Quyển 2 – Chương 9: Kích đấu trong đại điện

Tâm Khánh Nhiễm căng thẳng, nhanh chóng thu tất cả động tĩnh ở cửa
điện vào mắt, nàng phải tìm cơ hội chạy thoát trước khi Cấm vệ quân tiến đến.

Nàng biết, nếu không thoát khỏi Địch Táp, bản thân sẽ không có cơ hội chạy đi, hiện tại Địch Táp chưa có động tĩnh, nàng khẽ lướt mắt về phía ngự đài, lạnh lẽo nhìn ba thân ảnh ngồi trên đó, chỉ cần ba người kia
không ra tay, nàng vẫn có khả năng để đào thoát.

Chỉ suy nghĩ trong tích tắc, một đạo kim quang thế như sấm sét đã bất ngờ chụp tới, đồng tử Khánh Nhiễm co rút, ngự khí bay về phía sau né
tránh, trong lòng nàng không khỏi cả kinh, kim luân của Địch Táp quả
nhiên lợi hại, dù bánh luân chưa bay đến nhưng thế công đã chụp tới mạnh mẽ, theo tiếng xé gió đột ngột xuất hiện, đoạt mệnh kim luân quả nhiên
danh bất hư truyền.

Mười ngón tay Địch Táp cắm vào kim luân, song chưởng mạnh mẽ, thả
người đánh về phía Khánh Nhiễm, chiêu thức liên tục không ngừng, răng
cưa cuồn cuộn, nhất thời kim quang uốn lượn trong đại điện, kim luân xé
gió, tựa như âm thanh của ma quỷ, khủng khiếp không sao tả hết.

Những quan nhân chưa kịp rời khỏi đều nơm nớp lo sợ chui dưới gầm
bàn, không dám ló đầu ra, các võ quan cũng không thể giúp đỡ, kim luân
của Địch Táp chuyển động điên cuồng tàn nhẫn, họ chỉ có thể nép ra bốn
phía quanh điện, tự mình phòng thủ.

Khánh Nhiễm phi thân nhìn toàn cảnh trong đại điện, cười lạnh. Nàng
khẽ quét mắt về hướng cửa, chỉ cần nàng lao ra ẩn vào bóng đêm, bọn họ
sẽ không có cách làm gì được nàng.

Vũ khí trong tay không thuận lợi, dù sao cũng không thể cùng Địch Táp dây dưa. Tuy kim luân của Địch Táp lợi hại, nhưng nàng không muốn giao
đấu để đánh giá, hiện tại thoát thân là quan trọng nhất, lấy võ nghệ của mình, nàng tin mình vẫn còn cơ hội để chạy thoát.

Khánh Nhiễm đề khí thả người, thân ảnh như một con nhạn đỏ lao nhanh
quanh điện, trốn tránh thế công của Địch Táp, không ngừng tìm cơ hội tới gần cửa. Nhưng Địch Táp dường như nhận ra ý đồ của nàng, hắn luôn theo
sát Khánh Nhiễm, kim luân vù vù vang dội, kiềm hãm Khánh Nhiễm vào bên
trong.

Thân ảnh Khánh Nhiễm bay lượn, nhẹ nhàng như chim yến, lưỡng đạo hồng ảnh bị kim quang ngăn cách với mọi thứ xung quanh, truy đuổi cuốn vào
một chỗ, bóng đỏ trùng điệp mờ ảo, bay lượn mê hoặc.

Địch táp thấy khinh công của Khánh Nhiễm lợi hại, lại đặc biệt nhanh
nhẹn, trong lúc nhất thời hắn không có biện pháp đến gần nàng, hắn quát
lớn một tiếng, đạp khí nhảy vọt lên. Tay phải ngự khí, kim luân xoay
tròn mang theo khí thế mạnh mẽ, bén nhọn bức thẳng đến lưng Khánh Nhiễm.

Khí thế mạnh mẽ như sấm sét từ trên chụp xuống, kim luân chưa tới
nhưng tà áo phía sau Khánh Nhiễm đã bị cuốn xé tả tơi, tiếng vải rách
không ngừng truyền đến. Sắc mặt nàng khẽ biến, đáy mắt nhìn đến một gã
võ tướng đang nơm nớp lo sợ đứng phía trước, nàng cười khẩy, thân hình
xoay tròn, kim luân theo hướng xoay tròn sượt qua, tóc đen bay lượn theo kim luân, một đoạn bị cắt ngang lượn lờ bay xuống.

Tia kim quang bị Khánh Nhiễm né qua bức thẳng đến võ tướng phía
trước, võ tướng kia chỉ thấy thân ảnh Khánh Nhiễm vừa loé, kim luân liền bất ngờ từ trên trời giáng xuống, hắn kinh hô một tiếng, kim quang xé
gió gào thét lao qua, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cánh tay phải
bay ra, sắc mặt hắn tái nhợt ngã bổ nhào xuống đất, ôm bả vai liên lục
kêu to.

Khánh Nhiễm cười lạnh một tiếng, nàng quay đầu, đương lúc Địch Táp đón được kim luân xoay trở về, đồng tử nàng khẽ co rút.

Uy lực của kim luân không chỉ ở năm mẩu răng cưa bén nhọn, khi kim
luân xoay nhanh, bánh răng liền biến thành một vòng xe đoạt mạng, ở
trong tay Địch Táp, kim luân rõ ràng có thể xoay ngược trở về, hơn nữa
trong lúc chuyển động cũng có thể bắt lấy, có thể thấy rằng lực cánh tay hắn rất mạnh mẽ.

Địch Táp lại cuốn kim luân đánh tới, thân ảnh Khánh Nhiễm lóe lên,
trên mặt bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng. Nàng phi thân né tránh, đang lúc
bay lên, một gương mặt quen thuộc lại bất chợt lọt vào tầm mắt, đồng tử
Khánh Nhiễm co rút mạnh, giống như có mũi băng lạnh lẽo xông thẳng ra.

Khúc Đông Bình! Là cẩu tặc Khúc Đông Bình! Hắn đang trốn dưới gầm bàn ló đầu ra ngoài, cho dù gương mặt đã già đi không ít, nhưng chỉ cần
liếc mắt một cái, nàng cũng sẽ nhận ra!

Ngọn lửa hận thù bùng nổ mãnh liệt, Khánh Nhiễm đang muốn đánh về phía bên kia, Địch Táp lại bất ngờ vọt tới.

Trước mắt Khánh Nhiễm hiện lên nụ cười bao dung của phụ thân, trường
thương của người quét ngang ngàn quân, chưa từng gặp được đối thủ, thế
nhưng… thế nhưng người lại phải oan ức chết dưới loạn tên!

Ánh mắt lạnh lẽo âm thầm dịch chuyển, mơ hồ thấy được sát khí, nàng
không né tránh kim luân của Địch Táp, song chưởng đánh ra vòng qua kim
luân, năm ngón tay uốn lượn, ngón tay thon dài mạnh mẽ, trong khoảnh
khắc như vuốt ưng, nhanh nhẹn chụp đến cổ tay Địch Táp.

Một chiêu của Địch Táp đã đánh tới, nhưng không ngờ nàng lại không né tránh, trong lòng hắn kinh ngạc, lúc ngẩng đầu lại đón nhận một đôi mắt lạnh lẽo băng giá, cặp mắt ấy trong trẻo nhưng rét giá như băng tuyết
tháng chạp, không hiểu sao con ngươi long lanh ấy lại khiến hắn thấy
quen thuộc.

Đời người luôn rơi vào vòng xoáy tuần hoàn, trong lúc mơ hồ, ta lại
có cảm giác xúc động không rõ nguyên do, có lẽ chỉ là trong nháy mắt,
nhưng mà cao thủ quyết đấu sao có thể nhất thời thất thần?

Chỉ trong một cái chớp mắt, tay phải Khánh Nhiễm đã bất ngờ chộp tới, hắn chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, kim luân đã muốn rời khỏi tay.

Chuyện tình diễn ra quá nhanh, đợi đến lúc hai đạo bóng đỏ rời ra,
trụ lại, mọi người mới kịp hoàng hồn, song luân trong tay Thất hoàng tử
chỉ còn một cái, mà thanh luân còn lại đã nằm gọn trong tay Khánh Nhiễm. Trên cánh tay phải trắng nõn hiện rõ một vết thương sâu hoắm, nhìn thấy ghê người.

Địch Táp gắt gao mím chặt môi, nhưng vẫn không thể áp chế tia khiếp
sợ trong lòng. Kim luân rời tay, đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm, đôi mắt lạnh lẽo của nữ tử khiến hắn không biết có cảm giác gì, gân
xanh giữa trán đã nhảy lên.

Trên điện, thân ảnh màu trắng đang nhàn hạ bỗng nhiên hơi chấn động,
chén ngọc cầm trong tay chậm rãi buông xuống, ánh mắt gắt gao nhìn vào
dòng máu đỏ sẫm, đang tí tách chảy từ đầu ngón tay Khánh Nhiễm, khóe môi hơi nhếch lên, suy nghĩ lại không ai đoán được, mà trong đôi mắt thoáng qua sắc thái khó tả.

Phượng Anh nghiêng đầu nhìn về phía Lận Kì Mặc, khóe miệng nghiền ngẫm cười.

“Làm sao vậy? Tứ lang giống như có chút khẩn trương.”

Lận Kì Mặc cười khẽ, nâng tay cầm chén, gương mặt tuấn dật ngoái lại, đón lấy ý cười sâu xa trong đôi mắt của Phượng Anh, hắn cũng cười nhẹ
như gió, nâng chén nhấp rượu, ánh mắt lại nhìn về phía Khánh Nhiễm,
không e dè, cười nhạt nói

“Tiểu mỹ nhân bị thương như vậy, Tứ lang tất nhiên đau lòng, Địch Táp quả thực sẽ không thương hương tiếc ngọc. Đều nói Cửu Kiền Vương quân
tử như lan, chắc hẳn cũng biết thương hương tiếc ngọc là gì, chẳng lẽ
Cửu Kiền Vương không khẩn trương sao?”

Ánh mắt hắn như vô tình đảo qua bàn tay đang nắm chặt của Phượng Anh, cười khẽ nhíu mày.

Tia sáng trong mắt Phượng Anh càng loé lên, cũng gật nhẹ quay đầu,
khẽ nâng chén nhấp một ngụm rượu, ánh mắt cũng không rời đi nội điện nửa phần.

Yến Hề Ngân lạnh nhạt liếc mắt qua hai người, trong mắt có chút suy nghĩ, hắn nhìn về phía nội điện, không khỏi nghi ngờ.

Tuy một thanh luân của Địch Táp đã bị Khánh Nhiễm cướp lấy, nhưng khí thế kim luân trong tay vẫn không suy giảm, kim quang đại thịnh, thân
ảnh Địch Táp đột nhiên cất cao, phi người phóng vọt lên, kim luân từ
trên đánh xuống dưới. Khánh Nhiễm nhanh chóng né tránh, tay kia của Địch Táp lại đón lấy thanh luân, một tay ném ra, Khánh Nhiễm còn chưa đứng
định, kim luân lại công tới.

Nhìn trận chém giết trước mặt, mọi người trong điện đều cả kinh, Thất hoàng tử tất nhiên không cần nói đến, không ngờ hôm nay lại có một
thiếu nữ có thể cùng hắn đánh ngang tài ngang sức, mọi người nhất thời
đều giật mình.

Thấy kim luân trong tay Địch Táp đã xuất ra, Tô Lượng phía sau Yến Hề Ngân đột ngột kinh hô một tiếng.

“Tuyết Luân Vũ, đòn sát thủ của Địch Táp.”

Yến Hề Ngân nghiêng đầu nhìn, Tô Lượng bĩu môi, ánh mắt Phượng Anh cùng Lận Kì Mặc như vô tình lướt nhẹ qua hướng này.

Khánh Nhiễm có nhĩ lực rất tốt, tất nhiên cũng đã nghe được tiếng
kinh hô lúc nãy, trong lòng không khỏi căng thẳng lên, mắt thấy kim luân đã muốn vọt đến trước người, nàng không kịp nghĩ ngợi liền chém ra
thanh luân trong tay, chặn ở phía trước.

Cánh tay đều chấn động, thân ảnh Khánh Nhiễm bị đẩy xa đến một
trượng, lồng ngực như có lực mạnh chèn ép đi qua, toàn thân đau đớn.
Khánh Nhiễm biến sắc, không nghĩ kim luân bay một vòng mà vẫn giữ thế
công mạnh như sấm sét.

Nàng cố nén một trận cuộn trào trong ngực, liếc nhìn kim luân trong
tay, khóe miệng giơ lên, nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, chỉ thấy
nàng giơ tay lên, kim luân chợt bay ra, trong không trung tạo ra một
luồng hoa lửa.

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, không thể ngờ được một nữ tử lại có
thủ pháp dùng kim luân cao minh đến thế. Đợi đến lúc mọi người định
thần, kim luân đã cuồn cuộn ánh sáng bay vút lên nóc điện, nửa thân luân không còn nhìn thấy nữa, tiếng hút không khí vang lên không ngừng.

Trong mắt Phượng Anh hiện lên ý cười, hắn quay đầu nhìn về phía Tứ lang, khẽ mở miệng nói.

“Quả nhiên là mỹ nhân tài trí song toàn, mắt nhìn người của Tứ lang thật tốt.”

Tứ lang nghiêng đầu liếc nhìn hắn, từ chối cho ý kiến, chỉ là mũi thở nhẹ một hơi, còn phát ra một tiếng hừ lạnh không nghe thấy.

Địch Táp chưa từng chịu nhục nhã như vậy, thấy trong mắt Khánh Nhiễm
có khiêu khích, ánh mắt hắn trở nên đỏ tươi, mắt thấy nữ tử đã muốn chạy ra cửa điện, hắn liền vận khí phóng mạnh thanh luân trong tay.

Khánh Nhiễm giống như sớm biết hắn sẽ làm thế, nàng đột nhiên xoay
người, tay phải lướt qua làn váy, trong tay đã xuất hiện năm cái chuông
bạc hình giọt lệ, một điểm cực kì sắc bén, nàng xem xét đúng thời cơ,
lúc kim luân sắp đánh đến trước người, liền dùng hết toàn lực phi người
sang bên kia, chuông bạc trong tay đồng thời phóng ra.

Những người trong điện thấy động tác của nàng thì vô cùng kinh ngạc,
nhưng mà ngay sau đó, ngay tại lúc kim luân sắp đánh đến cột trụ màu
son, năm mẩu chuông bạc kia lại truy thẳng đuổi đến, đánh thẳng lên kim
luân, ma sát ra tia lửa tung toé, mũi nhọn thẳng tắp đâm vào cột trụ,
lưu lại năm lỗ hổng như năm dấu tay sâu hoắm. Kim luân xé gió đập mạnh
vào trụ gỗ, làm chấn động cả toà điện.

Hai tay Địch Táp đã trống không, nhìn kim luân của mình lại không thể nhấc nổi tay. Vừa rồi Khánh Nhiễm tránh hiểm chưởng phong từ kim luân , quần áo trên người đã bị cuốn xé tơi tả, nàng nhịn xuống đau đớn, tơ
lụa thật dài xuất ra, giống như một cây cầu đỏ, lúc mọi người chưa kịp
phản ứng, đã bất ngờ bò đến chân Khúc Đông Bình thò ra ngoài, mãnh liệt
kéo.

Một tiếng thét như giết heo truyền đến, Khúc Đông Bình bị dải lụa kéo mạnh, nháy mắt đã bị nàng chế trụ yết hầu, che ở trước người.

Thấy một màn như vậy, gương mặt Phượng Anh khẽ biến, mà thân ảnh Lận
Kì Mặc cũng khẽ nhúc nhích, hai người dùng dư quang liếc nhau rồi nhanh
chóng dời đi.

Động tác của cả hai rơi vào mắt Yến Hề Ngân, nghi hoặc trong lòng hắn càng sâu thêm vài phần.

Khánh Nhiễm nhíu mày nhìn gương mặt lạnh lùng của Địch Táp, lôi kéo
Khúc Đông Bình đã trắng bệch mặt mũi ra phía sau, đến thẳng nơi đặt cầm
mới dừng lại.

Nàng đảo mắt nhìn khắp điện đang lặng ngắt như tờ, cuối cùng dừng lại ở gương mặt Địch Táp.

“Ngươi sẽ không nghĩ dựa vào hắn thì có thể cứu mạng của ngươi chứ?” Địch táp lạnh lùng nói.

Khánh Nhiễm bật cười, tiếng cười thanh thuý như chuông:“Ai không biết Thất hoàng tử tàn nhẫn, mất hết tính người, hắn? Thì tính là cái gì!”

Khánh Nhiễm lạnh lẽo liếc nhìn Khúc Đông Bình, trong tay truyền đến
từng trận run rẩy của người phía trước, nàng không cam lòng, có phẫn nộ, có điên cuồng.

Nàng tình nguyện hắn còn chút cốt khí, vẫn giữ được thể diện của
chính bản thân mình, nàng không muốn tin, phụ thân oai hùng của nàng,
mẫu thân thông tuệ của nàng, tỷ tỷ cương nghị của nàng, lại có thể …
chết dưới tay một người như vậy.

Thấy thân ảnh Địch Táp khẽ nhúc nhích, Khánh Nhiễm cắn răng hoàn hồn, cổ tay vừa động, thanh âm răng rắc vang lên, dưới chân nàng đồng thời
đá mạnh ra.

Mười sợi dây đàn sắc bén như lưỡi kiếm, xé gió lao ra, sáng loé như
sao băng, phi dọc vào điện khẩu. Nơi đó có một loạt cung thủ đang chấp
cung đứng, dây đàn đến quá nhanh, nhanh đến mức họ chưa kịp phản ứng, đã bị dây đàn xuyên qua yết hầu. Không kịp hô lên một tiếng, thẳng tắp đổ
về phía sau.

“Cẩn thận làm bị thương thống lĩnh Cấm quân của các ngươi.”

Khánh Nhiễm hô to, lôi Khúc Đông Bình đã muốn chết đi lao khỏi đại điện.

Hết thảy diễn ra quá nhanh, ngay cả Phượng Anh cũng nghĩ nàng sẽ dùng Khúc Đông Bình làm con tin, nhưng không tưởng nàng nói giết liền giết,
nữ tử này đủ can đảm, cũng đủ thông minh, càng đủ quyết đoán.

Lận Kì Mặc thấy Khánh Nhiễm giết Khúc Đông Bình trước mặt Địch Táp,
lại nghe lời nói của nàng, hắn nhịn không được cười sáng lạn, nhìn về
phía Địch Táp đang lạnh lùng đứng trong điện, dương môi lắc đầu.

Thân ảnh hắn cũng nhảy lên, hô to một tiếng:“Ai nha, như thế nào lại chạy, mau đuổi theo.”

Phượng Anh cùng Yến Hề Ngân cũng phất áo nhảy lên, ba người nhìn nhau, cùng nhất tề bước xuống thềm đỏ.

Giờ phút này Địch Táp đã muốn phi thân ra khỏi điện, đám Cấm vệ quân
ngoài điện cũng đồng loạt lắp tên, tiếng tên xé gió vang vọng trong màn
đêm. Trên đại điện, các văn thần càng kinh hãi, tụ với nhau cùng một
chỗ, không ngừng run rẩy.

Khánh Nhiễm lắc mình phóng ra, tuy dùng Khúc Đông Bình che chở thân
thể, nhưng tên đến quá nhiều, cánh tay vẫn tránh không được trúng một
mũi tên. Cũng may khinh công nàng vượt trội, đảo mắt đã thoát khỏi loạn
tên trước điện.

Tai nghe ba mặt phía trước đều có tiếng bước chân nặng nề lao đến,
nàng phóng nhanh qua sườn điện, cầm Khúc Đông Bình đã bị bắn thành con
nhím ném ra, thả người về phía sau lao đi.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2 Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3 Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4 Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5 Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6 Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8 Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9 Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10 Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11 Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12 Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13 Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14 Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15 Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16 Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17 Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18 Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19 Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20 Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21 Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22 Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23 Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24 Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25 Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26 Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27 Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28 Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29 Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30 Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31 Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32 Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33 Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34 Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35 Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36 Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37 Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38 Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39 Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40 Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41 Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42 Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43 Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44 Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45 Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46 Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47 Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48 Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49 Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50 Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51 Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52 Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53 Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54 Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55 Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56 Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57 Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58 Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59 Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60 Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61 Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62 Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63 Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64 Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65 Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66 Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67 Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68 Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69 Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70 Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71 Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72 Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73 Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74 Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75 Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76 Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77 Quyển 2 - Chương 41
78 Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79 Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80 Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81 Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82 Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83 Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84 Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85 Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86 Quyển 2 - Chương 50
87 Quyển 2 - Chương 51
88 Quyển 2 - Chương 52
89 Quyển 2 - Chương 53
90 Quyển 2 - Chương 54
91 Quyển 2 - Chương 55
92 Quyển 2 - Chương 56
93 Quyển 2 - Chương 57
94 Quyển 2 - Chương 58
95 Quyển 2 - Chương 59
96 Quyển 2 - Chương 60
97 Quyển 2 - Chương 61
98 Quyển 2 - Chương 62
99 Quyển 2 - Chương 63
100 Quyển 2 - Chương 64
101 Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102 Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103 Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104 Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105 Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106 Quyển 2 - Chương 70
107 Quyển 2 - Chương 71
108 Quyển 2 - Chương 72
109 Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110 Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111 Quyển 3 - Chương 3
112 Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113 Quyển 3 - Chương 5
114 Quyển 3 - Chương 6
115 Quyển 3 - Chương 7
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2
Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3
Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4
Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5
Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6
Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8
Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9
Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10
Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11
Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12
Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13
Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14
Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15
Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16
Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17
Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18
Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19
Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20
Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21
Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22
Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23
Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24
Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25
Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26
Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27
Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28
Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29
Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30
Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31
Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32
Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33
Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34
Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35
Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36
Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37
Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38
Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39
Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40
Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41
Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42
Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43
Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44
Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45
Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46
Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47
Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48
Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49
Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50
Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51
Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52
Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53
Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54
Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55
Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56
Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57
Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58
Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59
Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60
Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61
Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62
Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63
Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64
Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65
Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66
Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67
Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68
Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69
Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70
Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71
Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72
Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73
Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74
Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75
Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76
Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77
Quyển 2 - Chương 41
78
Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79
Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80
Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81
Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82
Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83
Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84
Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85
Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86
Quyển 2 - Chương 50
87
Quyển 2 - Chương 51
88
Quyển 2 - Chương 52
89
Quyển 2 - Chương 53
90
Quyển 2 - Chương 54
91
Quyển 2 - Chương 55
92
Quyển 2 - Chương 56
93
Quyển 2 - Chương 57
94
Quyển 2 - Chương 58
95
Quyển 2 - Chương 59
96
Quyển 2 - Chương 60
97
Quyển 2 - Chương 61
98
Quyển 2 - Chương 62
99
Quyển 2 - Chương 63
100
Quyển 2 - Chương 64
101
Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102
Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103
Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104
Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105
Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106
Quyển 2 - Chương 70
107
Quyển 2 - Chương 71
108
Quyển 2 - Chương 72
109
Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110
Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111
Quyển 3 - Chương 3
112
Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113
Quyển 3 - Chương 5
114
Quyển 3 - Chương 6
115
Quyển 3 - Chương 7
footer(); ?>