nhóm ] : Được rồi tôi lạy mấy bà. Bây giờ mấy bà muốn như thế nào đây ? 

[ Nhi ca ca ] : Giải thích đi. Nếu bà và anh ấy trong sáng thì sao lại nằm chung giường với nhau ? 

[ Vy Anh đã đá bạn ra khỏi nhóm ] : Đó là do tối đó tôi bị sốt nhẹ với cả phòng đang hỏng nên anh ấy cho tôi nằm tạm thôi. 

[ Lamy công chúa ] : Quản lí khách sạn không nói gì sao ? 

Cô ngạc nhiên. Theo như quy định nếu phòng của Vy Anh bị hỏng thì họ phải xếp cho cậu ấy phòng khác chứ, sao lại để một cô gái trẻ đẹp ngủ cùng phòng với một người đàn ông như vậy ?

[ Vy Anh đã đá bạn ra khỏi nhóm ] ( icon thở dài ) : Anh ấy bảo quản lí rằng anh ấy là chồng sắp cưới của tôi. 

[ Nguyệt Nguyệt cô nương ] ( icon vui sướng ) : Ố ồ, chồng sắp cưới nha. Thế chồng sắp cưới của bà nói thế nào về việc mình khoả thân nằm cạnh vợ sắp cưới ? Không phải để làm chuyện XXOO gì đó chứ ? 

Nó đang uống nước đọc xong liền phun hết vào màn hình. 

[ Vy Anh đã đá bạn ra khỏi nhóm ] : Khụ khụ... Anh ấy bảo có thói quen không mặc quần áo khi đi ngủ, hoàn toàn không có suy nghĩ đen tối nào khác đâu. 

[ Nhi ca ca ] : Thói quen kì lạ vậy sao ? Có người không mặc gì khi đi ngủ thật à ?

Thiên Nhi nghi ngờ. Nói thật thì phận là em gái nhưng cô bé cũng không biết anh trai mình có mặc gì hay không khi đi ngủ. Giờ nghĩ lại... Có phải mình vô tâm quá không ? 

[ Vy Anh đã đá bạn ra khỏi nhóm ] : Ban đầu tôi cũng không tin. Sau khi hỏi xong thì anh ấy trả lời như thế này : " khoa học đã chứng minh khi đi ngủ không mặc quần áo là tốt nhất vì giúp khí huyết lưu thông. Chúng ta cần phải tuân theo khoa học để cơ

Chapter
1 Chương 1: Về Việt Nam - Cơn ác mộng của Hàn Vy Anh
2 Chương 2: Oan gia gặp mặt
3 Chương 3: Đồ sao chổi, anh đi chết đi !!!
4 Chương 4: Bạn mới
5 Chương 5: Đi bar
6 Chương 6: Cảm xúc lạ
7 Chương 7: Tình địch
8 Chương 8: Nỗi lòng
9 Chương 10: Quyết chiến quyết thắng tại trung tâm thương mại ( 1 )
10 Chương 11: Quyết chiến quyết thắng tại trung tâm thương mại ( 2 )
11 Chương 9: Hợp tác
12 Chương 12: Hiểu lầm
13 Chương 13: Nhận ra tình cảm cũng là lúc mất em !
14 Chương 14: Lời tỏ tình trên đồi hoa hướng dương
15 Chương 15: Go to the beach ( 1 )
16 Chương 16: Go to the beach ( 2 )
17 Chương 17: Go to the beach ( 3 )
18 Chương 18: Hình như anh yêu Nhi !!!
19 Chương 19: Kế hoạch tỏ tình bất thành
20 Chương 20: Bước đầu của kế hoạch trả thù
21 Chương 21: Công viên giải trí
22 Chương 22: Bắt cóc
23 Chương 23: Giải cứu
24 Chương 24: Nguy hiểm cận kề
25 Chương 25: Nụ hôn giữa trời
26 Chương 26: Sự thật về Nam thần điện hạ
27 Chương 27: Cho em một lần để nói lời yêu anh
28 Chương 28: Yêu chỉ mình anh !
29 Chương 29: Chưa hạnh phúc được bao đã phải xa nhau !!!
30 Chương 30: Sự trở lại của Hàn Vy Anh !!!
31 Chương 31: Kế hoạch chinh phục tổng tài ác ma của tứ đại mỹ nhân !
32 Chương 32: Gặp lại lần nữa, trở thành thư kí của anh !!!
33 Chương 33: Ngày đầu đi làm, gặp mặt boss đại nhân!!!
34 Chương 34: Tình địch lộ diện
35 Chương 35: Hà An Nhiên
36 Chương 36: My heart is hurt !!!
37 Chương 37: Khổ nhục kế
38 Chương 38: Party tại Bar Night Angel
39 Chương 39: Trợ lý thư kí
40 Chương 40: Hoàng Linh Đan
41 Chương 41: Bữa trưa tình yêu !!!
42 Chương 42: Khi Hàn Bảo Sơn ghen thật đáng sợ
43 Chương 43: Những bức ảnh
44 Chương 44: Trò đùa của hắn
45 Chương 45: Linda bị chỉnh thê thảm
46 Chương 46: Chúng ta đều là những thằng ngu !
47 Chương 47: Nhị tiểu thư nhà họ Phạm
48 Chương 48: Alex
49 Chương 49: Sống chung với sếp tổng
50 Chương 50: Cướp cô dâu
51 Chương 51: Phía sau một cô gái
52 Chương 52: Đua xe không cháu ?
53 Chương 53: Không còn là nữ phụ
54 Chương 54: Anh yêu em
55 Chương 55: Ý tưởng bị đánh cắp
56 Chương 56: Lật ngược tình thế ( 1 )
57 Chương 57: Lật ngược tình thế ( 2 )
58 Chương 58: Lời thổ lộ trong cơn say
59 Chương 59: Las Vegas
60 Chương 60: Sự thật hé mở
61 Chương 61: Sự cố ngoài ý muốn
62 Chương 62: Hình phạt dành cho kẻ đánh cắp trái tim
63 Chương 63: Hồi ức tuổi 17 của chúng ta
64 Chương 64: Chưa từng hết yêu em
65 Chương 65: Vy Anh Love
66 Chương 66: Thần nữ trong mộng vs mỹ nhân tai tiếng
67 Chương 67: Họa vô đơn chí
68 Chương 68: Sự thật phũ phàng
69 Chương 69: Giá trị của tình bạn
70 Chương 70: Người con gái mà hắn yêu nhất
71 Chương 71: Boomerang - Tìm lại yêu thương
72 Chương 72: Hạnh phúc viên mãn ( Hoàn )
73 Chương 73: Ngoại truyện 1 : Trịnh Y Tử ( phần thượng )
74 Chương 74: Ngoại truyện 2 : Trịnh Y Tử ( phần hạ )
75 Chương 75: Ngoại truyện 3 : Ai yêu ai nhiều hơn ? ( Vy Anh - Y Tử )
76 Chương 76: Ngoại truyện 4 : Ai rồi cũng sẽ khác ( Vy Anh - Y Tử )
77 Chương 77: Ngoại truyện 5 : Mạc Như Yến
78 Chương 78: Ngoại truyện 6 : Trịnh Thiên Nhi - Hàn Bảo Sơn ( phần thượng )
79 Chương 79: Ngoại truyện 7 : Trịnh Thiên Nhi - Hàn Bảo Sơn ( phần hạ )
80 Chương 80: Ngoại truyện 8 : Hàn Gia Huy - Âu Như Nguyệt
81 Chương 81: Ngoại truyện 9 : Đình Hải Phong - Trần Huyền Lam
82 Chương 82: Ngoại truyện 10 : Hà An Nhiên - Từ Khải Nam
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Về Việt Nam - Cơn ác mộng của Hàn Vy Anh
2
Chương 2: Oan gia gặp mặt
3
Chương 3: Đồ sao chổi, anh đi chết đi !!!
4
Chương 4: Bạn mới
5
Chương 5: Đi bar
6
Chương 6: Cảm xúc lạ
7
Chương 7: Tình địch
8
Chương 8: Nỗi lòng
9
Chương 10: Quyết chiến quyết thắng tại trung tâm thương mại ( 1 )
10
Chương 11: Quyết chiến quyết thắng tại trung tâm thương mại ( 2 )
11
Chương 9: Hợp tác
12
Chương 12: Hiểu lầm
13
Chương 13: Nhận ra tình cảm cũng là lúc mất em !
14
Chương 14: Lời tỏ tình trên đồi hoa hướng dương
15
Chương 15: Go to the beach ( 1 )
16
Chương 16: Go to the beach ( 2 )
17
Chương 17: Go to the beach ( 3 )
18
Chương 18: Hình như anh yêu Nhi !!!
19
Chương 19: Kế hoạch tỏ tình bất thành
20
Chương 20: Bước đầu của kế hoạch trả thù
21
Chương 21: Công viên giải trí
22
Chương 22: Bắt cóc
23
Chương 23: Giải cứu
24
Chương 24: Nguy hiểm cận kề
25
Chương 25: Nụ hôn giữa trời
26
Chương 26: Sự thật về Nam thần điện hạ
27
Chương 27: Cho em một lần để nói lời yêu anh
28
Chương 28: Yêu chỉ mình anh !
29
Chương 29: Chưa hạnh phúc được bao đã phải xa nhau !!!
30
Chương 30: Sự trở lại của Hàn Vy Anh !!!
31
Chương 31: Kế hoạch chinh phục tổng tài ác ma của tứ đại mỹ nhân !
32
Chương 32: Gặp lại lần nữa, trở thành thư kí của anh !!!
33
Chương 33: Ngày đầu đi làm, gặp mặt boss đại nhân!!!
34
Chương 34: Tình địch lộ diện
35
Chương 35: Hà An Nhiên
36
Chương 36: My heart is hurt !!!
37
Chương 37: Khổ nhục kế
38
Chương 38: Party tại Bar Night Angel
39
Chương 39: Trợ lý thư kí
40
Chương 40: Hoàng Linh Đan
41
Chương 41: Bữa trưa tình yêu !!!
42
Chương 42: Khi Hàn Bảo Sơn ghen thật đáng sợ
43
Chương 43: Những bức ảnh
44
Chương 44: Trò đùa của hắn
45
Chương 45: Linda bị chỉnh thê thảm
46
Chương 46: Chúng ta đều là những thằng ngu !
47
Chương 47: Nhị tiểu thư nhà họ Phạm
48
Chương 48: Alex
49
Chương 49: Sống chung với sếp tổng
50
Chương 50: Cướp cô dâu
51
Chương 51: Phía sau một cô gái
52
Chương 52: Đua xe không cháu ?
53
Chương 53: Không còn là nữ phụ
54
Chương 54: Anh yêu em
55
Chương 55: Ý tưởng bị đánh cắp
56
Chương 56: Lật ngược tình thế ( 1 )
57
Chương 57: Lật ngược tình thế ( 2 )
58
Chương 58: Lời thổ lộ trong cơn say
59
Chương 59: Las Vegas
60
Chương 60: Sự thật hé mở
61
Chương 61: Sự cố ngoài ý muốn
62
Chương 62: Hình phạt dành cho kẻ đánh cắp trái tim
63
Chương 63: Hồi ức tuổi 17 của chúng ta
64
Chương 64: Chưa từng hết yêu em
65
Chương 65: Vy Anh Love
66
Chương 66: Thần nữ trong mộng vs mỹ nhân tai tiếng
67
Chương 67: Họa vô đơn chí
68
Chương 68: Sự thật phũ phàng
69
Chương 69: Giá trị của tình bạn
70
Chương 70: Người con gái mà hắn yêu nhất
71
Chương 71: Boomerang - Tìm lại yêu thương
72
Chương 72: Hạnh phúc viên mãn ( Hoàn )
73
Chương 73: Ngoại truyện 1 : Trịnh Y Tử ( phần thượng )
74
Chương 74: Ngoại truyện 2 : Trịnh Y Tử ( phần hạ )
75
Chương 75: Ngoại truyện 3 : Ai yêu ai nhiều hơn ? ( Vy Anh - Y Tử )
76
Chương 76: Ngoại truyện 4 : Ai rồi cũng sẽ khác ( Vy Anh - Y Tử )
77
Chương 77: Ngoại truyện 5 : Mạc Như Yến
78
Chương 78: Ngoại truyện 6 : Trịnh Thiên Nhi - Hàn Bảo Sơn ( phần thượng )
79
Chương 79: Ngoại truyện 7 : Trịnh Thiên Nhi - Hàn Bảo Sơn ( phần hạ )
80
Chương 80: Ngoại truyện 8 : Hàn Gia Huy - Âu Như Nguyệt
81
Chương 81: Ngoại truyện 9 : Đình Hải Phong - Trần Huyền Lam
82
Chương 82: Ngoại truyện 10 : Hà An Nhiên - Từ Khải Nam
footer(); ?>