Quyển 2 – Chương 61

“Thế chất có thể đoán tờ giấy này viết gì không?”

Lục Nguyên Hạ cười nhìn Lận Kì Mặc, Khánh Nhiễm thu vẻ mặt của hai người vào mắt, hơi nhíu mày, cảm thấy tò mò về nội dung viết trên tờ giấy kia. Chuyện gì
đã xảy ra, lại khiến hai người thất thần như vậy?

Lận Kì Mặc cũng
không vội trả lời, ánh mắt thâm trầm, ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn, nửa ngày hắn bỗng nhiên nhìn về phía Lục Nguyên Hạ, nhàn nhạt nói: “Có thể
khiến bá phụ biến sắc như vậy, e là… Phượng Anh ở Diệu đô đã đăng cơ
phải không?”

Hô hấp của Khánh Nhiễm cứng lại, thấy gương mặt Lục
Nguyên Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng nàng biết Lận Kì Mặc đã đoán đúng, chân mày lập tức chau lại. Nhớ đến nam tử có nụ cười tươi rói,
phong thái ôn văn nho nhã kia, nàng lại cảm thấy thế sự thích trêu đùa
lòng người.

“Lão phu cứ nghĩ tiêu tức trong cốc nhanh hơn bên ngoài, nhưng hóa ra vẫn chậm hơn rất nhiều.” Lục Nguyên Hạ nhíu mày nói.

Lận Kì Mặc lắc đầu: “Không ạ, tiêu tức của bá phụ rất nhanh nhạy. Vừa rồi là Mặc suy đoán, nhưng không ngờ lại đúng là sự thật.”

“Sao?” Mắt Lục Nguyên Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Chuyện có thể khiến bá phụ xem trọng như vậy vốn không nhiều, hơn nữa đây là
loại giấy Huyền Nghiên đặc biệt của Phong Châu Diệu quốc, do đó Mặc mới
đoán tin tức này đến từ Diệu quốc. Mấy ngày nay triều đình Diệu quốc gió nổi mây vần, Phượng Anh thâu tóm quân quyền, lúc trước lấy án mạng ở
Triêu Vân lâu phế bỏ quan tước của Kiến Ninh Vương, sau lại mượn chuyện
lũ lụt ở Thông Châu cách chức Lý Nguyên, Kiêu Phong tướng quân Trình Chí lại đột tử ở quân doanh. Những người này đều là trọng thần thuộc phái
Bảo Hoàng của Diệu quốc, ba người này vừa đi, hoàng thất Diệu quốc cũng
không còn hậu thuẫn. Ba tháng trước, Tinh Trung Vương lãnh đạo Thanh
quân khởi binh ở Thành Dương, nhưng không ngờ lại chịu cảnh “Thích đắc
kì phản”*, bị Phượng Anh phỏng tay trên đoạt mất binh quyền. Diệu quốc
vốn lập quốc chưa lâu, uy vọng của hoàng tộc không đủ, nay thế lực phản
đối hắn ở triều đình từng người từng người bị tiêu diệt, Phượng Anh phế
đế đăng cơ cũng không có gì lạ.”

(Thích đắc kì phản: lúc làm
thì cứ tưởng chắc chắn thành công, nhưng cuối cùng, kết quả lại đột
nhiên trái ngược với dự đoán ban đầu.)

Lận Kì Mặc nói xong
thì đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn Lục Nguyên Hạ: “Loại người như Phượng Anh chắc bá phụ cũng hiểu phần nào, nếu hai nước Chiến và Tinh khai
chiến, chắc chắn Phượng Anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Tinh-Diệu
nhất y đái thủy, môi hở răng lạnh, chuyện này Phượng Anh há lại không
biết?”

Đôi mắt thâm thúy của Lục Nguyên Hạ nheo lại, gương mặt
trầm tư, Khánh Nhiễm lại cười thầm, không thể không thừa nhận, Lận Kì
Mặc là một thuyết khách vô cùng tài ba, đối với thế cục thiên hạ phân
tích rất thấu đáo, có hắn đi trước chêm lời, Lục Nguyên Hạ không thể
không suy nghĩ sâu xa, nếu Địch Táp muốn thuyết phục Lục Nguyên Hạ, e
rằng sẽ gặp khó khăn.

“Những gì nên nói Mặc đã nói cả, cháu không
quấy rầy bá phụ nghỉ ngơi nữa, xin được trở về Đồng viện ạ.” Lận Kì Mặc
đứng dậy thi lễ, phất áo xoay người rời đi.

Khánh Nhiễm cũng vội
đứng dậy đuổi theo, hai người chậm rãi rời khỏi Tư viện. Nhìn Lận Kì Mặc một thân bạch y phất phơ phía trước, Khánh Nhiễm bất giác nhếch miệng
cười, nói: “Cái gì gọi là “Khẩu thổ liên hoa”*, rốt cuộc ta đã được mở
mang tầm mắt.”

(Khẩu thổ liên hoa: mở miệng phun hoa sen, lời nói văn vẻ, trau chuốt)

Lời nàng nói còn chưa dứt, người vẫn luôn thản nhiên đi phía trước lại đột
nhiên xoay người, gương mặt loan ý cười bỗng tới gần Khánh Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm đang tán thưởng Tứ lang sao? Có phải bị mị lực của Tứ lang mê
hoặc rồi không?”

Đôi mắt đen nhánh lấp lánh gần trong gang tấc,
Khánh Nhiễm đang đắm chìm trong vẻ chói rọi kia chợt giật mình bừng
tỉnh, nàng bất giác lui ra sau một bước, không hiểu sao hai má lại nóng
ran, sợ bị Lận Kì Mặc nhận ra, nàng nhíu mày quát: “Nhàm chán!”

Nói xong thì đi vòng qua người hắn, Lận Kì Mặc nhìn đôi tai ráng hồng của
nàng dưới ánh nắng Mặt Trời, khóe môi hơi nhếch lên, nhanh chóng đuổi
theo.

“Nhiễm Nhiễm khoan đi đã.”

Khánh Nhiễm cho là hắn lại muốn nói chuyện không đứng đắn, nên vội bước nhanh hơn, nào ngờ vẻ mặt hắn lại rất nghiêm túc, hỏi.

“Phượng Anh đăng cơ làm vua, Nhiễm Nhiễm không có nhận xét gì sao?”

Khánh Nhiễm sửng sốt, nhíu mày nhìn hắn, mắt nàng khẽ lóe lên, nhưng không nói gì.

Lận Kì Mặc cười nói: “Nhiễm Nhiễm và Phượng Anh cũng xem như có chút giao tình, đối với hắn có đánh giá gì?”

Khánh Nhiễm hơi nhíu mày, bước chân chợt chậm lại, nàng suy nghĩ một lát,
nói: “Nhất đại kiêu hùng, loạn thế gian hùng, nếu trở thành quân vương
nhất định sẽ làm nên chuyện.”

Lận Kì Mặc gật đầu nhìn về phía
Khánh Nhiễm, ánh mắt hiện lên vẻ tìm tòi nghiên cứu, thấy vẻ mặt nàng
vẫn không có gì thay đổi, mới cười nói.

“Lời này của Nhiễm Nhiễm
rất thấu đáo, Phượng Anh văn võ song toàn, mưu lược hơn người, nhìn khắp thiên hạ, rất ít người có thể sánh bằng hắn, quả là bậc kiêu hùng trí
dũng kiệt xuất. Dã tâm của Phượng Anh không nhỏ, thủ đoạn cao siêu, hành sự lại không từ thủ đoạn, cử chỉ đủ ngoan độc sắc bén, trong thời buổi
loạn lạc này, cũng có thể nói là một đại gian hùng. Nhưng có một điểm
Nhiễm Nhiễm chưa nói được, mặc dù Phượng Anh luôn đề phòng người khác,
nhưng cũng không thiếu tấm lòng rộng lượng, khí phách anh hùng, tính
tình lại quyết đoán kiên nghị, biết trọng dụng người tài, những năm gần
đây, không ít người tài ở Diệu quốc đã can đảm tiến thân làm môn khách
cho hắn, cho nên mới nói, người này cũng có thể xem là một anh hùng.”
Hắn nói xong thì dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Khánh Nhiễm, tiếp tục nói.

“Nay quan hệ của Chiến và Tinh đã chuyển biến xấu, Diệu quốc có tân chủ đăng cơ, nhất định hai nước sẽ phái người đến chúc mừng, nếu Tinh quốc có
thể nhân dịp này kết minh với Diệu quốc, chắc chắn sẽ tạo phúc cho lê
dân bá tánh trong thiên hạ. Nhưng không biết Tinh quốc sẽ phái ai đến
chúc mừng?”

Khánh Nhiễm mỉm cười nhìn hắn, nhướng mày nói: “Ngươi
đã đánh giá hắn quá cao rồi, trong mắt ta, Phượng Anh thiếu mất vài phần chính trực, là người thích bỡn cợt quyền mưu, nếu nói hắn có thể một
lòng vì đại nghĩa dân tộc, tạo phúc cho dân, nhất định ta sẽ không tin.
Nếu y lên ngôi vua, thì có thể làm nên chuyện lớn, nhưng chắc chắn sẽ
khó trở thành một thánh quân.”

Lận Kì Mặc nghe nàng nói như vậy, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên, nụ cười trên khóe miệng cũng đậm hơn, đúng là rất vui vẻ.

Ánh hoàng hôn nóng cháy lặn xuống chân trời, bóng đêm dần lan tỏa, đến khi
trời đất hoàn toàn tĩnh lặng, vầng trăng tròn vành vạnh đã giắt ngang
bầu trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Khánh Nhiễm nhìn bầu trời đầy
sao, chân mày khẽ nhíu lại. Tuy mỗi ngày Tuyết Lang không bị nhốt trong
lồng, nhưng đến tối nó đều tự giác trở về bên cạnh nàng, chưa từng có
chuyện ngoại lệ. Nhưng hôm nay sắc trời đã tối muộn, mà nó vẫn chưa trở
về, thật sự rất kì lạ, nghĩ đến người ở căn viện phía nam, Khánh Nhiễm
không khỏi có chút lo lắng.

Nàng học theo tiếng tru của sói tuyết
gọi nó hai lần, nhưng vẫn không thấy nó đáp lại, mắt thấy trăng ngày một dâng cao hơn, nhớ lại lưỡi kiếm lạnh lẽo của Địch Táp hôm qua, nàng
nghĩ mình không thể đợi được nữa, quyết định đến Phảng viện của Địch Táp dò xét. Nếu Tuyết Lang thật sự rơi vào tay Địch Táp, sợ là lành ít dữ
nhiều.

Nàng thay hắc y, rồi thi triển khinh công bay qua bức tường trong viện, trong chốc lát đã đến được Phảng viện.

Trong viện tĩnh lặng không tiếng động, vào thời gian này, hai nước Chiến và
Tinh đều muốn mượn sức mạnh của Lục Nguyên Hạ, tất nhiên ai cũng không
dám làm càn ở Lục phủ, nên lần này Địch Táp cũng không mang thân vệ vào
trong phủ, toàn bộ Phảng viện chỉ có hai tiểu binh đứng trước cửa viện.

Khánh Nhiễm chạy một đường đến chủ ốc, thấy bên trong tối đen như mực, không
có tiếng người. Trong lòng nàng hơi kinh ngạc, không ngờ Địch Táp lại
không ở trong phòng, đã trễ thế này mà hắn còn đi đâu?

Khánh Nhiễm rất sợ Tuyết Lang thật sự chạy đến đây, nếu bị Địch Táp bắt được nhất
định sẽ khiến nó nếm chút khổ sở, nàng vội lách người tìm kiếm bốn phía.

Một đường tìm tới hậu hoa viên nhưng vẫn không thu hoạch được gì, Khánh
Nhiễm đang muốn xoay người men theo đường cũ trở về, lại nhạy bén phát
hiện tiếng bước chân từ hành lang bên kia vườn hoa truyền đến, nàng tập
trung lắng nghe, giọng nam đứt quãng vang lên, đó đúng là Địch Táp!

Nàng cả kinh, nếu lúc này chạy theo đường cũ, nhất định sẽ bị Địch Táp phát
hiện, Khánh Nhiễm vội nhìn xung quanh, thấy phía sau có một cử đá nằm
cách đây không xa, nàng nhanh chóng lăn một vòng trên đất, đẩy cửa bước
vào.

Ánh sáng phía sau cửa đá rất mỏng manh, hơi nước mang theo độ ẩm táp vào mặt, đây đúng là dục thất được xây từ ôn tuyền. Lục phủ nằm
sâu trong sơn cốc, trong cốc có nhiều ôn tuyền, phủ đệ lại dựa vào vị
trí của ôn tuyền để xây tiểu viện, nên từng tiểu viện độc lập đều có một con suối.

Khánh Nhiễm nấp phía sau vách đá chú ý động tĩnh bên
ngoài, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, đang bước thẳng về phía
bên này, nàng lập tức cả kinh, chẳng lẽ mình đã bị phát hiện?

Theo lý mà nói vừa rồi cách nhau khá xa, dựa vào khinh công của nàng, không
có khả năng bị Địch Táp phát hiện, trong lòng nàng bình tĩnh lại, nương
theo ánh đèn mờ nhạt trong phòng tìm một chỗ ẩn thân, cơ thể phóng lên
lướt qua mặt nước, rồi nấp phía sau màn lụa treo trên chiếc giường bằng
trúc.

Nàng vừa ẩn náu xong, cửa đá đã bị đẩy ra, nương theo ánh
sáng mỏng manh, thấy ở cửa đá thấp thoáng hiện lên hai bóng người. Chiếc bóng cao lớn ngạo nghễ đúng là Địch Táp, chiếc bóng còn lại là của một
nữ nhân. Khánh Nhiễm sợ Địch Táp phát hiện, nên vội nén hơi thở, dời mắt sang hướng khác

Tiếng bước chân truyền đến, Địch Táp chầm chậm đi tới chiếc bồn bằng cẩm thạch, thị nữ đi phía sau hắn nhanh chóng thắp
sáng những trản phong đăng treo trên tường dục thất, ngay lập tức, dục
thất đã sáng lên không ít.

Trước mắt sáng trưng, Khánh Nhiễm nhẹ
nhàng dời ra phía sau giường một chút, cũng may có màn lụa màu đỏ treo
trước giường, Khánh Nhiễm cũng không sợ bị Địch Táp nhìn thấy.

“Vương gia, để nô tì cởi áo cho ngài.”

Giọng nữ ngọt ngào vang lên, rất êm tai dễ nghe, dịu dàng như nước. Khánh
Nhiễm ghé mắt nhìn, đã thấy chiếc bóng trên tường nhoáng lên, một thân
ảnh yểu điệu nhanh chóng tới gần Địch Táp, khom người giúp hắn tháo đai
ngọc trên thắt lưng, dáng vẻ rất dịu dàng mềm mại.

Địch Táp giơ
hai tay để thị nữ Nhã Như giúp mình cởi y phục, hắn hờ hững nhìn nàng
một cái, rồi sãi bước tiến vào bồn, đem toàn bộ cơ thể ngâm vào nước,
nhắm mắt dưỡng thần.

Nhã Như quỳ xuống bên cạnh bồn, cầm lẵng hoa
trên mặt đất, rải những cánh hoa vừa hái vào trong nước, Địch Táp hít
sâu một hơi, hai hàng lông mày nhíu lại. Mấy ngày nay ở Lục phủ, tuy
ngày ngày đều đưa bái thiếp, nhưng Lục Nguyên Hạ lại chậm chạp từ chối,
cũng chưa từng chịu gặp hắn. Nhưng không ngờ hôm nay Lục Nguyên Hạ lại
chủ động tìm Lận Kì Mặc trước, tuy buổi chiều nhìn thấy hắn, nhưng lời
nói của ông ta lại mang theo ý từ chối, thái độ cực kì lãnh đạm, xem ra
đã có chuyện không ổn.

Mùi hoa dần dần lan tỏa, mùi thơm ấm áp làm Địch Táp thoải mái thở nhẹ một tiếng, thần kinh dần dần thả lỏng. Hắn
bắt đầu vận khí, làm chân khí lưu chuyển trong cơ thể, chợt cảm thấy
thần thanh khí sảng, mệt mỏi đều tiêu tan.

Nhã Như thấy vẻ mặt hắn thư thái, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, hơi nghiêng người lên trước, dịu dàng nói: “Vương gia vất vả suốt mấy ngày nay, có cần nô tỳ giúp ngài
xoa bóp vài cái không?”

Địch Táp khẽ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn
nàng một cái, hàng mi của nàng cong như trăng non, sóng mắt long lanh,
lúc này môi anh đào lại khẽ nhếch lên, tóc mây bị hơi nước làm ướt một
nửa.

Hắn quay đầu nhìn mặt nước, tròng mắt có một tia sáng lạnh chợt hiện lên, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng.

Mắt Nhã Như chợt lóe lên, vươn hai tay ra giúp Địch Táp nhẹ nhàng xoa bóp
vai, hai mắt Địch Táp khép hờ, hô hấp lâu dài, có vẻ cực vì thoải mái.

Khánh Nhiễm nhíu mày nhìn hai chiếc bóng trên tường, nghiến răng, nước suối
róc rách, làm bốc lên làn sương trắng ngà, hơi nước mờ ảo, cách một tầng lụa đỏ, không hiểu sao bóng dáng trên tường kia lại sinh ra vài phần ái muội, nàng đang thầm mắng trong lòng, lại chợt nghe “ầm” một tiếng,
tiếng nước vỗ chợt truyền đến, Địch Táp đột nhiên dùng lực trở tay kéo
nữ tử đang quỳ bên cạnh bồn xuống nước.

Bọt nước văng khắp nơi,
làm Nhã Như kinh hô một tiếng, Địch Táp đã xé rách lớp áo lụa mỏng trên
người nàng, cơ thể chợt lạnh toát, ngay sau đó, lưng cũng có cảm giác
lạnh như băng, cơ thể nàng đã bị Địch Táp ấn mạnh xuống thành bồn. Lưng
áp lên lớp đá bạch ngọc lạnh lẽo, thắt lưng đập vào cạnh bồn sắc bén,
Nhã Như chịu đau cắn chặt khóe môi, tròng mắt lại hiện lên vẻ lấp lánh
mị hoặc, đưa tình nhìn Địch Táp.

Gương mặt Địch Táp vẫn không thay đổi, bàn tay chậm rãi nâng lên, chạm vào da thịt trơn bóng của nàng,
khiến Nhã Như khẽ ưm một tiếng.

Khánh Nhiễm nhất thời há hốc mồm,
cảm giác chán ghét ngay lập tức dâng trào. Chết tiệt! Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ phải tiếp tục trốn ở đây nhìn kẻ thù biễu diễn xung cung đồ!

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2 Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3 Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4 Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5 Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6 Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8 Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9 Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10 Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11 Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12 Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13 Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14 Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15 Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16 Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17 Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18 Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19 Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20 Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21 Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22 Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23 Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24 Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25 Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26 Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27 Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28 Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29 Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30 Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31 Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32 Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33 Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34 Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35 Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36 Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37 Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38 Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39 Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40 Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41 Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42 Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43 Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44 Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45 Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46 Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47 Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48 Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49 Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50 Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51 Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52 Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53 Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54 Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55 Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56 Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57 Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58 Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59 Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60 Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61 Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62 Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63 Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64 Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65 Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66 Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67 Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68 Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69 Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70 Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71 Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72 Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73 Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74 Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75 Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76 Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77 Quyển 2 - Chương 41
78 Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79 Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80 Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81 Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82 Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83 Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84 Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85 Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86 Quyển 2 - Chương 50
87 Quyển 2 - Chương 51
88 Quyển 2 - Chương 52
89 Quyển 2 - Chương 53
90 Quyển 2 - Chương 54
91 Quyển 2 - Chương 55
92 Quyển 2 - Chương 56
93 Quyển 2 - Chương 57
94 Quyển 2 - Chương 58
95 Quyển 2 - Chương 59
96 Quyển 2 - Chương 60
97 Quyển 2 - Chương 61
98 Quyển 2 - Chương 62
99 Quyển 2 - Chương 63
100 Quyển 2 - Chương 64
101 Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102 Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103 Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104 Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105 Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106 Quyển 2 - Chương 70
107 Quyển 2 - Chương 71
108 Quyển 2 - Chương 72
109 Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110 Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111 Quyển 3 - Chương 3
112 Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113 Quyển 3 - Chương 5
114 Quyển 3 - Chương 6
115 Quyển 3 - Chương 7
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2
Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3
Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4
Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5
Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6
Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8
Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9
Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10
Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11
Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12
Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13
Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14
Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15
Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16
Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17
Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18
Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19
Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20
Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21
Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22
Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23
Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24
Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25
Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26
Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27
Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28
Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29
Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30
Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31
Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32
Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33
Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34
Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35
Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36
Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37
Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38
Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39
Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40
Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41
Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42
Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43
Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44
Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45
Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46
Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47
Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48
Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49
Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50
Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51
Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52
Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53
Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54
Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55
Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56
Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57
Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58
Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59
Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60
Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61
Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62
Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63
Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64
Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65
Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66
Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67
Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68
Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69
Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70
Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71
Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72
Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73
Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74
Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75
Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76
Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77
Quyển 2 - Chương 41
78
Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79
Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80
Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81
Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82
Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83
Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84
Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85
Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86
Quyển 2 - Chương 50
87
Quyển 2 - Chương 51
88
Quyển 2 - Chương 52
89
Quyển 2 - Chương 53
90
Quyển 2 - Chương 54
91
Quyển 2 - Chương 55
92
Quyển 2 - Chương 56
93
Quyển 2 - Chương 57
94
Quyển 2 - Chương 58
95
Quyển 2 - Chương 59
96
Quyển 2 - Chương 60
97
Quyển 2 - Chương 61
98
Quyển 2 - Chương 62
99
Quyển 2 - Chương 63
100
Quyển 2 - Chương 64
101
Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102
Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103
Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104
Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105
Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106
Quyển 2 - Chương 70
107
Quyển 2 - Chương 71
108
Quyển 2 - Chương 72
109
Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110
Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111
Quyển 3 - Chương 3
112
Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113
Quyển 3 - Chương 5
114
Quyển 3 - Chương 6
115
Quyển 3 - Chương 7
footer(); ?>