Quyển 2 – Chương 65: Tâm tư của nam nhân

Nghe Khánh Nhiễm trầm ngâm một tiếng, Mạc Chi Diễm liền há miệng thở
dốc, ngã bệch xuống đất, hắn vừa lau mồ hôi trên trán vừa bước lại gần
Khánh Nhiễm, vén mi mắt của nàng lên nhìn, biết đã không còn gì đáng lo, hắn mới thả lỏng tinh thần.

Quay đầu lại thấy Lận Kì Mặc đang ngã quỵ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, hắn vội bước tới nâng hắn dậy, dìu
hắn chạy nhanh tới bờ suối.

Lận Kì Mặc chỉ cảm thấy đầu óc quay
cuồng, trong lúc không tỉnh táo, mơ mơ màng màng đến suối nước súc sạch
máu đen trong miệng, Mạc Chi Diễm đứng bên cạnh vỗ lưng cho hắn, sau khi nôn mửa một trận, hai người đều nằm trên đại thạch thở hổn hển, chỉ cảm thấy nguy hiểm vạn phần, quả thật, so với tất cả trận chiến đã trải qua trong đời, đây cũng là một chuyện làm người khác hoảng sợ.

Gió
thổi khô mồ hôi trên người, trong bóng đêm yên tĩnh, dường như bọn họ
đều có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của người kia, Lận Kì Mặc đưa mắt về phía nam tử nằm bên cạnh, theo tầm mắt của hắn nhìn qua,
Khánh Nhiễm đang im lặng ngủ rất say.

Mạc Chi Diễm quay đầu, ánh
mắt hai người chạm nhau, trong mắt Lận Kì Mặc hiện lên vẻ hổ thẹn, thở
dốc nói: “Ta đi tìm chút thảo dược.”

Hắn nói xong thì chống người dậy, nhưng có lẽ do độc rắn chưa tan hết, cả người cảm thấy hư thoát *hạ đường huyết do mất máu, mất nước*, lại ngã bệch xuống tảng đá. Mạc Chi Diễm nhìn hắn một cái, không nói
một lời đứng dậy đi về phía đống lửa, làm một bó đuốc đơn giản rồi đi ra xa.

Lận Kì Mặc đỡ Khánh Nhiễm đang nằm dưới tảng đá ngồi dậy, khẽ vuốt cái trán trơn bóng của nàng, ánh mắt chớp động, nửa ngày hắn mới
thở dài một tiếng, nhìn ra xa.

Chỉ chốc lát sau Mạc Chi Diễm đã
trở về, lấy thảo dược tìm được ném cho Lận Kì Mặc, hắn cúi người tỉ mỉ
nghiền nát phần còn lại, đắp lên miệng vết thương của Khánh Nhiễm, giúp
nàng băng bó lại.

Lận Kì Mặc nhặt thảo dược lên, cười nói: “Cảm ơn.”

Hắn vừa bỏ thảo dược vào miệng nhai, vừa chậm rãi đứng dậy đi ra xa, mùi vị của thảo dược trong miệng lan tỏa, ê ẩm, chát chát, tựa như tư vị trong lòng lúc này.

Hắn đột nhiên nhớ tới buổi tối nhiều năm trước kia, có một cô bé nằm trên giường, trong lúc ngủ mơ vẫn kéo chặt tay hắn,
không ngừng la lên cái tên kia, một cách vội vàng như vậy, ưu thương như vậy.

“Tĩnh Viêm…”

Trong lòng dâng lên cảm giác bàng hoàng,
Lận Kì Mặc quay đầu, đúng lúc thấy Mạc Chi Diễm đang nâng Khánh Nhiễm
dậy, ôm vào lòng, nhẹ nhàng sửa lại lọn tóc rối của nàng, động tác dịu
dàng như thế, vẻ mặt chuyên chú như thế, làm cho người ta không đành
lòng nhìn thêm nữa, trong lòng Lận Kì Mặc thấy xót xa, vội quay đầu đi.

Ngồi một mình bên dòng suối hồi lâu, phía sau truyền đến tiếng bước chân,
Lận Kì Mặc quay đầu, nhìn Mạc Chi Diễm đang từ từ đi tới, hắn hơi nhướng mày lên.

Mạc Chi Diễm đi đến trước người hắn không xa thì dừng
lại, cũng nhướng mày nhìn hắn, hai người đàn ông cứ đối diện như vậy, ai cũng chưa từng dời mắt, từ trong mắt nhau thấy được hai đốm lửa nhỏ.
Sau một lúc lâu, Mạc Chi Diễm trầm giọng nói.

“Chuyện xảy ra hôm nay, tốt nhất đừng để có lần thứ hai, ngươi đã ở bên cạnh muội ấy, thì phải bảo vệ muội ấy thật tốt.”

Hắn nói xong, cũng không đợi Lận Kì Mặc trả lời, đã xoay người đi về phía
rừng cây, mắt Lận Kì Mặc khẽ lóe lên, quay đầu nhìn về phía Khánh Nhiễm
đang ngủ mê man.

“Ngươi làm như vậy, thì đặt cô ấy ở vị trí nào?
Nếu không thể gạt cô ấy cả đời, vậy không bằng sớm gặp nhau đi. Nếu
không, lỡ như có một ngày cô ấy biết ngươi còn sống, vẫn luôn canh giữ
bên cạnh cô ấy, sợ là sẽ khiến cô ấy oán hận chính mình.”

Lời nói
của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến bước chân của Mạc Chi Diễm dừng
lại, một lát sau hắn mới nhấc chân rời đi, thoáng chốc đã biến mất trong làn sương mù trắng ngà.

Lận Kì Mặc thả cỏ dại nắm trong tay xuống suối nước, vệt sáng màu xanh lá kia bị nước vùi xuống, nhẹ nhàng lay
động rồi biến mất trước mắt, không để lại một chút dấu vết. Hắn nhẹ
nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng, đứng dậy đi về phía Khánh Nhiễm.

Một đêm này Khánh Nhiễm ngủ rất say, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng lấy tay đỡ trán, nhắm mắt một lát mới thích ứng được ánh sáng chói mắt. Đến khi thấy rõ cảnh vật xung quanh, nàng không khỏi kinh
ngạc.

Giờ phút này nàng đang dựa lưng vào một thân cây đại thụ,
ánh Mặt Trời nóng cháy từ cành lá xum xuê chiếu xuống, xem ra bây giờ đã là xế trưa. Khánh Nhiễm sửng sốt, lắc lắc đầu, nhưng vẫn không nghĩ ra
tại sao mình lại ở chỗ này, rõ ràng nàng nhớ đêm qua bọn họ ngủ lại bên
bờ suối.

Nàng chống tay phải xuống đất, muốn mượn lực đứng lên,
nhưng cánh tay lại truyền đến cảm giác đau âm ỷ, nàng cúi đầu nhìn, phát hiện ống tay áo đã bị xé rách, trên cánh tay có một miếng vải bố màu
đen buộc vào.

“Tỉnh rồi à?”

Giọng nam trong trẻo vang lên,
Khánh Nhiễm ngẩng đầu đúng lúc thấy Lận Kì Mặc đang bước tới, trong tay
còn mang theo hai con gà rừng đã làm sạch sẽ, gương mặt hắn mang theo nụ cười tuấn tú, ánh Mặt Trời từ tán cây chiếu xuống, rọi bụi vàng lên mái tóc hắn, trông tựa như một viên bảo thạch rạng rỡ chói mắt.

Khánh Nhiễm ngơ ngác nhìn hắn xiên gà rừng lên gậy gỗ, nhìn hắn nhóm lửa
nướng gà, chỉ cảm thấy đầu óc trì độn, mãi vẫn chưa tỉnh táo.

“Uống chút nước đi.”

Khánh Nhiễm nhận lấy túi nước Lận Kì Mặc đưa cho, nhíu mày hỏi.

“Ta bị sao vậy?”

Lận Kì Mặc nhóm lửa lớn lên, ngẩng đầu cười: “Không có gì, đêm qua ngươi bị rắn cắn, nhưng không sao cả. Chờ ta nướng gà rừng, ăn uống xong chúng
ta sẽ lên đường, sợ là bọn Cảnh Hiên đã đợi sốt ruột lắm rồi.”

Khánh Nhiễm nghe hắn nói rất thoải mái, nghĩ mình chỉ bị một con rắn nhỏ bình thường cắn, nên nàng cũng không để ý, ngửa đầu uống mấy ngụm nước, lát
sau cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, nàng đứng dậy đi về phía bìa rừng.

“Ta đi rửa mặt.”

Khánh Nhiễm ngồi xổm bên bờ suối, vốc nước tạt lên mặt, gió mùa hè mang theo
hơi ấm thổi qua, làm nàng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, nàng hít sâu
một hơi, lúc cúi đầu nhìn dòng nước trong veo bên dưới, thì cảm thấy hơi kinh ngạc.

Trên mặt nước hiện lên một bóng người rất rõ ràng, mái tóc đen như mực được buộc rất chỉnh tề, dây cột màu xanh búi chặt tóc
lên đỉnh đầu, tóc bên mang tai cũng ngay ngắn, không có một chút lộn
xộn.

“Kỳ lạ, từ khi nào mình lại ngủ thành thật như vậy”, Khánh Nhiễm nghĩ trong lòng, lại bỗng nhiên nhớ đến lời Lận Kì Mặc vừa nói.

Hôm qua nàng đã cho Tuyết Lang rời Tùng Mật cốc trước để báo tin cho Yến Hề Ngân, nhất định bây giờ Yến Hề Ngân đã nhận được tin tức. Nghĩ đến
chuyện chốc nữa phải đối mặt với hắn, còn những lời hắn nói đêm đó,
Khánh Nhiễm suy nghĩ thật sâu, trái tim hơi đập rộn.

Đột nhiên,
cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt phóng đến, Khánh Nhiễm vội ngẩng đầu nhìn về phía đông cánh rừng, nhưng lại không thấy được gì, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây, làm những cánh hoa rơi sớm xào xạt. Nàng lắc
đầu, cười thầm bản thân đa tâm, đứng dậy rời đi.

Sau khi dùng bữa
xong, hai người tiếp tục khởi hành, một đường này đi rất thuận lợi, đến
chạng vạng thì đã ra khỏi Mật cốc. Phóng ngựa bay nhanh, hai người vừa
vòng qua sơn đạo, Khánh Nhiễm đã thấy một người một ngựa đón gió đứng
cách đó không xa, nàng dùng sức ghìm dây cương, con ngựa hí một tiếng
rồi dừng lại.

Phi Lưu đứng đối diện làm như nhận ra nàng, không
ngừng mài móng đá chân trước lên, Yến Hề Ngân cười khẽ, nhìn nó vui
sướng nhảy cẩng lên, hắn thả lỏng dây cương ra, Phi Lưu liền vui mừng
nâng bốn vó chạy tới.

Mắt Lận Kì Mặc đảo qua mặt Khánh Nhiễm, lúc quay đầu thì thấy Yến Hề Ngân đã chuyển mắt về phía mình, cao giọng cười.

“Lần này đa tạ Tứ lang.”

Lận Kì Mặc cũng cười, khẽ nhướng mày nói: “Như vậy Cảnh Hiên phải lấy trà thơm của mình chiêu đãi Tứ lang đó.”

Yến Hề Ngân cao giọng cười, lại chuyển mắt nhìn về phía Khánh Nhiễm, lúc
này mới nhìn thấy ống tay áo bị xé rách của nàng: “Bị sao vậy?

Khánh Nhiễm sửng sốt, vội lấy tay áo che kín phần da lộ ra ngoài, ngẩng đầu
nói: “Không có gì, thuộc hạ đa tạ Vương gia quan tâm.”

Giọng nói
của nàng rất bình thản, thậm chí còn mang theo một sự xa cách, vẻ mặt
Yến Hề Ngân khẽ thay đổi, ánh mắt nhìn nàng chăm chú hơn, nhưng từ từ
tối xuống, không chú ý Lận Kì Mặc đứng bên cạnh đã hơi nhếch miệng lên.

Khánh Nhiễm thấy vẻ mặt hắn thay đổi, ngẩn ra một lúc mới thấy động tác và
lời nói khi nãy của mình sẽ làm người ta cảm thấy lạnh nhạt, nàng vội
cười nói: “Chỉ là không cẩn thận bị rắn cắn một phát thôi, Lận tướng
quân đã giúp thần bôi thuốc rồi, cũng không có gì đáng lo.”

Yến Hề Ngân gật đầu, ánh mắt vẫn tối tăm như trước, hắn quay đầu nhìn Lận Kì
Mặc, cười nói: “Đa tạ Tứ lang đã chiếu cố Dịch Thanh nhiều ngày qua.”

Lận Kì Mặc nhướng mày cười, híp mắt lại nói: “Cảnh Hiên thật là biết quan
tâm thuộc hạ, nhưng lời cám ơn này Tứ lang không nhận nổi. Tứ lang và
Dịch Thanh rất hợp ý nhau, chiếu cố “hắn” cũng chính là mong muốn trong
lòng ta… Huống chi Tứ lang cũng đâu giúp được gì.”

Tim Khánh Nhiễm đập thịch một cái, quay đầu nhìn về phía Lận Kì Mặc, đã thấy hắn đang
gắt gao nhìn chằm chằm Yến Hề Ngân, mà lúc này Yến Hề Ngân cũng thế.
Khóe môi hai người đều mang theo ý cười, nhưng không hiểu sao Khánh
Nhiễm lại cảm thấy không khí rất quái lạ.

Bỗng nhiên hai người
nhìn nhau cười, đồng thời dời tầm mắt, cũng đồng thời nhìn về phía Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm giật mình một cái, cúi đầu nắm chặt dây cương, nhưng thấy hai người vẫn không dời mắt đi, nàng khó khăn ngẩng đầu, cười nói.

“Vương gia, Lận tướng quân, hay là đoạn đường này chúng ta so tài một phen nhé?”

Lận Kì Mặc cười thu tầm mắt, nhướng mày nói: “Có gì không được?”

Hắn nói xong thì nhìn về phía Yến Hề Ngân, ngẩng đầu đưa tay chỉ ra phía
xa, cười nói: “Phía trước là sườn núi Khê Vĩ, trước sườn núi có một cây
Nam Lưu ngàn năm, tán cây xum xuê như mây. Cây Nam Lưu, cũng được gọi là cây Tương Tư, chúng ta lấy cây Tương Tư ngàn năm đó làm đích đến, không biết ý của Cảnh Hiên thế nào?”

Mắt Yến Hề Ngân hiện lên ý cười, bỗng nhiên hắn nhướng mày lên, đồng thời cất cao giọng: “Vậy cứ làm như Tứ lang nói đi.”

Khánh Nhiễm cũng cảm thấy rất hưng phấn, đang muốn mở miệng, nhưng còn chưa
nói ra lời, hai người kia đã nhìn nhau, đồng thời giơ roi, trong nháy
mắt làm bụi đất nổi lên cuồn cuộn, tiếng vó ngựa cũng ầm vang, chẳng mấy chốc đã lao đi rất nhanh.

Hai người đều cưỡi bạch mã, như hai tia chớp màu bạc lao vút đi, nhìn bóng lưng thấp thoáng của hai người bọn
họ, Khánh Nhiễm nhất thời há hốc mồm.

Họ đang làm cái gì vậy?! Rõ ràng là nàng đề nghị, nhưng sao đến lúc tỉ thí lại gạt nàng sang một bên!

Dưới ánh hoàng hôn, gió mùa hè say giấc nồng, núi xanh nước biếc, Yến Hề
Ngân và Lận Kì Mặc giục ngựa phi nước đại, ai cũng không chịu tụt lại
phía sau, họ chỉ có một mục tiêu là phía trước, dốc toàn lực để bay
nhanh.

Vòng qua hai con đường núi, cánh đồng bát ngát đã nằm ngay
trước mắt, cảm thấy tầm mắt mở rộng, hai người đồng thời quát một tiếng, phóng ngựa như bay lên trước. Ở ngã đường cách đó không xa, gốc cây Nam Lưu đang lẳng lặng đứng trên cánh đồng vàng rộng lớn, giống như đang
yên lặng chờ hai người, muốn làm nhân chứng cho bọn họ.

Vẻ mặt hai người đồng thời căng thẳng, thầm vận chân khí kẹp chặt bụng ngựa, roi
ngựa cầm trong tay càng lay động vội vàng hơn, hai người chạy song song
nhau, tiếng vó ngựa dồn dập, kình phong phất qua tai, nhưng bọn họ đều
không bận tâm, trong mắt lúc này chỉ có một gốc cây Nam Lưu kia.

Mắt thấy đại thụ đã gần ngay trước mắt, nhưng ngựa vẫn chạy song song như
trước, hai người đồng thời quay đầu nhìn đối phương, đồng thời bật người bay lên cao, nháy mắt đã giao đấu mấy chiêu trong không trung. Một mặt
đánh nhau, một mặt đạp chân bay về phía gốc đại thụ kia, đến khi rơi
xuống mặt đất, một tay của Lận Kì Mặc đã nắm lấy tay trái của Yến Hề
Ngân, mà một tay của Yến Hề Ngân cũng đang chặn ngang cổ tay trái của
Lận Kì Mặc.

Hai người hơi sửng sốt, ánh mắt giao nhau, không khỏi cùng cười to, đồng thời buông lỏng tay ra.

Yến Hề Ngân cười ha ha một trận, ánh mắt sáng lên nhìn Lận Kì Mặc, thở dốc
nói: “Thật sảng khoái! Tiểu Bạch của Tứ lang quả là thần kỵ.”

Lận Kì Mặc ngẩng đầu nhìn tán cây xum xuê, cười nói: “Phi Lưu của Cảnh Hiên vẫn chưa dùng hết sức.”

Hai người lại nhìn nhau cười, nhưng vẫn thấy được sự kiên trì từ nụ cười
của người kia. Xa xa có tiếng vó ngựa vang lên, bọn họ đồng thời nhìn
qua.

Dưới ánh hoàng hôn ráng vàng, chiếc bóng màu xanh trên sơn
đạo càng ngày càng gần, rừng cây xanh biếc bay theo tà áo lam của nàng,
làm tôn lên gương mặt xinh đẹp đầy sức sống, dưới ánh hoàng hôn tắt dần, bất tri bất giác bọn họ đã cong môi cười, ngây ngốc nhìn người con gái
đang chạy tới.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2 Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3 Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4 Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5 Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6 Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8 Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9 Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10 Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11 Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12 Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13 Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14 Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15 Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16 Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17 Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18 Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19 Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20 Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21 Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22 Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23 Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24 Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25 Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26 Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27 Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28 Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29 Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30 Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31 Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32 Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33 Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34 Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35 Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36 Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37 Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38 Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39 Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40 Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41 Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42 Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43 Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44 Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45 Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46 Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47 Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48 Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49 Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50 Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51 Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52 Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53 Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54 Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55 Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56 Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57 Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58 Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59 Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60 Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61 Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62 Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63 Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64 Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65 Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66 Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67 Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68 Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69 Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70 Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71 Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72 Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73 Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74 Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75 Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76 Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77 Quyển 2 - Chương 41
78 Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79 Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80 Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81 Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82 Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83 Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84 Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85 Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86 Quyển 2 - Chương 50
87 Quyển 2 - Chương 51
88 Quyển 2 - Chương 52
89 Quyển 2 - Chương 53
90 Quyển 2 - Chương 54
91 Quyển 2 - Chương 55
92 Quyển 2 - Chương 56
93 Quyển 2 - Chương 57
94 Quyển 2 - Chương 58
95 Quyển 2 - Chương 59
96 Quyển 2 - Chương 60
97 Quyển 2 - Chương 61
98 Quyển 2 - Chương 62
99 Quyển 2 - Chương 63
100 Quyển 2 - Chương 64
101 Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102 Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103 Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104 Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105 Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106 Quyển 2 - Chương 70
107 Quyển 2 - Chương 71
108 Quyển 2 - Chương 72
109 Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110 Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111 Quyển 3 - Chương 3
112 Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113 Quyển 3 - Chương 5
114 Quyển 3 - Chương 6
115 Quyển 3 - Chương 7
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2
Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3
Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4
Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5
Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6
Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8
Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9
Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10
Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11
Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12
Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13
Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14
Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15
Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16
Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17
Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18
Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19
Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20
Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21
Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22
Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23
Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24
Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25
Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26
Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27
Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28
Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29
Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30
Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31
Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32
Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33
Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34
Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35
Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36
Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37
Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38
Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39
Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40
Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41
Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42
Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43
Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44
Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45
Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46
Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47
Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48
Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49
Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50
Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51
Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52
Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53
Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54
Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55
Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56
Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57
Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58
Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59
Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60
Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61
Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62
Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63
Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64
Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65
Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66
Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67
Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68
Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69
Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70
Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71
Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72
Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73
Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74
Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75
Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76
Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77
Quyển 2 - Chương 41
78
Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79
Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80
Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81
Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82
Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83
Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84
Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85
Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86
Quyển 2 - Chương 50
87
Quyển 2 - Chương 51
88
Quyển 2 - Chương 52
89
Quyển 2 - Chương 53
90
Quyển 2 - Chương 54
91
Quyển 2 - Chương 55
92
Quyển 2 - Chương 56
93
Quyển 2 - Chương 57
94
Quyển 2 - Chương 58
95
Quyển 2 - Chương 59
96
Quyển 2 - Chương 60
97
Quyển 2 - Chương 61
98
Quyển 2 - Chương 62
99
Quyển 2 - Chương 63
100
Quyển 2 - Chương 64
101
Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102
Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103
Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104
Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105
Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106
Quyển 2 - Chương 70
107
Quyển 2 - Chương 71
108
Quyển 2 - Chương 72
109
Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110
Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111
Quyển 3 - Chương 3
112
Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113
Quyển 3 - Chương 5
114
Quyển 3 - Chương 6
115
Quyển 3 - Chương 7
footer(); ?>