Hừ? Vừa nãy rõ ràng còn cảm nhận được kiếm ý mạnh mẽ đến thế, sao giờ không còn nữa? Chẳng lẽ Diệp Viễn đã vượt ải thành công rồi sao?” Hô Duyên Dũng bất giác bừng tỉnh nói.
“Nếu như vượt ải thành công, Cửu Thiên Đỉnh sẽ ngưng tụ ra Thanh Hồng Lộ đưa hắn xuống núi.”
Ý của Phong Nhược Thanh chính là, Diệp Viễn vẫn chưa vượt ải thành công.
“Nhưng mà… đây rốt cuộc là như thế nào?” Hô Duyên Dũng cũng là đang bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Đừng đoán mò nữa, cứ nhẫn nại mà chờ đợi đi! Nhưng mà Cửu Thiên Lộ lần này quả thật có chút không khác lạ, cũng không biết Diệp Viễn bên trong rốt cuộc đã gặp phải điều gì?”
Từ khi đạo cuối cùng của Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết bắt đầu ngưng tụ, Diệp Viễn đã hoàn toàn thu lại kiếm ý trên người, nhắm mặt lại.
Như thể, đã hoàn toàn từ bỏ kháng cự.
“Diệp Viễn, ngươi đang làm gì vậy? Đạo kiếm ý này không như những đạo kiếm thông thường, ngươi như vậy sẽ chết đó!” Âm thanh của Lộ Ngạn truyền đến.
Diệp Viễn không hề màng tới Lộ Ngạn, trên thực tế hắn hiện giờ đã đi vào cảnh giới quên đi bản thân, đóng chặt hoàn toàn cả ngũ quan.
Trong thế giới của Diệp Viễn lúc này, chỉ còn lại đạo kiếm ý cực kỳ khủng khiếp trước mặt.
Hắn đang từ từ lĩnh hội kiếm ý của “Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết”.
Trong suốt quá trình này, Diệp Viễn dùng kiếm ý của “Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm” để dẫn dụ “Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết”, không đơn thuần chỉ là tìm cách tránh kiếm ý.
Nếu trận pháp này lúc đầu sáng lập là để hậu bối có thể học được kiếm quyết, vậy bộ kiếm quyết này không thể lấy sát lộ làm chính yếu.
Chỉ là uy lực của bộ kiếm quyết này quá mạnh, học viên lĩnh hội không nỗi, nên mới bỏ mạng tại đây.
Từ vô số đạo kiếm ý đến ngàn đạo kiếm ý, rồi đến trăm đạo kiếm ý, mười đạo kiếm ý, cuối cùng là một đạo kiếm ý, số lượng ít đi, nhưng uy lực thì ngược lại càng ngày càng tăng.
Nhìn thì có vẻ đó là kết quả của việc gắn kết kiếm ý mà thành, nhưng với kiến thức của Diệp Viễn, dĩ nhiên là không nông cạn như vậy.
Bậc cuối cùng của bă trăm ba mươi ba, kì thực chính là cả một quá trình từng bước một mò mẫn, nghiên cứu của U Vô Nhai.
Đạo kiếm cuối cùng, chính là kiếm ý mạnh nhất của U Vô Nhai để lại ở Vô Biên Giới.
Nếu như trực tiếp tiếp đạo kiếm cuối cùng này, muốn lĩnh hội được kiếm ý của Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết khó lại càng thêm khó.
Nhưng điều trùng hợp là, U Vô Nhai đã dùng lĩnh hội cả đời của mình lấy hình thức của một chiếc bậc thang để diễn hóa lại. Chính điều này đã giúp cho người vượt ải có khả năng lĩnh hội được kiếm ý.
Đương nhiên, muốn học được đầu tiên là người vượt ải phải sống xót từ trong kiếm ý lạnh đến thấu xương đó.
Không ai có thể giống như Diệp Viễn, giờ lại có tâm trạng ngồi từ từ mà thưởng thức kiếm ý.
Tuy là Cửu Thiên Lộ này có chút gập ghềnh, nhưng Diệp Viễn không thể không thừa nhận, U Vô Nhai tiền bối vì hậu thế đã trút hết bao tâm tư vào trong đó.
“Diệp Viễn, ngươi còn không mau vận chuyển kiếm ý!” Mắt nhìn đạo kiếm đó như sắp đâm vào người của Diệp Viễn, âm thanh sốt ruột của Lộ Ngạn một lần nữa truyền đến.
Kiếm ý đã hoàn toàn phát động, cho dù là ông ta cũng không còn cách nào để khiến đạo kiếm đó dừng lại nữa.
Không ngờ trong thời khắc quan trọng này Diệp Viễn lại thu lại kiếm ý của mình, sự việc xảy ra không như dự tính ban đầu.
“Vù!”
Bước chân của Diệp Viễn vừa đặt xuống bậc thềm thứ chín trăm chín mươi chín bậc, đạo kiếm đó ầm ầm khởi động.
Kiếm ý thu nhưng không phát, nhưng Lộ Ngạn biết rõ đạo kiếm đó khủng khiếp đó như thế nào.
Nhưng vào lúc này, đôi mắt của Diệp Viễn trước sau vẫn nhắm lại, như thể không hề ý thức được sự nguy hiểm đang cận kề.
Lộ Ngạn cắn chặt răng một cái, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt của Diệp Viễn!
Trong khoảng hư vô đó một đôi tay đưa ra phía trước nhè nhẹ vẽ thành một vòng tròn, ngưng tụ ra một đạo kiếm ý.
Nhưng, đạo kiếm ý này so với đạo kiếm ý đang lao tới như châu chấu đá xe, chênh lệch là quá lớn.
Lộ Ngạn có thể ngưng tụ ra kiếm ý khủng khiếp như vậy, chính là nhờ vào việc phát động trận pháp.
Nhưng đạo kiếm hiện tại là do ông ta tự phát ra, uy lực quá yếu.
Suy cho cùng, Lộ Ngạn hiện giờ chỉ là chút tàn dư ẩn hiển dưới dạng thần niệm.
Ông ta muốn cứu Diệp Viễn, nhưng lực bất tòng tâm.
“Đa tạ Lộ tiền bối, tiếp theo hãy để vãn bối tự xử.” Lúc này, âm thanh nhè nhẹ của Diệp Viễn từ phía sau Lộ Ngạn vang lên.
Cùng lúc này! Lộ Ngạn cảm nhận được hơi thở vừa quen thuộc nhưng vừa xa lạ từ trên người của Diệp Viễn phát ra.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Lộ Ngạn liền tránh sang một bên nhường chỗ cho Diệp Viễn.
Tốc độ của đạo kiếm ý cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt của Diệp Viễn.
Nhưng Lộ Ngạn lại chứng kiến một cách rất rõ ràng, đạo kiếm ý đó đến trước mặt của Diệp Viễn còn khoảng mười mấy trượng, thì từ từ biến mất như lao vào đầm lầy vậy, tốc độ càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.
Cuối cùng, đạo kiếm đó dừng lại trước mắt của Diệp Viễn khoảng hai thước.
Diệp Viễn giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mũi kiếm, đạo kiếm đó ầm ầm biến mất.
Lộ Ngạn đứng bên cạnh trố mắt nhìn không nói nên lời, trong chốc lát không cách nào hoàn hồn lại.
Ông ta trước giờ không hề nghĩ, ải cuối cùng này có thể vượt qua theo cách này.
Thật là quá bề tưởng tượng!
Ông ta chấn giữ ải thứ ba Cửu Thiên Lộ đã gần hai trăm nay, đối với uy lực của đạo kiếm ý này thì quá rõ.
Hơn nữa đây lại là trận pháp toàn khai, đạo kiếm ý đó cho dù có là những cao thủ đỉnh nhất của Linh Dịch Cảnh, cũng chưa chắc có thể tiếp được, nhưng lại bị Diệp Viễn nhẹ nhàng chạm một cái là biến mất sao?
“Đa tạ Lộ tiền bối lúc nãy xả thân cứu giúp!” Diệp Viễn cúi người hành lễ với Lộ Ngạn, rồi mới thu thần lại trở về với thực tại.
Lộ Ngạn như nhìn thấy quái vật vậy, nhìn chằm chằm Diệp Viễn, miễn cưỡng cười nói: “Lúc nãy ta thuần thúy là đã làm một hành động thừa, đạo kiếm này vốn dĩ không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào với ngươi.”
Diệp Viễn cười nói: “Bất luận như thế nào, lúc nãy Lộ Ngạn tiền bối không màng an nguy của bản thân ra tay giúp đỡ vạn bối, Diệp Viễn nhất định ghi nhớ trong lòng.”
Lộ Ngạn đến cứu Diệp Viễn đúng là hành động thừa, nhưng ông ta không hề biết rằng Diệp Viễn có thể đối kháng với đạo kiếm ý đó.
Nếu lúc nãy Lộ Ngạn mà tiếp đạo kiếm đó, lúc này chắc đã hồn xiêu phách tán rồi.
Chỉ với tâm ý này thôi, cũng đủ để Diệp Viễn ghi nhớ trong lòng rồi.
Lộ Ngạn chỉ vẫy vẫy tay, cảm khái nói: “Không ngờ, đúng là không ngờ! U Vân Tông ta không ngờ lại có một kỳ tài hiếm có như ngươi, không những lĩnh hội được cảnh giới của Tâm như chỉ thủy, mà còn dung hòa được kiếm ý của ải thứ ba này!”
Sau cơn kinh ngạc, Lộ Ngạn mới phát giác lúc nãy tại sao bản thân lại có cảm giác kì lạ đến vậy.
Hơi thở tỏa ra từ người của Diệp Viễn, không những mang hơi thở kiếm ý của riêng mình mà còn có cả hơi thở của “Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết”.
Diệp Viễn hắn, lại có thể đem hai luồng kiếm ý khác nhau dung hòa làm một, trở thành kiếm ý của chính hắn. Tư chất này e là U Vô Nhai sống lại cũng không thể nào so sánh kịp.
Diệp Viễn cười nói: “Vãn bối chỉ là may mắn thôi, như vậy có được coi như là đã qua ải không?”
Từ cái khoảng khắc trận pháp mở, Diệp Viễn đã nghĩ tới cách dùng kiếm ý của Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết dung hòa với kiếm ý của mình.
“Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm” linh khí có dư nhưng sức tấn công thì không đủ, đây chính là kiếm khuyết lớn nhất của nó.
Nhưng Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết ngược lại là lấy sát lộ làm chủ đạo, sức tấn công vô cùng lớn. Hơn nữa cảnh giới của bộ kiếm quyết này rất cao, không dưới kiếm ý của Diệp Viễn, rất thích hợp dung hòa vào “Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm”.
Cứ như vậy, Diệp Viễn không ngừng lấy kiếm ý của “Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm” để dò lần “Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết”, muốn tìm ra điểm trùng khớp lớn nhất.
Cuối cùng ở thời khắc cuối lĩnh hội được.
Kiếm ý sau khi dung hòa thì đẳng cấp của nó hoàn toàn không như lúc đầu nữa, nên đạo kiếm ý đó trước mặt của Diệp Viễn, nay giống như một đứa bé ngoan ngoãn vậy.
Kiếm ý đọ sức chứ không phải thực lực đọ sức, đây chính là cuộc đọ sức của lĩnh hội kiếm ý, nếu không Diệp Viễn sớm đã bị băm thành bã thịt rồi.
Lộ Ngạn có chút cứng đờ gật gật đầu: “Đương nhiên coi như đã thông qua! Hoàn mỹ thông qua!”
Màu nền
Kiểu chữ
Size chữ
Giãn dòng
Updated 1380 Episodes