Quyển 2 – Chương 63

Sáng sớm hôm sau, trời xanh quang đãng, Khánh Nhiễm giữ thói quen
trong quân nên vẫn dậy thật sớm. Trong lúc dùng điểm tâm sáng, nghe tỳ
nữ nói Lận Kì Mặc đã đến giáo trường luyện kiếm của phủ, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ vết thương trên người hắn đã hồi phục
nhanh như vậy.

Không hiểu sao tâm trạng nàng tốt lên hẳn, nhìn
rặng mây nhợt nhạt trên bầu trời, gió mát nhẹ nhàng lướt qua, nàng chợt
cảm thấy hứng thú, nên phất áo đứng dậy, mang theo thanh kiếm treo trên
tường rồi bước ra khỏi phòng.

Khánh Nhiễm chưa đi vào giáo trường
đã nghe thấy những tiếng trầm trồ khen ngợi không ngớt, vừa vòng qua
Nguyệt môn, nàng đã thấy bóng trắng trên đài cao vũ động, kiếm khí tung
hoành, hàn quang chớp lóe, người đang đứng trên giáo đài múa kiếm đúng
là Lận Kì Mặc.

Kiếm thuật của hắn rất cao cường, khinh công lại
rất tốt, khi di chuyển làm cuốn lên một tầng gió lạnh, tựa như bạch long cuộn mình trong không trung, lại giống như băng tuyết xoay tròn trên
bãi cát vàng, làm những thị vệ đến tảo luyện của phủ phải trầm trồ khen
ngợi.

Khánh Nhiễm đang muốn bước đến gần, thanh kiếm mà Lận Kì Mặc cầm trong tay lại đột nhiên chếch đi, đâm thẳng về phía này, đồng thời
cơ thể cũng đột ngột phóng theo thanh kiếm, giống như một mũi tên rời
khỏi dây cung bắn thẳng về phía Khánh Nhiễm.

Khánh Nhiễm nhếch
miệng cười, nhảy lên một cái, trường kiếm trong tay xoay tròn, còn chưa
kịp tuốt khỏi vỏ, nó đã giao thủ mấy chiêu với thanh kiếm của Lận Kì Mặc trong không trung, làm bắn ra vô số tia lửa, sáng lòa chói mắt.

Hai người đồng thời nhảy xuống giáo đài, bọn thị vệ nhìn thấy đều vỗ tay
tán thưởng. Thấy kiếm phong của Lận Kì Mặc lạnh thấu xương, chiêu thức
biến ảo khôn lường, Khánh Nhiễm thầm khen một tiếng, thiếu soái Lân quốc lấy kiếm thuật để lập danh, quả thực không sai.

Nàng vốn còn lo
lắng cho thương thế của hắn, nhưng bây giờ chứng kiến thế kiếm mạnh mẽ
như vậy, tính hiếu thắng trong lòng lại nổi lên, trong chớp mắt thanh
kiếm trong tay đã vũ động như rồng, làm cuốn lên từng đợt sáng chói mắt.

“Hảo kiếm pháp!”

Mũi kiếm của Khánh Nhiễm bức thẳng đến, Lận Kì Mặc cao giọng cười, cơ thể
nhẹ nhàng nhanh nhẹn, bình tĩnh bay ra sau, trong ánh kiếm như thiểm
điện lôi minh của nàng, hắn quát một tiếng, đồng thời mượn phản lực của
thân kiếm, cơ thể như bạch hạc xoay tròn trong không trung, bật người
bay lên cao, lấy lùi để tiến, trong nháy mắt đã nhẹ nhàng điểm chân
xuống đất, rồi bay thẳng tới trước mặt Khánh Nhiễm.

“Chiêu Bình Sa Khinh Lạc này của Tứ lang quả thật không tồi.”

Khánh Nhiễm vừa nói vừa rót nội lực mạnh mẽ vào thanh kiếm, hàn kiếm trong
tay bay ngang một vòng, tạo ra một vệt sáng ngăn cản thế công của hắn.

Lận Kì Mặc nghe nàng gọi mình là Tứ lang, trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ,
đôi mắt hắn lấp lánh như sao, sung sướng không sao tả xiết, hắn quát lớn một tiếng, thế kiếm trong tay còn sắc bén linh hoạt hơn trước.

Hai người trên đài giao đấu kịch liệt, nhóm người đứng dưới đài cũng nhìn
rất say mê, thoáng chốc, trong giáo trường chỉ còn nghe thấy tiếng kiếm
lạnh lẽo va vào nhau, cùng với tiếng reo hò của mọi người khi ánh kiếm
lóe lên.

Trên đài, Khánh Nhiễm bay lên cao, tránh thoát một đường
kiếm sắc bén của Lận Kì Mặc, áo xanh tung bay, cổ tay chuyển động, mũi
kiếm liền đâm tới chỗ Lận Kì Mặc vừa đặt chân. Lận Kì Mặc lại đột nhiên
xoay tròn, bước trên thân kiếm đang phóng đến của Khánh Nhiễm, hắn mượn
lực bay lên cao, cơ thể xoay mấy vòng trong không trung, như một con
rồng bay thẳng lên trời, làm người ta cảm thấy hoa mắt.

“Hảo công phu!”

Một tiếng cười hồn hậu mạnh mẽ chợt vang lên, mọi người đồng loạt xoay
người, thấy Lục Nguyên Hạ đang khoanh tay đứng sau nhóm người, hiển
nhiên ông đã đến đây từ rất lâu, sau khi giật mình, mọi người đều cung
kính hành lễ.

Lận Kì Mặc và Khánh Nhiễm cũng ngừng việc giao đấu, hai người nhảy xuống giáo đài, song song cúi người hành lễ.

“Bá phụ chê cười.”

“Lục lão tướng quân quá khen.”

Lục Nguyên Hạ cười cười nhìn hai người, chỉ cảm thấy nam tử mặc bạch sam có vóc người cao lớn vô cùng tuấn tú, còn nam tử mảnh khảnh mặc lam sam
lại thanh nhã nhẹ nhàng, một người khí phách kiêu ngạo, một người không
nhiễm bụi trần, hai người đứng chung một chỗ quả thật vô cùng hài hòa.
Ông cao giọng cười, nhanh chóng bước đến vỗ vào vai Lận Kì Mặc.

“Hiền chất, người đời đều nói ngươi có kiếm thuật vô song, hôm nay cùng Dịch
tướng quân Tinh quốc so tài, từ vô song này đảm đương không nổi đâu.”

Lận Kì Mặc cười nhìn Khánh Nhiễm, ánh mắt lấp lánh, nói: “Đã lâu không gặp
được đối thủ như vậy, cháu cũng cảm thấy rất vui sướng.”

Khánh
Nhiễm cũng cười, đang muốn nói chuyện, đã thấy một bóng người xanh ngọc
vòng qua hành lang cách đó không xa, dáng người uyển chuyển, hai tay
nâng váy dài, vội vàng chạy qua một hành lang uốn khúc khác, người đó
đúng là Lục Linh Lung vừa gặp tối qua.

Tuy chỉ gặp một lần, cũng
không tiếp xúc nhiều, nhưng Khánh Nhiễm lại thấy một người trầm tĩnh tuệ mẫn như Lục Linh Lung sẽ không có dáng vẻ vội vã như vậy, nàng không
khỏi có chút ngạc nhiên.

Lục Nguyên Hạ nhìn theo tầm mắt của nàng, gương mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, ông cao giọng hỏi: “Linh Lung,
mới sáng sớm con đã vội vàng đi đâu vậy?”

Lục Linh Lung vẫn không
ngừng chân, chỉ quay đầu cười, nụ cười này vô cùng xán lạn, cong theo
mái tóc đang bay lên của nàng, làm người ta cũng cảm thấy phấn khởi vì
nụ cười vui vẻ đó.

“Cha, Diễm ca ca trở về rồi, chốc nữa là đến cửa phủ, nên con ra đón huynh ấy.”

Nàng nói xong thì bóng người cũng chạy lên trước nhanh hơn, Lục Nguyên Hạ
bất đắc dĩ lắc đầu, lại cao giọng cười, nói: “Chậm một chút, đừng để
ngã.”

“Con biết rồi.” Giọng nói trong trẻo của cô gái lại truyền đến, người đã cách rất xa.

Từ đôi mắt từ ái và giọng nói cưng chiều của ông, Khánh Nhiễm có thể cảm
nhận được tình yêu thương và sự quan tâm mà ông dành cho nữ nhi, nhớ tới người nhà đã sớm mất, nàng chợt ngẩn người, ngây ngốc nhìn Lục Nguyên
Hạ, trong ánh mắt bất giác hiện lên vẻ ảm đạm và khát vọng.

Đột
nhiên, bàn tay thả xuôi bên người cảm thấy ấm áp, có một sức mạnh chợt
siết chặt nó, như đang cố bao bọc sự yếu đuối trong trái tim nàng, an ủi cảm giác ảm đạm trong lòng nàng.

Khánh Nhiễm sửng sốt, cúi đầu
nhìn, ống tay áo màu trắng nhẹ nhàng bay theo gió che khuất tầm mắt của
nàng, nhưng bên dưới lớp áo kia, tay của Lận Kì Mặc đang siết chặt lấy
tay nàng, nó chân thành, ấm áp, kiên định và mạnh mẽ.

Trái tim
Khánh Nhiễm đập thình thịch, nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, lại đúng
lúc rơi vào một con ngươi đen nhánh sâu thẳm. Giờ phút này, con người ấy rất trong suốt, phản chiếu gương mặt của nàng, vẻ mặt của nàng… lúc này bóng dáng nho nhỏ kia chợt sáng lên trong đôi đồng tử đen láy của hắn,
chiếm cứ toàn bộ đôi mắt hắn, dường như đang hút sâu nàng vào trong đó.

Hai má Khánh Nhiễm đỏ lên, nhẹ nhàng giãy tay ra, nàng cúi thấp đầu, đột nhiên nhớ tới lời mẫu thân từng nói với tỷ tỷ.

Mẫu thân nói, sau này một nữ nhân dù bần cùng hay phú quý, dù sống trong
hoàn cảnh nào, nếu có một nam nhân nguyện ý cầm tay ngươi, an ủi ngươi,
nguyện ý từ nay về sau cùng ngươi đối mặt với tất cả sóng gió, thì đó là một chuyện vô cùng may mắn, ngươi nhất định phải biết nắm bắt hạnh
phúc, phải dũng cảm để giành lấy hạnh phúc, đừng để sau này phải ân hận
cả đời.

Như vậy, vừa rồi hắn nắm chặt tay nàng, rốt cuộc là hữu
tình hay vô tình, vì sao lại có thể khiến trái tim nàng đập rộn ràng như vậy…

Thấy Khánh Nhiễm khẽ giãy tay ra, Lận Kì Mặc cũng buông tay, vẻ mặt không đổi, nhưng khóe môi lại có ý cười nhàn nhạt, đôi mắt cũng
vì cảm xúc trong lòng mà không khống chế được sáng lên.

Lục Nguyên Hạ thấy Lục Linh Lung chạy qua hành lang, thân ảnh biến mất trước mắt,
thế này mới quay đầu nhìn Lận Kì Mặc, cười nói: “Để hai người chê cười,
phu nhân mất sớm, nha đầu kia bị lão phu dạy hư, quả thật nữ nhi lớn rồi cũng không giữ được nữa.”

Lận Kì Mặc cười nói: “Lục tiểu thư
thông minh khéo léo, đó là phúc của bá phụ. Diễm ca ca mà Lục tiểu thư
vừa nói hẳn là Đan Tí Bàn Long mà người đời xưng tụng – Mạc Chi Diễm,
tiểu chất xin chúc mừng thế bá tìm được lương tế *con rể tốt*.”

Lục Nguyên Hạ cao giọng cười, gương mặt hiện lên vẻ vui mừng, xua tay nói:
“Người tiểu nữ nói đúng là Chi Diễm, nữ nhân tự có phúc của nữ nhân, nữ
nhi cũng đã trưởng thành, lão phu sẽ để con bé tự quyết định, chê cười
chê cười.”

Khánh Nhiễm đã hồi phục tinh thần nhưng lại không có
duũng khí nhìn Lận Kì Mặc đứng bên cạnh, nàng nghiêng đầu nhìn xa xa,
nghĩ lại lời Lục Nguyên Hạ vừa nói.

Thật ra nàng cũng từng được
nghe về Mạc Chi Diễm, nghe nói hắn là nghĩa tử của Lục Nguyên Hạ, võ
công rất cao cường, binh khí thường dùng là Bàn Long bổng, bởi vì hắn
mất cánh tay phải, tay trái sử dụng bổng, nên được người đời gọi là Đan
Tí Bàn Long.

Mạc Chi Diễm ở Chiến quốc rất nổi danh trên giang hồ, những năm gần đây đã trở thành lâu chủ của tổ chức sát thủ Lang Gia
Lâu, nghe nói hành tung rất bí ẩn.

Một nhân vật giang hồ vốn sẽ
không khiến người đời chú ý, nhưng những lần Chiến quốc xuất binh đánh
Tùng Mật cốc, người lãnh đạo dân chúng chống lại quân đội Chiến quốc
chính là người này, vả lại, hắn nhiều lần lấy ít địch nhiều, khiến Chiến quốc phải hổ thẹn lui binh, cho nên người này ở tứ quốc cũng xem như có chút tiếng tăm.

Khánh Nhiễm vẫn còn trầm tư, Lận Kì Mặc liếc mắt
nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng trầm tĩnh, sợ nàng lại nghĩ tới
chuyện cũ, hắn liền cười nhìn về phía Lục Nguyên Hạ, nói.

“Mặc lại thấy bá phụ rất vừa ý chàng hiền tế này, Mặc nghe nói võ công của Mạc
lâu chủ là do bá phụ thân truyền, không biết hôm nay Mặc có được may mắn nhìn thấy Đan Câu thương pháp nổi danh của bá phụ hay không?”

Mới vừa rồi Lục Nguyên Hạ nhìn thấy bọn họ luyện kiếm thì nhiệt huyết đã
dâng trào, giờ phút này lại nghe hắn nói như vậy, liền cười ha ha, ông
nhướng mày ngẩng đầu, sãi bước về phía giáo đài.

“Lâu rồi lão phu
cũng không dùng thương, nay hiền chất nhắc tới, quả thật tay có chút
ngứa ngáy, đến đây, đánh một trận với bá phụ.”

Lận Kì Mặc xoay
người, lao qua trước mặt Khánh Nhiễm, tiến lại gần nàng cười nói: “Tuy
uy danh của Đan Câu thương pháp không bằng Ngân Thương của phụ thân
ngươi, nhưng rất có giá trị, Nhiễm Nhiễm nên nhìn kĩ một chút.”

Tiếng cười của hắn khe khẽ bên tai, Khánh Nhiễm giật mình, lúc ngẩng đầu thì
hắn đã nghiêng người vòng qua người nàng, bật người bay lên giáo đài,
dùng chân nhấc cây trường thương treo trên giá đựng binh khí.

Lục
Nguyên Hạ cũng đã cầm trường thương trong tay, ông quát một tiếng rồi
xông lên. Chỉ vừa nhấc trường thương, đã ẩn chứa tiếng sấm rền vang, thế công mạnh mẽ, Lận Kì Mặc bị buộc lui về phía sau hai bước, sau khi đáp
trả mấy chiêu mới dần dần ổn định chiêu thức. Trên đài, cuồng phong
thịnh nộ, nhiệt khí cuồn cuộn.

Khánh Nhiễm cảm thấy thương pháp
của Lục Nguyên Hạ không biến ảo như phụ thân, cũng không dứt khoát như
Yến Hề Ngân, mỗi chiêu mỗi thức của Đan Câu thương pháp đều nhẹ nhàng mơ hồ nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh sấm vang chớp giật, rất thích hợp để
nữ tử tập luyện, bất tri bất giác nàng đã bị thương pháp này hấp dẫn.

Một bộ thương pháp kết thúc, tuy Lục Nguyên Hạ vẫn nói chuyện hồn hậu,
nhưng đầu lông mày lại hiện lên một chút mệt mỏi, ông khách sáo với hai
người Khánh Nhiễm vài câu rồi trở về Tư viện.

Khánh Nhiễm nhớ lại
thương pháp vừa rồi, cũng thuận tay lấy một thanh trường thương đặt trên rìa đài, từng chiêu từng thức đúng là Đàn Câu thương pháp mà Lục Nguyên Hạ vừa sử dụng.

Lận Kì Mặc khoanh tay nghiêng người dựa vào giá
treo binh khí xem nàng múa thương, không khỏi nhướng mày khâm phục trí
nhớ và khả năng lĩnh hội của Khánh Nhiễm, thấy nàng xuất ra một chiêu
hồi mã thương*, lúc thu trường thương lại theo thói quen vòng qua hông,
rồi mới đâm trường thương lên, hắn không khỏi đứng thẳng dậy, khẽ cau
mày.

(Hồi mã thương: quay đầu lại, bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch.)

Chiêu thức của nàng khi nãy, xoay, đâm, động tác liền mạch lưu loát, hiển nhiên là do thường xuyên thu thương như vậy.

Nhưng bình thường, động tác thu thương của chiêu hồi mã thương phải trực tiếp đâm ra, như vậy chẳng những mau lẹ, còn có thể có bảo vệ lưng khi bị
địch nhân đánh úp. Nhưng Khánh Nhiễm lại xoay qua hông một vòng, như vậy sẽ làm mệnh môn ở lưng mở rộng, tuy động tác của nàng rất nhanh, người
có võ công bình thường sẽ không lợi dụng được sơ hở này, nhưng nếu gặp
phải cao thủ sẽ khá nguy hiểm.

Lận Kì Mặc đang muốn gọi nàng, lại nghe thấy một giọng nữ kinh ngạc truyền đến.

“Diễm ca ca, huynh làm sao vậy?”

Lận Kì Mặc im lặng nhìn sang, đã thấy cách đó không xa, trên hành lang chợt xuất hiện một thân ảnh cao ngất.

Đó là một nam tử rất lạnh lùng, một thân hắc y, cả người tỏa ra hơi lạnh,
gương mặt người đó ẩn sau chiếc mặt nạ bằng bạc, nhưng giờ phút này, hắn lại không chớp mắt nhìn chằm chằm Khánh Nhiễm đứng trên đài, ánh mắt
kia quá nóng cháy, mang theo cảm xúc cuồn cuộn, làm Lận Kì Mặc không
hiểu sao phải cau mày.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2 Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3 Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4 Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5 Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6 Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8 Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9 Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10 Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11 Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12 Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13 Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14 Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15 Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16 Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17 Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18 Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19 Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20 Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21 Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22 Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23 Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24 Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25 Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26 Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27 Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28 Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29 Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30 Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31 Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32 Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33 Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34 Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35 Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36 Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37 Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38 Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39 Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40 Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41 Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42 Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43 Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44 Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45 Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46 Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47 Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48 Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49 Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50 Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51 Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52 Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53 Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54 Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55 Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56 Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57 Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58 Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59 Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60 Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61 Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62 Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63 Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64 Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65 Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66 Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67 Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68 Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69 Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70 Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71 Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72 Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73 Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74 Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75 Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76 Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77 Quyển 2 - Chương 41
78 Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79 Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80 Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81 Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82 Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83 Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84 Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85 Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86 Quyển 2 - Chương 50
87 Quyển 2 - Chương 51
88 Quyển 2 - Chương 52
89 Quyển 2 - Chương 53
90 Quyển 2 - Chương 54
91 Quyển 2 - Chương 55
92 Quyển 2 - Chương 56
93 Quyển 2 - Chương 57
94 Quyển 2 - Chương 58
95 Quyển 2 - Chương 59
96 Quyển 2 - Chương 60
97 Quyển 2 - Chương 61
98 Quyển 2 - Chương 62
99 Quyển 2 - Chương 63
100 Quyển 2 - Chương 64
101 Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102 Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103 Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104 Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105 Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106 Quyển 2 - Chương 70
107 Quyển 2 - Chương 71
108 Quyển 2 - Chương 72
109 Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110 Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111 Quyển 3 - Chương 3
112 Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113 Quyển 3 - Chương 5
114 Quyển 3 - Chương 6
115 Quyển 3 - Chương 7
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2
Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3
Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4
Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5
Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6
Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8
Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9
Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10
Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11
Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12
Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13
Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14
Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15
Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16
Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17
Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18
Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19
Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20
Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21
Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22
Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23
Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24
Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25
Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26
Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27
Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28
Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29
Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30
Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31
Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32
Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33
Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34
Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35
Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36
Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37
Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38
Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39
Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40
Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41
Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42
Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43
Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44
Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45
Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46
Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47
Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48
Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49
Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50
Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51
Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52
Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53
Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54
Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55
Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56
Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57
Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58
Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59
Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60
Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61
Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62
Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63
Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64
Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65
Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66
Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67
Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68
Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69
Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70
Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71
Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72
Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73
Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74
Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75
Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76
Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77
Quyển 2 - Chương 41
78
Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79
Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80
Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81
Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82
Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83
Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84
Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85
Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86
Quyển 2 - Chương 50
87
Quyển 2 - Chương 51
88
Quyển 2 - Chương 52
89
Quyển 2 - Chương 53
90
Quyển 2 - Chương 54
91
Quyển 2 - Chương 55
92
Quyển 2 - Chương 56
93
Quyển 2 - Chương 57
94
Quyển 2 - Chương 58
95
Quyển 2 - Chương 59
96
Quyển 2 - Chương 60
97
Quyển 2 - Chương 61
98
Quyển 2 - Chương 62
99
Quyển 2 - Chương 63
100
Quyển 2 - Chương 64
101
Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102
Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103
Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104
Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105
Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106
Quyển 2 - Chương 70
107
Quyển 2 - Chương 71
108
Quyển 2 - Chương 72
109
Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110
Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111
Quyển 3 - Chương 3
112
Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113
Quyển 3 - Chương 5
114
Quyển 3 - Chương 6
115
Quyển 3 - Chương 7
footer(); ?>