Quyển 3 – Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình

Gió lạnh gào thét, sương trắng táp vào mặt, Khánh Nhiễm nhận ra bản thân đang đứng giữa một cánh đồng tuyết mênh mông rộng lớn, xung quanh chỉ có một màu trắng tiêu điều, nàng mờ mịt nhìn bốn phía, cô đơn mà bất lực.

Gió sương trắng lòa ùn ùn kéo đến, tựa như không có điểm dừng, nàng chạy điên cuồng, phía trước đột nhiên xuất hiện bóng dáng của cha mẹ và tỷ tỷ, làm nàng vô cùng vui mừng, lớn tiếng kêu gào xông đến.

“Cha, nương, tỷ tỷ, mọi người đến tìm Nhiễm Nhiễm sao? Đợi Nhiễm Nhiễm một chút!”

Cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, gió tuyết xoay tròn cứa vào gò má, mắt thấy bóng người kia ngày càng mơ hồ, nàng gấp đến độ thét thảm thiết, khàn cả giọng.

Đột nhiên, bốn phía tối sầm lại, nàng đang tìm kiếm khắp nơi, một luồng nhiệt nóng chợt phả tới, sau đó có một ngôi nhà bỗng bốc cháy hừng hực. Cảnh tượng vô cùng quen thuộc kia lại hiện lên, ngọn lửa điên cuồng xoay tròn, nàng thấy phụ thân và mẫu thân đứng trong biển lửa nhìn nàng mỉm cười.

“Cha, nương, hai người đi ra đi, hai người mau ra đây đi!”

Nàng hét dứt gan dứt ruột, muốn xông vào đó, nhưng trước mặt dường như có một sức mạnh vô hình, khiến nàng làm cách nào cũng không thể tới gần bọn họ. Trong biển lửa, mẫu thân từ từ nhìn sang, trên mặt bà lại hiện lên nụ cười, bà chậm rãi nâng tay, lắc đầu nói.

“Nhiễm nhi, sao con lại tới đây, mau trở về đi. Cha nương không thể ở bên cạnh con nữa, con phải sống kiên cường, phải biết quý trọng những gì mình đang có, sống thật lạc quan.”

Khánh Nhiễm thấy mẫu thân muốn xoay người, vội gọi: “Nương đừng đi, không có mọi người, Nhiễm nhi phải làm sao bây giờ?”

Phụ thân lại cao giọng cười: “Nhóc con, phải sống thật tốt, cha nương sẽ ở phương xa nhìn con.”

Khánh Nhiễm thấy phụ thân nói xong liền nắm tay mẫu thân, bóng người ngày càng mơ hồ, nàng kinh hãi giãy dụa, không ngừng kêu to. Lúc này tỷ tỷ đã từ xa đi tới, nàng bước lên trước nắm lấy tay mẫu thân, ngoái đầu lại nhìn, cười nói.

“Muội muội, không cần nhớ thương chúng ta, đi tìm hạnh phúc của mình đi, còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ muội, đi đi, đi đi…”

Theo tiếng nói dịu dàng của nàng, một cơn sóng nhiệt bỗng táp vào mặt, cuốn Khánh Nhiễm vào trong, sóng nhiệt càng xoay càng lớn, bóng dáng của phụ thân, mẫu thân, và tỷ tỷ không còn thấy nữa, Khánh Nhiễm vung loạn hai tay, hoảng sợ hét một tiếng, từ trong mộng chợt bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy.

“Nương! Đừng đi!”

Lận Kì Mặc cầm khăn ướt đứng cạnh giường, đang muốn đắp lên trán Khánh Nhiễm, bàn tay chợt khựng lại. Hắn chỉ cảm thấy tất cả đau khổ, thương tiếc, lo âu, sợ hãi trong thiên hạ, dường như đều chứa đựng trong tiếng hét này của nàng.

Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, có cảm giác gương mặt kia đã không còn nét nghiêm nghị, lạnh lùng và lãnh đạm như lúc trước, trước mắt hắn, chỉ là một đứa trẻ đau khổ bị ác mộng quấn thân, chỉ là một cô gái bình thường gọi người thân của mình, yếu đuối mà cô đơn, sự bối rối do dự mãi giãy dụa, không thể dứt khỏi những bộn bề trong tim.

Lận Kì Mặc đau lòng, thở dài một tiếng, hắn lắc lắc đầu, cúi người đặt khăn ướt trong tay lên trán Khánh Nhiễm, nhẹ nhàng giúp nàng lau mồ hôi lạnh trên mặt.

Khánh Nhiễm ngồi bật dậy, há miệng thở hổn hển, trán chợt lạnh, cơ thể nàng bỗng run lên, vội xoay đầu. Đối diện với đôi mắt sâu thẳm tràn đầy quan tâm của Lận Kì Mặc, nàng chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn bên ngoài.

Ánh Mặt Trời chói mắt rơi ngoài cửa sổ, xem ra đã sau ngọ. Nắng gắt bức tới, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy mắt đau đớn rất khó chịu, sưng to lên, trong đầu có tiếng nổ râm ran không dứt. Không cần nghĩ cũng biết lúc này mắt đã sưng như quả hạch đào, từ khi rời khỏi Khánh thành, nàng chưa bao giờ khóc nhiều như vậy.

Thuở nhỏ tập võ ở Vân Đãng Sơn, có đôi khi luyện tập mỏi mệt, đau nhứt, sẽ lén ở sau lưng sư phụ rơi vài giọt nước mắt. Nhưng sau khi lớn lên, mũi cũng chưa từng sụt sịt một lần, dù mỗi ngày ở quân doanh phải đối mặt với tử vong, nàng đều cắn răng chịu đựng, nhưng không ngờ lại có một ngày, nàng sẽ nhào vào lòng một nam nhân, khóc sướt mướt như vậy.

Trán mát lạnh làm sự hoảng loạng trong lòng khẽ lắng xuống, Khánh Nhiễm có chút ngượng ngùng rũ mắt, dùng đáy mắt nhìn chiếc bóng màu trắng trước mặt, nàng thanh thanh cuống họng đau rát, nâng tay xoa huyệt thái dương, hỏi.

“Sao ngươi không nghỉ ngơi đi, ta… khụ khụ.”

Khánh Nhiễm vừa mở miệng đã cảm thấy cổ họng nóng buốt, cảm giác ngứa họng làm nàng ho khan mấy tiếng, làn vải trắng mềm mại trước mắt bỗng bay lên, bàn tay thon dài đưa một chén nước ấm tới trước mặt nàng.

Khánh Nhiễm ngẩng đầu nhìn đôi mắt chứa ý cười của Lận Kì Mặc, tim nàng đập dồn dập, vội dời mắt đi, nhận lấy chén nước hắn đưa tới, ngửa đầu uống hai hớp, lúc này mới cảm thấy thoải mái phần nào.

“Ta bị sao vậy?”

“Cảm lạnh, sốt nhẹ, mới ngủ chưa được ba canh giờ. Muội đói bụng không?”

Lận Kì Mặc kéo ghế dựa ở trước giường ngồi xuống, ánh mắt lo lắng. Khánh Nhiễm nhìn hắn, thấy tròng mắt hắn rõ ràng có tơ máu nhàn nhạt, tuy ánh mắt không có vẻ mệt mỏi, nhưng tóc tai hơi rối, vết bẩn trên áo đều biểu hiện hắn chưa từng nghỉ ngơi, luôn ngồi đây chăm sóc mình là thật.

Từ khi nào mà nàng có thể ngủ say như vậy, ngay cả bên cạnh có người cũng không biết? Cảm giác ỷ lại nho nhỏ vừa dâng lên trong lòng lại tăng thêm.

Cảnh trong mộng khi nãy rõ ràng như thật, mẫu thân muốn nàng quý trọng những gì đang có, tỷ tỷ muốn nàng đi tìm hạnh phúc, phụ thân nói bọn họ sẽ ở phương xa nhìn nàng. Lúc mọi người rời đi, đôi mắt ấm áp tình yêu thương, đầy vẻ thương xót, giống hệt như đôi mắt trước mặt này.

Hạnh phúc ở đâu? Mọi người đang nhắc nhở nàng điều gì, thứ mà mọi người muốn nàng quý trọng, tìm kiếm, có lẽ chính là hắn.

Khánh Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về phía Lận Kì Mặc, không ngờ lại đột nhiên rơi vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. Ánh mắt lo lắng lay động vẻ dịu dàng và thương xót, Khánh Nhiễm bình tĩnh nhìn hắn, dường như muốn từ ánh mắt kia nhìn thẳng vào đáy lòng của hắn.

Lận Kì Mặc cũng nhìn nàng, khẽ cong môi cười, nụ cười lan đến khóe mắt, như ánh nắng ấm áp phá tan tầng mây, rọi xuống gương mặt nàng.

Lần đầu tiên Khánh Nhiễm cảm thấy nụ cười của hắn lại có thể yên bình như vậy, vạn dặm mênh mông, dường như có thể chứa đựng tất cả, sưởi ấm trái tim mềm yếu của nàng.

“Tại sao?”

Khánh Nhiễm mờ mịt hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng và mệt mỏi. Tại sao phải đối với nàng như vậy, nếu hắn không chọc thủng lớp phòng ngự yếu ớt nhất trong lòng nàng, nàng sẽ không ngỡ ngàng như thế, sẽ không đau lòng như thế, cũng sẽ không yếu đuối và bàng hoàng như thế.

Lận Kì Mặc cười nhạt, ánh mắt dịu dàng rơi vào đôi chân mày cau chặt của nàng.

Đúng vậy, tại sao? Là từ lúc nào, cô gái kiên cường ở trước mặt này, đã ở lại trong tim hắn, trong đôi mắt hắn, khiến hắn không thể không nhìn, không thể không gặp, không thể không nghĩ đến?

Là lúc nàng ở ngõ nhỏ vụng trộm nuốt nước mắt, gắt gao nắm chặt chiếc màn thẩu nhỏ trong tay, cũng không cam lòng để lộ sự yếu đuối?

Là lúc nàng cơ khổ không nơi nương tựa, vẫn không chịu cúi đầu trước vận mệnh, dụng hết tâm tư chỉ để phụ mẫu được chôn cất an lành?

Là lúc nàng ở Khánh thành, khó khăn che giấu sự căm phẫn, nhưng trong mơ lại đau khổ bất lực gọi cha mẹ mình?

Là lúc nàng đón gió đứng trong đêm tối, mở to mắt nhìn Kiền Viên điện bị đại hỏa nuốt chửng, nhưng lại cắn nát môi mình mà không hay biết?

Hay là khi mười một năm sau, nàng xiêm áo đỏ rực, nhếch mày gãy đàn ở hoàng cung Chiến quốc, dây đàn kinh động tứ phương?

Là lúc ở lầu hoa huyên náo ồn ào, nàng vung tay áo vẩy rượu thanh, bóng lưng cô độc?

Hay là lúc trên lưng bạch mã, nàng một chưởng đánh hắn văng xuống ngựa, ngoái đầu nhìn lại, nụ cười hiên ngang mạnh mẽ.

Có lẽ là sớm hơn, từ lúc hắn nhìn thấy nàng lần đầu tiên, nàng đỏ vằn mắt, đột nhiên từ ven đường xông ra đoạt mất ngựa của hắn, trong lòng hắn liền ghi nhớ nàng.

Mỗi lần nàng xuất hiện, dường như đều có thể làm trái tim hắn rung động, nàng không đủ dịu dàng, không đủ nhu mì, không đủ hiền lành hiểu lòng người khác, thậm chí ngay cả sự nhu nhược động lòng người của một cô gái, cũng không thể tìm thấy trên người nàng.

Nhưng dẫu thế gian này bách mị thiên hồng, nhược thủy tam thiên, lại chỉ có một người là nhất định như vậy, nhất định khiến ngươi không thể làm gì khác, cam tâm tình nguyện sa vào, cam nguyện vì nàng hao tâm tổn sức.

Đây là lần thứ hai hắn thấy nàng gặp ác mộng, kể từ mười ba năm trước… Trong tim nàng đã có một cái gai, cái gai kia bị nàng chôn vùi quá sâu, mỗi ngày đều mệt mỏi vì nó, bị nó tra tấn. Mà hắn biết rõ mùi vị đó, hao hết tâm tư, chỉ mong nàng có thể thoải mái khóc một trận, từ nay về sau có thể nở một nụ cười thật lòng.

Khánh Nhiễm thấy hắn nhìn mình ngơ ngác, nhưng lại không nói một lời, mắt nàng vẫn mang theo vài phần nôn nóng và cố chấp dõi theo hắn, không muốn dời đi.

Lận Kì Mặc thở dài một tiếng, đứng dậy lấy chén nước trong tay nàng đặt lên bàn, nắm tay nàng, cúi người nhìn nàng chân thành, nói rõ ràng từ chữ một.

“Ta nói rồi, ta thật sự thích muội, thật sự yêu thương muội, cũng thật sự muốn cùng muội chia sẻ khổ đau, muốn đặt muội vào tính mệnh của ta, từ nay về sau nắm tay tới bạc đầu, không cần phải cô đơn nữa. Chỉ là, từ đáy lòng muội có đồng ý chấp nhận ta hay không?”

Khánh Nhiễm nhìn hắn, ánh mắt hắn rất chân thành, tha thiết và ấm áp, hơi thở nhẹ nhàng phả ra từ người hắn, mang theo sự ấm áp và bao dung. Trong nháy mắt, sức mạnh từ đôi tay đang nắm chặt tay nàng trở nên vô cùng rõ ràng, nàng gần như có thể cảm nhận được nhịp tim truyền từ tay của hắn, huyết mạch của nàng chậm rãi chuyển động, từ từ bao phủ toàn thân.

Không biết tại sao, mắt Khánh Nhiễm lại bắt đầu nhòe đi, khóe mắt có giọt nước ướt át lấp lánh. Lận Kì Mặc cúi người, nhẹ nhàng tới gần nàng, hơi thở của hắn phả vào mặt, ngay tại lúc môi hắn chạm vào hàng mi của nàng, sân viện chợt truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

Lận Kì Mặc ngừng lại, đứng thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn khẽ nhíu mày, sau đó bỗng xoay người cười với Khánh Nhiễm: “Một thanh Long Đảm thương đã khiến muội cảm động đến vậy? Hóa ra Thanh Hoa quân uy danh hiển hách lại dễ mua chuộc như thế.”

Khánh Nhiễm bị hắn trêu chọc, má liền đỏ lên, rút bàn tay bị hắn nắm ra, đánh một chưởng vào ngực hắn. Hắn lùi ra sau một bước, hơi nhíu mày, giống như vừa hít một ngụm khí lạnh, gương mặt đau đớn. Rõ ràng trên ngực hắn có thương tích, Khánh Nhiễm cả kinh, vội đứng dậy.

Đang muốn xem thử, tiếng bước chân trong viện đã truyền tới cửa, Lận Kì Mặc nhìn nàng cười cười, nhướng mày nháy mắt nói: “Bị thương một chút, lại đổi được sự lo lắng của muội như vậy cũng đáng giá. Không còn gì đáng lo đâu, đánh cũng không tìm chỗ cho tốt… Ta đi xem thử xảy ra chuyện gì.”

Hắn nói xong cũng không chờ Khánh Nhiễm phản ứng, đã xoay người bước ra khỏi phòng. Khánh Nhiễm nhìn bóng lưng của hắn, lặng lẽ nở nụ cười, ngọt ngào mà có chút xấu hổ.

Mua lại ngân thương của phụ thân nàng, là dụng tâm của hắn.

Bên ngoài truyền đến tiếng cúi đầu của Hà lão bá, Khánh Nhiễm vội lau mặt, ngồi xuống trước gương chỉnh trang lại dáng vẻ.

Một lát sau Lận Kì Mặc từ bên ngoài tiến vào, thấy Khánh Nhiễm đã buộc tóc xong đứng dậy, nhìn sang hắn tỏ vẻ hỏi dò, hắn nhíu mày nói: “Trong cung phái người đến truyền chỉ, bảo muội lập tức đến Từ Minh cung một chuyến.”

Khánh Nhiễm sửng sốt, Từ Minh cung là nơi ở của Thái hậu, để nàng tới đó làm gì.

“Hẳn là về chuyện của Thừa Mẫn công chúa.”

Giọng Lận Kì Mặc truyền đến, Khánh Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy hắn cười, bước lên một bước nói: “Ta từ Chiến quốc sang đây, Chiến Anh Đế phái Bàn Vương đích thân đưa Vân Yến công chúa đến Thanh quốc chúc mừng tân Đế đăng cơ. Ta nghĩ đại khái là vì chuyện này!”

Chuyện Phượng Anh gửi quốc thư, Khánh Nhiễm đã nghe qua, cũng đã nghĩ về việc này. Nay nghe nói Chiến quốc đưa Vân Yến công chúa đến đó, nàng không khỏi giật mình, chân mày nhíu chặt lại.

“Ta nhờ Hà lão bá chuẩn bị xe ngựa rồi, muội ngồi xe đi đi!”

Bây giờ hốc mắt nàng sưng đỏ, gương mặt tiều tụy, quả thật không thể cưỡi ngựa, Khánh Nhiễm cảm động vì sự cẩn thận của Lận Kì Mặc, nâng mắt gật đầu với hắn. Tầm mắt rơi vào tơ máu đỏ nhạt trong mắt hắn, hai má nàng ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi, ta tiến cung xem thử.”

Nàng nói xong, bỗng cảm thấy một nụ cười nhạt lo lắng của mình, một câu nói quan tâm nhẹ nhàng này, lại giống như những lời dặn dò mà thê tử nói với trượng phu trước khi xuất môn, nàng bỗng thấy xấu hổ, vội cất bước rời đi.

Lận Kì Mặc thấy nàng thẹn thùng, trong lòng vui vẻ, khóe môi hắn khẽ cong lên, giơ tay phải nắm lấy tay áo đang vung lên của nàng, hắn dùng sức kéo một cái, từ phía sau ôm Khánh Nhiễm vào lòng.

Khánh Nhiễm không phản đối, khẽ thở nhẹ một tiếng, cơ thể cao lớn của hắn bỗng ép xuống, làm tim Khánh Nhiễm đập rộn ràng như hươu chạy.

Lận Kì Mặc tựa đầu vào vai Khánh Nhiễm, nhìn vành tai đỏ bừng của nàng, hắn thấp giọng cười, vô lại nói: “Thanh muội muội phải về nhanh một chút, phủ đệ này của muội lớn như vậy, Tình ca ca ở một mình sẽ không thú vị.”

Giọng hắn trầm thấp, thậm chí còn mang theo vẻ nũng nịu trêu chọc, Khánh Nhiễm cảm thấy máu trong toàn thân bỗng dồn hết lên má, gương mặt nóng bừng như bị lửa đốt.

Trong lòng biết hắn cố ý, nàng tức giận mắng một tiếng, hung hăng gập khuỷa tay muốn đấm vào ngực Lận Kì Mặc, nhưng chợt nhớ trên ngực hắn có vết thương, khuỷa tay nàng liền khựng lại trong không trung, thả cũng không được, không thả cũng không xong.

Tiếng cười trầm thấp của Lận Kì Mặc chợt vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phất qua làm tai Khánh Nhiễm ngứa ngáy, lúc hắn cười, lồng ngực hơi phập phồng càng chạm vào lưng Khánh Nhiễm, làm nàng vừa xấu hổ, vừa buồn bực không thôi.

“Lão gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

Ngoài phòng truyền đến tiếng gọi, Khánh Nhiễm hoảng hốt, vội đẩy Lận Kì Mặc ra, nàng cũng không quay đầu, chỉ gấp gáp sãi bước đi ra khỏi phòng.

Lận Kì Mặc nhìn bóng dáng chạy trối chết của nàng, bỗng thấy vui vẻ muốn ngửa mặt lên trời cười to. Hắn đi đi lại lại trong phòng hai bước, nâng tay vuốt ve khóe miệng có chút cương cứng vì nhịn cười của mình, hắn sãi bước chạy nhanh ra khỏi phòng, nhịn không được ngửa mặt lên trời, vui sướng hét lớn một tiếng.

Khánh Nhiễm ra khỏi phòng, cảm thấy trái tim vẫn đập thình thịch, hai gò má nóng hừng hực như lửa, nàng cũng không dám nhìn Hà lão bá đứng trước cửa, vội vội vàng vàng bước ra ngoài sân. Vừa ra khỏi sân, tiếng hét sang sảng sung sướng của Lận Kì Mặc bỗng truyền đến, bước chân nàng luống cuống, bất giác đã đi nhanh hơn.

Hà lão bá thấy bóng nàng chợt lóe lên rồi biến mất khỏi sân, nên vội vàng sãi bước đuổi theo, một mặt còn gọi lão gia, nhưng người phía trước làm như không nghe thấy tiếng gọi của ông, chưa từng dừng bước lại.

Hà lão bá bất đắc dĩ, chỉ có thể thở hổn hển đuổi theo ở phía sau, một đường đuổi tới cửa phủ, mới tính là theo kịp, ông thở gấp lê bước chạy tới, muốn nhảy lên xe ngựa với Khánh Nhiễm.

“Lão gia…”

Khánh Nhiễm sửng sốt, quay đầu, mờ mịt nhìn về phía Hà lão bá, tựa hồ không rõ vì sao ông lại thở dốc không ngừng. Sau khi hơi ngơ ngác, nàng cười nói: “Hà lão bá, làm sao vậy?”

Hà lão bá vội đưa vật cầm trong tay tới trước mặt Khánh Nhiễm, thanh thanh giọng, nói: “Lão gia, đồ đây.”

Khánh Nhiễm mờ mịt nhận lấy túi vải trong tay ông, vừa chạm vào, nàng liền ngẩn ra.

Đây là một khối băng.

Trong lòng biết nhất định là do Lận Kì Mặc dặn dò, hơi lạnh phả ra từng luồng trong tay, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy rất ấm áp, nàng mím môi cười, xoay người chui vào xe ngựa.

Hà lão bá thấy xe ngựa đã đi xa, lúc này mới hồi phục tinh thần, hôm nay ông cảm thấy lão gia rất kì quái.

Nụ cười vừa rồi, không hiểu sao lại rất giống nữ nhân. Nhưng ông nghĩ một chút, một nhân vật như lão gia, sao có thể là nữ nhân. Hà lão bá lắc đầu, xoay người chậm rãi bước vào phủ, nhưng lại không nhịn được nghĩ:

Mắt lão gia hơi đỏ, chẳng lẽ khối băng kia là để xoa mắt? Một nhân vật giống như lão gia, chẳng lẽ cũng là người biết khóc sao.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2 Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3 Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4 Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5 Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6 Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8 Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9 Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10 Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11 Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12 Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13 Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14 Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15 Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16 Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17 Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18 Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19 Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20 Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21 Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22 Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23 Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24 Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25 Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26 Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27 Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28 Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29 Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30 Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31 Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32 Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33 Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34 Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35 Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36 Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37 Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38 Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39 Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40 Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41 Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42 Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43 Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44 Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45 Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46 Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47 Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48 Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49 Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50 Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51 Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52 Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53 Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54 Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55 Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56 Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57 Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58 Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59 Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60 Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61 Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62 Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63 Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64 Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65 Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66 Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67 Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68 Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69 Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70 Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71 Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72 Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73 Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74 Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75 Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76 Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77 Quyển 2 - Chương 41
78 Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79 Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80 Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81 Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82 Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83 Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84 Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85 Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86 Quyển 2 - Chương 50
87 Quyển 2 - Chương 51
88 Quyển 2 - Chương 52
89 Quyển 2 - Chương 53
90 Quyển 2 - Chương 54
91 Quyển 2 - Chương 55
92 Quyển 2 - Chương 56
93 Quyển 2 - Chương 57
94 Quyển 2 - Chương 58
95 Quyển 2 - Chương 59
96 Quyển 2 - Chương 60
97 Quyển 2 - Chương 61
98 Quyển 2 - Chương 62
99 Quyển 2 - Chương 63
100 Quyển 2 - Chương 64
101 Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102 Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103 Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104 Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105 Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106 Quyển 2 - Chương 70
107 Quyển 2 - Chương 71
108 Quyển 2 - Chương 72
109 Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110 Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111 Quyển 3 - Chương 3
112 Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113 Quyển 3 - Chương 5
114 Quyển 3 - Chương 6
115 Quyển 3 - Chương 7
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2
Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3
Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4
Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5
Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6
Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8
Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9
Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10
Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11
Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12
Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13
Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14
Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15
Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16
Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17
Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18
Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19
Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20
Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21
Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22
Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23
Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24
Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25
Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26
Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27
Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28
Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29
Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30
Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31
Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32
Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33
Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34
Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35
Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36
Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37
Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38
Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39
Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40
Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41
Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42
Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43
Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44
Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45
Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46
Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47
Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48
Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49
Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50
Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51
Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52
Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53
Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54
Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55
Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56
Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57
Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58
Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59
Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60
Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61
Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62
Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63
Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64
Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65
Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66
Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67
Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68
Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69
Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70
Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71
Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72
Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73
Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74
Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75
Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76
Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77
Quyển 2 - Chương 41
78
Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79
Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80
Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81
Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82
Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83
Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84
Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85
Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86
Quyển 2 - Chương 50
87
Quyển 2 - Chương 51
88
Quyển 2 - Chương 52
89
Quyển 2 - Chương 53
90
Quyển 2 - Chương 54
91
Quyển 2 - Chương 55
92
Quyển 2 - Chương 56
93
Quyển 2 - Chương 57
94
Quyển 2 - Chương 58
95
Quyển 2 - Chương 59
96
Quyển 2 - Chương 60
97
Quyển 2 - Chương 61
98
Quyển 2 - Chương 62
99
Quyển 2 - Chương 63
100
Quyển 2 - Chương 64
101
Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102
Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103
Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104
Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105
Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106
Quyển 2 - Chương 70
107
Quyển 2 - Chương 71
108
Quyển 2 - Chương 72
109
Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110
Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111
Quyển 3 - Chương 3
112
Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113
Quyển 3 - Chương 5
114
Quyển 3 - Chương 6
115
Quyển 3 - Chương 7
footer(); ?>